Anh Ấy Rất Điên
Chương 15-1: Bạn mới
Đi theo Hoàng Kỳ Thịnh ăn trưa xong, Tô Mạc Mạc về lớp.
Thương Ngạn không có ở đây.
- -
Tô Mạc Mạc đi đến cạnh bàn phát hiện ra điểm này, lén thở phào một hơi.
Tô Mạc Mạc ngồi xuống không bao lâu, giữa phòng học, Văn Tố Tố đứng lên.
"Tiết thể dục đầu tiên chiều nay vẫn như bình thường, chuẩn bị đến sân thể dục tập hợp."
Mấy nam sinh sau lớp hoan hô, tốp năm tốp ba chạy ra bên ngoài.
Phòng học đang an tĩnh cũng bị lời của Văn Tố Tố làm gợn sóng.
Tô Mạc Mạc giật mình ngồi ở chỗ mình.
Giờ thể dục, vậy cô......
"Tô Mạc Mạc."
Ngay lúc này, cạnh bàn học vang lên giọng Văn Tố Tố.
Văn Tố Tố đè nặng cảm xúc phức tạp dưới đáy mắt, cau mày nhìn cô gái trước mặt--
"Danh sách lớp mới đã có tên của cậu, hơn nữa là tiết thể dục đầu tiên sau khi có danh sách mới, nên cậu cũng phải cùng đi học....... Tôi sẽ nói với giáo viên tình trạng sức khỏe của cậu."
Tô Mạc Mạc chần chờ, chậm rãi gật đầu.
"Sân thể dục ở đâu......"
Nhưng Văn Tố Tố không nghe thấy tiếng cô -- trước khi cô mở miệng, Văn Tố Tố đã xoay người đi ra khỏi lớp.
Câu hỏi Tô Mạc Mạc dừng ngay giữa.
Đang lúc cô không biết phải làm thế nào, bàn phía sau truyền đến tiếng dò hỏi tò mò:
"Cậu chưa biết sân thể dục của trường chúng ta ở đâu sao?"
Tô Mạc Mạc giật mình.
Vài giây sau, cô mới phản ứng lại, đúng là đối phương chủ đọng mở lời với cô.
Cô gái nghiêng người, do dự rồi nhẹ nhàng gật đầu, "...... Cậu có thể nói cho mình không?"
Nhìn thấy một góc cằm tuyết trắng lộ ra dưới nón do động tác gật đầu, nữ sinh ngồi sau Tô Mạc Mạc sửng sốt hai giây, ngay sau đó mỉm cười nói: "Mình cũng phải đi, mình có thể dẫn cậu đi."
Nói đoạn, cô ấy đứng dậy, vòng ra ngoài.
"Mình là Tề Văn Duyệt, cậu là Tô Mạc Mạc đúng không?"
Hiếm khi cảm nhận được thiện ý ở lần đầu gặp mặt từ bạn cùng lứa, Tô Mạc Mạc ngây người trong chốc lát mới hồi thần.
Sau đó cô đứng lên, thấp giọng nói: "Ừ, xin chào...... Mình là Tô Mạc Mạc."
Chần chờ một lúc, nhớ đến chuyện lần đầu tiên bị ai đó hỏi tên, cô nhẹ giọng lặp lại một lần, "Miao* là xa xôi."
"Tôi biết, bên cạnh là chữ mao*, đúng không?"
*(Tên nữ chính là 苏邈邈, trong chữ 邈 có bộ mao, là cái này 毛, tên nữ chính đọc là Sū Miǎo
Miǎo, đọc hơi giống với Miāo Miāo, tức là Miêu Miêu nên Ngạn ca mới chọc là Tô Miêu Miêu)
Lần này Tô Mạc Mạc gật đầu rất nhanh.
- -
Đây mới là phản ứng bình thường đúng không.
Không phải Tô Miêu Miêu mà......
