Anh Chàng Tiếp Thị Băng Vệ Sinh Ngoài Cửa
Chương 13: Phiên ngoại 2
7| Về sự học tiếng Anh bê bết.
Hà Tiêu vô cùng khó hiểu về cái sự học hành tiếng Anh nát bét của Tùy Dịch: “Sao em lại học Anh kém thế?”
Tùy Dịch híp mắt, cuộn chăn lại, mơ màng nói: “Ai nói em học dốt Anh chứ…”
Hà Tiêu dí sát vào, chọc chọc khuôn mặt cậu: “Là sao?”
“….” Có người đang sàm sỡ tôi, tôi muốn báo cảnh sát! “Thôi mà…”
“Nói đi mà, đừng ngại.” Hà Tiêu cười cười xoa đầu Tùy Dịch: “Anh không cười đâu.”
“…”
Vì sao Tùy Dịch lại dốt Tiếng Anh? Lý do không đơn giản chỉ vì cậu là người Trung Quốc, mà còn vì một chuyện xưa vừa rách nát vừa máu cún… Khi còn nhỏ, có lần Tùy Dịch bị chó cắn phải khâu vài mũi, nhưng cứ khi nào nhìn thấy bác sĩ là cậu sẽ khóc đến long trời lở đất, phiền toái đến nỗi suýt chút nữa ba mẹ muốn bán cậu đi (may là tật xấu này khi lớn lên đã hết). Sau đó khi lên tiểu học, từ đơn Tiếng Anh đầu tiên Tùy Dịch học không phải là HELLO mà là DOCTOR, cô giáo mỉm cười xoa đầu cậu giải thích – DOCTOR là mấy cô chú dịu dàng trong bệnh viện đó…. Nghe xong, bạn nhỏ Tùy Dịch nước mắt giàn giụa, khóc đến nỗi cô giáo phát sợ, cuống quít an ủi.
Đây mới là nguyên nhân chính cho sự ngu đần khó cưỡng của Tùy Dịch với Tiếng Anh.
8| Về chảy máu.
Tùy Dịch lả lướt: “Từ lớn đến bé tôi chỉ mới nghe nam nữ say rượu loạn X thôi.”
Hà Tiêu nghiêm túc: “Vì não em ngắn.”
Tùy Dịch trừng mắt: “Ngắn mới bị anh X!”
Hà Tiêu cười khẽ: “Cáu rồi?”
Tùy Dịch quay phắt: “Hứ ~”
Hà Tiêu cười khẽ +1: “Không phải là hôm trước làm hăng quá nên chảy máu rồi chứ?”
Tùy Dịch: “… Anh có thể ăn nói kín đáo hơn một chút không?”
Hà Tiêu: “À, phải nói là lỗ – hậu – của – em – chảy – ra – chất – lỏng – màu – đỏ mới phải chứ nhỉ.”
Tùy Dịch giậm chân: “Sao nghe kinh vậy?”
Hà Tiêu cười khẽ: “Không phải em thích đấy à.”
Tùy Dịch im lặng.
Hà Tiêu cứng đờ: “Tùy Dịch em… Em lôi dao ra làm gì?”
Tùy Dịch dữ tợn: “Cho anh nói lại, tôi có thích không?”
9| Về phản công.
Tùy Dịch lẩm bẩm cọ tới cọ lui trên người Hà Tiêu, làm cả người anh nổi hết da gà.
Hà Tiêu: “Làm gì thế?”
Tùy Dịch: “… Ha ha ha ha.”
Hà Tiêu: “… Nói.”
Tùy Dịch: “… Tôi có thể nằm trên một lần không?”
Hà Tiêu nhanh chóng quay mặt đi: “…”
Tùy Dịch đen mặt: “… Đừng có giả điếc mà ~~ Phải trải qua mới biết được, làm 0 thực sự không tệ đâu, tôi bảo đảm!”
Hà Tiêu: “…”
Tùy Dịch: “… Đây là kinh nghiệm cuộc sống đó, Hà Tiêu, tôi không có lừa anh đâu!”
Hà Tiêu: “… Cuộc sống?”
Tùy Dịch: “Thì cuộc sống là cuộc sống đó, ai chẳng thế!”
Hà Tiêu: “ Vậy xem em bắn thế nào…”
Tùy Dịch: “Phắc! Tôi không đùa đâu. Tôi rất có kinh nghiệm đó!”
10| Về chụp ảnh.
