Ảnh Đế Là Tên Tiểu Tiện Nhân!
Chương 40: Đầu bị thương cực kỳ cực kỳ đau!
Edit: Cực Phẩm
Buổi sáng, Hạ Triển bị một trận đinh đinh keng keng làm cho tỉnh ngủ.
Hắn trợn mắt nhìn.
Một hắc y tiểu ca đang dùng lò vi sóng nướng gì đó, một hắc y tiểu ca đang cố gắng treo một cái TV tinh thể lỏng lên trường, một hắc y tiểu ca vểnh mông sắp đặt máy giặt trong phòng tắm, còn có một hắc y tiểu ca đang lắp máy điều hoà…
“Một… Một… Một… Còn có…” Đặt câu giỏi đến vô cùng đáng khen!
Lớp trưởng lớp lá nhà trẻ Hạ Triển tuẫn tư vũ tệ (thiên vị việc riêng), len lén tự phát cho mình một bông hoa hồng!
Thật sự là vô cùng vô sỉ!
“Em có thể ngủ tiếp.” Trần Tử Hào mặc một thân quần áo ở nhà hắc sắc ngồi trước bàn máy tính cầm một ly cà phê, dưới ánh mặt trời tảng sáng mỉm cười nhìn Hạ Triển, y hệt dáng dấp của một nam chủ nhân.
Mẹ nó, đây là nhịp điệu cuộc sống sao!
Hạ Triển sợ hãi dụi dụi mắt, chỉ chỉ tổ bốn hắc y tiểu ca. “Bọn họ làm gì vậy?”
“Làm việc.” Trần Tử Hào lời ít mà ý nhiều. “Làm ồn đến em à?”
Đây không phải vấn đề làm ồn hay không làm ồn!
Anh anh anh ở trong một ký túc xá tồi tàn thế này mà lắp nhiều đồ vật vậy là muốn làm ảo thuật gì à?
“Hào ca, xin lỗi!!!” Bốn hắc y tiểu ca trăm miệng một lời dồn khí đến đan điền hét lớn!
Một tia buồn ngủ duy nhất của Hạ Triển cũng bị chấn đến mất tăm luôn.
Bốn người ngớ ngẩn này được Trần Tử Hào huấn luyện vũ khí sóng âm sao?
Nhưng mà không đợi hắn phát tác, nhóm hắc y tiểu ca lại đồng loạt quay đầu, hướng hắn bái một cái, tiếng hét như sấm sét: “Quấy rối chị dâu ngủ, xin lỗi!!!”
“Con mẹ nó, mấy anh có bệnh tâm thần!” Hạ Triển nhặt lên gối đầu hướng một trong mấy người đó ném đi! Nghiêng đầu giận dữ trách mắng Trần Tử Hào: “Sao anh không đánh bọn họ!?”
“Bọn họ làm sao?” Trần Tử Hào vô tội nhíu mày.
“Bọn họ gọi tôi là chị dâu đấy!” Gương mặt Hạ Triển tức giận đến đỏ bừng. “Dâu em gái anh!”
“Thật sao? Tôi không nghe thấy.” Trần Tử Hào cười nhẹ, nói: “Kêu một lần nữa xem.”
“… Anh con mẹ nó muốn đánh nhau à!?” Hạ Triển hít một ngụm khí lạnh, nhặt lên một cái bật lửa ném đến Trần Tử Hào.
“Cảm ơn.” Trần Tử Hào tiêu sái giương tay một cái, tiếp được bật lửa đốt điếu thuốc, hít một hơi.
Vẻ mặt thản nhiên cực kỳ!
Con mẹ nó, đại thúc quá đáng ghét, tức giận đến mặt lão tử cũng đỏ luôn! Có ai có thể đến xách hắn ra ngoài không?
Hạ Triển ‘vèo’ một cái rúc vào chăn, len lén đem mặt dán vào tường hạ nhiệt độ.
Nhưng Hạ Triển tức giận cũng không có duy trì được bao lâu.
Bởi vì hắn ăn một vỉ bánh bao canh thịt cua, da mỏng nhân dày đã vậy nước cũng nhiều! Sủi cảo tôm thơm ngon dường nhưu cũng là một người đầu bếp làm! Hơn nữa trừ cái đó ra còn có thịt heo nướng mật đỏ màu đỏ ướt át, còn có cá rán vàng óng xốp giòn và sữa tươi thơm ngọt! Cùng cháo loãng dưa muối bánh bao ở công trường có sức dụ dỗ cao hơn ngàn lần được chứ!