Hiểu được phản ứng nhỏ của cô gái, Tề Văn Duyệt cười, "Cậu thật đáng yêu, mình đã có hơi thích cậu."
"......"
Tô Mạc Mạc ngẩn ra.
Qua giây lát, vành tai trắng nõn giấu trong nón áo hậu tri hậu giác đỏ lên.
Tề Văn Duyệt nào biết bạn học mới chưa từng bị chọc như thế, lúc này cũng không chú ý tới, duỗi tay đi kéo tay áo Tô Mạc Mạc.
"Chúng ta đến sân thể dục đi?"
"...... Ừ."
Diện tích Tam trung rất lớn, sân thể dục chiếm vị trí không nhỏ.
Ngoại trừ đường băng nhựa tiêu chuẩn và một sân bóng rổ, ở cửa đông của sân thể dục còn có một công viên cây xanh kiến tạo.
Cây xanh đều là bụi cây thấp bé, được thợ làm vườn cắt tỉa ra hình dạng xinh đẹp, con đường xung quanh tiến vào sân thể dục đều được rải sỏi đá.
Sườn phía Bắc của khu I, còn được trang trí thêm núi giả và suối nước.
Giữa trưa hè là thời điểm suối phun được bật, cột nước hình hoa từ núi giả bí ẩn phun lên trời, dưới ánh mặt trời tạo ra cầu vồng nhỏ đẹp đẽ.
Tô Mạc Mạc đang xuất thần ngắm nhìn.
Cô và Tề Văn Duyệt vòng qua một lùm cây, bất ngờ nghe thấy mấy giọng nói truyền đến từ phía trước--
"Tố Tố, cậu đừng nóng giận."
"Đúng vậy, chắc chắn lời của Thương Ngạn là nói chơi, sao cậu ấy có thể thích quái vật xấu xí không dám lộ mặt kia được?"
"Tô Mạc Mạc kia gặp vận cứt chó gì thế, vậy mà có thể ngồi cùng bàn với Thương Ngạn!"
"Nhưng mà mình nghe Lệ Triết nói, cậu ta cũng là thành viên của Tổ Huấn Luyện máy tính......"
"Hả? Vậy thời gian cậu ta ở cạnh Thương Ngạn chẳng phải còn dài hơn Thư Vi--"
"Đủ rồi!"
Một giọng nữ đột nhiên ngắt đi tiếng nói chuyện của bọn họ.
Thanh âm quen thuộc đối với Tô Mạc Mạc.
Là Văn Tố Tố.
Chẳng qua là vì tâm trạng buồn bực nên không giống bình thường.
- -
"Mình không muốn nghe về cậu ta, đừng nói nữa."
"......"
Đám nữ sinh ngượng ngùng trầm mặc đi, qua vài giây, mới có người chuyển đề tài.
Tô Mạc Mạc đứng tại chỗ không lên tiếng.
Tề Văn Duyệt đứng cạnh cô có chút bất đắc dĩ, kéo cô gái xoay về.
Xác nhận bên kia không thể nghe thấy tiếng của hai người, Tề Văn Duyệt mới mở miệng: "Văn Tố Tố thích Thương Ngạn, trong khối không có mấy người biết...... Hơn nữa cậu không biết đâu, trước cậu, Thương Ngạn chưa từng để ai ngồi cùng bàn với mình."
Tinh thần Tô Mạc Mạc đang lơ lửng trên mây bị những lời này kéo lại.
Cô hơi tò mò nhìn xuống.
"Vì sao......"
"Chắc chắn gia cảnh Thương Ngạn rất tốt, không thích người khác đến gần. Hiện tại còn đỡ, cậu chưa gặp cậu ấy khi mới khai giảng lớp mười đâu, khi đó...... Gần như không ai có thể đến gần cậu ấy."
Tề Văn Duyệt: "Hơn nữa cậu ấy thích sạch sẽ, không chạm vào đồ của người khác, cũng không cho người khác chạm vào đồ cậu ấy."
