Ấn Tượng Sai Lệch
Chương 28 28 Muốn Hẹn Hò Với Em
Dịch: Mạc Nguyệt
Lộ Hứa dần nhận ra Giang Thừa Nguyệt cứ hô hào đòi uống rượu chứ thực ra không có gan làm thật.
Cậu chỉ nhấp một ngụm nhỏ như chú mèo con rồi không động vào hai ly rượu kia nữa.
Cậu bị dị ứng với nước mắt, chẳng biết lúc say mình sẽ thế nào, nên không dám uống say.
Lỡ như lúc đó lại khóc oang oang thì trông khó coi lắm.
Nhưng vì lo sẽ lãng phí, cậu tựa cằm lên vai anh Lộ, khuyên anh uống hết hai ly rượu hoa quả hệt như một cậu em bồi rượu.
Cậu còn chưa phát hiện ra mình có tố chất trong việc này.
Buổi tối, lúc Lộ Hứa xem tài liệu do luật sư gửi tới, Giang Thừa Nguyệt tắm xong đi qua ngó trộm một cái.
Anh thấy cậu tò mò nên kéo cậu qua xem cùng.
Mấy năm nay Nancy & Deer đẩy mạnh phát triển thương hiệu, trong nước đã có nhiều thương hiệu nhỏ sao chép phong cách của họ, nói cho hay thì là phong cách số ít, chứ thực ra họ toàn bắt chước phong cách cá nhân của Lộ Hứa, đến logo cũng na ná Nancy & Deer.
Trước kia Lộ Hứa ở nước ngoài, mắt không thấy tâm không phiền.
Bây giờ về nước nhìn thấy rồi, anh làm đơn kiện, không bỏ qua cho nhà nào hết.
Ban nãy luật sư gọi điện nói rằng những cửa hàng, thương hiệu nhỏ đó có lẽ không đền nổi tiền bồi thường.
Hầu hết các thương hiệu lớn đều bỏ qua cho trường hợp này.
“Một đồng cũng phải bắt họ bồi thường.” Lộ Hứa đã nói lại như vậy.
Trên mạng có nhiều ý kiến trái chiều về việc nhà thiết kế của Nancy & Deer vừa về nước đã “phát động chiến tranh diện rộng”.
Có người cảm thấy nhà thiết kế chính bảo vệ quyền lợi cho thương hiệu của mình là hợp tình hợp lý, cũng có người xấu tính nói rằng nhà thiết kế Lộ quá hẹp hòi, cho các nghệ sĩ, ngôi sao mượn trang phục còn kén chọn nhân phẩm, đã không cùng đẳng cấp với các thương hiệu lớn lại còn làm cao.
“Kiếm được mức lương như tôi rồi hẵng nói đến hẹp hòi với chả rộng lượng.
Đừng để nghèo đến nỗi còn mỗi cái bàn phím mà đòi dạy đời thiên hạ.” Trong lúc trả lời phỏng vấn qua điện thoại của một tạp chí thời trang trong nước, Lộ Hứa đã đáp lại như vậy.
“‘Làm cao’ nghĩa là gì cơ? Tôi không hiểu.”
“Thương hiệu này của anh mà, muốn bảo vệ quyền lợi thế nào thì cứ làm thế ấy thôi.
Sao lại bới móc người bị xâm phạm quyền trí tuệ?” Giang Thừa Nguyệt ở bên cạnh nói nhỏ.
“Nghe thấy chưa?” Lộ Hứa nói với đầu bên kia điện thoại bằng giọng biếng nhác, “Dân mạng hỏi sao trước kia không kiện à? Vì trước kia không thấy.
Gì cơ? Thương hiệu nước ngoài bị sao chép cũng đáng đời á? Tôi muốn kiện thì kiện, lại còn phải xem lịch chọn ngày đẹp à?”
Giang Thừa Nguyệt vừa bới đồ trong chiếc balo đen mình xách theo hôm nay vừa hỏi, “Trong cặp em có một con gấu trúc bông, anh có thấy đầu của nó đâu không? Em tìm mãi chẳng thấy, không biết có rơi ở chỗ chụp ngoại cảnh không nữa…”
Lộ Hứa đang mải “đàm đạo” với biên tập tạp chí thời trang, nghe thế bỗng khựng lại, hơi rung ngón tay, không đáp lại.
