Ăn Xong Chùi Mép
Chương 44: Việc ngoài ý muốn
Sự thật chứng minh, làm một người mẹ chuẩn mực không hề dễ, bản thân tôi xem như đã cảm nhận được điều này rồi, ngoại trừ cả đống nguyên tắc cấm kị, còn nhất định phải chuẩn bị trước khi sinh, hôm nay Lục Tuyển Chi không biết mua giáo trình tập thể dục dành cho phụ nữ có thai ở đâu, vì thế tôi bị ép đứng trước TV vừa xem vừa luyện tập, mà ông chủ Lục thì nhàn nhã ngồi ở ghế sa lon giám sát chỉ đạo.
Cái bài tập thể dục này có một động tác là xoay hông, nào là xoay theo chiều kim đồng hồ rồi xoay ngược chiều kim đồng hồ, động tác này tôi làm rất vất cả, mới xoay được vài vòng mà đã thở hồng hộc rồi, liền quay đầu rầu rĩ hỏi, “Tổng giám đốc, anh nói xem có phải gần đây em ăn nhiều lắm phải không? Sao em thấy cả người toàn thịt với thịt, ngay cả eo cũng chẳng còn nữa.”
Anh lại như không nghe thấy câu hỏi của tôi, ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn, ưu nhã cầm tạp chí lên đọc.
Tôi hậm hực dậm chân trách móc, “Em đang nói chuyện với anh, sao không trả lời em?”
Anh lúc này mới có phản ứng, nhưng lại nhướng mày, nói, “Em đang nói chuyện với anh à? Anh hiện tại đã không còn là ông chủ của em rồi, gọi ‘ông xã’ đi, rồi hỏi lại lần nữa.”
Cái người này đúng là khó tính mà! Tôi im thin thít, đành phải thay đổi xưng hộ, lặp lại câu hỏi, “Được rồi, ông xã, anh nói dạo này em ăn nhiều lắm phải không? Sao em thấy cả người toàn thịt với thịt, ngay cả eo cũng chẳng còn nữa.”
Anh lúc này mới hài lòng nhoẻn miệng, nở nụ cười an ủi, “Đừng nghĩ lung tung, em làm gì mà không có eo chứ.”
Nghe anh nói vậy, tôi chẳng còn buồn bực nữa, sau đó lại nghe anh nói tiếp, “Em xem, cái cổ không phải là eo đó sao?”
Tôi, “…”
Cái cổ chính là eo, vậy không phải dáng người không phải như thùng phuy di động sao ? Má ơi !
Lại đến giờ ăn trưa, nhìn cả bàn toàn mấy món thanh đạm làm tôi hết muốn ăn, mặc dù nói phụ nữ có thai không thể ăn đồ quá mặn hay quá cay, ngày ngày chỉ có thể ăn mấy món ăn nhạt nhẽo vô vị, thế thì làm sao một người đặc biệt thích ăn cay như tôi sống thế nào đây!
Lục Tuyển Chi trong hình mẫu một người đàn ông gia đình, dọn xong bát đũa rồi cởi tạp dề, dịu dàng nhìn tôi, “Sao lại không ăn?”
Tôi cau mày tủi thân than vãn, “Mỗi ngày đều ăn mấy món thanh đạm này, có thể đổi vị khác được không?”
Anh đăm chiêu, lập tức gật đầu, “Đương nhiên có thể, vậy ngày mai đổi thành cơm thuốc1.”
“…” Coi như hết hi vọng, những món ăn bỏ thêm mấy vị thuốc như kê huyết đằng2, thục địa3 rồi cả đảng sâm4, tôi lại càng chẳng muốn ăn! Ăn cơm vốn là chuyện vui của đời người, nhưng khi bữa cơm biến thành uống thuốc, còn gì là niềm vui nữa?
Lục Tuyển Chi cầm đũa đưa qua, dỗ dành tôi như đứa trẻ, nhỏ nhẹ nói, “Ngoan đi nào, mau ăn đi, hay là muốn anh đúc em ăn?”
Không được, không thể nhẫn nhục chịu đựng nữa! Nếu không ăn cay thế nào tôi cũng sẽ ngột ngạt mà chết mất! Nghĩ đến đây, tôi quả quyết không cầm đũa, vỗ bàn cái “rầm”, khí thế hào hùng rống lên, “Em muốn đi vô bếp lấy tương ớt!”
