Anh Đào Hổ Phách
Chương 49
Tần Dã Vân nói, cậu có biết cặp đôi bên B4 không, bọn họ sẽ xuất ngoại cùng nhau. Lớp trưởng B11 thì đi Đại học Công nghệ Nanyang tự chủ tuyển sinh, bạn gái cậu ta học B17, hai người sẽ thi vào cùng một trường.
(*Đại học Công nghệ Nanyang thường được gọi tắt là NTU, là một trong 6 trường đại học công lập tại Singapore.)
Lâm Kỳ Nhạc nằm cuộn mình trong chăn. Ngày cuối cùng của trại hè, các bạn học khác đã đi đến đại học Bắc Kinh để cảm thụ ánh hào quang chói lọi của ngôi trường danh giá lần cuối. Lâm Kỳ Nhạc thì ôm chiếc giường của khách sạn, không kháo chuyện với Tần Dã Vân mà lẩm bẩm một mình.
“Tớ lại không thi nổi Berkeley.” Lâm Kỳ Nhạc kéo chăn trùm kín đầu.
Tần Dã Vân nhíu mày: “Cậu nói cái trường Berklee của Vương Lực Hoành đó hả?”
(*Nhạc viện Berklee – Berklee College Of Music, Boston: Vương Lực Hoành theo 2 học kì tại đây.)
Lâm Kỳ Nhạc ngồi dậy khỏi giường, tóc tai bù xù, thừ người một lúc: “Không phải…”
“Cậu không nên để cậu ấy đi.” Tần Dã Vân ngồi trên giường bên cạnh, đưa lưng về ánh nắng ngoài cửa sổ: “Loại con trai điều kiện như Tưởng Kiều Tây, cũng chỉ có ở Quần Sơn Tỉnh Thành mới quẩn quanh bên cậu. Đợi cậu ấy đi Mỹ rồi, không biết có bao nhiêu ong bướm lượn lờ bu lấy cậu ấy. Người ta muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, muốn tài có tài, tới lúc đó chỉ chọn thôi cũng đủ khiến cậu ấy hoa mắt váng đầu, dần dà nhất định sẽ không còn nhớ nổi có một người như cậu!”
“Tần Dã Vân,” Lâm Kỳ Nhạc ngồi trong chăn, mặt mày ủ dột, nước mắt chực trào: “Cậu có thể đừng nói tớ…”
Tần Dã Vân ngồi đối diện, trước giờ đã quen với dáng vẻ cả ngày hỉ hả của Lâm Kỳ Nhạc, hiếm khi thấy cô như vậy.
“Gì chứ! Nói đùa cậu đó!” Cô ấy nhào qua giường Lâm Kỳ Nhạc, ôm chầm lấy cô bạn nhỏ khiến người ta chán ghét vào lòng. Cô ấy cảm giác được lưng của Lâm Kỳ Nhạc không ngừng run rẩy. Lâm Kỳ Nhạc từ nhỏ đã quen được cưng chiều, thích làm nũng, hay khóc, nhưng vào thời khắc quan trọng như thế này lại không chịu làm nũng với Tưởng Kiều Tây, chuyện này khiến Tần Dã Vân không tài nào hiểu được.
“Cậu xem, cậu ấy không hẳn sẽ quên cậu, cậu ấy đã tặng cho cậu anh đào.” Tần Dã Vân dỗ dành: “Anh đào tiếng Anh là cherry. Cậu quên trước kia chúng ta đã từng xem qua giải thích rồi sao, cherry đọc rất giống với cherish, cherish có nghĩa là quý trọng, vì vậy ở nước ngoài người ta tặng anh đào chính là tặng cho người họ trân trọng trong tim!”
Một cô nàng học tra như Tần Dã Vân có thể nói một phen dông dài như vậy, khiến Lâm Kỳ Nhạc cảm thấy vô cùng cảm động, nhưng cô chỉ vừa mới cảm động được chưa tới hai giây đã nghe Tần Dã Vân nói tiếp: “Hơn nữa, cậu cũng có thể chọn đến hoa mắt luôn ấy chứ, còn có Đỗ Thượng thích cậu kìa! À nhầm, không phải, Đỗ Thượng đã có đối tượng… Không sao, chuyện nhỏ, chẳng phải còn có lớp trưởng của lớp cậu, Phùng Nhạc Thiên sao!”
Lâm Kỳ Nhạc lên tàu lửa về Tỉnh Thành, Tưởng Kiều Tây gửi tin nhắn hỏi cô đã lên tàu chưa. Nhìn từ bề ngoài, hai bọn họ nói chuyện với nhau, hoàn toàn không có gì khác trước.
Có lẽ cả hai đều cố tình lờ đi, lờ tất cả những gì sẽ xảy đến trong tương lai, rồi sau đó cùng thấu hiểu mà lặng lẽ thỏa thuận, kéo dài thời gian tồn tại của một thứ tình cảm không tên nào đó.
Thái Phương Nguyên đi tới ngồi xuống bên cạnh Lâm Kỳ Nhạc, ăn hạt dưa, với một vẻ nghiêm túc từ trước đến giờ hiếm thấy hỏi cô vì sao không đi Mỹ.
Lâm Kỳ Nhạc ôm đầu gối ngồi phía trong Thái Phương Nguyên: “Tớ không nghĩ ra lý do gì để thuyết phục mình nên đi, tớ không quen biết ai ở đó, tiếng Anh của tớ cũng không tốt…”
Thái Phương Nguyên hỏi: “Cậu không biết Tưởng Kiều Tây ư?”
Lâm Kỳ Nhạc cười buồn: “Tớ chỉ biết một mình cậu ấy, như vậy thì đi thế nào…”
Thái Phương Nguyên chớp mắt, hắn cúi đầu nói: “Cậu ấy! Trước giờ cậu ấy cứ như vậy mà bước tới, cậu biết đúng không! Cậu không thể, tớ biết, cậu thực sự không thể!”
Lâm Kỳ Nhạc không rõ Thái Phương Nguyên nói biết là có ý gì. Cô mím môi: “Tớ cũng không thể thi được vào trường đại học của Tưởng Kiều Tây.”
Thái Phương Nguyên nhìn cô: “Cậu có thể thi trường khác, còn rất nhiều trường tốt ở quanh đó mà, còn có cả những trường chỉ cần đóng tiền là có thể vào học.”
Lâm Kỳ Nhạc lắc đầu: “Đã đi nước ngoài còn học ở trường không ra gì, xấu hổ biết giấu mặt vào đâu!”
“Chuyện này thì có gì mà xấu hổ.” Thái Phương Nguyên nói.
Lâm Kỳ Nhạc cụp mắt, không nói gì.