Giang Thừa Nguyệt cũng chẳng mong chờ anh trả lời, cậu lục tìm một lúc rồi thất vọng đi lên tầng.
Lộ Hứa hù cho biên tập tạp chí rút lui lẹ rồi cầm tấm bản đồ đánh dấu địa chỉ các cửa hàng chính hãng trong nước của Nancy & Deer treo lên tường cạnh bàn làm việc, sau đấy gọi điện thoại cho Vương Tuyết.
“Đặt giúp tôi hai tấm vé nghe hòa nhạc vào tối mai.”
Sáng hôm sau, Giang Thừa Nguyệt phát hiện bên dưới cốc sữa bò có một tấm vé hòa nhạc dày dặn, dài chừng bàn tay.
Tận hưởng màn trình diễn đầy cảm xúc của nghệ sĩ dương cầm quốc tế *&¥#% (cậu không biết đọc).
Giá ghi trên tấm vé làm người ta giật mình.
“Anh Lộ, của anh à?” Cậu huơ tấm vé hỏi Lộ Hứa.
“Bạn tặng cho hai tấm vé, đưa cậu đi nghe cho vui.”
“Tuyệt! Thế tối nay em sẽ về sớm!”
Cô Lộ từng bảo khi nào cậu rảnh nhớ dẫn Lộ Hứa đi đây đó.
Đợt trước anh bận nên không có thời gian để ý đến cậu, gần đây lại có nhiều cơ hội, đúng là hiếm có.
“Vui thì vui đi, gõ bát làm gì.
Phải biết điềm tĩnh.” Lộ Hứa tao nhã đặt cốc sữa xuống bàn.
“Dạ.” Đây là thói quen do chơi trống.
Cậu trịnh trọng cất tấm vé vào cặp sách rồi lấy con gấu trúc bông mất đầu đè lên.
“Thế tối nay em tập xong sớm rồi đi thẳng đến showroom gặp anh nhé.”
“Ừ.
Sau này đừng có chưa nói đã cười, người ta sẽ tưởng cậu dễ bắt nạt.”
Giang Thừa Nguyệt ngây ra một lúc rồi nhoẻn cười đáp: “Dạ.”
Lộ Hứa ngồi bên bàn, nghe tiếng cửa nhà mở ra lại đóng vào.
Mãi đến khi tiếng bước chân xa dần, anh mới thôi cười, cầm chiếc thìa Giang Thừa Nguyệt vừa mới dùng, gõ nhẹ vài cái lên bát.
*
Tối qua Mộng Độ vừa có một buổi biểu diễn đường phố, tiêu hao nhiều thể lực, nên hôm nay các thành viên đều hơi uể oải, trừ Giang Thừa Nguyệt.
Trước dàn trống có một “thi thể” họ Mạnh đang nằm chình ình.
“Tránh ra nào.” Giang Thừa Nguyệt giơ dùi trống, sải chân bước qua.
“Tao còn đỡ đấy.
Tôn Mộc Dương mới mệt, anh ấy còn phải ứng phó bạn trai cũ nữa.” Mạnh Triết vừa vươn vai vừa nói.
Bạn trai cũ?
Giang Thừa Nguyệt nhớ đến người nói chuyện với Tôn Mộc Dương hôm qua trước lúc biểu diễn.
Người đó chưa nói được mấy câu đã rơm rớm nước mắt ra vẻ khổ sở, làm người có thể chất dị ứng nước mắt như cậu sợ khiếp vía.
Lý Tuệ ngồi dậy, “Thông cảm cho dân đi làm bọn anh đi.
Sáng dẫn người ta đi nhảy dù, tối đứng bên đường biểu diễn, buồn ngủ lắm.”
Giang Thừa Nguyệt bật cười.
Đỗ Huân đến muộn, vừa đẩy cửa phòng tập dưới tầng hầm ra, mặt mày đã có vẻ khó coi, “Có chuyện rồi.”
Một nghệ sĩ đang hot tên Hề Kiệt đã hát bài Giữa hạ chưa qua trong một hoạt động thương mại tối qua.
Mà đấy lại là… bài hát của Mộng Độ.
Phía ban tổ chức không hề hỏi bọn cậu về việc trao quyền biểu diễn.
