Anh Đào Tiểu Hoa Miêu
Chương 16 - Anh Biết Rõ Còn Cố Hỏ
Hai tay cô đặt phía sau cổ anh, nhờ lực của anh ngồi dậy, nửa quỳ trên sofa, cúi đầu nhìn người trước mặt, đáy mắt rực rỡ, dưới ánh đèn mờ nhạt hết sức xinh đẹp.
“Hương vị của em?” Âm thanh nhỏ hỏi lại, tay nâng lấy mặt anh, nhắm mắt hôn lên nhưng khoảng khắc chạm vào môi anh, lại kéo dãn một chút, ngữ điệu nũng nịu, “Ngọt, phải không?”
Người đàn ông ánh mắt nóng rực nhưng sắc mặt vẫn thanh lãnh như cũ, khóe miệng giương lên như có như không nụ cười, đôi tay ôm lấy eo cô, động một chút, cô trực tiếp ngồi trên đùi anh.
Người con gái theo bản năng vùng vẫy mấy giây nhưng người đàn ông nhanh chóng chế ngự, cánh tay ôm eo cô càng chặt khiến cô không thể động đậy.
Khí nóng phả vào cần cổ cô, cứ thế xâm nhập vào cơ thể cô, trong nháy mắt cô ngưng lại bởi chỗ xương quai xanh đang bị anh dùng răng khẽ cắn, sau đó lại nhẹ nhàng liếm trấn an.
Tay của anh di chuyển trên bắp chân mảnh khảnh của cô, lòng bàn tay nóng rực, đi đến đâu là đốt lửa tới đó.
“Ưm.”
Có lẽ là chịu không được anh trêu chọc như vậy, tiếng than nhẹ từ cổ cô tràn ra, đôi tay vô lực bám vào đầu vai anh, thân thể mềm mại dựa vào anh.
Tống Đĩnh Ngôn ngẩng đầu, thanh âm hơi trùng, giọng ra lệnh, “Lè lưỡi ra.”
Tô Anh không hiểu cho lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, đầu lưỡi phấn nộm từ trong miệng từ từ đưa ra, người đàn ông nhìn chằm chằm động tác của cô, hài lòng cười nhẹ, “Thật ngoan.”
Trong nháy mắt cô thụt lại lưỡi liền bị anh chuẩn xác ngậm cắn kéo ra bên ngoài, cô đau há to mồm, một giây sau là thô bạo cướp đoạt, hơi thở của anh cứ thế xâm nhập, tay đặt sau đầu cô càng dùng sức khiến cho nụ hôn này thêm sâu.
Bị anh hôn qua mấy lần, Tô Anh cũng dần thích ứng với tiết tấu ấy, dù cho bị hôn đến chóng mắt vẫn thận trọng cuốn lấy lưỡi anh, dùng phương thức của anh để hôn trả lại.
Bàn tay còn lại của anh đặt ở chân cô trong lúc lơ đãng trượt đến mép quần jean, động tác anh dừng lại, động tác hít thở với biên độ lớn hơn, lòng bàn tay trực tiếp thăm dò vào ống quần bên trong, phủ lên mông tròn trịa của cô, ngang ngược nhào nặn mấy lần, da thịt dưới tay anh bị đè ép thành đủ mọi hình dạng.
Nguồn nhiệt từ bên dưới cuồn cuộn trào lên trên, đầu óc Tô Anh tê dại, tay nhỏ chặn môi anh, vùi đầu vào cổ anh thở phì phò.
Vùng bí mật chưa từng bị ai khám phá qua, hiện đang bị người mình thích tùy ý trêu chọc, không nói rõ được cảm giác là ngại ngùng hay là thích thú. Chắc chắn không phải là chán ghét, ngược lại càng muốn anh đối với mình tàn bạo hơn, để cô có thể cảm nhận được sự ấm áp ẩn sau lớp mặt nạ lúc nào cũng lạnh lùng của anh.
Tay cô dừng trước ngực anh, theo biên độ tay anh không tự chủ được níu chặt áo, chiếc áo bị cô nắm chặt hiện đầy nếp nhăn.
Người đàn ông hơi thở hỗn loạn, tựa vào trán cô thở hổn hển, bức bách chính bản thân phải bình tĩnh trở lại.
Tay anh vừa rời khỏi mông cô một chút liền bị Tô Anh cuống quýt ngăn lại, ánh mắt cô trong suốt, “Tiếp tục đi.”
Tống Đĩnh Ngôn cúi đầu, ánh mắt không còn ung dung như lúc trước mà tràn đầy thâm trầm cùng nguy hiểm.
“Muốn tiếp tục?” Anh mở miệng, giọng khàn khàn mê người, “Sẽ đau.”
Tô Anh mềm giọng đáp, “Em không sợ.”
