Ân Tứ
Chương 129
Bữa cơm sáng này dường như rất phong phú, Trình Hàn Lang nhìn đồ ăn đầy bàn, ngẩng đầu thì thấy được nụ cười xán lạn của Thành Thành, Thành Thành ngồi xuống cái ghế bên cạnh, lấy tay chống cằm rồi nhìn Trình Hàn Lang, cười nói: "Anh, anh cũng nếm thử đi."
Trình Hàn Lang gật đầu, nếm thử từng ngụm nhỏ những món cơm sáng. Lúc đầu Thành Thành còn thấy rất hạnh phúc, cho đến một lúc sau, nó cảm thấy Trình Hàn Lang đã ăn nhiều lắm rồi, thế nhưng Trình Hàn Lang vẫn không có ý định dừng lại, Thành Thành bắt lấy tay hắn, có chút lo âu nói: "Anh, có phải anh ăn nhiều quá rồi không?"
Trình Hàn Lang thản nhiên cười một cái, liếc mắt nhìn Thành Thành, Thành Thành có chút không hiểu vì sao, Trình Hàn Lang lại nói: "Em biết anh ăn không hết bao nhiêu đây còn làm nhiều món cho anh như vậy?"
Thành Thành nghẹn lời, có chút oan ức, "Mỗi lần nấu em đều làm như vậy mà, em thấy làm nhiều một chút nhìn sẽ thoải mái hơn."
Trình Hàn Lang nở nụ cười, cười đến có chút bất đắc dĩ, "Thành Thành, tình cảm cũng là như thế này, cho nhiều cũng không tốt, cho ít cũng không tốt, phải vừa đủ, cho thiếu sẽ khiến người ta cảm thấy đói, cho nhiều sẽ khiến người ta cảm thấy áp lực. Thành Thành, nhớ kỹ, mọi việc đều phải vì bản thân nhiều hơn một chút."
"Tại sao lại muốn nói với em những chuyện này?" Thành Thành có chút khẩn trương nhìn Trình Hàn Lang.
Trình Hàn Lang xoa xoa đầu nó, nói: "Không có gì, chỉ là muốn nói cho em biết, tình yêu là một loại ích kỷ, không thể nhượng bộ."
Thành Thành hốt hoảng gật đầu, nó len lén liếc mắt nhìn Trình Hàn Lang, phát hiện Trình Hàn Lang cũng đang nhìn nó. Thành Thành nhanh chóng thu hồi ánh mắt, thu dọn đồ ăn dư đem vào nhà bếp, rời khỏi tầm nhìn của Trình Hàn Lang.
Trình Hàn Lang nhìn bóng lưng của nó, tự lẩm bẩm nói: "Thành Thành, đừng khiến anh thất vọng..."
"Mẹ, con đã nghĩ thông suốt rồi, để anh con có đứa nhỏ đi!"
Trong mắt mẹ Trình hiện lên niềm vui sướng, nhưng nhìn đến biểu tình cô đơn của Thành Thành, trong lòng mẹ Trình lại bắt đầu ẩn ẩn đau. Bà đi lên phía trước, vuốt ve khuôn mặt Thành Thành mà hỏi: "Thành Thành, mẹ làm như vậy là sai rồi có phải không?"
Thành Thành gắng gượng nặn ra một nụ cười, nói với mẹ Trình: "Mẹ, không có gì đâu, nếu như con là mẹ, con cũng sẽ làm như vậy." Thành Thành vừa nói, vừa pha một ly trà, đặt vào trong tay của bà. Mẹ Trình dùng hai tay nhận lấy, cầm rồi liền nắm lấy tay của Thành Thành.
"Đây là suy nghĩ thật lòng thật dạ của con sao?"
"Mẹ, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, bệnh của mẹ tốt hơn chút nào chưa? Lần trước mẹ bỗng nhiên bị như vậy con sợ lắm."
Mẹ Trình vẫn mãi không lo lắng đến vấn đề này, trong đầu toàn nghĩ về việc nếu như Trình Hàn Lang biết chuyện này thì sẽ có hậu quả như thế nào. Kỳ thực bà cũng không có kiên trì nhất quyết phải làm như vậy, biết đâu sau này Trình Hàn Lang và Thành Thành vẫn có thể có cơ hội trải qua cuộc sống của người bình thường. Nhưng nhìn thái độ của Trình Hàn Lang, mẹ Trình lại sợ chuyện này cứ trì hoãn mãi sẽ không còn cách nào vãn hồi được.
Thành Thành thấy tâm trí của mẹ Trình căn bản không ở nơi này, cho rằng bà còn đang lo lắng cho nó, nó liền vội vàng giải thích: "Mẹ, con không sao đâu, mẹ đừng lo lắng cho con, nên ngẫm lại chuyện này phải giải quyết thế nào đi ạ..."
