Anh Biết Gió Đến Từ Đâu
Chương 6
Bành Dã đi xuống bậc thang lầu gỗ, đến bên cạnh bàn Trình Ca, rút băng ghế dài ra ngồi xuống.
Trình Ca nhìn anh một lúc, nói: “Không phải hành vi quân tử.”
Bành Dã nói: “Tính cảnh giác của cô không tệ.”
“Tàm tạm.” Trình Ca thản nhiên hỏi, “Anh tìm tôi có việc?”
Cô nâng cái ấm đồng trên bàn lên, rót nước trà vào ly sứ, bỏ đũa vào khuấy hai cái, rửa đũa.
Ánh mắt Bành Dã rơi vào ly trà của cô.
“Sao?”
“Đừng lãng phí nước.” Bành Dã nói.
“Quên đây là Tây Bắc.”
“Ở đâu cũng như nhau.”
Giọng anh rất có từ tính, âm sắc (*) nói chuyện cực thấp, giống như đàn contrabass;
(*) Trong âm nhạc, âm sắc được biết là phẩm chất của một nốt nhạc hoặc âm thanh. Âm sắc giúp phân biệt những loại nhạc cụ khác nhau. Trong thanh âm học, âm sắc được biết đến như là “chất lượng” âm thanh hay “màu sắc” của âm thanh.
Cô nghĩ, giọng anh phát ra lúc quan hệ với phụ nữ, nhất định không thể so sánh.
Trình Ca cười một tiếng không có lý do, đẩy cái ly rửa đũa cho anh: “Không lãng phí.”
Bành Dã cũng không để ý, nói thẳng chuyện chính: “Liên quan đến chuyện hôm qua, lúc đó tôi hỏi cô có…”
Trình Ca ngắt ngang: “Anh quen thuộc chỗ này phải không?”
Bành Dã nhíu mày một cái, trả lời: “Coi như là vậy.”
“Tiệm này có món gì ngon, giới thiệu thử xem.”
“Xem cô thích loại mùi vị nào.” Anh không có biểu cảm gì.
“Nặng.” Trình Ca lại nói, “Cái gì đặc sắc giới thiệu cái đó.”
“Đều đặc sắc.” Anh nói.
Trình Ca lạnh nhạt “ờ” một tiếng.
Bành Dã: “Cô nói ban ngày không thấy người khả nghi trong nhà nghỉ, nhưng…”
“ ‘Đều đặc sắc’, ‘tùy ý’…” Trình Ca nói, “Người khả nghi anh thấy dáng vẻ thế nào? Tùy ý loại nào?”
Bành Dã nhìn cô chằm chằm, mắt đen như mực, tĩnh và sâu.
Anh mím môi, biết rõ cô cố tình gây chuyện, cuối cùng vẫn liệt kê từng loại: “Tsampa, trà bơ, xúc xích tiết, bã sữa, mì viên, phô mai.”
(*) Tsampa: là một trong những loại đồ ăn chính đặc sắc của Tây Tạng, được làm từ lúa mạch hoặc đậu Hà Lan sau khi đã xào chín, đánh nhuyễn với trà bơ, viên thành bánh. Cũng có thể làm với trà mặn, sữa chua hoặc rượu lúa mạch.
Trà bơ: được người bản xứ gọi là “po cha” hay còn được mệnh danh là “trà sinh tồn” của người Tây Tạng. Thành phần của trà bơ gồm trà đen Pu-erh, bơ từ sữa bò Yak và muối mỏ Himalaya (màu hồng, có khả năng chữa bệnh).
“Anh thuộc thực đơn?” Trình Ca tiện tay cầm lấy thực đơn trên bàn, một tờ giấy trắng phủ một lớp plastic cứng, đặt trên tay hơi nhớp.
Bành Dã: “Tiệm bản địa, làm thức ăn đều là món người bản địa ăn, với người ngoài mà nói, đương nhiên đều đặc sắc.”
“Cũng đúng… Người bản địa… Anh là người ở đâu?”
