Anh Biết Gió Đến Từ Đâu
Chương 35
Lúc ánh mặt trời chiếu vào, Bành Dã thức dậy.
Ban đêm có Trình Ca ở đây, anh hoàn toàn không có sự tự chủ đáng nói. Tối qua, anh chỉ ngủ hai, ba tiếng, nhưng giấc ngủ cực kì ổn định, cho nên khi thức dậy cả người vô cùng thoải mái.
Anh vừa mở mắt liền nhìn thấy ánh mặt trời và Trình Ca, cô gối lên cánh tay anh, yên ổn ngủ.
Anh nghiêm túc nhìn gương mặt mộc của cô, trẻ hơn ngày thường, mặt mũi đều nhàn nhạt, màu môi cũng nhạt, da trắng đến trong suốt, trên gò má có một, hai đốm tàn nhang nhỏ nhạt.
Trình Ca ôm cơ thể anh, tay còn nắm cơ lưng anh.
Bành Dã nhìn cô rất lâu, cô vẫn chưa thức. Cho đến khi ngoài cửa sổ truyền đến tiếng huyên náo của buổi chợ sáng, Bành Dã ngẩng đầu liếc nhìn vị trí mặt trời, nhìn ra khoảng tám giờ sáng.
“Trình Ca.” Anh kề sang, ở bên tai cô gọi cô.
Lông mi cô run một cái, ngay sau đó, từ từ mở mắt, con ngươi màu nhạt, bình thản và yên lặng.
Cô bình tĩnh nhìn anh mấy giây, có lẽ không quen khoảng cách thân mật giữa đôi bên lắm, cô quay đầu nhìn ánh mặt trời, nghe thấy bên ngoài loáng thoáng có tiếng người, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Gần tám giờ.”
“Trễ vậy sao?” Cô khẽ nhíu mày, lập tức ngồi dậy nhảy xuống giường, cầm quần áo dưới đất lên mặc vào, lại nhặt áo mưa lộn xộn lên, ném vào giỏ rác.
Cô hỏi: “Còn kịp không?”
“Còn kịp.” Bành Dã xuống giường, đi vào toilet, sờ quần lót treo trên cái giá một cái, khô rồi.
Anh mặc quần lót, đi ra mặc quần áo.
Trình Ca đã nhanh chóng thu dọn mình xong, đang thu dọn vali.
Không có lời thừa thãi.
Rối loạn lưỡng cực (1) vì mất máy ảnh mà đè nén trong tiềm thức, trong việc làm tình tối qua đạt được bình phục, cô trở lại trạng thái bình thường.
(1) Rối loạn lưỡng cực (rối loạn cảm xúc lưỡng cực hay bệnh lý hưng-trầm cảm) là một rối loạn của não bộ gây ra những biến đổi thất thường về cảm xúc, sinh lực, mức độ hoạt động và khả năng thực hiện những sinh hoạt thường nhật.
Có thể xem thêm thông tin tại đây:
Sau khi đánh răng rửa mặt, Bành Dã xách vali xuống lầu. Anh nhìn ra Trình Ca lo không đủ thời gian, vỗ vỗ vai cô, nói: “Không sao, còn kịp.”
Trình Ca cười một tiếng, đưa tay tới, bóp cằm anh.
Bành Dã yên lặng nhìn cô.
Cô lắc lắc cằm anh, nói: “Sắc đẹp mê người.”
Bành Dã: “…”
**
Trong buổi chợ sáng người đến người đi, lái xe ra ngoài là đi bằng tốc độ rùa bò, đi qua quầy đun trà sữa bán phô mai, Bành Dã hỏi cô: “Ăn chút đồ ăn sáng không?”
Trình Ca nói: “Tôi không đói.”
Cô hơi chau mày, nhìn đám người từ từ nhúc nhích tránh ra ở trước xe, cách mấy giây, quay đầu hỏi: “Anh đói sao?”
Bành Dã cầm tay lái, trong một lúc không nói gì.
Trình Ca nhớ tới từ chiều hôm qua họ chưa ăn gì, mà anh còn tiêu hao cả đêm, cô nói: “Dừng lại ăn chút gì đi.”
Bành Dã sờ tay lái, suy nghĩ một chút, nói: “Cô không quen ăn thức ăn Tây Tạng, hay là ăn mì đi.” Lái xe ra khỏi hẻm, đậu trước cửa một quán mì.
