An Tĩnh Đích Bộ Thủ
Chương 2
Tan ca, Cao Quỹ không trực tiếp về nhà mà đi đến một quán rượu gần công ty uống rượu. Thứ nhất là vừa mới vội vàng làm dự án, bận muốn chết, thần kinh liên tục căng thẳng trong thời gian dài, hiện tại dự án đã kết thúc vừa vặn để thả lỏng tinh thần một chút. Thứ hai cũng bởi vì thứ mình vất vả làm ra không được chọn, tâm trạng không tốt lắm, cần phát tiết. Gọi mấy món điểm tâm, kêu rượu. Thế nhưng càng ăn càng uống tâm trạng lại càng uể oải. Kỳ thực uống hoài không say cũng là một chuyện thống khổ. Người ta có thể mượn rượu tiêu sầu, cậu lại đem rượu uống như nước lã, cơ bản chính là lãng phí tiền.
“Không nghĩ tới cậu là một người chăm uống.” Ngay lúc Cao Quỹ buồn bực cực điểm thì một bóng người ngồi xuống đối diện cậu.
“Là anh a, quản lí.” Đang phát tiết mà bị bắt gặp, Cao Quỹ có chút ngượng ngùng sờ sờ đầu, chưa đánh đã khai, nói,”Kỳ thật, chuyện dư án em cũng không muốn nghĩ nhiều. Chỉ là có điểm buồn bực, nhưng mà một mình ăn cơm càng ăn thì lại càng khó chịu.”
“Tôi hiểu mà.” Đới Thanh cởi áo khoác ngoài, treo lên, rồi cầm thực đơn, gọi một chén mỳ, bỏ thực đơn rồi hỏi cậu,”Có muốn tôi uống cùng cậu vài chén không?”
“Không cần, hai chúng ta đều không dễ say, không có tác dụng đâu.” Cao Quỹ lắc đầu, nghĩ phương pháp của mình thực ngu, cảm thấy đề nghị của mình vừa đơn thuần lại không có tính xây dựng.
“Xem ra tửu lượng luyện được quá mạnh cũng có chỗ không tốt.”
“Ai nói không có chứ.”
Có người cùng trò chuyện, cảm giác thật liền khác hẳn. Cao Quỹ nhịn không được nở nụ cười. Uống tới lúc bình rượu bị ném sang một bên, cậu cũng kêu một chén mì.
“Tiệm này tuy rằng nhỏ, nhưng đồ ăn thì rất ngon.” Đới Thanh nhìn bốn phía, “Chờ trời trở nên lạnh một chút, còn có bán ma lạt năng. Có thể ăn mè không?”
“Có thể ăn.”Cao Quỹ tò mò nhìn Đới Thanh, anh luôn làm cậu có cảm giác khó tin, Đới Thanh bộ dạng bên ngoài mang khí chất sang trọng, không nghĩ tới anh cư nhiên là loại người thường xuyên đến quán nhỏ như thế này, rồi lại có thể ăn loại đồ ăn kích thích khẩu vị như ma lạt năng.
“Quản lí cũng có thể ăn sao?”
“Tôi vốn là người Hồ Nam. Mà người Hồ Nam hẳn là ăn ma lạt có tiếng đi.” Đới Thanh nở nụ cười.
“Em còn nghĩ rằng người Hồ Nam là loại hình mạnh mẽ, không nghĩ tới quản lí lại thực ôn nhu a.” Cao Quỹ liên tục lắc đầu, đối với ánh mắt của chính mình không tin tưởng đến cực điểm.
“Phải không?”
Chuyển tới đề tài này, hai người có điểm ngượng mặt, vì thế cả hai đều không nhắc lại, bắt đầu ăn cơm.