Đỗ Huân tình cờ xem được đoạn cắt thì họ mới biết bài hát của mình bị dùng vào mục đích thương mại.
Thậm chí, ở phần phụ đề trong video clip không hề có tên bất cứ thành viên nào của Mộng Độ.
Đây là hành vi ăn cắp trắng trợn.
Lại còn là bài hát đầu tiên của Mộng Độ, gây ảnh hưởng rất xấu.
Hề Kiệt.
Giang Thừa Nguyệt thấy cái tên này quen quen.
Lát sau, cậu nhớ ra hồi Lộ Hứa mới về nước, anh đã từ chối cho mượn một bộ trang phục trình diễn màu đen với lý do nghệ sĩ không tôn trọng phụ nữ.
Hình như nghệ sĩ đó là Hề Kiệt.
“Xem cái này đi.” Mạnh Triết tra được thông tin công ty của Hề Kiệt, ngoài công ty quản lý còn có một hãng thu âm hợp tác lâu dài.
Nghe nói ekip của Hề Kiệt thường xuyên mua nhạc từ hãng thu âm này để xây dựng hình tượng ca sĩ tự sáng tác cho anh ta.
Hãng thu âm nọ tên là Khê Vũ.
Thật trùng hợp, đây chính là công ty mà hôm ấy Giang Thừa Nguyệt đến bàn chuyện ra album.
“Tao nhớ ra rồi.” Mạnh Triết nói, “Sau đấy nhà này còn gọi điện cho Tôn Mộc Dương, hỏi anh ấy có muốn làm nghệ sĩ solo không.”
Giang Thừa Nguyệt cũng từng nghe câu hỏi tương tự.
Mạnh Triệt giật giật khóe môi, kể tiếp: “Mộc Dương im lặng nghe họ liến thoắng cả nửa tiếng, cuối cùng chỉ thốt ra đúng một chữ ‘À’.”
Giang Thừa Nguyệt cạn lời.
Cái chữ này có sức sỉ nhục quá mạnh.
Mộng Độ là một ban nhạc nhỏ mới thành lập chưa lâu, không có ekip lo mảng truyền thông, hiện tại chỉ có một kênh tuyên truyền duy nhất là tài khoản đăng video với 5.000 fans ít ỏi.
Số người quan tâm đến việc này ít đến đáng thương.
Mộng Độ nhanh chóng đăng một video ngắn nói rõ hành vi ăn cắp bản quyền của ekip Hề Kiệt.
Đoạn video này gây chấn động mạnh trong nhóm fans của ban nhạc, nhưng lại chẳng tạo được gợn sóng nào trong thế giới mạng khổng lồ.
Có người bình luận dưới video rằng: “Hay là bỏ đi? Hề Kiệt đang hot, các cậu không giải quyết được đâu.
Ekip của anh ta giỏi đi war có tiếng, ban nhạc nhỏ như các cậu muốn bảo vệ quyền lợi cũng quá khó.”
Giang Thừa Nguyệt nghĩ một lúc vẫn không từ bỏ.
Cậu chi tiền tạo quảng cáo cho video này, sửa hashtag thành #HeKietbieudienNinhTay#.
Buổi diễn thương mại hôm qua còn đang hot, lập tức có người lướt thấy video của bọn cậu.
[Mộng Độ? Cái loại vớ vẩn nào nhảy ở đâu ra đòi quyền lợi đấy? Bài hát này không phải do Hề Kiệt tự sáng tác à?]
[Ban nhạc quèn nào đến bú fame à?]
[Đừng thế chứ, bình thường danh tiếng Hề Kiệt hơi kém, nhưng không phải ai cũng giẫm đạp được đâu.]
Giang Thừa Nguyệt không biết nói gì.
Mạnh Triết gọi cho hãng thu âm Khê Vũ.
Người nhận điện thoại chỉ là một nhân viên lỡ cỡ, vòng vo vãi vẫn không nói vào trọng tâm, còn khuyên Mộng Độ ký thỏa thuận với họ, bán ca khúc này cho Hề Kiệt rồi chấm dứt mọi chuyện tại đây.
“Chỉ là một bài hát thôi mà, có gì to tát đâu, cần gì làm lớn lên thế?”
“Họ đúng là mặt dày.” Đỗ Huân tức đến bật cười.
Lý Tuệ sầm mặt chẳng nói gì.
