Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển
Chương 47
Tiểu Thất tinh tế nhìn mấy hình vẽ trên con diều, càng nhìn... Càng quen mắt.
Nàng bóp diều, chần chờ một chút hỏi Tiểu Đào: “Ngươi có cảm giác cái diều này nhìn có chút quen mắt?”
Tiểu Đào không hiểu nhìn diều, nhìn trái nhìn phải, mờ mịt lắc đầu, không nhận biết!
Tiểu Thất mấp máy môi, mày thanh tú mày nhíu lại. Xa xa giấu trên tàng cây Cố Diễn thấy không rõ vẻ mặt của Tiểu Thất, nhưng hắn biết rõ, Tiểu Thất đi ra, hơn nữa, nàng bắt được diều hắn thả. Điểm này làm cho hắn hết sức cao hứng.
Cảm giác được ánh mắt nóng bỏng, Tiểu Thất lần nữa nhìn qua tường, nhưng vẫn như cũ không thấy người nào.
Tiểu Thất bóp diều, hòa hoãn hồi lâu, lầm bầm lầu bầu: “Như thế nào có điểm giống tên đáng ghét kia?”
Tiểu Đào: “Cái gì?”
Tiểu Thất hít sâu một hơi, nói: “Không có gì!”
Tiểu Đào không hiểu nhìn tiểu thư nhà mình, chẳng lẽ tiểu thư nhìn ra tranh này chính là cái gì? Trong lúc nhất thời, ánh mắt nàng ta nhìn Tiểu Thất tràn đầy sùng kính, tranh này người bình thường tuyệt đối là nhìn không ra a!
Tiểu thư giỏi thật!
Tiểu Thất mím môi, càng nhìn hình vẽ này, càng cảm thấy là Cố Diễn. Người khác có thể nhìn không ra, nhưng nàng nhất định sẽ nhìn ra được, dù sao sớm chiều sinh sống chung lâu như vậy.
Mặc dù, mặc dù hình vẽ không tốt lắm, nhưng vẫn có thể thấy được, Tiểu Thất vô cùng chắc chắn, đây là Cố Diễn, hơn nữa... Ngoại trừ Cố Diễn, ai sẽ nhàm chán viết ba chữ “Thực xin lỗi” như vậy đây. Càng nghĩ càng cảm thấy là cái tên kia làm, Tiểu Thất lập tức tìm tòi khắp nơi, muốn phát hiện chỗ ẩn thân của Cố Diễn.
Cuối cùng, tầm mắt của nàng dừng lại ở cái cây to phía đông, cây to có nhánh cây sum xuê, thích hợp nhất giấu một người, Tiểu Thất mặc dù không được chứng kiến công phu của Cố Diễn, nhưng khi hắn từ trên xà nhà nhảy xuống nàng đã nhìn thấy, một chút cũng không phí sức lực. Hơn nữa, nhìn hắn xuất nhập Trịnh phủ thành thạo, nghĩ đến chắc là cũng biết chút công phu. Như vậy, giấu ở trên cây thì không coi vào đâu.
Nghĩ đến chỗ này, Tiểu Thất khẽ hí mắt, gắt gao nhìn thẳng cây kia, oán hận hừ một tiếng, nói với Tiểu Đào: “Ta cảm thấy, diều tám phần là do người điên thả, nếu không tại sao đang yên đang lành đang thả lại cắt dây. Nhìn như vậy thật là không có ý gì, ta trở về phòng.”
Tiểu Thất quay người lại, đi rồi.
Cố Diễn trơ mắt nhìn bóng lưng của nàng, chỉ cảm giác trong lòng mình lạnh oa oa. Có điều, có phải Tiểu Thất trông thấy hắn hay không! Cố Diễn ngồi trên tàng cây, giơ ngón tay suy nghĩ, Tiểu Thất nhất định là trông thấy hắn, hoặc là nói, Tiểu Thất cảm nhận được hắn ở chỗ này, nếu không nàng tại sao vẫn nhìn chằm chằm vào bên này. Hơn nữa, nhất định là cảm giác được hắn, biết là hắn tìm người thả diều, càng thêm nhìn thấy ba chữ “Thực xin lỗi”, nàng mới trở về phòng, nhất định là như vậy.
Cố Diễn trong lòng có chút cô đơn, lại có chút mừng rỡ.
