Anh Chàng Bỉ Ổi Đáng Yêu
Chương 5-3
“Á!” Điềm Điềm hoảng sợ, nhanh tay nắm lấy áo sơ mi của anh, lúc này mới chợt nhận ra ngay khi lý trí của cô sắp biến mất, anh đã đột nhiên cúi xuống bế bổng cô lên.
“Xin lỗi, là do tôi không chú ý đến tình trạng của cô, cô không nghe thấy tôi nói gì, tôi nghĩ cô bị choáng.”
Bị choáng?
Cô há hốc miệng, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, không dám nói thêm gì. Chẳng lẽbắt cô thừa nhận là vừa rồi cô thực sự có chút mệt mỏi, nhưng nguyên nhân khiến cô im lặng dán sát vào người anh không phải do bị choáng mà do muốn hôn anh sao?
Anh ôm cô đi đến một hốc đá gần đó, đặt cho cô nằm xuống, đưa chai nước đến bên miệng cô, “Nào, uống chút nước đi. Tôi nghĩ do cô quá mệt mỏi, lại có chút mất nước nên mới bị choáng.”
Bởi vì quá xấu hổ, cô chỉ có thể ngoan ngoãn uống nước.
“Ừm.” Cô chột dạ lên tiếng. Thế nhưng ngay lúc ấy anh lại đưa tay lau mồ hôi trên mặt cô, hại tim cô đập nhanh hơn.
“Đã sắp hoàng hôn rồi, chúng ta phải tìm được đồ ăn trước khi mặt trời lặn, tìm một nơi để qua đêm. Cô nghỉ ở đây, tôi sẽ trở lại ngay. Cô ở một mình được chứ?”
Điềm Điềm ôm nước khoáng, ngại ngùng gật đầu.
Đồ ăn, ok, cô đói lắm rồi.
Ừ, có lẽ do cô đói bụng thôi.
Đúng vậy, chắc chắnlà cô quá đói nên mới cảm thấy người đàn ông mặt mũi bầm dập trước mắt này thật quyến rũ. Chỉ cần ăn no rồi, cô sẽ trở lại bình thường.
“Cô nghỉ đi nhé.” Anh phủi cát trên mặt cô, “Còn nữa, đừng đưa tay vào những chỗ không nhìn thấy được, nơi đó có thể có bọ cạp hoặc rắn.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu tiếp.
Anh cười nhẹ. Sau đó ngay khi cô chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng cúi đầu hôn cô một cái, rồi mới xoay người rời đi.
***
Đó chỉ là nụ hôn lịch sự thôi.
Anh nói anh và Emma là hàng xóm thanh mai trúc mã, có nghĩa là anh lớn lên ở đất nước này, hôn đối với người nước ngoài chẳng khác nào chào hỏi.
Ừm, nhưng đó là hôn má, đằng này anh lại hôn môi.
Chỉ có điều anh không đưa lưỡi vào.
Đó là bởi vì cô không mở miệng ra, nụ hôn kia quá nhanh khiến cô không kịp mở miệng.
Ôi trời, Hách Điềm Điềm, mày là nhà thiết kế nội thất nổi tiếng miền Tây đấy, mày không thể làm ra những chuyện mất mặt được.
Hử? Ví dụ như quấy rối tình dục bằng cách liếm trộm ngực anh ta chưa thành sao?
Ý nghĩ cợt nhả trong đầu làm cô xấu hổ đưa tay che mặt. Dù nhắm mắt lại, nằm trên mặt đất, nhưng cô vẫn cảm thấy chóng mặt ù tai.
Trời ạ, có lẽ cô điên rồi, thật ra tất cả những chuyện này đều chỉ là giấc mơ của cô, bao gồm cả cái chết của Emma, anh bị đánh, cô bị bắt cóc, cả chuyện bị truy đuổi bằng ô tô, đến việc suýt chết chìm trong khe núi, leo vách đá, đi bộ trong sa mạc, tất cả những chuyện điên cuồng đó đều là giấc mơ của cô mà thôi.
Sự thật bây giờ còn đang cô nằm trên chiếc giường Simmons rộng lớn mới mua, ngủ trên chăn gối bằng lụa cao cấp. Cô chỉ đang gặp ác mộng mà thôi.
Một cơn ác mộng bị đuổi giết điên cuồng.
