Anh Chàng Lạnh Lùng Và Cô Nàng Trẻ Con
Chương 22: Kí ức ở quán Only!
------------- 5 giờ 20 phút --------------
Tôi đang loay hoay tìm địa chỉ của quán cafe Only.
------------- 5 giờ 30 phút --------------
Hay quá! Mất hết 10 phút tìm cái địa chỉ dài dòng, nhiều số thì tôi cũng thấy được! Tôi mở cửa bước vào quán thì tiếng chuông treo trên cửa reo “ring, ring” thật vui tai. Bỗng hàng nghìn hình ảnh đâu ra ùa về trong trí nhớ của tôi:
.... Có một cô bé nhí nha nhí nhảnh chừng bốn, năm tuổi nắm tay một người phụ nữ mà nó gọi là “mẹ” cùng bước vào quán cafe tên Only. Vừa bước vào, mẹ nó dắt nó tới một cái bàn đã đặt trước, nhưng ở bàn đấy có thấp thoáng hai bóng hình, một nhỏ, một lớn. Mẹ nó vui vẻ dẫn nó đi nhanh một tí, tới chỗ chủ nhân của hai cái bóng ấy. Tới nơi, mẹ nó kéo ghế cho nó rồi tự kéo ghế cho mình ngồi, cười nói:
_ Lâu rồi không gặp cậu! Cậu vẫn sống tốt chứ?
_ Tớ sống tốt! Đây là đúa con trai đầu lòng của bọn tớ đấy! Còn kia là con gái cậu à?- Người phụ nữ ngồi bàn này trông có vẻ trạc tuổi mẹ nó.
_ Ừ! Đây là Minh Châu, hay là bé Sao. Chào cô đi con!
_ Dạ! Con chào cô ạ!
_ Woa! Con dễ thương quá à! Bé Sao đúng là y như mẹ con hồi nhỏ!
_ Thiệt “hông” cô? Mẹ con cũng giống con hồi nhỏ hả cô?
_ Ừm! Hihi.... À! Xém quên! Phong, con giới thiệu về mình đi!
_ Vâng! Chào cô, con là Lâm Nhật Phong, con của ba Lâm Nhật Nam.- Thằng nhóc ấy với vẻ mặt có chút kiêu ngạo và lạnh lùng đáp trả mẹ nó. Nhưng khuôn mặt nhóc ấy có một vẻ đẹp rất thu hút người khác.
_ Phong, vậy con mấy tuổi rồi?
_ Dạ, sáu!
_ Vậy là con bằng tuổi với bé Sao nhà cô rồi!
_ Mẹ ơi! Phong....cậu ấy....con có thể gọi cậu ấy là Gió không?
_ Phong....Gió.... À! Cô hiểu ý con rồi, ý con nói là phong đồng nghĩa với gió à?
_ Vâng ạ!
_ Con thông minh quá! Được! Con cứ gọi bạn là Gió đi!
_ Con cá́m ơn cô ạ! Mà cô ơi! Tại sao bạn Gió ít nói thế cô? Bạn đó không biết cười nữa kìa! Hay bạn đó chưa biết nói hả cô?
_ À...thì...thì...
_ Sao! Không được nói như thế! Đó là hỗn đấy!
_ Dạ...... Con xin lỗi cô! Chỉ là con hơi tò mò thôi ạ!
_ Không sao đâu con! Thôi con ra ngoài khu vui chơi kia chơi với Gió đi nha!
_ Dạ được ạ! Gió! Đi thôi!
Nói rồi, nó kéo thằng nhóc ít nói ấy đi tới chỗ dành cho con nít gần đấy. Hai người mẹ thấy thế chỉ cười cười vui vẻ. Khi vừa tới khu vui chơi thì nhóc đẩy tay nó ra:
_ Này! Cậu kéo tôi ra đây làm gì? Cậu muốn chơi thì chơi một mình đi!
