Anh Đào Tiểu Hoa Miêu
Chương 17 - Em Nói Điểm Có Lý Được Không?
Sắc mặt cô càng đỏ, đôi mắt căn bản không dám nhìn xuống phía dưới, hai tay chống đỡ trên ngực anh.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng được nơi nào đó đã vỡ đê, dịch nóng theo lòng bàn tay trêu chọc của anh chảy xuống, anh lúc nặng lúc nhẹ đè ép điểm mẫn cảm, mấy lần liền khiến chú mèo nhỏ kêu lên âm thanh kiều mỵ.
“Thế nào?” Anh liếm vành tai cô, âm thanh khêu gợi.
Đôi tay quấn quanh cổ anh càng chặt hơn, thân thể trần trụi thuận thế dán chặt hơn, mặt chôn ở bên cổ anh, âm thanh buồn buồn, “Ừ.”
Đầu ngón tay anh hướng trong huyệt ướt át đi vào, cười nói, “Cái gì?”
Bị vật thể lạ chận rãi xâm nhập càng kích thích cảm xúc lạ lẫm, Tô Anh càng thêm xấu hổ, nắm tay nhỏ mềm nhũn đánh vào ngực anh, giọng nghẹn ngào, “Thầy.”
Thân thể cô cực mềm, da thịt bóng loáng lại non mịn, thoáng đụng một chút liền có thể chảy ra nước.
Bàn tay anh trên eo nhỏ vuốt ve mê luyến không thôi, thỉnh thoảng nhẹ bóp eo thon của cô, cảm nhận sự run lên mẫn cảm thân thể người con gái.
Tống Đĩnh Ngôn hơi híp mắt, cúi đầu ngửi mùi hương trên thân thể cô, đôi môi rơi vào cái cổ thanh tú, âm thanh ẩn nhẫn, “Còn gọi anh là thầy sao?”
Nơi nào đó của cô ẩm ướt lợi hại, động ngón tay một chút xíu, toàn bộ lòng bàn tay đều chảy đầy dâm dịch.
Đầu ngón tay ở trong huyệt nhỏ tung hoành, căng chặt như muốn hút sâu, gắt gao giữ chặt ngón tay đang xâm nhập.
Người đàn ông khó chịu, “Hừ” một tiếng, khí nóng càng dâng lên cao, không kiềm chế được càng đâm tay vào sâu hơn.
Cô không chịu nổi loại tra tấn như này, hàm dưới giương nhẹ, cánh môi bị răng cắn hiện vết đỏ, ngón tay anh càng ngày càng sâu, cô bỗng nhiên kẹp chặt chân, âm thanh nhỏ vụn vặt từ trong cổ họng tràn ra: “Tống Đĩnh Ngôn.”
Bốn phía rất yên tĩnh, âm thanh của cô không lớn không nhỏ nhưng vang vọng trong căn phòng.
Lần thứ nhất kêu tên anh lại ở thời điểm này lại còn ở trong không khí đầy mập mờ sinh tình này. Thật là…
Cô cúi đầu nhìn anh, ngoài ý muốn đụng vào ánh mắt đang cười ấy, một cảm giác bị đùa bỡn khiến cô ngột ngạt không thôi.
Tay khoác trên vai hòng muốn đẩy anh ra lại bị người đàn ông ôm lấy, đổi tư thế ép cô xuống dưới thân. Chỉ là một chân trắng nõn bị anh để ở đầu vai, chân còn lại bị anh đặt bên dưới.
Cái tư thế này khiến chỗ tư mật bị mở rộng, anh thấp mắt là có thể nhìn thấy thứ nước long lanh đọng từ trong huyệt tràn ra khỏi cửa nhỏ, nội hạch sưng đỏ, kiều nộn sáng rực làm người ta muốn thưởng thức không thôi.
Người đàn ông đầu càng cúi thấp khiến nhịp tim cô càng kịch liệt, lời bực bội muốn nói toàn bộ mắc nghẹn, chờ môi của anh hôn lên vùng bên dưới, cô chợt kêu lên sợ hãi, “Không muốn…”
Đầu óc trong nháy mắt ngưng trệ.