"......"
Nhớ tới lần trước ở nhà ăn, người đó vừa dùng đũa mới gắp đồ ăn cho cô, vừa cười nhạo cô "1 mét 5"......
Tô Mạc Mạc:......
Cô có thái độ hoài nghi đối với tính sạch sẽ này.
"Sau đó các nam sinh trong lớp, cậu hiểu mà, chơi bóng xong là cả người đầy mồ hôi-- Lệ Triết sau khi chơi bóng về đi thẳng đến bàn cậu ấy, đã bị Thương Ngạn đá đi rất nhiều lần."
"Còn nữ sinh......"
"Nữ sinh thì đơn giản, nếu được ngồi cùng bàn với cậu ấy, phỏng chừng một ngày 24 giờ không cần làm gì khác, chỉ cần nhìn cậu ấy chằm chằm là đủ rồi."
Tề Văn Duyệt cười nói: "Cậu vừa chuyển tới nên không biết "giá thị trường" của Thương Ngạn trong trường-- cực đẹp trai, học tập cực giỏi, bối cảnh thần bí, về phương diện máy tính càng là thần-- nữ sinh trong trường thích cậu ấy, có thể từ cửa Bắc đến cửa Nam, thêm một vòng trở về....... Hơn nữa để tôi nói cho cậu."
Tề Văn Duyệt tạm dừng rồi mới nói tiếp.
"Học kì năm lớp mười đó, lúc mới vừa cầm được giải thưởng máy tính, còn nhận được thư tình nặc danh từ nam sinh đó ha ha ha ha......"
Tô Mạc Mạc ngẩn ngơ, sau đó không nhịn được cũng nhẹ giọng nở nụ cười.
"Vì vậy, cả năm lớp mười, Ngạn ca không ngồi cùng bàn với ai -- kết quả cậu là người đầu tiên."
Tề Văn Duyệt nhún vai.
"......"
Dưới nón áo, khóe môi cong lên của cô gái cứng đờ, bối rối nhíu mày.
Tề Văn Duyệt: "Văn Tố Tố có địch ý với cậu là chuyện bình thường. Vì mọi người đều nói Thư Vi là bạn gái của Thương Ngạn, nên ngoại trừ Văn Tố Tố có chút không phục, những nữ sinh khác cũng không có tự tin đứng trước mặt Thương Ngạn. Nhưng không biết có bo nhiêu nữ sinh ngầm ghen ghét với cậu đâu."
Tô Mạc Mạc bất an mím môi.
Hai người yên lặng một lát.
Tề Văn Duyệt cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ--
"Một lát nữa mới đến giờ học, mình thấy hôm nay trời rất nóng nên đến cửa hàng mua hai chai nước trước đây."
"Ừ, được." Tô Mạc Mạc nhỏ giọng đáp.
Tề Văn Duyệt cười đi về phía cửa Đông sân thể dục.
Tô Mạc Mạc đứng tại chỗ thật lâu.
Nhưng theo thời gian, học sinh đi vào từ hàng cây râm mát bên ngoài càng ngày càng nhiều.
...... Hơn nữa không biết có phải do ảo giác của cô hay không, cảm thấy có rất nhiều học sinh đang nhìn chằm chằm cô nghị luận gì đó.
Nỗi sợ suýt phát bệnh vào buổi chào cờ hôm đó vẫn chưa tiêu tán, Tô Mạc Mạc dịch vài bước dưới bóng cây, vẫn quyết định rời khỏi đây đi vào con đường lát sỏi.
Cô đi theo một ngã rẽ, đi vào bụi cây ở sườn Bắc đi đến.
Nhưng Tô Mạc Mạc không biết.
Sau khi cô rời khỏi, trong đám học sinh trung học nhìn cô bàn tán, có người đố kỵ mở Tieba trường ra, đăng lên đó một thứ.