Trình Ca đẩy cửa kính đầy dầu mỡ ra đi vào trong, phía trước quán rất nhỏ, mặt tường bám tro, trong quán đặt bàn ghế nhựa đơn giản. Xuyên qua cửa sổ quầy thu tiền, có thể nhìn thấy nhà bếp dơ bẩn đầy khói bên trong.
Ngoài quán tiếng người huyên náo, trong quán chen chúc nhốn nháo.
Lúc Trình Ca ngồi xuống, sờ bàn và ghế một cái, một lớp bẩn nhớp nhúa.
Bành Dã không ngồi, xách Trình Ca ngồi xuống lên.
Trình Ca ngẩng đầu: “Sao vậy?”
“Đổi quán khác.” Bành Dã hơi nhíu mày.
Anh nhìn ra ngoài, góc chéo đối diện bên kia đường có quán mới, tầng một mở nhà hàng, hoàn cảnh có vẻ không tệ.
Trình Ca liếc mắt nhìn, nói: “Thôi, cứ ăn ở đây đi.”
Phía sau có người đi tới, để tránh, Trình Ca lơ đãng sát vào bên người Bành Dã, nói: “Không phải chúng ta không có tiền sao.”
Cô ngửa đầu, gò má trắng nõn cách anh rất gần, vẻ mặt có vẻ như rất nghiêm túc, thậm chí có chút trang nghiêm.
Bành Dã buồn cười: “Sợ người ta nghe rồi chê cười tôi, cho nên giọng nhỏ vậy sao?”
Người bên cạnh đi qua, Trình Ca liền lùi ra sau một bước, nói: “Cứ ở đây đi, nhà hàng kia trông trống trơn, không có ai đi, có lẽ không ngon.”
Bành Dã nói: “Bên này nhiều người là vì rẻ.”
Trình Ca không nói với anh nữa, quay đầu nhìn thực đơn viết bằng bút đen trên tường, nói: “Tôi muốn một tô mì kéo.”
Bành Dã đi tới cửa sổ gọi hai tô mì, một tô thêm thịt bò.
Lúc trả tiền, anh quay đầu nhìn một cái, Trình Ca ngồi nửa mông trên ghế, rất dè dặt. Tay đặt ngang trên hai chân, không đụng bàn, sống lưng ưỡn thẳng tắp.
Bành Dã lấy tiền lẻ thối lại, đi tới rút khăn giấy, lau bàn cho cô.
Ngồi xuống một lúc, ông chủ kêu mì xong rồi.
Bành Dã đi bưng mì, Trình Ca thấy trong cửa sổ đưa ra hai tô lớn, đứng dậy đi theo: “Tôi giúp anh.”
Bành Dã quay đầu nhìn, há miệng, định nói gì đó nhưng cũng không nói.
Trình Ca thêm chút ớt vào mì, hỏi: “Sao vậy?”
Bành Dã bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: “Nhiều người, cô vừa đứng dậy, chỗ đã bị chiếm rồi.”
“Vậy sao?” Trình Ca quay đầu lại, chỗ vừa rồi của cô lúc này đã có một nam một nữ ngồi.
Trình Ca chau mày, bưng tô đi tới định giành chỗ lại, còn chưa đi tới gần, bước chân liền dừng lại. Người đàn ông đó chỉ có một cánh tay, người phụ nữ đang mang thai.
Trình Ca quay đầu nhìn Bành Dã, vẻ mặt có chút ngơ ngác câm nín: “Chúng ta đi đâu ăn đây?”
Trong quán kẻ đến người đi, cũng không có chỗ đứng.
Bành Dã hất hất cằm: “Bên ngoài.”
Ngoài cửa kính, mấy người đàn ông thô kệch ngồi xổm trên bậc thềm, bưng tô ăn mì.
Sắc mặt Bành Dã không tốt lắm, da đầu tê hết, Trình Ca lại không nói hai lời, bưng tô đi ra ngoài. Đi tới cửa, đụng cửa một cái, quay đầu nhìn anh: “Anh giúp tôi đẩy một cái đi.”
Bành Dã lập tức tiến lên, đẩy cửa kính ra cho cô. Cô ôm cái tô lớn đi ra ngoài, ngồi xổm trước cửa quán, qua loa cắn cái bọc nhựa của đôi đũa dùng một lần ra, vùi đầu bắt đầu ăn.