“Đừng nhúc nhích.” Tống Đĩnh Ngôn đè lại thân thể giãy dụa của cô.
Cái lưỡi ướt át di chuyển xuống, ngậm lấy viên thịt nhỏ dùng sức mút hai lần.
Người con gái toàn thân cứng đờ, cảm giác tê dại cùng ngứa ngáy mãnh liệt xông tới, làm mòn lí trí của cô, thân thể mềm thành một vũng nước, mặc cho người đàn ông tùy ý liếm mút ở giữa hai chân.
Dáng lưỡi hơi thô, mỗi một lần lướt qua da thịt mềm mang tới cảm giác run rẩy gấp đôi.
Đáy mắt cô bị sương mù bao phủ, ngón tay cắn trong miệng, đè nén tiếng thở dốc khe khẽ từ giữa ngón tay tràn ra, càng khiến sinh ra mấy phần cảm giác cấm kỵ.
Người đàn ông đáy mắt đột nhiên trầm xuống, lòng bàn tay nắm eo cô, môi lưỡi tại trong mật huyệt vẫn hung hăng liếm láp.
Thẳng đến khi người con gái đã mất hết ý thức, mười ngón tay gập trên ghế sofa, nửa người hơi cong lên, tiếng thở dốc của cô theo chuyển động của anh càng trầm mê, trong huyệt tuôn ra một lượng lớn chất lỏng đều bị người đàn ông hút vào miệng.
Trước mắt cô một mảng mờ mịt, thân thể giống như phiêu dạt trên tầng mây, nơi nào nơi ấy đều mềm nhũn không tưởng nổi.
Anh ngẩng đầu trông thấy người con gái vẫn trong trạng thái u mê, đến khi bàn tay anh đưa lên, cô mới cực chậm chớp mắt, vừa muốn mở miệng lại bị người đàn ông hôn lấy.
Môi lưỡi anh mang theo chất lỏng ướt át, khi nuốt vào vẫn còn thấy mùi tanh, quanh môi vẫn còn vương dâm thủy.
Hai chân cô tự giác nghe theo mong muốn bản thân mà quấn lên eo anh, anh cúi người xuống, vật gì đó hung hăng chống đỡ giữa hai chân cô. Xúc cảm chân thật đến đáng sợ. Cô kinh ngạc trừng lớn mắt, người đàn ông chậm rãi buông cô ra, môi nhếch lên, “Dễ chịu không?”
Cổ họng như có dòng nước ngọt ngào chảy qua, cô không biết trả lời anh thế nào, chỉ xấu hổ nhìn người đàn ông.
Anh vỗ nhẹ chân của cô, “Buông ra nào.”
Cô ngoan ngõan buông chân xuống, người liền bị anh ôm vào ngực, chăm chú chỉnh lại áo lộn xộn giúp cô. Quần được mặc vào rất nhanh, nhưng trên cơ bản quần áo đều chịu sự tàn phá của anh nên chỉ có thể miễn cưỡng che được một phần.
Cô ngăn cản tay anh định giúp cô cài khóa nội y, cúi đầu không dám nhìn, mặt dần nóng lên, “Không cần đâu.”
Tống Đĩnh Ngôn không trả lời.
Cô lại chậm rãi nói: “Dù sao anh đều nhìn thấy hết rồi.”
Nhìn rồi thì tức là không cần che giấu nữa sao?
Đỉnh đầu là tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, mặt cô càng ngày càng nóng lên, không tự chủ được càng xán lại gần anh.
Thân thể chấn động, là cảm xúc rất kì quái.
Cô cúi đầu bắt gặp cảnh tượng mông mình đang đè lên vật cứng rắn nào đó ở giữa đũng quần người đàn ông, cô chớp mắt khó hiểu, nổi lên một tia hiếu kì dùng ngón tay đụng đụng chỗ kia.
“Hừm” Kêu đau một tiếng.
Cô hoảng hốt muốn rút tay lại, lại bị người đàn ông trước một bước giữ chắc eo. Thanh âm ngay bên tai cô, giọng khàn khàn, “Cứ như vậy liền muốn lên giường của anh?”
