Anh Đào Tiểu Hoa Miêu
Chương 60 - Chú Sẽ Rời Xa Cháu Sao?
Khóe môi anh mím chặt, nửa ngày không nói chuyện. Ngược lại với không khí nóng bỏng, tưởng chừng sự lạnh lẽo hằn trong đôi mắt người đàn ông khiến cả ánh sáng trong phòng cũng không khỏi ảm đạm mấy phần.
Sau một hồi yên tĩnh, người đàn ông rút tay lại.
“Thích?”
Anh lấy ra bao thuốc lá, rút ra một cây ngậm trong miệng, không có châm lửa, thấp mắt nhìn cô, “Cháu cho rằng thế nào là thích?”
Hai tay cô vắt chéo sau lưng, nửa người trên dựng lên thẳng tắp, đôi mắt ướt át, hàng mi cong dài vẫn còn dính nước mắt long lanh.
“Muốn được ở cạnh chú.”
Đây là lời thật lòng cả cô, nhưng lời nói ra lại khiến cô mất đi một phần tự tin, ánh mắt anh vừa tối vừa sâu, phảng phất như có thể xem thấy tâm tư cô.
Đậu Bao cúi đầu xuống, thì thầm nói: “Muốn mỗi ngày đều nhìn thấy chú, được sánh đôi cùng chú, còn muốn cùng chú làm việc thân mật nhất của nam nữ.”
Người đàn ông đưa lưng về phía ánh sáng, cái bóng cao lớn bao phủ lấy thân thể nhỏ nhắn của cô không chỗ ẩn nấp, một tay anh nâng cằm cô lên, ép cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Chuyện nam nữ?”
Lúc anh không cười vừa lạnh lùng lại nghiêm khắc, nhưng khi cong môi lên lại là một cảnh tượng khác, giống như bây giờ, anh vứt bỏ điếu thuốc, xoay người cùng cô mặt đối mặt, khóe miệng giương lên ý cười nhạt.
Cô kinh hoảng mở to mắt, “Ưm… ưm…”
Cánh môi mềm mại nhẹ nhàng dán lên, hơi thở đàn ông thành thục phả vào mặt cô, nổ tung những suy nghĩ hỗn loạn, làm chấn động trái tim bé bỏng của người con gái. Vỏn vẹn mấy giây, cô không kịp đáp lại anh, người đàn ông đã buông ra, hơi thở ấm áp vờn quanh môi cô, trêu chọc mảng da thịt non tơ của Đậu Bao.
“Thế này chưa đủ?” Anh thấp giọng hỏi.
Cô chớp mắt, đồng thời cùng với lời nói của anh, cánh tay Chung Ý kéo eo cô đưa đến trước ngực, một tay chế trụ cái đầu nhỏ, anh cúi xuống, cường thế thô bạo hôn lên môi cô.
Lồng ngực anh nóng rựa, mang theo ngọn lửa hừng hực khiến toàn thân cô mềm nhũn, tay nhỏ dừng giữa không trung không biết làm thế nào cho đúng đành hạ xuống đặt bên người, dần dần nhắm mặt lại, cảm thụ cánh tay mạnh mẽ đặt bên hông, còn có…
Môi lưỡi chặt chẽ và nồng nhiệt cọ xát, đầu lưỡi linh hoạt thăm dò vào khoang miệng cô, khuấy động hơi thở vốn đã khó khăn càng thêm bất ổn, cảm giác bị ma sát đau nhức truyền đến từ giữa môi nhưng lại càng khiến cô đắm chìm trong đó, một khắc đều không muốn rút ra.
“Thích thế này đúng không?” Hô hấp anh nặng nề, tựa vào trán cô, cười lạnh nói: “Luôn miệng gọi tôi là chú nhỏ, nhưng không ngừng mơ tưởng muốn cùng tôi xảy ra loạn luân?”
Cả người cô cứng đờ, trái tim bị xé rách đau đớn, từng luồng khí lạnh tràn vào đáy lòng, cô cắn môi kiềm chế nước mắt, “Không phải như vậy.”
“Không phải cái gì?” Anh nắm chặt cổ tay cô, lực lớn kéo cô đứng dậy ấn vào tường, sau đó áp người lên trên, lòng bàn tay thô ráp nắm lấy bàn tay mềm nhỏ tựa không xương dẫn dắt chạm vào vùng kiêu hãnh giữa chân anh.