Nói xong câu đó, sắc mặt của Thành Thành đã trở nên rất khó coi, nó ngừng thở nhìn mẹ Trình, trên mặt không tự chủ được mà lộ ra biểu tình thống khổ.
Mẹ Trình suy nghĩ một hồi, sắc mặt bắt đầu trở nên ngưng trọng, bà chậm rãi nói: "Nếu bảo anh con chủ động tạo ra đứa bé này, đó là chuyện không có khả năng, chỉ có thể gạt nó..." Thấy sắc mặt Thành Thành bắt đầu thay đổi, mẹ Trình nhanh chóng nói thêm: "Các con yên tâm, lúc đứa bé này sinh ra, mẹ sẽ lập tức ôm đi, không gây chút phiền phức nào cho các con đâu."
Thân thể Thành Thành chấn động, "Sao ạ? Mẹ, ý của mẹ là phải lừa dối anh con sao?" Thành Thành bắt đầu xua tay, "Không được... Mẹ, mẹ đừng làm như vậy, anh con đã quá đáng thương rồi, không thể lừa anh ấy như vậy..." Thành Thành lui về phía sau, ý muốn rời khỏi chỗ này.
Mẹ Trình tiến lên một bước, kéo tay Thành Thành lại. Tay của Thành Thành đang run rẩy, nó không chịu quay đầu lại. Phía sau phịch một tiếng, Thành Thành cho rằng mẹ Trình lại đột nhiên phát bệnh như lần trước, quay đầu thì lại thấy mẹ Trình quỳ gối phía sau mình, gương mặt đầy khẩn cầu. Thành Thành lập tức hoảng hốt lo sợ, nhanh chóng đỡ mẹ Trình lên.
"Mẹ, mẹ đừng như vậy mà, mẹ như vậy con phải làm sao..."
"Thành Thành, Hàn Lang nó hận mẹ cũng không có vấn đề gì, mẹ chỉ cần nó có thể an ổn. Thành Thành, mẹ xin con, xem như là mẹ nợ con được không..."
Mẹ Trình che mặt khóc, Thành Thành bỗng chốc ngồi tê liệt dưới đất. "Mẹ... con... đồng ý với mẹ." Qua rất lâu sau, Thành Thành thốt ra từ trong kẽ răng một câu này, đầu óc lập tức trống rỗng...
Buổi tối, Trình Hàn Lang về đến nhà, mẹ Trình và Thành Thành hai người đã làm xong cơm tối. Bốn người ngồi trên một cái bàn ăn, trong lúc dùng cơm Thành Thành vẫn biểu hiện cực kỳ bình thường, so với sự trầm mặc mấy hôm trước, hôm nay nó còn có vẻ thật nhiệt tình, chủ động rót rượu cho Trình Hàn Lang.
"Mẹ, hai ngày nữa hai người phải về rồi, chúng ta cùng cạn một chén nha!" Thành Thành nâng ly rượu lên, đưa tay ra giữa bàn.
Sắc mặt mẹ Trình có chút khó coi, Củng Chí nâng ly lên trước phối hợp với Thành Thành. Trình Hàn Lang do dự thật lâu, Thành Thành cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay hắn. Cuối cùng, Trình Hàn Lang nở một nụ cười, nâng ly rượu lên, lại nói: "Con muốn uống ly rượu giao bôi với Thành Thành."
Tức khắc, trong phòng trở nên yên tĩnh vô cùng. Chỉ có sắc mặt của Củng Chí là không có thay đổi gì lớn, vẫn mang theo nụ cười. Sắc mặt của mẹ Trình thì càng khó coi hơn, tay cứ run rẩy. Trình Hàn Lang vẻ mặt thản nhiên nhìn Thành Thành, chờ đáp án của nó, Thành Thành hít một hơi thật sâu rồi nói: "Được ạ..."
Thành Thành xoay người, đôi mắt thâm tình đối diện với Trình Hàn Lang, ánh mắt Trình Hàn Lang cực kỳ nóng bỏng, thiêu đốt Thành Thành đến nỗi có chút khó thở. Thành Thành nâng tay lên, khoé miệng Trình Hàn Lang nâng lên một ý cười. Hai người ngay trước mặt mẹ Trình vòng tay vào nhau, Thành Thành trơ mắt nhìn ly rượu kia đổ vào miệng Trình Hàn Lang, động tác nuốt xuống ở yết hầu khiến nó có một loại cảm giác sụp đổ.
"Được rồi, ăn cơm đi." Thành Thành vội vàng xoay người lại, gắp rất nhiều thức ăn vào trong bát của mẹ Trình và Củng Chí, Thành Thành còn gắp cho Trình Hàn Lang một ít, Trình Hàn Lang hơi nghiêng đầu, thấy được vết nước mắt lưu lại trên khoé mắt Thành Thành.