“Ừ.” Cô nhỏ giọng trả lời, sau một hồi bị anh trêu đùa, trong thân thể vẫn dâng lên một cỗ khí nóng, cô ngẩng đầu nhìn mắt của anh, “Muốn.”
Tống Đĩnh Ngôn đáy mắt nhuốm đỏ, nhìn chằm chằm cô, sau một lúc khẽ gọi, “Tô Anh.”
Âm thanh cô cực mềm, “Ừm.”
Người đàn ông quay đầu, nặng nề thở hắt ra, một lát sau, hơi nóng trên da thịt dần dần tản đi thay vào đó là sự lạnh lùng thường ngày.
Sắc mặt anh đã khôi phục như cũ, kéo chăn mỏng bên trên che đi thân thể cho cô, rồi lại đưa cô dựa trên sofa.
Đứng dậy, đôi mắt anh trầm tĩnh, thần sắc phức tạp cúi đầu nhìn cô.
“Thầy.” Cô run run mở miệng.
“Anh 28 tuổi.” Tống Đĩnh Ngôn nắm cằm của cô, hai ngón tay nhẹ nhàng vân vê, ngữ điệu bình tĩnh, “Tô Anh, anh lớn hơn em 10 tuổi.”
“Thêm nữa, em là học trò của anh.”
“Chúng ta…”
Tô Anh chợt đứng dậy, chăn mỏng thuận thế rơi xuống, cô vội vàng dùng tay nhỏ che miệng của anh, mặt mũi tràn đầy xấu hổ cùng giận dữ, “Không cho phép anh nói lời cự tuyệt em.”
Hốc mắt cô phiếm hồng, lúc này trông thật ủy khuất.
Nào có loại người vừa cho người khác ăn một vại đường thì sau lưng liền đạp cho đối phương mấy cái.
Tống Đĩnh Ngôn sững sờ, chưa từng nghĩ đến phản ứng cô sẽ như vậy, cúi đầu nhìn thấy người con gái quần áo không chỉnh tề, cả người tràn đầy ủy khuất, tâm không hiểu rung động một nhịp.
Anh cầm xuống tay của cô, thuận thế trên má cô nhéo một cái, nhẹ giọng đi, “Chuyện kia lần sao bàn tiếp, có được hay không?”
Tô Anh nghe xong lời này do dự đứng nguyên đó, mắt đỏ cả nửa ngày không nói lời nào.
Người đàn ông than nhẹ một tiếng, “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Khi quay người ra tới cửa liền nghe thấy sau lưng có nho nhỏ tiếng bước chân đuổi theo, trong nháy mắt anh quay đầu lại, cô cứ như vậy liền nhào vào anh.
Anh đỡ lấy vai của người con gái sợ cô bị té, thuận lực lui về sau mấy bước, thẳng đến khi lưng chạm vào tường, người mới dừng lại.
“Sao vậy?” Hàng lông mày anh nhíu chặt.
“Anh sao có thể là kiểu người đó?” Tô Anh ngẩng đầu, cất giọng oán trách nói, “Ăn xong lau sạch liền muốn đi.”
Người đàn ông ngơ ngẩn, lập tức nở nụ cười, tiếng nói ôn hòa, “Em nói điểm có lý được không?”
“Vừa rồi thoải mái, thế nhưng là em đó.”
Người nào đó bị lời nói của anh khiến toàn thân trở nên khô nóng.
“Em mặc kệ.” Tô Anh khẽ hừ một tiếng, có chút mất tự nhiên mở miệng, “Em sẽ đưa ra lý do công bằng.”
Lông mày Tống Đĩnh Ngôn nhếch lên, “Lý do công bằng?”
Cô cắn môi, động tác cứng rắn chạm tay vào chỗ nào đó của anh, trong nháy mắt đụng vào theo phản xạ có điều kiện liền muốn rụt lại.
Chỗ ấy thế mà còn cứng nhắc.
Vừa cứng vừa nóng.
Tô Anh liếm liếm môi, thân thể dán vào anh, ghé vào lỗ tay người đàn ông nhẹ nhàng thổi hơi, “Em cũng muốn nếm thử hương vị của thầy.”