_ Tớ xin lỗi!- Nó nhẹ nhăn mặt vì cái đẩy tay ấy làm nó ngã về phía sau, nhưng nó lại lấy hai cổ tay chống nên bị đỏ đỏ. Nó khẽ xoa xoa cho bớt đỏ, rồi phủi phủi quần áo đứng dậy. - Tại vì mẹ của chúng ta lâu ngày mới gặp lại nên sẽ có nhiều chuyện để nói. Nhưng nếu có con nít sẽ hơi khó nói chuyện.
_ Cậu là con nít, chứ tôi không phải.
_ Cậu cũng bằng tuổi tớ mà sao không phải con nít?
_ Cậu đúng là lắm chuyện!
_ Xin lỗi mà! Hihi.... Hay mình chơi trò gì đi! Lỡ tới rồi!
_ Cậu chơi gì thì chơi đi! Tôi ngồi đây.
_ Thôi mà! Hai người chơi mới vui! Chơi cầu tuột, chơi cát, xích đu, câu cá,....
_ RA CHỖ KHÁC MÀ CHƠI! ĐỪNG LÀM PHIỀN TÔI.
Nghe thấy tiếng hét của nhóc, mẹ nhóc cùng mẹ nó chạy như bay ra, thì thấy cảnh tượng này mẹ Gió nói:
_ Phong, có chuyện gì vậy? Tại sao con lại hét lên với bạn?
_ Dạ cô ơi, không phải do bạn ấy đâu, là do con ép bạn Gió chơi, nhưng bạn đó “hông” thích nên...
_ Được rồi! Cô không trách con đâu.
_ Sao! Hôm nay con hư lắm, về nhà mẹ sẽ xử tội con.
_ Dạ..... Con xin lỗi mẹ.̀
_ Thôi, vậy hai con chơi tiếp đi, nhớ đừng gây gổ nữa đấy!
_ Dạ! Con nhớ rồi cô!
Khi hai bà mẹ vừa đi, nó thở phào nhẹ nhõm, quay qua cười với Gió:
_ Hihi... Hên quá! Hai người họ chưa phát hiện ra tay tớ bị thương. Vậy cậu ngồi đây đi, tớ ra kia chơi. Nếu thấy buồn thì ra chơi với tớ nhé!
_ Tại sao cậu lại làm thế?
_ Tớ làm gì sai nữa à?
_ Không! Tại sao cậu lại nhận lỗi thay tôi?
_ À! Tại tớ thấy mẹ cậu cưng cậu nhiều lắm, nếu thấy cậu như thế chắc mẹ cậu buồn lắm đấy!
_ Thế còn cậu? Mẹ cậu không thất vọng à?
_ Mẹ tớ có hi vọng vào tớ đâu mà thất vọng, mẹ tớ chắc rất hối hận khi sinh ra tớ đấy! Với lại tớ hay bị mẹ cho “ăn đòn” nhiều rồi nên cũng quen rồi. Nếu mẹ tớ mà buồn thì tớ cũng có cách làm mẹ tớ vui lên.
_ Theo tôi, người mẹ nào mà chẳng thương con mình nên cậu mau dẹp cái suy nghĩ đó đi!
_ Hihi! Nhìn cậu như “ông cụ non” vậy đó! Thôi tớ ra kia chơi tí!
Sau đó, nó bỏ đi, để lại nhiều dấu hỏi khó hiểu trong đầu nhóc ta. Nhưng khi tới bãi cát, chỉ có một mình, nó quỳ hai đầu gối xuống, nước mắt đầm đìa rơi. Nó đau quá mà, hai cổ tay nó ngày càng đỏ hơn, ngày càng rát hơn và trái tim nó cũng hơi hơi đau. Bởi không hiểu vì sao mẹ nó không bao giờ hiểu được nó, nó làm gì cũng bị cho là hư, là quậy, nhưng trong đầu nó rất ngoan ngoãn, chỉ muốn giúp đỡ mọi người thôi. Bỗng đâu, một cái khăn mùi xoa rớt xuống đầu gối nó, nó vội lau nước mắt đi, nói nhưng vì cổ nó cứ nấc lên làm cho ai kia chẳng hiểu nó đang nói gì:
_ Tớ....h....ông....c...ó....kh....óc....
“Không có óc hả????”, người bên kia nghe nó nói thành “không có óc”, liền ngồi trước mặt nó nói:
_ Tôi xin lỗi! Để tôi coi hai cổ tay của cậu.