“Từ nhỏ đến lớn, cháu muốn làm cái gì, tôi đều cho phép, cháu làm cái gì sai, tôi đều tha thứ…”
Giọng nói lạnh lẽo đẩy người ta vào hầm băng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, “Cho nên cháu liền nghĩ leo lên giường tôi, tôi cũng nhất định phải phối hợp vô điều kiện có đúng không?”
Trái tim kinh hãi run lên, giọng nói người con gái nghẹn ngào đứng quãng, “Chú nhỏ… cháu…”
Bàn tay non mềm của cô vung loạn xạ giữa hai chân anh, hương thơm thiếu nữ từng chút làm căng cứng da đầu người đàn ông, ánh mắt anh dần nhuốm đỏ tình dụ̶c̶, hô hấp nặng nề.
Âm thanh khàn khàn từ cuống họng hỏi: “Đi lên tầng thuê phòng?”
Phút chốc cô ngây người, chân mày có chút rung động.
“Cháu muốn cái gì, tôi đều có thể cho cháu.”
Khóe miệng anh là ý cười lạnh lẽo, “Nhưng qua đêm nay, cháu liền ngoan ngoãn trở về nước Mỹ cho tôi, không nên xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Khóe miệng Đậu Bao xẹp xuống, nước mắt không tự chủ được bất giác lăn dài “tách… tách…” dần ướt đẫm khuôn mặt nhỏ.
“Cháu không phải… không muốn điều này.”
Cô nghẹn ngào, tay nhỏ lạnh run bị anh giữ thật chặt, đầu cúi thấp, ủy khuất đến nói năng lộn xộn, “Cháu không muốn rời xa chú đến nước Mỹ, điều cháu mong muốn là không rời xa chú…”
Gương mặt anh lạnh nhạt nhìn cô, biểu cảm bình tĩnh tự nhiên, tuy vậy cũng chống cự không nổi tiếng khóc nhỏ vụn của người con gái, nó giống như lưỡi dao bén nhọn, đâm lên từng cơ quan trên người anh đến máu chảy đầm đìa.
Trong ký ức của anh, tiểu nha đầu này chính là cô bé không tim không phổi thích gây rắc rối, ngoại trừ lúc phạm sai lầm đáy mắt rưng rưng rơi chút nước mắt để có được sự đồng cảm của anh, thì tuyệt phần lớn thời gian đều là một mặt tươi cười, đôi mắt cong cong, núm đồng tiền bên khóe miệng ngọt ngào khiến người ta cam tâm chết trong đau đớn. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần anh bắt gặp cô luôn luôn là trong trạng thái đang khóc, lần sau so với lần trước còn khóc mãnh liệt hơn.
Từ sau khi anh bước sang tuổi hai mươi bảy, Bạch lão gia liền quan tâm đến hôn sự của anh hơn, thường lấy đủ mọi lý do mời những thiên kim tiểu thư mà ông nhìn trúng đến nhà làm khách, thay đổi nhiều biện pháp để giúp anh làm quen. Anh không bài xích việc này nhưng cũng không phải hoàn toàn không để bụng, mỗi lần đều qua loa cho xong chuyện, chọc cho lão gia cực kỳ không vui.
Có một lần trùng hợp bị cô bắt gặp bữa tiệc mai mối này, tiểu nha đầu giận đùng đùng đi lên tầng, đem mọi thứ trong phòng phá hỏng, mấy cái khung ảnh vỡ tan nát trên mặt đất, mảnh sành xoẹt qua bắp chân cô, chảy xuống một vệt máu nhỏ.
Người đàn ông bình tĩnh đứng dựa vào cửa, lẳng lặng đợi cô phát tiết xong, lúc này mới đi tới ôm cô lên trên giường, quỳ một chân xuống đất, tỉ mỉ xử lý vết thương cho cô. Cô hít thở đau đớn, nức nở òa khóc lên.
Động tác dang dở của Chung Ý dừng lại, âm thanh hòa hoãn mấy phần, “Đau sao?”
“Chú nhỏ.” Cô khịt khịt mũi, ngập nước mắt hỏi anh, “Chú sẽ rời xa cháu sao?”
Khi đó Chung Ý nào biết tâm tư thầm kín của tiểu nha đầu này, chỉ coi cô là một đứa nhỏ tinh nghịch tính tình nóng nảy. Cho nên anh nói: “Sẽ không.”
Anh còn nói: “Tôi chắc chắn sẽ luôn bên cháu.”
