Anh Chỉ Là Một
Chương 24: Kín kẽ
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
“Thảo nào mà lại vui vẻ như thế, thì ra là tiểu ảnh hậu của chúng ta có người theo đuổi.”
Thương Giới ngồi xếp bằng trên sô pha nhà Giang Tỉnh Tỉnh, cầm điện thoại tìm tòi tư liệu của Thời Nghị, bình thản lẩm bẩm: “Thời Nghị, tốt nghiệp đại học điện ảnh, một đêm thành danh nhờ《 Niên hoa đảo ảnh 》, nhân cơ hội đó tiếp tục đóng vài bộ phim có danh tiếng tốt, danh tiếng và doanh thu phòng vé tăng cao, trở thành diễn viên nam trẻ tuổi ưu tú nhất năm nay.”
Giang Tỉnh Tỉnh ra khỏi phòng tắm, lau mái tóc đang ẩm ướt, cảm thấy không còn gì để nói.
Đầu ngón tay thon dài của Thương Giới lướt lướt điện thoại, con ngươi có mấy phần nguy hiểm, kéo dài âm cuối: “Đúng là thanh niên ba tốt, lá gan không nhỏ đâu, còn dám mơ ước người phụ nữ của anh.”
“Anh đừng có nói bậy.” Giang Tỉnh Tỉnh giải thích: “Em và anh ta chỉ có quan hệ hợp tác thôi, không hơn.”
“Nhưng anh ta có tâm tư với em.” Thương Giới lạnh lùng nói: “Anh không chịu nổi.”
“Vậy anh muốn thế nào?”
“Thay nam số một, ngừng hoạt động mười năm, chờ anh ta hao hết thanh xuân, đến trung niên vẫn chẳng làm nên trò trống gì, quay đầu ngẫm lại, rốt cuộc mình đã làm gì sai.”
Cô đột nhiên nổi giận: “Anh có thể đừng vô cớ gây rối vậy không, một câu nói thuận miệng đã hủy diệt cả đời của người khác, vậy là thú vị lắm sao!”
Giang Tỉnh Tỉnh cũng từng trả giá nỗ lực cho giấc mơ, thế nên cô rất đồng cảm với những người như mình.
Khóe môi Thương Giới nhếch lên nụ cười lạnh: “Đương nhiên là thú vị, thứ duy nhất quyền lực mang cho anh, đó là có thể ngăn cấm người khác.”
Giờ phút này, dường như Thương Giới đã biến thành người khác, đôi mắt hơi híp lại, nụ cười vô cùng lạnh lùng, sắc bén, cả gương mặt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm con mồi của anh, một kích mất mạng, không chút lưu tình.
Ngăn cấm.
Lúc nghe thấy hai chữ này, Giang Tỉnh Tỉnh mới nhận thức rõ ràng, giữa anh và cô căn bản không có gì gọi là bình đẳng, anh cưng chiều cô, chỉ xem cô như là sủng vật.
Cá chậu chim lồng.
Nực cười là cô còn không hiểu, cho rằng mình không giống những nữ minh tinh dựa lưng kim chủ trong giới, thật ra bản chất cũng không có gì khác nhau.
Anh thích cô, cưng chiều cô, tất cả những chuyện này đều lấy việc cô dịu ngoan thuần phục làm tiền đề. Giang Tỉnh Tỉnh bi ai phát hiện, thế mà mình lại không có dũng khí xé rách lớp mặt nạ này.
Cô đã cam tâm làm một con thỏ nhỏ của anh.
“Em đi... làm cho anh chút đồ ăn khuya.”
Giang Tỉnh Tỉnh đứng dậy đi vào phòng bếp, bật lửa, đổ dầu, cho thức ăn vào… Bận bận rộn rộn, che dấu sự hỗn loạn trong lòng.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân chầm chậm, người đàn ông kia đứng cạnh cửa, im lặng nhìn bóng dáng hoảng loạn của cô.
“Giang Tỉnh Tỉnh.” Anh trầm giọng gọi cô, đây là lần đầu tiên cô nghe anh gọi mình bằng tên đầy đủ.
“Anh ra ngoài chờ em đi, sắp xong rồi.”