Buổi tối mẹ Trình và Củng Chí cũng không có ngủ ở nhà, trong nhà chỉ còn lại Trình Hàn Lang và Thành Thành. Thành Thành lại quét dọn nhà cửa một lần cho thật sạch sẽ, tất cả quần áo Trình Hàn Lang cũng được nó gấp gọn bỏ vào trong ngăn kéo, còn có khăn mặt trong phòng tắm, nó cũng ngâm giặt thật sạch rồi treo lên giá cho ngăn nắp gọn gàng, bận rộn một buổi tối, Thành Thành cũng không dừng chân nghỉ ngơi.
"Thành Thành..." Trình Hàn Lang ở trên giường kêu một tiếng, đôi mắt say lờ đờ mông lung, vẻ mặt mang theo ý cười.
Thành Thành từ xa đáp lại một tiếng, vẫn đi tới đi lui như trước, Trình Hàn Lang nhướng mày hỏi: "Thành Thành, em biết vì sao hôm nay anh lại phải uống ly rượu giao bôi với em trước mặt mẹ không?"
Nghe thấy câu này, Thành Thành chợt dừng bước, giả vờ thoải mái trả lời một câu, "Không biết ạ! Đùa vui thôi..."
"Đùa vui, đùa vui..." Trình Hàn Lang cười tự giễu, Thành Thành nhịn không được mà quay đầu lại liếc mắt nhìn Trình Hàn Lang. Trình Hàn Lang nheo mắt, không biết là ảo giác hay sự thật, Thành Thành cảm thấy trong mắt Trình Hàn Lang ngập hơi sương, mang theo sự phẫn hận vô cùng nồng đậm.
"Bởi vì anh muốn nói cho em biết, anh đối với phần tình yêu này của hai ta sẽ vĩnh viễn giữ vững không rời, mặc kệ chuyện gì xảy ra, đối diện với cái nhìn của ai, anh cũng sẽ không có một tia dao động nào. Thành Thành, em nói cho anh biết đi, có phải em cũng sẽ giống như anh không?"
Một câu nói, nước mắt của Thành Thành thiếu chút nữa đã rơi xuống. Nó cầm miếng giẻ lau, mãnh liệt lau chùi ở tủ quần áo đối diện, làm ra âm thanh rất lớn. Trình Hàn Lang ở phía sau nhìn nó một cái, rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Thành Thành nghe thấy phía sau đã không còn bất cứ động tĩnh gì, nó xoay người, chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng kêu một tiếng anh, Trình Hàn Lang không có trả lời. Thành Thành đột nhiên khẩn trương, nó lắc lắc thân thể Trình Hàn Lang mà lớn tiếng nói: "Anh, anh đừng ngủ, anh mở mắt ra đi, anh tỉnh dậy một lát đi, một lát thôi..."
Kêu một hồi lâu, Thành Thành rốt cục từ bỏ hành vi xúc động nhất thời của mình. Quả thực là nên ngủ rồi, tác dụng của thuốc đã bắt đầu rồi, mình làm sao có thể là lỡ chuyện được? Thành Thành cầm di động lên, gọi cho một số điện thoại, nhưng ngay lúc kết nối được rồi nó lại run rẩy nhấn tắt.
Thành Thành để điện thoại di động xuống, lại vuốt ve khuôn mặt của Trình Hàn Lang. Người này là của mình sao? Khuôn mặt đoạt hồn người khác như thế, hoàn toàn là của mình sao? Thành Thành lẩm bẩm tự hỏi, đem mặt mình kề vào mặt của Trình Hàn Lang, dòng lệ trong mắt theo gò má chảy xuống khuôn mặt của Trình Hàn Lang.
"Anh, em không phải cố ý..." Thành Thành tựa vào trên người Trình Hàn Lang, ôm hắn thật chặt, tim đau như bị xé rách.
"Có thể rồi..." Thành Thành nói vào điện thoại, để điện thoại xuống, Thành Thành cố sức để đứng lên, cầm lấy đồ đạc đã thu thập xong, chuẩn bị ra cửa.
Trên bàn để lại một phong thư, phong thư màu lam nhạt, trên đó viết một dòng chữ thanh tú, Thành Thành viết cho anh.
Hàn Lang,
Lúc anh thấy phong thư này, em đã rời khỏi đây rồi, xin lỗi, lần thứ hai rời xa anh, chỉ là lần này em sẽ trở về, có lẽ là vài ngày, có lẽ là một tháng, hoặc là mùa hè này em sẽ từ biệt nơi đây.