Anh còn chưa hỏi được chút gì từ chỗ cô, cô đã phản công rồi.
“Chắc anh là người vùng khác. Giọng mỗi người trong đội các anh đều không giống nhau. Nhà anh ở đâu?”
“Tây An.” Bành Dã nói.
Đàn ông Tây Bắc, thú vị.
“Anh nói tiếng phổ thông rất dễ nghe.” Thấy anh không tiếp lời, Trình Ca hỏi, “Ăn sáng chưa?”
Bành Dã dừng một giây, đáp: “Ăn rồi.”
“Vậy chính là chưa ăn, tôi mời anh.”
Bành Dã nói: “Tôi có chuyện nhờ cô, tôi mời cô.”
Trình Ca không thể nói anh am hiểu sâu kĩ xảo đàm phán, hay là muốn vạch rõ ranh giới với cô.
Cô dò xét đầu anh một cái: “… Sức ăn chắc rất lớn… Bà chủ!… Một phần tsampa, một ấm trà bơ, hai phần mì viên, một phần phô mai, một phần…”
Bành Dã nói: “Vậy đủ rồi.”
Trình Ca nói: “… Tô Lạc Cao, một dĩa thịt dê nướng, một dĩa lưỡi bò hấp.”
Bà chủ hỏi: “Cô ăn được lưỡi bò?”
“Được chứ.”
“Được, thức ăn lên rất nhanh.”
Bành Dã hơi nheo mắt, quan sát Trình Ca, luồng cảm giác áp bức như có như không kia lại nổi lên;
Trình Ca: “Lại sao nữa?”
“Lãng phí.” Anh trả lời cực kì ngắn gọn, giống như trừ chuyện chính ra, nói nhiều một chữ với cô thì sẽ chết.
Trong ấn tượng của Trình Ca, đàn ông nói “lãng phí” phần lớn nhỏ mọn, tính toán chi li, keo kiệt lại còn ra vẻ ta đây;
Bành Dã lại cho cô một ấn tượng hoàn toàn trái ngược: Giọng nam trầm vô cùng trầm, ẩn nhẫn nhưng có sức mạnh, hơi nhíu mày, giống lính già dạy bảo vào những năm 70, 80.
Trình Ca nói: “Đặc sắc bản địa, tôi đều muốn nếm thử. Không thì gọi mấy anh em kia của anh tới.”
Đương nhiên Bành Dã sẽ không gọi họ, vả lại hứng thú của anh không nằm ở việc ăn, điều anh quan tâm chỉ có một.
Anh hỏi: “Tại sao hôm qua nói dối…”
“Tôi chụp ảnh cho anh nhé…”
Hai người đồng thời mở miệng, Bành Dã nhíu mày, quay đầu sang chỗ khác, bởi vì máy ảnh trong tay Trình Ca đã giơ lên.
Một quãng thời gian rất dài, anh không quay đầu lại. Mà Trình Ca tuy không quan tâm cảm nhận của người khác, nhưng trong việc chụp ảnh, cô tự nhận mình rất ít ép buộc. Cô chuẩn bị lấy máy ảnh lại, nhưng…
Cô nhìn ảnh trên màn hình, lại nhìn Bành Dã trước mặt ——
Anh quay đầu, tĩnh mạch căng trên cổ, hợp với xương quai xanh, đường cong lưu loát, vân da rõ ràng.
Ngón tay Trình Ca nhẹ nhàng vuốt màn hình, cổ của anh rất gợi cảm… Tiệm trà dân tộc Tạng màu gỗ thô trong nền, áo choàng đầy màu sắc lui tới cũng trở nên hư ảo.
Cô lặng lẽ thở ra một hơi, quyết định lưu lại khoảnh khắc này.
Đồ vật đẹp dễ khiến người ta nghiện.
Trình Ca thần không biết quỷ không hay chụp một tấm, còn muốn tấm thứ hai, nhưng anh không quay đầu lại.
“Không chụp, tôi chưa bao giờ ép buộc.” Trình Ca nói.