Thái Phương Nguyên nhẹ giọng: “Cậu cứ nhất thiết phải học cùng trường với cậu ấy mới được sao?”
Lâm Kỳ Nhạc nói: “Không có ba mẹ, cũng không có bạn bè, chỉ biết một mình Tưởng Kiều Tây, tớ lại học ở một trường không ra gì…” Cô nói tới đó, khóe môi mím lại.
Đỗ Thượng ngồi đối diện lên tiếng: “Đúng thế, đi làm gì! Anh Đào ở trong nước mọi thứ đang yên lành tốt đẹp, tình huống lại không giống Tưởng Kiều Tây, Anh Đào đi làm gì chứ?”
Thái Phương Nguyên xoay qua nói với Lâm Kỳ Nhạc: “Sao trước giờ tớ không nhìn ra cậu nhát gan như thế!”
Dư Tiều từ buồng bên cạnh đi qua, trên tay cầm mấy lon Coca ướp lạnh. Hắn bước tới trước mặt Thái Phương Nguyên, chìa một lon cho Lâm Kỳ Nhạc.
Lâm Kỳ Nhạc ngước đôi mắt sưng húp lên nhìn hắn, lí nhí nói ‘cảm ơn’ sau đó nhận lấy.
Cô nhắm mắt lại, áp lon coca lấm tấm nước lên mí mắt.
Dư Tiều nói với Thái Phương Nguyên, hồi nhỏ Lâm Anh Đào muốn đi xem ngỗng trắng, từ đầu tới cuối cô chưa bao giờ đi một mình, lúc nào cũng kéo theo cả đám.
[ Chẳng phải cậu ấy đã chạy từ Quần Sơn đến tận Tỉnh Thành đó sao? ] Thái Phương Nguyên nhắn.
Dư Tiều ngồi đối diện nhắn lại: [ Đó là do bị dồn ép, chẳng còn ai ở Quần Sơn, cậu ấy không chạy đến Tỉnh Thành tìm người thì còn có thể làm gì khác.]
Khi nhắn những lời này hắn ngước mắt lên nhìn Lâm Anh Đào. Lâm Anh Đào đã lấy ‘công cụ’ đắp mắt xuống, uống hết một nửa. Lâm Anh Đào còn liếc nhìn về phía hắn, ý chừng muốn uống luôn lon coca còn chưa mở nắp đang nằm trên tay Dư Tiều.
Đỗ Thượng ngồi bên cạnh nhắn: [ Đúng vậy! Ở Quần Sơn, Anh Đào muốn tìm người còn có thể đến Tỉnh Thành. Nếu cậu ấy đi Mỹ, lỡ như Tưởng Kiều Tây đối xử không tốt với cậu ấy, lỡ như ở bên đó không vui, làm sao Anh Đào có thể đi tìm chúng ta chứ! ]
Dư Tiều duỗi ngón tay bật nắp lon coca kia của mình đánh ‘tách’, động tác liền mạch trơn tru, uống ừng ực một hơi hơn phân nửa. Lâm Anh Đào nhìn hắn một cái, hậm hực thu lại ánh mắt.
Bước lên lớp mười hai, hàng ngày ngoài việc đi học làm bài, khoảng thời gian còn lại Lâm Kỳ Nhạc đều nghiêm túc suy nghĩ xem bản thân mình thật sự muốn làm gì trong tương lai. Hầu hết các bạn bên cạnh đều đã xác định được con đường đi rõ ràng, riêng Lâm Kỳ Nhạc vẫn còn mờ mịt. Lúc Tưởng Kiều Tây gọi điện, cô đã đề cập chuyện này với cậu. Tưởng Kiều Tây sẽ đi toán thống kê, thi AP cũng chọn môn này. Tài năng toán học của cậu thực sự quá vượt trội, vượt trội đến độ Tưởng Kiều Tây có thể mặc ý thử nghiệm những điều mình muốn. Nhưng Lâm Kỳ Nhạc không có khả năng gì đặc biệt, cô thậm chí đến cả công việc mơ ước của mình là gì cũng không biết, không biết phải lựa chọn cánh cửa nào.
Có lẽ cô nên giống như rất nhiều bạn học khác, chọn những ngành như kế toán… để dễ kiếm được công việc sau khi ra trường.
Chỉ là Lâm Kỳ Nhạc mơ hồ cảm thấy, đây không phải là những gì cô muốn.
Ngay cả Tưởng Kiều Tây cũng nói với cô: “Cậu sẽ phát hiện ra thôi, Anh Đào, đừng lo lắng.”
Thái Phương Nguyên dự định học Khoa học máy tính, trang web riêng của hắn dường như phát triển rất tốt, thỉnh thoảng đang học trong trường còn nhận được điện thoại của các đơn vị quảng cáo, bận rộn vô cùng. Cuối tuần Lâm Kỳ Nhạc sang nhà hắn, vì tổng giám đốc Thái đi công tác Xích Phong nhét theo về hai con cừu Mông Cổ trong cốp xe, ông xẻ hai cái đùi để Lâm Anh Đào mang về cho ba mẹ chế biến món ăn.
Lâm Kỳ Nhạc ngồi trong phòng Thái Phương Nguyên vừa ăn dâu tây đã cắt rửa sạch sẽ đựng trong bát vừa xem bộ phim sitcom ‘The Big Bang Theory’ đang mở trên máy tính, nội dung phim khá đơn giản chỉ là những câu chuyện thường ngày của bốn nhà khoa học Mỹ với cô bạn hàng xóm tóc vàng xinh đẹp nhà đối diện. Lâm Kỳ Nhạc xem một lúc hỏi: “Có phải ở Mỹ người ta đều sống trong những ngôi nhà như thế này không?”
Thái Phương Nguyên đang ăn mâm xôi, cũng không buồn nhìn Lâm Kỳ Nhạc: “Đúng, đối diện nhà đều có mỹ nữ tóc vàng như thế!”
Lâm Kỳ Nhạc mím môi không lên tiếng, mắt mũi cụp xuống. Một lúc sau cô ấm ức: “Cậu xem phụ đề của người ta kìa, cậu và Hoàng Chiêm Kiệt lúc trước chỉ toàn làm bừa.”
Thái Phương Nguyên nói, Hoàng Chiêm Kiệt gần đây đang cãi nhau với ba mẹ hắn.
“Tại sao?”
“Thì cũng mấy chuyện viết tiểu thuyết, cậu ấy muốn thi khoa Trung văn nhưng ba mẹ cậu ấy một hai bắt cậu ấy phải vào kiến trúc, với điểm số của cậu ấy đoán chừng thi không nổi.”
Sau khi lên lớp mười hai, không chỉ có mỗi Hoàng Chiêm Kiệt cãi nhau với người nhà.
