Anh Chàng Mộ Bên
Chương 34
- Anh cho phép em lục lọi ngăm kéo của anh nhé? – Cô ấy đã hỏi tôi như thế.
Tôi đã tự nhủ mình chẳng có gì để giấu giếm, ngoại trừ có thể là vài cuốn tạp chí khiêu dâm đã cũ, và tôi sẽ thừa nhận không chút ngại ngùng.
Nhưng cô ấy đã tìm thấy một thứ tệ hơn thế nhiều. Cuốn sổ liên lạc năm cuối trung học của tôi.
Nhìn hết một lượt những điểm số chót vót của tôi, quai hàm cô ấy trễ xuống tận ngực. Sau đó cô trở nên kích động và lắp bắp bảo rằng nếu được phép nêu ý kiến, thì phải nói là bố mẹ tôi thật đáng xấu hổ khi không bắt tôi học hành đến nơi đến chốn. Với những điểm số như thế! Cô cứ lảm nhảm mãi về những chương trình học cho người lớn và các học bổng cho sinh viên lớn tuổi.
Đó là lần đầu tiên tôi giận cô ấy đến tối mắt tối mũi. Tôi chỉ muốn tống cho cô một quả vào giữa khuôn mặt màu vỏ trứng và khiến máu mũi tuôn ra. Nhưng trong nhà tôi, mọi chuyện rất rõ ràng, chúng tôi không đánh phụ nữ. Vì chúng tôi là những người tử tế, chứ không phải vì chúng tôi tiếc cho một nhân công lao động quý báu, tôi nghĩ thế.
Nhưng lúc ấy tôi muốn đánh cô ấy ghê gớm, và cô nàng cũng không được tính là một nhân công.
Tuy nhiên, thay vì ra tay, tôi chỉ khoác áo vào và bỏ đi không nói một lời, bỏ mặc cô ấy thao thao bất tuyệt. Tôi đi kiểm tra tình hình của một con bò sữa vừa khỏi sốt hậu sản và mới bắt đầu tìm cách đứng dậy trong ô chuồng của mình. Giận run người, tôi vỗ về cái cổ đẫm mồ hôi của con bò trong lúc nó chật vật tìm cách đứng dậy trên bốn chân. Cuối cùng, nó cũng bắt đầu nhai phần ngũ cốc bổ sung của mình.
- Cố lên nào! – Tôi thì thầm. – Cố lên! Cố lên!
Sau đó tôi quay vào nhà.
Désirée bực bội ra mặt.
- Anh không thể bỏ lại đồ bảo hộ hôi hám dưới hầm hay sao? – Cô nói. – Mà thôi, dù sao thì mấy cái chương trình học bổ túc dành cho người lớn...
Tôi siết hai nắm đấm lại và ép chặt vào hai tai mình.
- Em có hiểu em đang lảm nhảm gì không hả? Em đang bảo anh bán nông trại đó! – Tôi hét lên. – Anh thừa biết em không đời nào chăm sóc nó trong khi anh tận hưởng món tiền học bổng. Hay em bảo anh đưa lũ bò vào ở cùng trong ký túc xá?
Cô tái người, làn da trở nên trắng như tuyết.
- Em không hiểu nổi tại sao anh nổi cáu. – Cô lẩm bẩm. – Chắc chắn là anh có cơ hội để đi học, nếu anh muốn. Em chỉ muốn nói là anh rất có năng lực. Nhưng có lẽ anh không hề muốn học. Anh quên chuyện em vừa nói đi!
- Muốn á? – Tôi hét to. – Muốn, muốn, muốn! Rồi sau đó thì sao? Khi anh bỏ ra năm, sáu năm trời đi học, anh sẽ cộng thêm món nợ nửa triệu vào sổ nợ hiện tại. Rồi sau đó anh sẽ làm gì? Trở thành thủ thư chắc? Anh sẽ dạo quanh các giá sách và điểm lại các thành tích học tập của mình hay sao? Với lại, em thì biết gì về những chuyện bố mẹ bắt anh làm, khỉ gió?
Cô ấy nín thinh, cắm mắt vào sổ liên lạc của tôi. Tôi giật nó ra khỏi tay cô, xé thành trăm mảnh, và để cho các vụn giấy rơi như mưa xuống đầu cô ấy. Tôi hành động như một kẻ điên thực sự.
- Em không có quyền bảo anh phải muốn thế này thế nọ! – Tôi gào lên. – Lúc nào em cũng làm theo ý em. Em muốn một người có thể tranh luận về Lacong, để không phải mất mặt với đám đồng nghiệp của em. Em có biết cái quái gì về nông trại đâu. Cái anh muốn, là có một ai đó giúp anh tọng canxi kịp thời vào họng mấy con bò đẻ, để bọn nó không bị sốt hậu sản ấy. – Càng lúc tôi càng to tiếng hơn.
Cô ấy đứng dậy.
- Anh cố lấp miệng ai đấy? – Cô chỉ nói có thế, rồi bỏ đi.
Tôi nghe thấy tiếng xe hơi nổ máy trong sân, sau đó là một sự im lặng khủng khiếp. Chỉ còn câu hỏi của cô lơ lửng giữa không trung.