Anh ta là lính xuất ngũ, đánh đấm trực tiếp thì chẳng thua ai, nhưng đụng phải loại chuyện ghê tởm đâm sau lưng thế này lại không biết phải làm gì.
Trong mục bình luận lại có người khuyên: “Có quá nhiều ban nhạc mới bị dìm rồi, bỏ đi.
Xét về độ hot các cậu không đọ nổi đâu.
Người ta còn chẳng cho rằng các cậu đang đòi lại quyền lợi cho bản thân.”
Giang Thừa Nguyệt mở video trình diễn của Hề Kiệt, nghe một lần.
Lát sau, cậu nói: “Chuyện là thế này, hôm ấy họ bảo em đợi thêm nửa tiếng.
Trong lúc đó, em gửi thêm hai tệp tài liệu, bản nhạc và ca từ mà em gửi cho họ có lỗi rất rõ ràng.
Bản Hề Kiệt hát là bản lỗi, có sự khác biệt rõ về giai điệu.”
“Ôi đệt! Thế mà cũng nghĩ ra được, cậu được quá đi chứ!” Mắt Lý Tuệ sáng bừng như đèn pha.
Ngoài ra, hôm diễn live, Tôn Mộc Dương ngẫu hứng sửa lời bài hát, đổi “búp bê vỡ nát” thành “vỏ sò vỡ nát” để mắng ban nhạc Vỏ Sò Vỡ diễn ở tầng dưới.
Hề Kiệt vừa khéo nguyên cả đoạn này.
Tôn Mộc Dương mắng còn có tiền căn hậu quả, chứ Hề Kiệt mắng thì quá là sai.
Mấy tay đô con của Vỏ Sò Vỡ thuộc dạng lắm tiền, không dưng bị bài này mắng một chập, giờ còn lên cả chương trình biểu diễn thương mại.
Thế nên ngoại trừ Mộng Độ, họ là người năng nổ nhất trong việc làm om sòm vụ này lên.
“Bài Giữa hạ chưa qua có hai đoạn, trước mắt chúng ta mới chỉ biểu diễn đoạn thứ nhất.
Bây giờ đăng bản luyện tập hoàn chỉnh lên đi.” Giang Thừa Nguyệt nói.
“Nhưng… sức ảnh hưởng của chúng ta quá nhỏ.
Người qua đường không rõ đầu đuôi câu chuyện, fans Hề Kiệt giả mù, hãng thu âm lại giả ngu.” Đỗ Huân nói.
Thực tế đúng là như vậy.
Đối phương ngông cuồng thế này cũng vì cậy bọn cậu không có tiếng nói.
Giang Thừa Nguyệt cúi đầu.
Lúc Đỗ Huân tưởng cậu định thỏa hiệp thì cậu lại bảo: “Thế thì đi tìm người không mù.”
“Có, có tìm được, được không?” Tôn Mộc Dương vừa chạy đến nơi hỏi.
“Tất nhiên là có.”
Thế là sinh viên chính quy chuyên ngành IT Giang Thừa Nguyệt viết một chương trình đơn giản, tìm những antifan từng đăng hơn 10 bài mắng Hề Kiệt trên các nền tảng mạng xã hội rồi nhắn tin kể cho họ toàn bộ quá trình ăn cắp bài hát của Hề Kiệt.
Antifan một truyền mười, mười truyền trăm, kích động đến đối thủ của Hề Kiệt, còn kéo cả mấy KOL vào cuộc.
Hai tiếng sau.
Từ khóa “Hề Kiệt ăn cắp bài hát” xuất hiện trên top tìm kiếm của nền tảng video.
Ban nhạc Mộng Độ có bằng chứng đanh thép.
Từ lâu rồi Giang Thừa Nguyệt đã bảo Mạnh Triết đăng video ghi lại toàn bộ quá trình sáng tác bài hát.
Trong video, Giang Thừa Nguyệt ngồi trên sàn phòng tập dưới tầng hầm, viết ra từng câu của bài Giữa hạ chưa qua trong ánh đèn mờ tối.
Ngày tháng hiển thị trên video hiển nhiên là trước lúc Hề Kiệt biểu diễn.
Cuối cùng diễn biến sự việc cũng thu hút sự chú ý của người qua đường.