Vẻ mặt anh vốn dịu dàng bỗng chốc xám xịt, giọng nói nhàn nhạt khiến người ta sởn hết gai ốc, “Ồ? Lấy tương ớt làm gì?”
Nhìn nét mặt lạnh tanh của anh, tôi cứ như quả bóng bị chọc thủng xì hơi, thu tay lại cười toe toét, “Hắc hắc, còn chi nữa, đương nhiên là giục nó vào thùng rác rồi…”
Sắc mặt anh lúc nào mới bình thường trở lại, hài lòng sờ đầu tôi, yêu thương nói, “Ý này rất hay, vậy để anh giục dùm em, mau ăn cơm đi.”
Do đó, tôi lặng lẽ cầm lấy đũa, lại một lần nữa bại trận trước uy nghiêm của ai đó, không thể làm gì ngoài việc ngoan ngoãn ăn mấy món ăn nhạt nhẽo vô vị này.
Cứ như em bé kén ăn, tôi chậm chạp nhai lấy, mất hơn nửa tiếng cuối cùng cũng ăn xong, Lục Tuyển Chi vừa thu dọn chén dĩa, vừa áy náy nói, “Đúng rồi, tối nay công ty phải tăng ca, chắc anh không thể ăn tối cùng em, đồ ăn có sẵn hết rồi, đến lúc đó em chỉ cần hâm lại là có thể ăn, trong bếp còn nồi canh gà, buổi tối đừng quên uống thuốc.”
Những lời nghe như rất bình thường, nhưng lại khiến hai mắt tôi sáng rực, phấn khởi hỏi, “Phải tăng ca, thật hả?”
Anh nheo mắt đầy nguy hiểm, “Em vui lắm sao?”
Ý thức được bản thân biểu hiện quá rõ ràng, sợ anh thay đổi ý định, tôi vội thay đổi nét mặt, buồn bã nói, “Dĩ nhiên không phải, anh không thấy em giờ rất buồn à.”
Anh cúi người rũ mắt chăm chú nhìn mặt tôi, sau đó thì thào nói, “Đúng thật là không nhìn ra đấy.”
Tôi vội vàng tỏ ra đau khổ nói, “Anh cứ thử tưởng tượng đi, ban đêm lạnh lẽo, từng đợt gió lạnh thấu xương, chồng thì tăng ca ở công ty, để vợ ở nhà cô đơn chiếc bóng, lẻ loi trơ trọi một mình trước bàn ăn, ăn cơm cứ như nhai sáp nến5 vậy, còn gì bi thương hơn nữa! Anh nói em làm sao có thể vui được chứ? Đúng không!”
“À? Vậy thì…” Anh thong dong nhìn tôi, “Nhưng bây giờ khí hậu ôn hoà, đâu ra gió lạnh? Giờ đang sáng trưng, đâu ra ban đêm ảm đạm?”
Tôi im lặng một lúc, anh làm ơn tưởng tượng tí được không hả? Không biết phải nói để thuyết phục anh, tôi bèn tức giận la lên, “Tin hay không tuỳ anh, không tin thì thôi! Dù sao em cũng thật sự rất buồn! Lòng đau như cắt! Đau tận tim gan!”
Anh rốt cục nở nụ cười, gật đầu nói, “Được rồi, anh tin em.”
Tôi tỏ vẻ buồn bã thở dài, ưu thương cúi đầu xuống sàn nhà, từ góc độ anh không thể thấy được mặt, kìm lòng không được mà tươi cười, thật tốt quá, đêm nay rốt cục có thể ăn một bữa không kiêng kị gì! Lục Tuyển Chi thật sự thông minh cả đời nhất thời hồ đồ, cho rằng giục tương ớt thì tôi không thể ăn sao? Trong nhà không có ớt thì tôi gọi mua ở ngoài! Tối nay ăn gì đây nhỉ? Gà xé phay xả ớt, đậu hủ cay, thịt kho tiêu, thịt kho cay… Nghĩ tới những thứ này, nước miếng tôi chảy ngược vào bụng.