Bành Dã quay đầu lại, trong mắt mang theo sự cảnh cáo. Nếu không phải vì manh mối, anh đã sớm đứng dậy rời khỏi.
Người đàn ông này không biết ánh mắt thoáng tức giận và lạnh lẽo cứng rắn của anh rơi vào trong mắt cô, là tăng cao mùi vị đàn ông. Cô nhìn anh, giống như đàn ông ngắm phụ nữ, cảm thấy anh là một báu vật.
Trình Ca để máy ảnh xuống, bưng ly lên chậm rãi uống một hớp trà, sau khi yên lặng mấy giây, cô thản nhiên phì một tiếng: “Anh vẫn gắng gượng không buông.”
Cô khích anh, anh không phản ứng. Vừa mở miệng vẫn là chuyện chính: “Hôm qua cô thấy được người khả nghi.”
Trình Ca hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy tôi nhìn giống như công dân tốt lương thiện lại tuân thủ quy tắc?”
“Không giống.” Bành Dã nói, “Nhưng cung cấp manh mối trợ giúp phá án là nghĩa vụ tối thiểu.”
“Đi ra ngoài, bảo vệ mình mới là chuyện tối thiểu. Tôi cung cấp manh mối cho anh, anh đi tìm người, sau này người đó trả thù tôi. Nhưng tôi vẫn chưa định hiến thân vì sự nghiệp chính nghĩa ở đây.”
Bành Dã không nói gì hai giây, ngược lại hỏi: “Cô đi xa một mình?”
Trình Ca cười khẩy: “Anh cho rằng tôi cùng một nhóm với họ mà, hay anh cho rằng tôi là gái điếm giống người lùn kia?”
Trong lúc nói chuyện, trà bơ được bưng lên.
Bành Dã không nói nữa, lại cũng không giải thích, ngay cả câu “Tôi không phải ý đó” lịch sự cũng không có.
Ngực Trình Ca khó chịu một hơi.
Cô rót cho mình ly trà, vừa uống, vừa vùi đầu nghịch máy ảnh.
Bành Dã thấy cô không nói, hỏi: “Cô tên gì?”
Trình Ca không thèm để ý, cũng không ngẩng đầu lên: “Anh thấy tôi nên tên gì?”
Bành Dã nói: “Trương Hòe Hoa.”
Trình Ca suýt phun ngụm trà ra ngoài, cô liếc mắt nhìn anh, nghi ngờ anh là dạng ngoài lạnh trong nóng. Nhưng anh có vẻ rất nghiêm trang, đáy mắt không hề có nụ cười chế giễu.
Người đàn ông này không đoán ra, rất thú vị.
Cô đi đường nhàm chán, có thể tán gẫu chút gì với anh để giết thời gian, nhưng đề tài của anh chỉ có một.
Anh nói: “Bây giờ cô vẫn không thay đổi suy nghĩ?”
Trình Ca: “Hôm qua tôi đã thấy một người đàn ông trong nhà nghỉ, nhưng hoàn toàn không có ấn tượng.”
“Cô lại nói dối.”
“Ồ?” Trình Ca nhướng mày, “Sao thấy được?”
“Cô là nhiếp ảnh gia, quan sát chi tiết là thói quen của cô.”
Trình Ca chậm rãi cười, nói: “Anh lại nói sai rồi, tôi là người tới du lịch.”
Ánh mắt Bành Dã nghiên phán nhìn cô, cuối cùng nói: “Vậy tôi đánh giá sai rồi.”
Anh hỏi: “Tiếp theo đi đâu?”
“Lhasa, Chương Mộc, Nepal.”
Anh “ừ” một tiếng, cầm đũa ăn sáng, không nói nữa, có vẻ như không có hứng thú với bất kì chuyện gì khác của cô.
Anh ăn xong rất nhanh, uống ly nước kia, đứng dậy đi tính tiền.
Trình Ca không ngờ anh uống ly nước kia thật, ngẩng đầu nhìn, anh đã đi tới cạnh cửa, vì đụng ánh mắt cô, mới qua loa gật đầu với cô một cái coi như tạm biệt.