“Thật sao?” Tống Đĩnh Ngôn nhướng mày, đầu ngón tay rơi vào hàng cúc áo của cô.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, “Thầy.”
Chớp mắt cái liền vang lên chuỗi âm thanh, cô khinh hoàng cúi đầu, nút áo đã bị anh giật bung, hai vạt áo mở làm lộ ra cảnh xuân phơi phới bên trong. Không kịp phản ứng, người đàn ông hình như đã tìm ra được khuy áo ngực, nhẹ nhàng nhanh chóng bật mở, đại nhũ hoa phút chốc được giải phóng, nổi bật trên nhũ hoa trắng muốt là đỉnh nhũ hồng nhạt, vô cùng mê người.
Cô vô thức dùng tay che kín, gương mặt càng đỏ, cuống họng run run gọi, “Thầy.”
Người đàn ông ánh mắt không rõ, bàn tay gạt tay cô qua, hai ngón tay ma sát nhũ hoa, thấp mắt cười, “Không phải không sợ sao?”
Không có cho cô thời gian thất thần, anh cúi đầu ngậm vào một bên nhũ hoa đã sớm trở nên căng cứng, hiện đang bị khoang miệng nóng ướt của anh dùng sức cắt mút, từng tiếng “Chậc chậc” nhỏ vụn nhưng cực kì rõ ràng.
Tô Anh toàn thân bị thiêu đốt, không biết làm sao để giảm bớt sự khô nóng, chỉ có thể nắm chặt quần áo của anh, nghiêng đầu, nhỏ giọng kêu rên.
Cô cắn chặt môi, có chút khó chịu tiếp nhận cảm giác tê dại trước ngực, thật ngức, toàn thân như bị kiến bò, khoái cảm từng khắc xâm nhập vào da thịt.
Anh buông ra, môi kề sát tai cô, âm thanh trầm ấm, mị hoặc trí mạng, “Kêu ra đi.”
Đầu óc cô trong nháy mắt nổ tung, răng môi kiều mị “Ưm ưm” như lưỡi dao cắt đứt lý trí tất cả mọi người.
Ý thức trong khoảnh khắc trở nên mơ hồ, cô nghiêng người tựa trước ngực anh, cho dù đã buông cô ra nhưng âm thanh kiều mị ấy vẫn còn quanh quẩn tai anh, cảm giác cả thân thể muốn bùng cháy.
Dưới thân trở nên mát lạnh, cô chậm chạp mở mắt, lúc này mới phát giác quần short jean đã bị người đàn ông tuột đến giữa đầu gối, hạ thân chỉ còn sót lại quần lo̶t̶"̶ buộc dây màu đen. Hai bên quần lo̶t̶"̶ có đường viền hoa nhỏ lặng lẽ như mời gọi, dụ hoặc người ta muốn đi tìm tòi sâu bên trong.
Đầu ngón tay Tống Đĩnh Ngôn nắm lấy nơ con bướm nho nhỏ, âm thanh nhẹ hỏi: “Đây là cái gì?”
Tố Anh ngượng ngùng ôm lấy cổ anh, phả hơi ra cổ anh, giọng nói hời rỗi lộ ra bên trong một tia lên án, “Anh biết rõ còn cố hỏi.”
Mặt anh mang nét cười, đầu ngón tay sờ quanh viền ren, nhẹ nhàng rút một cái, chiếc quần mỏng manh che lại chỗ mềm mại ẩm ướt rơi ra ngoài, nơi tư mật của người con gái lồ lộ bị anh thu hết vào mắt.
Đầu ngón tay tiến vào giữ hai chân cô, cảm giác lành lạnh trơn ướt ở tại cửa huyệt của cô, không nhanh không chậm đùa bỡn hạch thịt non mềm, nhẹ nhàng mấy lần làm cô càng muốn chảy dâm thủy.
Dâm thủy tràn ra, nổi bật giữa hoa huyệt là hạch nhỏ bị người đàn ông tùy ý nghịch ngợm, cường độ càng ngày càng nặng.
Nghe cô ở bên tai kêu rên kiều mị, Tống Đĩnh Ngôn dừng động tác ở ngón tay, cúi đầu ở trên môi cô khẽ hôn nhẹ.
“Anh Đào.” Anh khẽ gọi.
Tô Anh ngây người.
Anh gọi cô là Anh Đào sao?
Tống Đĩnh Ngôn cực chậm mở miệng, âm sắc uyển chuyển dễ nghe, “e St-netb SP; tu e S prête?”
Người nào đó cơ hồ không tin nổi mà nhìn anh.
Người đàn ông này… Cư nhiên lại vào lúc này nói tiếng Pháp.
Tựa như bây giờ đang ở trên lớp, âm thanh anh nồng ấm, tư thế ưu nhã giảng giải tiếng Pháp cho cô.
