Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Chương 22
Editor: Cá
Beta: Rine
Kỹ năng cưỡi ngựa của Chu Văn Chử đã được dạy từ nhỏ, anh đi vào trong trại ngựa dắt ra một con ngựa con màu nâu đỏ, thoạt nhìn rất thông minh và xinh đẹp. So với những con ngựa khác, khi Lâm Nguyệt đứng đối diện với chú ngựa con này cũng không cảm thấy quá lo lắng
“Cậu lên thử đi,” Chu Văn Chử nhẹ giọng nói với Lâm Nguyệt, “Tôi sẽ đi bên cạnh giữ cậu.”
Trước đây Lâm Nguyệt chưa từng cưỡi ngựa, cho nên chẳng biết leo lên thế nào. Chu Văn Chử không cần sự trợ giúp của những nhân viên khác, tự mình kiên nhẫn hướng dẫn cho Lâm Nguyệt.
So với hai người bọn họ, Tưởng Phong thì trực tiếp hơn nhiều, cậu ta chọn một con ngựa vừa cao lại lớn, toàn bộ cơ thể của nó so với Trần Nhạc Nhạc ước chừng còn cao hơn: “Nhạc Nhạc, qua đây đi, tụi mình cùng nhau cưỡi ngựa.”
Trần Nhạc Nhạc sớm nhìn ra được ý đồ của cậu ta, cô ghét bỏ trừng mắt nhìn cậu một cái, xong liền xoay người chạy ra bên ngoài chơi.
Phong cảnh nơi này vô cùng kỳ vĩ, tuy là mùa đông nhưng có rất nhiều cây tùng bách, xung quanh là cây cối xanh tươi, bên cạnh còn có cả sân chơi với đủ loại tiện nghi, Trần Nhạc Nhạc sau khi thoát khỏi Tưởng Phong, đi mấy bước liền đuổi kịp Hướng Tần, cả hai ở công viên giải trí chơi cực kì vui vẻ.
Buổi tối còn phải về tự học nên thời gian có thể vui chơi không mấy nhiều lắm, bọn họ cũng chẳng nán lại lâu thêm, sau khi vui đùa từ trại ngựa cho đến công viên, tất cả lại đi đến sơn tuyền để múc nước uống. Dòng suối trong vắt này là từ trên núi chảy xuống, mang đến một cảm giác ấm áp như nắng mai, dùng tay múc uống cũng không hề cảm thấy lạnh, Lâm Nguyệt liền nhảy đến một hòn đá nhỏ ở giữa sơn tuyền, nghe tiếng nước chảy ‘rầm rì’, lòng chợt thấy vui sướng khôn nguôi.
Món đặc sản địa phương để cho bữa tối sớm đã được ai đó đã chuẩn bị từ lâu, gần đến giờ thì liền có một nhân viên ra tiếp đón bọn họ. Lâm Nguyệt đứng ở giữa dòng suối, ống quần đã bị ướt một mảng nhỏ, cô đang định lấy đà nhảy qua thì bỗng ở trước mặt có một đôi bàn tay lớn đưa ra.
Chu Văn Chử đứng ở bên cạnh nói: “Tôi đưa cậu qua.”
Lâm Nguyệt hơi khựng lại, sau đó đưa tay cho anh: “Cám ơn.”
Ngay khi hai bàn tay nắm lại với nhau, gò má Lâm Nguyệt có chút đỏ ửng.
Ăn xong cả đám lại đến chỗ đất trống đốt pháo hoa. Mấy năm gần đây thành phố cấm hoàn toàn việc đốt pháo hoa, pháo nổ, Lâm Nguyệt đã rất lâu rồi không được xem một màn pháo hoa hoành tráng và đẹp mắt đến như vậy. Đặc biệt là ở đoạn giữa, có mấy chùm pháo hoa bay lên trời, hình dạng giống như mưa sao băng rơi xuống, đẹp lộng lẫy, Lâm Nguyệt vội vàng chắp tay, nhắm mắt lại cầu nguyện.
Thời điểm cô đang cầu nguyện, Chu Văn Chử nghiêng đầu nhìn sang, vừa lúc pháo hoa rơi xuống, trong tầm mắt của anh khi đó, Lâm Nguyệt đang ở giữa khung cảnh đẹp nhất trần đời, anh hơi nín thở, chỉ cảm thấy rằng lòng mình tràn ngập niềm thỏa mãn.