Cô chậm hơn anh một nhịp, không kịp ngăn cản, anh đã rời khỏi tiệm. Cô hơi trở tay không kịp, vốn tưởng anh sẽ ở lại tiếp tục kiên trì hỏi ra chút manh mối gì đó.
Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc đuổi theo, đoàn người vào buổi sáng bắt đầu đông đúc, người đàn ông đã không thấy tăm hơi.
Cô nhìn trước sau, không nhìn thấy, xoay người đi tới một góc, đá vào chân tường: “Fuck!”
**
Bành Dã đi chưa được mấy bước, nhận được điện thoại.
Giọng đối phương vừa nhẹ nhàng vừa nhu hòa, tựa như có thể nhỏ giọt: “Anh Dã, anh phải đi cũng không tới thăm em sao?”
Bước chân anh dừng một chút: “Em biết anh tới?”
“Đúng vậy, vẫn nghe người khác nói, thích hợp không?”
“Lần này tới hơi vội.”
“Qua cổng không vào, hừ.” Từ trong giọng nói nghe ra được đối phương bĩu môi.
Bành Dã nhàn nhạt cười một tiếng: “Ôi, còn giận sao?”
“Giận không nổi.” Cô nói, “Khi nào lên đường?”
“Hai tiếng sau.”
“Vậy… tới thăm em một chút đi.”
Bành Dã vừa muốn nói, di động rung một cái.
“Cúp nhé, nhận điện thoại trước.”
Là Mười Sáu gọi tới.
“Anh Bảy, thế nào? Một mình hỏi cô ta có hỏi ra manh mối gì không?”
“Không có.”
Mười Sáu nhịn một chút, nói: “Cứ giao cho cảnh sát đi, dẫn cô ta tới đồn cảnh sát thẩm vấn.”
Bành Dã trả lời hai chữ.
**
Trình Ca đi lung tung không có mục đích một lúc, không biết có phải nhiệt độ tăng lên không, càng đi càng nóng.
Lúc gần mười giờ, cô về nhà nghỉ.
Nhưng vừa vào cửa cô liền có cảm giác kì dị, có người từng vào phòng cô, từng lục đồ cô.
Tuy ra giường, chăn, vali, hộp máy ảnh đều ngăn nắp giống như lúc cô ra ngoài, nhưng cô vẫn phát hiện có gì đó không đúng.
Dây kéo vali ở ngay chính giữa vali, giống như lúc cô ra ngoài, nhưng dây kéo lệch trái chứ không phải lệch phải; mở vali ra xem, từng cuộn quần áo xếp gọn gàng, nhưng cô cuộn quần áo sẽ để lại góc cạnh; hộp máy ảnh cũng vậy, thứ tự xếp ống kính và túi đen thân máy đúng, nhưng kiểu buộc dây miệng túi không đúng.
Trình Ca sầm mặt yên lặng mười mấy giây, rút một điếu thuốc.
Hút xong cô thu dọn đồ đạc xuống lầu.
Lúc trả phòng, Trình Ca tùy ý hỏi bà chủ: “Hôm nay làm ăn thế nào? Có khách vào ở không?”
Bà chủ than thở: “Không tốt, vùng này vốn vắng vẻ, không có khách du lịch gì, hôm nay một người khách cũng không có. Hơn nữa trong tiệm xảy ra chuyện kia (chết người), chuyện xấu truyền ngàn dặm, nhà nghỉ này của tôi chỉ sợ không quá mấy ngày phải đóng cửa.”
“Ồ,” Trình Ca an ủi qua loa vài câu, lại hỏi, “Tại sao nói chuyện xấu truyền ngàn dặm? Mấy người trong đội hôm qua kia lại tới kiểm tra à?”
“Ôi!” Bà chủ rên một tiếng, rõ ràng không muốn nói chuyện phiền lòng này.
Trong lòng Trình Ca có bài bản rồi. Cô trả phòng, ra xe, lên đường.
**
Lần sau gặp được người đàn ông đó, cô phải tự mình tát anh ta vài bạt tai.