Lúc đang bỏ tiêu vào mì, Cao Quỹ phát hiện những ngón tay cầm chai của Đới Thanh phi thường xinh đẹp. Rất dài, tuy thật gầy, nhưng các đốt ngón tay và khung xương lại không rõ ràng, Rất giống dáng người của anh, tay anh cũng có bộ dạng khá tinh xảo. Móng tay đều được cắt thật ngắn, thật gọn gàng. Phi thường có mỹ cảm. Hơn nữa quần áo cổ tay của anh cũng vô cùng sạch sẽ, từ đó có thể thấy anh là một người có thưởng thức, cũng rất tỷ mỷ.
“Cậu cũng cần tiêu?”Nhận thấy Cao Quỹ đang nhìn tay anh, Đới Thanh đem lọ tiêu đưa cho cậu.
“Không phải, em đang xem tay của quản lí.”Cao Quỹ giơ tay trái lên, nhìn nhìn, tay của cậu rất lớn, các đót ngón tay cũng tương đối thô, chỗ bàn tay còn có chút bẩn, cổ tay áo qua một ngày đêm làm việc, bụi cũng dính đầy, “So với quản lí, em thật sự là rất lôi thôi.”
Đời Thanh mỉm cười không nói, đưa ra cho cậu chiếc khăn tay ướt sạch,”Lau tay một chút đi, bệnh vào từ miệng.”
Cao Quỹ nhận khăn tay, vừa lau hai ba cái khăn tay liền đen, khiến cậu có chút ngượng ngùng, “Quả nhiên là rất bẩn, hại Quản lí cơm không ngon.”
“Không sao. Nếu có thể rửa tay sạch một chút thì tốt hơn cho sức khỏe.”
“Đó là thói quen không được tốt lắm.”Cao Quỹ cười khan vài tiếng.
Cũng cùng một dạng lời nói, lần đầu tiên thì cảm thấy hơi khó nghe, thậm chí còn nghĩ Đới Thanh có chút ẻo lả. Nhưng lần thứ hai, Cao Quỹ lại có cảm giác hoàn toàn bất đồng so với sự phản cảm của lần đầu tiên. Cẩn thận nghĩ lại thì thật ra Đới Thanh nói với cậu chỉ muốn tốt cho cậu. Đới Thanh vừa là thầy vừa là bạn, chỉ dẫn, quan tâm cậu. Vậy mà cậu còn không cảm kích. Cậu thật bại là xứng đáng. Nghĩ đến đây, Cao Quỹ ngẩng đầu gọi Đới Thanh,”Quản lí!”
“Ừ?”
“Cảm ơn!”
“Cảm ơn cái gì?”
“Cảm ơn anh một mực chỉ dẫn em, cũng cảm ơn anh đã thuê em. Còn có cảm ơn anh đã ăn cơm cùng em.”
“Thuê cậu là bởi vì cậu có thực lực, chỉ dẫn cậu, cậu làm tốt tôi cũng được thưởng. Cùng nhau ăn cơm, vừa vặn lúc bụng tôi cũng đói. Không có gì phải cảm ơn.” Đới Thanh cúi đầu tiếp tục ăn mỳ, cũng không nghĩ rằng bản thân đã làm chuyện gì đáng cho Cao Quỹ cảm tạ.
“Về sau cũng mong anh tiếp tục chiếu cố em a.”Cao Quỹ không để ý anh dùng mà chắp tay, thẳng vào chủ đề.
“Tất nhiên.”
Đạt được mục đích. Cao Quỹ cảm thấy mỹ mãn, tiếp tục từng ngụm từng ngụm ăn mỳ, tâm tình trở nên sáng lạn. Nhanh chóng giải quyết bát mỳ, sức sống mười phần hét to một tiếng, “Thêm một chén nữa.”
Sau khi ăn xong cơm chiều, hai người cùng nhau rời quán rượu. Tháng mười thời tiết chợt nóng chợt lạnh. Đặc biệt là buổi tối, gió thổi qua có chút cảm giác man mát. Cao Quỹ vừa liên tục đánh mấy cái hắt xì, Đời Thanh bên cạnh liền đưa giấy cho cậu.