“e St-netb SP; tu e S prête?” ý là “Em đã chuẩn bị xong chưa?”
“Hương vị của em?” Âm thanh nhỏ hỏi lại, tay nâng lấy mặt anh, nhắm mắt hôn lên nhưng khoảng khắc chạm vào môi anh, lại kéo dãn một chút, ngữ điệu nũng nịu, “Ngọt, phải không?”
Người đàn ông ánh mắt nóng rực nhưng sắc mặt vẫn thanh lãnh như cũ, khóe miệng giương lên như có như không nụ cười, đôi tay ôm lấy eo cô, động một chút, cô trực tiếp ngồi trên đùi anh.
Người con gái theo bản năng vùng vẫy mấy giây nhưng người đàn ông nhanh chóng chế ngự, cánh tay ôm eo cô càng chặt khiến cô không thể động đậy.
Khí nóng phả vào cần cổ cô, cứ thế xâm nhập vào cơ thể cô, trong nháy mắt cô ngưng lại bởi chỗ xương quai xanh đang bị anh dùng răng khẽ cắn, sau đó lại nhẹ nhàng liếm trấn an.
Tay của anh di chuyển trên bắp chân mảnh khảnh của cô, lòng bàn tay nóng rực, đi đến đâu là đốt lửa tới đó.
“Ưm.”
Có lẽ là chịu không được anh trêu chọc như vậy, tiếng than nhẹ từ cổ cô tràn ra, đôi tay vô lực bám vào đầu vai anh, thân thể mềm mại dựa vào anh.
Tống Đĩnh Ngôn ngẩng đầu, thanh âm hơi trùng, giọng ra lệnh, “Lè lưỡi ra.”
Tô Anh không hiểu cho lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, đầu lưỡi phấn nộm từ trong miệng từ từ đưa ra, người đàn ông nhìn chằm chằm động tác của cô, hài lòng cười nhẹ, “Thật ngoan.”
Trong nháy mắt cô thụt lại lưỡi liền bị anh chuẩn xác ngậm cắn kéo ra bên ngoài, cô đau há to mồm, một giây sau là thô bạo cướp đoạt, hơi thở của anh cứ thế xâm nhập, tay đặt sau đầu cô càng dùng sức khiến cho nụ hôn này thêm sâu.
Bị anh hôn qua mấy lần, Tô Anh cũng dần thích ứng với tiết tấu ấy, dù cho bị hôn đến chóng mắt vẫn thận trọng cuốn lấy lưỡi anh, dùng phương thức của anh để hôn trả lại.
Bàn tay còn lại của anh đặt ở chân cô trong lúc lơ đãng trượt đến mép quần jean, động tác anh dừng lại, động tác hít thở với biên độ lớn hơn, lòng bàn tay trực tiếp thăm dò vào ống quần bên trong, phủ lên mông tròn trịa của cô, ngang ngược nhào nặn mấy lần, da thịt dưới tay anh bị đè ép thành đủ mọi hình dạng.
Nguồn nhiệt từ bên dưới cuồn cuộn trào lên trên, đầu óc Tô Anh tê dại, tay nhỏ chặn môi anh, vùi đầu vào cổ anh thở phì phò.
Vùng bí mật chưa từng bị ai khám phá qua, hiện đang bị người mình thích tùy ý trêu chọc, không nói rõ được cảm giác là ngại ngùng hay là thích thú. Chắc chắn không phải là chán ghét, ngược lại càng muốn anh đối với mình tàn bạo hơn, để cô có thể cảm nhận được sự ấm áp ẩn sau lớp mặt nạ lúc nào cũng lạnh lùng của anh.
Tay cô dừng trước ngực anh, theo biên độ tay anh không tự chủ được níu chặt áo, chiếc áo bị cô nắm chặt hiện đầy nếp nhăn.
Người đàn ông hơi thở hỗn loạn, tựa vào trán cô thở hổn hển, bức bách chính bản thân phải bình tĩnh trở lại.
Tay anh vừa rời khỏi mông cô một chút liền bị Tô Anh cuống quýt ngăn lại, ánh mắt cô trong suốt, “Tiếp tục đi.”
Tống Đĩnh Ngôn cúi đầu, ánh mắt không còn ung dung như lúc trước mà tràn đầy thâm trầm cùng nguy hiểm.
“Muốn tiếp tục?” Anh mở miệng, giọng khàn khàn mê người, “Sẽ đau.”
Tô Anh mềm giọng đáp, “Em không sợ.”
“Thật sao?” Tống Đĩnh Ngôn nhướng mày, đầu ngón tay rơi vào hàng cúc áo của cô.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, “Thầy.”