“Anh không đói.” Anh nói: “Em ra đây, chúng ta nói chuyện một lát.”
Bàn tay nắm cán chảo của Giang Tỉnh Tỉnh khựng lại, sau đó tiếp tục đảo cơm chiên trứng, cô không muốn một mình đối mặt với anh, thậm chí cô còn không dám nhìn anh.
Đầu óc cô như cơm chiên trứng vàng rụm trong chảo, hỗn độn lộn xộn, không thể nghĩ được gì.
Thương Giới thấy cô bất động, sải bước đi đến, ôm chặt cô từ phía sau.
Anh ôm chặt, khiến thân thể cô đột nhiên run rẩy.
Mà bàn tay ấm áp của anh, vừa lúc đặt ở phía trước cô, anh ôm chặt cô, là tư thế khống chế cực hạn nhất của đàn ông với phụ nữ.
Không dịu dàng, nếu có thì chỉ là sự chinh phục xuất phát từ bản năng của giống đực.
Tay anh hơi đè xuống, khóe môi cô không khống chế được mà mấp máy, cơ thể bắt đầu run lên.
Người đàn ông kia cuồng loạn, mất khống chế hôn cổ cô, dùng hết sức lực tạo nên từng vết dâu tây trên phần cổ trắng mịn, tay ôm chặt cô, như muốn khảm cô vào cơ thể anh mới dừng lại.
Đến giờ Giang Tỉnh Tỉnh mới hiểu được, cái gì gọi là “nghiện”, không phải theo tần suất, mà là trạng thái.
Hiện tại anh đã gần như điên cuồng.
“Anh... Anh làm đau em, anh Thương.” Giọng cô đứt quãng, phần cổ đã đầy dấu hôn, nhìn qua rất ghê người.
Thương Giới không để ý đến cảm xúc của cô, giống như cô chỉ là chiến lợi phẩm của anh.
Cuối cùng thì sau khi cảm nhận được sự kháng cự của cô, Thương Giới dần dừng lại nụ hôn điên cuồng, anh mở mắt nhìn cô, hai mắt cô nhắm nghiền, ấn đường nhíu lại, cả người rơi vào trạng thái căng cứng thống khổ.
Đây không phải điều anh muốn…
Đêm nay, tất cả đều mất khống chế.
Cảm nhận được động tác dần nới lỏng của anh, Giang Tỉnh Tỉnh mở to mắt, trong không khí có mùi cháy, cô vội vàng xoay người, tắt bếp.
Thương Giới nghiêng người châm một điếu thuốc, sau đó dựa vào tường, nhìn cô rửa sạch chiếc nồi đã cháy đen.
Mặt không biểu tình.
Hút một hơi, anh đi đến bên cạnh cô, đặt điếu thuốc bên môi cô.
“Há miệng.” Anh ra lệnh với cô.
Giang Tỉnh Tỉnh cố chấp không mở miệng.
“Anh kêu em há miệng.”
Cô nhìn anh, trong đôi mắt là sự bướng bỉnh.
Thương Giới đột nhiên nâng cằm cô lên, sau đó hôn cô, lúc này không hùa theo cũng không có những lời ngọt ngào, cô chỉ bất động để mặc anh càn quét.
Thương Giới hôn một lúc lâu, không còn hứng thú. Anh buông cô ra, xoay người cầm áo khoác của mình, đẩy cửa rời đi.
“Đi đây.”
Giang Tỉnh Tỉnh không giữ anh lại, dường như toàn bộ sức lực đã mất đi, cô ngồi xuống sô pha, ôm đầu gối mình. Son môi chưa kịp tẩy trang bị lem ra do nụ hôn vừa rồi, Giang Tỉnh Tỉnh lấy khăn giấy, chà lau khóe môi.
Hai phút sau, cô nhận được điện thoại của Thương Giới.
“Muốn chia tay sao?”
Lúc này, người đưa ra mấy chữ này lại là anh.
“Có thể chứ?” Cô vô lực hỏi.
“Cả đời cũng không thể.” Anh nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó liền cúp máy.
Giang Tỉnh Tỉnh:...