Cắn người miệng mềm [1]!
[1] Nguyên văn là ‘Cật nhân gia đích chủy đoản’: câu này ví dụ như khi đến lúc bạn hết tiền, một người đồng nghiệp mời bạn đi ăn. Ăn xong hắn nhờ bạn việc gì đó (dù là khó) thì bạn cũng khó trả lời “Không giúp” được. Nó đồng nghĩ với thành ngữ của Việt Nam mình ‘Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay’ (ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn).
Trần Tử Hào có thâm ý khác quan sát hình dạng Hạ Triển ăn cá uống sữa, nghiêng đầu vụng trộm cười.
“Anh đừng cho là tôi sẽ vì bữa ăn này mà cảm động rơi nước mắt!” Sau khi ăn uống no đủ, Hạ Triển qua cầu rút ván, lãnh khốc nói.
Trên miệng còn dính một vòng sữa tươi trắng bóng…
Trần Tử Hào đưa một tờ khăn lau mặt đến, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười. “Được, xem như tôi cho mèo ăn thôi mà.”
Miệng tiện đến không thể tha thứ!
Vì vậy, Hạ Triển bưng lên một hộp bánh bao canh đập bàn đứng lên, đi sát vách tìm Cố Phong.
Là một anh cả đệ khống trong nóng ngoài lạnh, Hạ Triển cảm thấy mình có nghĩa vụ chăm sóc em rể tốt một chút. Nếu như lúc trở về Cố Phong đói bụng đến xanh xao vàng vọt giống như dân tị nạn, chắc chắn Hạ tiểu yêu quái sẽ khóc lóc lăn đầy đất cho coi!
Thế nhưng khi đẩy cửa ký túc xá của Cố Phong, đập vào mặt là mùi thịt nồng nặc!
Mà nam nội trợ tốt Cố tiểu công đang mặc tạp dề dùng một cái chảo chiên bít tết, mà trong nồi mỡ bò đang xèo xèo bốc lên, khiến cho mặt ngoài bít tết có một tầng màu sắc mê người, bên cạnh còn có một bình lớn nước tiêu đen Heinz…
Mẹ nó, cuộc sống tạm bợ quá ổn định đấy chứ!
Nhất thời Hạ Triển cảm giác mình quả thật y như một đứa ngốc…
“Đến ăn sáng.” Cố Phong bỏ hai miếng bít tết vào hia chiếc dĩa, đổ thêm ít nước tiêu đen, còn lấy ra hai cặp dao nĩa sáng bóng như tuyết! Đẳng cấp đến không đành lòng nhìn thẳng! “Tớ đang muốn gọi điện thoại cho cậu đây.”
“Tớ ăn rồi.” Hạ Triển buồn bực hít hít mũi.
Thật là thơm!
“Vậy để ăn trưa luôn… Tiểu Lạc nhất định muốn tớ mang theo, ngày hôm qua bận quá quên mất, nếu không ăn thì hư rồi.” Cố Phong hạnh phúc dào dạt lấy hộp giữ nhiệt đặt trên mặt đất, cả người tản ra khí tức “Tớ có bà xã nhu thuận khả ái nè! Người đàn ông độc thân đi tìm chết đi tìm chết đi hắc!”
Hạ Triển ghen tị tiến tới nhìn, bên trong còn có hai túi chườm đá để cho bít tết nhanh nguội!
Khỏi cần nói, cái chảo nước tiêu đen dao nĩa cái xẻng, khẳng định tất cả đều do Hạ Lạc chuẩn bị!
Con mẹ nó, tên yêu quái kia tri kỷ như thế từ khi nào?
Quả thật chính là một tiểu thu khố [2] tri kỷ!
[2] Tiểu thu khố [小秋裤]: mình tra được là một loại quần bó sát ôm, mình đoán ý tứ chỉ người tri kỷ. Giống như “áo bông nhỏ” chỉ con gái yêu của mẹ.