Tân Đình Đình từ phân hiệu phía Nam gọi điện cho Lâm Kỳ Nhạc khóc nức nở, nói cô ấy và bí thư lớp nhắn tin cho nhau bị mẹ cô ấy phát hiện: “Bọn tớ chỉ nói sẽ cố gắng cùng nhau vào đại học, bà cứ một hai làm ầm lên nói tớ không lo học hành chỉ biết yêu đương!”
Lâm Kỳ Nhạc nghe thấy cô ấy cứ khóc nấc không ngừng, hỏi cô ấy cuối tuần có muốn sang nhà mình chơi không.
Tân Đình Đình nghẹn ngào: “Mẹ tớ… bà không cho tớ đi tìm cậu.”
“Sao vậy?” Lâm Kỳ Nhạc ngạc nhiên.
Cô bỗng chợt nghĩ ra nguyên nhân.
“Con trai giám sát Tưởng đang chuẩn bị đi nước ngoài, để con gái của thợ điện Lâm một mình ở lại, con nói xem yêu sớm thì có thể có kết quả tốt đẹp gì hả?”
Vừa khai giảng bước lên lớp mười hai, Dư Tiều đã đăng ký tham gia khóa huấn luyện phi công hàng không dân dụng và không quân. Tháng Mười, hắn vừa phải học chương trình trong trường, một mặt phải chuẩn bị cho vòng phỏng vấn hàng không dân dụng và các bài kiểm tra sơ bộ của không quân.
Vào thời điểm bận tối mắt tối mũi chân không chạm đất này, hắn lại nhận được một lá thư do lớp phó sinh hoạt cầm từ hộp thư của trường xuống đưa cho hắn. Lá thư màu xanh nhạt, chữ viết bên trên rất thanh tú, là từ Nhị Trung gửi tới.
Mấy nam sinh trong lớp nhốn nháo bu lại thay nhau dụ dỗ Dư Tiều muốn cướp lá thư mở ra xem. “Đừng ồn ào nữa!” Dư Tiều đang làm bài, giọng mất kiên nhẫn, cánh tay dài của hắn duỗi ra: “Đưa cho tớ!”
Hắn nhét lá thư vào ngăn bàn, cúi đầu tiếp tục làm bài.
Lâm Kỳ Nhạc ngồi bên cạnh Hoàng Chiêm Kiệt, ngoái lại nhìn hắn một lúc.
Buổi tối tan học, Cảnh Hiểu Thanh gọi điện tới hỏi chuyện lá thư. Lâm Kỳ Nhạc ngồi trên xe buýt, nhìn Tần Dã Vân đang hớn hở nói chuyện với Dư Tiều ở đằng trước, trong lòng Lâm Kỳ Nhạc bỗng cảm thấy vô cùng có lỗi.
“Cậu ấy đã cất bức thư, không để cho người khác mở ra.” Lâm Kỳ Nhạc thành thật nói.
“Thật vậy ư?” Cảnh Hiểu Thanh reo lên vui vẻ.
Lâm Kỳ Nhạc ‘ừ’ một tiếng, một lúc sau, cô khẽ hỏi: “Hiểu Thanh, cậu… cậu thích Dư Tiều sao?”
“Cậu thích cậu ấy ở điểm nào vậy? Lúc ở Bắc Kinh cậu đã trò chuyện với cậu ấy à?”
Cảnh Hiểu Thanh nói: “Anh Đào, ngay từ lần đầu tiên cậu kể về Dư Tiều với tớ, tớ đã thích cậu ấy.”
Giờ học trên trường, ngày càng ít người có mặt. Có người chuẩn bị vào các trường tự chủ tuyển sinh, có người dồn sức chiến đấu cho kỳ thi cuối cùng, cũng có người chuẩn bị xuất ngoại – như Sầm Tiểu Mạn. Lâm Kỳ Nhạc nghe thấy các bạn trong lớp bàn luận nói Sầm Tiểu Mạn đang học SAT, học kỳ sau cũng sẽ đi Hồng Kông chuẩn bị cho kỳ thi AP. Cô ấy sẽ đi Đại học California Davis, chỉ cách trường của Tưởng Kiều Tây hai giờ lái xe.
Lâm Kỳ Nhạc dĩ nhiên có đôi chút hâm mộ và nể phục dũng khí của Sầm Tiểu Mạn, đồng thời ngưỡng mộ năng lực đó. Đó là thứ mà cô không có được.
Mà Lâm Kỳ Nhạc thì có được cái gì?
Những ngày tháng cuối cấp cứ dần trôi qua, càng đến gần tuổi mười tám, đến gần ngã rẽ quan trọng của cuộc đời, Lâm Kỳ Nhạc càng bắt đầu không ngừng suy nghĩ lặp đi lặp lại vấn đề này.
Gần đây Tưởng Kiều Tây khá bận rộn với hàng loạt bài tập, lúc nào cậu gọi điện cũng là đêm muộn. Đôi lần Lâm Kỳ Nhạc muốn nghe thấy giọng nói của cậu nhưng lại không nỡ dông dài, vì cô có thể cảm giác được Tưởng Kiều Tây rất mệt, rất buồn ngủ.
“Sao lại phải học mệt đến vậy?” Lâm Kỳ Nhạc hỏi.
Tưởng Kiều Tây cười: “Hồi nhỏ cậu cũng thường hỏi như vậy.”
Lâm Kỳ Nhạc nói: “Cho nên tại sao chứ, cậu đã thi xong TOEFL và SAT rồi.”
Tưởng Kiều Tây nhìn màn đêm tĩnh mịch bên ngoài: “Không có lý do gì, chỉ là không có gì khác để làm.”
“Chẳng phải cậu có thể đến nhà của anh họ sao?” Lâm Kỳ Nhạc hỏi.
“Trước kia là kỳ nghỉ, là đi chơi.” Tưởng Kiều Tây nói: “Anh họ có cuộc sống riêng của anh ấy, tớ đã sắp mười tám tuổi, tớ phải tự lập.”
Lâm Kỳ Nhạc dịu dàng hỏi: “Cậu có muốn ngủ thêm một lúc nữa không?”
Tưởng Kiều Tây thì thầm: “Tớ muốn nói chuyện với cậu.”
“Vì sao?”
“Tớ cũng không biết.” Tưởng Kiều Tây bỗng mỉm cười: “Anh Đào, nếu như có chuyên ngành là làm cho người ta hạnh phúc, cậu có thể đi làm nghiên cứu viên.”
Chương trình ‘Traffic & Music Radio’ đưa tin, tour lưu diễn ‘World Tour 2007’ của tiểu thiên vương Châu Kiệt Luân sẽ đến Thượng Hải vào cuối tháng Mười một, đây cũng là buổi biểu diễn duy nhất của anh tại đại lục trong năm nay.