Beta: Quanh
“Thảo nào mà lại vui vẻ như thế, thì ra là tiểu ảnh hậu của chúng ta có người theo đuổi.”
Thương Giới ngồi xếp bằng trên sô pha nhà Giang Tỉnh Tỉnh, cầm điện thoại tìm tòi tư liệu của Thời Nghị, bình thản lẩm bẩm: “Thời Nghị, tốt nghiệp đại học điện ảnh, một đêm thành danh nhờ《 Niên hoa đảo ảnh 》, nhân cơ hội đó tiếp tục đóng vài bộ phim có danh tiếng tốt, danh tiếng và doanh thu phòng vé tăng cao, trở thành diễn viên nam trẻ tuổi ưu tú nhất năm nay.”
Giang Tỉnh Tỉnh ra khỏi phòng tắm, lau mái tóc đang ẩm ướt, cảm thấy không còn gì để nói.
Đầu ngón tay thon dài của Thương Giới lướt lướt điện thoại, con ngươi có mấy phần nguy hiểm, kéo dài âm cuối: “Đúng là thanh niên ba tốt, lá gan không nhỏ đâu, còn dám mơ ước người phụ nữ của anh.”
“Anh đừng có nói bậy.” Giang Tỉnh Tỉnh giải thích: “Em và anh ta chỉ có quan hệ hợp tác thôi, không hơn.”
“Nhưng anh ta có tâm tư với em.” Thương Giới lạnh lùng nói: “Anh không chịu nổi.”
“Vậy anh muốn thế nào?”
“Thay nam số một, ngừng hoạt động mười năm, chờ anh ta hao hết thanh xuân, đến trung niên vẫn chẳng làm nên trò trống gì, quay đầu ngẫm lại, rốt cuộc mình đã làm gì sai.”
Cô đột nhiên nổi giận: “Anh có thể đừng vô cớ gây rối vậy không, một câu nói thuận miệng đã hủy diệt cả đời của người khác, vậy là thú vị lắm sao!”
Giang Tỉnh Tỉnh cũng từng trả giá nỗ lực cho giấc mơ, thế nên cô rất đồng cảm với những người như mình.
Khóe môi Thương Giới nhếch lên nụ cười lạnh: “Đương nhiên là thú vị, thứ duy nhất quyền lực mang cho anh, đó là có thể ngăn cấm người khác.”
Giờ phút này, dường như Thương Giới đã biến thành người khác, đôi mắt hơi híp lại, nụ cười vô cùng lạnh lùng, sắc bén, cả gương mặt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm con mồi của anh, một kích mất mạng, không chút lưu tình.
Ngăn cấm.
Lúc nghe thấy hai chữ này, Giang Tỉnh Tỉnh mới nhận thức rõ ràng, giữa anh và cô căn bản không có gì gọi là bình đẳng, anh cưng chiều cô, chỉ xem cô như là sủng vật.
Cá chậu chim lồng.
Nực cười là cô còn không hiểu, cho rằng mình không giống những nữ minh tinh dựa lưng kim chủ trong giới, thật ra bản chất cũng không có gì khác nhau.
Anh thích cô, cưng chiều cô, tất cả những chuyện này đều lấy việc cô dịu ngoan thuần phục làm tiền đề. Giang Tỉnh Tỉnh bi ai phát hiện, thế mà mình lại không có dũng khí xé rách lớp mặt nạ này.
Cô đã cam tâm làm một con thỏ nhỏ của anh.
“Em đi... làm cho anh chút đồ ăn khuya.”
Giang Tỉnh Tỉnh đứng dậy đi vào phòng bếp, bật lửa, đổ dầu, cho thức ăn vào… Bận bận rộn rộn, che dấu sự hỗn loạn trong lòng.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân chầm chậm, người đàn ông kia đứng cạnh cửa, im lặng nhìn bóng dáng hoảng loạn của cô.
“Giang Tỉnh Tỉnh.” Anh trầm giọng gọi cô, đây là lần đầu tiên cô nghe anh gọi mình bằng tên đầy đủ.
“Anh ra ngoài chờ em đi, sắp xong rồi.”
