Ảnh Đế Thần Bí Trộm Cưới: Vợ Yêu, Tới PK
Chương 249: Chúng ta ly hôn đi (9)
Thẩm Lương Xuyên lái xe trở lại BJ, đã là đêm khuya.
Trong khu biệt thự vô cùng yên tĩnh, đèn đường rơi xuống ánh sáng mờ nhạt.
Đầu tiên anh đưa Tống Nguyên Hi về biệt thự số 18, lúc này mới lái xe về biệt thự số 8.
Càng đến gần, trong lòng lộ ra một chút hoảng hốt.
Trước kia, anh chưa từng có hưởng qua tư vị khiếp vậy, nhưng bây giờ, trong lòng cũng rất xoắn xuýt.
Nếu như cứ về nhà như vậy, cô nhìn thấy mình, đưa ra ý ly hôn lần nữa, làm sao bây giờ?
nhưng có lẽ... Trải qua hai ngày, cô lại thay đổi chủ ý thì sao?
Giống lúc trước, anh tan tầm về nhà, cô đã ngoan ngoãn chờ trong nhà...
Nghĩ như vậy, anh lái xe tiến vào biệt thự.
Trong biệt thự đen kịt, chỉ có trong phòng khách mở đèn.
Anh đẩy cửa tiến vào, đánh thức giúp việc trong phòng, giúp việc vội vàng đi tới, nhìn thấy Thẩm Lương Xuyên nhất thời kinh ngạc: "Thẩm tiên sinh, ngài trở về rồi hả? Ngài muốn ăn cái gì không? Hay là thế nào?"
Thẩm Lương Xuyên mấp máy bờ môi, nhìn trên lầu một chút, như không có chuyện gì xảy ra mở miệng: "Phu nhân ngủ rôi sao?"
Giúp việc sững sờ, "hả?"
Thẩm Lương Xuyên hỏi: "Làm sao?"
"Ngày ấy, sau khi ngài rời đi, phu nhân liền thu dọn hành lý, cũng đi theo..."
Cô càng nói, giọng càng nhỏ, bời vì đã cảm giác được trên thân Thẩm Lương Xuyên toát ra lãnh ý.
Thẩm Lương Xuyên đang định lên lầu, quay đầu, trong ánh mắt toát ra hơi lạnh.
Bị anh nhìn như vậy, cô giúp việc cảm giác mình sắp đông cứng, cúi đầu, một câu cũng không dám lnói, sợ sắp phát khóc.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, một lát sau, giúp việc mới nghe được Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "À, mấy ngày nay cô ấy có chuyện, ra khỏi nhà."
Lời này rơi xuống, mới lên lầu.
Giúp việc chấn kinh tại chỗ, kỳ thật, hành tung phu nhân, căn bản Thẩm tiên sinh không cần nói cho cô ta!
Nhưng cô ta vẫn vuốt vuốt trán không tồn tại mồ hôi lạnh, xám xịt chạy vào trong phòng của mình.
----
Thẩm Lương Xuyên đẩy cửa phòng ngủ chính ra, mở đèn lên.
Trong phòng chỉnh tề, giống như không có bất kỳ biến động.
Anh đứng ở cửa nhìn một chút, lúc này mới đi vào phòng, phát hiện đồ đạc anh đã từng đưa cô, cô đều không mang đi.
Lúc cô đến, chỉ mang theo mấy bộ đồ, thời điểm ra đi, cũng rất thẳng thắn.
Nhìn qua, giống như là không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng Thẩm Lương Xuyên lại chú ý tới, bàn chải đánh răng trong phòng vệ sinh, chỉ còn lại có một cái, làm bộ đáng thương ở cái trong ly thủy tinh.
khăn mặt treo trên vách tường, cũng chỉ còn lại có một cái, nơi hẻo lánh trong tủ treo quần áo, cũng không có nội y của cô...
Trên bàn trang điểm, những mỹ phẩm dưỡng da đắt đỏ anh mua cho cô, giờ phút này cũng đều lẳng lặng ở đó.
Tất cả giống như cô chưa từng vào ở.
Nhưng chỉ có anh biết, gian phòng này, với anh mà nói, không đồng dạng.
Cô đi, giống như là quyết tâm muốn ly hôn.
Chẳng qua cũng đúng, nếu như không có quyết tâm, thì sao trước đó làm nhiều chuẩn bị vậy.
Thẩm Lương Xuyên lẳng lặng ngồi ở trên ghế sofa, nhìn qua căn phòng quen thuộc, nhưng lúc này lại để anh cảm giác được vô cùng xa lạ, chỉ cảm thấy một loại tịch mịch, xông lên đầu.
Sau đó, anh bỗng nhiên toét miệng nở nụ cười.
Thế nhưng nụ cười kia, trong đêm tối, lộ ra làm người ta sợ.
