Ảnh Đế Thần Bí Trộm Cưới: Vợ Yêu, Tới PK
Chương 302: Kiều Luyến, anh thích em (2)
Cái này vừa nói, Kiều Luyến liền nghe trong phòng vệ sinh truyền tới tiếng rất nhỏ, tiếp đó cửa bị mở ra.
Cô đè chốt cửa lại, lớn tiếng mở miệng phản bác: "Anh nói nhăng gì đấy? Đó là lúc ba bốn tuổi rồi!"
"Tôi mặc kệ, khi còn bé em còn níu lấy tôi hỏi em trai nhỏ đau, hiện tại em phải phụ trách!"
Kiều Luyến:... Cái Tôn Lập Nam này, làm sao tám năm không thấy, càng khác hơn?
Quả thực là bó tay rồi!
Suy nghĩ một chút bộ dạng của Thẩm hẹp hòi lúc này, cô thật hận không thể tìm cây kim, vá miệng tên này!
Cô kéo ra khóe miệng: " Đừng nói lung tung. Cái kia, anh vội sao?"
Tôn Lập Nam căn bản là nghe không ra lời ngầm: " Không vội!"
Coi như bận, cũng nhất định phải thong thả!
Kiều Luyến kéo ra khóe miệng lần nữa: "Tôi đột nhiên nhớ tới, tôi còn có chuyện, muốn về nhà trước."
Tôn Lập Nam nghi hoặc: " Em muốn đi rồi hả?"
Kiều Luyến gật đầu.
"Vậy tôi đưa em đi."
Kiều Luyến:...
Nghĩ đến Thẩm ảnh đế trong phòng vệ sinh, cô lập tức gật đầu: " Được, vậy bây giờ chúng ta liền đi."
Xách túi của mình, dắt Tôn Lập Nam ra cửa.
"Luyến Luyến, em sẽ không phải là thẹn thùng chứu? Kỳ thật cũng không có gì, em nhìn tôi, tôi cũng nhìn em, trên mông em còn có nốt ruồi? ~~ "
"... Im miệng!"
Chờ đến khi tiếng trong phòng biến mất, cửa phòng vệ sinh mới bị mở ra.
Mặt mũi Thẩm Lương Xuyên tràn đầy âm trầm.
Trên mông có nốt ruồi?
Sao anh không biết!
-
Tôn Lập Nam khăng khăng muốn đưa Kiều Luyến, Kiều Luyến đành phải nói nhảm một cái địa chỉ, là chỗ ở cũ của cô!"
Lên xe, Kiều Luyến lập tức nhíu mày: "Tôn Tử, sao đã nhiều năm như vậy, anh còn lái chiếc xe này? Cũng tám năm rồi! Là đồ cổ!"
Ánh mắt Tôn Lập Nam lóe lên: "Bời vì, chiếc xe này gánh nhiều kỷ niệm."
Một câu, để Kiều Luyến yên lặng, Tôn Lập Nam xuất hiện, để cho cô thoáng chốc giống như về tám năm trước, thời khắc thanh xuân, những cuộc sống phóng túng kia, lờ mờ giống như hôm qua.
Để cho cô trong lúc nhất thời không phân biệt được, nào là hiện thực, nào là hư ảo.
Trên đường đi, Kiều Luyến không có mở miệng, trong lòng bùi ngùi mãi.
Chờ xe dừng lại, cô mới phát hiện đã đến.
Cô quay đầu, nhìn về phía Tôn Lập Nam: " Tôn Tử, anh còn liên hệ với đám anh Ba không?"
Ánh mắtTôn Lập Nam sáng lên: "Tám năm trước tôi xuất ngoại, sau khi trở về đi thẳng tới Bắc Kinh, không có liên hệ với bọn họ, sao vậy?"
Kiều Luyến buông tầm mắt: " Tôi không muốn để cho bọn họ biết tôi ở chỗ này, anh có thể giúp tôi giấu diếm không?"
Những người kia biết, khẳng định người kia cũng đã biết cô ở đâu rồi.
Tôn Lập Nam gật đầu: " Được."
Kiều Luyến xuống xe, đi dạo một vòng ở tiểu khu, chợt đi ra bắt xe về biệt thự.
Cô không có phát hiện, xe Tôn Lập Nam ẩn trong bóng đêm, sau khi xe taxi rời đi, lái xe đi theo.
-
Lúc Kiều Luyến về đến nhà, đã bảy rưỡi tối.
Trong sân đỗ xe của Thẩm Lương Xuyên, hiển nhiên anh đã sớm trở về.
Hôm này Kiều Luyến để cho Thẩm ảnh đế nhận ủy khuất, trong lòng bồn chồn đi tới phòng khách.
Lúc này Thẩm Lương Xuyên đang ngồi ở trên ghế sofa xem báo, nghe được tiếng bước chân, khẽ ngước mắt.
Đối đầu ánh mắt đạm mạc của anh, Kiều Luyến chột dạ cười, "Cái kia, Thẩm Lương Xuyên, anh..."