“Được rồi, ngày mai tớ muốn trở về một chuyến.” Cố Phong cho ta mượn cắt bít tết trong ánh mắt xích loã đố kị của Hạ Triển, dầu vào lửa nói: “Tớ hứa với Tiểu Lạc một tuần về ba lần, nếu cậu không về thì cho tớ mượn xe.”
“Tớ cũng phải về!” Hạ Triển rống giận.
Đừng tưởng rằng có vợ thì ngon! Lão tử nhìn trúng mỹ thiếu niên, nhất định ôn nhu săn sóc hơn Hạ tiểu yêu quái gấp vạn lần!
Cố Phong dùng ánh mắt thương hại nhìn nhìn Hạ Triển, không nói gì.
Thật ra Hạ Triển có chút không hiểu mình học đại học tại sao phải học chuyện công trình gỗ bất mãn này.
Gỗ còn chưa tính, lại bị phân đến ban nhị.
Được xưng là vừa đất vừa gỗ vừa nhị nữa chứ!
Này còn chưa tính, hầu như mỗi một sinh viên đều hoài nghi vì cái lông gì mình lại học chuyên ngành này…
Là một cao suất phú, chạy đến bưng gạch trên công trường xây dựng, sau một buổi sáng người dính đầy bụi bẩn đến không đành lòng nhìn thẳng, cái này thật sự khoa học sao!?
Vì vậy, Hạ Triển nhìn Trần Tử Hào đang huy xích phương tù thong dong sạch sẽ cách đó không xa, cảm giác vô cùng không! cao! hứng!
Là đàn ông thì đến đây bưng gạch đi!
Lúc này, dường như Trần Tử Hào cảm ứng được ánh mắt của Hạ Triển, hướng hắn vẫy vẫy tay.
Ánh mặt trời nồng liệt, rơi vào khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Trần Tử Hào, môi mỏng thoạt nhìn rất bạc tình bày ra một nụ cười nhàn nhạt, tay áo phần phật tung bay trong gió… Có cảm giác hệt như đang đóng phim!
Con mẹ nó, đại thúc không thể đẹp trai như vậy, anh phạm quy!
Hạ Triển ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng tại chỗ, đột nhiên ánh mắt có chút không dời đi được.
Đột nhiên dáng cười bình tĩnh của Trần Tử Hào biến thành kinh ngạc.
Phía trên truyền đến một tiếng mơ hồ – “Cẩn thận!”.
Sau đó Hạ Triển cảm giác có một vật rất nặng rất nặng đập vào đầu mình, sau một cơn đau hai mắt Hạ Triển tối sầm, vô cùng mảnh mai mà chết ngất trên mặt đất!
Khi Hạ Triển tỉnh lại, là ở trong bệnh viện.
Cố Phong, Hạ Lạc và Trần Tử Hào ngồi vây quanh bên cạnh giường bệnh… vừa nói vừa cười.
Con mẹ nó, mấy người trò chuyện cái giống gì thoạt nhìn vui vẻ lắm!
“A, anh tỉnh rồi.” Tiểu Hạ Lạc săn sóc sờ sờ đầu anh trai, lộ ra một nụ cười đẹp trai chói mắt: “Bác sĩ nói là bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại cả.”
“Cái rắm! Không phải là nện vào đầu em!” Hạ Triển giùng giằng ngồi dậy, phát hiện trên tay còn đang truyền nước biển.
Nếu như Cố Phong bị thương, tiểu yêu này nhất định sẽ đau lòng đến oa oa khóc lớn! Chuyện này lão tử dám lấy nhân cách đảm bảo!
Quả nhiên là em trai lớn rồi không thể giữ trong nhà, như bát nước hắt đi vậy!
“Được rồi, cuối cùng là tớ bị cái gì đập vào vậy?”
“Một giàn giáo.” Cố Phong bất đắc dĩ nói: “Tất cả mọi người gọi cậu né đi, nhưng mà cậu lại ngây ngốc đứng ngẩn người ở chỗ đó… May mà đập trật.”
Vẻ mặt Hạ Triển như nuốt phân, quay đầu dùng ánh mắt sát nhân nhìn chằm chằm Trần Tử Hào.
Tất cả đều tại tên này! Không có việc gì đi vẫy tay làm gì hả?
“Hai người đi trước đi, truyền nước biển xong tôi chở em ấy về công trường.”