“Thật sao?” Người đàn ông ý cười càng đậm, trầm thấp nhả chữ, “Chỗ kia em muốn thử một chút sao?”
Cô có thể cảm nhận rõ ràng được nơi nào đó đã vỡ đê, dịch nóng theo lòng bàn tay trêu chọc của anh chảy xuống, anh lúc nặng lúc nhẹ đè ép điểm mẫn cảm, mấy lần liền khiến chú mèo nhỏ kêu lên âm thanh kiều mỵ.
“Thế nào?” Anh liếm vành tai cô, âm thanh khêu gợi.
Đôi tay quấn quanh cổ anh càng chặt hơn, thân thể trần trụi thuận thế dán chặt hơn, mặt chôn ở bên cổ anh, âm thanh buồn buồn, “Ừ.”
Đầu ngón tay anh hướng trong huyệt ướt át đi vào, cười nói, “Cái gì?”
Bị vật thể lạ chận rãi xâm nhập càng kích thích cảm xúc lạ lẫm, Tô Anh càng thêm xấu hổ, nắm tay nhỏ mềm nhũn đánh vào ngực anh, giọng nghẹn ngào, “Thầy.”
Thân thể cô cực mềm, da thịt bóng loáng lại non mịn, thoáng đụng một chút liền có thể chảy ra nước.
Bàn tay anh trên eo nhỏ vuốt ve mê luyến không thôi, thỉnh thoảng nhẹ bóp eo thon của cô, cảm nhận sự run lên mẫn cảm thân thể người con gái.
Tống Đĩnh Ngôn hơi híp mắt, cúi đầu ngửi mùi hương trên thân thể cô, đôi môi rơi vào cái cổ thanh tú, âm thanh ẩn nhẫn, “Còn gọi anh là thầy sao?”
Nơi nào đó của cô ẩm ướt lợi hại, động ngón tay một chút xíu, toàn bộ lòng bàn tay đều chảy đầy dâm dịch.
Đầu ngón tay ở trong huyệt nhỏ tung hoành, căng chặt như muốn hút sâu, gắt gao giữ chặt ngón tay đang xâm nhập.
Người đàn ông khó chịu, “Hừ” một tiếng, khí nóng càng dâng lên cao, không kiềm chế được càng đâm tay vào sâu hơn.
Cô không chịu nổi loại tra tấn như này, hàm dưới giương nhẹ, cánh môi bị răng cắn hiện vết đỏ, ngón tay anh càng ngày càng sâu, cô bỗng nhiên kẹp chặt chân, âm thanh nhỏ vụn vặt từ trong cổ họng tràn ra: “Tống Đĩnh Ngôn.”
Bốn phía rất yên tĩnh, âm thanh của cô không lớn không nhỏ nhưng vang vọng trong căn phòng.
Lần thứ nhất kêu tên anh lại ở thời điểm này lại còn ở trong không khí đầy mập mờ sinh tình này. Thật là…
Cô cúi đầu nhìn anh, ngoài ý muốn đụng vào ánh mắt đang cười ấy, một cảm giác bị đùa bỡn khiến cô ngột ngạt không thôi.
Tay khoác trên vai hòng muốn đẩy anh ra lại bị người đàn ông ôm lấy, đổi tư thế ép cô xuống dưới thân. Chỉ là một chân trắng nõn bị anh để ở đầu vai, chân còn lại bị anh đặt bên dưới.
Cái tư thế này khiến chỗ tư mật bị mở rộng, anh thấp mắt là có thể nhìn thấy thứ nước long lanh đọng từ trong huyệt tràn ra khỏi cửa nhỏ, nội hạch sưng đỏ, kiều nộn sáng rực làm người ta muốn thưởng thức không thôi.
Người đàn ông đầu càng cúi thấp khiến nhịp tim cô càng kịch liệt, lời bực bội muốn nói toàn bộ mắc nghẹn, chờ môi của anh hôn lên vùng bên dưới, cô chợt kêu lên sợ hãi, “Không muốn…”
Đầu óc trong nháy mắt ngưng trệ.
“Đừng nhúc nhích.” Tống Đĩnh Ngôn đè lại thân thể giãy dụa của cô.