Kỳ thật, hắn và Tiểu Thất cũng có thần giao cách cảm a? Nếu không dựa theo khoảng cách này, nàng nhất định không nhìn thấy mình, nhưng nàng cứ nhìn chằm chằm bên này một hồi lâu, rõ ràng là cảm nhận được sự hiện hữu của hắn.
Này đã nói lên, cho dù là bọn họ không có gặp nhau, cũng sẽ cảm giác hai bên tồn tại. Cảm giác như thế, cảm giác như thế rất ngọt ngào!
Cố Diễn một mình suy nghĩ, mà đợi dưới tàng cây Trương Tam ngẩng đầu lên nhìn, cảm thấy tiểu thế tử quả nhiên là mắc bệnh tương tư, nếu không, làm sao sẽ trong chốc lát nhíu mày, trong chốc lát ngây ngô cười, cả người không bình thường như vậy?
Xem ra, hắn nên trở về thảo luận với Lý Tứ một chút, thừa dịp Tiết thần y vẫn còn ở đây, mau chóng trị đi. Nếu không nghiêm trọng hơn thì làm sao bây giờ đây! Trương Tam trong lòng tràn ngập là nhàn nhạt ưu sầu!
Trương Tam ưu thương, nhưng tâm tình chủ tử hắn thì không còn bi thương như tối hôm qua, hắn nhảy xuống cây, chỉ huy bọn nhỏ thả nốt con diều cuối cùng.
Đám con nít thả xong diều, Cố Diễn cũng chia đều kẹo, rốt cục mang theo Trương Tam ly khai Trịnh phủ.
Tiểu thế tử ly khai, nhưng Trịnh phủ lại rơi vào vòng phỏng đoán mới, hình vẽ này không chỉ một người trông thấy, mọi người đều thấy rõ ràng, ba chữ “Thực xin lỗi” còn có hình vẽ như gà bới mọi người cũng đều thấy cả, đồng thời, phần lớn diều đều rơi xuống trong sân bọn họ, rõ ràng là hướng về phía Trịnh gia mà đến.
Như vậy hiện tại vấn đề ở đây là, ba chữ này, là có quan hệ gì với Trịnh gia?
Mặc dù diều rơi vào trong sân tam phòng nhiều nhất, nhưng là đó là do địa thế, cũng không thể nói hình vẽ này là cố ý cho tam phòng xem. Lão phu nhân gần đây tâm tình không tốt lắm, lại nói tới, chuyện phát sinh khá nhiều.
Đại lão gia ở trong triều đình bị người cáo buộc, đại phu nhân cả ngày khóc sướt mướt, mà Tĩnh Xu, nhà chồng Tĩnh Xu đến bây giờ cũng không có tin chính xác, mặc dù như vậy, nàng ta cũng chỉ biết cả ngày căm giận, điều này làm cho lão phu nhân tức đến nổ phổi, nàng ta không chú ý ôn nhu tiểu ý một chút, muốn toàn bộ kinh thành đều biết nàng ta là một ác nữ sao!
Nguyên nghĩ tới tam phòng không hiểu chuyện, bây giờ nhìn lại, phòng lớn cũng giống như vậy.
Tâm tình Lão phu nhân không tốt, phân phó nói: “Sai người đi thu hết mấy con diều kia, thuận tiện tra một chút là ai làm. Thật sự là một lớp chuyện tiếp theo một lớp chuyện, không để cho ta bớt lo.”
Chu bà tử ai một tiếng, lĩnh mệnh mà đi.
Mà cùng lúc đó, Cố Diễn thì sững sờ ngơ ngác đứng ở ngưỡng cửa nhà mình, nghĩ tới một vấn đề khác, hắn nghiêng đầu hỏi Trương Tam bên cạnh: “Ngươi nói, ta chơi diều có thể quấy nhiễu Tiểu Thất hay không?”
Trương Tam trực tiếp ngã sấp!
Hay thật! Hiện tại ngài nhớ tới chuyện như vậy sẽ tạo ra phiền toái cho cô nương nhà người ta, lúc chơi diều sao ngài không nhớ tới đi!
Thấy Trương Tam ngã, Cố Diễn ghét bỏ liếc hắn, “Ngươi đây là tuổi lớn đi đứng không được sao? Động một chút là ngã, cũng không phải là chuyện tốt. Ngày khác bảo đại phu xem thật kỹ xem. Ngươi còn chưa thành thân đó, mà đã yếu thành như vậy. Người ta biết được, ai chịu gả cho ngươi a!”