Chơi hết một lúc lâu, cả đám vội vàng trở lại trường ngay khi kết thúc. Trên thực tế, chỉ có mỗi Lâm Nguyệt và Trần Nhạc Nhạc là vội, Chu Văn Chử vẫn đang nghỉ phép, sẽ không quay lại trường trong thời gian tới, số còn lại là những người chẳng quan tâm mấy việc họ có quay trở lại trường học hay không… Tưởng Phong thậm chí còn cố gắng thuyết phục Lâm Nguyệt cùng Trần Nhạc Nhạc cũng xin nghỉ phép để tiếp tục ở lại đây chơi: “Hiếm khi được một lần đến đây…”
Cuối cùng, khi cậu ta còn chưa kịp nói xong thì đã bị Trần Nhạc Nhạc trừng cho một cái, Tưởng Phong nháy mắt liền trở nên ngoan ngoãn, trên mặt treo một nụ cười tươi tỏ vẻ mọi chuyện đều nghe theo cô cả: “Trở về thôi trở về thôi, hiện tại liền trở về, tụi mình còn phải chăm chỉ học tập để xây dựng nước nhà nữa chứ.”
Lời nói cuối cùng thoát ra khỏi miệng Tưởng Phong chỉ như là đánh rắm, không ai thèm để ý đến cậu nữa.
Suốt quãng đường trở về, mấy người chơi đến mỏi mệt đều dựa vào ghế êm ngủ ngon lành, say sưa. Chu Văn Chử và Lâm Nguyệt ngồi cạnh nhau, anh cũng có chút buồn ngủ, lại nhìn sang cô gái vẫn còn dồi dào năng lượng kia. Cô lấy đâu ra nhiều như vậy chứ?
“Lâm Nguyệt, cậu đã quyết định muốn nộp hồ sơ vào trường nào chưa?” Chu Văn Chữ hạ thấp giọng, hỏi nhỏ cô.
Ở kiếp trước, Lâm Nguyệt đã tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, cũng điền vào nguyện vọng của mình, nhưng trước khi nhận được giấy báo nhập học, cô ấy đã trải qua những thăng trầm do số phận sắp đặt. Bây giờ may mắn được sống lại, Lâm Nguyệt muốn đi đến một tương lai sáng lạn hơn.
Đồng Thành là nơi cô sinh ra và lớn lên, dù thành phố này đã không còn người mẹ luôn thương yêu cô nữa, thì vẫn còn đó những kỉ niệm đẹp nhất của họ, cũng là nơi có trường đại học tốt nhất cả nước này. Lâm Nguyệt không chớp mắt, nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ: “Tôi muốn đến trường đại học Tĩnh Hoa.”
Chu Văn Chử không đáp lại, đem những lời cô nói ghi tạc ở trong lòng.
*
Cuối cùng cũng đến trường học trước khi buổi tự học được bắt đầu. Lâm Nguyệt cùng Trần Nhạc Nhạc xuống xe đi đến lớp, những người còn lại chưa chuẩn bị tinh thần để đi chịu tội nên chỉ uể oải vẫy tay chào tạm biệt cả hai.
Người ngoài duy nhất chính là Tưởng Phong, cậu ta quả thực không phải là một phần tử ham học. Vốn dĩ ban đầu còn muốn theo vào đó với Trần Nhạc Nhạc, nhưng hai người bọn họ không cùng ban, đi vào tự học cũng vô dụng, lại chẳng thà về nhà nghỉ ngơi còn hơn.
Rối rắm hơn chục giây, Tưởng Phong nhảy ra khỏi xe, dưới ánh mắt ghét bỏ của Trần Nhạc Nhạc đuổi kịp hai cô: “Để tôi đưa các cậu đến cửa lớp 6.”
Lâm Nguyệt và những người khác vừa bước đến cửa phòng học thì đã thấy thầy Tần bước vào với một xấp giấy kiểm tra, đây là bài kiểm tra của lớp 6, thầy Tần có lẽ muốn sửa đề.
Ngay khi ngồi vào chỗ, Lâm Nguyệt cảm thấy có gì đó khác lạ, cô quay lại, quả nhiên Mạnh Hi Uyển đang nhìn chằm chằm vào cô. Hai người họ đã có một cuộc cãi vã khó chịu vào buổi trưa này, Lâm Nguyệt cũng không có ý định giải hòa với đối phương, vì vậy cô dứt khoát nhìn đi chỗ khác.
Nếu Mạnh Hi Uyển đã muốn nhìn, Lâm Nguyệt liền để cho cô ta nhìn rõ tấm lưng của cô.
Chuyến đi hôm nay, Trần Nhạc Nhạc đã chụp rất nhiều ảnh, thậm chí cô nàng còn đăng lên cả vòng bạn bè của mình. Đối với học sinh cấp 3 mà nói, hoạt động kiểu này rất mới mẻ và thú vị, nhất là khi bọn họ không tham gia chuyến du lịch mùa đông do nhà trường và bố mẹ tổ chức mà là đang đi chơi một mình, chuyện ấy còn gây tò mò hơn nữa. Trong giờ học tự học, Trần Nhạc Nhạc không thể không lấy điện thoại di động ra để xem lượt thích và bình luận của người khác, khi bắt gặp một câu trả lời thú vị, cô ấy sẽ thọc cánh tay của Lâm Nguyệt và chia sẻ nó với cô
Khi lớp học kết thúc, Trần Nhạc Nhạc thì thầm: “Nguyệt Nguyệt, tớ vừa thấy Mạnh Hi Uyển nhấn một lượt thích. Liệu cô ta có nói nhảm gì khi về nhà không? Bữa sau tớ phải chặn cô ta mới được.”