Cái lưỡi ướt át di chuyển xuống, ngậm lấy viên thịt nhỏ dùng sức mút hai lần.
Người con gái toàn thân cứng đờ, cảm giác tê dại cùng ngứa ngáy mãnh liệt xông tới, làm mòn lí trí của cô, thân thể mềm thành một vũng nước, mặc cho người đàn ông tùy ý liếm mút ở giữa hai chân.
Dáng lưỡi hơi thô, mỗi một lần lướt qua da thịt mềm mang tới cảm giác run rẩy gấp đôi.
Đáy mắt cô bị sương mù bao phủ, ngón tay cắn trong miệng, đè nén tiếng thở dốc khe khẽ từ giữa ngón tay tràn ra, càng khiến sinh ra mấy phần cảm giác cấm kỵ.
Người đàn ông đáy mắt đột nhiên trầm xuống, lòng bàn tay nắm eo cô, môi lưỡi tại trong mật huyệt vẫn hung hăng liếm láp.
Thẳng đến khi người con gái đã mất hết ý thức, mười ngón tay gập trên ghế sofa, nửa người hơi cong lên, tiếng thở dốc của cô theo chuyển động của anh càng trầm mê, trong huyệt tuôn ra một lượng lớn chất lỏng đều bị người đàn ông hút vào miệng.
Trước mắt cô một mảng mờ mịt, thân thể giống như phiêu dạt trên tầng mây, nơi nào nơi ấy đều mềm nhũn không tưởng nổi.
Anh ngẩng đầu trông thấy người con gái vẫn trong trạng thái u mê, đến khi bàn tay anh đưa lên, cô mới cực chậm chớp mắt, vừa muốn mở miệng lại bị người đàn ông hôn lấy.
Môi lưỡi anh mang theo chất lỏng ướt át, khi nuốt vào vẫn còn thấy mùi tanh, quanh môi vẫn còn vương dâm thủy.
Hai chân cô tự giác nghe theo mong muốn bản thân mà quấn lên eo anh, anh cúi người xuống, vật gì đó hung hăng chống đỡ giữa hai chân cô. Xúc cảm chân thật đến đáng sợ. Cô kinh ngạc trừng lớn mắt, người đàn ông chậm rãi buông cô ra, môi nhếch lên, “Dễ chịu không?”
Cổ họng như có dòng nước ngọt ngào chảy qua, cô không biết trả lời anh thế nào, chỉ xấu hổ nhìn người đàn ông.
Anh vỗ nhẹ chân của cô, “Buông ra nào.”
Cô ngoan ngõan buông chân xuống, người liền bị anh ôm vào ngực, chăm chú chỉnh lại áo lộn xộn giúp cô. Quần được mặc vào rất nhanh, nhưng trên cơ bản quần áo đều chịu sự tàn phá của anh nên chỉ có thể miễn cưỡng che được một phần.
Cô ngăn cản tay anh định giúp cô cài khóa nội y, cúi đầu không dám nhìn, mặt dần nóng lên, “Không cần đâu.”
Tống Đĩnh Ngôn không trả lời.
Cô lại chậm rãi nói: “Dù sao anh đều nhìn thấy hết rồi.”
Nhìn rồi thì tức là không cần che giấu nữa sao?
Đỉnh đầu là tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, mặt cô càng ngày càng nóng lên, không tự chủ được càng xán lại gần anh.
Thân thể chấn động, là cảm xúc rất kì quái.
Cô cúi đầu bắt gặp cảnh tượng mông mình đang đè lên vật cứng rắn nào đó ở giữa đũng quần người đàn ông, cô chớp mắt khó hiểu, nổi lên một tia hiếu kì dùng ngón tay đụng đụng chỗ kia.
“Hừm” Kêu đau một tiếng.
Cô hoảng hốt muốn rút tay lại, lại bị người đàn ông trước một bước giữ chắc eo. Thanh âm ngay bên tai cô, giọng khàn khàn, “Cứ như vậy liền muốn lên giường của anh?”
“Ừ.” Cô nhỏ giọng trả lời, sau một hồi bị anh trêu đùa, trong thân thể vẫn dâng lên một cỗ khí nóng, cô ngẩng đầu nhìn mắt của anh, “Muốn.”