Nhưng nào ngờ một lời nói bâng quơ của anh lại khiến cô cho là thật, mỗi câu mỗi chữ đều ghi nhớ tận sâu trong đáy lòng.
Sau một hồi yên tĩnh, người đàn ông rút tay lại.
“Thích?”
Anh lấy ra bao thuốc lá, rút ra một cây ngậm trong miệng, không có châm lửa, thấp mắt nhìn cô, “Cháu cho rằng thế nào là thích?”
Hai tay cô vắt chéo sau lưng, nửa người trên dựng lên thẳng tắp, đôi mắt ướt át, hàng mi cong dài vẫn còn dính nước mắt long lanh.
“Muốn được ở cạnh chú.”
Đây là lời thật lòng cả cô, nhưng lời nói ra lại khiến cô mất đi một phần tự tin, ánh mắt anh vừa tối vừa sâu, phảng phất như có thể xem thấy tâm tư cô.
Đậu Bao cúi đầu xuống, thì thầm nói: “Muốn mỗi ngày đều nhìn thấy chú, được sánh đôi cùng chú, còn muốn cùng chú làm việc thân mật nhất của nam nữ.”
Người đàn ông đưa lưng về phía ánh sáng, cái bóng cao lớn bao phủ lấy thân thể nhỏ nhắn của cô không chỗ ẩn nấp, một tay anh nâng cằm cô lên, ép cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Chuyện nam nữ?”
Lúc anh không cười vừa lạnh lùng lại nghiêm khắc, nhưng khi cong môi lên lại là một cảnh tượng khác, giống như bây giờ, anh vứt bỏ điếu thuốc, xoay người cùng cô mặt đối mặt, khóe miệng giương lên ý cười nhạt.
Cô kinh hoảng mở to mắt, “Ưm… ưm…”
Cánh môi mềm mại nhẹ nhàng dán lên, hơi thở đàn ông thành thục phả vào mặt cô, nổ tung những suy nghĩ hỗn loạn, làm chấn động trái tim bé bỏng của người con gái. Vỏn vẹn mấy giây, cô không kịp đáp lại anh, người đàn ông đã buông ra, hơi thở ấm áp vờn quanh môi cô, trêu chọc mảng da thịt non tơ của Đậu Bao.
“Thế này chưa đủ?” Anh thấp giọng hỏi.
Cô chớp mắt, đồng thời cùng với lời nói của anh, cánh tay Chung Ý kéo eo cô đưa đến trước ngực, một tay chế trụ cái đầu nhỏ, anh cúi xuống, cường thế thô bạo hôn lên môi cô.
Lồng ngực anh nóng rựa, mang theo ngọn lửa hừng hực khiến toàn thân cô mềm nhũn, tay nhỏ dừng giữa không trung không biết làm thế nào cho đúng đành hạ xuống đặt bên người, dần dần nhắm mặt lại, cảm thụ cánh tay mạnh mẽ đặt bên hông, còn có…
Môi lưỡi chặt chẽ và nồng nhiệt cọ xát, đầu lưỡi linh hoạt thăm dò vào khoang miệng cô, khuấy động hơi thở vốn đã khó khăn càng thêm bất ổn, cảm giác bị ma sát đau nhức truyền đến từ giữa môi nhưng lại càng khiến cô đắm chìm trong đó, một khắc đều không muốn rút ra.
“Thích thế này đúng không?” Hô hấp anh nặng nề, tựa vào trán cô, cười lạnh nói: “Luôn miệng gọi tôi là chú nhỏ, nhưng không ngừng mơ tưởng muốn cùng tôi xảy ra loạn luân?”
Cả người cô cứng đờ, trái tim bị xé rách đau đớn, từng luồng khí lạnh tràn vào đáy lòng, cô cắn môi kiềm chế nước mắt, “Không phải như vậy.”
“Không phải cái gì?” Anh nắm chặt cổ tay cô, lực lớn kéo cô đứng dậy ấn vào tường, sau đó áp người lên trên, lòng bàn tay thô ráp nắm lấy bàn tay mềm nhỏ tựa không xương dẫn dắt chạm vào vùng kiêu hãnh giữa chân anh.
“Từ nhỏ đến lớn, cháu muốn làm cái gì, tôi đều cho phép, cháu làm cái gì sai, tôi đều tha thứ…”
Giọng nói lạnh lẽo đẩy người ta vào hầm băng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, “Cho nên cháu liền nghĩ leo lên giường tôi, tôi cũng nhất định phải phối hợp vô điều kiện có đúng không?”