Cô nên cố gắng tỉnh lại, nhưng khi cô mở mắt ra, lại không nhìn thấy trần nhà, chỉ có vân đá màu đỏ cùng ánh mặt trời đang lặn dần ở phía tây.
Cơ bắp toàn thân cô vừa mỏi vừa đau, chỉ cần khẽ động một chút sẽ đau đến phát khóc. Chúng nó đang đòi bãi công nên cô quyết định nằm tiếp, nhìn những đám mây phía chân trời bị gió thổi thành những hình dạng bất đồng. Cô không biết mình đã nằm đây bao lâu, những đám mây không ngừng di chuyển, sắc trời cũng đã thay đổi, màu sắc của các khối đá dưới ánh hoàng hôn cũng biến đổi thành những màu kỳ lạ.
Trong giây phút ấy, cô thậm chí cảm thấy chúng nó như vật sống.
Trái tim lúc nãy vẫn còn đập rất nhanh không biết từ khi nào đã dần dần chậm lại.
Cô liếm nhẹ cánh môi đang mím chặt, lại nghĩ đến nụ hôn kia.
Môi của anh rất mềm.
Nụ hôn kia thật ngắn.
Nếu đó là nụ hôn cuối cùng của cô trước lúc chết, cô nhất định sẽ khóc mất.
Những năm qua, cô lúc nào cũng cố gắng làm việc, bởi vì cô không muốn ngay cả tiền ăn cũng không có, cho nên cô cố gắng làm việc như điên. Bởi vì sợ mắc những bệnh lây qua đường sinh dục cho nên cô không lên giường với ai. Bởi vì sợ lại mất đi cho nên cô không muốn mở lòng. Bởi vì sợ gặp sai đối tượng, bị những tên đàn ông khốn kiếp lừa, cho nên cô không có bạn trai.
Hẹn hò, có thể. Ăn cơm, có thể. Lên giường, thật xin lỗi. Kết hôn, đừng bàn nữa.
Tám năm nay, cuộc sống của cô như một con quay không ngừng, tuy rằng thỉnh thoảng vào những đêm mất ngủ cô cũng cảm nhận được sự cô đơn, nhưng những bộ phim cùng sôcôla và kem là có thể an ủi cô rồi.
Cô vẫn thường tự nhủ với mình rằng cô còn rất nhiều thời gian, cô cho là mình có thể sống mãi như vậy.
Cô vẫn còn trong trắng, nếu phải chết, cô cũng muốn có một tình yêu mạnh mẽ oanh liệt trước khi chết.
Sớm biết vậy thì lúc nãy nhân lúc cô vẫn còn nhiều adrenalin để dùng cô nên đè anh ta xuống.
Ý nghĩ này làm cho cô bật cười.
Lúc đầu chỉ là cười khẽ, sau đó càng lúc càng lớn, cho đến khi cô không thể dừng lại được nữa. Cô che mắt lại, nằm trên mặt đất cười không ngừng, cười như điên dại, cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng cười của mình vang vọng trong hang đá.
Trời ạ, những điều này thật sự vô cùng vớ vẩn.
Cô vừa nghĩ, lại không nhịn được cười.
“Này! Có chuyện gì buồn cười vậy?”
Gần như ngay trong giây phút nghe thấy giọng A Nam, trái tim trong lồng ngực cô liền đập nhanh hơn.
Cô bỏ bàn tay đang che trước mắt ra, nhìn anh.
“Thành thật mà nói…” Cô khẽ nhích người, nhìn anh, cười nói: “Tôi cũng không biết, có lẽ bởi vì…… Nếu như không cười, tôi sẽ khóc mất……”
Và cô đã khóc thật.
Cô vừa cười vừa nói, nhưng nước mắt lại từ khóemắt chảy ra.
Trái tim A Nam như bị ai đó siết chặt, anh đưa tay bế cô lên.
Cô ngẩng đầu, mái tóc đen hơi rối, trên mặt còn có nước bùn, quần áo nhăn nhúm, toàn thân đều là vết trầy da, nhìn tựa như con mèo nhỏ bị lạc cả ngàn cây số.
Lúc A Nam ôm lấy cô, tiếng cười của cô biến thành nức nở.
Cô gái nhỏ nhắn này vùi mặt vào vai anh, bàn tay nắm lấy chiếc áo sơ mi bẩn thỉu của anh, bắt đầu khóc.