_ Tớ....k....hông....sao....
_ Không sao cũng phải đưa cho tôi xem. Nhưng....cậu không có “óc” hả?
_ Hử?- Hai mắt nó nhìn chằm chằm vào Gió.
_ Sao thế? Tôi nghe nhầm đúng không?
_ Sao cậu biết được? Sao cậu biết tớ không có “ốc“.
_ Là...là....thiệt hả? Vậy sao cậu sống được?
_ Sao lại không sống được? Mặc dù không có “ốc” nhưng vẫn có misa, lulu, mimi mà?
_ Cậu đang nói gì vậy?
_ Thì con ốc đấy! Cậu nói tớ không có ốc.
_ Haizzzz! Không phải con ốc mà là óc người, não người ấy.
_ Sao tớ lại không có? Không có sao tớ sống được?
_ Chứ sao hồi nảy cậu nói cậu không có óc?
_ Có à? Sao tớ không nhớ?
_ Trời! Cái cậu này!
_ À!
_ Nhớ rồi à?
_ Ừm! Tớ nói là không có “khóc” chứ không phải là “óc“.
_ Vậy là tôi nghe nhầm thiệt.
_ Hihihi! Không có gì! Gió này! Mình làm bạn nha!
_ Làm bạn ư?
_ Tất nhiên! Cậu không có bạn à?
_ Chưa có ai muốn làm bạn với tôi cả. Vì họ không muốn dính líu tới những gì liên quan tới tập đoàn họ Lâm.
_ À! Vụ nghề tay trái của ba cậu là xã hội đen à?
_ Suỵt! Cậu nhỏ mồm xíu đi!
_ Chuyện đó cậu không cần phải lo đâu, tớ không ghét bác ấy đâu. Ngược lại, tớ còn rất ngưỡng mộ tài năng điều hành công ty Sayoi của bác ấy.
_ Thiệt...thiệt không?
_ Ừm! Hihi.... Vậy chúng mình làm bạn nha Gió!
_ Cậu muốn làm bạn của tôi thiệt không?
_ Tất nhiên rồi! Tớ không biết nói dối.- Nó cười nhẹ nhàng, đứng dậy rồi đưa bàn tay của mình ra- Đồng ý nha!
_ Ừ!- Nhóc đặt lên bàn tay mềm mại của nó- Tôi....tớ....có thể gọi cậu là Sao không?
_ Được chứ! Tớ sẽ gọi cậu là Gió nha!
_ Ừm!
_ Hihi! Vậy tụi mình chơi cầu tuột đi!
_ Ừm!
_ Cậu vui lên đi chứ! Có tớ là bạn rồi mà!
Rồi hai đứa nó kéo nhau đi chơi tất cả trò chơi có ở đấy, nhưng trong những lúc ấy, nhóc Gió không hề cười một tí nào, làm cho nó ngày càng lo lắng. Bởi thế, đang đi lên bậc thang để tuột xuống chơi thì nó trượt chân, tuột xuống trong một hình dáng không thể không cười được, mông nó nhỉnh lên, đầu nó úp xuống, hên là nó mặc quần, nếu không là mất cả đời gái. Mấy đứa trẻ xung quanh thấy thế cười phá lên, còn nó, khi đã chỉnh chu lại quần áo thì cũng ngượng đỏ cả mặt chạy biến đi, thằng nhóc thấy thế dí theo kêu:
_ Sao! Sao! Sao! Cậu đứng lại cho tôi!
_ Không! Tớ không còn mặt mũi nào nhìn cậu nữa, cậu cũng thấy luôn rồi mà!
Nhưng, tốc độ của con trai vẫn là nhất nhỉ, Gió tăng tốc, chạy theo và cuối cùng cũng kịp, vớ lấy tay nó, kéo nó lại nói:
_ Hộc! Hộc!- Nhóc ta thở đấy!- Đúng là tôi có thấy.....
_ Thấy chưa! Thế tớ đâu còn cái tư cách gì để nói chuyện với cậu đâu.
_ Nhưng tôi sẽ xem như là mình chưa thấy gì hết....
