Ấn Tượng Sai Lệch
Chương 18 18 Ý Đồ Xấu Xa
Dịch: Mạc Nguyệt
“Kiểm tra tiến độ làm bộ sưu tập ảnh mùa thu – đông đi.
Sau đó nhớ chuẩn bị cho các đơn hàng tháng sau.
Vật liệu, phụ kiện vẫn đang chờ sắp xếp kia kìa.
Đẩy nhanh tốc độ xử lý hai vụ kiện ăn cắp thiết kế đi.” Lộ Hứa đứng ở cửa phòng, nói.
“Hai người ghét nhau mà có nhiều thời gian tán dóc quá nhỉ?”
Vương Tuyết và bạn trai quay sang nhìn nhau, vội vàng về chỗ mình làm việc.
“Mr.
Lộ đáng sợ quá.” Bạn trai Vương Tuyết nói nhỏ.
“Chờ đến khi sếp làm xong thiết kế cho show xuân – hè rồi trở về Đức là sẽ ổn thôi.
Mà anh nói bé thôi, người ta đang nhìn tụi mình đó.”
Lộ Hứa mặt vô cảm về phòng thiết kế, mở ứng dụng nghe nhạc trong nước, tìm tên bài hát, bấm vào nghe.
Nghe xong, tâm trạng anh rất phức tạp.
Nói thế nào nhỉ… bài mà Giang Thừa Nguyệt hát và bài gốc như là hai ca khúc khác nhau, ngoài ca từ không còn điểm tương đồng nào khác.
Bảo sao tối qua lúc anh khen hay, cậu lại đáp rằng “Anh đúng là người tốt”.
Lộ Hứa mỉm cười nhận tấm thẻ người tốt này.
Hôm nay có ekip của một nữ diễn viên nổi tiếng, thành tích phòng vé khủng, liên lạc với anh, muốn nhờ anh làm cố vấn tạo hình cho cô đi dự chương trình đêm hội Thất Tịch của đài truyền hình.
Bản thân cô diễn viên này có điều kiện rất tốt, địa vị cao, chưa từng có bê bối nào.
Vì vậy, Lộ Hứa đồng ý hợp tác.
Gần đến giờ hẹn, Lộ Hứa bỏ bản demo giấy sửa được một nửa xuống bàn, quàng thước dây lên ma nơ canh, lấy điện thoại ra xem giờ thì thấy Giang Thừa Nguyệt gửi tin nhắn cho mình từ nửa tiếng trước.
[Măng] Hello, Deer.
[Măng] Em bất cẩn đánh rơi đồng hồ điện tử rồi… Anh cho em mượn một cái được không? Tối nay em đi tập, không muốn mang điện thoại, lúc chơi trống dễ rơi lắm.
[Kyle] Ngăn kéo đựng đồ trang sức trong phòng làm việc ở tầng một có đấy, thích màu nào thì cứ lấy.
[Măng] Vâng.
Em lấy cái đồng hồ mặt xanh đen, trông có vẻ dính nhiều vụn thủy tinh để trong cái hộp thứ ba được không?
[Kyle] Nhìn cho kĩ đi, đấy là sao trời!
*
Lúc đến công ty của đối tác, Lộ Hứa mới biết ekip của nữ diễn viên nọ đã chuẩn bị cho mình một phòng làm việc riêng.
Cô gái này có ekip khủng, nguồn lực kinh tế dồi dào, mua liền một lúc toàn bộ trang phục nữ trong bộ sưu tập hai mùa trước của Nancy & Deer, treo gọn trên hai giá lớn, chờ Lộ Hứa đến chọn.
Anh bảo trợ lý Vương Tuyết lấy số đo cho cô diễn viên nọ, mình thì đứng trước giá quần áo chọn đồ.
“Trước kia cô thường mặc quần áo sậm màu.” Lộ Hứa đã xem lướt ảnh do ekip của nữ diễn viên cung cấp.
“Vâng.
Fans nói là vẻ ngoài của tôi khá sắc sảo, mạnh mẽ, không hợp với quần áo màu nhạt.”
Cô buồn rầu vì chuyện này rất lâu, đến con đường làm diễn viên cũng bị thu hẹp, toàn nhận mấy vai phản diện mưu mô xảo quyệt có thù sâu hận nặng.
“Thế nên cách ăn mặc trước kia của cô mới bị nói là gò bó, không có sáng tạo đột phá.
Người khác chỉ cần tìm vài yếu tố hot thôi, cô đã bị áp đảo rồi.” Lộ Hứa nói thẳng.
“Khán giả gắn mác cho cô thì thôi đi, đến cô còn gắn mác cho chính mình.
Xã hội này đã đặt ra quá nhiều điều luật, quy tắc hạn chế nữ giới rồi, cô không cần tự giới hạn mình thêm đâu.