Trương Tam lau mặt một cái, trong lòng lặng yên nói, ta cứ không thành thân rồi sao! Ai cũng đừng nghĩ ghét bỏ ta! Ai ai ai, đợi chút, ta không có yếu a! Bất quá lúc này tranh luận với chủ tử vấn đề này, cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Trương Tam quyết định xem nhẹ đề tài về chuyện hắn yếu hay không yếu.
“Ta nghĩ, bọn họ sẽ phải thật tò mò, những con diều này đến tột cùng là từ nơi nào đến, lại là người nào viết, viết cho ai!” Ừ, đúng, làm một người thị vệ, hắn nhất định phải chuyên nghiệp mà khách quan nhắc nhở chủ tử nhà mình. Làm như vậy thật sự sẽ gây phiền phức cho Trịnh Thất tiểu thư a!
Cố Diễn vò đầu, “Ta lại bỏ quên điểm này.” Dừng lại một chút, hắn nỉ non: “Làm như thế nào sửa chữa đây?”
Trương Tam bày tỏ: Không biết!
Cố Diễn lại cân nhắc, vỗ đùi, nói: “Dám làm dám chịu. Ta làm thì ta chịu! Ngươi truyền đi, cứ nói xế chiều hôm nay diều rơi vào Trịnh phủ đều là ta tìm người thả.”
Cái gì? Trương Tam há to miệng, bày tỏ chính mình không hiểu.
Kỳ thật, tâm tư tiểu thế tử, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng hiểu hết. Làm một thị vệ bên người, hắn sống cũng rất thê thảm, hoàn toàn không thể hiểu ý tứ của chủ tử.
Cố Diễn tiếp tục nói: “Ngươi nói, ta đây là cầu phúc cho Trịnh tiên sinh, cũng là không tiếng động nói xin lỗi với ông ấy.”
Trương Tam lảo đảo một cái, lập tức nhìn về phía tiểu thế tử, nếu như không phải là chủ tử nhà mình, hắn ta rất muốn sờ sờ da mặt của hắn, xem một chút đến tột cùng dày bao nhiêu, chuyện như vậy, tại sao có thể nói ra khỏi miệng!
Cố Diễn tự quyết định: “Đã nói ta vẫn luôn đau lòng thương thế của Trịnh tiên sinh. Cũng không có thể diện đi gặp ông ấy, cho nên chỉ có thể ra hạ sách này.”
Khuôn mặt Trương Tam vặn vẹo, vô cùng gian nan nói ra một từ: “Được!”
Đây tuyệt đối là từ trong kẽ răng nặn ra.
Cố Diễn lạnh lùng gật đầu, “Được rồi, ngươi nhanh lên đi làm đi, đem tin này truyền đi, miễn cho chuyện này gây phiền toái cho Tiểu Thất.”
Trương Tam làm việc, Cố Diễn yên tâm, người mặc dù hơi vụng về ngốc ngếch một chút, nhưng là làm việc rất tín nhiệm.
Trương Tam nhanh chóng lĩnh mệnh mà đi, Cố Diễn vào cửa, đã nhìn thấy Trung Dũng vương gia cùng Tiết thần y đứng ở cửa, xem nét mặt của ông ta vô cùng tối tăm khó hiểu.
“Làm sao vậy? Trên mặt ta có hoa?” Cố Diễn nhếch mi.
Cho dù có hoa, cũng là cho Tiểu Thất xem, người khác liếc mắt một cái cũng không được!
Trung Dũng vương gia đột nhiên cảm thấy, nếu như thật sự cùng Trịnh phủ kết thân, kỳ thật người ta không có trèo cao bọn họ, là bọn họ trèo cao người ta. Tối thiểu nhất, Trịnh Tiểu Thất, ách, Trịnh Tĩnh Hảo cô nương kia còn là một nữ tử khuê các bình thường. Mà con trai ông ta, đã đột phá cực hạn, thật là có chút mất mặt.
Trung Dũng vương gia suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi về sau, ít làm chút việc đi.”
Khóe miệng Cố Diễn co giật một chút, lạnh lùng nói: “Làm? Ngươi nói ta? Ta làm sao?” Đây là muốn gây sự.
Có điều Trung Dũng vương gia hiện tại không giống như dĩ vãng, ông ta đã nắm được điểm yếu của Cố Diễn, biết nói sao có thể làm cho hắn trong nháy mắt bình phục. Đó chính là... Trịnh Tĩnh Hảo!