Trình Ca nghĩ.
Trình Ca nhìn anh một lúc, nói: “Không phải hành vi quân tử.”
Bành Dã nói: “Tính cảnh giác của cô không tệ.”
“Tàm tạm.” Trình Ca thản nhiên hỏi, “Anh tìm tôi có việc?”
Cô nâng cái ấm đồng trên bàn lên, rót nước trà vào ly sứ, bỏ đũa vào khuấy hai cái, rửa đũa.
Ánh mắt Bành Dã rơi vào ly trà của cô.
“Sao?”
“Đừng lãng phí nước.” Bành Dã nói.
“Quên đây là Tây Bắc.”
“Ở đâu cũng như nhau.”
Giọng anh rất có từ tính, âm sắc (*) nói chuyện cực thấp, giống như đàn contrabass;
(*) Trong âm nhạc, âm sắc được biết là phẩm chất của một nốt nhạc hoặc âm thanh. Âm sắc giúp phân biệt những loại nhạc cụ khác nhau. Trong thanh âm học, âm sắc được biết đến như là “chất lượng” âm thanh hay “màu sắc” của âm thanh.
Cô nghĩ, giọng anh phát ra lúc quan hệ với phụ nữ, nhất định không thể so sánh.
Trình Ca cười một tiếng không có lý do, đẩy cái ly rửa đũa cho anh: “Không lãng phí.”
Bành Dã cũng không để ý, nói thẳng chuyện chính: “Liên quan đến chuyện hôm qua, lúc đó tôi hỏi cô có…”
Trình Ca ngắt ngang: “Anh quen thuộc chỗ này phải không?”
Bành Dã nhíu mày một cái, trả lời: “Coi như là vậy.”
“Tiệm này có món gì ngon, giới thiệu thử xem.”
“Xem cô thích loại mùi vị nào.” Anh không có biểu cảm gì.
“Nặng.” Trình Ca lại nói, “Cái gì đặc sắc giới thiệu cái đó.”
“Đều đặc sắc.” Anh nói.
Trình Ca lạnh nhạt “ờ” một tiếng.
Bành Dã: “Cô nói ban ngày không thấy người khả nghi trong nhà nghỉ, nhưng…”
“ ‘Đều đặc sắc’, ‘tùy ý’…” Trình Ca nói, “Người khả nghi anh thấy dáng vẻ thế nào? Tùy ý loại nào?”
Bành Dã nhìn cô chằm chằm, mắt đen như mực, tĩnh và sâu.
Anh mím môi, biết rõ cô cố tình gây chuyện, cuối cùng vẫn liệt kê từng loại: “Tsampa, trà bơ, xúc xích tiết, bã sữa, mì viên, phô mai.”
(*) Tsampa: là một trong những loại đồ ăn chính đặc sắc của Tây Tạng, được làm từ lúa mạch hoặc đậu Hà Lan sau khi đã xào chín, đánh nhuyễn với trà bơ, viên thành bánh. Cũng có thể làm với trà mặn, sữa chua hoặc rượu lúa mạch.
Trà bơ: được người bản xứ gọi là “po cha” hay còn được mệnh danh là “trà sinh tồn” của người Tây Tạng. Thành phần của trà bơ gồm trà đen Pu-erh, bơ từ sữa bò Yak và muối mỏ Himalaya (màu hồng, có khả năng chữa bệnh).
“Anh thuộc thực đơn?” Trình Ca tiện tay cầm lấy thực đơn trên bàn, một tờ giấy trắng phủ một lớp plastic cứng, đặt trên tay hơi nhớp.
Bành Dã: “Tiệm bản địa, làm thức ăn đều là món người bản địa ăn, với người ngoài mà nói, đương nhiên đều đặc sắc.”
“Cũng đúng… Người bản địa… Anh là người ở đâu?”
Anh còn chưa hỏi được chút gì từ chỗ cô, cô đã phản công rồi.
“Chắc anh là người vùng khác. Giọng mỗi người trong đội các anh đều không giống nhau. Nhà anh ở đâu?”