Có một quãng thời gian, Đỗ Thượng ném hết mặt mũi dành toàn bộ giờ ra chơi rảo khắp ngóc ngách trường Thực nghiệm phát tờ rơi quảng bá cho trang web có cái tên ‘1990 yêu điên dại’ quái dị kia của Thái Phương Nguyên. Cuối tuần còn đi sang các lớp luyện thi đại học gần đó phát không mệt mỏi.
Ông chủ lớn Thái Phương Nguyên chơi sộp, vung tay chi liền hai vé trong khu 880 tệ cho người anh em vào sinh ra tử Đỗ Thượng và bạn gái làm một chuyến đến Thượng Hải hẹn hò.
Trên ti vi đang phát sóng tin tức quốc tế, các nhà lãnh đạo hai nước Hàn Triều gặp nhau lần thứ hai.
“Tổng thống Hàn Quốc Roh Moo-hyun bước chân qua đường sơn vàng chia đôi giới tuyến ở Panmunjom, bắt tay với nhà lãnh đạo tối cao Triều Tiên Kim Jong-il. Hình ảnh này nhất định sẽ đi vào sử sách!”
Cuối tháng mười, trước cửa nhà sách Tân Hoa căng ngang băng rôn lớn: Harry Potter – Bộ tiểu thuyết gắn liền với thời thơ ấu của thế hệ độc giả 8x, 9x chuẩn bị chào đón tập cuối cùng.
(*Ngày 28 tháng 10 năm 2007 ‘Harry Potter và Bảo bối Tử thần’ xuất bản tại Trung Quốc.)
Người lớn và trẻ em đứng xếp hàng trong hiệu sách để mua tập truyện ‘Harry Potter và Bảo bối Tử thần’ đông không kể xiết. Lâm Kỳ Nhạc đeo cặp đứng xếp hàng nhưng ánh mắt không ngừng cúi xuống đọc quyển từ vựng tiếng Anh trên tay. Hoàng Chiêm Kiệt từ cửa hàng McDonald trở lại đưa cho cô một ly sữa lắc vani, hai người cùng nhau đứng đợi.
Hoàng Chiêm Kiệt nhìn dòng người dài dằng dặc phía trước, đột nhiên cất tiếng thở dài: “Không biết tới khi nào tớ mới có được nhiều độc giả như dì Rowling đây…”
“Tới lúc đó, ba mẹ cậu sẽ không phản đối cậu viết tiểu thuyết nữa.” Lâm Kỳ Nhạc nhìn hắn.
Hoàng Chiêm Kiệt nhướn miệng cười, mắt mũi cong tớn không giấu được vẻ ma mãnh.
Lâm Kỳ Nhạc làm xong bài tập về nhà, tắm rửa xong, ngồi quấn chăn trên giường mê mải đọc tập cuối của ‘Harry Potter’, đọc một mạch đến gần mười hai giờ đêm. Ba Lâm đứng bên ngoài gõ cửa, sau đó đẩy cửa ra đi vào, nhẹ giọng nói: “Sao giờ này con còn chưa ngủ nữa, ngủ sớm một chút!”
Lâm Kỳ Nhạc vội kẹp bookmark vào sách, ngã đầu nằm xuống nhắm mắt lại.
Món đồ được cô dùng làm thẻ đánh dấu sách là một tấm thẻ thành viên trại đông Olympic Trung Quốc bị bẻ gập đôi, gương mặt của Tưởng Kiều Tây hiện đầy những đường nứt nẻ của màng nhựa ép bên ngoài, được Lâm Anh Đào dùng keo dán lại cẩn thận.
Trong ảnh, Tưởng Kiều Tây hoàn toàn lạ lẫm. Cậu dường như căm ghét chính bản thân mình, muốn đoạn tuyệt với quá khứ. Lâm Kỳ Nhạc vẫn luôn biết, cậu có một Voldemort phải đánh bại của riêng mình.
Lâm Kỳ Nhạc đọc ‘Bảo bối Tử thần’ suốt gần một tuần, có đôi khi cô cầm chiếc bookmart này lên, nhìn chăm chú vào ánh mắt vô cảm của Tưởng Kiều Tây trong bộ đồng phục học sinh.
Suốt cả thời thiếu nữ của cô, rồi thời kỳ trưởng thành, hết thảy đều liên quan đến cậu.
Có lúc Tưởng Kiều Tây gửi tin nhắn bảo cuối tuần cậu đến nhà anh họ ăn cơm, nhà anh họ có chú chó nhỏ tên Lassie. Tưởng Kiều Tây gửi một tấm ảnh cậu chụp chung với Lassie sang cho cô, tấm ảnh này đột nhiên khiến Lâm Kỳ Nhạc hiểu ra, vì sao hồi đó lúc vừa mới chuyển đến Quần Sơn, vừa nghe thấy cô nhắc đến ‘thỏ con’ Tưởng Kiều Tây liền động lòng.
Nhưng cậu bé ôm Lassie cười rạng rỡ ngồi trên băng ghế trong ảnh và ‘Tưởng Kiều Tây’ trầm lặng u tối trên thẻ thành viên trại đông lại thực sự cùng một người.
“Tớ đã đọc xong tập cuối của Harry Potter.”
Tối muộn, Tưởng Kiều Tây rời khỏi phòng tự học, trở về căn phòng thuê gần đó. Ven đường, có mấy chiếc xe đẩy bán các món bánh ngọt kiểu Hồng Kông, có đứa bé nắm tay mẹ, có cặp đôi ôm hôn nhau. Cho dù đang ở Hồng Kông nhưng đôi khi Tưởng Kiều Tây cảm thấy như đang có Anh Đào bên cạnh. Từ khi còn bé, cậu đã học được cách dựa vào ảo tưởng để có được sự an ủi tinh thần.
Cậu hỏi trong điện thoại: “Cái kết trọn vẹn phải không?”
“Ừm.” Lâm Kỳ Nhạc ngồi dựa vào đầu giường, dụi đôi mắt đỏ hoe vì khóc, cô nhìn vào quyển sách trên đầu gối: “Harry đánh bại Voldemort, chính nghĩa thắng gian tà, ánh sáng đập tan bóng tối, tình yêu chiến thắng hận thù.”
Tưởng Kiều Tây hỏi: “Sau đó thế nào?”
“Sau đó Harry trở thành Thần Sáng, vẫn ở bên cạnh Ron và Hermione. Cậu ấy kết hôn với Ginny, có một gia đình hạnh phúc và có ba người con. Cậu ấy gửi chúng đến Hogwarts.”
Tưởng Kiều Tây hâm mộ: “Cậu ta thật hạnh phúc.”