“Như ngươi vậy rất dễ dàng gây phiền toái cho Trịnh Thất tiểu thư. Nàng một cô nương gia, không thể so với ngươi!”
Quả nhiên, Cố Diễn thoáng cái liền biến thành mèo con nhu thuận, “Ta biết rồi, ta về sau sẽ không làm loạn.”
Nếu như không phải là còn có người ngoài ở đây, Trung Dũng vương gia quả thực muốn ngửa mặt lên trời khóc lớn, đây chính là nhi tử tốt của ông ta, ông ta nói như thế nào cũng vô dụng, chỉ cần nhắc tới cô nương nhà người ta, trong nháy mắt sẽ biến thân thành... Nhi! Tử! Ngoan!
“Ngày mai, ta dự định cùng Tiết thần y qua xem Trịnh tiên sinh một chút, ngươi có muốn đi cùng không?” Trung Dũng vương gia hỏi.
Cố Diễn gật đầu như bằm tỏi, nhất định phải nha, hắn nhất định phải đi, hắn hôm nay cũng không có nhìn thấy Tiểu Thất, chỉ đứng xa xa nhìn bóng dáng của nàng, hắn mới không muốn như vậy.
Chỉ là... Cố Diễn yên lặng chỉ tay vào mình, “Trịnh tiên sinh có khi nào không muốn nhìn thấy ta?”
Thấy con trai trong nháy mắt hóa thân thành bộ dạng nàng dâu nhỏ, Trung Dũng vương gia thân là một võ tướng, thật sự cảm thấy không thể nhẫn nhịn, hắn rối rắm nói: “Ngươi nói sao?”
Cố Diễn ngẩng đầu, “Trịnh tiên sinh, có phải không muốn gặp ta hay không?”
Trung Dũng vương gia thở dài, “Mặc kệ ông ấy nghĩ thế nào, ngươi đều nên đi gặp ông ấy. Dù sao, nếu như không phải là bởi vì ngươi, ông ta cũng không bị như vậy.”
Cố Diễn nghe, trong nháy mắt có chút hốt hoảng, có điều rất nhanh, hắn nghiêm túc nói: “Ta biết rồi.”
Nàng bóp diều, chần chờ một chút hỏi Tiểu Đào: “Ngươi có cảm giác cái diều này nhìn có chút quen mắt?”
Tiểu Đào không hiểu nhìn diều, nhìn trái nhìn phải, mờ mịt lắc đầu, không nhận biết!
Tiểu Thất mấp máy môi, mày thanh tú mày nhíu lại. Xa xa giấu trên tàng cây Cố Diễn thấy không rõ vẻ mặt của Tiểu Thất, nhưng hắn biết rõ, Tiểu Thất đi ra, hơn nữa, nàng bắt được diều hắn thả. Điểm này làm cho hắn hết sức cao hứng.
Cảm giác được ánh mắt nóng bỏng, Tiểu Thất lần nữa nhìn qua tường, nhưng vẫn như cũ không thấy người nào.
Tiểu Thất bóp diều, hòa hoãn hồi lâu, lầm bầm lầu bầu: “Như thế nào có điểm giống tên đáng ghét kia?”
Tiểu Đào: “Cái gì?”
Tiểu Thất hít sâu một hơi, nói: “Không có gì!”
Tiểu Đào không hiểu nhìn tiểu thư nhà mình, chẳng lẽ tiểu thư nhìn ra tranh này chính là cái gì? Trong lúc nhất thời, ánh mắt nàng ta nhìn Tiểu Thất tràn đầy sùng kính, tranh này người bình thường tuyệt đối là nhìn không ra a!
Tiểu thư giỏi thật!
Tiểu Thất mím môi, càng nhìn hình vẽ này, càng cảm thấy là Cố Diễn. Người khác có thể nhìn không ra, nhưng nàng nhất định sẽ nhìn ra được, dù sao sớm chiều sinh sống chung lâu như vậy.
Mặc dù, mặc dù hình vẽ không tốt lắm, nhưng vẫn có thể thấy được, Tiểu Thất vô cùng chắc chắn, đây là Cố Diễn, hơn nữa... Ngoại trừ Cố Diễn, ai sẽ nhàm chán viết ba chữ “Thực xin lỗi” như vậy đây. Càng nghĩ càng cảm thấy là cái tên kia làm, Tiểu Thất lập tức tìm tòi khắp nơi, muốn phát hiện chỗ ẩn thân của Cố Diễn.