Phong cách ăn mặc phải thường xuyên thay đổi, miễn là giữ được khí chất cốt lõi.
Nếu cô cứ tiếp tục thế này, người hâm mộ sẽ thấy nhàm.”
“Vâng, nghe anh hết.
Lần này đổi phong cách.”
“Đi lấy cái váy xám tơ tằm trong bộ sưu tập mùa này đến đây, cái mà không phải gia công nhiều ấy.” Lộ Hứa dặn dò Vương Tuyết xong lại quay sang nói với thợ trang điểm.
“Trang điểm theo kiểu nhã nhặn, vừa tới là được, đừng trang điểm đậm.
Không vấn tóc cao, để thả tự nhiên thôi.”
Lộ Hứa vừa dứt lời, toàn bộ ekip đều bước vào trạng thái bận rộn.
Anh thấy hơi bí nên ra ngoài hành lang dạo vài vòng.
Công ty giải trí này khá lớn, quản lý rất nhiều nghệ sĩ đang hoạt động sôi nổi trong giới showbiz.
Anh mới đi được vài bước đã thấy được phòng tập của các thực tập sinh.
Không gian trong phòng rộng rãi thoáng mát, có một bộ trống, còn cả một chiếc ghita nằm dưới sàn.
Nó rộng hơn phòng tập ngày thường của Giang Thừa Nguyệt không biết bao nhiêu lần.
Cậu idol được yêu cầu luyện trống ngồi sau dàn trống, kết hợp với biểu cảm nét mặt, nhìn phía trước nháy mắt một cách tiêu chuẩn, cầm dùi trống gõ nhẹ vài cái.
Trông cứ như giã tỏi vậy.
Lộ Hứa nhìn mà nhíu mày.
Cậu idol này, dù là lực gõ, tiết tấu hay bầu không khí lúc chơi trống, tất cả đều kém xa Giang Thừa Nguyệt.
Mặt mũi lại càng không so được với cậu.
Giang Thừa Nguyệt không biết diễn bằng nét mặt, không biết chọn góc mặt đẹp khi chụp ảnh như các nghệ sĩ được đào tạo bài bản.
Nhưng cậu không cần làm vậy.
Bởi bản thân cậu đã đẹp không góc chết rồi.
Hơn nữa, như Andy nói, ở cậu có nét đẹp thuần phác rất đặc biệt.
Mỗi khi Giang Thừa Nguyệt chơi trống, mọi thứ xung quanh dường như đều trở nên nhạt nhòa.
[Kyle] Tối nay có về nhà không?
[Măng] Em không về đâu.
“Mr.
Lộ.” Người của công ty giải trí hồ hởi tiếp đón: “Anh có muốn vào xem không? Nghệ sĩ của công ty chúng tôi đang luyện tập, họ đều biết chơi nhạc cụ cả đấy.”
Lộ Hứa lắc đầu, tự dưng cảm thấy chỗ này thật nhàm chán.
*
Muốn hẹn người chơi keyboard thì phải kiếm địa điểm chính quy một chút, nên Giang Thừa Nguyệt và Mạnh Triết gom tiền thuê một phòng tập đúng chuẩn.
Nhưng khi cả bọn đến nơi, phòng lại bị cướp mất.
“Bọn tôi đặt cọc rồi cơ mà.” Giang Thừa Nguyệt gọi chủ phòng tập ra nói chuyện.
Phía sau cậu, bên trái có lính đặc công giải ngũ Lý Tuệ, bên phải có boy cool ngầu mặt lạnh hơn tiền Tôn Mộc Dương, cách đó không xa là Mạnh Triết đeo bass.
Chủ phòng tập rùng mình, nuốt lại mấy lời hống hách đã lên đến cửa miệng.
“Làm ăn mà không giữ lời à?” Lý Tuệ gõ lên bàn.
“Các cậu chỉ thuê trong một giờ, họ thuê ba tiếng sau đấy, kết quả lại… đến sớm trước một tiếng.
Với lại họ đưa rất nhiều tiền.
Thôi để tôi trả tiền cọc cho các cậu.” Ông chủ nói với vẻ khó xử.
“Không.” Tôn Mộc Dương lạnh lùng thốt ra đúng một chữ.
“Có chuyện gì đấy?” Nhóm người chiếm phòng của bọn cậu nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài nên có người mở cửa đi ra.
“Bọn này là ban nhạc lớn, sắp tổ chức concert, nhường chỗ cho bọn tôi đi.”
“Lừa trẻ con à? Ban nhạc lớn nào chẳng có quản lý hoặc công ty đĩa nhạc đứng sau, cần gì tranh chỗ tập với bọn tôi?”
Giọng ca chính của ban nhạc nọ là một tên đô con, thấy thế nói thẳng: “Chơi ban nhạc cũng như đập tiền, bọn này có tiền nên bao trọn cả quán đấy, thì làm sao? Bọn này đang thiếu một tay chơi keyboard.