_ Sao cậu có thể xem là không thấy khi đã thấy tất cả?
_ NÀY!!! CẬU NÓI XONG CHƯA? NẢY GIỜ CẬU CÓ BIẾT LÀ CẬU CẮT LỜI CỦA TÔI KHÔNG HẢ?
_ Xin...xin...lỗi...Gió!
_ Haizz! Thật hết nói nổi với cậu, 1 giây trước đang hùng hồn như con sư tử, nhưng chỉ sau 1 giây lại biến thành một con thỏ nghe lời.
_ Hihi....
_ Thôi! Mà nảy té có bị trầy ở đâu không?
Nó nhìn xuống, nhìn qua, nhìn lại rồi nói:
_ Gió đang nói chuyện với tớ à?
_ Không nói với cậu thì với ai? Chỗ này chỉ có tôi với cậu à!
_ Ờ hen!- Nó tự cốc vào đầu mình- Tớ ngốc thật! Hihi...
_ Giờ cậu mới biết à?- Nhìn cái hành động ngây thơ của nó, thằng nhóc không thể nhịn cười được, thể hiện ra bên ngoài.
_ Cậu vừa cười à?
_ Đâu...đâu...có!- “Mình vừa cười thiệt ư? Chắc là nhầm lẫn gì rồi!”, nhóc nghĩ.
_ Tớ thấy mà!
_ Cậu nhằm rồi đấy!
_ Yeahhhh! Gió của Sao đã cười rồi! Hoan hô! Hoan hô!
_ Ai là của cậu?- Mặt Gió hơi ửng đỏ nhưng cũng kịp giấu đi để không bị ai kia phát hiện.
_ Vậy hoy! Tìm chỗ ngồi nghỉ đi, tớ mỏi rồi.
_ Được!
_ Quý khách ơi! Quý khách!
HẾT
Chap này hơi hại não về chính tả:))), mình đọc mà còn rối cả não!!!! Mấy bạn đọc xong bình chọn, bình luân cho mình nhenn! Mình đã úp chap đúng hạn rồi mừ, nên cổ vũ mình xíu đi nhenn!!!
Tôi đang loay hoay tìm địa chỉ của quán cafe Only.
------------- 5 giờ 30 phút --------------
Hay quá! Mất hết 10 phút tìm cái địa chỉ dài dòng, nhiều số thì tôi cũng thấy được! Tôi mở cửa bước vào quán thì tiếng chuông treo trên cửa reo “ring, ring” thật vui tai. Bỗng hàng nghìn hình ảnh đâu ra ùa về trong trí nhớ của tôi:
.... Có một cô bé nhí nha nhí nhảnh chừng bốn, năm tuổi nắm tay một người phụ nữ mà nó gọi là “mẹ” cùng bước vào quán cafe tên Only. Vừa bước vào, mẹ nó dắt nó tới một cái bàn đã đặt trước, nhưng ở bàn đấy có thấp thoáng hai bóng hình, một nhỏ, một lớn. Mẹ nó vui vẻ dẫn nó đi nhanh một tí, tới chỗ chủ nhân của hai cái bóng ấy. Tới nơi, mẹ nó kéo ghế cho nó rồi tự kéo ghế cho mình ngồi, cười nói:
_ Lâu rồi không gặp cậu! Cậu vẫn sống tốt chứ?
_ Tớ sống tốt! Đây là đúa con trai đầu lòng của bọn tớ đấy! Còn kia là con gái cậu à?- Người phụ nữ ngồi bàn này trông có vẻ trạc tuổi mẹ nó.
_ Ừ! Đây là Minh Châu, hay là bé Sao. Chào cô đi con!
_ Dạ! Con chào cô ạ!
_ Woa! Con dễ thương quá à! Bé Sao đúng là y như mẹ con hồi nhỏ!
_ Thiệt “hông” cô? Mẹ con cũng giống con hồi nhỏ hả cô?
_ Ừm! Hihi.... À! Xém quên! Phong, con giới thiệu về mình đi!
