Anh Cà Lăm
Chương 7: Cãi nhau
Tui hỏng phải người hay cãi nhau, cực kì sợ phải xé rách mặt với người khác.
Anh cà lăm cũng không thích cãi nhau, bởi vì cãi với ai ảnh cũng cãi không lại.
Tui đã từng tưởng tượng ra cái cảnh tui xé nhau với người khác trên đường, sau đó lúc tui cãi không lại thì anh bồ tui sẽ từ trên trời giáng xuống, ung dung bình tĩnh, có lý có cứ, mang sự vũ nhục cực mạnh mắng cho đối phương tắt tiếng.
Tiếc thay, anh cà lăm không thể nào thực hiện giấc mộng ấy cho tui.
Xét thấy điểm kĩ năng cãi nhau của bạn trai gần như bằng 0, tui thậm chí còn từng nghĩ tới việc khổ luyện kĩ năng mắng người để lỡ đâu có ngày nào đó tui có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Không thể để anh cà lăm chịu thiệt được.
Nhưng mà văng phụ khoa đã học, kỹ thuật đã nhớ, tâm tính lại chẳng dễ thay đổi. Vừa to tiếng đã sợ run lẩy bẩy, mồm miệng lắp bắp, cứ thế này thì mắng nhau con khỉ ấy, có xem thêm sảng văn vả mặt mắng người mấy cũng không nên nghiệp lớn gì.
Sau đó tui hỏi anh cà lăm, nếu có người mắng anh mà anh cãi không lại thì anh tính sao?
Anh cà lăm nói: “Trực, trực tiếp, đánh, đánh cho hắn, khóc.”
Sốc vãi mèo.
Anh cà lăm nói hồi tiểu học vì cà lăm nên bị một đám nhóc vây lại chế giễu, xong ảnh kêu mẹ cho đi học taekwondo.
Học được nửa kì rồi đám ranh kia lại tới bắt nạn ảnh, lần này ảnh trực tiếp tóm tên đầu sỏ ra đấm cho một trận.
Mặc dù sau đó bị nhà trường gọi phụ huynh nhưng mẹ ảnh ngoài mặt thì mắng chứ về nhà lại khen ảnh làm thế là đúng.
Quan trọng nhất là đám ranh kia cũng không dám bắt nạt anh nữa.
Sau đó ảnh hiểu ra, thân thể cường tráng mới không dễ bắt nạt, nên ảnh không kén ăn nữa, đồng thời bắt đầu chăm chỉ thể dục thể thao.
Thật ra tui không có tin chuyện anh cà lăm đánh người cãi nhau với ảnh lắm, nhưng nếu là tui bị ai đó vô cớ bắt nạt thì chắc chắn kẻ đó sẽ bị ảnh dần cho một trận.
Nhiều người nói anh cà lăm là chúa tể cuồng vợ, sao tui không phải là ông hoàng chiều chồng chứ?
Ấy không đúng, tui cũng muốn là ông hoàng chiều vợ.
Tui chưa cãi nhau thật sự với anh cà lăm bao giờ, nhiều lúc chỉ là tui muốn ấy ấy với ảnh nên mới cố tình chọc ảnh, để ảnh bỏ chuyện trong tay xuống tới chơi tui.
Ể…
Hình như nhớ nhầm, chúng tui đúng là có một lần cãi nhau to thật.
Thời gian hình như là sau khi ở chung không bao lâu, công việc của tui không thuận lợi lắm nên tâm trạng cũng không quá tốt, lại còn thấy mặc cảm hối hận vì anh cà lăm quá hoàn mỹ.
Đến mức tui rơi vào vòng luẩn quẩn nghi thần nghi quỷ.
Anh cà lăm tránh tui nghe điện thoại tui sẽ nghi ngờ, anh cà lăm gửi tin nhắn liên tục tui cũng nghi ngờ, anh cà lăm đi công tác tui lại càng nghi ngờ…
Nhưng tui cũng biết là do tui đa nghi quá, trong lòng cũng không hi vọng ảnh làm gì đó thật, cộng thêm không có chứng cứ nên tui chưa bao giờ để lộ những cảm xúc tiêu cực đó trước mặt ảnh.
