Anh Biết Gió Đến Từ Đâu
Chương 19
Gió xoay chuyển trên mặt tuyết, thổi tóc Trình Ca tung bay, cô cười nhìn anh, hỏi: “Đúng không?”
Bàn tay quấn băng vải của cô vén vải sợi bông của mũ trên gò má.
Bành Dã không trả lời, nhìn cô, mâu quang rất sâu, giống như một cái giếng.
Trình Ca dần thu nụ cười, hỏi: “Không đúng?” Cô quay lại ngắm mặt trời, suy nghĩ một chút, lại quay đầu nhìn anh, “Là hướng này.”
Bành Dã xoay người đi về phía dịch trạm, móc điếu thuốc trong túi ra châm. Cách làn khói màu xám đen, đôi mắt anh phản chiếu ánh sáng trắng của mặt tuyết.
Trình Ca lấy di động trong túi ra, đầu ngón tay lộ khỏi vải gạc nhấn la bàn trên màn hình. Hướng Bắc ——
Đúng rồi.
“Cách này rất chính xác.” Trình Ca nói ở sau lưng Bành Dã.
Bành Dã đi rất nhanh, Trình Ca chạy chậm mấy bước không đuổi theo kịp, nhíu mày, phì cười một tiếng: “Anh mắc tiểu à?”
“…” Bành Dã bước chậm lại.
Trình Ca bắt kịp, hỏi: “Nếu không biết giờ bản địa thì sao?”
Bành Dã cúi đầu nhìn cô một cái: “Cái gì thì sao?”
Trình Ca nói: “Phân Bắc đó.”
Trong một lúc Bành Dã không trả lời.
Trình Ca nói: “Phân biệt hướng Bắc.”
Bành Dã: “…”
Anh hơi lơ đãng, Trình Ca đành chịu: “Cách anh dạy phải biết giờ bản địa, nếu như không có giờ lờ mờ, sao phân biệt hướng Bắc?”
Bành Dã nói: “Tìm người hỏi giờ.”
Trình Ca: “…”
Trình Ca: “Nếu bên cạnh không có người thì sao? Giống như tôi hôm nay.”
Bành Dã dừng bước, quay đầu nhìn cô một cái, nói: “Cô đứng đây đừng động đậy.”
Có gió thổi tới, Trình Ca ngửi được mùi thuốc lá của anh, nồng và mãnh liệt, cô lên cơn nghiện rồi.
Bành Dã đi tới mấy bước, hỏi: “Thấy bóng của cô không?”
Trình Ca nói: “Thấy.” Mặt trời chiếu nghiêng cô, tạo nên một cái bóng trên mặt tuyết.
Bành Dã đi tới đầu cái bóng ngồi xổm xuống, ngón tay chọc một cái lỗ không lớn không nhỏ trên tầng tuyết ở đỉnh đầu “Trình Ca”.
“Làm dấu.”
Anh nói, nghe thấy tiếng xào xạc, ngẩng đầu nhìn, Trình Ca cúi đầu đang cầm hộp thuốc lá, mười ngón tay vụng về, ngã trái ngã phải không lấy ra được. Gương mặt lạnh nhạt đó của cô phối với đôi tay vụng về kia, rất buồn cười.
Bành Dã chìa tay: “Đưa cho tôi.”
Trình Ca vừa định đi, người lắc một cái lại đứng vững, nhíu mày nói: “Không phải anh bảo tôi đứng đây đừng động đậy sao?!”
Bành Dã: “…”
Anh đứng dậy, đi tới bên cạnh Trình Ca, cầm lấy bật lửa và hộp thuốc lá trong tay cô, lấy ra một điếu thuốc, không nhịn được nhìn một chút, thuốc lá phụ nữ hút, nhỏ mềm.
Lúc anh quan sát, Trình Ca lấy điếu thuốc anh hút kẹp giữa ngón tay anh.
Ánh mắt Bành Dã đi theo, nhìn thấy Trình Ca ngậm điếu thuốc của anh trên môi, hút một hơi, còn ngước mắt nhìn anh.
Màu con ngươi của Trình Ca rất nhạt, mắt tựa cánh hoa đào, đuôi mắt kéo dài lạnh lùng quyến rũ, có chút giống tiểu hồ ly.
Thuốc quá mạnh, cô khẽ ho một cái, nhẹ nhàng thở khói ra, làn khói bao phủ trước mặt hai người.
“Cảm ơn.” Cô trả thuốc lại cho Bành Dã, hai ngón tay giơ lên bên mép anh, đầu thuốc quay về phía miệng anh.
Bành Dã cúi đầu nhìn cô, ánh mắt hơi lạnh.
Trình Ca nói: “Há miệng đi.”
Bành Dã có chút không nhịn được nữa, nhíu mày, nói: “Cô làm gì…”
Cô nhét điếu thuốc vào miệng anh, lại rút lấy thuốc và hộp thuốc lá của mình trong tay anh.
Bành Dã ngậm điếu thuốc kia, trên đầu thuốc có hương thơm nhàn nhạt của son môi cô.