Thế nhưng đến lúc cơm tối, tôi mới phát hiện mình sai rồi, toàn bộ trong nhà từ trên xuống dưới ngay cả 1 đồng cũng không có, tiền lẻ để trong ngăn kéo cũng biến mất không tung tích, mà ngay cả tiền tiết kiệm trong ống heo cũng không thấy luôn.
Tôi buộc lòng phải ăn mấy món thanh đạm dành cho phụ nữ có thai, căm uất gặm đùi gà hầm, đúng là tên đàn ông mưu ma chước quỷ, khó trách lại yên tâm như thế, thì ra đã sớm chuẩn bị cả rồi!
Ở nhà suốt hai ngày, trừ ăn cơm ra ngay cả khi ngủ, tôi không bước ra khỏi cửa hai bước, trải qua cuộc sống bị nhốt như heo vậy.
Vốn Lục Tuyển Chi mỗi ngày tan ca đúng giờ về nhà với tôi, cười cười nói nói trêu chọc làm tôi vui, dưới sự quan tâm của anh, thời gian trôi qua rất vui vẻ, tuy nhiên, từ ngày hôm đó, anh lại luôn kêu phải tăng ca, cả ngày bận bịu đến tận khuya mới về, hơn nữa về đến nhà cũng không hỏi han tôi, chỉ nói rất mệt muốn nghỉ ngơi, sau đó về phòng lăn ra giường mà ngủ.
Hôm nay đã mười giờ rồi, anh còn chưa về, tôi rầu rĩ không vui ôm gối co rúc trên ghế sa lon, vừa xem TV vừa không ngừng cầm điện thoại coi giờ, thời gian trôi qua, tâm trạng tôi càng lúc càng bực bội, nhịn không được gọi điện thoại cho anh, điện thoại vang lên thật lâu mới bắt máy, giọng anh nhàn nhạt vang lên trong loa, “Alo? Gì vậy?”
Tôi kìm cơn giận trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói, “Anh đang làm gì? Sao giờ còn chưa về?”
Anh dường như không muốn nói nhiều, lời nói ngắn gọn, “Em mệt cứ ngủ trước đi, anh tăng ca ở công ty, lát nữa sẽ về liền.”
Tôi tra hỏi, “Lát nữa là bao lâu? Em muốn đợi anh về rồi mới ngủ.”
Trong giọng nói anh có chút bất đắc dĩ, “Đừng tuỳ hứng nữa, nghe lời đi, em mau đi ngủ, đừng chờ anh.”
Đúng lúc này, tôi loáng thoáng nghe được giọng nữ cất lên, tuy là nghe qua điện thoại, nhưng tôi dám chắc đó là giọng con gái, lòng cảnh giác của tôi trỗi dậy, cất cao giọng hỏi, “Anh bây giờ đang ở cùng ai? Sao em nghe thấy tiếng con gái vậy?”
Anh như bị nói trúng tim đen, tức tốc trả lời, “Không có ai, em nghe nhầm rồi. Được rồi, giờ anh đang bận lắm, có gì rồi về nói sau, anh cúp máy đây.”
Nói xong điện thoại đã cúp máy, tôi chỉ biết ngây ngốc cầm điện thoại, nghe tiếng tút tút, trong lòng tủi thân vô cùng. Tôi mặc dù có lúc không nhanh trí, nhưng lỗ tai lại rất nhạy đấy, vừa rồi tôi tuyệt đối không nghe lầm, anh đang ở cùng cô gái nào đó, nhưng lại gạt tôi không nói cho tôi biết, vì sao chứ?
“Này còn phải hỏi nữa hả? Cô gái ngốc của tôi ơi, quá rõ ràng rồi còn gì, tao khuyên mày nên chuẩn bị tâm lý thật tốt đi!” Trong điện thoại, giọng nói Ngải Lị tràn đầy sự cảm thông.
Tôi lập tức có chút băn khoăn, lầm bầm lầu bầu tự an ủi mình, “Sẽ không đâu, tao thấy anh ấy không hạng người đó.”