Bành Dã nhìn cô một lúc, bỗng cười một tiếng. Anh ngồi xổm bên cạnh cô, ăn mì cùng cô.
Ngay thời gian náo nhiệt buổi sáng, trên đường cái gì cũng có. Đàn ông cường tráng, trẻ nhỏ, thúng rau; phụ nữ nhà nông, ông lão, ngựa, dê, bò, nhộn nhịp đi qua trước mặt Trình Ca.
Trình Ca ăn vài miếng, phát hiện không đúng.
Cô hỏi: “Có phải ông chủ quên bỏ thịt vào tô cho anh không?”
Bành Dã cắn mì, không trả lời.
Lại có một người đàn ông vạm vỡ đi ra ngồi xổm xuống ăn mì, Trình Ca quay đầu thấy trong tô anh ta cũng không có, lúc này mới ý thức được, trong mì có thịt hoàn toàn không phải là tiêu chuẩn thấp nhất.
Cô trầm mặc mấy giây, thở một hơi thật dài, nói: “Fuck, chúng ta nghèo thật mà.”
Nói xong, người liền cười.
Bành Dã thấy kì quái: “Cô cười cái gì?”
Trình Ca nói: “Tôi không biết.”
Cô thực sự không biết, cũng không nghĩ nhiều.
Cô gắp thịt trong tô cho Bành Dã, nói: “Tôi giảm cân.”
Bành Dã cũng không trả lại, cười giễu một tiếng, hỏi: “Có thể già mồm chút nữa không?”
Trình Ca châm chọc nói: “Vậy tôi phải nuôi anh, nếu không buổi tối anh không có sức.”
Bành Dã lại cảm thấy mình thực sự rảnh quá nên đi kiếm chuyện mà, nói: “Cô vẫn là già mồm thôi.”
Trình Ca ăn vài miếng, không biết nghĩ đến cái gì, để đũa lên tô, thở dài rất nhẹ không thể phát hiện.
Bành Dã nhận ra: “Sao vậy?”
Trình Ca mím mím môi: “Hôm đó, tôi không nên hắt xăng vào hai người Hippie kia.”
“Sao đột nhiên nghĩ tới việc này?”
“Dọc đường có lẽ phải mua xăng, không biết có đủ tiền không.”
Bành Dã cười nhạt một tiếng, tiếp tục ăn mì.
Trình Ca thấy trong một lúc anh đã ăn hơn nửa tô, lại nhìn tô của mình, nói: “Mì này nhiều quá, tôi ăn không hết, chia sang anh một nửa.”
Bành Dã đang chuyên tâm ăn mì, ghét cô ăn mì quá nhiều chuyện, trả lời không kiên nhẫn lắm: “Cô ăn trước, ăn không hết hẵng nói.”
Trình Ca nhíu mày: “Mì tôi đã ăn còn dư, anh còn ăn thế nào được?”
Bành Dã nhai mì, ậm ờ nói: “Không sao cả.”
“Sao không sao?”
“Cũng đâu phải heo từng gặm.”
Trình Ca: “…”
Cô không lay chuyển được anh, cũng lười đẩy tới đẩy lui với anh trên đường cái, vì vậy cuộn mì vào đũa tiếp tục ăn.
Mì này mùi vị không ngon lắm, nước dùng vừa nhiều, tô vừa nặng, Trình Ca ăn chưa được mấy miếng đã mỏi tay. Cô để tô xuống đất, châm điếu thuốc hút. Một cái châm thuốc này, người đi trên đường nhìn cô càng nhiều hơn.
Trình Ca hút vài hơi, càng không có tâm tư ăn mì. Nhưng suy nghĩ một chút, vẫn ép mình ăn nửa tô.
Bành Dã ăn xong, thấy cô còn lại hơn nửa tô.
Trình Ca nói ăn không nổi, sắc mặt Bành Dã không tốt lắm, trầm mặc một lúc, hỏi: “Không ngon?”
Trình Ca không muốn anh nghĩ nhiều, nói: “Người ở đây quá thành thật, một tô mì bằng ba tô chỗ chúng tôi. Anh muốn tôi no chết à.”
“Lúc cắm trại cô ăn rất nhiều.”
“Đó là ngoại lệ.”
Bành Dã ăn hết mì còn dư của cô, định tìm thêm chút đồ ăn cho cô. Trình Ca không thấy ngon miệng, nói không muốn ăn. Cô một lòng chỉ muốn lấy máy ảnh.