“Anh không đói.” Anh nói: “Em ra đây, chúng ta nói chuyện một lát.”
Bàn tay nắm cán chảo của Giang Tỉnh Tỉnh khựng lại, sau đó tiếp tục đảo cơm chiên trứng, cô không muốn một mình đối mặt với anh, thậm chí cô còn không dám nhìn anh.
Đầu óc cô như cơm chiên trứng vàng rụm trong chảo, hỗn độn lộn xộn, không thể nghĩ được gì.
Thương Giới thấy cô bất động, sải bước đi đến, ôm chặt cô từ phía sau.
Anh ôm chặt, khiến thân thể cô đột nhiên run rẩy.
Mà bàn tay ấm áp của anh, vừa lúc đặt ở phía trước cô, anh ôm chặt cô, là tư thế khống chế cực hạn nhất của đàn ông với phụ nữ.
Không dịu dàng, nếu có thì chỉ là sự chinh phục xuất phát từ bản năng của giống đực.
Tay anh hơi đè xuống, khóe môi cô không khống chế được mà mấp máy, cơ thể bắt đầu run lên.
Người đàn ông kia cuồng loạn, mất khống chế hôn cổ cô, dùng hết sức lực tạo nên từng vết dâu tây trên phần cổ trắng mịn, tay ôm chặt cô, như muốn khảm cô vào cơ thể anh mới dừng lại.
Đến giờ Giang Tỉnh Tỉnh mới hiểu được, cái gì gọi là “nghiện”, không phải theo tần suất, mà là trạng thái.
Hiện tại anh đã gần như điên cuồng.
“Anh... Anh làm đau em, anh Thương.” Giọng cô đứt quãng, phần cổ đã đầy dấu hôn, nhìn qua rất ghê người.
Thương Giới không để ý đến cảm xúc của cô, giống như cô chỉ là chiến lợi phẩm của anh.
Cuối cùng thì sau khi cảm nhận được sự kháng cự của cô, Thương Giới dần dừng lại nụ hôn điên cuồng, anh mở mắt nhìn cô, hai mắt cô nhắm nghiền, ấn đường nhíu lại, cả người rơi vào trạng thái căng cứng thống khổ.
Đây không phải điều anh muốn…
Đêm nay, tất cả đều mất khống chế.
Cảm nhận được động tác dần nới lỏng của anh, Giang Tỉnh Tỉnh mở to mắt, trong không khí có mùi cháy, cô vội vàng xoay người, tắt bếp.
Thương Giới nghiêng người châm một điếu thuốc, sau đó dựa vào tường, nhìn cô rửa sạch chiếc nồi đã cháy đen.
Mặt không biểu tình.
Hút một hơi, anh đi đến bên cạnh cô, đặt điếu thuốc bên môi cô.
“Há miệng.” Anh ra lệnh với cô.
Giang Tỉnh Tỉnh cố chấp không mở miệng.
“Anh kêu em há miệng.”
Cô nhìn anh, trong đôi mắt là sự bướng bỉnh.
Thương Giới đột nhiên nâng cằm cô lên, sau đó hôn cô, lúc này không hùa theo cũng không có những lời ngọt ngào, cô chỉ bất động để mặc anh càn quét.
Thương Giới hôn một lúc lâu, không còn hứng thú. Anh buông cô ra, xoay người cầm áo khoác của mình, đẩy cửa rời đi.
“Đi đây.”
Giang Tỉnh Tỉnh không giữ anh lại, dường như toàn bộ sức lực đã mất đi, cô ngồi xuống sô pha, ôm đầu gối mình. Son môi chưa kịp tẩy trang bị lem ra do nụ hôn vừa rồi, Giang Tỉnh Tỉnh lấy khăn giấy, chà lau khóe môi.
Hai phút sau, cô nhận được điện thoại của Thương Giới.
“Muốn chia tay sao?”
Lúc này, người đưa ra mấy chữ này lại là anh.
“Có thể chứ?” Cô vô lực hỏi.
“Cả đời cũng không thể.” Anh nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó liền cúp máy.
Giang Tỉnh Tỉnh:...
Tác giả :
Xuân Phong Lựu Hỏa