Ánh mắt anh cố định trên mặt cô, cúi đầu một chút, miệng hơi hé, điếu thuốc đó rơi xuống mặt tuyết, tắt rất nhanh.
Trình Ca nhìn anh, không lên tiếng;
Bành Dã cũng nhìn cô, không lên tiếng.
Mấy giây sau, Bành Dã xoay người, lại lấy thuốc, bật bật lửa.
“Bành Dã.” Trình Ca gọi anh.
“Ừm?” Anh quay đầu lại.
Trình Ca nói: “Cho xin tí lửa.”
Anh vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu che lửa.
Tay cô vòng ra sau cổ anh, nắm gáy anh. Cô nhón chân lên, nghiêng đầu sáp lại gần môi anh.
Điếu thuốc của cô và của anh va vào nhau trong ngọn lửa đỏ, điên cuồng bốc cháy. Cô hít thở, ánh lửa lắc mạnh, thuốc cháy một đoạn, giống như bướm đêm bất kể nguy hiểm.
Cô buông anh ra, hạ xuống, có lý có chứng nói: “Đừng lãng phí.”
Ánh mắt Bành Dã nhìn cô chằm chằm vừa tối vừa trầm;
Trình Ca nheo mắt, hỏi: “Nhìn cái gì?”
Bành Dã mím môi, ẩn nhẫn liếm răng một cái. Nhớ tới lần trước sau khi nói với cô “Còn như vậy, tôi sẽ không khách sáo”, ánh mắt chợt lạnh của cô và câu “Bành Dã, sau này anh đừng rơi vào tay tôi” kia.
Anh rất rõ lúc này cô căn bản không muốn hỏi anh “Nhìn cái gì”, cô chính là khiêu khích đơn thuần.
Anh chợt phát hiện không thể dùng cách ban đầu để đấu với cô nữa. Anh càng kiên quyết cô càng bật ngược lại, anh càng lạnh cô càng hưng phấn hơn.
Bành Dã nhìn cô một lúc, nhàn nhạt mỉm cười, xoay người đi.
Lần này đến lượt Trình Ca bị động.
Cô hỏi sau lưng anh: “Anh cười cái gì?”
Bành Dã không đáp, giọng nói rất từ tính: “Ở vùng quê, dùng gậy hoặc cành cây thẳng, cắm vuông góc xuống đất, làm dấu ở đỉnh bóng.”
Trình Ca hỏi: “Ban nãy anh cười cái gì?”
Anh làm như không nghe, quay lại đỉnh bóng của Trình Ca.
Anh quay đầu nhìn dáng vẻ nhíu mày so tài của cô, lần này thực sự cảm thấy buồn cười, vì vậy lại cười, nói: “Sau khi làm dấu, đi làm chuyện khác, hoặc chờ ở gần đó… Cô nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi không có dấu, nhìn dưới đất kìa.” Bành Dã chỉ dấu dưới chân.
Trình Ca: “…”
Bành Dã nói: “Khoảng một tiếng… Giờ có chênh lệch cũng không sao.”
Trình Ca không biết anh cười cái gì, lạnh lùng nhìn cái bóng dưới đất, nhanh chóng cắt ngang: “Bóng sẽ di chuyển theo sự chuyển động của mặt trời.”
Bành Dã lại cười.
Anh lại chọc một cái lỗ trên tuyết làm dấu: “Giả sử sau một khoảng thời gian, đỉnh bóng đến chỗ này.”
Ngón tay anh vẽ đường thẳng trên tuyết, nối liền hai cái mốc: “Mặt trời đi từ Đông sang Tây, bóng sẽ đi từ Tây sang Đông. Đường này là đi hướng Đông Tây.”
Trình Ca như có điều suy nghĩ, một lúc sau, gật đầu: “Hiểu rồi.”
“Đi thôi.” Bành Dã đứng dậy, phủi tuyết trên tay.
Trình Ca hỏi: “Nếu là buổi tối thì sao?”
Bành Dã nói: “Hiệu quả ánh trăng giống như vậy.”
Trình Ca hỏi: “Mây che khuất trăng, ban ngày trời mưa.”
Bành Dã nói: “Chỗ rễ cây có ổ kiến là hướng Nam, trên đá bên có rêu mọc là hướng Bắc, bên vỏ cây xù xì…”
Chờ anh nói xong, Trình Ca đột nhiên hỏi: “Sao anh biết nhiều vậy?”
Bành Dã đáp: “Đọc quá nhiều sách linh tinh.”
Trình Ca nói: “Sách linh tinh nào, rất có ý nghĩa, giới thiệu tôi đọc thử.”
Bành Dã quay đầu nhìn cô một cái, không lên tiếng.
Trình Ca cũng không tiếp tục hỏi đến cùng.
**
Quay vào trong nhà, lúc chuẩn bị lên xe, Mười Sáu khoác vai Bành Dã kéo anh sang một bên, cười gian xảo: “Anh, cảm thấy thế nào?”
Bành Dã nhìn anh ta: “Cái gì thế nào?”
Mười Sáu đấm mạnh cánh tay anh, bất mãn nói: “Em nhìn thấy cả rồi.”