Thế là hai người lên đường.
Bành Dã khởi động xe, căn dặn: “Vẫn còn hơn mấy tiếng, cô nghỉ một lúc, tối qua ngủ không ngon.”
Trình Ca dừng lại, quay đầu nhìn anh, hơi liếc mắt nhìn.
“Sao?”
“Tối qua tôi ngủ rất ngon, anh ngủ không ngon sao?”
Bành Dã gặp khó khăn một giây, nói: “Tôi ngủ rất ngon. Tôi lo thân thể cô chưa bình phục.”
Trình Ca bắt chéo chân, nghiêng người nhìn anh: “Anh lo chỗ nào của tôi chưa bình phục thế?”
Bành Dã: “…”
Lúc rời khỏi trấn, Bành Dã đi đổ xăng, thoáng cái hơn ba trăm tệ đã không còn.
Trình Ca nhìn con số tăng vọt trên đồng hồ tính tiền, mím chặt môi.
**
Đi từ trấn Lưu Phong về hướng Bắc hơn mười cây số, đã vào lại Khả Khả Tây Lý.
Lúc lên xe Trình Ca rất có tinh thần, nhưng xe lắc lư không bao lâu, người vẫn ngủ thiếp đi. Tinh thần tốt hơn nữa, thân thể cũng mệt không chịu nổi.
Bành Dã một mạch yên lặng lái xe, không quấy rầy cô.
Đến khoảng mười một giờ trưa, đi qua một dốc núi hoàng thổ (2), Bành Dã bất ngờ thấy cách đó không xa có một lán cỏ tranh, một ông cụ ngồi bên trong quạt mát bán rau.
(2) Hoàng thổ: đất ở dạng bụi, tơi xốp, màu vàng nhạt hoặc vàng xám, có nguồn gốc trầm tích do gió.
Bành Dã hình như nhìn thấy củ sắn.
Anh dừng xe lại, Trình Ca nghiêng đầu dựa vào lưng ghế, yên lặng ngủ.
Trong hoang mạc vào buổi trưa, nhiệt độ tăng rất cao, trên vùng đất hoàng thổ hơi nóng bốc lên.
Trình Ca hơi nhíu mày, gò má phiếm hồng.
Bành Dã cởi nút áo khoác của cô ra, quay cửa sổ xe xuống.
Gió nhẹ thổi bay tóc trán cô, anh vén mấy sợi tóc lộn xộn cho cô, mới xuống xe đi về phía lán cỏ tranh.
Bành Dã đi tới xem, trên quầy bày khoai tây, bắp, rau các loại, đều không tươi lắm, ngược lại đống sắn kia có vẻ không tệ, đặt trên tay ước lượng một cái, nặng trịch hơi lành lạnh.
Bành Dã chọn một đống, đưa cho ông cụ cân.
Quay đầu lại thấy cạnh quầy có chiếc quạt hương bồ dư, hỏi: “Cái quạt đó có bán không?”
Ông cụ nói: “Cái đó cũng nát rồi, trực tiếp cầm đi là được.”
Bành Dã đặt trong tay phe phẩy, gió rất mạnh, còn có thể che nắng cho Trình Ca.
Anh im lặng mỉm cười.
Thời gian chờ đợi, anh lơ đãng quay đầu nhìn xe anh. Một cái quay đầu này, anh hơi nheo mắt. Không biết lúc nào, cửa kính xe đã quay lên.
Anh khẽ chau mày, đi mấy bước qua bên cạnh, lần này, anh trông thấy có bóng người lay động bên kia xe.
Mà Trình Ca ở trên ghế phụ lái.
Bành Dã sải bước đi tới bên xe, đi chưa được mấy bước, bóng người kia chợt xoay người chạy trốn; trong nháy mắt Bành Dã tăng tốc, chạy như bay.
Anh chạy qua xe Jeep, đuổi về phía người đó, cho đến khi phía sau ông cụ kia sợ hãi la lớn:
“Quay lại! Xe của cậu! Quay lại đi!”
Bành Dã quay phắt đầu lại, liền thấy xe Jeep đang từ từ lăn xuống dốc núi, dần tăng tốc, càng lúc càng nhanh, cát đá bụi đất tung bay bám theo. Trình Ca vẫn yên ổn dựa vào ghế phụ lái ngủ say.
Dưới dốc là vách đá đột nhiên uốn cong.