Em biết, có lẽ có một ngày nào đó khi anh biết mọi việc em làm thì sẽ không tha thứ cho em, thậm chí sẽ hận em, nhưng giờ phút này em thấy em có lẽ sẽ không hối hận. Em khát vọng một sinh mệnh nho nhỏ mang trong mình dòng máu của anh, suy nghĩ của anh, có vẻ ngoài anh tuấn như anh, nghĩ đến đã khiến cho người ta hưng phần rồi!
Tuy rằng, nó có thể sẽ không có điểm gì từ em, thế nhưng nếu có một ngày nào đó em thấy được nó, em vẫn sẽ như anh vậy, sẽ yêu nó, thương nó, cố gắng để trên người nó cũng sẽ mang theo một ít hình bóng của em, như vậy có phải nó có thể trở thành con của em và anh không?
Anh, đừng tới tìm em, chờ em chơi mệt rồi, em sẽ về nha, em không có nguy hiểm gì đâu, em đã trưởng thành rồi...
Anh, em yêu anh.
Đường phố trống không, từ hôm qua, cho tới hôm nay, đêm nào cũng lang thang trên đường, Thành Thành mang theo một chiếc túi, nhanh chóng di chuyển, không biết có phải là tự an ủi mình hay không, Thành Thành cảm thấy chỉ cần mình có thể đi nhanh thêm một chút, thì dường như có thể chạy khỏi nơi này nhanh hơn. Ba tiếng sau tác dụng của thuốc sẽ hết, hy vọng có thể vượt qua đoạn thời gian khiến người ta đau lòng này.
Cách thời điểm máy bay cất cánh còn khoảng nửa tiếng đồng hồ, Thành Thành ép buộc bản thân đặt lực chú ý lên bảng thông báo chuyến bay. Máy bay tốc hành đến Thanh Hải, Thành Thành quyết định đi tìm Tạ Nam, đã nói trước thời gian mình đến với anh ấy từ sớm, cho nên Tạ Nam sẽ đến đón nó. Qua vài tiếng nữa sẽ đến một thành phố khác, Thành Thành ngồi trong sảnh chờ, môi trở nên trắng bệch, khóe mắt khô khốc, trong lòng trống rỗng.
Phải rời xa hắn để sống một đoạn thời gian, thấm thoát cũng đã bên nhau được một năm rồi. Trình Hàn Lang từ không chạm việc nhà cũng đã bắt đầu học làm cơm sáng cho nó, mỗi ngày dậy sớm đưa nó đến trường. Thành Thành nhớ tới tình cảnh mỗi đêm Trình Hàn Lang đều thức cùng nó, còn có Trình Hàn Lang sợ nó đau lòng mà hao tâm tổn trí sửa lại chậu tỏi...
Khi đó cuộc sống tuy rằng đơn điệu, nhưng cũng rất hạnh phúc. Chỉ là khi đó bản thân cứ thích rầu rĩ về những chuyện khác, hạnh phúc cứ lặng lẽ mà trốn đi như vậy, đợi đến khi nó cảm nhận được thì cũng đã chẳng còn rồi. Thành Thành hít một hơi thật sâu, mắt nhìn về phía xa xa.
Bỗng nhiên, có một bóng dáng chạy tới bên này, Thành Thành nhất thời cứng đờ tại chỗ. Người này bây giờ dù ở bất kỳ chỗ nào, Thành Thành liếc mắt một cái cũng sẽ nhìn ra hắn. Trình Hàn Lang hiển nhiên đã thấy Thành Thành, biểu tình phức tạp mà đi về phía bên này.
"Anh..." Thành Thành có hơi không sắp xếp được lời để nói, trong lòng không biết là cao hứng hay mất hứng.
"Anh cái gì?" Trình Hàn Lang lập tức kéo nó lên, dùng sức siết cằm nó, thiếu chút nữa bóp nát cằm của nó. Thành Thành cau mày, đỏ mắt nhìn hắn. Trình Hàn Lang căm hận nói: "Tò mò tại sao anh không ngủ tiếp phải không? Nghĩ rằng lúc này anh đáng ra phải dây dưa cùng một người phụ nữ trên giường đúng không?"
Thành Thành nhất thời không nói nên lời, nước mắt chảy dọc theo khuôn mặt tái nhợt, Trình Hàn Lang không nhìn vẻ mặt của nó, kéo nó một cái, đi ra phía ngoài.
"Anh làm gì vậy? Không..." Thành Thành ở phía sau dùng dằng, cầu xin, trong lúc đi vì tốc độ quá nhanh, Thành Thành té về phía trước hai lần. Trình Hàn Lang cứ thô lỗ như vậy mà kéo nó lên rồi tiếp tục đi, không có chút ý định buông tay.