Ngải Lị thở dài, “Rất nhiều đàn ông viện cớ tăng ca, đêm hôm khuya khoắt không về nhà, ở bên ngoài lăng nhăng với cô gái khác, chuyện như vậy tao gặp nhiều lắm rồi. Huống hồ mày bây giờ còn đang mang thai, làm chuyện kia bất tiện lắm, anh Lục đẹp trai của mày lại đang trong thời kỳ sung mãn, không nhịn được là lẽ đương nhiên.”
Lòng tôi thấp thỏm lo lắng, nhưng ngoài miệng vẫn kiên quyết, “Mày đừng doạ tao, tao không tin anh ấy làm chuyện có lỗi với tao!”
Ngải Lị bật cười, “Được rồi, làm mày sợ đến mức giọng cũng căng thẳng cả lên, tao cũng chỉ phân tích thế thôi, về phần có hay không, mày điều tra một chút chẳng biết sẽ biết hay sao?”
Tôi khó hiểu hỏi, “Điều tra thế nào?”
Ngải Lị suy nghĩ một lát, “Anh ta không phải nói mấy ngày gần đây tăng ca sao? Mày trước đây là thư ký của anh ta, có lẽ cũng quen một vài người, là thật hay giả hỏi thử chẳng phải là biết rồi hả?”
Đúng rồi, tôi sao không nghĩ đến chuyện này! Nghe Ngải Lị nói vậy, túp lều tranh của tôi bỗng nhiên sáng đèn, vội vàng cúp máy, sau đó gọi cho giám đốc Vương.
Điện thoại rất nhanh có người nghe, giám đốc Vương thấy tôi gọi điện, vẻ rất kinh ngạc, “Thư ký Hạ? À mà không, phải gọi cô là vợ Tổng giám đốc mới đúng, cô tìm tôi có gì không?”
Tôi bỏ qua mấy chuyện xưng hô rầy rà này, đi thẳng vào vấn đề, “Công ty có phải gần đây rất bận rộn, thường xuyên cần tăng ca hả?”
Ông ta khó hiểu nói, “Không có! Công ty sắp tới không có sắp xếp tăng ca gì cả, sao tự nhiên cô hỏi chuyện này thế?”
Tim tôi đập bịch bịch, “Thật sự không có tăng ca?”
Ông ta nói chắc nịch, “Tôi gạt cô làm gì? Cô bây giờ không phải đang ở chung với Tổng giám đốc sao, không tin cứ hỏi cậu ấy đi!”
Sau khi cúp điện thoại, lòng tôi lạnh thật lạnh, thật sự bị miệng quả của Ngải Lị nói trúng rồi sao?
Cái bài tập thể dục này có một động tác là xoay hông, nào là xoay theo chiều kim đồng hồ rồi xoay ngược chiều kim đồng hồ, động tác này tôi làm rất vất cả, mới xoay được vài vòng mà đã thở hồng hộc rồi, liền quay đầu rầu rĩ hỏi, “Tổng giám đốc, anh nói xem có phải gần đây em ăn nhiều lắm phải không? Sao em thấy cả người toàn thịt với thịt, ngay cả eo cũng chẳng còn nữa.”
Anh lại như không nghe thấy câu hỏi của tôi, ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn, ưu nhã cầm tạp chí lên đọc.
Tôi hậm hực dậm chân trách móc, “Em đang nói chuyện với anh, sao không trả lời em?”
Anh lúc này mới có phản ứng, nhưng lại nhướng mày, nói, “Em đang nói chuyện với anh à? Anh hiện tại đã không còn là ông chủ của em rồi, gọi ‘ông xã’ đi, rồi hỏi lại lần nữa.”
Cái người này đúng là khó tính mà! Tôi im thin thít, đành phải thay đổi xưng hộ, lặp lại câu hỏi, “Được rồi, ông xã, anh nói dạo này em ăn nhiều lắm phải không? Sao em thấy cả người toàn thịt với thịt, ngay cả eo cũng chẳng còn nữa.”
Anh lúc này mới hài lòng nhoẻn miệng, nở nụ cười an ủi, “Đừng nghĩ lung tung, em làm gì mà không có eo chứ.”
Nghe anh nói vậy, tôi chẳng còn buồn bực nữa, sau đó lại nghe anh nói tiếp, “Em xem, cái cổ không phải là eo đó sao?”
Tôi, “…”
Cái cổ chính là eo, vậy không phải dáng người không phải như thùng phuy di động sao ? Má ơi !