Trần Tử Hào liếc nhìn đồng hồ đeo tay, phân phó một cách tự nhiên.
“Được, phiền anh.” Cố Phong gật đầu, mang theo Hạ Lạc đi.
Chờ! Một! Chút!
Loại thời điểm này, người đứng trước giường bệnh chăm sóc không phải là “Em trai” hay “Bạn” sao? Thế quái nào mà để “Đại thúc hắc bang mặt như băng sương” làm!?
Hạ Triển sợ hãi nhìn bóng lưng hai người ngọt ngào ấm áp nắm tay nhau rời đi.
Con mẹ nó, hai người các ngươi là vội đi ba ba ba đúng không!!!
Thật là không có nhân tính!
Trần Tử Hào khoanh tay ngồi trên ghế cạnh giường, hai chân thon dài ưu nhã khoanh lại, hợp với khuôn mặt băng sơn góc cạnh phân minh, thoạt nhìn không hiểu sao rất đẹp mắt.
“Nguyên lai em xem tôi đến mê mẩn.” Trần Tử Hào nửa cười nửa không.
“Câm miệng! Đều tại anh!” Hạ Triển thở phì phò đấm nệm.
“Tiêm xong chúng ta về.” Trần Tử Hào lấy ra một quả táo, cau mày thống khổ gọt vỏ. “Đúng rồi, tuy rằng bác sĩ nói không có gì đáng ngại, nhưng nếu như xuất hiện biểu hiện đầu váng mắt hoa thì nói cho tôi biết, tôi chở em đi khám lại.”
“… Biết rồi.” Hạ Triển vừa định châm chọc hắn hai câu, vừa chuyển sang nhìn thấy hình dáng ngốc ngốc của hắn gọt táo, châm chọc liền mắc trong cổ họng.
“Cảm thấy buồn nôn cũng phải nói cho tôi biết, có thể là chấn động não.” Trần Tử Hào cúi đầu nói, thanh âm rất ôn nhu.
“Anh nói nhiều quá.” Hạ Triển biệt nữu nói.
“Muốn ăn dấm cũng phải nói cho tôi biết.” Trần Tử Hào vừa cười vừa nói.
“… Cái rắm! Sao anh không đi uống axit sunfuric đi!” Hạ Triển đỏ mặt giận dữ hét lên, oán hận chui vào trong chăn.
Gần đây hình như có một số việc không thích hợp!
Tuy rằng chuyên gia yêu đương Hạ tiểu miêu không thể nói rõ ra được, nhưng hắn có thể cảm nhận được đấy!
Chẳng lẽ lại phải tìm đến hội thảo luận và nghiên cứu tình yêu của thiếu nữ phấn hồng xin giúp đỡ?
“Hạ tiểu miêu, ăn táo.” Trần Tử Hào đâm đâm vật đang trong chăn.
“Không ăn!” Hạ Triển ngạo kiều nói, mở di động xoát diễn đàn, cùng lúc đó, bên ngoài chăn truyền đến thanh âm ăn táo, răng rắc răng rắc vô cùng vang dội! Phảng phất là một loại khiêu! khích!
Quá kiêu ngạo!
Vì vậy, lớp trưởng lớp lá Hạ tiểu miêu phi thân bắn lên như cá! Một cái Phi long tham vân thủ [3] cướp đi trái táo vừa mới cắn của tiểu bằng hữu Trần Tử Hào!
[3] Phi long tham vân thủ: một kỹ năng trong game Tiên kiếm kỳ hiệp truyện.
Be be ha ha ha! Lão tử chính là ác bá trong lớp đấy!
Làm cho Trần Tử Hào khóc đi tìm mẹ luôn!
Hạ Triển vừa thoả mãn gặm táo vừa xoát diễn đàn, quá nửa ngày cũng không thấy bài viết nào hữu dụng, hơn nữa một trận buồn ngủ nặng trĩu kéo tới, vì thế hắn xoát xoát cầm điện thoại ngủ thiếp đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm ơn địa lôi của Greens~~~~ (Hảo hải sâm~~!) o(≧ω≦)o~ Khoảng cách Meo-chan sa lưới không vượt quá hai chương ~=w=+~~ Vuốt vuốt Hạ Tiểu Lạc và Cố Tiểu Phong, tui sao lãng hai người rồi… Chờ Meo-chan sa lưới hai người có thể quay về thân phận diễn viên = =…
Buổi sáng, Hạ Triển bị một trận đinh đinh keng keng làm cho tỉnh ngủ.