“Trình Ca!”
Ban đêm có Trình Ca ở đây, anh hoàn toàn không có sự tự chủ đáng nói. Tối qua, anh chỉ ngủ hai, ba tiếng, nhưng giấc ngủ cực kì ổn định, cho nên khi thức dậy cả người vô cùng thoải mái.
Anh vừa mở mắt liền nhìn thấy ánh mặt trời và Trình Ca, cô gối lên cánh tay anh, yên ổn ngủ.
Anh nghiêm túc nhìn gương mặt mộc của cô, trẻ hơn ngày thường, mặt mũi đều nhàn nhạt, màu môi cũng nhạt, da trắng đến trong suốt, trên gò má có một, hai đốm tàn nhang nhỏ nhạt.
Trình Ca ôm cơ thể anh, tay còn nắm cơ lưng anh.
Bành Dã nhìn cô rất lâu, cô vẫn chưa thức. Cho đến khi ngoài cửa sổ truyền đến tiếng huyên náo của buổi chợ sáng, Bành Dã ngẩng đầu liếc nhìn vị trí mặt trời, nhìn ra khoảng tám giờ sáng.
“Trình Ca.” Anh kề sang, ở bên tai cô gọi cô.
Lông mi cô run một cái, ngay sau đó, từ từ mở mắt, con ngươi màu nhạt, bình thản và yên lặng.
Cô bình tĩnh nhìn anh mấy giây, có lẽ không quen khoảng cách thân mật giữa đôi bên lắm, cô quay đầu nhìn ánh mặt trời, nghe thấy bên ngoài loáng thoáng có tiếng người, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Gần tám giờ.”
“Trễ vậy sao?” Cô khẽ nhíu mày, lập tức ngồi dậy nhảy xuống giường, cầm quần áo dưới đất lên mặc vào, lại nhặt áo mưa lộn xộn lên, ném vào giỏ rác.
Cô hỏi: “Còn kịp không?”
“Còn kịp.” Bành Dã xuống giường, đi vào toilet, sờ quần lót treo trên cái giá một cái, khô rồi.
Anh mặc quần lót, đi ra mặc quần áo.
Trình Ca đã nhanh chóng thu dọn mình xong, đang thu dọn vali.
Không có lời thừa thãi.
Rối loạn lưỡng cực (1) vì mất máy ảnh mà đè nén trong tiềm thức, trong việc làm tình tối qua đạt được bình phục, cô trở lại trạng thái bình thường.
(1) Rối loạn lưỡng cực (rối loạn cảm xúc lưỡng cực hay bệnh lý hưng-trầm cảm) là một rối loạn của não bộ gây ra những biến đổi thất thường về cảm xúc, sinh lực, mức độ hoạt động và khả năng thực hiện những sinh hoạt thường nhật.
Có thể xem thêm thông tin tại đây:
Sau khi đánh răng rửa mặt, Bành Dã xách vali xuống lầu. Anh nhìn ra Trình Ca lo không đủ thời gian, vỗ vỗ vai cô, nói: “Không sao, còn kịp.”
Trình Ca cười một tiếng, đưa tay tới, bóp cằm anh.
Bành Dã yên lặng nhìn cô.
Cô lắc lắc cằm anh, nói: “Sắc đẹp mê người.”
Bành Dã: “…”
**
Trong buổi chợ sáng người đến người đi, lái xe ra ngoài là đi bằng tốc độ rùa bò, đi qua quầy đun trà sữa bán phô mai, Bành Dã hỏi cô: “Ăn chút đồ ăn sáng không?”
Trình Ca nói: “Tôi không đói.”
Cô hơi chau mày, nhìn đám người từ từ nhúc nhích tránh ra ở trước xe, cách mấy giây, quay đầu hỏi: “Anh đói sao?”
Bành Dã cầm tay lái, trong một lúc không nói gì.
Trình Ca nhớ tới từ chiều hôm qua họ chưa ăn gì, mà anh còn tiêu hao cả đêm, cô nói: “Dừng lại ăn chút gì đi.”
Bành Dã sờ tay lái, suy nghĩ một chút, nói: “Cô không quen ăn thức ăn Tây Tạng, hay là ăn mì đi.” Lái xe ra khỏi hẻm, đậu trước cửa một quán mì.