“Quản lí anh thật sự cái gì cũng có, thật cẩn thận a.”
“Một mình nên có thói quen.”
“Quản lí không có bạn gái à? Anh nếu kết hôn nhất định sẽ là một người chồng tốt.”
Tuy rằng Cao Quỹ cũng có quen bạn gái, nhưng cậu rõ ràng chính cậu không phải là loại người am hiểu dỗ dành con gái, biết quan tâm chiếu cố các nàng cẩn thận. Cũng vì tính cách của chính mình, Cao Quỹ kết giao bạn gái thường chọn loại hình ôn nhu đáng yêu, am hiểu ý người và cẩn thận. Nếu Đới Thanh là con gái, thật sự sẽ là nửa kia lí tưởng trong cảm nhận của của cậu.
“Tôi dự định độc thân.” Đới Thanh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Cao Quỹ, rồi lại lập tức cúi xuống nhìn mũi giày của bản thân.
“Vậy hẳn là có rất nhiều phụ nữ khóc tới chết đi.”Cao Quỹ cười ha ha, Đới Thanh cũng cười lên theo cậu.
Không biết lúc nào mà hai người đã đi đến đường lớn, Cao Quỹ vừa chuẩn bị đón xe, Đới Thanh gọi cậu lại, ”Có cần tôi tiễn cậu một đoạn không? Tôi có lái xe đên.”
“Em quên là quản lí có xe riêng.”Cao Quỹ nhớ tới lần trước tụ hội, Đới Thanh vì uống rượu nên mới đi xe taxi trở về, “Có gây phiền toái hay không?”
Đới Thanh xoay người cười,” Đi thôi!”
Hai người ngồi vào trong xe, Cao Quỹ nói địa chỉ của mình, sau đó ngồi chờ Đới Thanh lái xe, đợi trong chốc lát, chỉ thấy Đới Thanh đang nhìn cậu.
“Làm sao vậy? Có phải là không tiện đường không? Chi bằng để em đi xuống cũng được.”
Đới Thanh lắc lắc đầu, khẽ thở dàu,”Cậu sao lại giống con nít thế? Loại việc nhỏ như thắt dây an toàn cũng cần người khác nhắc nhở?” Nói xong, anh khom lừng nghiên mình qua giúp Cao Quỹ thắt đai an toàn.
Cao Quỹ vẻ mặt vô tội nhìn Đới Thanh. Lúc anh cúi đầu lộ ra chiếc cổ trắng tinh tế, một cỗ mùi hương thản nhiên từ người Đới Thanh bay tới, không phải nước hoa mà có điểm giống xà phòng hoặc sữa tắm, nhẹ nhàng, nhưng rất dễ chịu. Lúc anh ngẩng đầu, mái tóc đen mềm mại vô tình xẹt qua chóp mũi Cao Quỹ, có chút ngứa làm cậu nhịn không được hắt xì.
“Làm sao vậy?”
“Không có!”Cao Quỹ nhịn không được nở nụ cười, ”Tóc quản lí đụng vào cái mũi của em, thực ngứa a.”
“Thực xin lỗi.”Đới Thanh mỉm cười nhìn phía trước, khởi động xe. Hai người ở trong xe không nói lời nào, cảm giác có điểm kỳ quái. Vì thế Cao Quỹ tìm chuyện để nói.
“Quản lí, anh dùng sữa tắm hiệu gì a? Người anh rất thơm nha!”
“Rất thơm sao?”Đới Thanh nhếch khóe miệng, nói ra nhãn hiệu. Theo sau lại bồi thêm một câu, ”Cái hương vị kia rất nhạt, mũi cậu chắc là mũi cún a.”
Cao Quỹ cười ha ha, giải thích,”Đúng là rất nhạt, nhưng mà vô cùng dễ ngửi. Em cũng dùng xà phòng mà không biết có hương vị gì hay không.” Nói xong ngửi ngửi cánh tay của mình.
Đới Thanh quay đầu nhìn cậu một cái, thay cậu trả lời,”Có!”