Hắn trợn mắt nhìn.
Một hắc y tiểu ca đang dùng lò vi sóng nướng gì đó, một hắc y tiểu ca đang cố gắng treo một cái TV tinh thể lỏng lên trường, một hắc y tiểu ca vểnh mông sắp đặt máy giặt trong phòng tắm, còn có một hắc y tiểu ca đang lắp máy điều hoà…
“Một… Một… Một… Còn có…” Đặt câu giỏi đến vô cùng đáng khen!
Lớp trưởng lớp lá nhà trẻ Hạ Triển tuẫn tư vũ tệ (thiên vị việc riêng), len lén tự phát cho mình một bông hoa hồng!
Thật sự là vô cùng vô sỉ!
“Em có thể ngủ tiếp.” Trần Tử Hào mặc một thân quần áo ở nhà hắc sắc ngồi trước bàn máy tính cầm một ly cà phê, dưới ánh mặt trời tảng sáng mỉm cười nhìn Hạ Triển, y hệt dáng dấp của một nam chủ nhân.
Mẹ nó, đây là nhịp điệu cuộc sống sao!
Hạ Triển sợ hãi dụi dụi mắt, chỉ chỉ tổ bốn hắc y tiểu ca. “Bọn họ làm gì vậy?”
“Làm việc.” Trần Tử Hào lời ít mà ý nhiều. “Làm ồn đến em à?”
Đây không phải vấn đề làm ồn hay không làm ồn!
Anh anh anh ở trong một ký túc xá tồi tàn thế này mà lắp nhiều đồ vật vậy là muốn làm ảo thuật gì à?
“Hào ca, xin lỗi!!!” Bốn hắc y tiểu ca trăm miệng một lời dồn khí đến đan điền hét lớn!
Một tia buồn ngủ duy nhất của Hạ Triển cũng bị chấn đến mất tăm luôn.
Bốn người ngớ ngẩn này được Trần Tử Hào huấn luyện vũ khí sóng âm sao?
Nhưng mà không đợi hắn phát tác, nhóm hắc y tiểu ca lại đồng loạt quay đầu, hướng hắn bái một cái, tiếng hét như sấm sét: “Quấy rối chị dâu ngủ, xin lỗi!!!”
“Con mẹ nó, mấy anh có bệnh tâm thần!” Hạ Triển nhặt lên gối đầu hướng một trong mấy người đó ném đi! Nghiêng đầu giận dữ trách mắng Trần Tử Hào: “Sao anh không đánh bọn họ!?”
“Bọn họ làm sao?” Trần Tử Hào vô tội nhíu mày.
“Bọn họ gọi tôi là chị dâu đấy!” Gương mặt Hạ Triển tức giận đến đỏ bừng. “Dâu em gái anh!”
“Thật sao? Tôi không nghe thấy.” Trần Tử Hào cười nhẹ, nói: “Kêu một lần nữa xem.”
“… Anh con mẹ nó muốn đánh nhau à!?” Hạ Triển hít một ngụm khí lạnh, nhặt lên một cái bật lửa ném đến Trần Tử Hào.
“Cảm ơn.” Trần Tử Hào tiêu sái giương tay một cái, tiếp được bật lửa đốt điếu thuốc, hít một hơi.
Vẻ mặt thản nhiên cực kỳ!
Con mẹ nó, đại thúc quá đáng ghét, tức giận đến mặt lão tử cũng đỏ luôn! Có ai có thể đến xách hắn ra ngoài không?
Hạ Triển ‘vèo’ một cái rúc vào chăn, len lén đem mặt dán vào tường hạ nhiệt độ.
Nhưng Hạ Triển tức giận cũng không có duy trì được bao lâu.
Bởi vì hắn ăn một vỉ bánh bao canh thịt cua, da mỏng nhân dày đã vậy nước cũng nhiều! Sủi cảo tôm thơm ngon dường nhưu cũng là một người đầu bếp làm! Hơn nữa trừ cái đó ra còn có thịt heo nướng mật đỏ màu đỏ ướt át, còn có cá rán vàng óng xốp giòn và sữa tươi thơm ngọt! Cùng cháo loãng dưa muối bánh bao ở công trường có sức dụ dỗ cao hơn ngàn lần được chứ!