Ekip truyền thông của Hề Kiệt ra tay, fans bắt đầu bu vào chửi mắng dưới tài khoản của Mộng Độ hòng lấy ưu thế số đông dập tắt tiếng nói của ban nhạc nhỏ chỉ có 5.000 fans.
[Dùng bài hát của mấy người là coi trọng mấy người.
Hề Kiệt mà không hát thì ai biết đến bài này?]
[Liên hệ với antifan để đòi quyền lợi cơ đấy, nhất bạn rồi! Mấy người cũng chẳng phải hạng tốt lành.]
[Giữ thể diện đi chứ, có mỗi một bài hát, có đến mức phải làm ầm lên thế này không?]
[Hề Kiệt là sao hạng A mà thèm ăn cắp bài hát của mấy người? Chắc cầm tiền chưa đủ nên định làm to chuyện chứ gì.]
Chập tối, Lộ Hứa loanh quanh trước cửa showroom Nancy & Deer rất lâu, khiến trợ lý phòng kinh doanh nơm nớp lo sợ.
Giang Thừa Nguyệt không trả lời tin nhắn.
Đang bận cái gì vậy?
Lần đầu tiên hẹn hò mà bị lơ đẹp thế này đây.
Lộ Hứa sầm mặt, ngồi trước cửa hàng gọi điện thoại cho Giang Thừa Nguyệt, gọi đến lần thứ 20 mới thấy cậu nghe máy.
“Đang ở đâu?” Anh gằn giọng hỏi.
“Anh Lộ?” Giang Thừa Nguyệt nhỏ nhẹ đáp, “A… buổi diễn âm nhạc, em quên mất.
Hôm nay xảy ra một vài chuyện, em bận quá.”
“Bận cái gì? Bận chuyện ban nhạc à?” Tâm trạng anh lúc này cực kỳ tệ nên giọng điệu cũng hơi hung dữ, “Đã hẹn 5 giờ rồi, cậu không biết thế nào là đúng giờ à? Chuyện quan trọng thế này mà cũng quên?”
“Em sai rồi…”
Đúng lúc này Vương Tuyệt tìm tới có việc, Lộ Hứa thuận đà cúp máy.
“Làm sao?”
Vương Tuyết bê laptop đi tới, “Anh còn nhớ Hề Kiệt không? Tối qua anh ta mặc hàng nhái của Nancy & Deer đi biểu diễn thương mại, chính là trang phục của cái nhà chúng ta đang khởi kiện.
Chuyện này đang gây ảnh hưởng xấu.”
“Chuyện thế này mà cũng phải tìm tôi để xử lý à? Nói thẳng với luật sư.” Lộ Hứa đang bực mình, bấm nhanh vào video.
Bài hát này… nghe quen quen.
Tên là… Giữa hạ chưa qua?
Lộ Hứa chẳng hề xem Hề Kiệt mặc cái gì, ngay lúc nhìn thấy thông tin bài hát, anh đã thấy tức rồi.
Sáng tác: Hề Kiệt
Bài hát này do Giang Thừa Nguyệt viết lời.
Mấy ngày ấy, đến lúc ngủ cậu còn lẩm nhẩm lời bài hát.
Hề Kiệt là cái thá gì?
Lộ Hứa mở trang chủ của Mộng Độ, vừa khéo trông thấy fans Hề Kiệt đang chửi um lên, từng câu từng chữ hiện rõ mồn một trong tầm mắt anh.
[Tay trống của Mộng Độ mặt mũi đẹp phết nhở, mất bao tiền đi chỉnh hình đấy?]
[Hãng thu âm Khê Vũ nói là họ đã bán bài hát, bây giờ thấy nó nổi tiếng thì hối hận à?]
[Tay trống của Mộng Độ làm ơn đừng nhìn vào ống kính bằng đôi mắt vô tội đó nữa.
Tôi thấy cậu làm trò cũng chẳng phải dạng vừa đâu, lại còn giả vờ ngây thơ.]
[Nghe nói cậu ta còn đi làm người mẫu ảnh bìa cho cái loại tạp chí đó đó, bán được 200 bản cơ đấy ha ha ha.]
“Vâng, tôi sẽ đi tìm luật sư.” Vương Tuyết còn chưa dứt lời, Lộ Hứa đã lướt qua vai cô, đi rất vội..