Ngòi nổ là có hôm tui đi họp lớp nên không tới đón ảnh tan tầm.
Ai ngờ trên đường đi tới nhà hàng thì trời đổ mưa to, tui sợ anh cà lăm không mang dù, sợ ảnh mắc mưa bị cảm, cứ thế dẹp mẹ họp lớp qua một bên quay xe đi đón ảnh.
Thế là tui chính mắt trông thấy ảnh che chung dù với một anh đồng nghiệp khác thấp hơn ảnh nửa cái đầu, vừa chạy chậm vừa cười đùa, sau đó còn cùng nhau đi vào một quán cơm.
Thực ra nghĩ kĩ chút là biết không có gì mờ ám, nhưng tui lúc ấy tâm trạng bất ổn, chút chuyện nhỏ như con kiến cũng có thể phóng to thành con khủng long trong lòng tui, thế là ngọn lửa bắt đầu bùng lên trong lòng.
Ai thèm quan tâm anh có bị mắc mưa hay không chứ, đi họp lớp thôi.
Như đã nói thì tửu lượng tui cực kém, tối đó tui cố tình uống cho say khướt, say tới độ không biết đất trời.
Ban đầu tui tính đêm nay ngủ ở ngoài chọc tức anh cà lăm, thế nhưng lúc sắp say lại đổi ý dặn bạn học cũ chở tui tới nhà ảnh.
Tui ăn ở ngoài, không trả lời tin nhắn, anh cà lăm phỏng chừng sẽ lo lắng gần chết, sau đó tìm một bạn đẹp trai chở tui về nhà rồi ra vẻ thân thiết một chút là đủ chọc ảnh tức chết.
Nhưng mà đêm đó tui thực sự uống quá say, qua hôm sau mới dần dần thanh tỉnh.
Tui đứt mạng rồi.
Tui tỉnh lại trong phòng anh cà lăm, nhưng bên cạnh không có anh cà lăm.
Đoán chừng là nghe được cử động của tui nên anh cà lăm bưng một bát cháo đi vào phòng, vẻ mặt không thân thiện cho lắm.
Mặc dù tui chả nhớ gì nhưng nếu mọi chuyện thuận lợi thì chắc hẳn anh cà lăm đã bị tui chọc giận.
Cộng thêm cái vẻ mặt như đít nồi này thì có thể chắc chắn tám chín phần mười.
Ảnh vừa đút cháo cho tui vừa hỏi: “Em, em không, không muốn giải, giải thích gì về, về chuyện, chuyện tối qua à?”
Tui như tìm được chỗ bộc phát, không vui lùi lại phía sau một chút, tay quơ quào vô ý làm đổ nửa bát cháo.
Về sau tui mới biết khi ấy ảnh chỉ đang trách tui đã không biết uống rượu lại còn uống sau nhường ấy, đã thế lại còn không gọi ảnh đến đón.
Nhưng lúc này tui không nghĩ được nhiều như vậy, cũng chẳng quan tâm ảnh đang kề sát bên mà nói hết toàn bộ lời trong lòng: “Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi lại em à? Sao anh không giải thích xem cái thằng hôm qua che dù chung với anh là ai?
“Cậu ấy, anh, anh không…”
“Anh không cái gì? Chuyện anh chưa làm thì em cũng chưa làm.” Tui quay lưng đi, “Anh ra ngoài đi, bây giờ em không muốn nhìn thấy mặt anh.”
Trong phòng yên tĩnh hồi lâu, anh cà lăm đi ra ngoài thật.
Tui nằm trên giường một lúc, trong lòng cảm thấy lẽ ra bây giờ tui nên khóc mới phải, nhưng nặn mãi không ra nước mắt.
Càng nằm càng cảm thấy không đúng, tui không phải loại người thích cố tình gây sự, nhưng bây giờ cũng hơi hơi thấy mình hình như đang chiều quá mà hư.
Tui xuống giường đi ra phòng ngủ thử tìm anh cà lăm nhưng tìm không thấy.
Gọi ảnh vài tiếng cũng không ai trả lời.
Đột nhiên tui cảm thấy vô cùng tự trách, cảm thấy mình như thằng hề vậy.