Chớp mắt cái liền vang lên chuỗi âm thanh, cô khinh hoàng cúi đầu, nút áo đã bị anh giật bung, hai vạt áo mở làm lộ ra cảnh xuân phơi phới bên trong. Không kịp phản ứng, người đàn ông hình như đã tìm ra được khuy áo ngực, nhẹ nhàng nhanh chóng bật mở, đại nhũ hoa phút chốc được giải phóng, nổi bật trên nhũ hoa trắng muốt là đỉnh nhũ hồng nhạt, vô cùng mê người.
Cô vô thức dùng tay che kín, gương mặt càng đỏ, cuống họng run run gọi, “Thầy.”
Người đàn ông ánh mắt không rõ, bàn tay gạt tay cô qua, hai ngón tay ma sát nhũ hoa, thấp mắt cười, “Không phải không sợ sao?”
Không có cho cô thời gian thất thần, anh cúi đầu ngậm vào một bên nhũ hoa đã sớm trở nên căng cứng, hiện đang bị khoang miệng nóng ướt của anh dùng sức cắt mút, từng tiếng “Chậc chậc” nhỏ vụn nhưng cực kì rõ ràng.
Tô Anh toàn thân bị thiêu đốt, không biết làm sao để giảm bớt sự khô nóng, chỉ có thể nắm chặt quần áo của anh, nghiêng đầu, nhỏ giọng kêu rên.
Cô cắn chặt môi, có chút khó chịu tiếp nhận cảm giác tê dại trước ngực, thật ngức, toàn thân như bị kiến bò, khoái cảm từng khắc xâm nhập vào da thịt.
Anh buông ra, môi kề sát tai cô, âm thanh trầm ấm, mị hoặc trí mạng, “Kêu ra đi.”
Đầu óc cô trong nháy mắt nổ tung, răng môi kiều mị “Ưm ưm” như lưỡi dao cắt đứt lý trí tất cả mọi người.
Ý thức trong khoảnh khắc trở nên mơ hồ, cô nghiêng người tựa trước ngực anh, cho dù đã buông cô ra nhưng âm thanh kiều mị ấy vẫn còn quanh quẩn tai anh, cảm giác cả thân thể muốn bùng cháy.
Dưới thân trở nên mát lạnh, cô chậm chạp mở mắt, lúc này mới phát giác quần short jean đã bị người đàn ông tuột đến giữa đầu gối, hạ thân chỉ còn sót lại quần lo̶t̶"̶ buộc dây màu đen. Hai bên quần lo̶t̶"̶ có đường viền hoa nhỏ lặng lẽ như mời gọi, dụ hoặc người ta muốn đi tìm tòi sâu bên trong.
Đầu ngón tay Tống Đĩnh Ngôn nắm lấy nơ con bướm nho nhỏ, âm thanh nhẹ hỏi: “Đây là cái gì?”
Tố Anh ngượng ngùng ôm lấy cổ anh, phả hơi ra cổ anh, giọng nói hời rỗi lộ ra bên trong một tia lên án, “Anh biết rõ còn cố hỏi.”
Mặt anh mang nét cười, đầu ngón tay sờ quanh viền ren, nhẹ nhàng rút một cái, chiếc quần mỏng manh che lại chỗ mềm mại ẩm ướt rơi ra ngoài, nơi tư mật của người con gái lồ lộ bị anh thu hết vào mắt.
Đầu ngón tay tiến vào giữ hai chân cô, cảm giác lành lạnh trơn ướt ở tại cửa huyệt của cô, không nhanh không chậm đùa bỡn hạch thịt non mềm, nhẹ nhàng mấy lần làm cô càng muốn chảy dâm thủy.
Dâm thủy tràn ra, nổi bật giữa hoa huyệt là hạch nhỏ bị người đàn ông tùy ý nghịch ngợm, cường độ càng ngày càng nặng.
Nghe cô ở bên tai kêu rên kiều mị, Tống Đĩnh Ngôn dừng động tác ở ngón tay, cúi đầu ở trên môi cô khẽ hôn nhẹ.
“Anh Đào.” Anh khẽ gọi.
Tô Anh ngây người.
Anh gọi cô là Anh Đào sao?
Tống Đĩnh Ngôn cực chậm mở miệng, âm sắc uyển chuyển dễ nghe, “e St-netb SP; tu e S prête?”
Người nào đó cơ hồ không tin nổi mà nhìn anh.
Người đàn ông này… Cư nhiên lại vào lúc này nói tiếng Pháp.
Tựa như bây giờ đang ở trên lớp, âm thanh anh nồng ấm, tư thế ưu nhã giảng giải tiếng Pháp cho cô.
“e St-netb SP; tu e S prête?” ý là “Em đã chuẩn bị xong chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Tác giả :
Tiểu Hoa Miêu