Thành Thành cảm thấy một lực thật mạnh, Trình Hàn Lang trực tiếp ném nó vào trong xe, rồi hung hăng đánh lên cửa xe, Thành Thành cảm thấy cả chiếc xe đều đang chấn động.
Trình Hàn Lang gật đầu, nếm thử từng ngụm nhỏ những món cơm sáng. Lúc đầu Thành Thành còn thấy rất hạnh phúc, cho đến một lúc sau, nó cảm thấy Trình Hàn Lang đã ăn nhiều lắm rồi, thế nhưng Trình Hàn Lang vẫn không có ý định dừng lại, Thành Thành bắt lấy tay hắn, có chút lo âu nói: "Anh, có phải anh ăn nhiều quá rồi không?"
Trình Hàn Lang thản nhiên cười một cái, liếc mắt nhìn Thành Thành, Thành Thành có chút không hiểu vì sao, Trình Hàn Lang lại nói: "Em biết anh ăn không hết bao nhiêu đây còn làm nhiều món cho anh như vậy?"
Thành Thành nghẹn lời, có chút oan ức, "Mỗi lần nấu em đều làm như vậy mà, em thấy làm nhiều một chút nhìn sẽ thoải mái hơn."
Trình Hàn Lang nở nụ cười, cười đến có chút bất đắc dĩ, "Thành Thành, tình cảm cũng là như thế này, cho nhiều cũng không tốt, cho ít cũng không tốt, phải vừa đủ, cho thiếu sẽ khiến người ta cảm thấy đói, cho nhiều sẽ khiến người ta cảm thấy áp lực. Thành Thành, nhớ kỹ, mọi việc đều phải vì bản thân nhiều hơn một chút."
"Tại sao lại muốn nói với em những chuyện này?" Thành Thành có chút khẩn trương nhìn Trình Hàn Lang.
Trình Hàn Lang xoa xoa đầu nó, nói: "Không có gì, chỉ là muốn nói cho em biết, tình yêu là một loại ích kỷ, không thể nhượng bộ."
Thành Thành hốt hoảng gật đầu, nó len lén liếc mắt nhìn Trình Hàn Lang, phát hiện Trình Hàn Lang cũng đang nhìn nó. Thành Thành nhanh chóng thu hồi ánh mắt, thu dọn đồ ăn dư đem vào nhà bếp, rời khỏi tầm nhìn của Trình Hàn Lang.
Trình Hàn Lang nhìn bóng lưng của nó, tự lẩm bẩm nói: "Thành Thành, đừng khiến anh thất vọng..."
"Mẹ, con đã nghĩ thông suốt rồi, để anh con có đứa nhỏ đi!"
Trong mắt mẹ Trình hiện lên niềm vui sướng, nhưng nhìn đến biểu tình cô đơn của Thành Thành, trong lòng mẹ Trình lại bắt đầu ẩn ẩn đau. Bà đi lên phía trước, vuốt ve khuôn mặt Thành Thành mà hỏi: "Thành Thành, mẹ làm như vậy là sai rồi có phải không?"
Thành Thành gắng gượng nặn ra một nụ cười, nói với mẹ Trình: "Mẹ, không có gì đâu, nếu như con là mẹ, con cũng sẽ làm như vậy." Thành Thành vừa nói, vừa pha một ly trà, đặt vào trong tay của bà. Mẹ Trình dùng hai tay nhận lấy, cầm rồi liền nắm lấy tay của Thành Thành.
"Đây là suy nghĩ thật lòng thật dạ của con sao?"
"Mẹ, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, bệnh của mẹ tốt hơn chút nào chưa? Lần trước mẹ bỗng nhiên bị như vậy con sợ lắm."
Mẹ Trình vẫn mãi không lo lắng đến vấn đề này, trong đầu toàn nghĩ về việc nếu như Trình Hàn Lang biết chuyện này thì sẽ có hậu quả như thế nào. Kỳ thực bà cũng không có kiên trì nhất quyết phải làm như vậy, biết đâu sau này Trình Hàn Lang và Thành Thành vẫn có thể có cơ hội trải qua cuộc sống của người bình thường. Nhưng nhìn thái độ của Trình Hàn Lang, mẹ Trình lại sợ chuyện này cứ trì hoãn mãi sẽ không còn cách nào vãn hồi được.
Thành Thành thấy tâm trí của mẹ Trình căn bản không ở nơi này, cho rằng bà còn đang lo lắng cho nó, nó liền vội vàng giải thích: "Mẹ, con không sao đâu, mẹ đừng lo lắng cho con, nên ngẫm lại chuyện này phải giải quyết thế nào đi ạ..."
Nói xong câu đó, sắc mặt của Thành Thành đã trở nên rất khó coi, nó ngừng thở nhìn mẹ Trình, trên mặt không tự chủ được mà lộ ra biểu tình thống khổ.