Lâm Nguyệt chưa bao giờ chơi WeChat, cũng không quen thuộc với những thứ này, nhưng cô ấy biết rằng Trần Nhạc Nhạc là đang vì cô mà suy xét: “Không sao đâu.”
Kết quả là buổi tối ngay khi Lâm Nguyệt vừa đi học về, bước vào đã thấy Lâm Khang Thành đang ngồi trên sô pha, giống như đợi một ai đó. Khỏi cần phải nói, trước đó vài phút Mạnh Hi Uyển cũng vừa mới trở về, nên chắc hẳn người ông ta chờ chính là cô.
“Nguyệt Nguyệt, sao bây giờ con lại không nghe lời như vậy.” Quả nhiên, Lâm Khang Thành vừa mở miệng đã là lời trách mắng, “Con đừng trách Uyển Uyển đã cho ba xem những bức ảnh đó, tất cả đều là vì con. Con ra ngoài chỉ nghĩ đến chuyện chơi vui vẻ mà thôi, nhưng mấy đứa tuổi còn nhỏ, căn bản không biết người ngoài sẽ có những lời đàm tiếu như thế nào. “
Lâm Nguyệt cởi cặp sách cầm trên tay, khiêm tốn hỏi: “Xin hỏi đó là lời đàm tiếu thế nào?”
Hiển nhiên cô không phải là cái bánh bao mặc người nhào nặn. Lâm Khang Thành nghĩ đến lời Mạnh Tú Văn vừa nói, chỉ thấy Lâm Nguyệt càng lúc càng khó dạy dỗ:”Con bây giờ đang học năm cuối cấp 3 thời điểm nhạy cảm nhất, lần trước có tin đồn yêu đương sớm, hàng xóm đã bàn tán xôn xao rồi, giờ con lại còn đi chơi với đám học sinh hư đốn đó lâu như vậy thì làm sao mà biết được những người khác nói bao nhiêu lời khó nghe. “
“Ồ, vậy à, con chỉ là tò mò, lần trước bị người tố cáo sự việc đó cũng đã nói rõ trước mặt chủ nhiệm Vương, chính là hiểu lầm thôi, ba, các học sinh khác trong lớp chúng con không biết nhiều về chuyện đó thì làm sao mà những người hàng xóm quanh đây lại biết được, ba nhỉ? Để con nói thử xem? Hay là nó vô tình bị những người nào đó tiết lộ khi đang trò chuyện rồi. “
Lời này của Lâm Nguyệt đã quá rõ ràng, Lâm Khang Thành ánh mắt lập tức không hài lòng.
Cánh cửa phòng ngủ chính không biết đã mở ra từ lúc nào, Mạnh Tú Văn mặc một bộ váy ngủ xinh đẹp ung dung đi ra, vẫn với phong thái dịu dàng thanh tao: “Anh Thành, Nguyệt Nguyệt, hai người đừng cãi nhau nữa.”
Mạnh Hi Uyển cũng đi theo bên cạnh mẹ và hành động y hệt như thế, hai người thực sự xứng đáng là mẹ con.
Lâm Nguyệt hoàn toàn không để tâm lời nói hay dáng vẻ đó, chỉ nhìn hai mẹ con rồi lại hỏi: “Vậy hàng xóm biết chuyện ở đâu?”
Về phần những người hàng xóm, hiển nhiên là do Mạnh Tú Văn nói ra lúc bà ta đang trò chuyện, nếu không thì mọi người đều bận rộn như vậy, ai mà có thời gian quan tâm đến mấy câu chuyện tình yêu dối lừa của học sinh cấp ba kia chứ. Nhưng bây giờ khi Lâm Nguyệt bị chất vấn như vậy, bà ta chỉ lắc đầu: “Tôi không biết, những người đó chỉ nói bậy bạ …”
Lâm Khang Thành rất thích dáng vẻ này, thấy ông ta lại sắp sửa bắt mình xin lỗi, Lâm Nguyệt không muốn lãng phí thêm thời gian với bọn họ nữa, liền xoay người trở về phòng: “Hàng xóm ai nói cũng đều có thể nghe được, đừng có cả ngày chỉ biết ở chỗ này quấy đục nước, thật nhàm chán.”
Vào đêm Giáng sinh, tình cờ lại là thứ Tư, Lâm Nguyệt từ căng tin trở về và nhìn thấy một vài quả táo được đóng gói đẹp mắt trên bàn mình. Hiện tại trường học không quá phổ biến mấy ngày hội của phương Tây như đêm giáng sinh hay ngày lễ giáng sinh này nọ, nên sẽ không có bất kỳ hoạt động nào, nhưng luôn sẽ có người tận dụng cơ hội này để thổ lộ lòng mình, Dưới mấy quả táo của Lâm Nguyệt cũng đều là những bức thư tình của người cùng khóa hay đàn em năm nhất, năm hai cấp ba.
