Anh Đào Tiểu Hoa Miêu
Chương 52 - Là Anh Không Bảo Vệ Em Thật Tốt
Ngày kế tiếp.
Phòng khách sạn có hiệu ứng chắn sáng cực tốt, rõ ràng mặt trời đã lên cao, nhưng lúc người con gái mệt mỏi tỉnh lại, trong phòng vẫn một mảng đen kịt, chỉ có ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn đầu giường.
Cô chuyển động cơ thể một cách khó khăn, cơn đau từ giữa hai chân lan ra mọi dây thần kinh mẫn cảm, trong lúc nửa tỉnh nửa mê người con gái khàn giọng kêu lên thống khổ.
Tối hôm qua ham muốn quá lớn, qua nửa đêm, cô bị anh làm đến độ mất hết ý thức, sau lần vui vẻ cực hạn cuối cùng thân thể mềm nhũn rơi vào hôn mê, một giây trước khi mất đi ý thức, cô liền tiến vào lồng ngực ấm áp nhắm mắt lại, bình yên chìm vào giấc ngủ.
Không mất nhiều thời gian, cảm xúc lạnh buốt giữa hai chân khiến cô bừng tỉnh, không tự giác kẹp chặt lại, nhưng đã bị hai tay người đó giữ chặt.
“Đừng nhúc nhích.”
Cô nhẹ nhàng mở mắt, tầm mắt từ từ di chuyển xuống, chỉ thấy người đàn ông mặc áo choàng tắm trắng ánh nhìn chăm chú vào nơi nào đó giữa hai chân cô.
Có chút xấu hổ, Tô Anh ngập ngừng gọi, “Thầy.”
Anh không có đáp, đầu ngón tay bôi thuốc mỡ nhẹ nhàng hé mở cửa huyệt, sau đó nhẫn nại xoa nhẹ để đẩy nhanh tác dụng của thuốc. Thuốc mỡ lành lạnh, không gây kích ứng và nó đã thành công ngăn chặn cơn đau từ miệng huyệt bị rách, Tô Anh thoải mái nheo mắt lại, hai chân cũng thả lỏng hơn. Nửa ngày sau, người đàn ông khép đôi chân cô lại, để thẳng, lại đắp kín chăn, lúc ngày mới hướng lên đầu giường ngồi xuống.
Sau đó đưa cô ôm chặt trong ngực, tiểu cô nương vùi đầu trước ngực anh, áo choàng tắm là cổ áo hình chữ V, chỉ cách một chút là có thể chạm vào da thịt nóng bỏng của anh, sự tò mò kích thích cô, người con gái nghiêng đầu, lè lưỡi ra liếm cơ ngực hơi lồi lên của đối phương.
“Ngứa.” Hơi thở rối loạn vì sự trêu chọc này, anh quay người đem cô ép dưới thân, người con gái không hoảng không loạn, ngay cả tiếng thét chói tai đều không có, chỉ cười khanh khách nhìn thẳng anh.
Có lẽ anh vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn vương chút ẩm ướt. Thỉnh thoảng có vài giọt nước rơi xuống hàm dưới, Tô Anh mỉm cười, nhanh chóng liếm sạch giọt nước nó, cánh môi phấn nộn khẽ nhúc nhích, giả vờ nghiêm túc đánh giá.
“Rất ngọt.” Cô đưa ra bình luận.
Tống Đĩnh Ngôn cười, cúi đầu chuẩn xác ngậm lấy đỉnh nhũ hồng hào, khoang miệng ẩm ướt hàm chứa hạt đậu sưng đỏ, vừa di chuyển vừa liếm láp, đầu lưỡi linh hoạt xoay một vòng, không cần dùng nhiều kỹ xảo những vẫn khiến người con gái trong ngực mềm nhũn trong lòng anh, miệng nhỏ mở ra, thở hổn hển. Một lúc sau, người đàn ông dừng lại động tác, ngẩng đầu đặt xuống bên môi cô một nụ hôn, nụ hôn của anh mang theo hương bạc hà, hương vị cứ thế tràn ngập trong khoang miệng cô.
Anh mở miệng nói, “Nơi này càng ngọt.”
Cô thẹn thùng không nói lời nào, sóng mắt long lanh, nhu tình như nước.
“Có đói bụng không?” Chóp mũi anh cọ xát môi mềm của cô có chút ngưa ngứa.
