Anh Dám Yêu Em À?
Chương 17
Quả nhiên không sai ngoài tôi dự đóan, chả biết Tần Ngũ sư huynh kia hắn từ đâu mà nghe được tôi đây có thói quen viết thư, mỗi ngày đều gởi đến ba phong thư để tỏ tình, giọng điệu trong đó quả thực là ngọt đến nỗi làm người ta phát ngấy ấy.
Tôi cảm thấy thật sự rất phiền muộn, nên lúc viết thư cho Diệp bạn thân tôi đã không khách sáo đem tất cả buồn phiền bực dọc gần đây oán than với hắn.
Trong thư hồi âm, Diệp bạn thân viết rất đơn giản, giống như việc này đối với hắn mà nói đây là một chuyện vô cùng tẻ nhạt, chán ngắt. Trong thư hắn chỉ viết có một hàng ngắn ngủn: nộp lên cho nhà trường, dùng để sung công.
(O.O) lời lẽ quả thật rất sắc bén, chỉ một câu ngắn ngủn liền đánh trúng thẳng vào trọng điểm vấn đề. Tôi cảm thấy trong đầu mình dần dần tìm thấy được phương hướng, sương mù bao phủ bấy lâu thoáng cái cũng tan biến.
Nhưng xét thấy lúc trước cử chỉ của Tần Ngũ chỉ là có chút thân mật với tôi mà thôi, nghĩ thế nào cũng không nên quá chấp nhất, khắt khe với hắn như thế. Cho nên tôi đã lấy cương vị cao cả giống như một người chị mà viết một phong thư đem gởi cho cho Tần Ngũ.
Trong thư tôi viết: Đây chỉ là lời cảnh cáo nhỏ, nếu còn gởi thư đến nữa tôi sẽ áp dụng chính sách phòng bị, đồng thời triển khai phản kháng.
Rất nhanh sau đó tôi liền nhận được một phong thư mang theo tình cảm nhiệt tình, mãnh liệt như lửa của hắn gởi lại. Trong thư giọng điệu rõ ràng là phi thường khiêu khích, hắn còn rất kiêu ngạo viết rằng: Tiểu Mãn, anh thật rất mong đợi em đến khiêu chiến với anh đấy! COME ON!
Nếu như nói trước đây sự tuyên chiến đó chỉ là mơ hồ, thì lần này hắn rõ ràng là đang cố tình đả kích tự tôn của tôi đây mà. Tôi vô cùng giận dữ, liền với tay cầm hết 12 lá thư tình ướt át của hắn mang đến nộp cho vị giáo sư phụ trách trong đội trật tự trường.
Vốn là sinh viên còn chưa tốt nghiệp, chuyện yêu đương nếu nhưng không phải quá khác người hay quá phô trương thì hẳn là không có chuyện gì to tác. Mặt khác cái tên tiểu tử Tần Ngũ này còn là nghiên cứu sinh ưu tú rất được lòng thầy cô, vị giáo sư phụ trách lớp của hắn ta cũng là một trong ngững người có tiếng tăm nhất trong trường. Nhưng đáng tiếc ai bảo hắn đã chọc tôi nổi điên lên chứ, nhất thời tôi nào có thời gian suy nghĩ gì nữa liền đem hết cái đống thư kia giao lên, tôi nói:”Thầy à, thật ra khi em còn làm trong đội trật tự đã bắt vị Tần sư huynh này hai lần vì tội vi phạm quy định, cho nên bây giờ hắn đang tìm đến em trả thù đây!”
Trước giờ tôi chỉ biết thủ đoạn trả thù của hắn rất tàn khốc, nhưng không ngờ hắn còn là người thích dây dưa, quấn lấy người khác không chịu buông thế này nữa kia.
“Em cảm thấy hắn rõ ràng là đang cố tình quấy rầy cuộc sống của mình!” Tôi bộ dạng thật sự tức giận. Đối với việc làm hại người không lợi mình thế này của hắn, tôi đương nhiên là vô cùng phẫn nộ.
Thầy Dịch nhìn tôi một cách thân thiện, dường như muốn dùng ôn nhu trấn an tôi:”Tiểu Mãn này, em hãy yên tâm. Thầy sẽ cùng thầy chủ nhiệm của em ấy ngồi xuống bàn bạc lại chuyện này một chút. Em cũng đừng lo sợ, đội trật tự trường nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho em!”
Nếu khi nãy lúc bước vào đây, tôi mang theo bộ dạng lo lắng, xúc động mười phần, thì thời điểm bước trở ra, tất cả lo lắng kia đều biến mất. Tôi ngước lên cao nhìn trời, chỉ cảm thấy ánh nắng hôm nay đặc biệt rực rỡ, thế giới phá lệ mà trở nên rất đẹp. Trên đường về hễ nhìn thấy ai tôi cũng tặng cho họ một nụ cười thật rạng rỡ.
Biện pháp của Diệp bạn thân quả là rất hữu dụng, còn rất hiệu quả. Không ngờ đối với vấn đề khó giải quyết đến như vậy cư nhiên lại được hắn dùng một cách vô cùng đơn giản, liền lập tức đã giải quyết rất ổn thỏa. Tôi cảm thấy trong lòng vô cùng thống khoái.
Trong thư hồi âm cho hắn, tôi viết: Diệp bạn thân, sự tình giờ đã được giải quyết ổn thỏa, kết thúc viên mãn. Thật sự cám ơn anh!
Diệp Hướng Lăng qua ngày hôm sau đã hồi âm thư lại. Trong thư hắn rất đường đường chính chính viết: Thời khắc này phải nên tuyệt đối bảo trì thái độ cảnh giác, không nên quá lơ là thả lỏng đề phòng!
Tôi cảm thấy Diệp Hướng Lăng đúng là tiên đoán như thần, đống thư kia được trình lên không lâu, Tần Ngũ liền tìm đến cửa. Hắn không dám tiến thẳng vào trong ký túc xá của nữ sinh, chỉ nhờ bảo vệ đem bao đồ gì đó đưa cho tôi.
Trong cái bao đó có nào là dầu tắm, xà phòng, kem dưỡng, dầu gội mà thần kỳ nhất là ngay cả giấy vệ sinh cũng có. Đây là toàn bộ đồ dùng vật dụng loại tôi dùng hàng ngày, thật chẳng khác nào như một cái bách khoa toàn thư, còn rất vừa vặn là những thứ mà tôi gần đây đang rất thiếu hụt nữa đấy.