Lại đến giờ ăn trưa, nhìn cả bàn toàn mấy món thanh đạm làm tôi hết muốn ăn, mặc dù nói phụ nữ có thai không thể ăn đồ quá mặn hay quá cay, ngày ngày chỉ có thể ăn mấy món ăn nhạt nhẽo vô vị, thế thì làm sao một người đặc biệt thích ăn cay như tôi sống thế nào đây!
Lục Tuyển Chi trong hình mẫu một người đàn ông gia đình, dọn xong bát đũa rồi cởi tạp dề, dịu dàng nhìn tôi, “Sao lại không ăn?”
Tôi cau mày tủi thân than vãn, “Mỗi ngày đều ăn mấy món thanh đạm này, có thể đổi vị khác được không?”
Anh đăm chiêu, lập tức gật đầu, “Đương nhiên có thể, vậy ngày mai đổi thành cơm thuốc1.”
“…” Coi như hết hi vọng, những món ăn bỏ thêm mấy vị thuốc như kê huyết đằng2, thục địa3 rồi cả đảng sâm4, tôi lại càng chẳng muốn ăn! Ăn cơm vốn là chuyện vui của đời người, nhưng khi bữa cơm biến thành uống thuốc, còn gì là niềm vui nữa?
Lục Tuyển Chi cầm đũa đưa qua, dỗ dành tôi như đứa trẻ, nhỏ nhẹ nói, “Ngoan đi nào, mau ăn đi, hay là muốn anh đúc em ăn?”
Không được, không thể nhẫn nhục chịu đựng nữa! Nếu không ăn cay thế nào tôi cũng sẽ ngột ngạt mà chết mất! Nghĩ đến đây, tôi quả quyết không cầm đũa, vỗ bàn cái “rầm”, khí thế hào hùng rống lên, “Em muốn đi vô bếp lấy tương ớt!”
Vẻ mặt anh vốn dịu dàng bỗng chốc xám xịt, giọng nói nhàn nhạt khiến người ta sởn hết gai ốc, “Ồ? Lấy tương ớt làm gì?”
Nhìn nét mặt lạnh tanh của anh, tôi cứ như quả bóng bị chọc thủng xì hơi, thu tay lại cười toe toét, “Hắc hắc, còn chi nữa, đương nhiên là giục nó vào thùng rác rồi…”
Sắc mặt anh lúc nào mới bình thường trở lại, hài lòng sờ đầu tôi, yêu thương nói, “Ý này rất hay, vậy để anh giục dùm em, mau ăn cơm đi.”
Do đó, tôi lặng lẽ cầm lấy đũa, lại một lần nữa bại trận trước uy nghiêm của ai đó, không thể làm gì ngoài việc ngoan ngoãn ăn mấy món ăn nhạt nhẽo vô vị này.
Cứ như em bé kén ăn, tôi chậm chạp nhai lấy, mất hơn nửa tiếng cuối cùng cũng ăn xong, Lục Tuyển Chi vừa thu dọn chén dĩa, vừa áy náy nói, “Đúng rồi, tối nay công ty phải tăng ca, chắc anh không thể ăn tối cùng em, đồ ăn có sẵn hết rồi, đến lúc đó em chỉ cần hâm lại là có thể ăn, trong bếp còn nồi canh gà, buổi tối đừng quên uống thuốc.”
Những lời nghe như rất bình thường, nhưng lại khiến hai mắt tôi sáng rực, phấn khởi hỏi, “Phải tăng ca, thật hả?”
Anh nheo mắt đầy nguy hiểm, “Em vui lắm sao?”
Ý thức được bản thân biểu hiện quá rõ ràng, sợ anh thay đổi ý định, tôi vội thay đổi nét mặt, buồn bã nói, “Dĩ nhiên không phải, anh không thấy em giờ rất buồn à.”
Anh cúi người rũ mắt chăm chú nhìn mặt tôi, sau đó thì thào nói, “Đúng thật là không nhìn ra đấy.”