Đồng thời, một sự âm trầm nổi lên trong lòng.
Tiểu Kiều, muốn trốn? Nằm mơ!
Trong khu biệt thự vô cùng yên tĩnh, đèn đường rơi xuống ánh sáng mờ nhạt.
Đầu tiên anh đưa Tống Nguyên Hi về biệt thự số 18, lúc này mới lái xe về biệt thự số 8.
Càng đến gần, trong lòng lộ ra một chút hoảng hốt.
Trước kia, anh chưa từng có hưởng qua tư vị khiếp vậy, nhưng bây giờ, trong lòng cũng rất xoắn xuýt.
Nếu như cứ về nhà như vậy, cô nhìn thấy mình, đưa ra ý ly hôn lần nữa, làm sao bây giờ?
nhưng có lẽ... Trải qua hai ngày, cô lại thay đổi chủ ý thì sao?
Giống lúc trước, anh tan tầm về nhà, cô đã ngoan ngoãn chờ trong nhà...
Nghĩ như vậy, anh lái xe tiến vào biệt thự.
Trong biệt thự đen kịt, chỉ có trong phòng khách mở đèn.
Anh đẩy cửa tiến vào, đánh thức giúp việc trong phòng, giúp việc vội vàng đi tới, nhìn thấy Thẩm Lương Xuyên nhất thời kinh ngạc: "Thẩm tiên sinh, ngài trở về rồi hả? Ngài muốn ăn cái gì không? Hay là thế nào?"
Thẩm Lương Xuyên mấp máy bờ môi, nhìn trên lầu một chút, như không có chuyện gì xảy ra mở miệng: "Phu nhân ngủ rôi sao?"
Giúp việc sững sờ, "hả?"
Thẩm Lương Xuyên hỏi: "Làm sao?"
"Ngày ấy, sau khi ngài rời đi, phu nhân liền thu dọn hành lý, cũng đi theo..."
Cô càng nói, giọng càng nhỏ, bời vì đã cảm giác được trên thân Thẩm Lương Xuyên toát ra lãnh ý.
Thẩm Lương Xuyên đang định lên lầu, quay đầu, trong ánh mắt toát ra hơi lạnh.
Bị anh nhìn như vậy, cô giúp việc cảm giác mình sắp đông cứng, cúi đầu, một câu cũng không dám lnói, sợ sắp phát khóc.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, một lát sau, giúp việc mới nghe được Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "À, mấy ngày nay cô ấy có chuyện, ra khỏi nhà."
Lời này rơi xuống, mới lên lầu.
Giúp việc chấn kinh tại chỗ, kỳ thật, hành tung phu nhân, căn bản Thẩm tiên sinh không cần nói cho cô ta!
Nhưng cô ta vẫn vuốt vuốt trán không tồn tại mồ hôi lạnh, xám xịt chạy vào trong phòng của mình.
----
Thẩm Lương Xuyên đẩy cửa phòng ngủ chính ra, mở đèn lên.
Trong phòng chỉnh tề, giống như không có bất kỳ biến động.
Anh đứng ở cửa nhìn một chút, lúc này mới đi vào phòng, phát hiện đồ đạc anh đã từng đưa cô, cô đều không mang đi.
Lúc cô đến, chỉ mang theo mấy bộ đồ, thời điểm ra đi, cũng rất thẳng thắn.
Nhìn qua, giống như là không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng Thẩm Lương Xuyên lại chú ý tới, bàn chải đánh răng trong phòng vệ sinh, chỉ còn lại có một cái, làm bộ đáng thương ở cái trong ly thủy tinh.
khăn mặt treo trên vách tường, cũng chỉ còn lại có một cái, nơi hẻo lánh trong tủ treo quần áo, cũng không có nội y của cô...
Trên bàn trang điểm, những mỹ phẩm dưỡng da đắt đỏ anh mua cho cô, giờ phút này cũng đều lẳng lặng ở đó.
Tất cả giống như cô chưa từng vào ở.
Nhưng chỉ có anh biết, gian phòng này, với anh mà nói, không đồng dạng.
Cô đi, giống như là quyết tâm muốn ly hôn.
Chẳng qua cũng đúng, nếu như không có quyết tâm, thì sao trước đó làm nhiều chuẩn bị vậy.
Thẩm Lương Xuyên lẳng lặng ngồi ở trên ghế sofa, nhìn qua căn phòng quen thuộc, nhưng lúc này lại để anh cảm giác được vô cùng xa lạ, chỉ cảm thấy một loại tịch mịch, xông lên đầu.
Sau đó, anh bỗng nhiên toét miệng nở nụ cười.
Thế nhưng nụ cười kia, trong đêm tối, lộ ra làm người ta sợ.
Đồng thời, một sự âm trầm nổi lên trong lòng.
Tiểu Kiều, muốn trốn? Nằm mơ!
Tác giả :
Công Tử Diễn