Tôi bị sự thần thông quảng đại của hắn làm cho khiếp sợ, ôm một bao đựng này nọ liền lập tức chạy ra.
Chẳng bao lâu đã nhìn thấy Tần Ngũ hai tay để trong túi quần, cười hì hì đứng ở cửa ký túc xá, có vẻ như sớm đã đoán biết tôi sẽ rất nhanh mà chạy xuống kiếm hắn.
“Tần sư huynh, cái này trả lại cho anh nè!” Tôi phóng cái bọc đồ kia tới, mắt trợn tròn thật lớn nhìn hắn. Cái túi kia không biết có phải là do bị tôi quá mạnh tay, tất cả mọi thứ linh tinh trong đó đều đùng một cái rớt xuống đất.
Mấy chai lọ này nọ trong đó rơi ra, lăn lông lốc trên mặt đất, chả biết đã lăn đến đâu.
Tôi nhìn thấy vậy nên tay chân cũng luống cuống, bèn ngồi xổm xuống nhặt lên. Tần Ngũ cũng phụ giúp tôi một tay, hai người tôi càng nhặt càng tiến đến gần nhau mà không hay biết. Tôi vừa nhấc đầu liền thấy khuôn mặt Tần Ngũ đang dựa sát rất gần mình.
Giờ đây bộ mặt hắn mặt đã không còn mang vẻ trêu chọc thường ngày đáng ghét kia mà thay vào đó là vẻ nghiêm túc, ánh mắt dịu dàng ôn nhu như nước đầy tình nùng mật ý đang nhìn chầm chầm tôi. Phát hiện tôi ngước lên nhìn hắn, thoáng cái môi hắn hơi mở ra, chậm rãi hướng tôi tiến đến.
Khoảng cách giữa hai chúng tôi càng lúc càng gần hơn…. ngay cả lông mi rất dài của hắn cũng nhìn thấy rất rõ mồn một, đồng thời cũng cảm nhận được rất rõ ràng từng hơi thở ấm áp của hắn đang không ngừng phả lên mặt mình.
Tôi thoáng lùi người lại, quả là thật đáng ghê tởm! Trong lòng đặc biệt thấy rất không tự nhiên, tôi bật người, đứng phắt dậy, cố không để ý đến hắn, cầm lấy cái túi nhựa kia ném cho hắn một cái: “Tự mình đi nhặt lại đi, lần sau đừng có mà đưa mấy thứ bát nháo này qua nữa!”
“Được!” Tần Ngũ trả lời, yên lặng ngồi chỗ đó tiếp tục thu thập này nọ. Tôi vừa đi được hai bước, lặng lẽ quay đầu nhìn lại hắn, cùng lúc đó hắn cũng đang ngẩng đầu xem tôi, thấy tôi nhìn lại liền hướng tôi nhoẻn miệng cười cười.
Nụ cười này của hắn chứa đầy sủng nịnh, còn có yêu thương.
Tôi toàn thân rung rẩy, bước chân nhanh hơn, ba bước đi thành hai chạy thẳng lên lầu, = =. Thủ đoạn này của hắn quả thật rất là đáng sợ, không ngờ vì muốn trả thù những chuyện tôi làm lúc trước, vì muốn trả thủ tôi đã đem thư hắn nộp lên cho thầy giáo, cái tên này ngay cả mĩ nam kế mà hắn cũng phải dùng tới a.
Tiểu Phượng đang ngồi trong ký túc xá xem sách tiếng Anh, nhìn thấy tôi bước vô liền lên tiếng hỏi:”Có phải Tần sư huynh kia đến đây đưa đồ hay không?”
Tôi gật gật đầu.
Nó lập tức bày ra bộ dạng rất thấu hiểu mỉm cười, khuyên tôi:” Thật ra con người của Tần Ngũ sư huynh cũng rất tốt, tao cảm thấy mày và hắn quả thật rất xứng đôi. Mày cứ nhìn bộ dạng hắn mỗi khi nhìn thấy mày mà xem, đúng là si mê biết mấy….”
Tôi kinh ngạc nhìn Tiểu Phượng, á khẩu không nói được lời nào.
Tiểu Phượng chắc gần đây học tiếng Anh nhiều quá đến nỗi đầu óc bị choáng váng rồi đi, ánh mắt của Tần Ngũ kia rõ ràng chẳng khác nào diều hâu đang rình gà con, trong đó hàm chứa tất cả chính là: Ta tới đây, tới bắt ngươi đây, bắt được thì sẽ cắn chết ngươi!”
Tình cảm hắn đương nhiên dư thừa ai lại không biết, so với thức ăn rõ ràng càng dư thừa hơn!
Tiểu Phượng thấy tôi không lên tiếng, đơn giản bước đến gần nói:”Nếu tao là mày, được một nam sinh như Tần Ngũ nhiệt tình theo đuổi như vậy, khẳng định sẽ bị kích động đến không ngủ được ấy. Dù sao đi nửa, Tần Ngũ sư huynh kia tương lai cũng vô cùng sáng lạng, nghe nói hắn cũng gần tốt nghiệp tiến sĩ nghiên cứu rồi đấy!”
Tôi cũng không hé răng, cảm thấy chuyện này dù sao cũng rất may mắn. Nếu Tần Ngũ thực sự dùng viên đạn bọc đường thế này mà tấn công Tiểu Phượng thì hoàn toàn không thể nghi ngờ gì rất nhanh Tiểu Phượng sẽ bị hắn hạ gục cho mà xem.
Nhưng nghe thấy Tiểu Phượng khen hắn một cách khoa trương như thế, trong lòng tôi thật sự có chút không vui.
Tôi rỏ ràng là đang kiên trì chống lại sức mạnh của viên đạn bọc đường kia, còn nó như thế nào lại không hiểu cho tôi chứ? Quay đầu một cái nó còn giúp kẻ kịch nói tốt!