“Ừm.” Lâm Kỳ Nhạc lật giở trang cuối cùng, cô đọc cho Tưởng Kiều Tây nghe câu khép lại quyển sách: “Cái sẹo không còn đau nữa trong suốt mười chín năm qua. Tất cả đã yên lành.”
(*Đại học Công nghệ Nanyang thường được gọi tắt là NTU, là một trong 6 trường đại học công lập tại Singapore.)
Lâm Kỳ Nhạc nằm cuộn mình trong chăn. Ngày cuối cùng của trại hè, các bạn học khác đã đi đến đại học Bắc Kinh để cảm thụ ánh hào quang chói lọi của ngôi trường danh giá lần cuối. Lâm Kỳ Nhạc thì ôm chiếc giường của khách sạn, không kháo chuyện với Tần Dã Vân mà lẩm bẩm một mình.
“Tớ lại không thi nổi Berkeley.” Lâm Kỳ Nhạc kéo chăn trùm kín đầu.
Tần Dã Vân nhíu mày: “Cậu nói cái trường Berklee của Vương Lực Hoành đó hả?”
(*Nhạc viện Berklee – Berklee College Of Music, Boston: Vương Lực Hoành theo 2 học kì tại đây.)
Lâm Kỳ Nhạc ngồi dậy khỏi giường, tóc tai bù xù, thừ người một lúc: “Không phải…”
“Cậu không nên để cậu ấy đi.” Tần Dã Vân ngồi trên giường bên cạnh, đưa lưng về ánh nắng ngoài cửa sổ: “Loại con trai điều kiện như Tưởng Kiều Tây, cũng chỉ có ở Quần Sơn Tỉnh Thành mới quẩn quanh bên cậu. Đợi cậu ấy đi Mỹ rồi, không biết có bao nhiêu ong bướm lượn lờ bu lấy cậu ấy. Người ta muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, muốn tài có tài, tới lúc đó chỉ chọn thôi cũng đủ khiến cậu ấy hoa mắt váng đầu, dần dà nhất định sẽ không còn nhớ nổi có một người như cậu!”
“Tần Dã Vân,” Lâm Kỳ Nhạc ngồi trong chăn, mặt mày ủ dột, nước mắt chực trào: “Cậu có thể đừng nói tớ…”
Tần Dã Vân ngồi đối diện, trước giờ đã quen với dáng vẻ cả ngày hỉ hả của Lâm Kỳ Nhạc, hiếm khi thấy cô như vậy.
“Gì chứ! Nói đùa cậu đó!” Cô ấy nhào qua giường Lâm Kỳ Nhạc, ôm chầm lấy cô bạn nhỏ khiến người ta chán ghét vào lòng. Cô ấy cảm giác được lưng của Lâm Kỳ Nhạc không ngừng run rẩy. Lâm Kỳ Nhạc từ nhỏ đã quen được cưng chiều, thích làm nũng, hay khóc, nhưng vào thời khắc quan trọng như thế này lại không chịu làm nũng với Tưởng Kiều Tây, chuyện này khiến Tần Dã Vân không tài nào hiểu được.
“Cậu xem, cậu ấy không hẳn sẽ quên cậu, cậu ấy đã tặng cho cậu anh đào.” Tần Dã Vân dỗ dành: “Anh đào tiếng Anh là cherry. Cậu quên trước kia chúng ta đã từng xem qua giải thích rồi sao, cherry đọc rất giống với cherish, cherish có nghĩa là quý trọng, vì vậy ở nước ngoài người ta tặng anh đào chính là tặng cho người họ trân trọng trong tim!”
Một cô nàng học tra như Tần Dã Vân có thể nói một phen dông dài như vậy, khiến Lâm Kỳ Nhạc cảm thấy vô cùng cảm động, nhưng cô chỉ vừa mới cảm động được chưa tới hai giây đã nghe Tần Dã Vân nói tiếp: “Hơn nữa, cậu cũng có thể chọn đến hoa mắt luôn ấy chứ, còn có Đỗ Thượng thích cậu kìa! À nhầm, không phải, Đỗ Thượng đã có đối tượng… Không sao, chuyện nhỏ, chẳng phải còn có lớp trưởng của lớp cậu, Phùng Nhạc Thiên sao!”
Lâm Kỳ Nhạc lên tàu lửa về Tỉnh Thành, Tưởng Kiều Tây gửi tin nhắn hỏi cô đã lên tàu chưa. Nhìn từ bề ngoài, hai bọn họ nói chuyện với nhau, hoàn toàn không có gì khác trước.
Có lẽ cả hai đều cố tình lờ đi, lờ tất cả những gì sẽ xảy đến trong tương lai, rồi sau đó cùng thấu hiểu mà lặng lẽ thỏa thuận, kéo dài thời gian tồn tại của một thứ tình cảm không tên nào đó.
Thái Phương Nguyên đi tới ngồi xuống bên cạnh Lâm Kỳ Nhạc, ăn hạt dưa, với một vẻ nghiêm túc từ trước đến giờ hiếm thấy hỏi cô vì sao không đi Mỹ.
Lâm Kỳ Nhạc ôm đầu gối ngồi phía trong Thái Phương Nguyên: “Tớ không nghĩ ra lý do gì để thuyết phục mình nên đi, tớ không quen biết ai ở đó, tiếng Anh của tớ cũng không tốt…”
Thái Phương Nguyên hỏi: “Cậu không biết Tưởng Kiều Tây ư?”
Lâm Kỳ Nhạc cười buồn: “Tớ chỉ biết một mình cậu ấy, như vậy thì đi thế nào…”
Thái Phương Nguyên chớp mắt, hắn cúi đầu nói: “Cậu ấy! Trước giờ cậu ấy cứ như vậy mà bước tới, cậu biết đúng không! Cậu không thể, tớ biết, cậu thực sự không thể!”
Lâm Kỳ Nhạc không rõ Thái Phương Nguyên nói biết là có ý gì. Cô mím môi: “Tớ cũng không thể thi được vào trường đại học của Tưởng Kiều Tây.”
Thái Phương Nguyên nhìn cô: “Cậu có thể thi trường khác, còn rất nhiều trường tốt ở quanh đó mà, còn có cả những trường chỉ cần đóng tiền là có thể vào học.”
Lâm Kỳ Nhạc lắc đầu: “Đã đi nước ngoài còn học ở trường không ra gì, xấu hổ biết giấu mặt vào đâu!”
“Chuyện này thì có gì mà xấu hổ.” Thái Phương Nguyên nói.
Lâm Kỳ Nhạc cụp mắt, không nói gì.
Thái Phương Nguyên nhẹ giọng: “Cậu cứ nhất thiết phải học cùng trường với cậu ấy mới được sao?”
Lâm Kỳ Nhạc nói: “Không có ba mẹ, cũng không có bạn bè, chỉ biết một mình Tưởng Kiều Tây, tớ lại học ở một trường không ra gì…” Cô nói tới đó, khóe môi mím lại.
