Anh Chàng Mộ Bên
Chương 52
Hôm nọ, lúc vào thành phố, tôi trông thấy Désirée lần đầu tiên kể từ sau khi chúng tôi đổ vỡ. Thời tiết khá nóng, cô ấy đang ngồi trong một quán cà phê ngoài trời với một người đàn ông gầy, tóc hoa râm. Hai người hơi chụm đầu vào nhau và có vẻ đang nói chuyện say mê. Trên bàn có một chồng sách. Tôi đi qua gần chỗ họ đến mức có thể thấy quyển sách trên cùng được viết bằng tiếng Anh. Chẳng có gì ngạc nhiên. Désirée tô son và mặc một chiếc áo khoác màu xanh lơ rất thanh lịch. Mái tóc cô ấy dài hơn trước và hơi loăn xoăn. Gã tóc xám kia bật cười.
Tôi chỉ muốn đấm cho gã vỡ mặt. Xem vẻ gã không phải thuộc loại lì đòn. Nếu Désirée mà giở nụ cười nắng hè của cô ấy ra, chắc tôi đã lao qua rào chắn để xông vào giữa hai người. Nhưng cô ấy không cười.
Lần sau tôi sẽ nhờ Anita vào thành phố. Cô ấy đã bắt đầu nắm rõ những việc phải làm chẳng kém gì tôi.
Sau khi chấm dứt kỳ nghỉ phép, Anita chuyển sang làm bàn thời gian mà không cần hỏi ý tôi. Chúng tôi vẫn tiếp tục như thế, và tôi đã dạy cô lái máy kéo để cô có thể chất rơm vào trong silo sau khi được tôi chuyển cho. Chúng tôi bắt đầu có những chuyến dã ngoại ngắn bằng xe đạp, chỉ mang theo một phích cà phê và ít thức ăn. Vào các buổi tối thứ Sáu, cô ấy thuê một bộ phim (một thôi) và mua một chai rượu.
Ngoài ra, bộ phim đầu tiên mà Anita thuê là Học viện cảnh sát.
Ngay khi ở một mình là tôi bật tai nghe to hết cỡ. Trong đầu tôi bắt đầu nhen nhóm thành hình một cô Désirée mới, trang điểm kỹ càng, ăn mặc những bộ đồ đắt tiền, và đi cùng những gã đàn ông khác nhau, những tay sành điệu, đọc sách tiếng Anh. Tôi nghĩ cô ấy đã có được cái mình muốn!
Và nói cho cùng, tôi cũng thế còn gì.
Tôi tự hỏi liệu lâu lâu cô ấy có nghĩ đến mình. Và những điều cô ấy muốn nói vào tối hôm đầu tiên gọi điện thoại. Chắc lại rủa xả tôi chứ gì.
Tôi những muốn mình ngồi đối diện với cô ấy, mỉm cười và bảo cô màu son rất hợp, chiếc áo khoác mới cũng thế. Để nhìn thấy cô cười.
Nhưng tôi đã có sự lựa chọn của mình, và bây giờ tôi đã có cả hai: nông trại lẫn gia đình.
Với Anita, mọi chuyện cứ thế diễn ra, và tôi thấy cũng không tệ.
Chắc chắn tôi chẳng bao giờ tin chuyện như thế này với nàng Tôm. Có gì đó nguy hiểm trong những cảm xúc mà cô ấy nhen lên trong tôi – muốn đấm vỡ mặt một người hoàn toàn xa lạ! Ngoài ra, tôi chưa bao giờ thực sự tin vào những cuộc “hôn nhân vì tình”, những thứ bắt đầu khi bạn đắm đuối nhìn một cái cổ áo trễ nải trong một điệu nhảy. Sau đó khi chủ nhân của cái cổ áo có tuổi tác và tình trạng hôn nhân thích hợp, ta sẽ tiếp tục các bước hẹn hò như thường thấy, đi xem phim, những bữa ăn gia đình, mua sắm đồ Ikea và đi nghỉ ở đảo Rhodes. Tiếp đến, ta sẽ đặt một ngày ở nhà thờ của xứ đạo nơi mình ở, và mọi việc cứ tuần tự diễn ra theo một lối mòn đã định, cho tới khi một vị tư vấn hôn nhân vào cuộc.
Tôi tin chắc mọi việc cũng diễn ra êm đẹp như thế ở thời mà cha mẹ chọn vợ cho con trai. Bạn biết cô ấy ít nhiều phù hợp với mình, và chỉ việc quen dần với cô ấy, vì sẽ không có cô nào khác. Mẹ tôi có lẽ sẽ chọn Anita.
Tôi nghĩ Anita cũng như tôi đều có cảm giác đã quá tuổi cho những chuyện lãng mạn. Hai chúng tôi đều cần chuyện này, với lại chúng tôi coi như miễn cho mọi người khỏi phải mất công chế giễu một cô gái quá lứa và một cậu trai lỡ thì.