Lòng tui cực kì sợ hãi, rất muốn gặp anh cà lăm.
Tui muốn xin ảnh tha thứ cho tui, là tui có lỗi với ảnh, tui biết sai rồi.
Nhưng ảnh không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn. Ảnh bơ tui rồi.
Sợ hãi dâng tới tột độ, tui vội vã về phòng thay quần áo rồi vơ chìa khóa chuẩn bị lao ra ngoài.
Vừa mở cửa thì thấy anh cà lăm đang chuẩn bị đi vào.
Tui ngây ngẩn cả người, ảnh cầm bánh gato trong tay đưa tới trước mặt tui rồi nói: “Vợ, vợ ơi, anh, anh xin lỗi.”
Đau lòng chết tui.
Tui tránh bánh gato rồi nhào tới ôm ảnh: “Đồ khốn cà lăm, sao anh không nghe điện thoại hả?”
Ảnh xoa đầu tui: “Để, để im lặng.”
Tui khóc một lúc lâu trong ngực ảnh, khóc hết toàn bộ tủi thân oan ức, cũng khóc trôi cả nghi thần nghi quỷ.
Tui hỏi: “Rõ ràng là em cố tình gây sự, sao anh lại mua bánh gato? Còn chủ động xin lỗi em?”
Anh cà lăm đáp: “Bởi, bởi vì anh biết, biết em sẽ, sẽ không giận anh, giận anh thật đâu. Với cả, em, em là vợ, vợ anh mà.”
Đồ khốn cà lăm thật sự là chúa tể cuồng vợ, tui chính thức xác nhận.
Từ đó về sau, tui học tập anh cà lăm, tranh thủ sớm ngày trở thành một chúa tể cuồng vợ hợp cách.
Anh cà lăm vội nói: “Là, là ông hoàng, hoàng chiều chồng!”
Tiểu kịch trường:
Hoành An An bé nhỏ: Tại sao thấy bạn học đẹp trai chở em về nhà mà anh không ghen? Có phải anh hết yêu em rồi không?
Anh cà lăm: Bạn, bạn học đẹp, đẹp trai đâu ra?
Bạn học đẹp trai: Xin lỗi, tui cũng uống say.
Anh cà lăm cũng không thích cãi nhau, bởi vì cãi với ai ảnh cũng cãi không lại.
Tui đã từng tưởng tượng ra cái cảnh tui xé nhau với người khác trên đường, sau đó lúc tui cãi không lại thì anh bồ tui sẽ từ trên trời giáng xuống, ung dung bình tĩnh, có lý có cứ, mang sự vũ nhục cực mạnh mắng cho đối phương tắt tiếng.
Tiếc thay, anh cà lăm không thể nào thực hiện giấc mộng ấy cho tui.
Xét thấy điểm kĩ năng cãi nhau của bạn trai gần như bằng 0, tui thậm chí còn từng nghĩ tới việc khổ luyện kĩ năng mắng người để lỡ đâu có ngày nào đó tui có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Không thể để anh cà lăm chịu thiệt được.
Nhưng mà văng phụ khoa đã học, kỹ thuật đã nhớ, tâm tính lại chẳng dễ thay đổi. Vừa to tiếng đã sợ run lẩy bẩy, mồm miệng lắp bắp, cứ thế này thì mắng nhau con khỉ ấy, có xem thêm sảng văn vả mặt mắng người mấy cũng không nên nghiệp lớn gì.
Sau đó tui hỏi anh cà lăm, nếu có người mắng anh mà anh cãi không lại thì anh tính sao?
Anh cà lăm nói: “Trực, trực tiếp, đánh, đánh cho hắn, khóc.”
Sốc vãi mèo.
Anh cà lăm nói hồi tiểu học vì cà lăm nên bị một đám nhóc vây lại chế giễu, xong ảnh kêu mẹ cho đi học taekwondo.
Học được nửa kì rồi đám ranh kia lại tới bắt nạn ảnh, lần này ảnh trực tiếp tóm tên đầu sỏ ra đấm cho một trận.
Mặc dù sau đó bị nhà trường gọi phụ huynh nhưng mẹ ảnh ngoài mặt thì mắng chứ về nhà lại khen ảnh làm thế là đúng.