Trên bàn của Trần Nhạc Nhạc có cả một quả táo to khổng lồ, bên cạnh còn có một hộp quà bánh snack siêu lớn, nghĩ cũng biết là của người nào. Cô nàng thở dài một hơi, lấy cái bao nilon đem tất cả đồ vật bỏ vào trong xong quay đầu đi ra ngoài hướng về phía Lớp 16.
Bây giờ Lâm Nguyệt cảm thấy rằng, xem Trần Nhạc Nhạc và Tưởng Phong đấu trí, đấu can đảm cũng là một trong những niềm vui của cuộc sống. Cô mỉm cười, nhìn Trần Nhạc Nhạc mới ngồi trở lại vị trí của mình, đau đầu tìm cách xem phải giải quyết mấy thứ này như thế nào.
Vừa lúc lớp trưởng cầm hai tờ đơn xin phép nghỉ học đi ngang qua, khi nhìn thấy quả táo của Lâm Nguyệt, anh ta liền nhoẻn miệng cười và muốn lấy một quả để ăn.
Lâm Nguyệt hào phóng đưa cho đối phương một trái, lớp trưởng liền nhào tới muốn khui hộp đóng gói quả táo ra, mấy tờ đơn nghỉ phép anh ta cầm trên tay đều đặt hết ở trên bàn. Lâm Nguyệt nhìn thoáng qua thì thấy được nội dung trong đó. Hai bạn cùng lớp xin nghỉ là một người là hay học thêm ở bên ngoài, phụ huynh trao đổi với nhà trường xin nghỉ thường xuyên để có thể tự học. Người còn lại chính là Mạnh Hi Uyển, Lâm Nguyệt nhìn trên mặt giấy chỉ viết mấy chữ là ‘Thân Thể Không Khỏe, Xin Nghỉ Bệnh’, còn chỗ cho phụ huynh ký tên lại trống không.
Nghĩ đến chuyện Mạnh Hi Uyển cũng đã xin nghỉ trước đó, nhưng Mạnh Tú Văn lại không biết gì cả, trong lòng Lâm Nguyệt thầm có tính toán.
Giờ tự học đã sắp bắt đầu, các giáo viên khác trong phòng giáo viên đều đã lên lớp, thầy giáo Tần đang phân loại hồ sơ điểm, nhìn thấy Lâm Nguyệt đi vào, thầy ấy nở nụ cười hiền hậu: “Lâm Nguyệt tìm thầy có việc gì sao?”
Lâm Nguyệt gật đầu: “Thưa thầy, Mạnh Hi Uyển không được khỏe và đã xin nghỉ phép. Thầy có biết bạn ấy đã đi đâu không ạ?”
Vốn dĩ không thể tùy ý nói chuyện này với những học sinh khác, nhưng theo một khía cạnh nào đó, hai học sinh này là một gia đình, thầy Tần suy nghĩ vài giây rồi nói: “Thầy vừa cùng em ấy đến phòng y tế của trường để kiểm tra. Hiện tại em ấy chắc đang nghỉ ngơi rồi. Vừa nãy còn bảo rằng phụ huynh không có thời gian đến rước về, nhưng anh trai em ấy đã gọi điện thoại tới, lát nữa sẽ trực tiếp đưa em ấy đi. “
Thầy Tần lúc làm việc cực kỳ nghiêm túc, trong lòng đang suy nghĩ chuyện của Mạnh Hi Uyển: “Lâm Nguyệt, thiếu niên hôm nay gọi điện đến là anh họ hay anh ruột của các em? Tôi vốn định cùng phụ huynh xác nhận lại, nhưng vừa hay em có mặt ở đây”
Lâm Nguyệt lắc đầu: “Em không biết bạn ấy còn có anh trai. Nếu thầy lo lắng, thầy nên hỏi phụ huynh. Em chỉ đến hỏi tung tích của bạn ấy thôi. Để nếu người nhà có hỏi tới, em còn có lời giải thích rõ ràng.”
Những lời này vừa nói ra, thầy Tần cảm thấy trong lòng trầm xuống, thầy xua xua tay: “Em vào lớp trước đi, chuyện này tôi sẽ xác nhận.”
Lúc đó Lâm Nguyệt nghĩ rằng “người anh” mà Mạnh Hi Uyển đang nói đến có thể là con trai của Lâm Khang Quyên. Rõ ràng, ngay từ lúc bắt đầu Lâm Khang Quyên đã thể hiện dáng vẻ vô cùng thoải mái đón nhận hai mẹ con kia, nên chuyện bọn họ thân thiết với nhau cũng là lẽ thường tình rồi. Chỉ là cô tuyệt đối không ngờ tới rằng Mạnh Hi Uyển sẽ trà trộn vào băng nhóm Tiêu Viễn đó, cũng không ngờ rằng chính Mạnh Hi Uyển lại tự biến mình thành bộ dạng kia.