“Tần Ngũ sư huynh đó, mấy ngày hôm trước có mời mấy đứa bọn tao ra ngoài ăn cơm, còn không ngừng hỏi rất nhiều về chuyện của mày nữa. Bọn tao đã kể rất nhiều về mày, hắn nghe mà cười đến thật vui vẻ đi. Cứ xem tình hình này của hắn, tao cảm thấy hắn đối với mày….” Nó còn đang thao thao bất tuyệt.
Tôi vô cùng tức giận, nhảy dựng lên, đập tay lên bàn một cái:” Tiểu….Tiểu ……Phượng, tụi bây phản bội tao!”
Không xong rồi, thì ra phản đồ giờ đây đã lan tràn đến ngay cả khu vực nội bộ a. So với cách dùng viên đạn bọc đường tấn công, tôi cảm thấy chuyện này quả là đả kích rất lớn:”Tần Ngũ hắn là đang muốn trả thù tao, bọn mày còn làm khách để cho hắn mời ăn cơm, đầu óc tụi bây có phải bị hỏng đến điên rồi hay không!”
Trên mặt Tiểu Phượng lúc đỏ lúc trắng, vội vàng lên tiếng biện hộ:”Bọn tao đều cảm thấy Tần Ngũ sư huynh kia chắc chắn là rất thích mày!”
“Có thể trở thành người trong lòng hắn quả là rất tốt! Nhưng mà người đó lại cũng không phải là tao!” Tôi thật sự tức giận:” Mày biết không, Diệp Hướng Lăng luôn bảo tao phải đề phòng hắn ta, hắn chỉ là một người xa lạ mà còn nhìn mọi chuyện được rất rõ ràng. Tao nghĩ mày bên cạnh tao lâu như vậy, dĩ nhiên là càng thân thiết hơn, nên phải càng hiểu tao hơn một chút mới phải, như thế nào mà ngay cả so với Diệp Hướng Lăng cũng không bằng chứ!” Tôi giận đến nỗi nói năng thật lộn xộn, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống.
Tiểu Phượng ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng khó coi lặp lại một lần:”Người xa lạ…..?”
Tôi không để ý đến nó đang một mình lẩm bẩm, tự nói cái gì. Tôi ngắt lời nó, cắn môi cố đem nước mặt ức chế không cho rơi xuống, tiếp tục nói:”Khi tao còn trong đội trật tự, đã bắt Tần Ngũ kia hết hai lần, lấy đầu đập vào cằm hắn hai lần, mày nói xem hắn như vậy mà còn thích tao hay sao? Hắn rõ ràng là đang muốn trả thù! Vậy mà mày lại còn đem tất cả những chuyện hàng ngày của tao nói hết cho hắn nghe, sau này tao làm sao còn cách nào để đề phòng hắn được nữa chứ!”
Tiểu Phượng miệng mở thật lớn, rồi khép lại.
Cuối cùng nó cái gì cũng đều không nói.
Tôi cũng không nói thêm lời nào nữa. Đây là lần đầu tiên tôi nổi giận với Tiểu Phượng, cảm thấy mình rất tủi thân, cảm giác vô cùng khó chịu. Tôi thật lòng rất muốn tha thứ cho nó, nhưng mà nghĩ đến bọn nó cùng Tần Ngũ cả đám vui vẻ thân thiết cùng nhau đi ăn cơm chung, còn đem hết chuyện sinh hoạt hàng ngày của tôi ra bàn luận chi tiết, ngay cả nhược điểm lẫn thói quen đều khai hết ra, tôi lập tức cảm thấy mình như đang bị người phản bội.
Tôi cầm lấy cặp kính Tiểu Phương đang để trên bàn, dung sức đem chúng đeo vào, vô tình đè mạnh lên sống mũi của nó:”Tiểu Phượng, mày mang kính vào mà nhìn cho rõ. Tần Ngũ làm như vậy chính là trả thù người bạn tốt của mày Hòa Mãn đấy. Nếu mày còn tiếp tục giúp hắn nói tốt, tao thật sự sẽ rất thất vọng vì mày. Rất thất vọng!”
Tiểu Phượng không nói gì nữa, nhưng trong hốc mắt hình nhu đang ngân ngấn nước mắt, rất nhanh từng giọt cứ thế mà chảy xuống. Nó giờ đây trông thật phá lệ ủy khuất.
Tôi nhìn nó khóc mà lòng chỉ thấy vô cùng mất mát. Thật ra tôi so với nó càng muốn khóc hơn, nên không nghĩ sẽ đi mà an ủi nó, bởi vì lúc này trong lòng tôi cũng đang rất là không vui đi.
Tôi lên giường mình, buông màn che xuống, nằm xấp lại, gối đầu viết thư cho Diệp Hướng Lăng. Tôi vừa viết vừa khóc.
Diệp Hướng Lăng bạn thân:
Anh khỏe chứ!
Tôi cảm thấy từ nhỏ đến lớn, mình chưa từng bao giờ cảm thấy khó chịu như lúc này cả. Anh có biết cảm giác bị người ta phản bội ra sao không? Anh có biết bị người hiểu lầm là thế nào không?
Tôi thấy trong lòng thật sự mất mát, rất muốn khóc lớn….. Chắc bởi vì tin tưởng người ta cho nên bản thân mới càng bi thương, ủy khuất! Anh nói có phải vậy không?
Mong thư anh,
Tạm biệt!
Bạn thân của anh: Hòa Mãn.
Ngày X tháng X năm 200X
Tôi viết thư xong lấy tay lau khô nước mắt rồi xoay người xuống giường, một mình trong bóng đêm chạy đi gởi thư. Trên đường trở về, từng trận gió đêm lạnh lẽo không ngừng thổi tới, đột nhiên đầu óc tôi cũng trở nên thật thanh tỉnh.
Thật ra Tiểu Phượng cũng vô tội vì nó hoàn toàn đâu biết những chuyện xảy ra trong lúc tôi trực. Tần Ngũ kia bộ dạng lại ôn nhu, chẳng khác nào như ánh mặt trời tỏa sáng buổi sớm, nếu không phải vì trong lúc gia nhập đội trật tự từng có tiếp xúc với hắn qua, không chừng nhìn vào vẻ bề ngoài kia tôi cũng cho rằng hắn chính là một thanh niên trong sáng như ánh mặt trời ngoài kia đi.
Tiểu Phượng chẳng qua cũng là có lòng muốn giúp tôi và Tần Ngũ câu thông mà thôi.