Cô gật đầu nhìn anh không nói, nhưng âm thanh nuốt nước bọt trong cổ họng lại dị thường rõ ràng.
“Muốn ăn anh?” Tống Đĩnh Ngôn cong khóe miệng, ngữ điệu trêu chọc.
Người nào đó liếm liếm cánh môi, “Muốn.”
“Còn đủ sức sao?”
Cô quay mặt đi, ngượng ngùng nói: “Khụ khụ…nghỉ ngơi một chút là có…”
Anh không đáp, há miệng cắn chóp mũi cô, không dùng quá nhiều lực nhưng lúc buông ra vẫn để lại dấu răng nhàn nhạt, người đàn ông giống như chưa hài lòng, lại dùng môi cọ cọ, lúc này mới kéo qua tấm chăn, đem người con gái không mảnh vải che thân ôm vào trong ngực đi đến phòng tắm.
Anh không ở lại lâu, sau khi điều chỉnh nhiệt độ nước về mức thích hợp, lấy kem đánh răng, dặn dò cô vài câu liền ra ngoài, hơn nữa còn rất lịch sự đóng cửa lại.
Chờ lúc cô mang khuôn mặt sạch sẽ mở cửa phòng tắm liền bất ngờ nhìn thấy người đàn ông đứng ngay bên ngoài, trong hơi nước lượn lờ xung quanh, ánh mắt anh đen thẫm vẫn sáng rực rỡ.
“Anh làm sao…”
Đáy mắt thoáng qua sự lo lắng, hỏi cô: “Phía dưới còn đau phải không?”
Cô biết thâm tâm anh còn day dứt, nhu thuận gật đầu, một giây sau liền bị anh chặn ngang ôm lấy, trực tiếp đi đến phía bàn ăn.
Bữa sáng khách sạn thiên về đồ Tây, sức ăn của cô không lớn, ăn không nhiều lắm đã no bụng, miệng nhỏ nhấp từng ngụm cafe đen.
Tống Đĩnh Ngôn ngồi trên sofa, khoảng cách không đến hai mét, từ đầu đến cuối đều chăm chú nhìn cô, nùng tình mật ý cùng thâm trầm phức tạp đan xen lẫn nhau, ánh mắt nặng nề làm người ta sợ hãi, ép cô có chút thở không nổi.
*Nùng tình mật ý: Tình ý ngọt ngào sâu đậm.
Đợi cô ăn xong, lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông đã thu lại ánh mắt, vươn tay ra hiệu cô tới, Tô Anh mấp máy môi, bước chân nho nhỏ di chuyển tới bên cạnh anh. Tống Đĩnh Ngôn nắm chặt cổ tay trắng nõn cuả cô, kéo cô áp vào lồng ngực mình.
Trong phòng điều hòa hơi lạnh nhưng nhiệt độ cơ thể anh lại nóng bỏng dọa người, mỗi một tấc da thịt đều như bị hun trong lửa nóng, vậy mà lại khiến cho trái tim cô trong chốc lát an tâm ấm áp lạ thường.
Ánh mắt anh quá mức nóng bỏng, Tô Anh có chút không thích ứng được, muốn nghiêng đầu tránh đi lại bị người đàn ông kìm chế giữ nguyên, đầu ngón tay anh khô ráo nhưng ấm nóng, khẽ vuốt ve bên gò má hơi sưng của cô, động tác tận lực nhu hòa nhưng vẫn khiến tiểu cô nương trong ngực bị đau ngửa đầu tránh về sau.
Bàn tay dừng giữa không trung, các ngón tay khẽ run, mấy giây sau, người đàn ông mở miệng, giọng nói trầm xuống, từng chữ đều ngập tràn sự áy náy.
“Thật có lỗi, đều là lỗi của anh.”
Tô Anh khẽ giật mình, những kí ức không vui bắt buộc phải quên lại vô tình kéo đến, đám đàn ông vạm vỡ mà hèn mọn buồn nôn với bàn tay đen dày bẩn thỉu cùng tiếng cười d͙â͙m͙ đãng thô tục quẩn quanh nhanh chóng dần hiển hiện rõ ràng trước mặt cô.
Đáy lòng cô dần lạnh lẽo, rất nhiều chuyện xảy ra đều trở thành một vết thương đau đớn, càng muốn quên càng thanh tỉnh, đem trái tim đập từng nhịp xé rách đau nhức.