Bành Dã hỏi: “Nhìn thấy cái gì?”
Mười Sáu nói: “Em nhìn thấy Trình Ca hôn anh.”
Bành Dã: “…”
Bành Dã hất cánh tay anh ta: “Em nhìn lầm rồi.”
Mười Sáu nhún nhún vai, quay đầu nhìn An An và Tiêu Linh, nghiêm mặt, cùng hai cô ấy ngồi vào xe Trình Ca được kéo phía sau.
**
Bành Dã bước lên xe, một gói đồ ném về phía anh, anh giơ tay lên đón lấy, là một gói Ngọc Khê.
Trình Ca dựa bên cửa sổ xe, nói: “Vừa rồi hút một hơi thuốc của anh, trả lại anh.”
“Không cần đâu.” Bành Dã trả thuốc lại cho cô.
Trình Ca nhíu mày, vừa định nói “Cái thuốc tồi đó anh cũng nuốt được”, suy nghĩ một chút lại thôi, ném lại cho anh, nói: “Tôi không hút hiệu này.”
Bành Dã không ném lại nữa, như thế không có ý nghĩa.
Anh hỏi: “Không hút còn mua?”
Trình Ca nói: “Tôi nhìn lầm.”
Bành Dã: “…”
Bành Dã mở gói thuốc, rút một điếu nhét vào miệng, lấy bật lửa.
Trình Ca nhìn anh chằm chằm bằng một ánh mắt thưởng thức công khai, cho đến khi trong tay anh xuất hiện màu đỏ quen thuộc của cô, cho đến khi cô nghe thấy tiếng “tạch” quen thuộc.
Trình Ca nhìn thẳng.
Bành Dã châm thuốc thản nhiên như không, khẽ hút một hơi, phả khói ra mới chìa tay: “Bật lửa của cô.”
Trình Ca giật lấy: “Tới chỗ anh lúc nào?”
Bành Dã nheo mắt nhìn cô: “Sao? Tát tôi một cái?” Anh chỉ chỉ gò má mình.
Trình Ca mím môi lạnh mặt. Hôm nay anh ta không thích hợp lắm, lời nói và việc làm này cũng không giống anh ta, đầu anh ta bị linh dương Tây Tạng đá à?
Bành Dã nhìn vẻ mặt của cô, cảm thấy buồn cười, nhưng không bật cười.
Anh khoác tay bên cửa sổ, nhẹ nhàng rẩy tàn thuốc.
Ngọc Khê, lâu lắm rồi anh không hút, đã không quen lắm.
Nhiều năm như vậy, cuộc sống của anh, kể cả người của anh, đều qua loa rồi.
Hơn nữa, JK là cái khỉ gì?
Không thể nào là JK Rowling chứ, anh khẽ cười giễu mà cong khóe môi.
**
Đi mười mấy cây số, không còn tuyết nữa, cỏ cũng ngày càng thưa thớt, dọc đường đầy bông tuyết sáng rực, giống như trong quặng thạch anh.
Trong xe không ai nói chuyện, vô cùng yên lặng. Ni Mã ngồi bên ghế phụ lái, tưởng tâm trạng Trình Ca không tốt, liền quay đầu tìm chuyện nói,
“Chị Trình Ca, chị nhìn bên ngoài…”
Bành Dã nháy mắt ra hiệu.
Ni Mã ngậm miệng, thò đầu nhìn, Trình Ca đang ngủ, đang nhíu mày, nhắm mắt, nghiêng đầu dựa vào cửa kính xe.
Ni Mã lùi về chỗ ngồi.
Thạch Đầu lái xe, nói: “Cô gái Trình Ca này không tệ nha, có thể chịu khổ.”
Bành Dã nói: “Đến đằng trước, vòng vào làng Tứ Phong.”
Thạch Đầu hỏi: “Muốn làm việc à?”
Bành Dã trầm mặc, thấp giọng nói: “Buổi trưa cô ấy gần như không ăn cơm.”
Thạch Đầu sờ sờ túi tiền: “Muốn mua đồ ăn hả?”
Bành Dã: “Mẹ nó cái muỗng cậu tự mài đó giống như cái chày vậy, có thể dùng à?”
Ni Mã gật đầu phụ họa: “Em nhìn cũng khó chịu. Tính chị Ca tốt mới không hất chén.”
Thạch Đầu cắn răng: “Mua mua mua.”
**
Lúc đậu xe, Trình Ca xoa xoa mắt, hỏi: “Tới rồi sao?”
Bành Dã nói: “Tạt qua làng, mua chút đồ ăn.”
Trình Ca xoay mặt ngủ tiếp.
Bành Dã dặn Mười Sáu đi tìm linh kiện hư trên xe Trình Ca thử, bản thân lại vô tình thấy đằng trước có một thợ thủ công mỹ nghệ bày hàng rong, anh nheo mắt nhìn một lúc, trên tấm vải đỏ đó hình như bày rất nhiều muỗng gỗ thủ công.
**
Trong lúc ngủ mơ Trình Ca hơi cúi đầu, kết quả đập vào kính thức dậy. Cô xuống xe hà hơi chút gió lạnh, hút điếu thuốc.