Tôi vội vàng tỏ ra đau khổ nói, “Anh cứ thử tưởng tượng đi, ban đêm lạnh lẽo, từng đợt gió lạnh thấu xương, chồng thì tăng ca ở công ty, để vợ ở nhà cô đơn chiếc bóng, lẻ loi trơ trọi một mình trước bàn ăn, ăn cơm cứ như nhai sáp nến5 vậy, còn gì bi thương hơn nữa! Anh nói em làm sao có thể vui được chứ? Đúng không!”
“À? Vậy thì…” Anh thong dong nhìn tôi, “Nhưng bây giờ khí hậu ôn hoà, đâu ra gió lạnh? Giờ đang sáng trưng, đâu ra ban đêm ảm đạm?”
Tôi im lặng một lúc, anh làm ơn tưởng tượng tí được không hả? Không biết phải nói để thuyết phục anh, tôi bèn tức giận la lên, “Tin hay không tuỳ anh, không tin thì thôi! Dù sao em cũng thật sự rất buồn! Lòng đau như cắt! Đau tận tim gan!”
Anh rốt cục nở nụ cười, gật đầu nói, “Được rồi, anh tin em.”
Tôi tỏ vẻ buồn bã thở dài, ưu thương cúi đầu xuống sàn nhà, từ góc độ anh không thể thấy được mặt, kìm lòng không được mà tươi cười, thật tốt quá, đêm nay rốt cục có thể ăn một bữa không kiêng kị gì! Lục Tuyển Chi thật sự thông minh cả đời nhất thời hồ đồ, cho rằng giục tương ớt thì tôi không thể ăn sao? Trong nhà không có ớt thì tôi gọi mua ở ngoài! Tối nay ăn gì đây nhỉ? Gà xé phay xả ớt, đậu hủ cay, thịt kho tiêu, thịt kho cay… Nghĩ tới những thứ này, nước miếng tôi chảy ngược vào bụng.
Thế nhưng đến lúc cơm tối, tôi mới phát hiện mình sai rồi, toàn bộ trong nhà từ trên xuống dưới ngay cả 1 đồng cũng không có, tiền lẻ để trong ngăn kéo cũng biến mất không tung tích, mà ngay cả tiền tiết kiệm trong ống heo cũng không thấy luôn.
Tôi buộc lòng phải ăn mấy món thanh đạm dành cho phụ nữ có thai, căm uất gặm đùi gà hầm, đúng là tên đàn ông mưu ma chước quỷ, khó trách lại yên tâm như thế, thì ra đã sớm chuẩn bị cả rồi!
Ở nhà suốt hai ngày, trừ ăn cơm ra ngay cả khi ngủ, tôi không bước ra khỏi cửa hai bước, trải qua cuộc sống bị nhốt như heo vậy.
Vốn Lục Tuyển Chi mỗi ngày tan ca đúng giờ về nhà với tôi, cười cười nói nói trêu chọc làm tôi vui, dưới sự quan tâm của anh, thời gian trôi qua rất vui vẻ, tuy nhiên, từ ngày hôm đó, anh lại luôn kêu phải tăng ca, cả ngày bận bịu đến tận khuya mới về, hơn nữa về đến nhà cũng không hỏi han tôi, chỉ nói rất mệt muốn nghỉ ngơi, sau đó về phòng lăn ra giường mà ngủ.
Hôm nay đã mười giờ rồi, anh còn chưa về, tôi rầu rĩ không vui ôm gối co rúc trên ghế sa lon, vừa xem TV vừa không ngừng cầm điện thoại coi giờ, thời gian trôi qua, tâm trạng tôi càng lúc càng bực bội, nhịn không được gọi điện thoại cho anh, điện thoại vang lên thật lâu mới bắt máy, giọng anh nhàn nhạt vang lên trong loa, “Alo? Gì vậy?”
Tôi kìm cơn giận trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói, “Anh đang làm gì? Sao giờ còn chưa về?”
Anh dường như không muốn nói nhiều, lời nói ngắn gọn, “Em mệt cứ ngủ trước đi, anh tăng ca ở công ty, lát nữa sẽ về liền.”
Tôi tra hỏi, “Lát nữa là bao lâu? Em muốn đợi anh về rồi mới ngủ.”
Trong giọng nói anh có chút bất đắc dĩ, “Đừng tuỳ hứng nữa, nghe lời đi, em mau đi ngủ, đừng chờ anh.”