Cô khóc thút thít, nước mắt thấm ướt bờ vai anh. Khi ấy anh hoàn toàn không biết nói gì, chỉ có thể ôm cô đi về phía trước.
Lần đầu tiên khi thấy cô ở đồn cảnh sát, anh biết rằng cô rất kiên cường.
Đối mặt với một đám cảnh sát cao lớn, cô lúc nào cũng duy trì tư thế ngồi thẳng lưng, bình tĩnh, thẳng thắn nói lên ý kiến của mình. Tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng không hề kích động.
Cách nói chuyện của cô, tư thế ngồi, giọng điệu kiên quyết khi nói chuyện, cùng với sự tự tin bất giác toát lên, làm cho người ta dễ dàng quên rằng cô thật ra chỉ mới 26 tuổi, hơn nữa chỉ cao có một mét năm mấy.
Cô thật sự thật sự rất nhỏ nhắn, yếu ớt, nhưng tới tận bây giờ anh mới cảm nhận rõ điều ấy.
Anh ôm cô đi qua một rặng đá, một cây Joshua, một lùm cây chết héo, đi một lúc mới tìm được một hang động.
Vừa rồi anh đã đến trước để sửa sang lại mọi thứ trong hang động. Đây là cái hang lớn nhất quanh đây, vì phòng ngừa dã thú, anh đẩy một hòn đá lớn chắn bớt một phần cửa hang.
Đáng lý anh nên quay lại đón cô trước, khi ấy anh chỉ nghĩ rằng nên để cô nghỉ ngơi thêm một chút, còn anh trước khi trời tối nên tìm được một nơi trú ngụ cùng thức ăn.
Cho nên khi tìm được hang động này, anh đã dọn dẹp lại hang động, xác định trong hang không có côn trùng hay động vật nào, nhặt thêm vài nhánh củi cùng cỏ khô. Anh thậm chí còn bắt được hai con rắn đuôi chuông trên đường, định lấy làm bữa tối cho hai người.
Anh chuẩn bị chu đáo, lại hoàn toàn quên mất rằng để cô một mình sẽ khiến cô cảm thấy sợ hãi, đơn giản vì cô gái này thoạt nhìn rất kiên cường.
Nếu có thể, anh thật muốn đá cho mình một phát.
Đè nén sự tức giận đối với bản thân, anh ôm lấy cô gái nhỏ vẫn còn đang khóc trên người anh đi vào trong hang, đặt cô xuống đất.
“Này, xem này, tôi đã tìm được một hang động có thể qua đêm, chờ sau khi ăn no, chúng ta có thể ngủ một giấc.”
Cô không nhìn, chỉ cúi đầu xuống, đôi vai gầy yếu run nhẹ.
Khi anh cởi áo sơ mi cô cũng không liếc mắt nhìn, anh trải áo sơ mi xuống mặt đất rồi mới cẩn thận cởi giày của cô ra. Do quá vội vã chạy xuống tầng cứu anh nên cô không đi tất, lúc này gót chân, mắt cá chân cùng ngón cái đều bị trầy da, lòng bàn chân còn bị nổi bọng nước.
Mặc dù anh rất cẩn thận khi cởi giày cho cô nhưng vẫn cảm nhận được cô vì đau mà co lại một chút.
Anh giúp cô cởi chiếc giày còn lại, tiếp tục nói chuyện cùng cô, “Tôi không biết cô thế nào chứ bây giờ tôi đói như quỷ. Nếu lúc này có ai đó cho tôi một con bò tôi cũng ăn hết được.”
Cô dường như bật cười khẽ, hoặc đó chỉ là tiếng thở dốc do đau đớn?
Anh nhẹ nhàng đặt đôi chân vô cùng thê thảm của cô lên áo sơ mi, rồi tiếp tục cố gắng chọc cười.
“Dù nói thế nào đi nữa thì tôi cũng hy vọng cô không ăn chay. Tuy rằng tôi không thể nào biến ra một con bò, nhưng tôi đã tìm được một nguồn protein khác.”
Lúc này, cô ngẩng đầu lên.
Anh cong môi mỉm cười, hỏi: “Cô có thích tiệc thịt rắn không?”
Cô im lặng. Anh đợi một lúc lâu, mới nghe thấy cô run rẩy đáp.