“Vị đạo như thế nào? Em sao không ngửi không ra?”
Đới Thanh cười nhưng không đáp.
“Anh lừa em!”Cao Quỹ ngồi trở lại vị trí. Có lẽ Đới Thanh lớn hơn cậu, nhưng tính tình cả hai lại hợp nhau. Tuy là thủ trưởng, nhưng ở trước mặt anh, bản thân lại không có chút khẩn trương, ngược lại thường xuyên có chút biểu hiện trẻ con. Nghĩ đến đây Cao Quỹ không nhịn được phì cười.
Cậu cười, Đới Thanh liền nhìn thấy,”Cười chuyện gì?”
“Không có gì.”
Hai người nhìn thoáng quá nhau, không nói mà hiểu, lắc lắc đầu.
“Nghe nhạc không?”
“Cũng được.”
Đới Thân thò tay mở CD, trong xe vang lên tiếng nhạc. Là một bài hát tiếng Anh “Yesterday once more”.
“Quản lí rõ ràng còn thực trẻ, thế mà sở thích lại giống mấy ông già a.”
“Tôi chính là già thật rồi. Làm sao có thể so với người trẻ tuổi các cậu.” Đới Thanh theo nhạc khẽ hừ nhẹ đáp trả, “Các cậu trẻ tuổi, làm chuyện gì cũng đều nghĩ tiến về phía trước, còn người già chúng tôi lại thích nhớ lại chuyện cũ. Cho nên nghe loại nhạc như “Yesterday once more” này là thích hợp nhất.”
“Quản lí rốt cuộc nhiêu tuổi, luôn nói chính mình già a.”Cao Quỹ kỳ quái nhìn Đới Thanh, nhìn thế nào thì anh vẫn tương đối trẻ tuổi.
“Hỏi tuổi của người khác là không lễ phép nha.”Đới Thanh nói trong ngôn từ là chỉ trách, nhưng trong giọng điệu lại không có chút nào chỉ trích, rõ ràng là đang nói giỡn.
“Rốt cuộc là bao nhiêu tuổi?”Cao Quỹ chưa từ bỏ ý định truy hỏi.
“Ba mươi hai.”
“Một chút cũng nhìn không ra, em còn nghĩ quản lí chỉ lớn hơn em hai ba tuổi thôi.”
“So với cậu lớn hơn nhiều. Không nghĩ tới tôi lại già như vậy đi.”
“Tám tuổi kỳ thật cũng tốt, chứ em có một người chú họ chỉ lớn hơn em có sáu tuổi, nhưng bối phận của em lại nhỏ hơn. Còn có một người dì lớn hơn năm tuổi nữa a. Thực thảm!”
“Vậy sao?” Đới Thanh nắm chặt tay lái, nhìn phía trước yên lặng lái xe, không có nhắc lại.
Trong xe trở nên an tĩnh, chỉ có âm thanh trong sáng mà độc đáo một lần lại một lần hát,
“When they get to the part where he‘s breaking her heart
It can really make me cry just like before.
It‘s yesterday once more...”
*
Sau khi về nhà, Cao Quỹ vừa mới rút cái chìa khóa ra, chợt nghe trong phòng khác có tiếng điện thoại bàn vang, mở cửa đi vào vừa kịp lúc để nghe máy.
“Rốt cuộc cũng gặp được cậu, sao mà trễ như vậy mới về nhà nha?”Kiểu nói chuyện không đầu không đuôi, chỉ có một người, chính là bạn học cũ Tiếu Thiện. Cũng chính là người đi phỏng vấn công ty S nhưng vì nói lắp mà bị loại.
“Tìm tớ để làm gì?”Cao Quỹ không chút hình tượng đem chân gác lên bàn trà, cả người ngồi phịch trên sô pha, hung tợn hỏi.
“Có buổi họp lớp, cậu có đến hay không?”