Tôi không nên phản ứng mạnh mẽ như thế, bây giờ nghĩ lại tôi cảm thấy thật hối hận; nhớ lại lá thư mới vừa gởi đi, tôi càng cảm thấy ảo nảo. Nhưng mà Diệp bạn thân trước giờ là người thế nào chắc cũng không ai còn lạ gì nữa, hắn ta sẽ không phản ứng gì quá mức đi.
Tôi tự an ủi bản thân, hướng ký túc xá chạy về, trong lòng thầm nghĩ phải nói thế nào để xin lỗi Tiểu Phượng đây.
Cánh cửa phòng ký túc xá hơi khép hờ, bên trong vang lên tiếng cười không ngớt. Tôi đẩy cửa vào liền nhìn thấy Sài Cần đang ngồi cạnh Tiểu Phượng, bộ dạng cô ta xem ra hôm nay vô cùng vui vẻ.
Nhìn thấy tôi bước vào, cô ta liền xoay người chào một tiếng:”Tiểu Mãn, đã về rồi à!”
Tôi gật đầu, ánh mắt nhìn sang Tiểu Phượng có chút xấu hổ.
Tiểu Phượng cũng nhìn về phía tôi, nó chủ động đứng lên, do dự một chút nhưng vẫn hướng chổ tôi đứng đi tới, cầm lấy tay tôi nói:”Tiểu Mãn, thật xin lỗi! Tao thật không biết lại xảy ra những chuyện như thế lúc mày đi trực!”
Vừa mới ngừng khóc, nhưng khi nghe đến lời xin lổi này của Tiểu Phượng, tôi rốt cục khóc òa lên, còn rất ủy khuất mà không ngừng thút tha thút thít một hồi:” Không……Không…….Không phải, là tao thật xin lỗi mày mới đúng!”
Hai đứa chúng tôi đều rơi nước mắt, cứ thế mà ôm chặt lấy đối phương. Sau đó mọi người không hẹn mà đều mỉm cười nhìn nhau.
Sài Cần thấy bọn tôi bộ dạng như thế liền trêu chọc:”Tiểu Phượng và Tiểu Mãn à, hai đứa như vậy còn so đo cái gì, phải nên vui vẻ lên chứ!”
Tiểu Phượng sờ sờ đầu tôi, nhưng lại không nói cái gì.
Trận tranh chấp lần này cứ thế không tăm không tích mà biến mất. Ngày hôm sau lúc đi học, tôi cảm thấy Tiểu Phượng đối với tôi so với thường ngày còn tốt hơn mấy phần, sáng sớm vào lớp nó còn giúp tôi dành chỗ ngồi nữa.
Tôi thật lòng cảm động, vừa vào đến cửa liền nhào đến, cho nó một cái ôm thật nhiệt tình.
Đây là tiết học về luật kinh tế, thầy giáo là một thanh niên rất anh tuấn lại còn rất trẻ, giọng điệu cũng rất khôi hài cho nên sinh viên đến đây nghe giảng rất đông. Dù hai lớp phải gộp lại học chung một chỗ, ngồi chật cả giảng đường nhưng chưa bao giờ có bất cứ ai vắng mặt cả.
Tôi ngồi ở dãy bàn thứ hai nên nghe được rất rõ lời giảng của thầy.
Lại còn nhớ được rất rõ bài giảng viết hôm nay, khi mọi người cười, tôi cũng cười, vả lại càng lớn hơn họ. Khóa học thứ nhất rất nhanh kết thúc giữa giờ, cửa phòng học hơi nhỏ bị cả đám người đang chen lấn ra ngoài nhất thời khung cảnh nơi này càng nhốn nháo hẳn lên.
“Hòa Mãn….”
Tôi nghe được có người chạy đến nhắn tin:” Hòa Mãn, bên ngoài có người tìm bạn!”
A? Tôi đứng lên ngớ ngẩn nhìn ra bên ngoài xem xét. Ánh mặt trời bên ngoài phòng học đang bị che lại một góc, tôi híp mắt cố gắng nhìn tới, chỉ thấy trước mắt một mảnh chói sáng, mông lung.
“Hòa Mãn, ra đây!”
Người kia đứng ở cửa rốt cục không kiên nhẫn, lập tức sải bước từ chỗ cửa phòng học hướng tôi tiến đến. Tôi cùng Tiểu Phượng nhìn thấy sợ tới mức nhảy dựng cả lên.
Thì ra người đến là Diệp Hướng Lăng!
Hắn hôm nay ra khỏi trường học, như thế nào mà lại không thay ra thường phục chứ, trực tiếp mặc cảnh phục mà chạy tới đây. Đứng giữa một đám người đang mặc thường phục thế này, bộ cảnh phục của hắn quả nhiên trông càng dị thường nổi bật.
Có người còn lớn tiếng kêu to:”Tôi đoán chắc là “Sát thủ Hòa Mãn”bên ngoài phạm tội gì đây, nhìn xem, ngay cả cảnh sát cũng đích thân đến đây bắt người nha!”
Một câu như vậy phun ra, nhất thời làm cho cả đám người liền sôi trào bình luận. Những bạn học nào đứng hơi xa một chút không thấy rõ giờ đều đang đứng trên ghế, ánh mắt cũng đều phóng lại chỗ này mà xem kịch.
Tôi bị dọa đến toàn thân hóa đá, ngốc nghếch, hồ đồ nhìn hắn chạy đến bên mình càng lúc càng gần.
“Hòa Mãn, theo tôi ra ngoài!” Hắn hé ra vẻ mặt lạnh khốc, con ngươi đen không ngừng phóng ra những tia rét lạnh. Vừa bước đến chỗ tôi đứng, hắn liền rất không khách khí nắm lấy cổ tay tôi, dùng sức mà kéo ra bên ngoài.
Tôi đi theo sau lưng hắn, bộ dạng thất tha thất thểu, đồng thời trong lòng thì vô cùng lo sợ.
Á, tôi đây chắc là đang nằm mơ đi…..
“Diệp bạn thân, đây hẳn là một giấc mơ đi!” Tôi khù khờ hỏi hắn.