Cắn người miệng mềm [1]!
[1] Nguyên văn là ‘Cật nhân gia đích chủy đoản’: câu này ví dụ như khi đến lúc bạn hết tiền, một người đồng nghiệp mời bạn đi ăn. Ăn xong hắn nhờ bạn việc gì đó (dù là khó) thì bạn cũng khó trả lời “Không giúp” được. Nó đồng nghĩ với thành ngữ của Việt Nam mình ‘Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay’ (ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn).
Trần Tử Hào có thâm ý khác quan sát hình dạng Hạ Triển ăn cá uống sữa, nghiêng đầu vụng trộm cười.
“Anh đừng cho là tôi sẽ vì bữa ăn này mà cảm động rơi nước mắt!” Sau khi ăn uống no đủ, Hạ Triển qua cầu rút ván, lãnh khốc nói.
Trên miệng còn dính một vòng sữa tươi trắng bóng…
Trần Tử Hào đưa một tờ khăn lau mặt đến, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười. “Được, xem như tôi cho mèo ăn thôi mà.”
Miệng tiện đến không thể tha thứ!
Vì vậy, Hạ Triển bưng lên một hộp bánh bao canh đập bàn đứng lên, đi sát vách tìm Cố Phong.
Là một anh cả đệ khống trong nóng ngoài lạnh, Hạ Triển cảm thấy mình có nghĩa vụ chăm sóc em rể tốt một chút. Nếu như lúc trở về Cố Phong đói bụng đến xanh xao vàng vọt giống như dân tị nạn, chắc chắn Hạ tiểu yêu quái sẽ khóc lóc lăn đầy đất cho coi!
Thế nhưng khi đẩy cửa ký túc xá của Cố Phong, đập vào mặt là mùi thịt nồng nặc!
Mà nam nội trợ tốt Cố tiểu công đang mặc tạp dề dùng một cái chảo chiên bít tết, mà trong nồi mỡ bò đang xèo xèo bốc lên, khiến cho mặt ngoài bít tết có một tầng màu sắc mê người, bên cạnh còn có một bình lớn nước tiêu đen Heinz…
Mẹ nó, cuộc sống tạm bợ quá ổn định đấy chứ!
Nhất thời Hạ Triển cảm giác mình quả thật y như một đứa ngốc…
“Đến ăn sáng.” Cố Phong bỏ hai miếng bít tết vào hia chiếc dĩa, đổ thêm ít nước tiêu đen, còn lấy ra hai cặp dao nĩa sáng bóng như tuyết! Đẳng cấp đến không đành lòng nhìn thẳng! “Tớ đang muốn gọi điện thoại cho cậu đây.”
“Tớ ăn rồi.” Hạ Triển buồn bực hít hít mũi.
Thật là thơm!
“Vậy để ăn trưa luôn… Tiểu Lạc nhất định muốn tớ mang theo, ngày hôm qua bận quá quên mất, nếu không ăn thì hư rồi.” Cố Phong hạnh phúc dào dạt lấy hộp giữ nhiệt đặt trên mặt đất, cả người tản ra khí tức “Tớ có bà xã nhu thuận khả ái nè! Người đàn ông độc thân đi tìm chết đi tìm chết đi hắc!”
Hạ Triển ghen tị tiến tới nhìn, bên trong còn có hai túi chườm đá để cho bít tết nhanh nguội!
Khỏi cần nói, cái chảo nước tiêu đen dao nĩa cái xẻng, khẳng định tất cả đều do Hạ Lạc chuẩn bị!
Con mẹ nó, tên yêu quái kia tri kỷ như thế từ khi nào?
Quả thật chính là một tiểu thu khố [2] tri kỷ!
[2] Tiểu thu khố [小秋裤]: mình tra được là một loại quần bó sát ôm, mình đoán ý tứ chỉ người tri kỷ. Giống như “áo bông nhỏ” chỉ con gái yêu của mẹ.
“Được rồi, ngày mai tớ muốn trở về một chuyến.” Cố Phong cho ta mượn cắt bít tết trong ánh mắt xích loã đố kị của Hạ Triển, dầu vào lửa nói: “Tớ hứa với Tiểu Lạc một tuần về ba lần, nếu cậu không về thì cho tớ mượn xe.”