“Thực rảnh rỗi a, mới rời trường có vài ngày nha? Họp lớp? Mất công các cậu nghĩ ra a.” Đối với đề nghị của Tiếu Thiện, Cao Quỹ quả thực rất là khinh thường.
“Cậu như thế nào vẫn máu lạnh đến vậy a?” Tiếu Thiện đối với thái độ của Cao Quỹ tương đối bất mãn, “Rất nhiều bạn học vừa rời trường, chưa thích ứng với xã hội, họp lại với nhau, trao đổi chút kinh nghiệm cũng tốt nha!”
“Không phải cậu đã tìm được công việc rồi sao? Như thế nào mà còn dài dòng như vậy? Người khác thế nào cậu quan tâm làm gì a? Cái tật xấu ‘Bắt chó đi cày’ của cậu sao mà không đổi được thế?” Đối với cái đầu đầy nhiệt tâm của Tiếu Thiện, Cao Quỹ luôn luôn bất mãn. Nếu không có chút quan hệ thân thích, cậu không thèm chiếu cố cậu ta đâu. Trong cái xã hội như thế này, thiện lương nhiệt tình dùng được cái rắm. Làm người phải biết dựa vào chính mình.
“Dù sao tớ cũng gởi thiệp mời cho cậu rồi. Thời gian địa điểm đều được viết rõ ràng. Cậu nếu rảnh thì đến chơi một chút cũng được. Hoàng Y Lị cũng tới. Cô ấy không phải là bạn gái cũ của cậu sao? Không chừng các cậu còn thể nối lại tình xưa đó.”
Đây thực sự là chuyện buồn cười nhất trên đời này. Cao Quỹ nhịn không được mà hoài nghi về chỉ số thông minh của Tiếu Thiện. Nghĩ cậu là loại người thích hối hận sao. Loại chuyện ”Gương vỡ lại lành”này đối với Cao Quỹ căn bản chỉ là chuyện cổ tích. Lúc trước cậu bỏ Hoàng Y Lị là bởi vì không chịu nổi tính đại tiểu thư của cô ta. Cậu tuy thích người đẹp, nhưng chỉ có bộ dạng xinh đẹp thì có ích lợi gì.
“Đừng nói hươu nói vượn, chuyện đó căn bản không có khả năng.”
“Đừng trách tớ không báo cậu trước, gần đây Hoàng Y Lị có hỏi tớ về tình trạng của cậu đó. Tuy cậu không có ý đó, nhưng người ta tựa hồ đối với cậu nhớ mãi không quên nha.”
“Cậu là đồ đầu óc ít thần kinh, nói cho cô ta làm gì?”
“Tớ đây sao biết được cậu không muốn tái hợp cùng cô ta? Ta còn nghĩ các cậu chỉ là giận dỗi vu vơ thôi.”
“Ngu ngốc.” Cao Quỹ nắm chặt điện thoại, tức giận đến nỗi nói không ra lời.
“Cha của Hoàng Y Lị rất có quyền lực, tôi nghĩ nếu các cậu quen nhau, ít nhất cậu cũng có thể rút ngắn đi năm hay mười năm phấn đấu.”
“Tớ tuy rằng thực dụng, nhưng mà còn chưa tới nỗi bán mình.”
Cao Quỹ nhìn đôi bàn tay của chính mình, vô cùng tự tin nói, “Cho dù tớ muốn tìm cơ hội phát triển, cũng không có ý định biến bản thân thành nô lệ. Tớ không có khả năng chịu nổi tính tiểu thư của cô ta. Tớ thích người đẹp dịu dàng, loại người lớn lên chỉ được cái xinh đẹp, tính cách lại bốc đồng muốn chết, thứ cho kẻ hèn bất tài.”
“Vậy sao lúc trước cậu lại cùng cô ta quen nhau?”