Mẹ Trình suy nghĩ một hồi, sắc mặt bắt đầu trở nên ngưng trọng, bà chậm rãi nói: "Nếu bảo anh con chủ động tạo ra đứa bé này, đó là chuyện không có khả năng, chỉ có thể gạt nó..." Thấy sắc mặt Thành Thành bắt đầu thay đổi, mẹ Trình nhanh chóng nói thêm: "Các con yên tâm, lúc đứa bé này sinh ra, mẹ sẽ lập tức ôm đi, không gây chút phiền phức nào cho các con đâu."
Thân thể Thành Thành chấn động, "Sao ạ? Mẹ, ý của mẹ là phải lừa dối anh con sao?" Thành Thành bắt đầu xua tay, "Không được... Mẹ, mẹ đừng làm như vậy, anh con đã quá đáng thương rồi, không thể lừa anh ấy như vậy..." Thành Thành lui về phía sau, ý muốn rời khỏi chỗ này.
Mẹ Trình tiến lên một bước, kéo tay Thành Thành lại. Tay của Thành Thành đang run rẩy, nó không chịu quay đầu lại. Phía sau phịch một tiếng, Thành Thành cho rằng mẹ Trình lại đột nhiên phát bệnh như lần trước, quay đầu thì lại thấy mẹ Trình quỳ gối phía sau mình, gương mặt đầy khẩn cầu. Thành Thành lập tức hoảng hốt lo sợ, nhanh chóng đỡ mẹ Trình lên.
"Mẹ, mẹ đừng như vậy mà, mẹ như vậy con phải làm sao..."
"Thành Thành, Hàn Lang nó hận mẹ cũng không có vấn đề gì, mẹ chỉ cần nó có thể an ổn. Thành Thành, mẹ xin con, xem như là mẹ nợ con được không..."
Mẹ Trình che mặt khóc, Thành Thành bỗng chốc ngồi tê liệt dưới đất. "Mẹ... con... đồng ý với mẹ." Qua rất lâu sau, Thành Thành thốt ra từ trong kẽ răng một câu này, đầu óc lập tức trống rỗng...
Buổi tối, Trình Hàn Lang về đến nhà, mẹ Trình và Thành Thành hai người đã làm xong cơm tối. Bốn người ngồi trên một cái bàn ăn, trong lúc dùng cơm Thành Thành vẫn biểu hiện cực kỳ bình thường, so với sự trầm mặc mấy hôm trước, hôm nay nó còn có vẻ thật nhiệt tình, chủ động rót rượu cho Trình Hàn Lang.
"Mẹ, hai ngày nữa hai người phải về rồi, chúng ta cùng cạn một chén nha!" Thành Thành nâng ly rượu lên, đưa tay ra giữa bàn.
Sắc mặt mẹ Trình có chút khó coi, Củng Chí nâng ly lên trước phối hợp với Thành Thành. Trình Hàn Lang do dự thật lâu, Thành Thành cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay hắn. Cuối cùng, Trình Hàn Lang nở một nụ cười, nâng ly rượu lên, lại nói: "Con muốn uống ly rượu giao bôi với Thành Thành."
Tức khắc, trong phòng trở nên yên tĩnh vô cùng. Chỉ có sắc mặt của Củng Chí là không có thay đổi gì lớn, vẫn mang theo nụ cười. Sắc mặt của mẹ Trình thì càng khó coi hơn, tay cứ run rẩy. Trình Hàn Lang vẻ mặt thản nhiên nhìn Thành Thành, chờ đáp án của nó, Thành Thành hít một hơi thật sâu rồi nói: "Được ạ..."
Thành Thành xoay người, đôi mắt thâm tình đối diện với Trình Hàn Lang, ánh mắt Trình Hàn Lang cực kỳ nóng bỏng, thiêu đốt Thành Thành đến nỗi có chút khó thở. Thành Thành nâng tay lên, khoé miệng Trình Hàn Lang nâng lên một ý cười. Hai người ngay trước mặt mẹ Trình vòng tay vào nhau, Thành Thành trơ mắt nhìn ly rượu kia đổ vào miệng Trình Hàn Lang, động tác nuốt xuống ở yết hầu khiến nó có một loại cảm giác sụp đổ.
"Được rồi, ăn cơm đi." Thành Thành vội vàng xoay người lại, gắp rất nhiều thức ăn vào trong bát của mẹ Trình và Củng Chí, Thành Thành còn gắp cho Trình Hàn Lang một ít, Trình Hàn Lang hơi nghiêng đầu, thấy được vết nước mắt lưu lại trên khoé mắt Thành Thành.
