Anh Chàng Không Kết Hôn, Lấy Em Đi
Chương 23
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Y Nguyên vì dục vọng nhiệt liệt trở nên khó chịu cực kỳ, hai tay cô dùng sức mà đứng vững trước bụng hắn, ý đồ chậm lại độ mạnh yếu mỗi lần dục vọng tiến vào, có thể dục vọng lại lần lượt sáp nhập vào chỗ sâu nhất trong miệng cô, đâm vào cổ họng cô thật khó chịu, nước mắt từng giọt rơi xuống, giờ phút này Tô Y Nguyên thoạt nhìn chật vật cực kỳ, cũng cực kỳ xinh đẹp.
Bách Kiến Tề thề, cảnh đẹp này chỉ có hắn có thể nhìn!
Dục vọng kịch liệt ra vào cào qua răng nanh Tô Y Nguyên, dục vọng ngay lập tức mở ra, bắn ra tinh dịch nhiệt liệt, Tô Y Nguyên đột nhiên bị bắn ra, dùng hết khí lực mới tránh ra từ dưới cánh tay hắn, sắt nóng trượt một đường cong, đem tinh dịch bắn đầy gương mặt cùng sợi tóc của cô.
Tô Y Nguyên ủy khuất ngồi chồm hổm, trên mặt chật vật dính nước mắt, nước miếng, dịch cùng tinh dịch, trong miệng tất cả đều là hương vị hắn.
Bách Kiến Tề nở nụ cười, tươi cười thật thỏa mãn, hắn ôm chầm Tô Y Nguyên hôn mạnh cô, chia sẽ với cô hương vị của hắn.
Bách Kiến Tề phóng túng làm cho Tô Y Nguyên nằm trên giường ba ngày, tinh lực của cô cạn kiệt nghiên trọng, huyệt hoa đỏ son bầm dập tơ máu, Bách Kiến Tề áy náy, Tô Y Nguyên quả thực quá non qua non, căn bản không thể thừa nhận dục vọng to lớn mạnh mẽ của hắn.
Nhưng hắn thầm nghĩ muốn cô, tim thực sự nghĩ muốn cô, loại cảm giác thỏa mãn cùng khoái cảm này bất cứ người phụ nữ nào cũng không thể cho.
Lúc Tô Y Nguyên nắm ở trên giường hồi phục thể lực, Bách Kiến Tề đã hầu hạ cô giống như công chúa, ôm cô đi toilet, vì cô mà sát bên người đút cơm, khi bắt đầu Tô Y Nguyên còn thẹn thùng ngượng ngùng, dần dần hình thành thói quen được hắn cưng chiều.
Bách Kiến Tề không có tiếp tục phóng túng chính mình, chỉ khi vào lúc ngủ vỗ vễ đường cong phập phồng của cô, sau đó tự giải phóng ở trong bàn tay của mình.
Sau nữa tháng nhàn nhã nghỉ phép, Bách Kiến Tề cùng Tô Y Nguyên trở về Đài Bắc, nơi dừng chân đầu tiên chính là Tô gia.
Tô Y Nguyên thực khuẩn trương, ở trên taxi găt gao rúc vào lòng Bách Kiến Tề, một lời không nói.
“Đồ ngốc, không cần nói, tất cả đã có anh.” Bách Kiến Tề cười hôn lên cái trán Tô Y Nguyên, hắn thực khuẩn trương, hắn chưa từng gặp qua gia trưởng nhà gái, càng không có kinh nghiệm trong chuyện này.
Tô Y Nguyên vì dục vọng nhiệt liệt trở nên khó chịu cực kỳ, hai tay cô dùng sức mà đứng vững trước bụng hắn, ý đồ chậm lại độ mạnh yếu mỗi lần dục vọng tiến vào, có thể dục vọng lại lần lượt sáp nhập vào chỗ sâu nhất trong miệng cô, đâm vào cổ họng cô thật khó chịu, nước mắt từng giọt rơi xuống, giờ phút này Tô Y Nguyên thoạt nhìn chật vật cực kỳ, cũng cực kỳ xinh đẹp.
Bách Kiến Tề thề, cảnh đẹp này chỉ có hắn có thể nhìn!
Dục vọng kịch liệt ra vào cào qua răng nanh Tô Y Nguyên, dục vọng ngay lập tức mở ra, bắn ra tinh dịch nhiệt liệt, Tô Y Nguyên đột nhiên bị bắn ra, dùng hết khí lực mới tránh ra từ dưới cánh tay hắn, sắt nóng trượt một đường cong, đem tinh dịch bắn đầy gương mặt cùng sợi tóc của cô.
Tô Y Nguyên ủy khuất ngồi chồm hổm, trên mặt chật vật dính nước mắt, nước miếng, dịch cùng tinh dịch, trong miệng tất cả đều là hương vị hắn.
Bách Kiến Tề nở nụ cười, tươi cười thật thỏa mãn, hắn ôm chầm Tô Y Nguyên hôn mạnh cô, chia sẽ với cô hương vị của hắn.
Bách Kiến Tề phóng túng làm cho Tô Y Nguyên nằm trên giường ba ngày, tinh lực của cô cạn kiệt nghiên trọng, huyệt hoa đỏ son bầm dập tơ máu, Bách Kiến Tề áy náy, Tô Y Nguyên quả thực quá non qua non, căn bản không thể thừa nhận dục vọng to lớn mạnh mẽ của hắn.
Nhưng hắn thầm nghĩ muốn cô, tim thực sự nghĩ muốn cô, loại cảm giác thỏa mãn cùng khoái cảm này bất cứ người phụ nữ nào cũng không thể cho.
Lúc Tô Y Nguyên nắm ở trên giường hồi phục thể lực, Bách Kiến Tề đã hầu hạ cô giống như công chúa, ôm cô đi toilet, vì cô mà sát bên người đút cơm, khi bắt đầu Tô Y Nguyên còn thẹn thùng ngượng ngùng, dần dần hình thành thói quen được hắn cưng chiều.
Bách Kiến Tề không có tiếp tục phóng túng chính mình, chỉ khi vào lúc ngủ vỗ vễ đường cong phập phồng của cô, sau đó tự giải phóng ở trong bàn tay của mình.
Sau nữa tháng nhàn nhã nghỉ phép, Bách Kiến Tề cùng Tô Y Nguyên trở về Đài Bắc, nơi dừng chân đầu tiên chính là Tô gia.
Tô Y Nguyên thực khuẩn trương, ở trên taxi găt gao rúc vào lòng Bách Kiến Tề, một lời không nói.
“Đồ ngốc, không cần nói, tất cả đã có anh.” Bách Kiến Tề cười hôn lên cái trán Tô Y Nguyên, hắn thực khuẩn trương, hắn chưa từng gặp qua gia trưởng nhà gái, càng không có kinh nghiệm trong chuyện này.
Tác giả :
Tống Thanh Thanh