Kỳ thật anh có lỗi gì? Anh đã tận lực bảo vệ cô chu toàn, chỉ kém là buộc chặt cô kè kè bên người.
Cái sai là ở cô, sai vì đã dễ dàng tin một người không nên tin tưởng, sai là dù biết ngoài kia là biển lửa vẫn nuôi lấy một tia hy vọng cố gắng lấp đầy khoảng trống trong trái tim cô. Hậu quả của sự vọng tưởng đổi lại chắc chắn là sự tổn thương, nhưng ngay cả như vậy, đó cũng là do cô tự làm tự chịu, không thể oán trách bất cứ ai.
“Em không trách anh.” Cô kiên định lắc đầu, ánh mắt thẳng tắp đối mắt với anh.
“Là vấn đề của em.” Thanh âm mềm xuống, khóe môi tràn ra nụ cười khổ, “Em biết người phụ nữ đó là kẻ xấu, cũng biết bà ta không thích mình, em thậm chí còn nhìn thấy ý thù địch trong đôi mắt đó nhưng cuối cùng em vẫn chọn đi cùng bà ta.”
Cô hỏi, “Có phải em rất ngu ngốc không?”
Thân thể Tống Đĩnh Ngôn cứng đờ, hô hấp bỗng chốc rối loạn, “Anh Đào.”
Đầu ngón tay cô đặt nhẹ lên môi anh, “Xuỵt.”
Vùi đầu vào cổ anh, chóp mũi ửng đỏ động đậy khe khẽ, hít hà hương thơm mát của người đàn ông sau khi tắm.
“Trước tiên anh nghe em nói đã được không?” Cánh môi cô đặt ở xương quai xanh của người đàn ông, buồn buồn mở miệng.
Người đó ôm chặt cô, nhẹ giọng đáp ứng, “Được.”
“Tân Dật nói bà ta biết tất cả mọi thứ về mẹ, em tin điều đó, bởi vì ngoại trừ bà ta, em không biết nên đi nơi nào tìm đáp án mà em muốn, dù chỉ có chút hi vọng, em cũng muốn nắm chắc.”
Cô yên tĩnh mấy giây, chờ điều chỉnh tốt tâm trạng mới chầm chậm mở miệng, “Kể từ năm em mười tuổi, mẹ đã rời đi và không bao giờ trở lại, trong trí nhớ, mẹ là người phụ nữ ôn nhu xinh đẹp, mẹ thích mặc sườn xám, nụ cười của mẹ khiến trái tim mọi người rung động, mẹ rất yêu thương em cũng rất cưng chiều em, mẹ còn nói em là tiểu thiên sứ của người, là lễ vật trân quý nhất mà trời cao ưu ái ban cho người.”
Chân mày hạ thấp, giọng nói nghẹn ngào, “Vậy mà tất cả bọn họ đều nói mẹ là kẻ thứ ba, dù là một chữ em đều không muốn tin, nhưng em cũng không biết nên đi hỏi ai, em không thể hỏi bà ngoại, bà ngoại thân thể không tốt, bất kỳ lời nói nào có thể kích thích người em cũng không dám nói. Em muốn chứng thực với mẹ, nhưng chưa kịp hỏi mẹ liền bỏ em và bà ngoại đi Thiên Đường một mình mất rồi.”
Đáy lòng Tống Đĩnh Ngôn cảm giác chua xót giống như bị vật nặng đè xuống trái tim, anh nói không ra lời, nghiêng đầu hôn lên tóc cô, hô hấp càng khó khăn.
“Kỳ thật, bọn họ vũ nhục em, đối với em mà nói đã sớm thành quen, em cũng không quan tâm điều này. Nhưng em không thể chịu được có người nói mẹ không tốt, người là người mẹ tốt nhất trên thế gian này, mẹ không thể nào là tình nhân của Tô Thế Năm…”
Cô chậm rãi ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng, rơi lệ trong câm lặng, từng giọt như trân châu đứt đoạn, toàn bộ ngưng đọng ở dưới hàm, trong chớp mắt đã thấm ướt một khoảng lớn trước ngực của anh.
Người con gái hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn người đối diện, “Tân Dật nói mẹ không phải người thứ ba, em tin tưởng, em tin lời bà ta nói chính là sự thật.”
“Có lẽ bởi vậy mà phải trải giá quá lớn, nhưng cũng đâu phải em không thu hoạch được gì đúng không?”