“Tây An.” Bành Dã nói.
Đàn ông Tây Bắc, thú vị.
“Anh nói tiếng phổ thông rất dễ nghe.” Thấy anh không tiếp lời, Trình Ca hỏi, “Ăn sáng chưa?”
Bành Dã dừng một giây, đáp: “Ăn rồi.”
“Vậy chính là chưa ăn, tôi mời anh.”
Bành Dã nói: “Tôi có chuyện nhờ cô, tôi mời cô.”
Trình Ca không thể nói anh am hiểu sâu kĩ xảo đàm phán, hay là muốn vạch rõ ranh giới với cô.
Cô dò xét đầu anh một cái: “… Sức ăn chắc rất lớn… Bà chủ!… Một phần tsampa, một ấm trà bơ, hai phần mì viên, một phần phô mai, một phần…”
Bành Dã nói: “Vậy đủ rồi.”
Trình Ca nói: “… Tô Lạc Cao, một dĩa thịt dê nướng, một dĩa lưỡi bò hấp.”
Bà chủ hỏi: “Cô ăn được lưỡi bò?”
“Được chứ.”
“Được, thức ăn lên rất nhanh.”
Bành Dã hơi nheo mắt, quan sát Trình Ca, luồng cảm giác áp bức như có như không kia lại nổi lên;
Trình Ca: “Lại sao nữa?”
“Lãng phí.” Anh trả lời cực kì ngắn gọn, giống như trừ chuyện chính ra, nói nhiều một chữ với cô thì sẽ chết.
Trong ấn tượng của Trình Ca, đàn ông nói “lãng phí” phần lớn nhỏ mọn, tính toán chi li, keo kiệt lại còn ra vẻ ta đây;
Bành Dã lại cho cô một ấn tượng hoàn toàn trái ngược: Giọng nam trầm vô cùng trầm, ẩn nhẫn nhưng có sức mạnh, hơi nhíu mày, giống lính già dạy bảo vào những năm 70, 80.
Trình Ca nói: “Đặc sắc bản địa, tôi đều muốn nếm thử. Không thì gọi mấy anh em kia của anh tới.”
Đương nhiên Bành Dã sẽ không gọi họ, vả lại hứng thú của anh không nằm ở việc ăn, điều anh quan tâm chỉ có một.
Anh hỏi: “Tại sao hôm qua nói dối…”
“Tôi chụp ảnh cho anh nhé…”
Hai người đồng thời mở miệng, Bành Dã nhíu mày, quay đầu sang chỗ khác, bởi vì máy ảnh trong tay Trình Ca đã giơ lên.
Một quãng thời gian rất dài, anh không quay đầu lại. Mà Trình Ca tuy không quan tâm cảm nhận của người khác, nhưng trong việc chụp ảnh, cô tự nhận mình rất ít ép buộc. Cô chuẩn bị lấy máy ảnh lại, nhưng…
Cô nhìn ảnh trên màn hình, lại nhìn Bành Dã trước mặt ——
Anh quay đầu, tĩnh mạch căng trên cổ, hợp với xương quai xanh, đường cong lưu loát, vân da rõ ràng.
Ngón tay Trình Ca nhẹ nhàng vuốt màn hình, cổ của anh rất gợi cảm… Tiệm trà dân tộc Tạng màu gỗ thô trong nền, áo choàng đầy màu sắc lui tới cũng trở nên hư ảo.
Cô lặng lẽ thở ra một hơi, quyết định lưu lại khoảnh khắc này.
Đồ vật đẹp dễ khiến người ta nghiện.
Trình Ca thần không biết quỷ không hay chụp một tấm, còn muốn tấm thứ hai, nhưng anh không quay đầu lại.
“Không chụp, tôi chưa bao giờ ép buộc.” Trình Ca nói.
Bành Dã quay đầu lại, trong mắt mang theo sự cảnh cáo. Nếu không phải vì manh mối, anh đã sớm đứng dậy rời khỏi.