Nghe nói người chơi keyboard của các cậu là Đỗ Huân.
Tên này chơi tốt, nhưng hám tài, thấy tiền là sáng mắt, lát nữa chắc chắn sẽ đi theo bọn tôi.”
“Đang nói gì về tôi đấy?” Đột nhiên có người xen vào, nói với chất giọng khàn khàn.
Người này lớn hơn Giang Thừa Nguyệt chừng bốn, năm tuổi, nhuộm tóc màu xám khói, đeo dây chuyền đầu lâu bằng kim loại, ăn mặc rất giống dân anh chị.
“Nói cậu thấy tiền sáng mắt.” Tên đô con kia đáp.
“Tối mai ban nhạc Ngầu bọn tôi có buổi diễn, muốn thuê cậu tới chơi keyboard, ok không?”
“Ai mà chẳng yêu tiền?” Đỗ Huân cười kiểu lưu manh, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn xung quanh một lượt rồi chỉ vào Giang Thừa Nguyệt.
“Anh đúng là có mắt không tròng mới khoe giàu trước mặt cậu ta.”
Giang Thừa Nguyệt, thanh niên nghèo nhất hội, ngày ngày ăn bánh bao thay cơm, ngạc nhiên chỉ vào mình: “Hả? Tôi á?”
“Đồng hồ Patek Philippe 61041, có tiền chưa chắc đã mua được.” Đỗ Huân hất cằm về phía đồng hồ của Giang Thừa Nguyệt.
“Xin cậu nhất định phải để tôi gia nhập với các cậu.”
Giang Thừa Nguyệt ngơ ngác.
Pa gì cơ? Cậu chưa nghe đến cái tên này bao giờ.
Lúc cho cậu mượn đồng hồ, Lộ Hứa cũng chẳng nói giá của nó.
Anh chỉ gửi một đoạn chat voice khá dài, kiên nhẫn giải thích cho cậu nghe mặt đồng hồ có hình dải ngân hà đầy sao, giàu giá trị nghệ thuật, chứ không phải vụn thủy tinh.
Sau đấy, anh còn gửi một đoạn chat voice dài hai giây để nói rằng cậu mù thẩm mỹ.
Ông chủ lâm thời thu xếp cho họ một phòng tập khác.
Sau khi cả bọn vào phòng, Giang Thừa Nguyệt nói với Đỗ Huân: “Cái đồng hồ này là đồ đi mượn, không phải của tôi.
Ban nhạc bọn tôi nghèo lắm.
Anh có muốn suy nghĩ thêm không?”
“Cậu mà nghèo? Trong video dạo trước, một cái áo của cậu thôi đã có giá mười ba ngàn rồi.” Đỗ Huân rất rành các thương hiệu hàng xa xỉ.
“Đấy cũng là đồ đi mượn.
Cả áo và đồng hồ đều là của người đó.”
“Cậu ấy mượn của chủ nhà.” Mạnh Triết bổ sung.
“Tôi chưa bao giờ thấy chủ nhà nào tốt như thế.” Đỗ Huân nói.
“Tôi cũng thấy thế.” Mạnh Triết chọt Giang Thừa Nguyệt, thì thầm: “Ây, hay mày cân nhắc anh chủ nhà này đi, hình mẫu bạn trai hoàn hảo đấy.”
“Mày nói linh tinh cái gì đấy?” Giang Thừa Nguyệt cầm dùi trống gõ cậu ta một cái.
“Anh ấy là trai thẳng, thẳng như thép.
Tao không thể có ý nghĩ xấu xa với anh ấy được.
Làm gay cũng phải giữ đức.”
Đỗ Huân bỏ điếu thuốc ngậm bên miệng xuống rồi nói: “Chốt ban nhạc của các cậu nhé.
Có câu này tên ban nãy nói không đúng, các ban nhạc muốn tồn tại không chỉ cần tiền, mà còn cần kỹ thuật.
Chơi cùng nhau đi, nghèo cũng được.”
Sau khi đến đây gần một tháng, cuối cùng Giang Thừa Nguyệt cũng tập hợp đủ thành viên một ban nhạc.
Cậu hào hứng nói: “Thế này là tốt rồi.
Nhóm chúng ta có anh lính, anh ngầu, giờ lại thêm anh giang hồ.”
“Thế tao là anh gì?” Mạnh Triết háo hức hỏi.
“Mày giống anh giao hàng đấy.”
Ban nhạc mới vừa thành lập, sắp tới Giang Thừa Nguyệt sẽ rất bận.
Họ cần đặt tên nhóm, soạn nhạc, viết lời, còn phải thử làm một buổi biểu diễn nhỏ.