Đỗ Thượng ngồi đối diện lên tiếng: “Đúng thế, đi làm gì! Anh Đào ở trong nước mọi thứ đang yên lành tốt đẹp, tình huống lại không giống Tưởng Kiều Tây, Anh Đào đi làm gì chứ?”
Thái Phương Nguyên xoay qua nói với Lâm Kỳ Nhạc: “Sao trước giờ tớ không nhìn ra cậu nhát gan như thế!”
Dư Tiều từ buồng bên cạnh đi qua, trên tay cầm mấy lon Coca ướp lạnh. Hắn bước tới trước mặt Thái Phương Nguyên, chìa một lon cho Lâm Kỳ Nhạc.
Lâm Kỳ Nhạc ngước đôi mắt sưng húp lên nhìn hắn, lí nhí nói ‘cảm ơn’ sau đó nhận lấy.
Cô nhắm mắt lại, áp lon coca lấm tấm nước lên mí mắt.
Dư Tiều nói với Thái Phương Nguyên, hồi nhỏ Lâm Anh Đào muốn đi xem ngỗng trắng, từ đầu tới cuối cô chưa bao giờ đi một mình, lúc nào cũng kéo theo cả đám.
[ Chẳng phải cậu ấy đã chạy từ Quần Sơn đến tận Tỉnh Thành đó sao? ] Thái Phương Nguyên nhắn.
Dư Tiều ngồi đối diện nhắn lại: [ Đó là do bị dồn ép, chẳng còn ai ở Quần Sơn, cậu ấy không chạy đến Tỉnh Thành tìm người thì còn có thể làm gì khác.]
Khi nhắn những lời này hắn ngước mắt lên nhìn Lâm Anh Đào. Lâm Anh Đào đã lấy ‘công cụ’ đắp mắt xuống, uống hết một nửa. Lâm Anh Đào còn liếc nhìn về phía hắn, ý chừng muốn uống luôn lon coca còn chưa mở nắp đang nằm trên tay Dư Tiều.
Đỗ Thượng ngồi bên cạnh nhắn: [ Đúng vậy! Ở Quần Sơn, Anh Đào muốn tìm người còn có thể đến Tỉnh Thành. Nếu cậu ấy đi Mỹ, lỡ như Tưởng Kiều Tây đối xử không tốt với cậu ấy, lỡ như ở bên đó không vui, làm sao Anh Đào có thể đi tìm chúng ta chứ! ]
Dư Tiều duỗi ngón tay bật nắp lon coca kia của mình đánh ‘tách’, động tác liền mạch trơn tru, uống ừng ực một hơi hơn phân nửa. Lâm Anh Đào nhìn hắn một cái, hậm hực thu lại ánh mắt.
Bước lên lớp mười hai, hàng ngày ngoài việc đi học làm bài, khoảng thời gian còn lại Lâm Kỳ Nhạc đều nghiêm túc suy nghĩ xem bản thân mình thật sự muốn làm gì trong tương lai. Hầu hết các bạn bên cạnh đều đã xác định được con đường đi rõ ràng, riêng Lâm Kỳ Nhạc vẫn còn mờ mịt. Lúc Tưởng Kiều Tây gọi điện, cô đã đề cập chuyện này với cậu. Tưởng Kiều Tây sẽ đi toán thống kê, thi AP cũng chọn môn này. Tài năng toán học của cậu thực sự quá vượt trội, vượt trội đến độ Tưởng Kiều Tây có thể mặc ý thử nghiệm những điều mình muốn. Nhưng Lâm Kỳ Nhạc không có khả năng gì đặc biệt, cô thậm chí đến cả công việc mơ ước của mình là gì cũng không biết, không biết phải lựa chọn cánh cửa nào.
Có lẽ cô nên giống như rất nhiều bạn học khác, chọn những ngành như kế toán… để dễ kiếm được công việc sau khi ra trường.
Chỉ là Lâm Kỳ Nhạc mơ hồ cảm thấy, đây không phải là những gì cô muốn.
Ngay cả Tưởng Kiều Tây cũng nói với cô: “Cậu sẽ phát hiện ra thôi, Anh Đào, đừng lo lắng.”
Thái Phương Nguyên dự định học Khoa học máy tính, trang web riêng của hắn dường như phát triển rất tốt, thỉnh thoảng đang học trong trường còn nhận được điện thoại của các đơn vị quảng cáo, bận rộn vô cùng. Cuối tuần Lâm Kỳ Nhạc sang nhà hắn, vì tổng giám đốc Thái đi công tác Xích Phong nhét theo về hai con cừu Mông Cổ trong cốp xe, ông xẻ hai cái đùi để Lâm Anh Đào mang về cho ba mẹ chế biến món ăn.
Lâm Kỳ Nhạc ngồi trong phòng Thái Phương Nguyên vừa ăn dâu tây đã cắt rửa sạch sẽ đựng trong bát vừa xem bộ phim sitcom ‘The Big Bang Theory’ đang mở trên máy tính, nội dung phim khá đơn giản chỉ là những câu chuyện thường ngày của bốn nhà khoa học Mỹ với cô bạn hàng xóm tóc vàng xinh đẹp nhà đối diện. Lâm Kỳ Nhạc xem một lúc hỏi: “Có phải ở Mỹ người ta đều sống trong những ngôi nhà như thế này không?”
Thái Phương Nguyên đang ăn mâm xôi, cũng không buồn nhìn Lâm Kỳ Nhạc: “Đúng, đối diện nhà đều có mỹ nữ tóc vàng như thế!”
Lâm Kỳ Nhạc mím môi không lên tiếng, mắt mũi cụp xuống. Một lúc sau cô ấm ức: “Cậu xem phụ đề của người ta kìa, cậu và Hoàng Chiêm Kiệt lúc trước chỉ toàn làm bừa.”
Thái Phương Nguyên nói, Hoàng Chiêm Kiệt gần đây đang cãi nhau với ba mẹ hắn.
“Tại sao?”
“Thì cũng mấy chuyện viết tiểu thuyết, cậu ấy muốn thi khoa Trung văn nhưng ba mẹ cậu ấy một hai bắt cậu ấy phải vào kiến trúc, với điểm số của cậu ấy đoán chừng thi không nổi.”
Sau khi lên lớp mười hai, không chỉ có mỗi Hoàng Chiêm Kiệt cãi nhau với người nhà.
Tân Đình Đình từ phân hiệu phía Nam gọi điện cho Lâm Kỳ Nhạc khóc nức nở, nói cô ấy và bí thư lớp nhắn tin cho nhau bị mẹ cô ấy phát hiện: “Bọn tớ chỉ nói sẽ cố gắng cùng nhau vào đại học, bà cứ một hai làm ầm lên nói tớ không lo học hành chỉ biết yêu đương!”