Trình Ca đẩy cửa kính đầy dầu mỡ ra đi vào trong, phía trước quán rất nhỏ, mặt tường bám tro, trong quán đặt bàn ghế nhựa đơn giản. Xuyên qua cửa sổ quầy thu tiền, có thể nhìn thấy nhà bếp dơ bẩn đầy khói bên trong.
Ngoài quán tiếng người huyên náo, trong quán chen chúc nhốn nháo.
Lúc Trình Ca ngồi xuống, sờ bàn và ghế một cái, một lớp bẩn nhớp nhúa.
Bành Dã không ngồi, xách Trình Ca ngồi xuống lên.
Trình Ca ngẩng đầu: “Sao vậy?”
“Đổi quán khác.” Bành Dã hơi nhíu mày.
Anh nhìn ra ngoài, góc chéo đối diện bên kia đường có quán mới, tầng một mở nhà hàng, hoàn cảnh có vẻ không tệ.
Trình Ca liếc mắt nhìn, nói: “Thôi, cứ ăn ở đây đi.”
Phía sau có người đi tới, để tránh, Trình Ca lơ đãng sát vào bên người Bành Dã, nói: “Không phải chúng ta không có tiền sao.”
Cô ngửa đầu, gò má trắng nõn cách anh rất gần, vẻ mặt có vẻ như rất nghiêm túc, thậm chí có chút trang nghiêm.
Bành Dã buồn cười: “Sợ người ta nghe rồi chê cười tôi, cho nên giọng nhỏ vậy sao?”
Người bên cạnh đi qua, Trình Ca liền lùi ra sau một bước, nói: “Cứ ở đây đi, nhà hàng kia trông trống trơn, không có ai đi, có lẽ không ngon.”
Bành Dã nói: “Bên này nhiều người là vì rẻ.”
Trình Ca không nói với anh nữa, quay đầu nhìn thực đơn viết bằng bút đen trên tường, nói: “Tôi muốn một tô mì kéo.”
Bành Dã đi tới cửa sổ gọi hai tô mì, một tô thêm thịt bò.
Lúc trả tiền, anh quay đầu nhìn một cái, Trình Ca ngồi nửa mông trên ghế, rất dè dặt. Tay đặt ngang trên hai chân, không đụng bàn, sống lưng ưỡn thẳng tắp.
Bành Dã lấy tiền lẻ thối lại, đi tới rút khăn giấy, lau bàn cho cô.
Ngồi xuống một lúc, ông chủ kêu mì xong rồi.
Bành Dã đi bưng mì, Trình Ca thấy trong cửa sổ đưa ra hai tô lớn, đứng dậy đi theo: “Tôi giúp anh.”
Bành Dã quay đầu nhìn, há miệng, định nói gì đó nhưng cũng không nói.
Trình Ca thêm chút ớt vào mì, hỏi: “Sao vậy?”
Bành Dã bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: “Nhiều người, cô vừa đứng dậy, chỗ đã bị chiếm rồi.”
“Vậy sao?” Trình Ca quay đầu lại, chỗ vừa rồi của cô lúc này đã có một nam một nữ ngồi.
Trình Ca chau mày, bưng tô đi tới định giành chỗ lại, còn chưa đi tới gần, bước chân liền dừng lại. Người đàn ông đó chỉ có một cánh tay, người phụ nữ đang mang thai.
Trình Ca quay đầu nhìn Bành Dã, vẻ mặt có chút ngơ ngác câm nín: “Chúng ta đi đâu ăn đây?”
Trong quán kẻ đến người đi, cũng không có chỗ đứng.
Bành Dã hất hất cằm: “Bên ngoài.”
Ngoài cửa kính, mấy người đàn ông thô kệch ngồi xổm trên bậc thềm, bưng tô ăn mì.
Sắc mặt Bành Dã không tốt lắm, da đầu tê hết, Trình Ca lại không nói hai lời, bưng tô đi ra ngoài. Đi tới cửa, đụng cửa một cái, quay đầu nhìn anh: “Anh giúp tôi đẩy một cái đi.”
Bành Dã lập tức tiến lên, đẩy cửa kính ra cho cô. Cô ôm cái tô lớn đi ra ngoài, ngồi xổm trước cửa quán, qua loa cắn cái bọc nhựa của đôi đũa dùng một lần ra, vùi đầu bắt đầu ăn.
Bành Dã nhìn cô một lúc, bỗng cười một tiếng. Anh ngồi xổm bên cạnh cô, ăn mì cùng cô.