Diệp Hướng Lăng vừa đi vừa quay đầu lại, dùng khóe mắt lạnh lẽo tà mị liếc tôi, sau đó thản nhiên mở miệng hỏi lại tôi:”Chẳng lẽ em thường mơ đến phức tạp như vậy sao?”
Tôi cảm thấy thật sự rất phiền muộn, nên lúc viết thư cho Diệp bạn thân tôi đã không khách sáo đem tất cả buồn phiền bực dọc gần đây oán than với hắn.
Trong thư hồi âm, Diệp bạn thân viết rất đơn giản, giống như việc này đối với hắn mà nói đây là một chuyện vô cùng tẻ nhạt, chán ngắt. Trong thư hắn chỉ viết có một hàng ngắn ngủn: nộp lên cho nhà trường, dùng để sung công.
(O.O) lời lẽ quả thật rất sắc bén, chỉ một câu ngắn ngủn liền đánh trúng thẳng vào trọng điểm vấn đề. Tôi cảm thấy trong đầu mình dần dần tìm thấy được phương hướng, sương mù bao phủ bấy lâu thoáng cái cũng tan biến.
Nhưng xét thấy lúc trước cử chỉ của Tần Ngũ chỉ là có chút thân mật với tôi mà thôi, nghĩ thế nào cũng không nên quá chấp nhất, khắt khe với hắn như thế. Cho nên tôi đã lấy cương vị cao cả giống như một người chị mà viết một phong thư đem gởi cho cho Tần Ngũ.
Trong thư tôi viết: Đây chỉ là lời cảnh cáo nhỏ, nếu còn gởi thư đến nữa tôi sẽ áp dụng chính sách phòng bị, đồng thời triển khai phản kháng.
Rất nhanh sau đó tôi liền nhận được một phong thư mang theo tình cảm nhiệt tình, mãnh liệt như lửa của hắn gởi lại. Trong thư giọng điệu rõ ràng là phi thường khiêu khích, hắn còn rất kiêu ngạo viết rằng: Tiểu Mãn, anh thật rất mong đợi em đến khiêu chiến với anh đấy! COME ON!
Nếu như nói trước đây sự tuyên chiến đó chỉ là mơ hồ, thì lần này hắn rõ ràng là đang cố tình đả kích tự tôn của tôi đây mà. Tôi vô cùng giận dữ, liền với tay cầm hết 12 lá thư tình ướt át của hắn mang đến nộp cho vị giáo sư phụ trách trong đội trật tự trường.
Vốn là sinh viên còn chưa tốt nghiệp, chuyện yêu đương nếu nhưng không phải quá khác người hay quá phô trương thì hẳn là không có chuyện gì to tác. Mặt khác cái tên tiểu tử Tần Ngũ này còn là nghiên cứu sinh ưu tú rất được lòng thầy cô, vị giáo sư phụ trách lớp của hắn ta cũng là một trong ngững người có tiếng tăm nhất trong trường. Nhưng đáng tiếc ai bảo hắn đã chọc tôi nổi điên lên chứ, nhất thời tôi nào có thời gian suy nghĩ gì nữa liền đem hết cái đống thư kia giao lên, tôi nói:”Thầy à, thật ra khi em còn làm trong đội trật tự đã bắt vị Tần sư huynh này hai lần vì tội vi phạm quy định, cho nên bây giờ hắn đang tìm đến em trả thù đây!”
Trước giờ tôi chỉ biết thủ đoạn trả thù của hắn rất tàn khốc, nhưng không ngờ hắn còn là người thích dây dưa, quấn lấy người khác không chịu buông thế này nữa kia.
“Em cảm thấy hắn rõ ràng là đang cố tình quấy rầy cuộc sống của mình!” Tôi bộ dạng thật sự tức giận. Đối với việc làm hại người không lợi mình thế này của hắn, tôi đương nhiên là vô cùng phẫn nộ.
Thầy Dịch nhìn tôi một cách thân thiện, dường như muốn dùng ôn nhu trấn an tôi:”Tiểu Mãn này, em hãy yên tâm. Thầy sẽ cùng thầy chủ nhiệm của em ấy ngồi xuống bàn bạc lại chuyện này một chút. Em cũng đừng lo sợ, đội trật tự trường nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho em!”
Nếu khi nãy lúc bước vào đây, tôi mang theo bộ dạng lo lắng, xúc động mười phần, thì thời điểm bước trở ra, tất cả lo lắng kia đều biến mất. Tôi ngước lên cao nhìn trời, chỉ cảm thấy ánh nắng hôm nay đặc biệt rực rỡ, thế giới phá lệ mà trở nên rất đẹp. Trên đường về hễ nhìn thấy ai tôi cũng tặng cho họ một nụ cười thật rạng rỡ.
Biện pháp của Diệp bạn thân quả là rất hữu dụng, còn rất hiệu quả. Không ngờ đối với vấn đề khó giải quyết đến như vậy cư nhiên lại được hắn dùng một cách vô cùng đơn giản, liền lập tức đã giải quyết rất ổn thỏa. Tôi cảm thấy trong lòng vô cùng thống khoái.
Trong thư hồi âm cho hắn, tôi viết: Diệp bạn thân, sự tình giờ đã được giải quyết ổn thỏa, kết thúc viên mãn. Thật sự cám ơn anh!
Diệp Hướng Lăng qua ngày hôm sau đã hồi âm thư lại. Trong thư hắn rất đường đường chính chính viết: Thời khắc này phải nên tuyệt đối bảo trì thái độ cảnh giác, không nên quá lơ là thả lỏng đề phòng!
Tôi cảm thấy Diệp Hướng Lăng đúng là tiên đoán như thần, đống thư kia được trình lên không lâu, Tần Ngũ liền tìm đến cửa. Hắn không dám tiến thẳng vào trong ký túc xá của nữ sinh, chỉ nhờ bảo vệ đem bao đồ gì đó đưa cho tôi.
Trong cái bao đó có nào là dầu tắm, xà phòng, kem dưỡng, dầu gội mà thần kỳ nhất là ngay cả giấy vệ sinh cũng có. Đây là toàn bộ đồ dùng vật dụng loại tôi dùng hàng ngày, thật chẳng khác nào như một cái bách khoa toàn thư, còn rất vừa vặn là những thứ mà tôi gần đây đang rất thiếu hụt nữa đấy.