“Liên quan đến cậu sao?”Cao Quỹ không nghĩ nói cho Tiếu Thiện, lúc đó thực sự là vì hư vinh. Thật ra có một người bạn gái xinh đẹp bên mình là rất có mặt mũi. Bất quá … Cao Quỹ lắc lắc đầu, cô bạn gái cũ này khuôn mặt và tính xấu của cô nàng hoàn toàn tỉ lệ thuận với nhau. Kết giao một tháng, cãi nhau ba mươi ngày. Ăn không tiêu! Không chia tay mới là chuyện lạ.
“Chậc. Vậy cái buổi họp lớp kia cậu tới hay không tới?”
“Tính sau đi, có thời gian sẽ đi, không có thời gian thì tớ xin kiếu.”
Đề tài bắt đầu lặp lại, chứng tỏ hai người đã không còn chuyện để nói, Cao Quỹ không khách khí liền nói tạm biệt, liền đem điện thoại tắt máy. Về chuyện bạn gái cũ, Cao Quỹ một chút cũng không có cảm giác muốn quay lại. Bởi vì có vẻ ngoài xuất chúng và năng lực không tầm thường, từ lúc mười sáu tuổi đã có rất nhiều người thích cậu.
Cũng bởi vì tính cách của mình, cậu rất khó cùng người khác kết giao lâu dài. Cậu thích người đẹp, nhưng phải là loại tính tình ôn nhu. Đầu năm nay, nữ nhân xinh đẹp, không người nào không muốn được cưng chiều, được dụng tâm che chở. Mà cậu lại không phải loại người có thể cẩn thận chăm sóc người khác, đối với bạn gái không thèm quan tâm, lại không có tính nhẫn nại cũng không thèm thỏa hiệp. Có đôi khi đối phương phát cáu nói chia tay. Cậu liền thật sự chấm dứt. Cho dù đối phương có ý nối lại tình xưa, cậu cũng không thấy có chuyện gì phải hòa hảo.
Lúc ấy bộ phim Pháp do Luc Besson đạo diễn “Sát thủ không lạnh lùng” tương đối phổ biến, vì thế nhiều người gọi Cao Quỹ thành “Sát Thủ rất lạnh lùng”. Cái tên hiệu này vẫn đi theo Cao Quỹ tận đến khi cậu tốt nghiệp.
Kỳ thật, Cao Quỹ cũng có điểm oan uổng, cho tới tận bây giờ cũng không có cảm giác được mất đi một người thì có gì đáng lo ngại, tự nhiên cũng không chút luyến tiếc mà buông tay. Nói trắng ra, chính là không có gặp được người yêu chân chính cho nên lý trí cũng biết rõ, yêu mà không trầm mê thì còn gì là yêu?
Cao Quỹ ngáp dài đi vào phòng tắm, cởi quần áo rồi chỉnh nhiệt độ nước cao lên một chút. Bởi vì phòng thuê không có trang bị bồn tắm, cho nên chỉ có thể đứng tắm vòi sen. Lúc sử dụng xà phòng, Cao Quỹ chợt nhớ rằng Đới Thanh nói trên người cậu cũng có mùi hương, lại ngửi ngửi cánh tay của mình, nhưng mà vẫn không ngửi ra cái gì. Nghĩ đến mùi hương nhẹ nhàng trong cổ Đới Thanh, thật sự rất dễ chịu. Cao Quỹ quyết định đi mua loại sữa tắm đó.
Trở lại giường, đầu vừa mới chạm vào gối, Cao Quỹ liền ngủ say.
Một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau, bởi vì là ngày nghỉ cho nên Cao Quỹ nghĩ muốn ngủ nướng. Lại bị tiếng điện thoại đánh thức. Ôm đầu, Cao Quỹ tức giận cầm điện thoại, “Alo!”
Tựa hồ bị giọng điện của cậu làm sợ hãi, đầu bên kia điện thoại hơi sửng sốt một chút, một lát sau, âm thanh rõ ràng mới từ từ truyền tới,”Quấy rầy giấc ngủ của cậu sao?”