Hết chương 15.1
#xanh
Thương Ngạn không có ở đây.
- -
Tô Mạc Mạc đi đến cạnh bàn phát hiện ra điểm này, lén thở phào một hơi.
Tô Mạc Mạc ngồi xuống không bao lâu, giữa phòng học, Văn Tố Tố đứng lên.
"Tiết thể dục đầu tiên chiều nay vẫn như bình thường, chuẩn bị đến sân thể dục tập hợp."
Mấy nam sinh sau lớp hoan hô, tốp năm tốp ba chạy ra bên ngoài.
Phòng học đang an tĩnh cũng bị lời của Văn Tố Tố làm gợn sóng.
Tô Mạc Mạc giật mình ngồi ở chỗ mình.
Giờ thể dục, vậy cô......
"Tô Mạc Mạc."
Ngay lúc này, cạnh bàn học vang lên giọng Văn Tố Tố.
Văn Tố Tố đè nặng cảm xúc phức tạp dưới đáy mắt, cau mày nhìn cô gái trước mặt--
"Danh sách lớp mới đã có tên của cậu, hơn nữa là tiết thể dục đầu tiên sau khi có danh sách mới, nên cậu cũng phải cùng đi học....... Tôi sẽ nói với giáo viên tình trạng sức khỏe của cậu."
Tô Mạc Mạc chần chờ, chậm rãi gật đầu.
"Sân thể dục ở đâu......"
Nhưng Văn Tố Tố không nghe thấy tiếng cô -- trước khi cô mở miệng, Văn Tố Tố đã xoay người đi ra khỏi lớp.
Câu hỏi Tô Mạc Mạc dừng ngay giữa.
Đang lúc cô không biết phải làm thế nào, bàn phía sau truyền đến tiếng dò hỏi tò mò:
"Cậu chưa biết sân thể dục của trường chúng ta ở đâu sao?"
Tô Mạc Mạc giật mình.
Vài giây sau, cô mới phản ứng lại, đúng là đối phương chủ đọng mở lời với cô.
Cô gái nghiêng người, do dự rồi nhẹ nhàng gật đầu, "...... Cậu có thể nói cho mình không?"
Nhìn thấy một góc cằm tuyết trắng lộ ra dưới nón do động tác gật đầu, nữ sinh ngồi sau Tô Mạc Mạc sửng sốt hai giây, ngay sau đó mỉm cười nói: "Mình cũng phải đi, mình có thể dẫn cậu đi."
Nói đoạn, cô ấy đứng dậy, vòng ra ngoài.
"Mình là Tề Văn Duyệt, cậu là Tô Mạc Mạc đúng không?"
Hiếm khi cảm nhận được thiện ý ở lần đầu gặp mặt từ bạn cùng lứa, Tô Mạc Mạc ngây người trong chốc lát mới hồi thần.
Sau đó cô đứng lên, thấp giọng nói: "Ừ, xin chào...... Mình là Tô Mạc Mạc."
Chần chờ một lúc, nhớ đến chuyện lần đầu tiên bị ai đó hỏi tên, cô nhẹ giọng lặp lại một lần, "Miao* là xa xôi."
"Tôi biết, bên cạnh là chữ mao*, đúng không?"
*(Tên nữ chính là 苏邈邈, trong chữ 邈 có bộ mao, là cái này 毛, tên nữ chính đọc là Sū Miǎo
Miǎo, đọc hơi giống với Miāo Miāo, tức là Miêu Miêu nên Ngạn ca mới chọc là Tô Miêu Miêu)
Lần này Tô Mạc Mạc gật đầu rất nhanh.
- -
Đây mới là phản ứng bình thường đúng không.
Không phải Tô Miêu Miêu mà......
Hiểu được phản ứng nhỏ của cô gái, Tề Văn Duyệt cười, "Cậu thật đáng yêu, mình đã có hơi thích cậu."