Beta: Rine
Kỹ năng cưỡi ngựa của Chu Văn Chử đã được dạy từ nhỏ, anh đi vào trong trại ngựa dắt ra một con ngựa con màu nâu đỏ, thoạt nhìn rất thông minh và xinh đẹp. So với những con ngựa khác, khi Lâm Nguyệt đứng đối diện với chú ngựa con này cũng không cảm thấy quá lo lắng
“Cậu lên thử đi,” Chu Văn Chử nhẹ giọng nói với Lâm Nguyệt, “Tôi sẽ đi bên cạnh giữ cậu.”
Trước đây Lâm Nguyệt chưa từng cưỡi ngựa, cho nên chẳng biết leo lên thế nào. Chu Văn Chử không cần sự trợ giúp của những nhân viên khác, tự mình kiên nhẫn hướng dẫn cho Lâm Nguyệt.
So với hai người bọn họ, Tưởng Phong thì trực tiếp hơn nhiều, cậu ta chọn một con ngựa vừa cao lại lớn, toàn bộ cơ thể của nó so với Trần Nhạc Nhạc ước chừng còn cao hơn: “Nhạc Nhạc, qua đây đi, tụi mình cùng nhau cưỡi ngựa.”
Trần Nhạc Nhạc sớm nhìn ra được ý đồ của cậu ta, cô ghét bỏ trừng mắt nhìn cậu một cái, xong liền xoay người chạy ra bên ngoài chơi.
Phong cảnh nơi này vô cùng kỳ vĩ, tuy là mùa đông nhưng có rất nhiều cây tùng bách, xung quanh là cây cối xanh tươi, bên cạnh còn có cả sân chơi với đủ loại tiện nghi, Trần Nhạc Nhạc sau khi thoát khỏi Tưởng Phong, đi mấy bước liền đuổi kịp Hướng Tần, cả hai ở công viên giải trí chơi cực kì vui vẻ.
Buổi tối còn phải về tự học nên thời gian có thể vui chơi không mấy nhiều lắm, bọn họ cũng chẳng nán lại lâu thêm, sau khi vui đùa từ trại ngựa cho đến công viên, tất cả lại đi đến sơn tuyền để múc nước uống. Dòng suối trong vắt này là từ trên núi chảy xuống, mang đến một cảm giác ấm áp như nắng mai, dùng tay múc uống cũng không hề cảm thấy lạnh, Lâm Nguyệt liền nhảy đến một hòn đá nhỏ ở giữa sơn tuyền, nghe tiếng nước chảy ‘rầm rì’, lòng chợt thấy vui sướng khôn nguôi.
Món đặc sản địa phương để cho bữa tối sớm đã được ai đó đã chuẩn bị từ lâu, gần đến giờ thì liền có một nhân viên ra tiếp đón bọn họ. Lâm Nguyệt đứng ở giữa dòng suối, ống quần đã bị ướt một mảng nhỏ, cô đang định lấy đà nhảy qua thì bỗng ở trước mặt có một đôi bàn tay lớn đưa ra.
Chu Văn Chử đứng ở bên cạnh nói: “Tôi đưa cậu qua.”
Lâm Nguyệt hơi khựng lại, sau đó đưa tay cho anh: “Cám ơn.”
Ngay khi hai bàn tay nắm lại với nhau, gò má Lâm Nguyệt có chút đỏ ửng.
Ăn xong cả đám lại đến chỗ đất trống đốt pháo hoa. Mấy năm gần đây thành phố cấm hoàn toàn việc đốt pháo hoa, pháo nổ, Lâm Nguyệt đã rất lâu rồi không được xem một màn pháo hoa hoành tráng và đẹp mắt đến như vậy. Đặc biệt là ở đoạn giữa, có mấy chùm pháo hoa bay lên trời, hình dạng giống như mưa sao băng rơi xuống, đẹp lộng lẫy, Lâm Nguyệt vội vàng chắp tay, nhắm mắt lại cầu nguyện.
Thời điểm cô đang cầu nguyện, Chu Văn Chử nghiêng đầu nhìn sang, vừa lúc pháo hoa rơi xuống, trong tầm mắt của anh khi đó, Lâm Nguyệt đang ở giữa khung cảnh đẹp nhất trần đời, anh hơi nín thở, chỉ cảm thấy rằng lòng mình tràn ngập niềm thỏa mãn.
Chơi hết một lúc lâu, cả đám vội vàng trở lại trường ngay khi kết thúc. Trên thực tế, chỉ có mỗi Lâm Nguyệt và Trần Nhạc Nhạc là vội, Chu Văn Chử vẫn đang nghỉ phép, sẽ không quay lại trường trong thời gian tới, số còn lại là những người chẳng quan tâm mấy việc họ có quay trở lại trường học hay không… Tưởng Phong thậm chí còn cố gắng thuyết phục Lâm Nguyệt cùng Trần Nhạc Nhạc cũng xin nghỉ phép để tiếp tục ở lại đây chơi: “Hiếm khi được một lần đến đây…”
Cuối cùng, khi cậu ta còn chưa kịp nói xong thì đã bị Trần Nhạc Nhạc trừng cho một cái, Tưởng Phong nháy mắt liền trở nên ngoan ngoãn, trên mặt treo một nụ cười tươi tỏ vẻ mọi chuyện đều nghe theo cô cả: “Trở về thôi trở về thôi, hiện tại liền trở về, tụi mình còn phải chăm chỉ học tập để xây dựng nước nhà nữa chứ.”