_ Vâng! Chào cô, con là Lâm Nhật Phong, con của ba Lâm Nhật Nam.- Thằng nhóc ấy với vẻ mặt có chút kiêu ngạo và lạnh lùng đáp trả mẹ nó. Nhưng khuôn mặt nhóc ấy có một vẻ đẹp rất thu hút người khác.
_ Phong, vậy con mấy tuổi rồi?
_ Dạ, sáu!
_ Vậy là con bằng tuổi với bé Sao nhà cô rồi!
_ Mẹ ơi! Phong....cậu ấy....con có thể gọi cậu ấy là Gió không?
_ Phong....Gió.... À! Cô hiểu ý con rồi, ý con nói là phong đồng nghĩa với gió à?
_ Vâng ạ!
_ Con thông minh quá! Được! Con cứ gọi bạn là Gió đi!
_ Con cá́m ơn cô ạ! Mà cô ơi! Tại sao bạn Gió ít nói thế cô? Bạn đó không biết cười nữa kìa! Hay bạn đó chưa biết nói hả cô?
_ À...thì...thì...
_ Sao! Không được nói như thế! Đó là hỗn đấy!
_ Dạ...... Con xin lỗi cô! Chỉ là con hơi tò mò thôi ạ!
_ Không sao đâu con! Thôi con ra ngoài khu vui chơi kia chơi với Gió đi nha!
_ Dạ được ạ! Gió! Đi thôi!
Nói rồi, nó kéo thằng nhóc ít nói ấy đi tới chỗ dành cho con nít gần đấy. Hai người mẹ thấy thế chỉ cười cười vui vẻ. Khi vừa tới khu vui chơi thì nhóc đẩy tay nó ra:
_ Này! Cậu kéo tôi ra đây làm gì? Cậu muốn chơi thì chơi một mình đi!
_ Tớ xin lỗi!- Nó nhẹ nhăn mặt vì cái đẩy tay ấy làm nó ngã về phía sau, nhưng nó lại lấy hai cổ tay chống nên bị đỏ đỏ. Nó khẽ xoa xoa cho bớt đỏ, rồi phủi phủi quần áo đứng dậy. - Tại vì mẹ của chúng ta lâu ngày mới gặp lại nên sẽ có nhiều chuyện để nói. Nhưng nếu có con nít sẽ hơi khó nói chuyện.
_ Cậu là con nít, chứ tôi không phải.
_ Cậu cũng bằng tuổi tớ mà sao không phải con nít?
_ Cậu đúng là lắm chuyện!
_ Xin lỗi mà! Hihi.... Hay mình chơi trò gì đi! Lỡ tới rồi!
_ Cậu chơi gì thì chơi đi! Tôi ngồi đây.
_ Thôi mà! Hai người chơi mới vui! Chơi cầu tuột, chơi cát, xích đu, câu cá,....
_ RA CHỖ KHÁC MÀ CHƠI! ĐỪNG LÀM PHIỀN TÔI.
Nghe thấy tiếng hét của nhóc, mẹ nhóc cùng mẹ nó chạy như bay ra, thì thấy cảnh tượng này mẹ Gió nói:
_ Phong, có chuyện gì vậy? Tại sao con lại hét lên với bạn?
_ Dạ cô ơi, không phải do bạn ấy đâu, là do con ép bạn Gió chơi, nhưng bạn đó “hông” thích nên...
_ Được rồi! Cô không trách con đâu.
_ Sao! Hôm nay con hư lắm, về nhà mẹ sẽ xử tội con.
_ Dạ..... Con xin lỗi mẹ.̀
_ Thôi, vậy hai con chơi tiếp đi, nhớ đừng gây gổ nữa đấy!
_ Dạ! Con nhớ rồi cô!
Khi hai bà mẹ vừa đi, nó thở phào nhẹ nhõm, quay qua cười với Gió:
_ Hihi... Hên quá! Hai người họ chưa phát hiện ra tay tớ bị thương. Vậy cậu ngồi đây đi, tớ ra kia chơi. Nếu thấy buồn thì ra chơi với tớ nhé!
_ Tại sao cậu lại làm thế?
_ Tớ làm gì sai nữa à?
_ Không! Tại sao cậu lại nhận lỗi thay tôi?