Hà Tiêu thấy có quyển album trên bàn Tùy Dịch liền mở ra xem – bên trong toàn là ảnh trẻ con, chẳng qua phần lớn đều là hình bé gái, chỉ có vài cái là hình con trai..
Hà Tiêu buồn bực xách mông đi hỏi Tùy Dịch: “… Em thích trẻ con à?”
Tùy Dịch phun bánh kem trong miệng ra: “Ai nói thế, tôi thiến hắn!”
Hà Tiêu run run giơ album lên: “Thế ai đây?”
Tùy Dịch ngạc nhiên, phẩy tay đáp: “Ảnh tôi lúc bé thôi.”
Hà Tiêu nhíu mày, ngồi xuống cạnh Tùy Dịch, cầm tay cậu hỏi: “Trong này chỉ có vài bức chụp nam thôi.”
“…” Tùy Dịch lật lật vài cái – xong rồi!
Giải thích thế nào bây giờ? Chẳng lẽ lại nói bé gái mắt to tóc thắt bím này là mình, còn thằng bé trong miệng anh là con gái nhà họ hàng?
Trong đầu Tùy Dịch âm thầm vẽ ra bộ dạng cười ngất lên ngất xuống của Hà Tiêu, chỉ biết lúng túng đáp: “Haha~ Đều là quá khứ rồi đừng để ý đến nó nữa, sau này anh muốn chụp thế nào tôi cũng chiều hahaha~” Cười gượng đến nỗi tự Tùy Dịch cũng phát sầu.
“Thế nào cũng được?” Hà Tiêu cười cười, cảm giác như vừa trúng mánh lớn. ~
“Đúng thế, địa điểm thời gian đều do anh chọn, đừng khách sáo!”
“Bây giờ luôn được không?”
“Được!”
Tùy Dịch cương trực thẳng thắn đồng ý, chẳng qua cậu đã quá xem thường độ biến thái của bạn nhỏ Hà Tiêu rồi ~
Sau đó, Tùy Dịch đã trả giá đắt cho sự ngây thơ + ngu xuẩn của mình.
…
…
…
Tùy Dịch: “A… Ưm! Anh, anh đừng chụp!”
Hà Tiêu: “…”
Tùy Dịch: “… Ừm… Đừng có chụp mà… A…!”
Hà Tiêu: “…”
Tùy Dịch: “…Phắc! Anh mà còn chụp nữa tôi liền thiến anh!”
Hà Tiêu vô cùng khó hiểu về cái sự học hành tiếng Anh nát bét của Tùy Dịch: “Sao em lại học Anh kém thế?”
Tùy Dịch híp mắt, cuộn chăn lại, mơ màng nói: “Ai nói em học dốt Anh chứ…”
Hà Tiêu dí sát vào, chọc chọc khuôn mặt cậu: “Là sao?”
“….” Có người đang sàm sỡ tôi, tôi muốn báo cảnh sát! “Thôi mà…”
“Nói đi mà, đừng ngại.” Hà Tiêu cười cười xoa đầu Tùy Dịch: “Anh không cười đâu.”
“…”
Vì sao Tùy Dịch lại dốt Tiếng Anh? Lý do không đơn giản chỉ vì cậu là người Trung Quốc, mà còn vì một chuyện xưa vừa rách nát vừa máu cún… Khi còn nhỏ, có lần Tùy Dịch bị chó cắn phải khâu vài mũi, nhưng cứ khi nào nhìn thấy bác sĩ là cậu sẽ khóc đến long trời lở đất, phiền toái đến nỗi suýt chút nữa ba mẹ muốn bán cậu đi (may là tật xấu này khi lớn lên đã hết). Sau đó khi lên tiểu học, từ đơn Tiếng Anh đầu tiên Tùy Dịch học không phải là HELLO mà là DOCTOR, cô giáo mỉm cười xoa đầu cậu giải thích – DOCTOR là mấy cô chú dịu dàng trong bệnh viện đó…. Nghe xong, bạn nhỏ Tùy Dịch nước mắt giàn giụa, khóc đến nỗi cô giáo phát sợ, cuống quít an ủi.
Đây mới là nguyên nhân chính cho sự ngu đần khó cưỡng của Tùy Dịch với Tiếng Anh.
8| Về chảy máu.
Tùy Dịch lả lướt: “Từ lớn đến bé tôi chỉ mới nghe nam nữ say rượu loạn X thôi.”
Hà Tiêu nghiêm túc: “Vì não em ngắn.”
Tùy Dịch trừng mắt: “Ngắn mới bị anh X!”
Hà Tiêu cười khẽ: “Cáu rồi?”