"......"
Tô Mạc Mạc ngẩn ra.
Qua giây lát, vành tai trắng nõn giấu trong nón áo hậu tri hậu giác đỏ lên.
Tề Văn Duyệt nào biết bạn học mới chưa từng bị chọc như thế, lúc này cũng không chú ý tới, duỗi tay đi kéo tay áo Tô Mạc Mạc.
"Chúng ta đến sân thể dục đi?"
"...... Ừ."
Diện tích Tam trung rất lớn, sân thể dục chiếm vị trí không nhỏ.
Ngoại trừ đường băng nhựa tiêu chuẩn và một sân bóng rổ, ở cửa đông của sân thể dục còn có một công viên cây xanh kiến tạo.
Cây xanh đều là bụi cây thấp bé, được thợ làm vườn cắt tỉa ra hình dạng xinh đẹp, con đường xung quanh tiến vào sân thể dục đều được rải sỏi đá.
Sườn phía Bắc của khu I, còn được trang trí thêm núi giả và suối nước.
Giữa trưa hè là thời điểm suối phun được bật, cột nước hình hoa từ núi giả bí ẩn phun lên trời, dưới ánh mặt trời tạo ra cầu vồng nhỏ đẹp đẽ.
Tô Mạc Mạc đang xuất thần ngắm nhìn.
Cô và Tề Văn Duyệt vòng qua một lùm cây, bất ngờ nghe thấy mấy giọng nói truyền đến từ phía trước--
"Tố Tố, cậu đừng nóng giận."
"Đúng vậy, chắc chắn lời của Thương Ngạn là nói chơi, sao cậu ấy có thể thích quái vật xấu xí không dám lộ mặt kia được?"
"Tô Mạc Mạc kia gặp vận cứt chó gì thế, vậy mà có thể ngồi cùng bàn với Thương Ngạn!"
"Nhưng mà mình nghe Lệ Triết nói, cậu ta cũng là thành viên của Tổ Huấn Luyện máy tính......"
"Hả? Vậy thời gian cậu ta ở cạnh Thương Ngạn chẳng phải còn dài hơn Thư Vi--"
"Đủ rồi!"
Một giọng nữ đột nhiên ngắt đi tiếng nói chuyện của bọn họ.
Thanh âm quen thuộc đối với Tô Mạc Mạc.
Là Văn Tố Tố.
Chẳng qua là vì tâm trạng buồn bực nên không giống bình thường.
- -
"Mình không muốn nghe về cậu ta, đừng nói nữa."
"......"
Đám nữ sinh ngượng ngùng trầm mặc đi, qua vài giây, mới có người chuyển đề tài.
Tô Mạc Mạc đứng tại chỗ không lên tiếng.
Tề Văn Duyệt đứng cạnh cô có chút bất đắc dĩ, kéo cô gái xoay về.
Xác nhận bên kia không thể nghe thấy tiếng của hai người, Tề Văn Duyệt mới mở miệng: "Văn Tố Tố thích Thương Ngạn, trong khối không có mấy người biết...... Hơn nữa cậu không biết đâu, trước cậu, Thương Ngạn chưa từng để ai ngồi cùng bàn với mình."
Tinh thần Tô Mạc Mạc đang lơ lửng trên mây bị những lời này kéo lại.
Cô hơi tò mò nhìn xuống.
"Vì sao......"
"Chắc chắn gia cảnh Thương Ngạn rất tốt, không thích người khác đến gần. Hiện tại còn đỡ, cậu chưa gặp cậu ấy khi mới khai giảng lớp mười đâu, khi đó...... Gần như không ai có thể đến gần cậu ấy."
Tề Văn Duyệt: "Hơn nữa cậu ấy thích sạch sẽ, không chạm vào đồ của người khác, cũng không cho người khác chạm vào đồ cậu ấy."
"......"