“Nào, nào, thế này mới gọi là khác chứ!”, Violet nói thế sau khi gặp mặt Anita. Bengt-Göran đã biết Anita từ trước.
Tôi ra ngoài đấm một phát vào tường nhà. Nhưng sau đó tôi lại quay vào.
Anita không ngốc, cũng không tẻ nhạt, mặc dù cô ấy không làm tôi cười được như nàng Tôm. Tôi luôn biết ơn Anita và cảm thấy thoải mái khi ở bên cô ấy. Nhưng tôi không thể cứ thế mà yêu cô ấy được, cũng như tôi không thể tự dưng hát nhạc opera. Không phải tôi, thế thôi.
Cô ấy cũng sẽ không bao giờ hỏi liệu tôi có “yêu” cô ấy hay không.
Người ta có thể yêu mèo, kem dâu, áo thun có cổ và đảo Ibiza – thế rồi đột nhiên người ta phải “yêu” một người duy nhất cho tới khi dừng lại và chuyển sang “yêu” người khác. Tôi luôn cảm thấy chuyện đó giống như chơi trò quay chai bia.
Nó giống như câu chuyện vớ vẩn về loài thiên nga chung tình – tôi không tin bọn thiên nga cho tới khi tôi chứng kiến tận mắt.
Tôi không tin vào Tình yêu, mặc dù tôi đã trải nghiệm nó.
Có thể nói như thế.
Những khi không thể chợp mắt, tôi lại nghĩ thật ra chỉ vì tôi không bao giờ cho tình yêu một cơ hội. Tôi không hình dung nổi mình có thể đặt tình yêu lên trên mọi thứ khác.
Và đôi khi tôi nghĩ mình vẫn chưa hoàn toàn chạm đất, nếu có ngày tôi xuống được đến nơi.
Khi những suy nghĩ của tôi bắt đầu ngả về phía những thứ đại loại như xây dựng một gia đình, tôi không thể không nghĩ tới nàng Tôm bụng mang dạ chửa, với đứa con của tôi nhỏ như một quả bóng nằm gọn trong cơ thể trắng xanh và hao gầy ấy. Nghĩ đến chuyện làm cho nàng mang bầu. Désirée đã từng mong mỏi chuyện đó.
Tôi thông cảm cho những người bị chập mạch khi tin rằng đã trông thấy người ngoài hành tinh, và muốn chối bỏ tất cả những ký ức về chuyện đó. Theo một cách nào đó, chúng quá lớn đối với thế giới của họ, và buộc lòng họ phải xây dựng lại mọi thứ. Và tin tôi đi, trong đầu tôi đã chối bỏ nàng Tôm đến mức tôi không còn nhớ đường tới thư viện nữa.
Tôi chỉ muốn đấm cho gã vỡ mặt. Xem vẻ gã không phải thuộc loại lì đòn. Nếu Désirée mà giở nụ cười nắng hè của cô ấy ra, chắc tôi đã lao qua rào chắn để xông vào giữa hai người. Nhưng cô ấy không cười.
Lần sau tôi sẽ nhờ Anita vào thành phố. Cô ấy đã bắt đầu nắm rõ những việc phải làm chẳng kém gì tôi.
Sau khi chấm dứt kỳ nghỉ phép, Anita chuyển sang làm bàn thời gian mà không cần hỏi ý tôi. Chúng tôi vẫn tiếp tục như thế, và tôi đã dạy cô lái máy kéo để cô có thể chất rơm vào trong silo sau khi được tôi chuyển cho. Chúng tôi bắt đầu có những chuyến dã ngoại ngắn bằng xe đạp, chỉ mang theo một phích cà phê và ít thức ăn. Vào các buổi tối thứ Sáu, cô ấy thuê một bộ phim (một thôi) và mua một chai rượu.
Ngoài ra, bộ phim đầu tiên mà Anita thuê là Học viện cảnh sát.
Ngay khi ở một mình là tôi bật tai nghe to hết cỡ. Trong đầu tôi bắt đầu nhen nhóm thành hình một cô Désirée mới, trang điểm kỹ càng, ăn mặc những bộ đồ đắt tiền, và đi cùng những gã đàn ông khác nhau, những tay sành điệu, đọc sách tiếng Anh. Tôi nghĩ cô ấy đã có được cái mình muốn!
Và nói cho cùng, tôi cũng thế còn gì.
Tôi tự hỏi liệu lâu lâu cô ấy có nghĩ đến mình. Và những điều cô ấy muốn nói vào tối hôm đầu tiên gọi điện thoại. Chắc lại rủa xả tôi chứ gì.
Tôi những muốn mình ngồi đối diện với cô ấy, mỉm cười và bảo cô màu son rất hợp, chiếc áo khoác mới cũng thế. Để nhìn thấy cô cười.
