Ảnh Đế Thần Bí Trộm Cưới: Vợ Yêu, Tới PK
Chương 230: Anh cho là bắt đầu (10)
Vừa kết hôn, anh ôm ý nghĩ trả thủ cô, cho nên không cho cô công khai tin tức bọn họ cưới, nhưng bây giờ, còn có cái gì có thể e ngại?
Kiều Luyến càng sốt ruột hô to, anh càng không như ý cô muốn.
Thẩm Lương Xuyên hạ cửa sổ xuống, thậm chí quay đầu nhìn ra phía ngoài.
Anh đeo kính đen khẩu trang, thân là minh tinh, cho nên sau khi cửa sổ hạ xuống, liền vươn tay, dự định kéo khẩu trang của mình xuống.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên trước mặt bộp một cái, Kiều Luyến đánh tới!
Trong chớp nhoáng, Thẩm Lương Xuyên chỉ nghe được một tiếng " Ầm" tiếp theo là một bộ thân thể mềm mại, liền ngã vào trong ngực của anh.
Lúc này Kiều Luyến chỉ có một suy nghĩ, dù Thẩm Lương Xuyên mang theo khẩu trang kính râm, thế nhưng! Thân là ký giả, Tô Mỹ Mỹ đã tu luyện, chỉ cần bị cô ta nhìn thấy, khẳng định có thể nhận ra!
Cho nên, cô ta không thể nhìn thấy!
Ý nghĩ này vừa ra, cô đến nghĩ cũng không suy nghĩ mà trực tiếp đánh một đấm ra ngoài cửa sổ!
"Bụp!"
Nắm đấm đánh vào mũi tô Mỹ Mỹ, để cho cô ta lui về sau một bước.
Tiếp theo, thời gian giống như dừng lại tại thời khắc này.
Tô Mỹ Mỹ khiếp sợ nhìn vào trong xe.
Cửa sổ xe còn mở, nắm đấm Kiều Luyến còn ở bên ngoài, thế nhưng, người cô lại nhào vào người đàn ông trên ghế lái.
Ánh mắt Tô Mỹ Mỹ, dính ở trên người người đàn ông này!
Trong đầu chi hiện lên một ý niệm: Người này, sao giống Thẩm ảnh đế như vậy?
Cô ta nhíu mày lại, tiến lên một bước, muốn nhìn rõ, bỗng nhiên cổ áo bị tay Kiều Luyến nắm lấy, tiếp theo, người cô gần như nhào vào cửa sổ.
Lại ngẩng đầu, liền đối đầu với ánh mắt sắc bén Kiều Luyến.
Loại ánh mắt này, khiếp người vô cùng, để trong nội tâm cô ta khẽ hoảng một cái, tiếp đó liền nghe thấy cô cảnh cáo nói: "Tô Mỹ Mỹ, lời gì nên nói, lời gì không nên nói, tôi nghĩ cô rất rõ ràng. Cô không sợ tôi không có vấn đề, nhưng thủ đoạn của Thẩm ảnh đế, cô hẳn là hiểu."
Môi Tô Mỹ Mỹ giật giật, còn muốn nói điều gì, nhưng khóe mắt Kiều Luyến liếc qua liền thấy đồng nghiệp còn lại, cũng chạy tới.
Cô vội vàng nhỏ giọng mở miệng nói: "Đừng tưởng rằng một ít chuyện cô làm tôi không biết, cô đoán xem, nếu như tôi đem những này nói cho Lưu Chí Hưng, hắn ta sẽ còn đi cùng với cô sao?"
Một câu, để thân thể Tô Mỹ Mỹ cứng đờ!
Cô ta cắn răng: "Tôi không nói, không có nghĩa là các người không bị người khác trông thấy!"
Kiều Luyến cười: "do tôi không muốn nhúng tay vào, tóm lại, nếu như chuyện của tôi và anh ấy bị tuôn ra, cô sẽ phải gánh trách nhiệm! Tự giải quyết cho tốt!"
Lời này rơi xuống, thu hồi tay của mình, một cái tay khác vội vàng sờ vào cái nút phía trong xe, trước khi người khác đến, kéo cửa xe lên, ngăn cách ánh mắt phía ngoài.
Lúc này cô mới thở ra một hơi, cảm thấy đầy ánh sáng.
Nhưng sau đó... cô khẽ động, lúc này mới cảm giác được dưới cánh tay là một bắp đùi rắn chắc.
Thân thể cứng đờ, lúc này mới ý thức được, bời vì Tô Mỹ Mỹ đứng cạnh cửa sổ ghế lái, cho nên cô vì đuổi người khác, cả người đều nhào vào người Thẩm Lương Xuyên!
Giữa tất cả hơi thở đều là mùi hương quen thuộc trên người anh, hai cánh tay cô còn đặt ở trên đùi của anh, cái tư thế mập mờ...
Trong xe, trong lúc nhất thời yên tĩnh.
Trong nháy mắt trong đầu cô đều trống rỗng.
Chỉ cảm thấy loại tình huống này, quả thực là xấu hổ muốn chết!
Không biết qua bao lâu, giọng nói lạnh lùng của Thẩm Lương Xuyên truyền tới: " ôm đủ chưa?"