Trái tim kinh hãi run lên, giọng nói người con gái nghẹn ngào đứng quãng, “Chú nhỏ… cháu…”
Bàn tay non mềm của cô vung loạn xạ giữa hai chân anh, hương thơm thiếu nữ từng chút làm căng cứng da đầu người đàn ông, ánh mắt anh dần nhuốm đỏ tình dụ̶c̶, hô hấp nặng nề.
Âm thanh khàn khàn từ cuống họng hỏi: “Đi lên tầng thuê phòng?”
Phút chốc cô ngây người, chân mày có chút rung động.
“Cháu muốn cái gì, tôi đều có thể cho cháu.”
Khóe miệng anh là ý cười lạnh lẽo, “Nhưng qua đêm nay, cháu liền ngoan ngoãn trở về nước Mỹ cho tôi, không nên xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Khóe miệng Đậu Bao xẹp xuống, nước mắt không tự chủ được bất giác lăn dài “tách… tách…” dần ướt đẫm khuôn mặt nhỏ.
“Cháu không phải… không muốn điều này.”
Cô nghẹn ngào, tay nhỏ lạnh run bị anh giữ thật chặt, đầu cúi thấp, ủy khuất đến nói năng lộn xộn, “Cháu không muốn rời xa chú đến nước Mỹ, điều cháu mong muốn là không rời xa chú…”
Gương mặt anh lạnh nhạt nhìn cô, biểu cảm bình tĩnh tự nhiên, tuy vậy cũng chống cự không nổi tiếng khóc nhỏ vụn của người con gái, nó giống như lưỡi dao bén nhọn, đâm lên từng cơ quan trên người anh đến máu chảy đầm đìa.
Trong ký ức của anh, tiểu nha đầu này chính là cô bé không tim không phổi thích gây rắc rối, ngoại trừ lúc phạm sai lầm đáy mắt rưng rưng rơi chút nước mắt để có được sự đồng cảm của anh, thì tuyệt phần lớn thời gian đều là một mặt tươi cười, đôi mắt cong cong, núm đồng tiền bên khóe miệng ngọt ngào khiến người ta cam tâm chết trong đau đớn. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần anh bắt gặp cô luôn luôn là trong trạng thái đang khóc, lần sau so với lần trước còn khóc mãnh liệt hơn.
Từ sau khi anh bước sang tuổi hai mươi bảy, Bạch lão gia liền quan tâm đến hôn sự của anh hơn, thường lấy đủ mọi lý do mời những thiên kim tiểu thư mà ông nhìn trúng đến nhà làm khách, thay đổi nhiều biện pháp để giúp anh làm quen. Anh không bài xích việc này nhưng cũng không phải hoàn toàn không để bụng, mỗi lần đều qua loa cho xong chuyện, chọc cho lão gia cực kỳ không vui.
Có một lần trùng hợp bị cô bắt gặp bữa tiệc mai mối này, tiểu nha đầu giận đùng đùng đi lên tầng, đem mọi thứ trong phòng phá hỏng, mấy cái khung ảnh vỡ tan nát trên mặt đất, mảnh sành xoẹt qua bắp chân cô, chảy xuống một vệt máu nhỏ.
Người đàn ông bình tĩnh đứng dựa vào cửa, lẳng lặng đợi cô phát tiết xong, lúc này mới đi tới ôm cô lên trên giường, quỳ một chân xuống đất, tỉ mỉ xử lý vết thương cho cô. Cô hít thở đau đớn, nức nở òa khóc lên.
Động tác dang dở của Chung Ý dừng lại, âm thanh hòa hoãn mấy phần, “Đau sao?”
“Chú nhỏ.” Cô khịt khịt mũi, ngập nước mắt hỏi anh, “Chú sẽ rời xa cháu sao?”
Khi đó Chung Ý nào biết tâm tư thầm kín của tiểu nha đầu này, chỉ coi cô là một đứa nhỏ tinh nghịch tính tình nóng nảy. Cho nên anh nói: “Sẽ không.”
Anh còn nói: “Tôi chắc chắn sẽ luôn bên cháu.”
Nhưng nào ngờ một lời nói bâng quơ của anh lại khiến cô cho là thật, mỗi câu mỗi chữ đều ghi nhớ tận sâu trong đáy lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Tác giả :
Tiểu Hoa Miêu