Quan trọng nhất là đám ranh kia cũng không dám bắt nạt anh nữa.
Sau đó ảnh hiểu ra, thân thể cường tráng mới không dễ bắt nạt, nên ảnh không kén ăn nữa, đồng thời bắt đầu chăm chỉ thể dục thể thao.
Thật ra tui không có tin chuyện anh cà lăm đánh người cãi nhau với ảnh lắm, nhưng nếu là tui bị ai đó vô cớ bắt nạt thì chắc chắn kẻ đó sẽ bị ảnh dần cho một trận.
Nhiều người nói anh cà lăm là chúa tể cuồng vợ, sao tui không phải là ông hoàng chiều chồng chứ?
Ấy không đúng, tui cũng muốn là ông hoàng chiều vợ.
Tui chưa cãi nhau thật sự với anh cà lăm bao giờ, nhiều lúc chỉ là tui muốn ấy ấy với ảnh nên mới cố tình chọc ảnh, để ảnh bỏ chuyện trong tay xuống tới chơi tui.
Ể…
Hình như nhớ nhầm, chúng tui đúng là có một lần cãi nhau to thật.
Thời gian hình như là sau khi ở chung không bao lâu, công việc của tui không thuận lợi lắm nên tâm trạng cũng không quá tốt, lại còn thấy mặc cảm hối hận vì anh cà lăm quá hoàn mỹ.
Đến mức tui rơi vào vòng luẩn quẩn nghi thần nghi quỷ.
Anh cà lăm tránh tui nghe điện thoại tui sẽ nghi ngờ, anh cà lăm gửi tin nhắn liên tục tui cũng nghi ngờ, anh cà lăm đi công tác tui lại càng nghi ngờ…
Nhưng tui cũng biết là do tui đa nghi quá, trong lòng cũng không hi vọng ảnh làm gì đó thật, cộng thêm không có chứng cứ nên tui chưa bao giờ để lộ những cảm xúc tiêu cực đó trước mặt ảnh.
Ngòi nổ là có hôm tui đi họp lớp nên không tới đón ảnh tan tầm.
Ai ngờ trên đường đi tới nhà hàng thì trời đổ mưa to, tui sợ anh cà lăm không mang dù, sợ ảnh mắc mưa bị cảm, cứ thế dẹp mẹ họp lớp qua một bên quay xe đi đón ảnh.
Thế là tui chính mắt trông thấy ảnh che chung dù với một anh đồng nghiệp khác thấp hơn ảnh nửa cái đầu, vừa chạy chậm vừa cười đùa, sau đó còn cùng nhau đi vào một quán cơm.
Thực ra nghĩ kĩ chút là biết không có gì mờ ám, nhưng tui lúc ấy tâm trạng bất ổn, chút chuyện nhỏ như con kiến cũng có thể phóng to thành con khủng long trong lòng tui, thế là ngọn lửa bắt đầu bùng lên trong lòng.
Ai thèm quan tâm anh có bị mắc mưa hay không chứ, đi họp lớp thôi.
Như đã nói thì tửu lượng tui cực kém, tối đó tui cố tình uống cho say khướt, say tới độ không biết đất trời.
Ban đầu tui tính đêm nay ngủ ở ngoài chọc tức anh cà lăm, thế nhưng lúc sắp say lại đổi ý dặn bạn học cũ chở tui tới nhà ảnh.
Tui ăn ở ngoài, không trả lời tin nhắn, anh cà lăm phỏng chừng sẽ lo lắng gần chết, sau đó tìm một bạn đẹp trai chở tui về nhà rồi ra vẻ thân thiết một chút là đủ chọc ảnh tức chết.
Nhưng mà đêm đó tui thực sự uống quá say, qua hôm sau mới dần dần thanh tỉnh.
Tui đứt mạng rồi.
Tui tỉnh lại trong phòng anh cà lăm, nhưng bên cạnh không có anh cà lăm.
Đoán chừng là nghe được cử động của tui nên anh cà lăm bưng một bát cháo đi vào phòng, vẻ mặt không thân thiện cho lắm.
Mặc dù tui chả nhớ gì nhưng nếu mọi chuyện thuận lợi thì chắc hẳn anh cà lăm đã bị tui chọc giận.