Kiều Luyến mới bỗng nhiên kịp phản ứng, vội vàng ngồi ngay ngắn!
Kiều Luyến càng sốt ruột hô to, anh càng không như ý cô muốn.
Thẩm Lương Xuyên hạ cửa sổ xuống, thậm chí quay đầu nhìn ra phía ngoài.
Anh đeo kính đen khẩu trang, thân là minh tinh, cho nên sau khi cửa sổ hạ xuống, liền vươn tay, dự định kéo khẩu trang của mình xuống.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên trước mặt bộp một cái, Kiều Luyến đánh tới!
Trong chớp nhoáng, Thẩm Lương Xuyên chỉ nghe được một tiếng " Ầm" tiếp theo là một bộ thân thể mềm mại, liền ngã vào trong ngực của anh.
Lúc này Kiều Luyến chỉ có một suy nghĩ, dù Thẩm Lương Xuyên mang theo khẩu trang kính râm, thế nhưng! Thân là ký giả, Tô Mỹ Mỹ đã tu luyện, chỉ cần bị cô ta nhìn thấy, khẳng định có thể nhận ra!
Cho nên, cô ta không thể nhìn thấy!
Ý nghĩ này vừa ra, cô đến nghĩ cũng không suy nghĩ mà trực tiếp đánh một đấm ra ngoài cửa sổ!
"Bụp!"
Nắm đấm đánh vào mũi tô Mỹ Mỹ, để cho cô ta lui về sau một bước.
Tiếp theo, thời gian giống như dừng lại tại thời khắc này.
Tô Mỹ Mỹ khiếp sợ nhìn vào trong xe.
Cửa sổ xe còn mở, nắm đấm Kiều Luyến còn ở bên ngoài, thế nhưng, người cô lại nhào vào người đàn ông trên ghế lái.
Ánh mắt Tô Mỹ Mỹ, dính ở trên người người đàn ông này!
Trong đầu chi hiện lên một ý niệm: Người này, sao giống Thẩm ảnh đế như vậy?
Cô ta nhíu mày lại, tiến lên một bước, muốn nhìn rõ, bỗng nhiên cổ áo bị tay Kiều Luyến nắm lấy, tiếp theo, người cô gần như nhào vào cửa sổ.
Lại ngẩng đầu, liền đối đầu với ánh mắt sắc bén Kiều Luyến.
Loại ánh mắt này, khiếp người vô cùng, để trong nội tâm cô ta khẽ hoảng một cái, tiếp đó liền nghe thấy cô cảnh cáo nói: "Tô Mỹ Mỹ, lời gì nên nói, lời gì không nên nói, tôi nghĩ cô rất rõ ràng. Cô không sợ tôi không có vấn đề, nhưng thủ đoạn của Thẩm ảnh đế, cô hẳn là hiểu."
Môi Tô Mỹ Mỹ giật giật, còn muốn nói điều gì, nhưng khóe mắt Kiều Luyến liếc qua liền thấy đồng nghiệp còn lại, cũng chạy tới.
Cô vội vàng nhỏ giọng mở miệng nói: "Đừng tưởng rằng một ít chuyện cô làm tôi không biết, cô đoán xem, nếu như tôi đem những này nói cho Lưu Chí Hưng, hắn ta sẽ còn đi cùng với cô sao?"
Một câu, để thân thể Tô Mỹ Mỹ cứng đờ!
Cô ta cắn răng: "Tôi không nói, không có nghĩa là các người không bị người khác trông thấy!"
Kiều Luyến cười: "do tôi không muốn nhúng tay vào, tóm lại, nếu như chuyện của tôi và anh ấy bị tuôn ra, cô sẽ phải gánh trách nhiệm! Tự giải quyết cho tốt!"
Lời này rơi xuống, thu hồi tay của mình, một cái tay khác vội vàng sờ vào cái nút phía trong xe, trước khi người khác đến, kéo cửa xe lên, ngăn cách ánh mắt phía ngoài.
Lúc này cô mới thở ra một hơi, cảm thấy đầy ánh sáng.
Nhưng sau đó... cô khẽ động, lúc này mới cảm giác được dưới cánh tay là một bắp đùi rắn chắc.
Thân thể cứng đờ, lúc này mới ý thức được, bời vì Tô Mỹ Mỹ đứng cạnh cửa sổ ghế lái, cho nên cô vì đuổi người khác, cả người đều nhào vào người Thẩm Lương Xuyên!
Giữa tất cả hơi thở đều là mùi hương quen thuộc trên người anh, hai cánh tay cô còn đặt ở trên đùi của anh, cái tư thế mập mờ...
Trong xe, trong lúc nhất thời yên tĩnh.
Trong nháy mắt trong đầu cô đều trống rỗng.
Chỉ cảm thấy loại tình huống này, quả thực là xấu hổ muốn chết!
Không biết qua bao lâu, giọng nói lạnh lùng của Thẩm Lương Xuyên truyền tới: " ôm đủ chưa?"
Kiều Luyến mới bỗng nhiên kịp phản ứng, vội vàng ngồi ngay ngắn!
Tác giả :
Công Tử Diễn