Giờ cũng muộn rồi, cậu định không về, nhưng liếc cái đồng hồ đeo trên tay, nghĩ một lúc, vẫn quyết định bắt chuyến xe cuối về nhà.
Trên đường mòn, cậu vừa đi vừa đá mấy viên sỏi ven đường.
Lúc gặp bụi hoa hồng nở rộ, cậu bỗng nghĩ ra một đoạn nhạc khá hay, thế là ngồi bên cột đèn ghi lại.
Căn nhà cũ nằm ở khu vực yên tĩnh duy nhất trong thành phố náo nhiệt này, xung quanh toàn là những căn nhà kiểu cũ thời Dân Quốc, đa số dân cư là người già dưỡng lão.
Cứ đến tối là khu này im phăng phắc.
Trong bụi hoa hồng thấp thoáng vài con đom đóm.
Hôm nay tâm trạng Lộ Hứa không tốt lắm.
Sau khi cô nữ diễn viên nọ quay xong chương trình, tạo hình mới nhanh chóng được tung lên Weibo và nhận lại nhiều phản hồi tích cực, các kênh truyền thông thi nhau đưa tin, ngợi khen hình ảnh mới của cô.
Ekip của cô nàng muốn mời anh ăn cơm thay lời cảm ơn, nhưng anh từ chối thẳng.
Tài xế cảm nhận được bầu không khí nặng nề trong xe, không dám bắt chuyện với ông chủ.
Chiếc Maserati cứ thế lẳng lặng chạy về hướng nhà cũ.
“Dừng lại.” Lộ Hứa đột nhiên lên tiếng.
Trong bụi hoa hồng dưới cột đèn đường, những con đom đóm như dệt thành dải ngân hà dưới mặt đất, vờn bay quanh cậu thiếu niên như sao vây quanh trăng.
Đèn đường rọi tia sáng dịu nhẹ như ánh trăng, chiếu xuống Giang Thừa Nguyệt đưa tay ra đón lấy một chú đom đóm, chẳng biết đang thẩn thơ nghĩ gì.
Tâm trạng buồn bực, nóng nảy suốt một buổi tối của Lộ Hứa đã được xoa dịu ngay khoảnh khắc chú đom đóm rơi xuống.
Anh muốn lại gần nhìn nó.
Hoặc có lẽ không chỉ riêng nó.
Nếu là anh, khi đom đóm rơi xuống, anh sẽ nhanh chóng nắm chặt trong tay, tìm chỗ tối tăm rồi tự mình thưởng thức, chứ không để nó luồn qua kẽ tay bay mất như Giang Thừa Nguyệt.
Ngay lúc này, anh rất muốn nắm chặt cái gì đó.
“Dừng ở đây đi, tôi đi bộ về.” Anh nói với tài xế rồi xuống xe.
Giang Thừa Nguyệt đang đếm phách trong đầu, ngẩng lên thì thấy Lộ Hứa đi về phía mình.
Anh dừng trước mặt cậu: “Ngồi đây làm gì vậy? ‘Gọi’ được nhiều đom đóm phết nhỉ.”
“Tụi nó bạo dạn phết.
Anh qua đây ngồi không? Ngồi ở đây một lát chắc anh cũng gọi được tụi nó đấy.
Mà sao anh về muộn thế? Em tưởng anh ngủ lâu rồi.”
Lộ Hứa chê ghế bẩn nên không ngồi.
“Đang định về thì đột nhiên nảy ra vài ý tưởng nên tạt qua quán cà phê ven đường để ghi lại.”
Giang Thừa Nguyệt cất quyển vở ghi nhạc, định ngồi thêm một lúc.
“Về thôi.” Mới đứng có vài phút mà Lộ Hứa đã mím môi thành đường thẳng tắp ra chiều khó chịu.
“Nhanh lên.”
“Không ngắm đom đóm thêm một lúc ạ?” Giang Thừa Nguyệt hơi lưu luyến.
Lộ Hứa nói một từ tiếng Đức, cậu không biết nó nghĩa là gì, nhưng đã nhớ cách phát âm.
Ầy, anh Lộ “đẳng cấp” quá, cậu theo không kịp.
“Tiếng Trung nghĩa là gì vậy anh?” Giang Thừa Nguyệt nhìn xung quanh, bước nhanh đuổi theo Lộ Hứa.
Đột nhiên, cậu như ngộ ra điều gì.
“Không phải là… muỗi chứ?”
Lộ Hứa vờ như không nghe thấy, đi tuốt đằng trước.
“Anh…” Xem ra là đúng rồi.
Thôi được.
Cậu “gọi” đom đóm, anh Lộ “gọi” muỗi.
Thời buổi này muỗi cũng biết chọn máu sang.
*
[1] Hình ảnh chiếc đồng hồ đắt đỏ sang chảnh mà Giang Thừa Nguyệt bảo là có “vụn thủy tinh” đây =))
.