Cộng thêm cái vẻ mặt như đít nồi này thì có thể chắc chắn tám chín phần mười.
Ảnh vừa đút cháo cho tui vừa hỏi: “Em, em không, không muốn giải, giải thích gì về, về chuyện, chuyện tối qua à?”
Tui như tìm được chỗ bộc phát, không vui lùi lại phía sau một chút, tay quơ quào vô ý làm đổ nửa bát cháo.
Về sau tui mới biết khi ấy ảnh chỉ đang trách tui đã không biết uống rượu lại còn uống sau nhường ấy, đã thế lại còn không gọi ảnh đến đón.
Nhưng lúc này tui không nghĩ được nhiều như vậy, cũng chẳng quan tâm ảnh đang kề sát bên mà nói hết toàn bộ lời trong lòng: “Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi lại em à? Sao anh không giải thích xem cái thằng hôm qua che dù chung với anh là ai?
“Cậu ấy, anh, anh không…”
“Anh không cái gì? Chuyện anh chưa làm thì em cũng chưa làm.” Tui quay lưng đi, “Anh ra ngoài đi, bây giờ em không muốn nhìn thấy mặt anh.”
Trong phòng yên tĩnh hồi lâu, anh cà lăm đi ra ngoài thật.
Tui nằm trên giường một lúc, trong lòng cảm thấy lẽ ra bây giờ tui nên khóc mới phải, nhưng nặn mãi không ra nước mắt.
Càng nằm càng cảm thấy không đúng, tui không phải loại người thích cố tình gây sự, nhưng bây giờ cũng hơi hơi thấy mình hình như đang chiều quá mà hư.
Tui xuống giường đi ra phòng ngủ thử tìm anh cà lăm nhưng tìm không thấy.
Gọi ảnh vài tiếng cũng không ai trả lời.
Đột nhiên tui cảm thấy vô cùng tự trách, cảm thấy mình như thằng hề vậy.
Lòng tui cực kì sợ hãi, rất muốn gặp anh cà lăm.
Tui muốn xin ảnh tha thứ cho tui, là tui có lỗi với ảnh, tui biết sai rồi.
Nhưng ảnh không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn. Ảnh bơ tui rồi.
Sợ hãi dâng tới tột độ, tui vội vã về phòng thay quần áo rồi vơ chìa khóa chuẩn bị lao ra ngoài.
Vừa mở cửa thì thấy anh cà lăm đang chuẩn bị đi vào.
Tui ngây ngẩn cả người, ảnh cầm bánh gato trong tay đưa tới trước mặt tui rồi nói: “Vợ, vợ ơi, anh, anh xin lỗi.”
Đau lòng chết tui.
Tui tránh bánh gato rồi nhào tới ôm ảnh: “Đồ khốn cà lăm, sao anh không nghe điện thoại hả?”
Ảnh xoa đầu tui: “Để, để im lặng.”
Tui khóc một lúc lâu trong ngực ảnh, khóc hết toàn bộ tủi thân oan ức, cũng khóc trôi cả nghi thần nghi quỷ.
Tui hỏi: “Rõ ràng là em cố tình gây sự, sao anh lại mua bánh gato? Còn chủ động xin lỗi em?”
Anh cà lăm đáp: “Bởi, bởi vì anh biết, biết em sẽ, sẽ không giận anh, giận anh thật đâu. Với cả, em, em là vợ, vợ anh mà.”
Đồ khốn cà lăm thật sự là chúa tể cuồng vợ, tui chính thức xác nhận.
Từ đó về sau, tui học tập anh cà lăm, tranh thủ sớm ngày trở thành một chúa tể cuồng vợ hợp cách.
Anh cà lăm vội nói: “Là, là ông hoàng, hoàng chiều chồng!”
Tiểu kịch trường:
Hoành An An bé nhỏ: Tại sao thấy bạn học đẹp trai chở em về nhà mà anh không ghen? Có phải anh hết yêu em rồi không?
Anh cà lăm: Bạn, bạn học đẹp, đẹp trai đâu ra?
Bạn học đẹp trai: Xin lỗi, tui cũng uống say.
Tác giả :
Độ Hải Bất Thị Y Sinh