“Chỉ cần……” Cô khịt mũi, có chút xấu hổ dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, đôi môi khẽ run nói: “Chỉ cần không còn sống là được.”
“Xin lỗi, là do tôi không chú ý đến tình trạng của cô, cô không nghe thấy tôi nói gì, tôi nghĩ cô bị choáng.”
Bị choáng?
Cô há hốc miệng, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, không dám nói thêm gì. Chẳng lẽbắt cô thừa nhận là vừa rồi cô thực sự có chút mệt mỏi, nhưng nguyên nhân khiến cô im lặng dán sát vào người anh không phải do bị choáng mà do muốn hôn anh sao?
Anh ôm cô đi đến một hốc đá gần đó, đặt cho cô nằm xuống, đưa chai nước đến bên miệng cô, “Nào, uống chút nước đi. Tôi nghĩ do cô quá mệt mỏi, lại có chút mất nước nên mới bị choáng.”
Bởi vì quá xấu hổ, cô chỉ có thể ngoan ngoãn uống nước.
“Ừm.” Cô chột dạ lên tiếng. Thế nhưng ngay lúc ấy anh lại đưa tay lau mồ hôi trên mặt cô, hại tim cô đập nhanh hơn.
“Đã sắp hoàng hôn rồi, chúng ta phải tìm được đồ ăn trước khi mặt trời lặn, tìm một nơi để qua đêm. Cô nghỉ ở đây, tôi sẽ trở lại ngay. Cô ở một mình được chứ?”
Điềm Điềm ôm nước khoáng, ngại ngùng gật đầu.
Đồ ăn, ok, cô đói lắm rồi.
Ừ, có lẽ do cô đói bụng thôi.
Đúng vậy, chắc chắnlà cô quá đói nên mới cảm thấy người đàn ông mặt mũi bầm dập trước mắt này thật quyến rũ. Chỉ cần ăn no rồi, cô sẽ trở lại bình thường.
“Cô nghỉ đi nhé.” Anh phủi cát trên mặt cô, “Còn nữa, đừng đưa tay vào những chỗ không nhìn thấy được, nơi đó có thể có bọ cạp hoặc rắn.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu tiếp.
Anh cười nhẹ. Sau đó ngay khi cô chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng cúi đầu hôn cô một cái, rồi mới xoay người rời đi.
***
Đó chỉ là nụ hôn lịch sự thôi.
Anh nói anh và Emma là hàng xóm thanh mai trúc mã, có nghĩa là anh lớn lên ở đất nước này, hôn đối với người nước ngoài chẳng khác nào chào hỏi.
Ừm, nhưng đó là hôn má, đằng này anh lại hôn môi.
Chỉ có điều anh không đưa lưỡi vào.
Đó là bởi vì cô không mở miệng ra, nụ hôn kia quá nhanh khiến cô không kịp mở miệng.
Ôi trời, Hách Điềm Điềm, mày là nhà thiết kế nội thất nổi tiếng miền Tây đấy, mày không thể làm ra những chuyện mất mặt được.
Hử? Ví dụ như quấy rối tình dục bằng cách liếm trộm ngực anh ta chưa thành sao?
Ý nghĩ cợt nhả trong đầu làm cô xấu hổ đưa tay che mặt. Dù nhắm mắt lại, nằm trên mặt đất, nhưng cô vẫn cảm thấy chóng mặt ù tai.
Trời ạ, có lẽ cô điên rồi, thật ra tất cả những chuyện này đều chỉ là giấc mơ của cô, bao gồm cả cái chết của Emma, anh bị đánh, cô bị bắt cóc, cả chuyện bị truy đuổi bằng ô tô, đến việc suýt chết chìm trong khe núi, leo vách đá, đi bộ trong sa mạc, tất cả những chuyện điên cuồng đó đều là giấc mơ của cô mà thôi.
Sự thật bây giờ còn đang cô nằm trên chiếc giường Simmons rộng lớn mới mua, ngủ trên chăn gối bằng lụa cao cấp. Cô chỉ đang gặp ác mộng mà thôi.
Một cơn ác mộng bị đuổi giết điên cuồng.
Cô nên cố gắng tỉnh lại, nhưng khi cô mở mắt ra, lại không nhìn thấy trần nhà, chỉ có vân đá màu đỏ cùng ánh mặt trời đang lặn dần ở phía tây.