Buổi tối mẹ Trình và Củng Chí cũng không có ngủ ở nhà, trong nhà chỉ còn lại Trình Hàn Lang và Thành Thành. Thành Thành lại quét dọn nhà cửa một lần cho thật sạch sẽ, tất cả quần áo Trình Hàn Lang cũng được nó gấp gọn bỏ vào trong ngăn kéo, còn có khăn mặt trong phòng tắm, nó cũng ngâm giặt thật sạch rồi treo lên giá cho ngăn nắp gọn gàng, bận rộn một buổi tối, Thành Thành cũng không dừng chân nghỉ ngơi.
"Thành Thành..." Trình Hàn Lang ở trên giường kêu một tiếng, đôi mắt say lờ đờ mông lung, vẻ mặt mang theo ý cười.
Thành Thành từ xa đáp lại một tiếng, vẫn đi tới đi lui như trước, Trình Hàn Lang nhướng mày hỏi: "Thành Thành, em biết vì sao hôm nay anh lại phải uống ly rượu giao bôi với em trước mặt mẹ không?"
Nghe thấy câu này, Thành Thành chợt dừng bước, giả vờ thoải mái trả lời một câu, "Không biết ạ! Đùa vui thôi..."
"Đùa vui, đùa vui..." Trình Hàn Lang cười tự giễu, Thành Thành nhịn không được mà quay đầu lại liếc mắt nhìn Trình Hàn Lang. Trình Hàn Lang nheo mắt, không biết là ảo giác hay sự thật, Thành Thành cảm thấy trong mắt Trình Hàn Lang ngập hơi sương, mang theo sự phẫn hận vô cùng nồng đậm.
"Bởi vì anh muốn nói cho em biết, anh đối với phần tình yêu này của hai ta sẽ vĩnh viễn giữ vững không rời, mặc kệ chuyện gì xảy ra, đối diện với cái nhìn của ai, anh cũng sẽ không có một tia dao động nào. Thành Thành, em nói cho anh biết đi, có phải em cũng sẽ giống như anh không?"
Một câu nói, nước mắt của Thành Thành thiếu chút nữa đã rơi xuống. Nó cầm miếng giẻ lau, mãnh liệt lau chùi ở tủ quần áo đối diện, làm ra âm thanh rất lớn. Trình Hàn Lang ở phía sau nhìn nó một cái, rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Thành Thành nghe thấy phía sau đã không còn bất cứ động tĩnh gì, nó xoay người, chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng kêu một tiếng anh, Trình Hàn Lang không có trả lời. Thành Thành đột nhiên khẩn trương, nó lắc lắc thân thể Trình Hàn Lang mà lớn tiếng nói: "Anh, anh đừng ngủ, anh mở mắt ra đi, anh tỉnh dậy một lát đi, một lát thôi..."
Kêu một hồi lâu, Thành Thành rốt cục từ bỏ hành vi xúc động nhất thời của mình. Quả thực là nên ngủ rồi, tác dụng của thuốc đã bắt đầu rồi, mình làm sao có thể là lỡ chuyện được? Thành Thành cầm di động lên, gọi cho một số điện thoại, nhưng ngay lúc kết nối được rồi nó lại run rẩy nhấn tắt.
Thành Thành để điện thoại di động xuống, lại vuốt ve khuôn mặt của Trình Hàn Lang. Người này là của mình sao? Khuôn mặt đoạt hồn người khác như thế, hoàn toàn là của mình sao? Thành Thành lẩm bẩm tự hỏi, đem mặt mình kề vào mặt của Trình Hàn Lang, dòng lệ trong mắt theo gò má chảy xuống khuôn mặt của Trình Hàn Lang.
"Anh, em không phải cố ý..." Thành Thành tựa vào trên người Trình Hàn Lang, ôm hắn thật chặt, tim đau như bị xé rách.
"Có thể rồi..." Thành Thành nói vào điện thoại, để điện thoại xuống, Thành Thành cố sức để đứng lên, cầm lấy đồ đạc đã thu thập xong, chuẩn bị ra cửa.
Trên bàn để lại một phong thư, phong thư màu lam nhạt, trên đó viết một dòng chữ thanh tú, Thành Thành viết cho anh.
Hàn Lang,
Lúc anh thấy phong thư này, em đã rời khỏi đây rồi, xin lỗi, lần thứ hai rời xa anh, chỉ là lần này em sẽ trở về, có lẽ là vài ngày, có lẽ là một tháng, hoặc là mùa hè này em sẽ từ biệt nơi đây.
Em biết, có lẽ có một ngày nào đó khi anh biết mọi việc em làm thì sẽ không tha thứ cho em, thậm chí sẽ hận em, nhưng giờ phút này em thấy em có lẽ sẽ không hối hận. Em khát vọng một sinh mệnh nho nhỏ mang trong mình dòng máu của anh, suy nghĩ của anh, có vẻ ngoài anh tuấn như anh, nghĩ đến đã khiến cho người ta hưng phần rồi!