Trái tim người đàn ông quặn thắt, cúi đầu ngậm lấy cánh môi khẽ mở của cô, trằn trọc mút lấy, mọi nhu tình tan ra giữa môi và răng, cô yên lặng thuận theo nụ hôn của anh, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.
Giọt nước mắt rơi trên môi, anh nếm thử chỉ thuần vị mặn chát, sự chua sót cay đắng khiến người ta khó lòng nuốt xuống.
“Bảo bối của anh, đừng khóc.” Hai tay anh thận trọng nâng mặt của cô, từng chút nhẹ nhàng hôn lên dòng lệ đang chảy.
“Là anh không bảo vệ em thật tốt.” Thanh âm của anh vẫn êm tai như trước đây, nhẹ nhàng lại ôn nhu, khiến cô mê muội, cũng khiến cô vững tin.
Dần bình tĩnh trở lại, lông mi dài còn đọng nước mắt, anh yêu thương hôn lên đôi mắt cô, chỉ muốn hút hết mọi đau đớn của cô.
Sau khi khóc xong con ngươi trong vắt long lanh hơn ngày thường, giọng nói cô chân thành, “Sau này em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, sẽ không làm ra chuyện khiến anh lo lắng nữa.”
Cũng không biết tại sao, sau khi thổ lộ những bí mật sâu kín nhất đáy lòng cô thoải mái hơn hẳn, giống như trút được một bao cát lớn, hô hấp so với lúc trước cũng nhu thuận hơn, nhẹ nhàng thở ra, ý cười vương nơi khóe môi che lấp không được.
Cô ôm lấy cổ anh, chân dài duỗi ra, linh hoạt dạng chân ngồi trên đùi người đàn ông, cô nghiêng về phía trước cọ cọ, cái đầu nhỏ chôn ở đầu vai anh, bĩu môi uy hiếp nói: “Không cho anh lại nói lời xin lỗi, nếu không em sẽ…”
“Hửm?”
“Ừm, em liền biến thành gấu koala mỗi ngày bám chặt lấy anh, anh muốn vứt bỏ cũng đều không được.”
Tống Đĩnh Ngôn hé miệng, trầm thấp cười hai tiếng, bầu không khí trầm lắng ban đầu cũng được giải tỏa không ít. Anh đứng dậy, cứ như vậy mặt đối mặt ôm cô đi đến bên giường.
Trên người cô còn bị thương anh cũng không có ý định làm gì, nhưng lúc buông cô xuống, người con gái lại không muốn buông tay, dùng sức một chút, cả hai thân thể đều ngã vào giữa chiếc giường mềm mại.
Anh ôn nhu nhắc nhở, “Anh Đào.”
Ham muốn của người con gái tăng vọt, cười ranh mãnh, “Anh họ, anh còn muốn “yêu” em không?”
Lồng ngực anh chấn động, dưới bụng thần kinh nhạy cảm kịch liệt co vào, hơi thở cũng trầm trọng hơn. Tiểu hồ ly này, càng ngày càng biết nói câu khiến anh phát hỏa.
“Phía dưới em còn bị thương.”
Môi của cô kề sát vành tai anh, hơi thở thanh mát tựa hoa lan, “Nhưng em muốn anh họ… ưm… anh họ… làm đau Anh Đào…”
Tống Đĩnh Ngôn hơi híp mắt lại, đáy mắt đục ngầu vì tình dụ̶c̶, dụ̶c̶ vọng ngẩng cao đầu khuất lấp sau lớp áo tắm.
Anh cong môi, “Đợi chút nữa, em muốn cầu xin tha thứ cũng không được.”
“Sẽ không.” Tô Anh không chút ngượng ngùng, chớp mắt, “Đại khái em sẽ cầu anh mạnh hơn chút nữa.”
Người đàn ông câm lặng, “Anh Đào…ưm…”
Việc chủ động đã bị đảo ngược, Tống Đĩnh Ngôn bị cô bịt miệng hôn lấy, thuận thế xoay người, cô đem anh ép dưới thân thể, áo choàng tắm sau một cuộc vật lộn trượt xuống bả vai, kiều nhũ mơn mởn lộ ra ngoài, đỉnh nhũ hồng phấn nổi bật trong không khí.
Cô cúi đầu, mái tóc dài đen nhánh che khuất nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, ngược lại đôi mắt đặc biệt sâu thẳm, cuốn hút mê người.