Lâm Kỳ Nhạc nghe thấy cô ấy cứ khóc nấc không ngừng, hỏi cô ấy cuối tuần có muốn sang nhà mình chơi không.
Tân Đình Đình nghẹn ngào: “Mẹ tớ… bà không cho tớ đi tìm cậu.”
“Sao vậy?” Lâm Kỳ Nhạc ngạc nhiên.
Cô bỗng chợt nghĩ ra nguyên nhân.
“Con trai giám sát Tưởng đang chuẩn bị đi nước ngoài, để con gái của thợ điện Lâm một mình ở lại, con nói xem yêu sớm thì có thể có kết quả tốt đẹp gì hả?”
Vừa khai giảng bước lên lớp mười hai, Dư Tiều đã đăng ký tham gia khóa huấn luyện phi công hàng không dân dụng và không quân. Tháng Mười, hắn vừa phải học chương trình trong trường, một mặt phải chuẩn bị cho vòng phỏng vấn hàng không dân dụng và các bài kiểm tra sơ bộ của không quân.
Vào thời điểm bận tối mắt tối mũi chân không chạm đất này, hắn lại nhận được một lá thư do lớp phó sinh hoạt cầm từ hộp thư của trường xuống đưa cho hắn. Lá thư màu xanh nhạt, chữ viết bên trên rất thanh tú, là từ Nhị Trung gửi tới.
Mấy nam sinh trong lớp nhốn nháo bu lại thay nhau dụ dỗ Dư Tiều muốn cướp lá thư mở ra xem. “Đừng ồn ào nữa!” Dư Tiều đang làm bài, giọng mất kiên nhẫn, cánh tay dài của hắn duỗi ra: “Đưa cho tớ!”
Hắn nhét lá thư vào ngăn bàn, cúi đầu tiếp tục làm bài.
Lâm Kỳ Nhạc ngồi bên cạnh Hoàng Chiêm Kiệt, ngoái lại nhìn hắn một lúc.
Buổi tối tan học, Cảnh Hiểu Thanh gọi điện tới hỏi chuyện lá thư. Lâm Kỳ Nhạc ngồi trên xe buýt, nhìn Tần Dã Vân đang hớn hở nói chuyện với Dư Tiều ở đằng trước, trong lòng Lâm Kỳ Nhạc bỗng cảm thấy vô cùng có lỗi.
“Cậu ấy đã cất bức thư, không để cho người khác mở ra.” Lâm Kỳ Nhạc thành thật nói.
“Thật vậy ư?” Cảnh Hiểu Thanh reo lên vui vẻ.
Lâm Kỳ Nhạc ‘ừ’ một tiếng, một lúc sau, cô khẽ hỏi: “Hiểu Thanh, cậu… cậu thích Dư Tiều sao?”
“Cậu thích cậu ấy ở điểm nào vậy? Lúc ở Bắc Kinh cậu đã trò chuyện với cậu ấy à?”
Cảnh Hiểu Thanh nói: “Anh Đào, ngay từ lần đầu tiên cậu kể về Dư Tiều với tớ, tớ đã thích cậu ấy.”
Giờ học trên trường, ngày càng ít người có mặt. Có người chuẩn bị vào các trường tự chủ tuyển sinh, có người dồn sức chiến đấu cho kỳ thi cuối cùng, cũng có người chuẩn bị xuất ngoại – như Sầm Tiểu Mạn. Lâm Kỳ Nhạc nghe thấy các bạn trong lớp bàn luận nói Sầm Tiểu Mạn đang học SAT, học kỳ sau cũng sẽ đi Hồng Kông chuẩn bị cho kỳ thi AP. Cô ấy sẽ đi Đại học California Davis, chỉ cách trường của Tưởng Kiều Tây hai giờ lái xe.
Lâm Kỳ Nhạc dĩ nhiên có đôi chút hâm mộ và nể phục dũng khí của Sầm Tiểu Mạn, đồng thời ngưỡng mộ năng lực đó. Đó là thứ mà cô không có được.
Mà Lâm Kỳ Nhạc thì có được cái gì?
Những ngày tháng cuối cấp cứ dần trôi qua, càng đến gần tuổi mười tám, đến gần ngã rẽ quan trọng của cuộc đời, Lâm Kỳ Nhạc càng bắt đầu không ngừng suy nghĩ lặp đi lặp lại vấn đề này.
Gần đây Tưởng Kiều Tây khá bận rộn với hàng loạt bài tập, lúc nào cậu gọi điện cũng là đêm muộn. Đôi lần Lâm Kỳ Nhạc muốn nghe thấy giọng nói của cậu nhưng lại không nỡ dông dài, vì cô có thể cảm giác được Tưởng Kiều Tây rất mệt, rất buồn ngủ.
“Sao lại phải học mệt đến vậy?” Lâm Kỳ Nhạc hỏi.
Tưởng Kiều Tây cười: “Hồi nhỏ cậu cũng thường hỏi như vậy.”
Lâm Kỳ Nhạc nói: “Cho nên tại sao chứ, cậu đã thi xong TOEFL và SAT rồi.”
Tưởng Kiều Tây nhìn màn đêm tĩnh mịch bên ngoài: “Không có lý do gì, chỉ là không có gì khác để làm.”
“Chẳng phải cậu có thể đến nhà của anh họ sao?” Lâm Kỳ Nhạc hỏi.
“Trước kia là kỳ nghỉ, là đi chơi.” Tưởng Kiều Tây nói: “Anh họ có cuộc sống riêng của anh ấy, tớ đã sắp mười tám tuổi, tớ phải tự lập.”
Lâm Kỳ Nhạc dịu dàng hỏi: “Cậu có muốn ngủ thêm một lúc nữa không?”
Tưởng Kiều Tây thì thầm: “Tớ muốn nói chuyện với cậu.”
“Vì sao?”
“Tớ cũng không biết.” Tưởng Kiều Tây bỗng mỉm cười: “Anh Đào, nếu như có chuyên ngành là làm cho người ta hạnh phúc, cậu có thể đi làm nghiên cứu viên.”
Chương trình ‘Traffic & Music Radio’ đưa tin, tour lưu diễn ‘World Tour 2007’ của tiểu thiên vương Châu Kiệt Luân sẽ đến Thượng Hải vào cuối tháng Mười một, đây cũng là buổi biểu diễn duy nhất của anh tại đại lục trong năm nay.
Có một quãng thời gian, Đỗ Thượng ném hết mặt mũi dành toàn bộ giờ ra chơi rảo khắp ngóc ngách trường Thực nghiệm phát tờ rơi quảng bá cho trang web có cái tên ‘1990 yêu điên dại’ quái dị kia của Thái Phương Nguyên. Cuối tuần còn đi sang các lớp luyện thi đại học gần đó phát không mệt mỏi.