Tôi đã tự nhủ mình chẳng có gì để giấu giếm, ngoại trừ có thể là vài cuốn tạp chí khiêu dâm đã cũ, và tôi sẽ thừa nhận không chút ngại ngùng.
Nhưng cô ấy đã tìm thấy một thứ tệ hơn thế nhiều. Cuốn sổ liên lạc năm cuối trung học của tôi.
Nhìn hết một lượt những điểm số chót vót của tôi, quai hàm cô ấy trễ xuống tận ngực. Sau đó cô trở nên kích động và lắp bắp bảo rằng nếu được phép nêu ý kiến, thì phải nói là bố mẹ tôi thật đáng xấu hổ khi không bắt tôi học hành đến nơi đến chốn. Với những điểm số như thế! Cô cứ lảm nhảm mãi về những chương trình học cho người lớn và các học bổng cho sinh viên lớn tuổi.
Đó là lần đầu tiên tôi giận cô ấy đến tối mắt tối mũi. Tôi chỉ muốn tống cho cô một quả vào giữa khuôn mặt màu vỏ trứng và khiến máu mũi tuôn ra. Nhưng trong nhà tôi, mọi chuyện rất rõ ràng, chúng tôi không đánh phụ nữ. Vì chúng tôi là những người tử tế, chứ không phải vì chúng tôi tiếc cho một nhân công lao động quý báu, tôi nghĩ thế.
Nhưng lúc ấy tôi muốn đánh cô ấy ghê gớm, và cô nàng cũng không được tính là một nhân công.
Tuy nhiên, thay vì ra tay, tôi chỉ khoác áo vào và bỏ đi không nói một lời, bỏ mặc cô ấy thao thao bất tuyệt. Tôi đi kiểm tra tình hình của một con bò sữa vừa khỏi sốt hậu sản và mới bắt đầu tìm cách đứng dậy trong ô chuồng của mình. Giận run người, tôi vỗ về cái cổ đẫm mồ hôi của con bò trong lúc nó chật vật tìm cách đứng dậy trên bốn chân. Cuối cùng, nó cũng bắt đầu nhai phần ngũ cốc bổ sung của mình.
- Cố lên nào! – Tôi thì thầm. – Cố lên! Cố lên!
Sau đó tôi quay vào nhà.
Désirée bực bội ra mặt.
- Anh không thể bỏ lại đồ bảo hộ hôi hám dưới hầm hay sao? – Cô nói. – Mà thôi, dù sao thì mấy cái chương trình học bổ túc dành cho người lớn...
Tôi siết hai nắm đấm lại và ép chặt vào hai tai mình.
- Em có hiểu em đang lảm nhảm gì không hả? Em đang bảo anh bán nông trại đó! – Tôi hét lên. – Anh thừa biết em không đời nào chăm sóc nó trong khi anh tận hưởng món tiền học bổng. Hay em bảo anh đưa lũ bò vào ở cùng trong ký túc xá?
Cô tái người, làn da trở nên trắng như tuyết.
- Em không hiểu nổi tại sao anh nổi cáu. – Cô lẩm bẩm. – Chắc chắn là anh có cơ hội để đi học, nếu anh muốn. Em chỉ muốn nói là anh rất có năng lực. Nhưng có lẽ anh không hề muốn học. Anh quên chuyện em vừa nói đi!
- Muốn á? – Tôi hét to. – Muốn, muốn, muốn! Rồi sau đó thì sao? Khi anh bỏ ra năm, sáu năm trời đi học, anh sẽ cộng thêm món nợ nửa triệu vào sổ nợ hiện tại. Rồi sau đó anh sẽ làm gì? Trở thành thủ thư chắc? Anh sẽ dạo quanh các giá sách và điểm lại các thành tích học tập của mình hay sao? Với lại, em thì biết gì về những chuyện bố mẹ bắt anh làm, khỉ gió?
Cô ấy nín thinh, cắm mắt vào sổ liên lạc của tôi. Tôi giật nó ra khỏi tay cô, xé thành trăm mảnh, và để cho các vụn giấy rơi như mưa xuống đầu cô ấy. Tôi hành động như một kẻ điên thực sự.
- Em không có quyền bảo anh phải muốn thế này thế nọ! – Tôi gào lên. – Lúc nào em cũng làm theo ý em. Em muốn một người có thể tranh luận về Lacong, để không phải mất mặt với đám đồng nghiệp của em. Em có biết cái quái gì về nông trại đâu. Cái anh muốn, là có một ai đó giúp anh tọng canxi kịp thời vào họng mấy con bò đẻ, để bọn nó không bị sốt hậu sản ấy. – Càng lúc tôi càng to tiếng hơn.
Cô ấy đứng dậy.
- Anh cố lấp miệng ai đấy? – Cô chỉ nói có thế, rồi bỏ đi.
Tôi nghe thấy tiếng xe hơi nổ máy trong sân, sau đó là một sự im lặng khủng khiếp. Chỉ còn câu hỏi của cô lơ lửng giữa không trung.
Tác giả :
Katarina Mazetti