Nhớ tới lần trước ở nhà ăn, người đó vừa dùng đũa mới gắp đồ ăn cho cô, vừa cười nhạo cô "1 mét 5"......
Tô Mạc Mạc:......
Cô có thái độ hoài nghi đối với tính sạch sẽ này.
"Sau đó các nam sinh trong lớp, cậu hiểu mà, chơi bóng xong là cả người đầy mồ hôi-- Lệ Triết sau khi chơi bóng về đi thẳng đến bàn cậu ấy, đã bị Thương Ngạn đá đi rất nhiều lần."
"Còn nữ sinh......"
"Nữ sinh thì đơn giản, nếu được ngồi cùng bàn với cậu ấy, phỏng chừng một ngày 24 giờ không cần làm gì khác, chỉ cần nhìn cậu ấy chằm chằm là đủ rồi."
Tề Văn Duyệt cười nói: "Cậu vừa chuyển tới nên không biết "giá thị trường" của Thương Ngạn trong trường-- cực đẹp trai, học tập cực giỏi, bối cảnh thần bí, về phương diện máy tính càng là thần-- nữ sinh trong trường thích cậu ấy, có thể từ cửa Bắc đến cửa Nam, thêm một vòng trở về....... Hơn nữa để tôi nói cho cậu."
Tề Văn Duyệt tạm dừng rồi mới nói tiếp.
"Học kì năm lớp mười đó, lúc mới vừa cầm được giải thưởng máy tính, còn nhận được thư tình nặc danh từ nam sinh đó ha ha ha ha......"
Tô Mạc Mạc ngẩn ngơ, sau đó không nhịn được cũng nhẹ giọng nở nụ cười.
"Vì vậy, cả năm lớp mười, Ngạn ca không ngồi cùng bàn với ai -- kết quả cậu là người đầu tiên."
Tề Văn Duyệt nhún vai.
"......"
Dưới nón áo, khóe môi cong lên của cô gái cứng đờ, bối rối nhíu mày.
Tề Văn Duyệt: "Văn Tố Tố có địch ý với cậu là chuyện bình thường. Vì mọi người đều nói Thư Vi là bạn gái của Thương Ngạn, nên ngoại trừ Văn Tố Tố có chút không phục, những nữ sinh khác cũng không có tự tin đứng trước mặt Thương Ngạn. Nhưng không biết có bo nhiêu nữ sinh ngầm ghen ghét với cậu đâu."
Tô Mạc Mạc bất an mím môi.
Hai người yên lặng một lát.
Tề Văn Duyệt cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ--
"Một lát nữa mới đến giờ học, mình thấy hôm nay trời rất nóng nên đến cửa hàng mua hai chai nước trước đây."
"Ừ, được." Tô Mạc Mạc nhỏ giọng đáp.
Tề Văn Duyệt cười đi về phía cửa Đông sân thể dục.
Tô Mạc Mạc đứng tại chỗ thật lâu.
Nhưng theo thời gian, học sinh đi vào từ hàng cây râm mát bên ngoài càng ngày càng nhiều.
...... Hơn nữa không biết có phải do ảo giác của cô hay không, cảm thấy có rất nhiều học sinh đang nhìn chằm chằm cô nghị luận gì đó.
Nỗi sợ suýt phát bệnh vào buổi chào cờ hôm đó vẫn chưa tiêu tán, Tô Mạc Mạc dịch vài bước dưới bóng cây, vẫn quyết định rời khỏi đây đi vào con đường lát sỏi.
Cô đi theo một ngã rẽ, đi vào bụi cây ở sườn Bắc đi đến.
Nhưng Tô Mạc Mạc không biết.
Sau khi cô rời khỏi, trong đám học sinh trung học nhìn cô bàn tán, có người đố kỵ mở Tieba trường ra, đăng lên đó một thứ.
Hết chương 15.1
#xanh
Tác giả :
Khúc Tiểu Khúc