Thạch Đầu và Ni Mã mua đồ ở quầy bán đồ vặt cách đó không xa, quay đầu, la về phía toàn bộ người lui tới trên đường: “Tsampa, bánh lúa mì thanh khoa, mì viên, bã sữa, thịt muối, bánh nang, giò cháo quẩy…”
Trình Ca nhìn không nói được gì, nghĩ thầm họ là đầu động kinh đang chọc cười sao, chợt nghe tiếp ——
“Váng sữa, phô mai… Trình Ca, cô muốn ăn gì?”
Đầu Trình Ca đầy vạch đen.
Thạch Đầu la to: “Nếu không nghe được, tôi nói lại lần nữa cho cô nghe.”
Trình Ca nhức đầu, đỡ trán, la: “Bánh nang.”
“Cái gì? Trình Ca, cô nói cái gì?”
Phổi Trình Ca sắp nổ: “Bánh nang!”
**
Một tiếng hét, toàn bộ người thưa thớt trên con đường làng nhỏ nhìn về phía cô.
Trong nháy mắt, ánh mắt Trình Ca hoàn toàn lạnh.
Có chín người đi đường quay đầu nhìn cô, nhưng cô vừa nhìn đã phát hiện “người điên” muốn bắt cô trong tuyết kia!
Cô bóp nát thuốc, chạy về phía hắn.
“Người điên” đang ăn mì ở quán ven đường, nhận ra cô, ném đũa chạy như bay, nhảy lên xe máy, đạp ga lao tới trước.
Trình Ca la to: “Là hắn!”
Bành Dã quay đầu lại, liền thấy một người đàn ông đội mũ bảo hiểm lao tới. Người đi đường và chủ quán kêu lên tránh né. Bành Dã đứng ngay giữa đường, mắt đen như mực, nhìn chằm chằm xe máy lao nhanh tới, nhét cái muỗng vừa mua vào trong tay áo.
Xe máy càng lúc càng gần, càng lúc càng nhanh, người đàn ông ra sức vặn tay ga, điên cuồng tăng tốc.
Bành Dã đứng ở ngã tư, ánh mắt bình tĩnh, mang theo một chút bản tính hoang dã.
Xe máy chạy qua như bay, người đi đường la hét.
Bành Dã phản ứng cực nhanh nghiêng người tránh thoát, túm được bàn tay và bả vai người tới, đạp chính xác lên bàn đạp, nhảy lên một cái!
Anh nhảy lên xe máy, tay dùng sức vặn một cái, xe bỗng chậm lại. Anh nắm vai người đó kéo mạnh một cái, răng rắc một tiếng trật khớp.
Xe máy ngã rầm, xe và người ngã lăn xuống đất, tiếng ma sát chói tai dữ dội nhấn chìm tiếng kêu thảm thiết của “người điên”.
Bành Dã đạp lên xe làm điểm nhảy, tung người thoát khỏi hiện trường, chạy mấy bước đứng vững, mới quay đầu lại.
**
Thạch Đầu và Ni Mã cấp tốc chạy tới chế ngự “người điên”.
Ni Mã tức giận đến mức muốn đánh hắn: “Chính là mày, suýt nữa cắt đứt cổ chị Trình Ca.”
Người điên la: “Cậu tìm nhầm người rồi.”
Mấy người xoắn thành một đoàn.
“Mười bảy lần.” Trình Ca nói.
Người kia ngẩng đầu, bóng dáng Ni Mã dịch ra, trong mắt Trình Ca có màu đỏ khát máu: “Mười bảy lần.”
“Người điên” nhìn thấy Trình Ca, lại vô cùng sợ hãi, thậm chí chân mềm nhũn.
Trình Ca nhìn hắn chằm chằm, giơ tay lên cắn bung băng vải trên mu bàn tay, giật mạnh một cái, kéo vải gạc ra.
Cô cởi vải gạc quấn quanh tay: “Anh tát tôi mười bảy cái, đá tôi chín lần, cắt tôi một dao. Tôi đếm, từng cái một.”
Trình Ca bóp cằm hắn, nói: “Anh đỡ cho tôi.”
Trên tay Trình Ca đầy vết thương.
Ni Mã thấy đau lòng: “Chị Trình Ca, thôi đi, cái này đánh thì vết thương của chị cũng nứt ra đó!”
Trình Ca không nghe được, ra sức tát xuống một cái…
Không có âm thanh.
Bành Dã nắm chặt cổ tay cô; Trình Ca nhìn anh, ngực phập phồng.
Bành Dã quấn lại vải gạc trên tay cho cô. Trình Ca giãy giụa, nhưng không thoát khỏi, cô cào rách da tay anh, anh cũng không buông. Anh nhanh chóng quấn xong, thắt nút. Người đột nhiên ngồi xuống trước mặt cô.
Trình Ca chưa kịp chuẩn bị đã bị anh cởi một chiếc giày.
Anh đứng lên, để giày vào tay cô, nói: “Dùng cái này.”
Trình Ca ngẩng đầu; anh đang nhìn người đi đường vây xem trên đường, còn có hẻm sâu phía sau, anh nói với Thạch Đầu:
“Kéo người vào hẻm đi.”