Lời nói cuối cùng thoát ra khỏi miệng Tưởng Phong chỉ như là đánh rắm, không ai thèm để ý đến cậu nữa.
Suốt quãng đường trở về, mấy người chơi đến mỏi mệt đều dựa vào ghế êm ngủ ngon lành, say sưa. Chu Văn Chử và Lâm Nguyệt ngồi cạnh nhau, anh cũng có chút buồn ngủ, lại nhìn sang cô gái vẫn còn dồi dào năng lượng kia. Cô lấy đâu ra nhiều như vậy chứ?
“Lâm Nguyệt, cậu đã quyết định muốn nộp hồ sơ vào trường nào chưa?” Chu Văn Chữ hạ thấp giọng, hỏi nhỏ cô.
Ở kiếp trước, Lâm Nguyệt đã tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, cũng điền vào nguyện vọng của mình, nhưng trước khi nhận được giấy báo nhập học, cô ấy đã trải qua những thăng trầm do số phận sắp đặt. Bây giờ may mắn được sống lại, Lâm Nguyệt muốn đi đến một tương lai sáng lạn hơn.
Đồng Thành là nơi cô sinh ra và lớn lên, dù thành phố này đã không còn người mẹ luôn thương yêu cô nữa, thì vẫn còn đó những kỉ niệm đẹp nhất của họ, cũng là nơi có trường đại học tốt nhất cả nước này. Lâm Nguyệt không chớp mắt, nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ: “Tôi muốn đến trường đại học Tĩnh Hoa.”
Chu Văn Chử không đáp lại, đem những lời cô nói ghi tạc ở trong lòng.
*
Cuối cùng cũng đến trường học trước khi buổi tự học được bắt đầu. Lâm Nguyệt cùng Trần Nhạc Nhạc xuống xe đi đến lớp, những người còn lại chưa chuẩn bị tinh thần để đi chịu tội nên chỉ uể oải vẫy tay chào tạm biệt cả hai.
Người ngoài duy nhất chính là Tưởng Phong, cậu ta quả thực không phải là một phần tử ham học. Vốn dĩ ban đầu còn muốn theo vào đó với Trần Nhạc Nhạc, nhưng hai người bọn họ không cùng ban, đi vào tự học cũng vô dụng, lại chẳng thà về nhà nghỉ ngơi còn hơn.
Rối rắm hơn chục giây, Tưởng Phong nhảy ra khỏi xe, dưới ánh mắt ghét bỏ của Trần Nhạc Nhạc đuổi kịp hai cô: “Để tôi đưa các cậu đến cửa lớp 6.”
Lâm Nguyệt và những người khác vừa bước đến cửa phòng học thì đã thấy thầy Tần bước vào với một xấp giấy kiểm tra, đây là bài kiểm tra của lớp 6, thầy Tần có lẽ muốn sửa đề.
Ngay khi ngồi vào chỗ, Lâm Nguyệt cảm thấy có gì đó khác lạ, cô quay lại, quả nhiên Mạnh Hi Uyển đang nhìn chằm chằm vào cô. Hai người họ đã có một cuộc cãi vã khó chịu vào buổi trưa này, Lâm Nguyệt cũng không có ý định giải hòa với đối phương, vì vậy cô dứt khoát nhìn đi chỗ khác.
Nếu Mạnh Hi Uyển đã muốn nhìn, Lâm Nguyệt liền để cho cô ta nhìn rõ tấm lưng của cô.
Chuyến đi hôm nay, Trần Nhạc Nhạc đã chụp rất nhiều ảnh, thậm chí cô nàng còn đăng lên cả vòng bạn bè của mình. Đối với học sinh cấp 3 mà nói, hoạt động kiểu này rất mới mẻ và thú vị, nhất là khi bọn họ không tham gia chuyến du lịch mùa đông do nhà trường và bố mẹ tổ chức mà là đang đi chơi một mình, chuyện ấy còn gây tò mò hơn nữa. Trong giờ học tự học, Trần Nhạc Nhạc không thể không lấy điện thoại di động ra để xem lượt thích và bình luận của người khác, khi bắt gặp một câu trả lời thú vị, cô ấy sẽ thọc cánh tay của Lâm Nguyệt và chia sẻ nó với cô
Khi lớp học kết thúc, Trần Nhạc Nhạc thì thầm: “Nguyệt Nguyệt, tớ vừa thấy Mạnh Hi Uyển nhấn một lượt thích. Liệu cô ta có nói nhảm gì khi về nhà không? Bữa sau tớ phải chặn cô ta mới được.”