“Bắt được rồi.”
Phòng khách sạn có hiệu ứng chắn sáng cực tốt, rõ ràng mặt trời đã lên cao, nhưng lúc người con gái mệt mỏi tỉnh lại, trong phòng vẫn một mảng đen kịt, chỉ có ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn đầu giường.
Cô chuyển động cơ thể một cách khó khăn, cơn đau từ giữa hai chân lan ra mọi dây thần kinh mẫn cảm, trong lúc nửa tỉnh nửa mê người con gái khàn giọng kêu lên thống khổ.
Tối hôm qua ham muốn quá lớn, qua nửa đêm, cô bị anh làm đến độ mất hết ý thức, sau lần vui vẻ cực hạn cuối cùng thân thể mềm nhũn rơi vào hôn mê, một giây trước khi mất đi ý thức, cô liền tiến vào lồng ngực ấm áp nhắm mắt lại, bình yên chìm vào giấc ngủ.
Không mất nhiều thời gian, cảm xúc lạnh buốt giữa hai chân khiến cô bừng tỉnh, không tự giác kẹp chặt lại, nhưng đã bị hai tay người đó giữ chặt.
“Đừng nhúc nhích.”
Cô nhẹ nhàng mở mắt, tầm mắt từ từ di chuyển xuống, chỉ thấy người đàn ông mặc áo choàng tắm trắng ánh nhìn chăm chú vào nơi nào đó giữa hai chân cô.
Có chút xấu hổ, Tô Anh ngập ngừng gọi, “Thầy.”
Anh không có đáp, đầu ngón tay bôi thuốc mỡ nhẹ nhàng hé mở cửa huyệt, sau đó nhẫn nại xoa nhẹ để đẩy nhanh tác dụng của thuốc. Thuốc mỡ lành lạnh, không gây kích ứng và nó đã thành công ngăn chặn cơn đau từ miệng huyệt bị rách, Tô Anh thoải mái nheo mắt lại, hai chân cũng thả lỏng hơn. Nửa ngày sau, người đàn ông khép đôi chân cô lại, để thẳng, lại đắp kín chăn, lúc ngày mới hướng lên đầu giường ngồi xuống.
Sau đó đưa cô ôm chặt trong ngực, tiểu cô nương vùi đầu trước ngực anh, áo choàng tắm là cổ áo hình chữ V, chỉ cách một chút là có thể chạm vào da thịt nóng bỏng của anh, sự tò mò kích thích cô, người con gái nghiêng đầu, lè lưỡi ra liếm cơ ngực hơi lồi lên của đối phương.
“Ngứa.” Hơi thở rối loạn vì sự trêu chọc này, anh quay người đem cô ép dưới thân, người con gái không hoảng không loạn, ngay cả tiếng thét chói tai đều không có, chỉ cười khanh khách nhìn thẳng anh.
Có lẽ anh vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn vương chút ẩm ướt. Thỉnh thoảng có vài giọt nước rơi xuống hàm dưới, Tô Anh mỉm cười, nhanh chóng liếm sạch giọt nước nó, cánh môi phấn nộn khẽ nhúc nhích, giả vờ nghiêm túc đánh giá.
“Rất ngọt.” Cô đưa ra bình luận.
Tống Đĩnh Ngôn cười, cúi đầu chuẩn xác ngậm lấy đỉnh nhũ hồng hào, khoang miệng ẩm ướt hàm chứa hạt đậu sưng đỏ, vừa di chuyển vừa liếm láp, đầu lưỡi linh hoạt xoay một vòng, không cần dùng nhiều kỹ xảo những vẫn khiến người con gái trong ngực mềm nhũn trong lòng anh, miệng nhỏ mở ra, thở hổn hển. Một lúc sau, người đàn ông dừng lại động tác, ngẩng đầu đặt xuống bên môi cô một nụ hôn, nụ hôn của anh mang theo hương bạc hà, hương vị cứ thế tràn ngập trong khoang miệng cô.
Anh mở miệng nói, “Nơi này càng ngọt.”
Cô thẹn thùng không nói lời nào, sóng mắt long lanh, nhu tình như nước.
“Có đói bụng không?” Chóp mũi anh cọ xát môi mềm của cô có chút ngưa ngứa.
Cô gật đầu nhìn anh không nói, nhưng âm thanh nuốt nước bọt trong cổ họng lại dị thường rõ ràng.