_ À! Tại tớ thấy mẹ cậu cưng cậu nhiều lắm, nếu thấy cậu như thế chắc mẹ cậu buồn lắm đấy!
_ Thế còn cậu? Mẹ cậu không thất vọng à?
_ Mẹ tớ có hi vọng vào tớ đâu mà thất vọng, mẹ tớ chắc rất hối hận khi sinh ra tớ đấy! Với lại tớ hay bị mẹ cho “ăn đòn” nhiều rồi nên cũng quen rồi. Nếu mẹ tớ mà buồn thì tớ cũng có cách làm mẹ tớ vui lên.
_ Theo tôi, người mẹ nào mà chẳng thương con mình nên cậu mau dẹp cái suy nghĩ đó đi!
_ Hihi! Nhìn cậu như “ông cụ non” vậy đó! Thôi tớ ra kia chơi tí!
Sau đó, nó bỏ đi, để lại nhiều dấu hỏi khó hiểu trong đầu nhóc ta. Nhưng khi tới bãi cát, chỉ có một mình, nó quỳ hai đầu gối xuống, nước mắt đầm đìa rơi. Nó đau quá mà, hai cổ tay nó ngày càng đỏ hơn, ngày càng rát hơn và trái tim nó cũng hơi hơi đau. Bởi không hiểu vì sao mẹ nó không bao giờ hiểu được nó, nó làm gì cũng bị cho là hư, là quậy, nhưng trong đầu nó rất ngoan ngoãn, chỉ muốn giúp đỡ mọi người thôi. Bỗng đâu, một cái khăn mùi xoa rớt xuống đầu gối nó, nó vội lau nước mắt đi, nói nhưng vì cổ nó cứ nấc lên làm cho ai kia chẳng hiểu nó đang nói gì:
_ Tớ....h....ông....c...ó....kh....óc....
“Không có óc hả????”, người bên kia nghe nó nói thành “không có óc”, liền ngồi trước mặt nó nói:
_ Tôi xin lỗi! Để tôi coi hai cổ tay của cậu.
_ Tớ....k....hông....sao....
_ Không sao cũng phải đưa cho tôi xem. Nhưng....cậu không có “óc” hả?
_ Hử?- Hai mắt nó nhìn chằm chằm vào Gió.
_ Sao thế? Tôi nghe nhầm đúng không?
_ Sao cậu biết được? Sao cậu biết tớ không có “ốc“.
_ Là...là....thiệt hả? Vậy sao cậu sống được?
_ Sao lại không sống được? Mặc dù không có “ốc” nhưng vẫn có misa, lulu, mimi mà?
_ Cậu đang nói gì vậy?
_ Thì con ốc đấy! Cậu nói tớ không có ốc.
_ Haizzzz! Không phải con ốc mà là óc người, não người ấy.
_ Sao tớ lại không có? Không có sao tớ sống được?
_ Chứ sao hồi nảy cậu nói cậu không có óc?
_ Có à? Sao tớ không nhớ?
_ Trời! Cái cậu này!
_ À!
_ Nhớ rồi à?
_ Ừm! Tớ nói là không có “khóc” chứ không phải là “óc“.
_ Vậy là tôi nghe nhầm thiệt.
_ Hihihi! Không có gì! Gió này! Mình làm bạn nha!
_ Làm bạn ư?
_ Tất nhiên! Cậu không có bạn à?
_ Chưa có ai muốn làm bạn với tôi cả. Vì họ không muốn dính líu tới những gì liên quan tới tập đoàn họ Lâm.
_ À! Vụ nghề tay trái của ba cậu là xã hội đen à?
_ Suỵt! Cậu nhỏ mồm xíu đi!
_ Chuyện đó cậu không cần phải lo đâu, tớ không ghét bác ấy đâu. Ngược lại, tớ còn rất ngưỡng mộ tài năng điều hành công ty Sayoi của bác ấy.
_ Thiệt...thiệt không?
_ Ừm! Hihi.... Vậy chúng mình làm bạn nha Gió!
_ Cậu muốn làm bạn của tôi thiệt không?