Tuy rằng, nó có thể sẽ không có điểm gì từ em, thế nhưng nếu có một ngày nào đó em thấy được nó, em vẫn sẽ như anh vậy, sẽ yêu nó, thương nó, cố gắng để trên người nó cũng sẽ mang theo một ít hình bóng của em, như vậy có phải nó có thể trở thành con của em và anh không?
Anh, đừng tới tìm em, chờ em chơi mệt rồi, em sẽ về nha, em không có nguy hiểm gì đâu, em đã trưởng thành rồi...
Anh, em yêu anh.
Đường phố trống không, từ hôm qua, cho tới hôm nay, đêm nào cũng lang thang trên đường, Thành Thành mang theo một chiếc túi, nhanh chóng di chuyển, không biết có phải là tự an ủi mình hay không, Thành Thành cảm thấy chỉ cần mình có thể đi nhanh thêm một chút, thì dường như có thể chạy khỏi nơi này nhanh hơn. Ba tiếng sau tác dụng của thuốc sẽ hết, hy vọng có thể vượt qua đoạn thời gian khiến người ta đau lòng này.
Cách thời điểm máy bay cất cánh còn khoảng nửa tiếng đồng hồ, Thành Thành ép buộc bản thân đặt lực chú ý lên bảng thông báo chuyến bay. Máy bay tốc hành đến Thanh Hải, Thành Thành quyết định đi tìm Tạ Nam, đã nói trước thời gian mình đến với anh ấy từ sớm, cho nên Tạ Nam sẽ đến đón nó. Qua vài tiếng nữa sẽ đến một thành phố khác, Thành Thành ngồi trong sảnh chờ, môi trở nên trắng bệch, khóe mắt khô khốc, trong lòng trống rỗng.
Phải rời xa hắn để sống một đoạn thời gian, thấm thoát cũng đã bên nhau được một năm rồi. Trình Hàn Lang từ không chạm việc nhà cũng đã bắt đầu học làm cơm sáng cho nó, mỗi ngày dậy sớm đưa nó đến trường. Thành Thành nhớ tới tình cảnh mỗi đêm Trình Hàn Lang đều thức cùng nó, còn có Trình Hàn Lang sợ nó đau lòng mà hao tâm tổn trí sửa lại chậu tỏi...
Khi đó cuộc sống tuy rằng đơn điệu, nhưng cũng rất hạnh phúc. Chỉ là khi đó bản thân cứ thích rầu rĩ về những chuyện khác, hạnh phúc cứ lặng lẽ mà trốn đi như vậy, đợi đến khi nó cảm nhận được thì cũng đã chẳng còn rồi. Thành Thành hít một hơi thật sâu, mắt nhìn về phía xa xa.
Bỗng nhiên, có một bóng dáng chạy tới bên này, Thành Thành nhất thời cứng đờ tại chỗ. Người này bây giờ dù ở bất kỳ chỗ nào, Thành Thành liếc mắt một cái cũng sẽ nhìn ra hắn. Trình Hàn Lang hiển nhiên đã thấy Thành Thành, biểu tình phức tạp mà đi về phía bên này.
"Anh..." Thành Thành có hơi không sắp xếp được lời để nói, trong lòng không biết là cao hứng hay mất hứng.
"Anh cái gì?" Trình Hàn Lang lập tức kéo nó lên, dùng sức siết cằm nó, thiếu chút nữa bóp nát cằm của nó. Thành Thành cau mày, đỏ mắt nhìn hắn. Trình Hàn Lang căm hận nói: "Tò mò tại sao anh không ngủ tiếp phải không? Nghĩ rằng lúc này anh đáng ra phải dây dưa cùng một người phụ nữ trên giường đúng không?"
Thành Thành nhất thời không nói nên lời, nước mắt chảy dọc theo khuôn mặt tái nhợt, Trình Hàn Lang không nhìn vẻ mặt của nó, kéo nó một cái, đi ra phía ngoài.
"Anh làm gì vậy? Không..." Thành Thành ở phía sau dùng dằng, cầu xin, trong lúc đi vì tốc độ quá nhanh, Thành Thành té về phía trước hai lần. Trình Hàn Lang cứ thô lỗ như vậy mà kéo nó lên rồi tiếp tục đi, không có chút ý định buông tay.
Thành Thành cảm thấy một lực thật mạnh, Trình Hàn Lang trực tiếp ném nó vào trong xe, rồi hung hăng đánh lên cửa xe, Thành Thành cảm thấy cả chiếc xe đều đang chấn động.
Tác giả :
Sài Kê Đản