Ngay thời gian náo nhiệt buổi sáng, trên đường cái gì cũng có. Đàn ông cường tráng, trẻ nhỏ, thúng rau; phụ nữ nhà nông, ông lão, ngựa, dê, bò, nhộn nhịp đi qua trước mặt Trình Ca.
Trình Ca ăn vài miếng, phát hiện không đúng.
Cô hỏi: “Có phải ông chủ quên bỏ thịt vào tô cho anh không?”
Bành Dã cắn mì, không trả lời.
Lại có một người đàn ông vạm vỡ đi ra ngồi xổm xuống ăn mì, Trình Ca quay đầu thấy trong tô anh ta cũng không có, lúc này mới ý thức được, trong mì có thịt hoàn toàn không phải là tiêu chuẩn thấp nhất.
Cô trầm mặc mấy giây, thở một hơi thật dài, nói: “Fuck, chúng ta nghèo thật mà.”
Nói xong, người liền cười.
Bành Dã thấy kì quái: “Cô cười cái gì?”
Trình Ca nói: “Tôi không biết.”
Cô thực sự không biết, cũng không nghĩ nhiều.
Cô gắp thịt trong tô cho Bành Dã, nói: “Tôi giảm cân.”
Bành Dã cũng không trả lại, cười giễu một tiếng, hỏi: “Có thể già mồm chút nữa không?”
Trình Ca châm chọc nói: “Vậy tôi phải nuôi anh, nếu không buổi tối anh không có sức.”
Bành Dã lại cảm thấy mình thực sự rảnh quá nên đi kiếm chuyện mà, nói: “Cô vẫn là già mồm thôi.”
Trình Ca ăn vài miếng, không biết nghĩ đến cái gì, để đũa lên tô, thở dài rất nhẹ không thể phát hiện.
Bành Dã nhận ra: “Sao vậy?”
Trình Ca mím mím môi: “Hôm đó, tôi không nên hắt xăng vào hai người Hippie kia.”
“Sao đột nhiên nghĩ tới việc này?”
“Dọc đường có lẽ phải mua xăng, không biết có đủ tiền không.”
Bành Dã cười nhạt một tiếng, tiếp tục ăn mì.
Trình Ca thấy trong một lúc anh đã ăn hơn nửa tô, lại nhìn tô của mình, nói: “Mì này nhiều quá, tôi ăn không hết, chia sang anh một nửa.”
Bành Dã đang chuyên tâm ăn mì, ghét cô ăn mì quá nhiều chuyện, trả lời không kiên nhẫn lắm: “Cô ăn trước, ăn không hết hẵng nói.”
Trình Ca nhíu mày: “Mì tôi đã ăn còn dư, anh còn ăn thế nào được?”
Bành Dã nhai mì, ậm ờ nói: “Không sao cả.”
“Sao không sao?”
“Cũng đâu phải heo từng gặm.”
Trình Ca: “…”
Cô không lay chuyển được anh, cũng lười đẩy tới đẩy lui với anh trên đường cái, vì vậy cuộn mì vào đũa tiếp tục ăn.
Mì này mùi vị không ngon lắm, nước dùng vừa nhiều, tô vừa nặng, Trình Ca ăn chưa được mấy miếng đã mỏi tay. Cô để tô xuống đất, châm điếu thuốc hút. Một cái châm thuốc này, người đi trên đường nhìn cô càng nhiều hơn.
Trình Ca hút vài hơi, càng không có tâm tư ăn mì. Nhưng suy nghĩ một chút, vẫn ép mình ăn nửa tô.
Bành Dã ăn xong, thấy cô còn lại hơn nửa tô.
Trình Ca nói ăn không nổi, sắc mặt Bành Dã không tốt lắm, trầm mặc một lúc, hỏi: “Không ngon?”
Trình Ca không muốn anh nghĩ nhiều, nói: “Người ở đây quá thành thật, một tô mì bằng ba tô chỗ chúng tôi. Anh muốn tôi no chết à.”
“Lúc cắm trại cô ăn rất nhiều.”
“Đó là ngoại lệ.”
Bành Dã ăn hết mì còn dư của cô, định tìm thêm chút đồ ăn cho cô. Trình Ca không thấy ngon miệng, nói không muốn ăn. Cô một lòng chỉ muốn lấy máy ảnh.
Thế là hai người lên đường.