_ Tất nhiên rồi! Tớ không biết nói dối.- Nó cười nhẹ nhàng, đứng dậy rồi đưa bàn tay của mình ra- Đồng ý nha!
_ Ừ!- Nhóc đặt lên bàn tay mềm mại của nó- Tôi....tớ....có thể gọi cậu là Sao không?
_ Được chứ! Tớ sẽ gọi cậu là Gió nha!
_ Ừm!
_ Hihi! Vậy tụi mình chơi cầu tuột đi!
_ Ừm!
_ Cậu vui lên đi chứ! Có tớ là bạn rồi mà!
Rồi hai đứa nó kéo nhau đi chơi tất cả trò chơi có ở đấy, nhưng trong những lúc ấy, nhóc Gió không hề cười một tí nào, làm cho nó ngày càng lo lắng. Bởi thế, đang đi lên bậc thang để tuột xuống chơi thì nó trượt chân, tuột xuống trong một hình dáng không thể không cười được, mông nó nhỉnh lên, đầu nó úp xuống, hên là nó mặc quần, nếu không là mất cả đời gái. Mấy đứa trẻ xung quanh thấy thế cười phá lên, còn nó, khi đã chỉnh chu lại quần áo thì cũng ngượng đỏ cả mặt chạy biến đi, thằng nhóc thấy thế dí theo kêu:
_ Sao! Sao! Sao! Cậu đứng lại cho tôi!
_ Không! Tớ không còn mặt mũi nào nhìn cậu nữa, cậu cũng thấy luôn rồi mà!
Nhưng, tốc độ của con trai vẫn là nhất nhỉ, Gió tăng tốc, chạy theo và cuối cùng cũng kịp, vớ lấy tay nó, kéo nó lại nói:
_ Hộc! Hộc!- Nhóc ta thở đấy!- Đúng là tôi có thấy.....
_ Thấy chưa! Thế tớ đâu còn cái tư cách gì để nói chuyện với cậu đâu.
_ Nhưng tôi sẽ xem như là mình chưa thấy gì hết....
_ Sao cậu có thể xem là không thấy khi đã thấy tất cả?
_ NÀY!!! CẬU NÓI XONG CHƯA? NẢY GIỜ CẬU CÓ BIẾT LÀ CẬU CẮT LỜI CỦA TÔI KHÔNG HẢ?
_ Xin...xin...lỗi...Gió!
_ Haizz! Thật hết nói nổi với cậu, 1 giây trước đang hùng hồn như con sư tử, nhưng chỉ sau 1 giây lại biến thành một con thỏ nghe lời.
_ Hihi....
_ Thôi! Mà nảy té có bị trầy ở đâu không?
Nó nhìn xuống, nhìn qua, nhìn lại rồi nói:
_ Gió đang nói chuyện với tớ à?
_ Không nói với cậu thì với ai? Chỗ này chỉ có tôi với cậu à!
_ Ờ hen!- Nó tự cốc vào đầu mình- Tớ ngốc thật! Hihi...
_ Giờ cậu mới biết à?- Nhìn cái hành động ngây thơ của nó, thằng nhóc không thể nhịn cười được, thể hiện ra bên ngoài.
_ Cậu vừa cười à?
_ Đâu...đâu...có!- “Mình vừa cười thiệt ư? Chắc là nhầm lẫn gì rồi!”, nhóc nghĩ.
_ Tớ thấy mà!
_ Cậu nhằm rồi đấy!
_ Yeahhhh! Gió của Sao đã cười rồi! Hoan hô! Hoan hô!
_ Ai là của cậu?- Mặt Gió hơi ửng đỏ nhưng cũng kịp giấu đi để không bị ai kia phát hiện.
_ Vậy hoy! Tìm chỗ ngồi nghỉ đi, tớ mỏi rồi.
_ Được!
_ Quý khách ơi! Quý khách!
HẾT
Chap này hơi hại não về chính tả:))), mình đọc mà còn rối cả não!!!! Mấy bạn đọc xong bình chọn, bình luân cho mình nhenn! Mình đã úp chap đúng hạn rồi mừ, nên cổ vũ mình xíu đi nhenn!!!
Tác giả :
Blue11122022