Lâm Nguyệt chưa bao giờ chơi WeChat, cũng không quen thuộc với những thứ này, nhưng cô ấy biết rằng Trần Nhạc Nhạc là đang vì cô mà suy xét: “Không sao đâu.”
Kết quả là buổi tối ngay khi Lâm Nguyệt vừa đi học về, bước vào đã thấy Lâm Khang Thành đang ngồi trên sô pha, giống như đợi một ai đó. Khỏi cần phải nói, trước đó vài phút Mạnh Hi Uyển cũng vừa mới trở về, nên chắc hẳn người ông ta chờ chính là cô.
“Nguyệt Nguyệt, sao bây giờ con lại không nghe lời như vậy.” Quả nhiên, Lâm Khang Thành vừa mở miệng đã là lời trách mắng, “Con đừng trách Uyển Uyển đã cho ba xem những bức ảnh đó, tất cả đều là vì con. Con ra ngoài chỉ nghĩ đến chuyện chơi vui vẻ mà thôi, nhưng mấy đứa tuổi còn nhỏ, căn bản không biết người ngoài sẽ có những lời đàm tiếu như thế nào. “
Lâm Nguyệt cởi cặp sách cầm trên tay, khiêm tốn hỏi: “Xin hỏi đó là lời đàm tiếu thế nào?”
Hiển nhiên cô không phải là cái bánh bao mặc người nhào nặn. Lâm Khang Thành nghĩ đến lời Mạnh Tú Văn vừa nói, chỉ thấy Lâm Nguyệt càng lúc càng khó dạy dỗ:”Con bây giờ đang học năm cuối cấp 3 thời điểm nhạy cảm nhất, lần trước có tin đồn yêu đương sớm, hàng xóm đã bàn tán xôn xao rồi, giờ con lại còn đi chơi với đám học sinh hư đốn đó lâu như vậy thì làm sao mà biết được những người khác nói bao nhiêu lời khó nghe. “
“Ồ, vậy à, con chỉ là tò mò, lần trước bị người tố cáo sự việc đó cũng đã nói rõ trước mặt chủ nhiệm Vương, chính là hiểu lầm thôi, ba, các học sinh khác trong lớp chúng con không biết nhiều về chuyện đó thì làm sao mà những người hàng xóm quanh đây lại biết được, ba nhỉ? Để con nói thử xem? Hay là nó vô tình bị những người nào đó tiết lộ khi đang trò chuyện rồi. “
Lời này của Lâm Nguyệt đã quá rõ ràng, Lâm Khang Thành ánh mắt lập tức không hài lòng.
Cánh cửa phòng ngủ chính không biết đã mở ra từ lúc nào, Mạnh Tú Văn mặc một bộ váy ngủ xinh đẹp ung dung đi ra, vẫn với phong thái dịu dàng thanh tao: “Anh Thành, Nguyệt Nguyệt, hai người đừng cãi nhau nữa.”
Mạnh Hi Uyển cũng đi theo bên cạnh mẹ và hành động y hệt như thế, hai người thực sự xứng đáng là mẹ con.
Lâm Nguyệt hoàn toàn không để tâm lời nói hay dáng vẻ đó, chỉ nhìn hai mẹ con rồi lại hỏi: “Vậy hàng xóm biết chuyện ở đâu?”
Về phần những người hàng xóm, hiển nhiên là do Mạnh Tú Văn nói ra lúc bà ta đang trò chuyện, nếu không thì mọi người đều bận rộn như vậy, ai mà có thời gian quan tâm đến mấy câu chuyện tình yêu dối lừa của học sinh cấp ba kia chứ. Nhưng bây giờ khi Lâm Nguyệt bị chất vấn như vậy, bà ta chỉ lắc đầu: “Tôi không biết, những người đó chỉ nói bậy bạ …”
Lâm Khang Thành rất thích dáng vẻ này, thấy ông ta lại sắp sửa bắt mình xin lỗi, Lâm Nguyệt không muốn lãng phí thêm thời gian với bọn họ nữa, liền xoay người trở về phòng: “Hàng xóm ai nói cũng đều có thể nghe được, đừng có cả ngày chỉ biết ở chỗ này quấy đục nước, thật nhàm chán.”
Vào đêm Giáng sinh, tình cờ lại là thứ Tư, Lâm Nguyệt từ căng tin trở về và nhìn thấy một vài quả táo được đóng gói đẹp mắt trên bàn mình. Hiện tại trường học không quá phổ biến mấy ngày hội của phương Tây như đêm giáng sinh hay ngày lễ giáng sinh này nọ, nên sẽ không có bất kỳ hoạt động nào, nhưng luôn sẽ có người tận dụng cơ hội này để thổ lộ lòng mình, Dưới mấy quả táo của Lâm Nguyệt cũng đều là những bức thư tình của người cùng khóa hay đàn em năm nhất, năm hai cấp ba.