“Muốn ăn anh?” Tống Đĩnh Ngôn cong khóe miệng, ngữ điệu trêu chọc.
Người nào đó liếm liếm cánh môi, “Muốn.”
“Còn đủ sức sao?”
Cô quay mặt đi, ngượng ngùng nói: “Khụ khụ…nghỉ ngơi một chút là có…”
Anh không đáp, há miệng cắn chóp mũi cô, không dùng quá nhiều lực nhưng lúc buông ra vẫn để lại dấu răng nhàn nhạt, người đàn ông giống như chưa hài lòng, lại dùng môi cọ cọ, lúc này mới kéo qua tấm chăn, đem người con gái không mảnh vải che thân ôm vào trong ngực đi đến phòng tắm.
Anh không ở lại lâu, sau khi điều chỉnh nhiệt độ nước về mức thích hợp, lấy kem đánh răng, dặn dò cô vài câu liền ra ngoài, hơn nữa còn rất lịch sự đóng cửa lại.
Chờ lúc cô mang khuôn mặt sạch sẽ mở cửa phòng tắm liền bất ngờ nhìn thấy người đàn ông đứng ngay bên ngoài, trong hơi nước lượn lờ xung quanh, ánh mắt anh đen thẫm vẫn sáng rực rỡ.
“Anh làm sao…”
Đáy mắt thoáng qua sự lo lắng, hỏi cô: “Phía dưới còn đau phải không?”
Cô biết thâm tâm anh còn day dứt, nhu thuận gật đầu, một giây sau liền bị anh chặn ngang ôm lấy, trực tiếp đi đến phía bàn ăn.
Bữa sáng khách sạn thiên về đồ Tây, sức ăn của cô không lớn, ăn không nhiều lắm đã no bụng, miệng nhỏ nhấp từng ngụm cafe đen.
Tống Đĩnh Ngôn ngồi trên sofa, khoảng cách không đến hai mét, từ đầu đến cuối đều chăm chú nhìn cô, nùng tình mật ý cùng thâm trầm phức tạp đan xen lẫn nhau, ánh mắt nặng nề làm người ta sợ hãi, ép cô có chút thở không nổi.
*Nùng tình mật ý: Tình ý ngọt ngào sâu đậm.
Đợi cô ăn xong, lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông đã thu lại ánh mắt, vươn tay ra hiệu cô tới, Tô Anh mấp máy môi, bước chân nho nhỏ di chuyển tới bên cạnh anh. Tống Đĩnh Ngôn nắm chặt cổ tay trắng nõn cuả cô, kéo cô áp vào lồng ngực mình.
Trong phòng điều hòa hơi lạnh nhưng nhiệt độ cơ thể anh lại nóng bỏng dọa người, mỗi một tấc da thịt đều như bị hun trong lửa nóng, vậy mà lại khiến cho trái tim cô trong chốc lát an tâm ấm áp lạ thường.
Ánh mắt anh quá mức nóng bỏng, Tô Anh có chút không thích ứng được, muốn nghiêng đầu tránh đi lại bị người đàn ông kìm chế giữ nguyên, đầu ngón tay anh khô ráo nhưng ấm nóng, khẽ vuốt ve bên gò má hơi sưng của cô, động tác tận lực nhu hòa nhưng vẫn khiến tiểu cô nương trong ngực bị đau ngửa đầu tránh về sau.
Bàn tay dừng giữa không trung, các ngón tay khẽ run, mấy giây sau, người đàn ông mở miệng, giọng nói trầm xuống, từng chữ đều ngập tràn sự áy náy.
“Thật có lỗi, đều là lỗi của anh.”
Tô Anh khẽ giật mình, những kí ức không vui bắt buộc phải quên lại vô tình kéo đến, đám đàn ông vạm vỡ mà hèn mọn buồn nôn với bàn tay đen dày bẩn thỉu cùng tiếng cười d͙â͙m͙ đãng thô tục quẩn quanh nhanh chóng dần hiển hiện rõ ràng trước mặt cô.
Đáy lòng cô dần lạnh lẽo, rất nhiều chuyện xảy ra đều trở thành một vết thương đau đớn, càng muốn quên càng thanh tỉnh, đem trái tim đập từng nhịp xé rách đau nhức.
Kỳ thật anh có lỗi gì? Anh đã tận lực bảo vệ cô chu toàn, chỉ kém là buộc chặt cô kè kè bên người.