Cuối cùng, tầm mắt của nàng dừng lại ở cái cây to phía đông, cây to có nhánh cây sum xuê, thích hợp nhất giấu một người, Tiểu Thất mặc dù không được chứng kiến công phu của Cố Diễn, nhưng khi hắn từ trên xà nhà nhảy xuống nàng đã nhìn thấy, một chút cũng không phí sức lực. Hơn nữa, nhìn hắn xuất nhập Trịnh phủ thành thạo, nghĩ đến chắc là cũng biết chút công phu. Như vậy, giấu ở trên cây thì không coi vào đâu.
Nghĩ đến chỗ này, Tiểu Thất khẽ hí mắt, gắt gao nhìn thẳng cây kia, oán hận hừ một tiếng, nói với Tiểu Đào: “Ta cảm thấy, diều tám phần là do người điên thả, nếu không tại sao đang yên đang lành đang thả lại cắt dây. Nhìn như vậy thật là không có ý gì, ta trở về phòng.”
Tiểu Thất quay người lại, đi rồi.
Cố Diễn trơ mắt nhìn bóng lưng của nàng, chỉ cảm giác trong lòng mình lạnh oa oa. Có điều, có phải Tiểu Thất trông thấy hắn hay không! Cố Diễn ngồi trên tàng cây, giơ ngón tay suy nghĩ, Tiểu Thất nhất định là trông thấy hắn, hoặc là nói, Tiểu Thất cảm nhận được hắn ở chỗ này, nếu không nàng tại sao vẫn nhìn chằm chằm vào bên này. Hơn nữa, nhất định là cảm giác được hắn, biết là hắn tìm người thả diều, càng thêm nhìn thấy ba chữ “Thực xin lỗi”, nàng mới trở về phòng, nhất định là như vậy.
Cố Diễn trong lòng có chút cô đơn, lại có chút mừng rỡ.
Kỳ thật, hắn và Tiểu Thất cũng có thần giao cách cảm a? Nếu không dựa theo khoảng cách này, nàng nhất định không nhìn thấy mình, nhưng nàng cứ nhìn chằm chằm bên này một hồi lâu, rõ ràng là cảm nhận được sự hiện hữu của hắn.
Này đã nói lên, cho dù là bọn họ không có gặp nhau, cũng sẽ cảm giác hai bên tồn tại. Cảm giác như thế, cảm giác như thế rất ngọt ngào!
Cố Diễn một mình suy nghĩ, mà đợi dưới tàng cây Trương Tam ngẩng đầu lên nhìn, cảm thấy tiểu thế tử quả nhiên là mắc bệnh tương tư, nếu không, làm sao sẽ trong chốc lát nhíu mày, trong chốc lát ngây ngô cười, cả người không bình thường như vậy?
Xem ra, hắn nên trở về thảo luận với Lý Tứ một chút, thừa dịp Tiết thần y vẫn còn ở đây, mau chóng trị đi. Nếu không nghiêm trọng hơn thì làm sao bây giờ đây! Trương Tam trong lòng tràn ngập là nhàn nhạt ưu sầu!
Trương Tam ưu thương, nhưng tâm tình chủ tử hắn thì không còn bi thương như tối hôm qua, hắn nhảy xuống cây, chỉ huy bọn nhỏ thả nốt con diều cuối cùng.
Đám con nít thả xong diều, Cố Diễn cũng chia đều kẹo, rốt cục mang theo Trương Tam ly khai Trịnh phủ.
Tiểu thế tử ly khai, nhưng Trịnh phủ lại rơi vào vòng phỏng đoán mới, hình vẽ này không chỉ một người trông thấy, mọi người đều thấy rõ ràng, ba chữ “Thực xin lỗi” còn có hình vẽ như gà bới mọi người cũng đều thấy cả, đồng thời, phần lớn diều đều rơi xuống trong sân bọn họ, rõ ràng là hướng về phía Trịnh gia mà đến.
Như vậy hiện tại vấn đề ở đây là, ba chữ này, là có quan hệ gì với Trịnh gia?
Mặc dù diều rơi vào trong sân tam phòng nhiều nhất, nhưng là đó là do địa thế, cũng không thể nói hình vẽ này là cố ý cho tam phòng xem. Lão phu nhân gần đây tâm tình không tốt lắm, lại nói tới, chuyện phát sinh khá nhiều.