Bàn tay quấn băng vải của cô vén vải sợi bông của mũ trên gò má.
Bành Dã không trả lời, nhìn cô, mâu quang rất sâu, giống như một cái giếng.
Trình Ca dần thu nụ cười, hỏi: “Không đúng?” Cô quay lại ngắm mặt trời, suy nghĩ một chút, lại quay đầu nhìn anh, “Là hướng này.”
Bành Dã xoay người đi về phía dịch trạm, móc điếu thuốc trong túi ra châm. Cách làn khói màu xám đen, đôi mắt anh phản chiếu ánh sáng trắng của mặt tuyết.
Trình Ca lấy di động trong túi ra, đầu ngón tay lộ khỏi vải gạc nhấn la bàn trên màn hình. Hướng Bắc ——
Đúng rồi.
“Cách này rất chính xác.” Trình Ca nói ở sau lưng Bành Dã.
Bành Dã đi rất nhanh, Trình Ca chạy chậm mấy bước không đuổi theo kịp, nhíu mày, phì cười một tiếng: “Anh mắc tiểu à?”
“…” Bành Dã bước chậm lại.
Trình Ca bắt kịp, hỏi: “Nếu không biết giờ bản địa thì sao?”
Bành Dã cúi đầu nhìn cô một cái: “Cái gì thì sao?”
Trình Ca nói: “Phân Bắc đó.”
Trong một lúc Bành Dã không trả lời.
Trình Ca nói: “Phân biệt hướng Bắc.”
Bành Dã: “…”
Anh hơi lơ đãng, Trình Ca đành chịu: “Cách anh dạy phải biết giờ bản địa, nếu như không có giờ lờ mờ, sao phân biệt hướng Bắc?”
Bành Dã nói: “Tìm người hỏi giờ.”
Trình Ca: “…”
Trình Ca: “Nếu bên cạnh không có người thì sao? Giống như tôi hôm nay.”
Bành Dã dừng bước, quay đầu nhìn cô một cái, nói: “Cô đứng đây đừng động đậy.”
Có gió thổi tới, Trình Ca ngửi được mùi thuốc lá của anh, nồng và mãnh liệt, cô lên cơn nghiện rồi.
Bành Dã đi tới mấy bước, hỏi: “Thấy bóng của cô không?”
Trình Ca nói: “Thấy.” Mặt trời chiếu nghiêng cô, tạo nên một cái bóng trên mặt tuyết.
Bành Dã đi tới đầu cái bóng ngồi xổm xuống, ngón tay chọc một cái lỗ không lớn không nhỏ trên tầng tuyết ở đỉnh đầu “Trình Ca”.
“Làm dấu.”
Anh nói, nghe thấy tiếng xào xạc, ngẩng đầu nhìn, Trình Ca cúi đầu đang cầm hộp thuốc lá, mười ngón tay vụng về, ngã trái ngã phải không lấy ra được. Gương mặt lạnh nhạt đó của cô phối với đôi tay vụng về kia, rất buồn cười.
Bành Dã chìa tay: “Đưa cho tôi.”
Trình Ca vừa định đi, người lắc một cái lại đứng vững, nhíu mày nói: “Không phải anh bảo tôi đứng đây đừng động đậy sao?!”
Bành Dã: “…”
Anh đứng dậy, đi tới bên cạnh Trình Ca, cầm lấy bật lửa và hộp thuốc lá trong tay cô, lấy ra một điếu thuốc, không nhịn được nhìn một chút, thuốc lá phụ nữ hút, nhỏ mềm.
Lúc anh quan sát, Trình Ca lấy điếu thuốc anh hút kẹp giữa ngón tay anh.
Ánh mắt Bành Dã đi theo, nhìn thấy Trình Ca ngậm điếu thuốc của anh trên môi, hút một hơi, còn ngước mắt nhìn anh.
Màu con ngươi của Trình Ca rất nhạt, mắt tựa cánh hoa đào, đuôi mắt kéo dài lạnh lùng quyến rũ, có chút giống tiểu hồ ly.
Thuốc quá mạnh, cô khẽ ho một cái, nhẹ nhàng thở khói ra, làn khói bao phủ trước mặt hai người.
“Cảm ơn.” Cô trả thuốc lại cho Bành Dã, hai ngón tay giơ lên bên mép anh, đầu thuốc quay về phía miệng anh.
Bành Dã cúi đầu nhìn cô, ánh mắt hơi lạnh.
Trình Ca nói: “Há miệng đi.”
Bành Dã có chút không nhịn được nữa, nhíu mày, nói: “Cô làm gì…”
Cô nhét điếu thuốc vào miệng anh, lại rút lấy thuốc và hộp thuốc lá của mình trong tay anh.
Bành Dã ngậm điếu thuốc kia, trên đầu thuốc có hương thơm nhàn nhạt của son môi cô.
Ánh mắt anh cố định trên mặt cô, cúi đầu một chút, miệng hơi hé, điếu thuốc đó rơi xuống mặt tuyết, tắt rất nhanh.