Bành Dã khởi động xe, căn dặn: “Vẫn còn hơn mấy tiếng, cô nghỉ một lúc, tối qua ngủ không ngon.”
Trình Ca dừng lại, quay đầu nhìn anh, hơi liếc mắt nhìn.
“Sao?”
“Tối qua tôi ngủ rất ngon, anh ngủ không ngon sao?”
Bành Dã gặp khó khăn một giây, nói: “Tôi ngủ rất ngon. Tôi lo thân thể cô chưa bình phục.”
Trình Ca bắt chéo chân, nghiêng người nhìn anh: “Anh lo chỗ nào của tôi chưa bình phục thế?”
Bành Dã: “…”
Lúc rời khỏi trấn, Bành Dã đi đổ xăng, thoáng cái hơn ba trăm tệ đã không còn.
Trình Ca nhìn con số tăng vọt trên đồng hồ tính tiền, mím chặt môi.
**
Đi từ trấn Lưu Phong về hướng Bắc hơn mười cây số, đã vào lại Khả Khả Tây Lý.
Lúc lên xe Trình Ca rất có tinh thần, nhưng xe lắc lư không bao lâu, người vẫn ngủ thiếp đi. Tinh thần tốt hơn nữa, thân thể cũng mệt không chịu nổi.
Bành Dã một mạch yên lặng lái xe, không quấy rầy cô.
Đến khoảng mười một giờ trưa, đi qua một dốc núi hoàng thổ (2), Bành Dã bất ngờ thấy cách đó không xa có một lán cỏ tranh, một ông cụ ngồi bên trong quạt mát bán rau.
(2) Hoàng thổ: đất ở dạng bụi, tơi xốp, màu vàng nhạt hoặc vàng xám, có nguồn gốc trầm tích do gió.
Bành Dã hình như nhìn thấy củ sắn.
Anh dừng xe lại, Trình Ca nghiêng đầu dựa vào lưng ghế, yên lặng ngủ.
Trong hoang mạc vào buổi trưa, nhiệt độ tăng rất cao, trên vùng đất hoàng thổ hơi nóng bốc lên.
Trình Ca hơi nhíu mày, gò má phiếm hồng.
Bành Dã cởi nút áo khoác của cô ra, quay cửa sổ xe xuống.
Gió nhẹ thổi bay tóc trán cô, anh vén mấy sợi tóc lộn xộn cho cô, mới xuống xe đi về phía lán cỏ tranh.
Bành Dã đi tới xem, trên quầy bày khoai tây, bắp, rau các loại, đều không tươi lắm, ngược lại đống sắn kia có vẻ không tệ, đặt trên tay ước lượng một cái, nặng trịch hơi lành lạnh.
Bành Dã chọn một đống, đưa cho ông cụ cân.
Quay đầu lại thấy cạnh quầy có chiếc quạt hương bồ dư, hỏi: “Cái quạt đó có bán không?”
Ông cụ nói: “Cái đó cũng nát rồi, trực tiếp cầm đi là được.”
Bành Dã đặt trong tay phe phẩy, gió rất mạnh, còn có thể che nắng cho Trình Ca.
Anh im lặng mỉm cười.
Thời gian chờ đợi, anh lơ đãng quay đầu nhìn xe anh. Một cái quay đầu này, anh hơi nheo mắt. Không biết lúc nào, cửa kính xe đã quay lên.
Anh khẽ chau mày, đi mấy bước qua bên cạnh, lần này, anh trông thấy có bóng người lay động bên kia xe.
Mà Trình Ca ở trên ghế phụ lái.
Bành Dã sải bước đi tới bên xe, đi chưa được mấy bước, bóng người kia chợt xoay người chạy trốn; trong nháy mắt Bành Dã tăng tốc, chạy như bay.
Anh chạy qua xe Jeep, đuổi về phía người đó, cho đến khi phía sau ông cụ kia sợ hãi la lớn:
“Quay lại! Xe của cậu! Quay lại đi!”
Bành Dã quay phắt đầu lại, liền thấy xe Jeep đang từ từ lăn xuống dốc núi, dần tăng tốc, càng lúc càng nhanh, cát đá bụi đất tung bay bám theo. Trình Ca vẫn yên ổn dựa vào ghế phụ lái ngủ say.
Dưới dốc là vách đá đột nhiên uốn cong.
“Trình Ca!”
Tác giả :
Cửu Nguyệt Hi