Trên bàn của Trần Nhạc Nhạc có cả một quả táo to khổng lồ, bên cạnh còn có một hộp quà bánh snack siêu lớn, nghĩ cũng biết là của người nào. Cô nàng thở dài một hơi, lấy cái bao nilon đem tất cả đồ vật bỏ vào trong xong quay đầu đi ra ngoài hướng về phía Lớp 16.
Bây giờ Lâm Nguyệt cảm thấy rằng, xem Trần Nhạc Nhạc và Tưởng Phong đấu trí, đấu can đảm cũng là một trong những niềm vui của cuộc sống. Cô mỉm cười, nhìn Trần Nhạc Nhạc mới ngồi trở lại vị trí của mình, đau đầu tìm cách xem phải giải quyết mấy thứ này như thế nào.
Vừa lúc lớp trưởng cầm hai tờ đơn xin phép nghỉ học đi ngang qua, khi nhìn thấy quả táo của Lâm Nguyệt, anh ta liền nhoẻn miệng cười và muốn lấy một quả để ăn.
Lâm Nguyệt hào phóng đưa cho đối phương một trái, lớp trưởng liền nhào tới muốn khui hộp đóng gói quả táo ra, mấy tờ đơn nghỉ phép anh ta cầm trên tay đều đặt hết ở trên bàn. Lâm Nguyệt nhìn thoáng qua thì thấy được nội dung trong đó. Hai bạn cùng lớp xin nghỉ là một người là hay học thêm ở bên ngoài, phụ huynh trao đổi với nhà trường xin nghỉ thường xuyên để có thể tự học. Người còn lại chính là Mạnh Hi Uyển, Lâm Nguyệt nhìn trên mặt giấy chỉ viết mấy chữ là ‘Thân Thể Không Khỏe, Xin Nghỉ Bệnh’, còn chỗ cho phụ huynh ký tên lại trống không.
Nghĩ đến chuyện Mạnh Hi Uyển cũng đã xin nghỉ trước đó, nhưng Mạnh Tú Văn lại không biết gì cả, trong lòng Lâm Nguyệt thầm có tính toán.
Giờ tự học đã sắp bắt đầu, các giáo viên khác trong phòng giáo viên đều đã lên lớp, thầy giáo Tần đang phân loại hồ sơ điểm, nhìn thấy Lâm Nguyệt đi vào, thầy ấy nở nụ cười hiền hậu: “Lâm Nguyệt tìm thầy có việc gì sao?”
Lâm Nguyệt gật đầu: “Thưa thầy, Mạnh Hi Uyển không được khỏe và đã xin nghỉ phép. Thầy có biết bạn ấy đã đi đâu không ạ?”
Vốn dĩ không thể tùy ý nói chuyện này với những học sinh khác, nhưng theo một khía cạnh nào đó, hai học sinh này là một gia đình, thầy Tần suy nghĩ vài giây rồi nói: “Thầy vừa cùng em ấy đến phòng y tế của trường để kiểm tra. Hiện tại em ấy chắc đang nghỉ ngơi rồi. Vừa nãy còn bảo rằng phụ huynh không có thời gian đến rước về, nhưng anh trai em ấy đã gọi điện thoại tới, lát nữa sẽ trực tiếp đưa em ấy đi. “
Thầy Tần lúc làm việc cực kỳ nghiêm túc, trong lòng đang suy nghĩ chuyện của Mạnh Hi Uyển: “Lâm Nguyệt, thiếu niên hôm nay gọi điện đến là anh họ hay anh ruột của các em? Tôi vốn định cùng phụ huynh xác nhận lại, nhưng vừa hay em có mặt ở đây”
Lâm Nguyệt lắc đầu: “Em không biết bạn ấy còn có anh trai. Nếu thầy lo lắng, thầy nên hỏi phụ huynh. Em chỉ đến hỏi tung tích của bạn ấy thôi. Để nếu người nhà có hỏi tới, em còn có lời giải thích rõ ràng.”
Những lời này vừa nói ra, thầy Tần cảm thấy trong lòng trầm xuống, thầy xua xua tay: “Em vào lớp trước đi, chuyện này tôi sẽ xác nhận.”
Lúc đó Lâm Nguyệt nghĩ rằng “người anh” mà Mạnh Hi Uyển đang nói đến có thể là con trai của Lâm Khang Quyên. Rõ ràng, ngay từ lúc bắt đầu Lâm Khang Quyên đã thể hiện dáng vẻ vô cùng thoải mái đón nhận hai mẹ con kia, nên chuyện bọn họ thân thiết với nhau cũng là lẽ thường tình rồi. Chỉ là cô tuyệt đối không ngờ tới rằng Mạnh Hi Uyển sẽ trà trộn vào băng nhóm Tiêu Viễn đó, cũng không ngờ rằng chính Mạnh Hi Uyển lại tự biến mình thành bộ dạng kia.
Tác giả :
Nam Lâm Đậu Đậu