Trình Ca nhìn anh, không lên tiếng;
Bành Dã cũng nhìn cô, không lên tiếng.
Mấy giây sau, Bành Dã xoay người, lại lấy thuốc, bật bật lửa.
“Bành Dã.” Trình Ca gọi anh.
“Ừm?” Anh quay đầu lại.
Trình Ca nói: “Cho xin tí lửa.”
Anh vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu che lửa.
Tay cô vòng ra sau cổ anh, nắm gáy anh. Cô nhón chân lên, nghiêng đầu sáp lại gần môi anh.
Điếu thuốc của cô và của anh va vào nhau trong ngọn lửa đỏ, điên cuồng bốc cháy. Cô hít thở, ánh lửa lắc mạnh, thuốc cháy một đoạn, giống như bướm đêm bất kể nguy hiểm.
Cô buông anh ra, hạ xuống, có lý có chứng nói: “Đừng lãng phí.”
Ánh mắt Bành Dã nhìn cô chằm chằm vừa tối vừa trầm;
Trình Ca nheo mắt, hỏi: “Nhìn cái gì?”
Bành Dã mím môi, ẩn nhẫn liếm răng một cái. Nhớ tới lần trước sau khi nói với cô “Còn như vậy, tôi sẽ không khách sáo”, ánh mắt chợt lạnh của cô và câu “Bành Dã, sau này anh đừng rơi vào tay tôi” kia.
Anh rất rõ lúc này cô căn bản không muốn hỏi anh “Nhìn cái gì”, cô chính là khiêu khích đơn thuần.
Anh chợt phát hiện không thể dùng cách ban đầu để đấu với cô nữa. Anh càng kiên quyết cô càng bật ngược lại, anh càng lạnh cô càng hưng phấn hơn.
Bành Dã nhìn cô một lúc, nhàn nhạt mỉm cười, xoay người đi.
Lần này đến lượt Trình Ca bị động.
Cô hỏi sau lưng anh: “Anh cười cái gì?”
Bành Dã không đáp, giọng nói rất từ tính: “Ở vùng quê, dùng gậy hoặc cành cây thẳng, cắm vuông góc xuống đất, làm dấu ở đỉnh bóng.”
Trình Ca hỏi: “Ban nãy anh cười cái gì?”
Anh làm như không nghe, quay lại đỉnh bóng của Trình Ca.
Anh quay đầu nhìn dáng vẻ nhíu mày so tài của cô, lần này thực sự cảm thấy buồn cười, vì vậy lại cười, nói: “Sau khi làm dấu, đi làm chuyện khác, hoặc chờ ở gần đó… Cô nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi không có dấu, nhìn dưới đất kìa.” Bành Dã chỉ dấu dưới chân.
Trình Ca: “…”
Bành Dã nói: “Khoảng một tiếng… Giờ có chênh lệch cũng không sao.”
Trình Ca không biết anh cười cái gì, lạnh lùng nhìn cái bóng dưới đất, nhanh chóng cắt ngang: “Bóng sẽ di chuyển theo sự chuyển động của mặt trời.”
Bành Dã lại cười.
Anh lại chọc một cái lỗ trên tuyết làm dấu: “Giả sử sau một khoảng thời gian, đỉnh bóng đến chỗ này.”
Ngón tay anh vẽ đường thẳng trên tuyết, nối liền hai cái mốc: “Mặt trời đi từ Đông sang Tây, bóng sẽ đi từ Tây sang Đông. Đường này là đi hướng Đông Tây.”
Trình Ca như có điều suy nghĩ, một lúc sau, gật đầu: “Hiểu rồi.”
“Đi thôi.” Bành Dã đứng dậy, phủi tuyết trên tay.
Trình Ca hỏi: “Nếu là buổi tối thì sao?”
Bành Dã nói: “Hiệu quả ánh trăng giống như vậy.”
Trình Ca hỏi: “Mây che khuất trăng, ban ngày trời mưa.”
Bành Dã nói: “Chỗ rễ cây có ổ kiến là hướng Nam, trên đá bên có rêu mọc là hướng Bắc, bên vỏ cây xù xì…”
Chờ anh nói xong, Trình Ca đột nhiên hỏi: “Sao anh biết nhiều vậy?”
Bành Dã đáp: “Đọc quá nhiều sách linh tinh.”
Trình Ca nói: “Sách linh tinh nào, rất có ý nghĩa, giới thiệu tôi đọc thử.”
Bành Dã quay đầu nhìn cô một cái, không lên tiếng.
Trình Ca cũng không tiếp tục hỏi đến cùng.
**
Quay vào trong nhà, lúc chuẩn bị lên xe, Mười Sáu khoác vai Bành Dã kéo anh sang một bên, cười gian xảo: “Anh, cảm thấy thế nào?”
Bành Dã nhìn anh ta: “Cái gì thế nào?”
Mười Sáu đấm mạnh cánh tay anh, bất mãn nói: “Em nhìn thấy cả rồi.”
Bành Dã hỏi: “Nhìn thấy cái gì?”
Mười Sáu nói: “Em nhìn thấy Trình Ca hôn anh.”