Đại lão gia ở trong triều đình bị người cáo buộc, đại phu nhân cả ngày khóc sướt mướt, mà Tĩnh Xu, nhà chồng Tĩnh Xu đến bây giờ cũng không có tin chính xác, mặc dù như vậy, nàng ta cũng chỉ biết cả ngày căm giận, điều này làm cho lão phu nhân tức đến nổ phổi, nàng ta không chú ý ôn nhu tiểu ý một chút, muốn toàn bộ kinh thành đều biết nàng ta là một ác nữ sao!
Nguyên nghĩ tới tam phòng không hiểu chuyện, bây giờ nhìn lại, phòng lớn cũng giống như vậy.
Tâm tình Lão phu nhân không tốt, phân phó nói: “Sai người đi thu hết mấy con diều kia, thuận tiện tra một chút là ai làm. Thật sự là một lớp chuyện tiếp theo một lớp chuyện, không để cho ta bớt lo.”
Chu bà tử ai một tiếng, lĩnh mệnh mà đi.
Mà cùng lúc đó, Cố Diễn thì sững sờ ngơ ngác đứng ở ngưỡng cửa nhà mình, nghĩ tới một vấn đề khác, hắn nghiêng đầu hỏi Trương Tam bên cạnh: “Ngươi nói, ta chơi diều có thể quấy nhiễu Tiểu Thất hay không?”
Trương Tam trực tiếp ngã sấp!
Hay thật! Hiện tại ngài nhớ tới chuyện như vậy sẽ tạo ra phiền toái cho cô nương nhà người ta, lúc chơi diều sao ngài không nhớ tới đi!
Thấy Trương Tam ngã, Cố Diễn ghét bỏ liếc hắn, “Ngươi đây là tuổi lớn đi đứng không được sao? Động một chút là ngã, cũng không phải là chuyện tốt. Ngày khác bảo đại phu xem thật kỹ xem. Ngươi còn chưa thành thân đó, mà đã yếu thành như vậy. Người ta biết được, ai chịu gả cho ngươi a!”
Trương Tam lau mặt một cái, trong lòng lặng yên nói, ta cứ không thành thân rồi sao! Ai cũng đừng nghĩ ghét bỏ ta! Ai ai ai, đợi chút, ta không có yếu a! Bất quá lúc này tranh luận với chủ tử vấn đề này, cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Trương Tam quyết định xem nhẹ đề tài về chuyện hắn yếu hay không yếu.
“Ta nghĩ, bọn họ sẽ phải thật tò mò, những con diều này đến tột cùng là từ nơi nào đến, lại là người nào viết, viết cho ai!” Ừ, đúng, làm một người thị vệ, hắn nhất định phải chuyên nghiệp mà khách quan nhắc nhở chủ tử nhà mình. Làm như vậy thật sự sẽ gây phiền phức cho Trịnh Thất tiểu thư a!
Cố Diễn vò đầu, “Ta lại bỏ quên điểm này.” Dừng lại một chút, hắn nỉ non: “Làm như thế nào sửa chữa đây?”
Trương Tam bày tỏ: Không biết!
Cố Diễn lại cân nhắc, vỗ đùi, nói: “Dám làm dám chịu. Ta làm thì ta chịu! Ngươi truyền đi, cứ nói xế chiều hôm nay diều rơi vào Trịnh phủ đều là ta tìm người thả.”
Cái gì? Trương Tam há to miệng, bày tỏ chính mình không hiểu.
Kỳ thật, tâm tư tiểu thế tử, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng hiểu hết. Làm một thị vệ bên người, hắn sống cũng rất thê thảm, hoàn toàn không thể hiểu ý tứ của chủ tử.
Cố Diễn tiếp tục nói: “Ngươi nói, ta đây là cầu phúc cho Trịnh tiên sinh, cũng là không tiếng động nói xin lỗi với ông ấy.”
Trương Tam lảo đảo một cái, lập tức nhìn về phía tiểu thế tử, nếu như không phải là chủ tử nhà mình, hắn ta rất muốn sờ sờ da mặt của hắn, xem một chút đến tột cùng dày bao nhiêu, chuyện như vậy, tại sao có thể nói ra khỏi miệng!