Lời còn chưa nói hết, đã thấy anh đặt báo trên bàn trà, ngay lúc Kiều Luyến còn không có lấy lại tinh thần, bỗng nhiên đi tới, không nói hai lời bế cô lên, trực tiếp lên lầu!
Cô đè chốt cửa lại, lớn tiếng mở miệng phản bác: "Anh nói nhăng gì đấy? Đó là lúc ba bốn tuổi rồi!"
"Tôi mặc kệ, khi còn bé em còn níu lấy tôi hỏi em trai nhỏ đau, hiện tại em phải phụ trách!"
Kiều Luyến:... Cái Tôn Lập Nam này, làm sao tám năm không thấy, càng khác hơn?
Quả thực là bó tay rồi!
Suy nghĩ một chút bộ dạng của Thẩm hẹp hòi lúc này, cô thật hận không thể tìm cây kim, vá miệng tên này!
Cô kéo ra khóe miệng: " Đừng nói lung tung. Cái kia, anh vội sao?"
Tôn Lập Nam căn bản là nghe không ra lời ngầm: " Không vội!"
Coi như bận, cũng nhất định phải thong thả!
Kiều Luyến kéo ra khóe miệng lần nữa: "Tôi đột nhiên nhớ tới, tôi còn có chuyện, muốn về nhà trước."
Tôn Lập Nam nghi hoặc: " Em muốn đi rồi hả?"
Kiều Luyến gật đầu.
"Vậy tôi đưa em đi."
Kiều Luyến:...
Nghĩ đến Thẩm ảnh đế trong phòng vệ sinh, cô lập tức gật đầu: " Được, vậy bây giờ chúng ta liền đi."
Xách túi của mình, dắt Tôn Lập Nam ra cửa.
"Luyến Luyến, em sẽ không phải là thẹn thùng chứu? Kỳ thật cũng không có gì, em nhìn tôi, tôi cũng nhìn em, trên mông em còn có nốt ruồi? ~~ "
"... Im miệng!"
Chờ đến khi tiếng trong phòng biến mất, cửa phòng vệ sinh mới bị mở ra.
Mặt mũi Thẩm Lương Xuyên tràn đầy âm trầm.
Trên mông có nốt ruồi?
Sao anh không biết!
-
Tôn Lập Nam khăng khăng muốn đưa Kiều Luyến, Kiều Luyến đành phải nói nhảm một cái địa chỉ, là chỗ ở cũ của cô!"
Lên xe, Kiều Luyến lập tức nhíu mày: "Tôn Tử, sao đã nhiều năm như vậy, anh còn lái chiếc xe này? Cũng tám năm rồi! Là đồ cổ!"
Ánh mắt Tôn Lập Nam lóe lên: "Bời vì, chiếc xe này gánh nhiều kỷ niệm."
Một câu, để Kiều Luyến yên lặng, Tôn Lập Nam xuất hiện, để cho cô thoáng chốc giống như về tám năm trước, thời khắc thanh xuân, những cuộc sống phóng túng kia, lờ mờ giống như hôm qua.
Để cho cô trong lúc nhất thời không phân biệt được, nào là hiện thực, nào là hư ảo.
Trên đường đi, Kiều Luyến không có mở miệng, trong lòng bùi ngùi mãi.
Chờ xe dừng lại, cô mới phát hiện đã đến.
Cô quay đầu, nhìn về phía Tôn Lập Nam: " Tôn Tử, anh còn liên hệ với đám anh Ba không?"
Ánh mắtTôn Lập Nam sáng lên: "Tám năm trước tôi xuất ngoại, sau khi trở về đi thẳng tới Bắc Kinh, không có liên hệ với bọn họ, sao vậy?"
Kiều Luyến buông tầm mắt: " Tôi không muốn để cho bọn họ biết tôi ở chỗ này, anh có thể giúp tôi giấu diếm không?"
Những người kia biết, khẳng định người kia cũng đã biết cô ở đâu rồi.
Tôn Lập Nam gật đầu: " Được."
Kiều Luyến xuống xe, đi dạo một vòng ở tiểu khu, chợt đi ra bắt xe về biệt thự.
Cô không có phát hiện, xe Tôn Lập Nam ẩn trong bóng đêm, sau khi xe taxi rời đi, lái xe đi theo.
-
Lúc Kiều Luyến về đến nhà, đã bảy rưỡi tối.
Trong sân đỗ xe của Thẩm Lương Xuyên, hiển nhiên anh đã sớm trở về.
Hôm này Kiều Luyến để cho Thẩm ảnh đế nhận ủy khuất, trong lòng bồn chồn đi tới phòng khách.
Lúc này Thẩm Lương Xuyên đang ngồi ở trên ghế sofa xem báo, nghe được tiếng bước chân, khẽ ngước mắt.
Đối đầu ánh mắt đạm mạc của anh, Kiều Luyến chột dạ cười, "Cái kia, Thẩm Lương Xuyên, anh..."
Lời còn chưa nói hết, đã thấy anh đặt báo trên bàn trà, ngay lúc Kiều Luyến còn không có lấy lại tinh thần, bỗng nhiên đi tới, không nói hai lời bế cô lên, trực tiếp lên lầu!
Tác giả :
Công Tử Diễn