Bành Dã: “…”
Bành Dã hất cánh tay anh ta: “Em nhìn lầm rồi.”
Mười Sáu nhún nhún vai, quay đầu nhìn An An và Tiêu Linh, nghiêm mặt, cùng hai cô ấy ngồi vào xe Trình Ca được kéo phía sau.
**
Bành Dã bước lên xe, một gói đồ ném về phía anh, anh giơ tay lên đón lấy, là một gói Ngọc Khê.
Trình Ca dựa bên cửa sổ xe, nói: “Vừa rồi hút một hơi thuốc của anh, trả lại anh.”
“Không cần đâu.” Bành Dã trả thuốc lại cho cô.
Trình Ca nhíu mày, vừa định nói “Cái thuốc tồi đó anh cũng nuốt được”, suy nghĩ một chút lại thôi, ném lại cho anh, nói: “Tôi không hút hiệu này.”
Bành Dã không ném lại nữa, như thế không có ý nghĩa.
Anh hỏi: “Không hút còn mua?”
Trình Ca nói: “Tôi nhìn lầm.”
Bành Dã: “…”
Bành Dã mở gói thuốc, rút một điếu nhét vào miệng, lấy bật lửa.
Trình Ca nhìn anh chằm chằm bằng một ánh mắt thưởng thức công khai, cho đến khi trong tay anh xuất hiện màu đỏ quen thuộc của cô, cho đến khi cô nghe thấy tiếng “tạch” quen thuộc.
Trình Ca nhìn thẳng.
Bành Dã châm thuốc thản nhiên như không, khẽ hút một hơi, phả khói ra mới chìa tay: “Bật lửa của cô.”
Trình Ca giật lấy: “Tới chỗ anh lúc nào?”
Bành Dã nheo mắt nhìn cô: “Sao? Tát tôi một cái?” Anh chỉ chỉ gò má mình.
Trình Ca mím môi lạnh mặt. Hôm nay anh ta không thích hợp lắm, lời nói và việc làm này cũng không giống anh ta, đầu anh ta bị linh dương Tây Tạng đá à?
Bành Dã nhìn vẻ mặt của cô, cảm thấy buồn cười, nhưng không bật cười.
Anh khoác tay bên cửa sổ, nhẹ nhàng rẩy tàn thuốc.
Ngọc Khê, lâu lắm rồi anh không hút, đã không quen lắm.
Nhiều năm như vậy, cuộc sống của anh, kể cả người của anh, đều qua loa rồi.
Hơn nữa, JK là cái khỉ gì?
Không thể nào là JK Rowling chứ, anh khẽ cười giễu mà cong khóe môi.
**
Đi mười mấy cây số, không còn tuyết nữa, cỏ cũng ngày càng thưa thớt, dọc đường đầy bông tuyết sáng rực, giống như trong quặng thạch anh.
Trong xe không ai nói chuyện, vô cùng yên lặng. Ni Mã ngồi bên ghế phụ lái, tưởng tâm trạng Trình Ca không tốt, liền quay đầu tìm chuyện nói,
“Chị Trình Ca, chị nhìn bên ngoài…”
Bành Dã nháy mắt ra hiệu.
Ni Mã ngậm miệng, thò đầu nhìn, Trình Ca đang ngủ, đang nhíu mày, nhắm mắt, nghiêng đầu dựa vào cửa kính xe.
Ni Mã lùi về chỗ ngồi.
Thạch Đầu lái xe, nói: “Cô gái Trình Ca này không tệ nha, có thể chịu khổ.”
Bành Dã nói: “Đến đằng trước, vòng vào làng Tứ Phong.”
Thạch Đầu hỏi: “Muốn làm việc à?”
Bành Dã trầm mặc, thấp giọng nói: “Buổi trưa cô ấy gần như không ăn cơm.”
Thạch Đầu sờ sờ túi tiền: “Muốn mua đồ ăn hả?”
Bành Dã: “Mẹ nó cái muỗng cậu tự mài đó giống như cái chày vậy, có thể dùng à?”
Ni Mã gật đầu phụ họa: “Em nhìn cũng khó chịu. Tính chị Ca tốt mới không hất chén.”
Thạch Đầu cắn răng: “Mua mua mua.”
**
Lúc đậu xe, Trình Ca xoa xoa mắt, hỏi: “Tới rồi sao?”
Bành Dã nói: “Tạt qua làng, mua chút đồ ăn.”
Trình Ca xoay mặt ngủ tiếp.
Bành Dã dặn Mười Sáu đi tìm linh kiện hư trên xe Trình Ca thử, bản thân lại vô tình thấy đằng trước có một thợ thủ công mỹ nghệ bày hàng rong, anh nheo mắt nhìn một lúc, trên tấm vải đỏ đó hình như bày rất nhiều muỗng gỗ thủ công.
**
Trong lúc ngủ mơ Trình Ca hơi cúi đầu, kết quả đập vào kính thức dậy. Cô xuống xe hà hơi chút gió lạnh, hút điếu thuốc.