Ông chủ lớn Thái Phương Nguyên chơi sộp, vung tay chi liền hai vé trong khu 880 tệ cho người anh em vào sinh ra tử Đỗ Thượng và bạn gái làm một chuyến đến Thượng Hải hẹn hò.
Trên ti vi đang phát sóng tin tức quốc tế, các nhà lãnh đạo hai nước Hàn Triều gặp nhau lần thứ hai.
“Tổng thống Hàn Quốc Roh Moo-hyun bước chân qua đường sơn vàng chia đôi giới tuyến ở Panmunjom, bắt tay với nhà lãnh đạo tối cao Triều Tiên Kim Jong-il. Hình ảnh này nhất định sẽ đi vào sử sách!”
Cuối tháng mười, trước cửa nhà sách Tân Hoa căng ngang băng rôn lớn: Harry Potter – Bộ tiểu thuyết gắn liền với thời thơ ấu của thế hệ độc giả 8x, 9x chuẩn bị chào đón tập cuối cùng.
(*Ngày 28 tháng 10 năm 2007 ‘Harry Potter và Bảo bối Tử thần’ xuất bản tại Trung Quốc.)
Người lớn và trẻ em đứng xếp hàng trong hiệu sách để mua tập truyện ‘Harry Potter và Bảo bối Tử thần’ đông không kể xiết. Lâm Kỳ Nhạc đeo cặp đứng xếp hàng nhưng ánh mắt không ngừng cúi xuống đọc quyển từ vựng tiếng Anh trên tay. Hoàng Chiêm Kiệt từ cửa hàng McDonald trở lại đưa cho cô một ly sữa lắc vani, hai người cùng nhau đứng đợi.
Hoàng Chiêm Kiệt nhìn dòng người dài dằng dặc phía trước, đột nhiên cất tiếng thở dài: “Không biết tới khi nào tớ mới có được nhiều độc giả như dì Rowling đây…”
“Tới lúc đó, ba mẹ cậu sẽ không phản đối cậu viết tiểu thuyết nữa.” Lâm Kỳ Nhạc nhìn hắn.
Hoàng Chiêm Kiệt nhướn miệng cười, mắt mũi cong tớn không giấu được vẻ ma mãnh.
Lâm Kỳ Nhạc làm xong bài tập về nhà, tắm rửa xong, ngồi quấn chăn trên giường mê mải đọc tập cuối của ‘Harry Potter’, đọc một mạch đến gần mười hai giờ đêm. Ba Lâm đứng bên ngoài gõ cửa, sau đó đẩy cửa ra đi vào, nhẹ giọng nói: “Sao giờ này con còn chưa ngủ nữa, ngủ sớm một chút!”
Lâm Kỳ Nhạc vội kẹp bookmark vào sách, ngã đầu nằm xuống nhắm mắt lại.
Món đồ được cô dùng làm thẻ đánh dấu sách là một tấm thẻ thành viên trại đông Olympic Trung Quốc bị bẻ gập đôi, gương mặt của Tưởng Kiều Tây hiện đầy những đường nứt nẻ của màng nhựa ép bên ngoài, được Lâm Anh Đào dùng keo dán lại cẩn thận.
Trong ảnh, Tưởng Kiều Tây hoàn toàn lạ lẫm. Cậu dường như căm ghét chính bản thân mình, muốn đoạn tuyệt với quá khứ. Lâm Kỳ Nhạc vẫn luôn biết, cậu có một Voldemort phải đánh bại của riêng mình.
Lâm Kỳ Nhạc đọc ‘Bảo bối Tử thần’ suốt gần một tuần, có đôi khi cô cầm chiếc bookmart này lên, nhìn chăm chú vào ánh mắt vô cảm của Tưởng Kiều Tây trong bộ đồng phục học sinh.
Suốt cả thời thiếu nữ của cô, rồi thời kỳ trưởng thành, hết thảy đều liên quan đến cậu.
Có lúc Tưởng Kiều Tây gửi tin nhắn bảo cuối tuần cậu đến nhà anh họ ăn cơm, nhà anh họ có chú chó nhỏ tên Lassie. Tưởng Kiều Tây gửi một tấm ảnh cậu chụp chung với Lassie sang cho cô, tấm ảnh này đột nhiên khiến Lâm Kỳ Nhạc hiểu ra, vì sao hồi đó lúc vừa mới chuyển đến Quần Sơn, vừa nghe thấy cô nhắc đến ‘thỏ con’ Tưởng Kiều Tây liền động lòng.
Nhưng cậu bé ôm Lassie cười rạng rỡ ngồi trên băng ghế trong ảnh và ‘Tưởng Kiều Tây’ trầm lặng u tối trên thẻ thành viên trại đông lại thực sự cùng một người.
“Tớ đã đọc xong tập cuối của Harry Potter.”
Tối muộn, Tưởng Kiều Tây rời khỏi phòng tự học, trở về căn phòng thuê gần đó. Ven đường, có mấy chiếc xe đẩy bán các món bánh ngọt kiểu Hồng Kông, có đứa bé nắm tay mẹ, có cặp đôi ôm hôn nhau. Cho dù đang ở Hồng Kông nhưng đôi khi Tưởng Kiều Tây cảm thấy như đang có Anh Đào bên cạnh. Từ khi còn bé, cậu đã học được cách dựa vào ảo tưởng để có được sự an ủi tinh thần.
Cậu hỏi trong điện thoại: “Cái kết trọn vẹn phải không?”
“Ừm.” Lâm Kỳ Nhạc ngồi dựa vào đầu giường, dụi đôi mắt đỏ hoe vì khóc, cô nhìn vào quyển sách trên đầu gối: “Harry đánh bại Voldemort, chính nghĩa thắng gian tà, ánh sáng đập tan bóng tối, tình yêu chiến thắng hận thù.”
Tưởng Kiều Tây hỏi: “Sau đó thế nào?”
“Sau đó Harry trở thành Thần Sáng, vẫn ở bên cạnh Ron và Hermione. Cậu ấy kết hôn với Ginny, có một gia đình hạnh phúc và có ba người con. Cậu ấy gửi chúng đến Hogwarts.”
Tưởng Kiều Tây hâm mộ: “Cậu ta thật hạnh phúc.”
“Ừm.” Lâm Kỳ Nhạc lật giở trang cuối cùng, cô đọc cho Tưởng Kiều Tây nghe câu khép lại quyển sách: “Cái sẹo không còn đau nữa trong suốt mười chín năm qua. Tất cả đã yên lành.”
Tác giả :
Vân Trụ