Tôi bị sự thần thông quảng đại của hắn làm cho khiếp sợ, ôm một bao đựng này nọ liền lập tức chạy ra.
Chẳng bao lâu đã nhìn thấy Tần Ngũ hai tay để trong túi quần, cười hì hì đứng ở cửa ký túc xá, có vẻ như sớm đã đoán biết tôi sẽ rất nhanh mà chạy xuống kiếm hắn.
“Tần sư huynh, cái này trả lại cho anh nè!” Tôi phóng cái bọc đồ kia tới, mắt trợn tròn thật lớn nhìn hắn. Cái túi kia không biết có phải là do bị tôi quá mạnh tay, tất cả mọi thứ linh tinh trong đó đều đùng một cái rớt xuống đất.
Mấy chai lọ này nọ trong đó rơi ra, lăn lông lốc trên mặt đất, chả biết đã lăn đến đâu.
Tôi nhìn thấy vậy nên tay chân cũng luống cuống, bèn ngồi xổm xuống nhặt lên. Tần Ngũ cũng phụ giúp tôi một tay, hai người tôi càng nhặt càng tiến đến gần nhau mà không hay biết. Tôi vừa nhấc đầu liền thấy khuôn mặt Tần Ngũ đang dựa sát rất gần mình.
Giờ đây bộ mặt hắn mặt đã không còn mang vẻ trêu chọc thường ngày đáng ghét kia mà thay vào đó là vẻ nghiêm túc, ánh mắt dịu dàng ôn nhu như nước đầy tình nùng mật ý đang nhìn chầm chầm tôi. Phát hiện tôi ngước lên nhìn hắn, thoáng cái môi hắn hơi mở ra, chậm rãi hướng tôi tiến đến.
Khoảng cách giữa hai chúng tôi càng lúc càng gần hơn…. ngay cả lông mi rất dài của hắn cũng nhìn thấy rất rõ mồn một, đồng thời cũng cảm nhận được rất rõ ràng từng hơi thở ấm áp của hắn đang không ngừng phả lên mặt mình.
Tôi thoáng lùi người lại, quả là thật đáng ghê tởm! Trong lòng đặc biệt thấy rất không tự nhiên, tôi bật người, đứng phắt dậy, cố không để ý đến hắn, cầm lấy cái túi nhựa kia ném cho hắn một cái: “Tự mình đi nhặt lại đi, lần sau đừng có mà đưa mấy thứ bát nháo này qua nữa!”
“Được!” Tần Ngũ trả lời, yên lặng ngồi chỗ đó tiếp tục thu thập này nọ. Tôi vừa đi được hai bước, lặng lẽ quay đầu nhìn lại hắn, cùng lúc đó hắn cũng đang ngẩng đầu xem tôi, thấy tôi nhìn lại liền hướng tôi nhoẻn miệng cười cười.
Nụ cười này của hắn chứa đầy sủng nịnh, còn có yêu thương.
Tôi toàn thân rung rẩy, bước chân nhanh hơn, ba bước đi thành hai chạy thẳng lên lầu, = =. Thủ đoạn này của hắn quả thật rất là đáng sợ, không ngờ vì muốn trả thù những chuyện tôi làm lúc trước, vì muốn trả thủ tôi đã đem thư hắn nộp lên cho thầy giáo, cái tên này ngay cả mĩ nam kế mà hắn cũng phải dùng tới a.
Tiểu Phượng đang ngồi trong ký túc xá xem sách tiếng Anh, nhìn thấy tôi bước vô liền lên tiếng hỏi:”Có phải Tần sư huynh kia đến đây đưa đồ hay không?”
Tôi gật gật đầu.
Nó lập tức bày ra bộ dạng rất thấu hiểu mỉm cười, khuyên tôi:” Thật ra con người của Tần Ngũ sư huynh cũng rất tốt, tao cảm thấy mày và hắn quả thật rất xứng đôi. Mày cứ nhìn bộ dạng hắn mỗi khi nhìn thấy mày mà xem, đúng là si mê biết mấy….”
Tôi kinh ngạc nhìn Tiểu Phượng, á khẩu không nói được lời nào.
Tiểu Phượng chắc gần đây học tiếng Anh nhiều quá đến nỗi đầu óc bị choáng váng rồi đi, ánh mắt của Tần Ngũ kia rõ ràng chẳng khác nào diều hâu đang rình gà con, trong đó hàm chứa tất cả chính là: Ta tới đây, tới bắt ngươi đây, bắt được thì sẽ cắn chết ngươi!”
Tình cảm hắn đương nhiên dư thừa ai lại không biết, so với thức ăn rõ ràng càng dư thừa hơn!
Tiểu Phượng thấy tôi không lên tiếng, đơn giản bước đến gần nói:”Nếu tao là mày, được một nam sinh như Tần Ngũ nhiệt tình theo đuổi như vậy, khẳng định sẽ bị kích động đến không ngủ được ấy. Dù sao đi nửa, Tần Ngũ sư huynh kia tương lai cũng vô cùng sáng lạng, nghe nói hắn cũng gần tốt nghiệp tiến sĩ nghiên cứu rồi đấy!”
Tôi cũng không hé răng, cảm thấy chuyện này dù sao cũng rất may mắn. Nếu Tần Ngũ thực sự dùng viên đạn bọc đường thế này mà tấn công Tiểu Phượng thì hoàn toàn không thể nghi ngờ gì rất nhanh Tiểu Phượng sẽ bị hắn hạ gục cho mà xem.
Nhưng nghe thấy Tiểu Phượng khen hắn một cách khoa trương như thế, trong lòng tôi thật sự có chút không vui.
Tôi rỏ ràng là đang kiên trì chống lại sức mạnh của viên đạn bọc đường kia, còn nó như thế nào lại không hiểu cho tôi chứ? Quay đầu một cái nó còn giúp kẻ kịch nói tốt!
“Tần Ngũ sư huynh đó, mấy ngày hôm trước có mời mấy đứa bọn tao ra ngoài ăn cơm, còn không ngừng hỏi rất nhiều về chuyện của mày nữa. Bọn tao đã kể rất nhiều về mày, hắn nghe mà cười đến thật vui vẻ đi. Cứ xem tình hình này của hắn, tao cảm thấy hắn đối với mày….” Nó còn đang thao thao bất tuyệt.