Tống Đĩnh Ngôn đáy mắt nhuốm đỏ, nhìn chằm chằm cô, sau một lúc khẽ gọi, “Tô Anh.”
Âm thanh cô cực mềm, “Ừm.”
Người đàn ông quay đầu, nặng nề thở hắt ra, một lát sau, hơi nóng trên da thịt dần dần tản đi thay vào đó là sự lạnh lùng thường ngày.
Sắc mặt anh đã khôi phục như cũ, kéo chăn mỏng bên trên che đi thân thể cho cô, rồi lại đưa cô dựa trên sofa.
Đứng dậy, đôi mắt anh trầm tĩnh, thần sắc phức tạp cúi đầu nhìn cô.
“Thầy.” Cô run run mở miệng.
“Anh 28 tuổi.” Tống Đĩnh Ngôn nắm cằm của cô, hai ngón tay nhẹ nhàng vân vê, ngữ điệu bình tĩnh, “Tô Anh, anh lớn hơn em 10 tuổi.”
“Thêm nữa, em là học trò của anh.”
“Chúng ta…”
Tô Anh chợt đứng dậy, chăn mỏng thuận thế rơi xuống, cô vội vàng dùng tay nhỏ che miệng của anh, mặt mũi tràn đầy xấu hổ cùng giận dữ, “Không cho phép anh nói lời cự tuyệt em.”
Hốc mắt cô phiếm hồng, lúc này trông thật ủy khuất.
Nào có loại người vừa cho người khác ăn một vại đường thì sau lưng liền đạp cho đối phương mấy cái.
Tống Đĩnh Ngôn sững sờ, chưa từng nghĩ đến phản ứng cô sẽ như vậy, cúi đầu nhìn thấy người con gái quần áo không chỉnh tề, cả người tràn đầy ủy khuất, tâm không hiểu rung động một nhịp.
Anh cầm xuống tay của cô, thuận thế trên má cô nhéo một cái, nhẹ giọng đi, “Chuyện kia lần sao bàn tiếp, có được hay không?”
Tô Anh nghe xong lời này do dự đứng nguyên đó, mắt đỏ cả nửa ngày không nói lời nào.
Người đàn ông than nhẹ một tiếng, “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Khi quay người ra tới cửa liền nghe thấy sau lưng có nho nhỏ tiếng bước chân đuổi theo, trong nháy mắt anh quay đầu lại, cô cứ như vậy liền nhào vào anh.
Anh đỡ lấy vai của người con gái sợ cô bị té, thuận lực lui về sau mấy bước, thẳng đến khi lưng chạm vào tường, người mới dừng lại.
“Sao vậy?” Hàng lông mày anh nhíu chặt.
“Anh sao có thể là kiểu người đó?” Tô Anh ngẩng đầu, cất giọng oán trách nói, “Ăn xong lau sạch liền muốn đi.”
Người đàn ông ngơ ngẩn, lập tức nở nụ cười, tiếng nói ôn hòa, “Em nói điểm có lý được không?”
“Vừa rồi thoải mái, thế nhưng là em đó.”
Người nào đó bị lời nói của anh khiến toàn thân trở nên khô nóng.
“Em mặc kệ.” Tô Anh khẽ hừ một tiếng, có chút mất tự nhiên mở miệng, “Em sẽ đưa ra lý do công bằng.”
Lông mày Tống Đĩnh Ngôn nhếch lên, “Lý do công bằng?”
Cô cắn môi, động tác cứng rắn chạm tay vào chỗ nào đó của anh, trong nháy mắt đụng vào theo phản xạ có điều kiện liền muốn rụt lại.
Chỗ ấy thế mà còn cứng nhắc.
Vừa cứng vừa nóng.
Tô Anh liếm liếm môi, thân thể dán vào anh, ghé vào lỗ tay người đàn ông nhẹ nhàng thổi hơi, “Em cũng muốn nếm thử hương vị của thầy.”
“Thật sao?” Người đàn ông ý cười càng đậm, trầm thấp nhả chữ, “Chỗ kia em muốn thử một chút sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Tác giả :
Tiểu Hoa Miêu