Nhưng tôi đã có sự lựa chọn của mình, và bây giờ tôi đã có cả hai: nông trại lẫn gia đình.
Với Anita, mọi chuyện cứ thế diễn ra, và tôi thấy cũng không tệ.
Chắc chắn tôi chẳng bao giờ tin chuyện như thế này với nàng Tôm. Có gì đó nguy hiểm trong những cảm xúc mà cô ấy nhen lên trong tôi – muốn đấm vỡ mặt một người hoàn toàn xa lạ! Ngoài ra, tôi chưa bao giờ thực sự tin vào những cuộc “hôn nhân vì tình”, những thứ bắt đầu khi bạn đắm đuối nhìn một cái cổ áo trễ nải trong một điệu nhảy. Sau đó khi chủ nhân của cái cổ áo có tuổi tác và tình trạng hôn nhân thích hợp, ta sẽ tiếp tục các bước hẹn hò như thường thấy, đi xem phim, những bữa ăn gia đình, mua sắm đồ Ikea và đi nghỉ ở đảo Rhodes. Tiếp đến, ta sẽ đặt một ngày ở nhà thờ của xứ đạo nơi mình ở, và mọi việc cứ tuần tự diễn ra theo một lối mòn đã định, cho tới khi một vị tư vấn hôn nhân vào cuộc.
Tôi tin chắc mọi việc cũng diễn ra êm đẹp như thế ở thời mà cha mẹ chọn vợ cho con trai. Bạn biết cô ấy ít nhiều phù hợp với mình, và chỉ việc quen dần với cô ấy, vì sẽ không có cô nào khác. Mẹ tôi có lẽ sẽ chọn Anita.
Tôi nghĩ Anita cũng như tôi đều có cảm giác đã quá tuổi cho những chuyện lãng mạn. Hai chúng tôi đều cần chuyện này, với lại chúng tôi coi như miễn cho mọi người khỏi phải mất công chế giễu một cô gái quá lứa và một cậu trai lỡ thì.
“Nào, nào, thế này mới gọi là khác chứ!”, Violet nói thế sau khi gặp mặt Anita. Bengt-Göran đã biết Anita từ trước.
Tôi ra ngoài đấm một phát vào tường nhà. Nhưng sau đó tôi lại quay vào.
Anita không ngốc, cũng không tẻ nhạt, mặc dù cô ấy không làm tôi cười được như nàng Tôm. Tôi luôn biết ơn Anita và cảm thấy thoải mái khi ở bên cô ấy. Nhưng tôi không thể cứ thế mà yêu cô ấy được, cũng như tôi không thể tự dưng hát nhạc opera. Không phải tôi, thế thôi.
Cô ấy cũng sẽ không bao giờ hỏi liệu tôi có “yêu” cô ấy hay không.
Người ta có thể yêu mèo, kem dâu, áo thun có cổ và đảo Ibiza – thế rồi đột nhiên người ta phải “yêu” một người duy nhất cho tới khi dừng lại và chuyển sang “yêu” người khác. Tôi luôn cảm thấy chuyện đó giống như chơi trò quay chai bia.
Nó giống như câu chuyện vớ vẩn về loài thiên nga chung tình – tôi không tin bọn thiên nga cho tới khi tôi chứng kiến tận mắt.
Tôi không tin vào Tình yêu, mặc dù tôi đã trải nghiệm nó.
Có thể nói như thế.
Những khi không thể chợp mắt, tôi lại nghĩ thật ra chỉ vì tôi không bao giờ cho tình yêu một cơ hội. Tôi không hình dung nổi mình có thể đặt tình yêu lên trên mọi thứ khác.
Và đôi khi tôi nghĩ mình vẫn chưa hoàn toàn chạm đất, nếu có ngày tôi xuống được đến nơi.
Khi những suy nghĩ của tôi bắt đầu ngả về phía những thứ đại loại như xây dựng một gia đình, tôi không thể không nghĩ tới nàng Tôm bụng mang dạ chửa, với đứa con của tôi nhỏ như một quả bóng nằm gọn trong cơ thể trắng xanh và hao gầy ấy. Nghĩ đến chuyện làm cho nàng mang bầu. Désirée đã từng mong mỏi chuyện đó.
Tôi thông cảm cho những người bị chập mạch khi tin rằng đã trông thấy người ngoài hành tinh, và muốn chối bỏ tất cả những ký ức về chuyện đó. Theo một cách nào đó, chúng quá lớn đối với thế giới của họ, và buộc lòng họ phải xây dựng lại mọi thứ. Và tin tôi đi, trong đầu tôi đã chối bỏ nàng Tôm đến mức tôi không còn nhớ đường tới thư viện nữa.
Tác giả :
Katarina Mazetti