Cố Diễn tự quyết định: “Đã nói ta vẫn luôn đau lòng thương thế của Trịnh tiên sinh. Cũng không có thể diện đi gặp ông ấy, cho nên chỉ có thể ra hạ sách này.”
Khuôn mặt Trương Tam vặn vẹo, vô cùng gian nan nói ra một từ: “Được!”
Đây tuyệt đối là từ trong kẽ răng nặn ra.
Cố Diễn lạnh lùng gật đầu, “Được rồi, ngươi nhanh lên đi làm đi, đem tin này truyền đi, miễn cho chuyện này gây phiền toái cho Tiểu Thất.”
Trương Tam làm việc, Cố Diễn yên tâm, người mặc dù hơi vụng về ngốc ngếch một chút, nhưng là làm việc rất tín nhiệm.
Trương Tam nhanh chóng lĩnh mệnh mà đi, Cố Diễn vào cửa, đã nhìn thấy Trung Dũng vương gia cùng Tiết thần y đứng ở cửa, xem nét mặt của ông ta vô cùng tối tăm khó hiểu.
“Làm sao vậy? Trên mặt ta có hoa?” Cố Diễn nhếch mi.
Cho dù có hoa, cũng là cho Tiểu Thất xem, người khác liếc mắt một cái cũng không được!
Trung Dũng vương gia đột nhiên cảm thấy, nếu như thật sự cùng Trịnh phủ kết thân, kỳ thật người ta không có trèo cao bọn họ, là bọn họ trèo cao người ta. Tối thiểu nhất, Trịnh Tiểu Thất, ách, Trịnh Tĩnh Hảo cô nương kia còn là một nữ tử khuê các bình thường. Mà con trai ông ta, đã đột phá cực hạn, thật là có chút mất mặt.
Trung Dũng vương gia suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi về sau, ít làm chút việc đi.”
Khóe miệng Cố Diễn co giật một chút, lạnh lùng nói: “Làm? Ngươi nói ta? Ta làm sao?” Đây là muốn gây sự.
Có điều Trung Dũng vương gia hiện tại không giống như dĩ vãng, ông ta đã nắm được điểm yếu của Cố Diễn, biết nói sao có thể làm cho hắn trong nháy mắt bình phục. Đó chính là... Trịnh Tĩnh Hảo!
“Như ngươi vậy rất dễ dàng gây phiền toái cho Trịnh Thất tiểu thư. Nàng một cô nương gia, không thể so với ngươi!”
Quả nhiên, Cố Diễn thoáng cái liền biến thành mèo con nhu thuận, “Ta biết rồi, ta về sau sẽ không làm loạn.”
Nếu như không phải là còn có người ngoài ở đây, Trung Dũng vương gia quả thực muốn ngửa mặt lên trời khóc lớn, đây chính là nhi tử tốt của ông ta, ông ta nói như thế nào cũng vô dụng, chỉ cần nhắc tới cô nương nhà người ta, trong nháy mắt sẽ biến thân thành... Nhi! Tử! Ngoan!
“Ngày mai, ta dự định cùng Tiết thần y qua xem Trịnh tiên sinh một chút, ngươi có muốn đi cùng không?” Trung Dũng vương gia hỏi.
Cố Diễn gật đầu như bằm tỏi, nhất định phải nha, hắn nhất định phải đi, hắn hôm nay cũng không có nhìn thấy Tiểu Thất, chỉ đứng xa xa nhìn bóng dáng của nàng, hắn mới không muốn như vậy.
Chỉ là... Cố Diễn yên lặng chỉ tay vào mình, “Trịnh tiên sinh có khi nào không muốn nhìn thấy ta?”
Thấy con trai trong nháy mắt hóa thân thành bộ dạng nàng dâu nhỏ, Trung Dũng vương gia thân là một võ tướng, thật sự cảm thấy không thể nhẫn nhịn, hắn rối rắm nói: “Ngươi nói sao?”
Cố Diễn ngẩng đầu, “Trịnh tiên sinh, có phải không muốn gặp ta hay không?”
Trung Dũng vương gia thở dài, “Mặc kệ ông ấy nghĩ thế nào, ngươi đều nên đi gặp ông ấy. Dù sao, nếu như không phải là bởi vì ngươi, ông ta cũng không bị như vậy.”
Cố Diễn nghe, trong nháy mắt có chút hốt hoảng, có điều rất nhanh, hắn nghiêm túc nói: “Ta biết rồi.”
Tác giả :
Thập Nguyệt Vi Vi Lương