Đúng lúc này, tôi loáng thoáng nghe được giọng nữ cất lên, tuy là nghe qua điện thoại, nhưng tôi dám chắc đó là giọng con gái, lòng cảnh giác của tôi trỗi dậy, cất cao giọng hỏi, “Anh bây giờ đang ở cùng ai? Sao em nghe thấy tiếng con gái vậy?”
Anh như bị nói trúng tim đen, tức tốc trả lời, “Không có ai, em nghe nhầm rồi. Được rồi, giờ anh đang bận lắm, có gì rồi về nói sau, anh cúp máy đây.”
Nói xong điện thoại đã cúp máy, tôi chỉ biết ngây ngốc cầm điện thoại, nghe tiếng tút tút, trong lòng tủi thân vô cùng. Tôi mặc dù có lúc không nhanh trí, nhưng lỗ tai lại rất nhạy đấy, vừa rồi tôi tuyệt đối không nghe lầm, anh đang ở cùng cô gái nào đó, nhưng lại gạt tôi không nói cho tôi biết, vì sao chứ?
“Này còn phải hỏi nữa hả? Cô gái ngốc của tôi ơi, quá rõ ràng rồi còn gì, tao khuyên mày nên chuẩn bị tâm lý thật tốt đi!” Trong điện thoại, giọng nói Ngải Lị tràn đầy sự cảm thông.
Tôi lập tức có chút băn khoăn, lầm bầm lầu bầu tự an ủi mình, “Sẽ không đâu, tao thấy anh ấy không hạng người đó.”
Ngải Lị thở dài, “Rất nhiều đàn ông viện cớ tăng ca, đêm hôm khuya khoắt không về nhà, ở bên ngoài lăng nhăng với cô gái khác, chuyện như vậy tao gặp nhiều lắm rồi. Huống hồ mày bây giờ còn đang mang thai, làm chuyện kia bất tiện lắm, anh Lục đẹp trai của mày lại đang trong thời kỳ sung mãn, không nhịn được là lẽ đương nhiên.”
Lòng tôi thấp thỏm lo lắng, nhưng ngoài miệng vẫn kiên quyết, “Mày đừng doạ tao, tao không tin anh ấy làm chuyện có lỗi với tao!”
Ngải Lị bật cười, “Được rồi, làm mày sợ đến mức giọng cũng căng thẳng cả lên, tao cũng chỉ phân tích thế thôi, về phần có hay không, mày điều tra một chút chẳng biết sẽ biết hay sao?”
Tôi khó hiểu hỏi, “Điều tra thế nào?”
Ngải Lị suy nghĩ một lát, “Anh ta không phải nói mấy ngày gần đây tăng ca sao? Mày trước đây là thư ký của anh ta, có lẽ cũng quen một vài người, là thật hay giả hỏi thử chẳng phải là biết rồi hả?”
Đúng rồi, tôi sao không nghĩ đến chuyện này! Nghe Ngải Lị nói vậy, túp lều tranh của tôi bỗng nhiên sáng đèn, vội vàng cúp máy, sau đó gọi cho giám đốc Vương.
Điện thoại rất nhanh có người nghe, giám đốc Vương thấy tôi gọi điện, vẻ rất kinh ngạc, “Thư ký Hạ? À mà không, phải gọi cô là vợ Tổng giám đốc mới đúng, cô tìm tôi có gì không?”
Tôi bỏ qua mấy chuyện xưng hô rầy rà này, đi thẳng vào vấn đề, “Công ty có phải gần đây rất bận rộn, thường xuyên cần tăng ca hả?”
Ông ta khó hiểu nói, “Không có! Công ty sắp tới không có sắp xếp tăng ca gì cả, sao tự nhiên cô hỏi chuyện này thế?”
Tim tôi đập bịch bịch, “Thật sự không có tăng ca?”
Ông ta nói chắc nịch, “Tôi gạt cô làm gì? Cô bây giờ không phải đang ở chung với Tổng giám đốc sao, không tin cứ hỏi cậu ấy đi!”
Sau khi cúp điện thoại, lòng tôi lạnh thật lạnh, thật sự bị miệng quả của Ngải Lị nói trúng rồi sao?
Tác giả :
Phi Cô Nương