Cái sai là ở cô, sai vì đã dễ dàng tin một người không nên tin tưởng, sai là dù biết ngoài kia là biển lửa vẫn nuôi lấy một tia hy vọng cố gắng lấp đầy khoảng trống trong trái tim cô. Hậu quả của sự vọng tưởng đổi lại chắc chắn là sự tổn thương, nhưng ngay cả như vậy, đó cũng là do cô tự làm tự chịu, không thể oán trách bất cứ ai.
“Em không trách anh.” Cô kiên định lắc đầu, ánh mắt thẳng tắp đối mắt với anh.
“Là vấn đề của em.” Thanh âm mềm xuống, khóe môi tràn ra nụ cười khổ, “Em biết người phụ nữ đó là kẻ xấu, cũng biết bà ta không thích mình, em thậm chí còn nhìn thấy ý thù địch trong đôi mắt đó nhưng cuối cùng em vẫn chọn đi cùng bà ta.”
Cô hỏi, “Có phải em rất ngu ngốc không?”
Thân thể Tống Đĩnh Ngôn cứng đờ, hô hấp bỗng chốc rối loạn, “Anh Đào.”
Đầu ngón tay cô đặt nhẹ lên môi anh, “Xuỵt.”
Vùi đầu vào cổ anh, chóp mũi ửng đỏ động đậy khe khẽ, hít hà hương thơm mát của người đàn ông sau khi tắm.
“Trước tiên anh nghe em nói đã được không?” Cánh môi cô đặt ở xương quai xanh của người đàn ông, buồn buồn mở miệng.
Người đó ôm chặt cô, nhẹ giọng đáp ứng, “Được.”
“Tân Dật nói bà ta biết tất cả mọi thứ về mẹ, em tin điều đó, bởi vì ngoại trừ bà ta, em không biết nên đi nơi nào tìm đáp án mà em muốn, dù chỉ có chút hi vọng, em cũng muốn nắm chắc.”
Cô yên tĩnh mấy giây, chờ điều chỉnh tốt tâm trạng mới chầm chậm mở miệng, “Kể từ năm em mười tuổi, mẹ đã rời đi và không bao giờ trở lại, trong trí nhớ, mẹ là người phụ nữ ôn nhu xinh đẹp, mẹ thích mặc sườn xám, nụ cười của mẹ khiến trái tim mọi người rung động, mẹ rất yêu thương em cũng rất cưng chiều em, mẹ còn nói em là tiểu thiên sứ của người, là lễ vật trân quý nhất mà trời cao ưu ái ban cho người.”
Chân mày hạ thấp, giọng nói nghẹn ngào, “Vậy mà tất cả bọn họ đều nói mẹ là kẻ thứ ba, dù là một chữ em đều không muốn tin, nhưng em cũng không biết nên đi hỏi ai, em không thể hỏi bà ngoại, bà ngoại thân thể không tốt, bất kỳ lời nói nào có thể kích thích người em cũng không dám nói. Em muốn chứng thực với mẹ, nhưng chưa kịp hỏi mẹ liền bỏ em và bà ngoại đi Thiên Đường một mình mất rồi.”
Đáy lòng Tống Đĩnh Ngôn cảm giác chua xót giống như bị vật nặng đè xuống trái tim, anh nói không ra lời, nghiêng đầu hôn lên tóc cô, hô hấp càng khó khăn.
“Kỳ thật, bọn họ vũ nhục em, đối với em mà nói đã sớm thành quen, em cũng không quan tâm điều này. Nhưng em không thể chịu được có người nói mẹ không tốt, người là người mẹ tốt nhất trên thế gian này, mẹ không thể nào là tình nhân của Tô Thế Năm…”
Cô chậm rãi ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng, rơi lệ trong câm lặng, từng giọt như trân châu đứt đoạn, toàn bộ ngưng đọng ở dưới hàm, trong chớp mắt đã thấm ướt một khoảng lớn trước ngực của anh.
Người con gái hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn người đối diện, “Tân Dật nói mẹ không phải người thứ ba, em tin tưởng, em tin lời bà ta nói chính là sự thật.”
“Có lẽ bởi vậy mà phải trải giá quá lớn, nhưng cũng đâu phải em không thu hoạch được gì đúng không?”