Thạch Đầu và Ni Mã mua đồ ở quầy bán đồ vặt cách đó không xa, quay đầu, la về phía toàn bộ người lui tới trên đường: “Tsampa, bánh lúa mì thanh khoa, mì viên, bã sữa, thịt muối, bánh nang, giò cháo quẩy…”
Trình Ca nhìn không nói được gì, nghĩ thầm họ là đầu động kinh đang chọc cười sao, chợt nghe tiếp ——
“Váng sữa, phô mai… Trình Ca, cô muốn ăn gì?”
Đầu Trình Ca đầy vạch đen.
Thạch Đầu la to: “Nếu không nghe được, tôi nói lại lần nữa cho cô nghe.”
Trình Ca nhức đầu, đỡ trán, la: “Bánh nang.”
“Cái gì? Trình Ca, cô nói cái gì?”
Phổi Trình Ca sắp nổ: “Bánh nang!”
**
Một tiếng hét, toàn bộ người thưa thớt trên con đường làng nhỏ nhìn về phía cô.
Trong nháy mắt, ánh mắt Trình Ca hoàn toàn lạnh.
Có chín người đi đường quay đầu nhìn cô, nhưng cô vừa nhìn đã phát hiện “người điên” muốn bắt cô trong tuyết kia!
Cô bóp nát thuốc, chạy về phía hắn.
“Người điên” đang ăn mì ở quán ven đường, nhận ra cô, ném đũa chạy như bay, nhảy lên xe máy, đạp ga lao tới trước.
Trình Ca la to: “Là hắn!”
Bành Dã quay đầu lại, liền thấy một người đàn ông đội mũ bảo hiểm lao tới. Người đi đường và chủ quán kêu lên tránh né. Bành Dã đứng ngay giữa đường, mắt đen như mực, nhìn chằm chằm xe máy lao nhanh tới, nhét cái muỗng vừa mua vào trong tay áo.
Xe máy càng lúc càng gần, càng lúc càng nhanh, người đàn ông ra sức vặn tay ga, điên cuồng tăng tốc.
Bành Dã đứng ở ngã tư, ánh mắt bình tĩnh, mang theo một chút bản tính hoang dã.
Xe máy chạy qua như bay, người đi đường la hét.
Bành Dã phản ứng cực nhanh nghiêng người tránh thoát, túm được bàn tay và bả vai người tới, đạp chính xác lên bàn đạp, nhảy lên một cái!
Anh nhảy lên xe máy, tay dùng sức vặn một cái, xe bỗng chậm lại. Anh nắm vai người đó kéo mạnh một cái, răng rắc một tiếng trật khớp.
Xe máy ngã rầm, xe và người ngã lăn xuống đất, tiếng ma sát chói tai dữ dội nhấn chìm tiếng kêu thảm thiết của “người điên”.
Bành Dã đạp lên xe làm điểm nhảy, tung người thoát khỏi hiện trường, chạy mấy bước đứng vững, mới quay đầu lại.
**
Thạch Đầu và Ni Mã cấp tốc chạy tới chế ngự “người điên”.
Ni Mã tức giận đến mức muốn đánh hắn: “Chính là mày, suýt nữa cắt đứt cổ chị Trình Ca.”
Người điên la: “Cậu tìm nhầm người rồi.”
Mấy người xoắn thành một đoàn.
“Mười bảy lần.” Trình Ca nói.
Người kia ngẩng đầu, bóng dáng Ni Mã dịch ra, trong mắt Trình Ca có màu đỏ khát máu: “Mười bảy lần.”
“Người điên” nhìn thấy Trình Ca, lại vô cùng sợ hãi, thậm chí chân mềm nhũn.
Trình Ca nhìn hắn chằm chằm, giơ tay lên cắn bung băng vải trên mu bàn tay, giật mạnh một cái, kéo vải gạc ra.
Cô cởi vải gạc quấn quanh tay: “Anh tát tôi mười bảy cái, đá tôi chín lần, cắt tôi một dao. Tôi đếm, từng cái một.”
Trình Ca bóp cằm hắn, nói: “Anh đỡ cho tôi.”
Trên tay Trình Ca đầy vết thương.
Ni Mã thấy đau lòng: “Chị Trình Ca, thôi đi, cái này đánh thì vết thương của chị cũng nứt ra đó!”
Trình Ca không nghe được, ra sức tát xuống một cái…
Không có âm thanh.
Bành Dã nắm chặt cổ tay cô; Trình Ca nhìn anh, ngực phập phồng.
Bành Dã quấn lại vải gạc trên tay cho cô. Trình Ca giãy giụa, nhưng không thoát khỏi, cô cào rách da tay anh, anh cũng không buông. Anh nhanh chóng quấn xong, thắt nút. Người đột nhiên ngồi xuống trước mặt cô.
Trình Ca chưa kịp chuẩn bị đã bị anh cởi một chiếc giày.
Anh đứng lên, để giày vào tay cô, nói: “Dùng cái này.”
Trình Ca ngẩng đầu; anh đang nhìn người đi đường vây xem trên đường, còn có hẻm sâu phía sau, anh nói với Thạch Đầu:
“Kéo người vào hẻm đi.”
Tác giả :
Cửu Nguyệt Hi