Người đàn ông này không biết ánh mắt thoáng tức giận và lạnh lẽo cứng rắn của anh rơi vào trong mắt cô, là tăng cao mùi vị đàn ông. Cô nhìn anh, giống như đàn ông ngắm phụ nữ, cảm thấy anh là một báu vật.
Trình Ca để máy ảnh xuống, bưng ly lên chậm rãi uống một hớp trà, sau khi yên lặng mấy giây, cô thản nhiên phì một tiếng: “Anh vẫn gắng gượng không buông.”
Cô khích anh, anh không phản ứng. Vừa mở miệng vẫn là chuyện chính: “Hôm qua cô thấy được người khả nghi.”
Trình Ca hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy tôi nhìn giống như công dân tốt lương thiện lại tuân thủ quy tắc?”
“Không giống.” Bành Dã nói, “Nhưng cung cấp manh mối trợ giúp phá án là nghĩa vụ tối thiểu.”
“Đi ra ngoài, bảo vệ mình mới là chuyện tối thiểu. Tôi cung cấp manh mối cho anh, anh đi tìm người, sau này người đó trả thù tôi. Nhưng tôi vẫn chưa định hiến thân vì sự nghiệp chính nghĩa ở đây.”
Bành Dã không nói gì hai giây, ngược lại hỏi: “Cô đi xa một mình?”
Trình Ca cười khẩy: “Anh cho rằng tôi cùng một nhóm với họ mà, hay anh cho rằng tôi là gái điếm giống người lùn kia?”
Trong lúc nói chuyện, trà bơ được bưng lên.
Bành Dã không nói nữa, lại cũng không giải thích, ngay cả câu “Tôi không phải ý đó” lịch sự cũng không có.
Ngực Trình Ca khó chịu một hơi.
Cô rót cho mình ly trà, vừa uống, vừa vùi đầu nghịch máy ảnh.
Bành Dã thấy cô không nói, hỏi: “Cô tên gì?”
Trình Ca không thèm để ý, cũng không ngẩng đầu lên: “Anh thấy tôi nên tên gì?”
Bành Dã nói: “Trương Hòe Hoa.”
Trình Ca suýt phun ngụm trà ra ngoài, cô liếc mắt nhìn anh, nghi ngờ anh là dạng ngoài lạnh trong nóng. Nhưng anh có vẻ rất nghiêm trang, đáy mắt không hề có nụ cười chế giễu.
Người đàn ông này không đoán ra, rất thú vị.
Cô đi đường nhàm chán, có thể tán gẫu chút gì với anh để giết thời gian, nhưng đề tài của anh chỉ có một.
Anh nói: “Bây giờ cô vẫn không thay đổi suy nghĩ?”
Trình Ca: “Hôm qua tôi đã thấy một người đàn ông trong nhà nghỉ, nhưng hoàn toàn không có ấn tượng.”
“Cô lại nói dối.”
“Ồ?” Trình Ca nhướng mày, “Sao thấy được?”
“Cô là nhiếp ảnh gia, quan sát chi tiết là thói quen của cô.”
Trình Ca chậm rãi cười, nói: “Anh lại nói sai rồi, tôi là người tới du lịch.”
Ánh mắt Bành Dã nghiên phán nhìn cô, cuối cùng nói: “Vậy tôi đánh giá sai rồi.”
Anh hỏi: “Tiếp theo đi đâu?”
“Lhasa, Chương Mộc, Nepal.”
Anh “ừ” một tiếng, cầm đũa ăn sáng, không nói nữa, có vẻ như không có hứng thú với bất kì chuyện gì khác của cô.
Anh ăn xong rất nhanh, uống ly nước kia, đứng dậy đi tính tiền.
Trình Ca không ngờ anh uống ly nước kia thật, ngẩng đầu nhìn, anh đã đi tới cạnh cửa, vì đụng ánh mắt cô, mới qua loa gật đầu với cô một cái coi như tạm biệt.