Trái tim người đàn ông quặn thắt, cúi đầu ngậm lấy cánh môi khẽ mở của cô, trằn trọc mút lấy, mọi nhu tình tan ra giữa môi và răng, cô yên lặng thuận theo nụ hôn của anh, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.
Giọt nước mắt rơi trên môi, anh nếm thử chỉ thuần vị mặn chát, sự chua sót cay đắng khiến người ta khó lòng nuốt xuống.
“Bảo bối của anh, đừng khóc.” Hai tay anh thận trọng nâng mặt của cô, từng chút nhẹ nhàng hôn lên dòng lệ đang chảy.
“Là anh không bảo vệ em thật tốt.” Thanh âm của anh vẫn êm tai như trước đây, nhẹ nhàng lại ôn nhu, khiến cô mê muội, cũng khiến cô vững tin.
Dần bình tĩnh trở lại, lông mi dài còn đọng nước mắt, anh yêu thương hôn lên đôi mắt cô, chỉ muốn hút hết mọi đau đớn của cô.
Sau khi khóc xong con ngươi trong vắt long lanh hơn ngày thường, giọng nói cô chân thành, “Sau này em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, sẽ không làm ra chuyện khiến anh lo lắng nữa.”
Cũng không biết tại sao, sau khi thổ lộ những bí mật sâu kín nhất đáy lòng cô thoải mái hơn hẳn, giống như trút được một bao cát lớn, hô hấp so với lúc trước cũng nhu thuận hơn, nhẹ nhàng thở ra, ý cười vương nơi khóe môi che lấp không được.
Cô ôm lấy cổ anh, chân dài duỗi ra, linh hoạt dạng chân ngồi trên đùi người đàn ông, cô nghiêng về phía trước cọ cọ, cái đầu nhỏ chôn ở đầu vai anh, bĩu môi uy hiếp nói: “Không cho anh lại nói lời xin lỗi, nếu không em sẽ…”
“Hửm?”
“Ừm, em liền biến thành gấu koala mỗi ngày bám chặt lấy anh, anh muốn vứt bỏ cũng đều không được.”
Tống Đĩnh Ngôn hé miệng, trầm thấp cười hai tiếng, bầu không khí trầm lắng ban đầu cũng được giải tỏa không ít. Anh đứng dậy, cứ như vậy mặt đối mặt ôm cô đi đến bên giường.
Trên người cô còn bị thương anh cũng không có ý định làm gì, nhưng lúc buông cô xuống, người con gái lại không muốn buông tay, dùng sức một chút, cả hai thân thể đều ngã vào giữa chiếc giường mềm mại.
Anh ôn nhu nhắc nhở, “Anh Đào.”
Ham muốn của người con gái tăng vọt, cười ranh mãnh, “Anh họ, anh còn muốn “yêu” em không?”
Lồng ngực anh chấn động, dưới bụng thần kinh nhạy cảm kịch liệt co vào, hơi thở cũng trầm trọng hơn. Tiểu hồ ly này, càng ngày càng biết nói câu khiến anh phát hỏa.
“Phía dưới em còn bị thương.”
Môi của cô kề sát vành tai anh, hơi thở thanh mát tựa hoa lan, “Nhưng em muốn anh họ… ưm… anh họ… làm đau Anh Đào…”
Tống Đĩnh Ngôn hơi híp mắt lại, đáy mắt đục ngầu vì tình dụ̶c̶, dụ̶c̶ vọng ngẩng cao đầu khuất lấp sau lớp áo tắm.
Anh cong môi, “Đợi chút nữa, em muốn cầu xin tha thứ cũng không được.”
“Sẽ không.” Tô Anh không chút ngượng ngùng, chớp mắt, “Đại khái em sẽ cầu anh mạnh hơn chút nữa.”
Người đàn ông câm lặng, “Anh Đào…ưm…”
Việc chủ động đã bị đảo ngược, Tống Đĩnh Ngôn bị cô bịt miệng hôn lấy, thuận thế xoay người, cô đem anh ép dưới thân thể, áo choàng tắm sau một cuộc vật lộn trượt xuống bả vai, kiều nhũ mơn mởn lộ ra ngoài, đỉnh nhũ hồng phấn nổi bật trong không khí.
Cô cúi đầu, mái tóc dài đen nhánh che khuất nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, ngược lại đôi mắt đặc biệt sâu thẳm, cuốn hút mê người.
“Bắt được rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Tác giả :
Tiểu Hoa Miêu