Tôi vô cùng tức giận, nhảy dựng lên, đập tay lên bàn một cái:” Tiểu….Tiểu ……Phượng, tụi bây phản bội tao!”
Không xong rồi, thì ra phản đồ giờ đây đã lan tràn đến ngay cả khu vực nội bộ a. So với cách dùng viên đạn bọc đường tấn công, tôi cảm thấy chuyện này quả là đả kích rất lớn:”Tần Ngũ hắn là đang muốn trả thù tao, bọn mày còn làm khách để cho hắn mời ăn cơm, đầu óc tụi bây có phải bị hỏng đến điên rồi hay không!”
Trên mặt Tiểu Phượng lúc đỏ lúc trắng, vội vàng lên tiếng biện hộ:”Bọn tao đều cảm thấy Tần Ngũ sư huynh kia chắc chắn là rất thích mày!”
“Có thể trở thành người trong lòng hắn quả là rất tốt! Nhưng mà người đó lại cũng không phải là tao!” Tôi thật sự tức giận:” Mày biết không, Diệp Hướng Lăng luôn bảo tao phải đề phòng hắn ta, hắn chỉ là một người xa lạ mà còn nhìn mọi chuyện được rất rõ ràng. Tao nghĩ mày bên cạnh tao lâu như vậy, dĩ nhiên là càng thân thiết hơn, nên phải càng hiểu tao hơn một chút mới phải, như thế nào mà ngay cả so với Diệp Hướng Lăng cũng không bằng chứ!” Tôi giận đến nỗi nói năng thật lộn xộn, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống.
Tiểu Phượng ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng khó coi lặp lại một lần:”Người xa lạ…..?”
Tôi không để ý đến nó đang một mình lẩm bẩm, tự nói cái gì. Tôi ngắt lời nó, cắn môi cố đem nước mặt ức chế không cho rơi xuống, tiếp tục nói:”Khi tao còn trong đội trật tự, đã bắt Tần Ngũ kia hết hai lần, lấy đầu đập vào cằm hắn hai lần, mày nói xem hắn như vậy mà còn thích tao hay sao? Hắn rõ ràng là đang muốn trả thù! Vậy mà mày lại còn đem tất cả những chuyện hàng ngày của tao nói hết cho hắn nghe, sau này tao làm sao còn cách nào để đề phòng hắn được nữa chứ!”
Tiểu Phượng miệng mở thật lớn, rồi khép lại.
Cuối cùng nó cái gì cũng đều không nói.
Tôi cũng không nói thêm lời nào nữa. Đây là lần đầu tiên tôi nổi giận với Tiểu Phượng, cảm thấy mình rất tủi thân, cảm giác vô cùng khó chịu. Tôi thật lòng rất muốn tha thứ cho nó, nhưng mà nghĩ đến bọn nó cùng Tần Ngũ cả đám vui vẻ thân thiết cùng nhau đi ăn cơm chung, còn đem hết chuyện sinh hoạt hàng ngày của tôi ra bàn luận chi tiết, ngay cả nhược điểm lẫn thói quen đều khai hết ra, tôi lập tức cảm thấy mình như đang bị người phản bội.
Tôi cầm lấy cặp kính Tiểu Phương đang để trên bàn, dung sức đem chúng đeo vào, vô tình đè mạnh lên sống mũi của nó:”Tiểu Phượng, mày mang kính vào mà nhìn cho rõ. Tần Ngũ làm như vậy chính là trả thù người bạn tốt của mày Hòa Mãn đấy. Nếu mày còn tiếp tục giúp hắn nói tốt, tao thật sự sẽ rất thất vọng vì mày. Rất thất vọng!”
Tiểu Phượng không nói gì nữa, nhưng trong hốc mắt hình nhu đang ngân ngấn nước mắt, rất nhanh từng giọt cứ thế mà chảy xuống. Nó giờ đây trông thật phá lệ ủy khuất.
Tôi nhìn nó khóc mà lòng chỉ thấy vô cùng mất mát. Thật ra tôi so với nó càng muốn khóc hơn, nên không nghĩ sẽ đi mà an ủi nó, bởi vì lúc này trong lòng tôi cũng đang rất là không vui đi.
Tôi lên giường mình, buông màn che xuống, nằm xấp lại, gối đầu viết thư cho Diệp Hướng Lăng. Tôi vừa viết vừa khóc.
Diệp Hướng Lăng bạn thân:
Anh khỏe chứ!
Tôi cảm thấy từ nhỏ đến lớn, mình chưa từng bao giờ cảm thấy khó chịu như lúc này cả. Anh có biết cảm giác bị người ta phản bội ra sao không? Anh có biết bị người hiểu lầm là thế nào không?
Tôi thấy trong lòng thật sự mất mát, rất muốn khóc lớn….. Chắc bởi vì tin tưởng người ta cho nên bản thân mới càng bi thương, ủy khuất! Anh nói có phải vậy không?
Mong thư anh,
Tạm biệt!
Bạn thân của anh: Hòa Mãn.
Ngày X tháng X năm 200X
Tôi viết thư xong lấy tay lau khô nước mắt rồi xoay người xuống giường, một mình trong bóng đêm chạy đi gởi thư. Trên đường trở về, từng trận gió đêm lạnh lẽo không ngừng thổi tới, đột nhiên đầu óc tôi cũng trở nên thật thanh tỉnh.
Thật ra Tiểu Phượng cũng vô tội vì nó hoàn toàn đâu biết những chuyện xảy ra trong lúc tôi trực. Tần Ngũ kia bộ dạng lại ôn nhu, chẳng khác nào như ánh mặt trời tỏa sáng buổi sớm, nếu không phải vì trong lúc gia nhập đội trật tự từng có tiếp xúc với hắn qua, không chừng nhìn vào vẻ bề ngoài kia tôi cũng cho rằng hắn chính là một thanh niên trong sáng như ánh mặt trời ngoài kia đi.
Tiểu Phượng chẳng qua cũng là có lòng muốn giúp tôi và Tần Ngũ câu thông mà thôi.