Cô chậm hơn anh một nhịp, không kịp ngăn cản, anh đã rời khỏi tiệm. Cô hơi trở tay không kịp, vốn tưởng anh sẽ ở lại tiếp tục kiên trì hỏi ra chút manh mối gì đó.
Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc đuổi theo, đoàn người vào buổi sáng bắt đầu đông đúc, người đàn ông đã không thấy tăm hơi.
Cô nhìn trước sau, không nhìn thấy, xoay người đi tới một góc, đá vào chân tường: “Fuck!”
**
Bành Dã đi chưa được mấy bước, nhận được điện thoại.
Giọng đối phương vừa nhẹ nhàng vừa nhu hòa, tựa như có thể nhỏ giọt: “Anh Dã, anh phải đi cũng không tới thăm em sao?”
Bước chân anh dừng một chút: “Em biết anh tới?”
“Đúng vậy, vẫn nghe người khác nói, thích hợp không?”
“Lần này tới hơi vội.”
“Qua cổng không vào, hừ.” Từ trong giọng nói nghe ra được đối phương bĩu môi.
Bành Dã nhàn nhạt cười một tiếng: “Ôi, còn giận sao?”
“Giận không nổi.” Cô nói, “Khi nào lên đường?”
“Hai tiếng sau.”
“Vậy… tới thăm em một chút đi.”
Bành Dã vừa muốn nói, di động rung một cái.
“Cúp nhé, nhận điện thoại trước.”
Là Mười Sáu gọi tới.
“Anh Bảy, thế nào? Một mình hỏi cô ta có hỏi ra manh mối gì không?”
“Không có.”
Mười Sáu nhịn một chút, nói: “Cứ giao cho cảnh sát đi, dẫn cô ta tới đồn cảnh sát thẩm vấn.”
Bành Dã trả lời hai chữ.
**
Trình Ca đi lung tung không có mục đích một lúc, không biết có phải nhiệt độ tăng lên không, càng đi càng nóng.
Lúc gần mười giờ, cô về nhà nghỉ.
Nhưng vừa vào cửa cô liền có cảm giác kì dị, có người từng vào phòng cô, từng lục đồ cô.
Tuy ra giường, chăn, vali, hộp máy ảnh đều ngăn nắp giống như lúc cô ra ngoài, nhưng cô vẫn phát hiện có gì đó không đúng.
Dây kéo vali ở ngay chính giữa vali, giống như lúc cô ra ngoài, nhưng dây kéo lệch trái chứ không phải lệch phải; mở vali ra xem, từng cuộn quần áo xếp gọn gàng, nhưng cô cuộn quần áo sẽ để lại góc cạnh; hộp máy ảnh cũng vậy, thứ tự xếp ống kính và túi đen thân máy đúng, nhưng kiểu buộc dây miệng túi không đúng.
Trình Ca sầm mặt yên lặng mười mấy giây, rút một điếu thuốc.
Hút xong cô thu dọn đồ đạc xuống lầu.
Lúc trả phòng, Trình Ca tùy ý hỏi bà chủ: “Hôm nay làm ăn thế nào? Có khách vào ở không?”
Bà chủ than thở: “Không tốt, vùng này vốn vắng vẻ, không có khách du lịch gì, hôm nay một người khách cũng không có. Hơn nữa trong tiệm xảy ra chuyện kia (chết người), chuyện xấu truyền ngàn dặm, nhà nghỉ này của tôi chỉ sợ không quá mấy ngày phải đóng cửa.”
“Ồ,” Trình Ca an ủi qua loa vài câu, lại hỏi, “Tại sao nói chuyện xấu truyền ngàn dặm? Mấy người trong đội hôm qua kia lại tới kiểm tra à?”
“Ôi!” Bà chủ rên một tiếng, rõ ràng không muốn nói chuyện phiền lòng này.
Trong lòng Trình Ca có bài bản rồi. Cô trả phòng, ra xe, lên đường.
**
Lần sau gặp được người đàn ông đó, cô phải tự mình tát anh ta vài bạt tai.
Trình Ca nghĩ.
Tác giả :
Cửu Nguyệt Hi