“Tớ cũng phải về!” Hạ Triển rống giận.
Đừng tưởng rằng có vợ thì ngon! Lão tử nhìn trúng mỹ thiếu niên, nhất định ôn nhu săn sóc hơn Hạ tiểu yêu quái gấp vạn lần!
Cố Phong dùng ánh mắt thương hại nhìn nhìn Hạ Triển, không nói gì.
Thật ra Hạ Triển có chút không hiểu mình học đại học tại sao phải học chuyện công trình gỗ bất mãn này.
Gỗ còn chưa tính, lại bị phân đến ban nhị.
Được xưng là vừa đất vừa gỗ vừa nhị nữa chứ!
Này còn chưa tính, hầu như mỗi một sinh viên đều hoài nghi vì cái lông gì mình lại học chuyên ngành này…
Là một cao suất phú, chạy đến bưng gạch trên công trường xây dựng, sau một buổi sáng người dính đầy bụi bẩn đến không đành lòng nhìn thẳng, cái này thật sự khoa học sao!?
Vì vậy, Hạ Triển nhìn Trần Tử Hào đang huy xích phương tù thong dong sạch sẽ cách đó không xa, cảm giác vô cùng không! cao! hứng!
Là đàn ông thì đến đây bưng gạch đi!
Lúc này, dường như Trần Tử Hào cảm ứng được ánh mắt của Hạ Triển, hướng hắn vẫy vẫy tay.
Ánh mặt trời nồng liệt, rơi vào khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Trần Tử Hào, môi mỏng thoạt nhìn rất bạc tình bày ra một nụ cười nhàn nhạt, tay áo phần phật tung bay trong gió… Có cảm giác hệt như đang đóng phim!
Con mẹ nó, đại thúc không thể đẹp trai như vậy, anh phạm quy!
Hạ Triển ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng tại chỗ, đột nhiên ánh mắt có chút không dời đi được.
Đột nhiên dáng cười bình tĩnh của Trần Tử Hào biến thành kinh ngạc.
Phía trên truyền đến một tiếng mơ hồ – “Cẩn thận!”.
Sau đó Hạ Triển cảm giác có một vật rất nặng rất nặng đập vào đầu mình, sau một cơn đau hai mắt Hạ Triển tối sầm, vô cùng mảnh mai mà chết ngất trên mặt đất!
Khi Hạ Triển tỉnh lại, là ở trong bệnh viện.
Cố Phong, Hạ Lạc và Trần Tử Hào ngồi vây quanh bên cạnh giường bệnh… vừa nói vừa cười.
Con mẹ nó, mấy người trò chuyện cái giống gì thoạt nhìn vui vẻ lắm!
“A, anh tỉnh rồi.” Tiểu Hạ Lạc săn sóc sờ sờ đầu anh trai, lộ ra một nụ cười đẹp trai chói mắt: “Bác sĩ nói là bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại cả.”
“Cái rắm! Không phải là nện vào đầu em!” Hạ Triển giùng giằng ngồi dậy, phát hiện trên tay còn đang truyền nước biển.
Nếu như Cố Phong bị thương, tiểu yêu này nhất định sẽ đau lòng đến oa oa khóc lớn! Chuyện này lão tử dám lấy nhân cách đảm bảo!
Quả nhiên là em trai lớn rồi không thể giữ trong nhà, như bát nước hắt đi vậy!
“Được rồi, cuối cùng là tớ bị cái gì đập vào vậy?”
“Một giàn giáo.” Cố Phong bất đắc dĩ nói: “Tất cả mọi người gọi cậu né đi, nhưng mà cậu lại ngây ngốc đứng ngẩn người ở chỗ đó… May mà đập trật.”
Vẻ mặt Hạ Triển như nuốt phân, quay đầu dùng ánh mắt sát nhân nhìn chằm chằm Trần Tử Hào.
Tất cả đều tại tên này! Không có việc gì đi vẫy tay làm gì hả?
“Hai người đi trước đi, truyền nước biển xong tôi chở em ấy về công trường.”
Trần Tử Hào liếc nhìn đồng hồ đeo tay, phân phó một cách tự nhiên.