Cơ bắp toàn thân cô vừa mỏi vừa đau, chỉ cần khẽ động một chút sẽ đau đến phát khóc. Chúng nó đang đòi bãi công nên cô quyết định nằm tiếp, nhìn những đám mây phía chân trời bị gió thổi thành những hình dạng bất đồng. Cô không biết mình đã nằm đây bao lâu, những đám mây không ngừng di chuyển, sắc trời cũng đã thay đổi, màu sắc của các khối đá dưới ánh hoàng hôn cũng biến đổi thành những màu kỳ lạ.
Trong giây phút ấy, cô thậm chí cảm thấy chúng nó như vật sống.
Trái tim lúc nãy vẫn còn đập rất nhanh không biết từ khi nào đã dần dần chậm lại.
Cô liếm nhẹ cánh môi đang mím chặt, lại nghĩ đến nụ hôn kia.
Môi của anh rất mềm.
Nụ hôn kia thật ngắn.
Nếu đó là nụ hôn cuối cùng của cô trước lúc chết, cô nhất định sẽ khóc mất.
Những năm qua, cô lúc nào cũng cố gắng làm việc, bởi vì cô không muốn ngay cả tiền ăn cũng không có, cho nên cô cố gắng làm việc như điên. Bởi vì sợ mắc những bệnh lây qua đường sinh dục cho nên cô không lên giường với ai. Bởi vì sợ lại mất đi cho nên cô không muốn mở lòng. Bởi vì sợ gặp sai đối tượng, bị những tên đàn ông khốn kiếp lừa, cho nên cô không có bạn trai.
Hẹn hò, có thể. Ăn cơm, có thể. Lên giường, thật xin lỗi. Kết hôn, đừng bàn nữa.
Tám năm nay, cuộc sống của cô như một con quay không ngừng, tuy rằng thỉnh thoảng vào những đêm mất ngủ cô cũng cảm nhận được sự cô đơn, nhưng những bộ phim cùng sôcôla và kem là có thể an ủi cô rồi.
Cô vẫn thường tự nhủ với mình rằng cô còn rất nhiều thời gian, cô cho là mình có thể sống mãi như vậy.
Cô vẫn còn trong trắng, nếu phải chết, cô cũng muốn có một tình yêu mạnh mẽ oanh liệt trước khi chết.
Sớm biết vậy thì lúc nãy nhân lúc cô vẫn còn nhiều adrenalin để dùng cô nên đè anh ta xuống.
Ý nghĩ này làm cho cô bật cười.
Lúc đầu chỉ là cười khẽ, sau đó càng lúc càng lớn, cho đến khi cô không thể dừng lại được nữa. Cô che mắt lại, nằm trên mặt đất cười không ngừng, cười như điên dại, cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng cười của mình vang vọng trong hang đá.
Trời ạ, những điều này thật sự vô cùng vớ vẩn.
Cô vừa nghĩ, lại không nhịn được cười.
“Này! Có chuyện gì buồn cười vậy?”
Gần như ngay trong giây phút nghe thấy giọng A Nam, trái tim trong lồng ngực cô liền đập nhanh hơn.
Cô bỏ bàn tay đang che trước mắt ra, nhìn anh.
“Thành thật mà nói…” Cô khẽ nhích người, nhìn anh, cười nói: “Tôi cũng không biết, có lẽ bởi vì…… Nếu như không cười, tôi sẽ khóc mất……”
Và cô đã khóc thật.
Cô vừa cười vừa nói, nhưng nước mắt lại từ khóemắt chảy ra.
Trái tim A Nam như bị ai đó siết chặt, anh đưa tay bế cô lên.
Cô ngẩng đầu, mái tóc đen hơi rối, trên mặt còn có nước bùn, quần áo nhăn nhúm, toàn thân đều là vết trầy da, nhìn tựa như con mèo nhỏ bị lạc cả ngàn cây số.
Lúc A Nam ôm lấy cô, tiếng cười của cô biến thành nức nở.
Cô gái nhỏ nhắn này vùi mặt vào vai anh, bàn tay nắm lấy chiếc áo sơ mi bẩn thỉu của anh, bắt đầu khóc.
Cô khóc thút thít, nước mắt thấm ướt bờ vai anh. Khi ấy anh hoàn toàn không biết nói gì, chỉ có thể ôm cô đi về phía trước.