Tôi không nên phản ứng mạnh mẽ như thế, bây giờ nghĩ lại tôi cảm thấy thật hối hận; nhớ lại lá thư mới vừa gởi đi, tôi càng cảm thấy ảo nảo. Nhưng mà Diệp bạn thân trước giờ là người thế nào chắc cũng không ai còn lạ gì nữa, hắn ta sẽ không phản ứng gì quá mức đi.
Tôi tự an ủi bản thân, hướng ký túc xá chạy về, trong lòng thầm nghĩ phải nói thế nào để xin lỗi Tiểu Phượng đây.
Cánh cửa phòng ký túc xá hơi khép hờ, bên trong vang lên tiếng cười không ngớt. Tôi đẩy cửa vào liền nhìn thấy Sài Cần đang ngồi cạnh Tiểu Phượng, bộ dạng cô ta xem ra hôm nay vô cùng vui vẻ.
Nhìn thấy tôi bước vào, cô ta liền xoay người chào một tiếng:”Tiểu Mãn, đã về rồi à!”
Tôi gật đầu, ánh mắt nhìn sang Tiểu Phượng có chút xấu hổ.
Tiểu Phượng cũng nhìn về phía tôi, nó chủ động đứng lên, do dự một chút nhưng vẫn hướng chổ tôi đứng đi tới, cầm lấy tay tôi nói:”Tiểu Mãn, thật xin lỗi! Tao thật không biết lại xảy ra những chuyện như thế lúc mày đi trực!”
Vừa mới ngừng khóc, nhưng khi nghe đến lời xin lổi này của Tiểu Phượng, tôi rốt cục khóc òa lên, còn rất ủy khuất mà không ngừng thút tha thút thít một hồi:” Không……Không…….Không phải, là tao thật xin lỗi mày mới đúng!”
Hai đứa chúng tôi đều rơi nước mắt, cứ thế mà ôm chặt lấy đối phương. Sau đó mọi người không hẹn mà đều mỉm cười nhìn nhau.
Sài Cần thấy bọn tôi bộ dạng như thế liền trêu chọc:”Tiểu Phượng và Tiểu Mãn à, hai đứa như vậy còn so đo cái gì, phải nên vui vẻ lên chứ!”
Tiểu Phượng sờ sờ đầu tôi, nhưng lại không nói cái gì.
Trận tranh chấp lần này cứ thế không tăm không tích mà biến mất. Ngày hôm sau lúc đi học, tôi cảm thấy Tiểu Phượng đối với tôi so với thường ngày còn tốt hơn mấy phần, sáng sớm vào lớp nó còn giúp tôi dành chỗ ngồi nữa.
Tôi thật lòng cảm động, vừa vào đến cửa liền nhào đến, cho nó một cái ôm thật nhiệt tình.
Đây là tiết học về luật kinh tế, thầy giáo là một thanh niên rất anh tuấn lại còn rất trẻ, giọng điệu cũng rất khôi hài cho nên sinh viên đến đây nghe giảng rất đông. Dù hai lớp phải gộp lại học chung một chỗ, ngồi chật cả giảng đường nhưng chưa bao giờ có bất cứ ai vắng mặt cả.
Tôi ngồi ở dãy bàn thứ hai nên nghe được rất rõ lời giảng của thầy.
Lại còn nhớ được rất rõ bài giảng viết hôm nay, khi mọi người cười, tôi cũng cười, vả lại càng lớn hơn họ. Khóa học thứ nhất rất nhanh kết thúc giữa giờ, cửa phòng học hơi nhỏ bị cả đám người đang chen lấn ra ngoài nhất thời khung cảnh nơi này càng nhốn nháo hẳn lên.
“Hòa Mãn….”
Tôi nghe được có người chạy đến nhắn tin:” Hòa Mãn, bên ngoài có người tìm bạn!”
A? Tôi đứng lên ngớ ngẩn nhìn ra bên ngoài xem xét. Ánh mặt trời bên ngoài phòng học đang bị che lại một góc, tôi híp mắt cố gắng nhìn tới, chỉ thấy trước mắt một mảnh chói sáng, mông lung.
“Hòa Mãn, ra đây!”
Người kia đứng ở cửa rốt cục không kiên nhẫn, lập tức sải bước từ chỗ cửa phòng học hướng tôi tiến đến. Tôi cùng Tiểu Phượng nhìn thấy sợ tới mức nhảy dựng cả lên.
Thì ra người đến là Diệp Hướng Lăng!
Hắn hôm nay ra khỏi trường học, như thế nào mà lại không thay ra thường phục chứ, trực tiếp mặc cảnh phục mà chạy tới đây. Đứng giữa một đám người đang mặc thường phục thế này, bộ cảnh phục của hắn quả nhiên trông càng dị thường nổi bật.
Có người còn lớn tiếng kêu to:”Tôi đoán chắc là “Sát thủ Hòa Mãn”bên ngoài phạm tội gì đây, nhìn xem, ngay cả cảnh sát cũng đích thân đến đây bắt người nha!”
Một câu như vậy phun ra, nhất thời làm cho cả đám người liền sôi trào bình luận. Những bạn học nào đứng hơi xa một chút không thấy rõ giờ đều đang đứng trên ghế, ánh mắt cũng đều phóng lại chỗ này mà xem kịch.
Tôi bị dọa đến toàn thân hóa đá, ngốc nghếch, hồ đồ nhìn hắn chạy đến bên mình càng lúc càng gần.
“Hòa Mãn, theo tôi ra ngoài!” Hắn hé ra vẻ mặt lạnh khốc, con ngươi đen không ngừng phóng ra những tia rét lạnh. Vừa bước đến chỗ tôi đứng, hắn liền rất không khách khí nắm lấy cổ tay tôi, dùng sức mà kéo ra bên ngoài.
Tôi đi theo sau lưng hắn, bộ dạng thất tha thất thểu, đồng thời trong lòng thì vô cùng lo sợ.
Á, tôi đây chắc là đang nằm mơ đi…..
“Diệp bạn thân, đây hẳn là một giấc mơ đi!” Tôi khù khờ hỏi hắn.
Diệp Hướng Lăng vừa đi vừa quay đầu lại, dùng khóe mắt lạnh lẽo tà mị liếc tôi, sau đó thản nhiên mở miệng hỏi lại tôi:”Chẳng lẽ em thường mơ đến phức tạp như vậy sao?”
Tác giả :
Tôi Là Tô Tố