“Được, phiền anh.” Cố Phong gật đầu, mang theo Hạ Lạc đi.
Chờ! Một! Chút!
Loại thời điểm này, người đứng trước giường bệnh chăm sóc không phải là “Em trai” hay “Bạn” sao? Thế quái nào mà để “Đại thúc hắc bang mặt như băng sương” làm!?
Hạ Triển sợ hãi nhìn bóng lưng hai người ngọt ngào ấm áp nắm tay nhau rời đi.
Con mẹ nó, hai người các ngươi là vội đi ba ba ba đúng không!!!
Thật là không có nhân tính!
Trần Tử Hào khoanh tay ngồi trên ghế cạnh giường, hai chân thon dài ưu nhã khoanh lại, hợp với khuôn mặt băng sơn góc cạnh phân minh, thoạt nhìn không hiểu sao rất đẹp mắt.
“Nguyên lai em xem tôi đến mê mẩn.” Trần Tử Hào nửa cười nửa không.
“Câm miệng! Đều tại anh!” Hạ Triển thở phì phò đấm nệm.
“Tiêm xong chúng ta về.” Trần Tử Hào lấy ra một quả táo, cau mày thống khổ gọt vỏ. “Đúng rồi, tuy rằng bác sĩ nói không có gì đáng ngại, nhưng nếu như xuất hiện biểu hiện đầu váng mắt hoa thì nói cho tôi biết, tôi chở em đi khám lại.”
“… Biết rồi.” Hạ Triển vừa định châm chọc hắn hai câu, vừa chuyển sang nhìn thấy hình dáng ngốc ngốc của hắn gọt táo, châm chọc liền mắc trong cổ họng.
“Cảm thấy buồn nôn cũng phải nói cho tôi biết, có thể là chấn động não.” Trần Tử Hào cúi đầu nói, thanh âm rất ôn nhu.
“Anh nói nhiều quá.” Hạ Triển biệt nữu nói.
“Muốn ăn dấm cũng phải nói cho tôi biết.” Trần Tử Hào vừa cười vừa nói.
“… Cái rắm! Sao anh không đi uống axit sunfuric đi!” Hạ Triển đỏ mặt giận dữ hét lên, oán hận chui vào trong chăn.
Gần đây hình như có một số việc không thích hợp!
Tuy rằng chuyên gia yêu đương Hạ tiểu miêu không thể nói rõ ra được, nhưng hắn có thể cảm nhận được đấy!
Chẳng lẽ lại phải tìm đến hội thảo luận và nghiên cứu tình yêu của thiếu nữ phấn hồng xin giúp đỡ?
“Hạ tiểu miêu, ăn táo.” Trần Tử Hào đâm đâm vật đang trong chăn.
“Không ăn!” Hạ Triển ngạo kiều nói, mở di động xoát diễn đàn, cùng lúc đó, bên ngoài chăn truyền đến thanh âm ăn táo, răng rắc răng rắc vô cùng vang dội! Phảng phất là một loại khiêu! khích!
Quá kiêu ngạo!
Vì vậy, lớp trưởng lớp lá Hạ tiểu miêu phi thân bắn lên như cá! Một cái Phi long tham vân thủ [3] cướp đi trái táo vừa mới cắn của tiểu bằng hữu Trần Tử Hào!
[3] Phi long tham vân thủ: một kỹ năng trong game Tiên kiếm kỳ hiệp truyện.
Be be ha ha ha! Lão tử chính là ác bá trong lớp đấy!
Làm cho Trần Tử Hào khóc đi tìm mẹ luôn!
Hạ Triển vừa thoả mãn gặm táo vừa xoát diễn đàn, quá nửa ngày cũng không thấy bài viết nào hữu dụng, hơn nữa một trận buồn ngủ nặng trĩu kéo tới, vì thế hắn xoát xoát cầm điện thoại ngủ thiếp đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm ơn địa lôi của Greens~~~~ (Hảo hải sâm~~!) o(≧ω≦)o~ Khoảng cách Meo-chan sa lưới không vượt quá hai chương ~=w=+~~ Vuốt vuốt Hạ Tiểu Lạc và Cố Tiểu Phong, tui sao lãng hai người rồi… Chờ Meo-chan sa lưới hai người có thể quay về thân phận diễn viên = =…
Tác giả :
Lữ Thiên Dật