Lần đầu tiên khi thấy cô ở đồn cảnh sát, anh biết rằng cô rất kiên cường.
Đối mặt với một đám cảnh sát cao lớn, cô lúc nào cũng duy trì tư thế ngồi thẳng lưng, bình tĩnh, thẳng thắn nói lên ý kiến của mình. Tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng không hề kích động.
Cách nói chuyện của cô, tư thế ngồi, giọng điệu kiên quyết khi nói chuyện, cùng với sự tự tin bất giác toát lên, làm cho người ta dễ dàng quên rằng cô thật ra chỉ mới 26 tuổi, hơn nữa chỉ cao có một mét năm mấy.
Cô thật sự thật sự rất nhỏ nhắn, yếu ớt, nhưng tới tận bây giờ anh mới cảm nhận rõ điều ấy.
Anh ôm cô đi qua một rặng đá, một cây Joshua, một lùm cây chết héo, đi một lúc mới tìm được một hang động.
Vừa rồi anh đã đến trước để sửa sang lại mọi thứ trong hang động. Đây là cái hang lớn nhất quanh đây, vì phòng ngừa dã thú, anh đẩy một hòn đá lớn chắn bớt một phần cửa hang.
Đáng lý anh nên quay lại đón cô trước, khi ấy anh chỉ nghĩ rằng nên để cô nghỉ ngơi thêm một chút, còn anh trước khi trời tối nên tìm được một nơi trú ngụ cùng thức ăn.
Cho nên khi tìm được hang động này, anh đã dọn dẹp lại hang động, xác định trong hang không có côn trùng hay động vật nào, nhặt thêm vài nhánh củi cùng cỏ khô. Anh thậm chí còn bắt được hai con rắn đuôi chuông trên đường, định lấy làm bữa tối cho hai người.
Anh chuẩn bị chu đáo, lại hoàn toàn quên mất rằng để cô một mình sẽ khiến cô cảm thấy sợ hãi, đơn giản vì cô gái này thoạt nhìn rất kiên cường.
Nếu có thể, anh thật muốn đá cho mình một phát.
Đè nén sự tức giận đối với bản thân, anh ôm lấy cô gái nhỏ vẫn còn đang khóc trên người anh đi vào trong hang, đặt cô xuống đất.
“Này, xem này, tôi đã tìm được một hang động có thể qua đêm, chờ sau khi ăn no, chúng ta có thể ngủ một giấc.”
Cô không nhìn, chỉ cúi đầu xuống, đôi vai gầy yếu run nhẹ.
Khi anh cởi áo sơ mi cô cũng không liếc mắt nhìn, anh trải áo sơ mi xuống mặt đất rồi mới cẩn thận cởi giày của cô ra. Do quá vội vã chạy xuống tầng cứu anh nên cô không đi tất, lúc này gót chân, mắt cá chân cùng ngón cái đều bị trầy da, lòng bàn chân còn bị nổi bọng nước.
Mặc dù anh rất cẩn thận khi cởi giày cho cô nhưng vẫn cảm nhận được cô vì đau mà co lại một chút.
Anh giúp cô cởi chiếc giày còn lại, tiếp tục nói chuyện cùng cô, “Tôi không biết cô thế nào chứ bây giờ tôi đói như quỷ. Nếu lúc này có ai đó cho tôi một con bò tôi cũng ăn hết được.”
Cô dường như bật cười khẽ, hoặc đó chỉ là tiếng thở dốc do đau đớn?
Anh nhẹ nhàng đặt đôi chân vô cùng thê thảm của cô lên áo sơ mi, rồi tiếp tục cố gắng chọc cười.
“Dù nói thế nào đi nữa thì tôi cũng hy vọng cô không ăn chay. Tuy rằng tôi không thể nào biến ra một con bò, nhưng tôi đã tìm được một nguồn protein khác.”
Lúc này, cô ngẩng đầu lên.
Anh cong môi mỉm cười, hỏi: “Cô có thích tiệc thịt rắn không?”
Cô im lặng. Anh đợi một lúc lâu, mới nghe thấy cô run rẩy đáp.
“Chỉ cần……” Cô khịt mũi, có chút xấu hổ dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, đôi môi khẽ run nói: “Chỉ cần không còn sống là được.”
Tác giả :
Hắc Khiết Minh