Tùy Dịch quay phắt: “Hứ ~”
Hà Tiêu cười khẽ +1: “Không phải là hôm trước làm hăng quá nên chảy máu rồi chứ?”
Tùy Dịch: “… Anh có thể ăn nói kín đáo hơn một chút không?”
Hà Tiêu: “À, phải nói là lỗ – hậu – của – em – chảy – ra – chất – lỏng – màu – đỏ mới phải chứ nhỉ.”
Tùy Dịch giậm chân: “Sao nghe kinh vậy?”
Hà Tiêu cười khẽ: “Không phải em thích đấy à.”
Tùy Dịch im lặng.
Hà Tiêu cứng đờ: “Tùy Dịch em… Em lôi dao ra làm gì?”
Tùy Dịch dữ tợn: “Cho anh nói lại, tôi có thích không?”
9| Về phản công.
Tùy Dịch lẩm bẩm cọ tới cọ lui trên người Hà Tiêu, làm cả người anh nổi hết da gà.
Hà Tiêu: “Làm gì thế?”
Tùy Dịch: “… Ha ha ha ha.”
Hà Tiêu: “… Nói.”
Tùy Dịch: “… Tôi có thể nằm trên một lần không?”
Hà Tiêu nhanh chóng quay mặt đi: “…”
Tùy Dịch đen mặt: “… Đừng có giả điếc mà ~~ Phải trải qua mới biết được, làm 0 thực sự không tệ đâu, tôi bảo đảm!”
Hà Tiêu: “…”
Tùy Dịch: “… Đây là kinh nghiệm cuộc sống đó, Hà Tiêu, tôi không có lừa anh đâu!”
Hà Tiêu: “… Cuộc sống?”
Tùy Dịch: “Thì cuộc sống là cuộc sống đó, ai chẳng thế!”
Hà Tiêu: “ Vậy xem em bắn thế nào…”
Tùy Dịch: “Phắc! Tôi không đùa đâu. Tôi rất có kinh nghiệm đó!”
10| Về chụp ảnh.
Hà Tiêu thấy có quyển album trên bàn Tùy Dịch liền mở ra xem – bên trong toàn là ảnh trẻ con, chẳng qua phần lớn đều là hình bé gái, chỉ có vài cái là hình con trai..
Hà Tiêu buồn bực xách mông đi hỏi Tùy Dịch: “… Em thích trẻ con à?”
Tùy Dịch phun bánh kem trong miệng ra: “Ai nói thế, tôi thiến hắn!”
Hà Tiêu run run giơ album lên: “Thế ai đây?”
Tùy Dịch ngạc nhiên, phẩy tay đáp: “Ảnh tôi lúc bé thôi.”
Hà Tiêu nhíu mày, ngồi xuống cạnh Tùy Dịch, cầm tay cậu hỏi: “Trong này chỉ có vài bức chụp nam thôi.”
“…” Tùy Dịch lật lật vài cái – xong rồi!
Giải thích thế nào bây giờ? Chẳng lẽ lại nói bé gái mắt to tóc thắt bím này là mình, còn thằng bé trong miệng anh là con gái nhà họ hàng?
Trong đầu Tùy Dịch âm thầm vẽ ra bộ dạng cười ngất lên ngất xuống của Hà Tiêu, chỉ biết lúng túng đáp: “Haha~ Đều là quá khứ rồi đừng để ý đến nó nữa, sau này anh muốn chụp thế nào tôi cũng chiều hahaha~” Cười gượng đến nỗi tự Tùy Dịch cũng phát sầu.
“Thế nào cũng được?” Hà Tiêu cười cười, cảm giác như vừa trúng mánh lớn. ~
“Đúng thế, địa điểm thời gian đều do anh chọn, đừng khách sáo!”
“Bây giờ luôn được không?”
“Được!”
Tùy Dịch cương trực thẳng thắn đồng ý, chẳng qua cậu đã quá xem thường độ biến thái của bạn nhỏ Hà Tiêu rồi ~
Sau đó, Tùy Dịch đã trả giá đắt cho sự ngây thơ + ngu xuẩn của mình.
…
…
…
Tùy Dịch: “A… Ưm! Anh, anh đừng chụp!”
Hà Tiêu: “…”
Tùy Dịch: “… Ừm… Đừng có chụp mà… A…!”
Hà Tiêu: “…”
Tùy Dịch: “…Phắc! Anh mà còn chụp nữa tôi liền thiến anh!”
Tác giả :
Vô Sanh Vị Ca