“A, là quản lí!”Nghe được âm thanh kia, cơn buồn ngủ của Cao Quỹ tiêu hơn phân nữa, “Xấu hổ quá, em còn tưởng là bạn học cũ của em. Hôm nay là ngày nghỉ… Cho nên em dậy muộn một chút.”
“Tôi vô ý thật, làm phiền đến cậu. Vậy cậu tiếp tục ngủ đi, tôi cúp máy đây.”
“Không sao không sao, em cũng tỉnh rồi.” Giỡn hoài, làm sao có thể lưu lại ấn tượng cho thủ trường rằng mình là một người lười biếng. Cao Quỹ vội vàng mở miệng, ”Quản lí tìm em có chuyện gì sao?”
“Do dự án trước của cậu không được chọn, cho nên tôi hỏi thử trong thời gian nghỉ ngơi này cậu có kế hoạch gì không. Nếu không, chúng ta có thể đi xem một vài sản phẩm tuyên truyền, mở rộng …”
“Thật vậy sao? Tốt quá.”Không đợi Đới Thanh nói xong, Cao Quỹ khẩn cấp liên tục gật đầu. Học tập kinh nghiệm của tiền bối so với chính mình mày mò đương nhiên tốt hơn nhiều.
“Có thể chờ em 5 phút không? Em lập tức thay đồ rửa mặt. Chúng ta gặp nhau ở nơi nào?”
Ở đầu kia điện thoại Đới Thanh nhẹ nhàng cười,”Cậu không cần gấp, từ từ cũng được. Tôi lái xe tới đón cậu. Khoảng nửa tiếng nữa được không? Thời gian còn sớm, đón cậu rồi chúng ta đi ăn điểm tâm trước, sau đó mới đi xem. Cậu từ từ làm, tôi chờ cậu.”
Vừa định nói, khỏi cần dùng điểm tâm, chợt nhớ đến Đới Thanh rất coi trọng bữa sáng, Cao Quỹ vẫn là ngoan ngoan ngậm miệng. Khách khí vài câu rồi tắt điện thoại, dùng tốc độ trăm mét trên giây chạy vào phòng tắm, đánh răng, rửa mặt, lúc cạo râu, vì quá vội vàng nên không cẩn thận làm xước một đường nhỏ ở cằm.
Vì vết xước rất nhở, cậu cũng không để ý, tùy tiện đem máu lau khô, trở về phòng, thay một bộ đồ nhẹ nhàng. Áo khoác vàng nhạt, quần màu cà phê. Kiểm tra bóp da di động. Tuy rằng thời gian còn dư nhiều, nhưng đằng nào cũng không thể để cho thủ trưởng chờ mình. Vì vậy cậu vội vội vàng vàng chạy xuống dưới lầu.
Vừa mới đi ra cổng chính, liền thấy chiếc xe trắng đậu ở một chỗ gần đó. So với thời gian đã hẹn còn sớm hơn khoảng mười phút, nhìn thấy trên tay anh cầm di động, Cao Quỹ lập tức hiểu ra.
Gõ cửa kính thủy tinh của anh, Đới Thanh liền hạ nó xuống,”Nhanh vậy sao?”
“Quản lí hẳn là đã sớm đến nhà em đi. Rồi sợ em không kịp nên mới nói nữa giờ nửa mới qua đón em?”Ngồi vào trong xe, Cao Quỹ một lời nói toạc móng heo.
Đới Thanh nhìn cậu một cái, quay đầu cười cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Ngược lại hỏi cậu,”Đi đâu ăn sáng đây?”
“Em không biết, đối với bữa ăn sáng thì anh cũng biết đó, em không để ý.”
Đới Thanh trừng mắt nhìn cậu, trong mắt mang theo ý trách cứ nồng đậm.
“Hảo hảo hảo, em biết rồi. Về sau em nhất định ăn.”Cao Quỹ giơ tay đầu hàng.
Đừng trách tôi dông dài, bữa sáng đối với con người rất quan trọng. Tôi sợ cậu qua thời gian dài, thân thể chịu không nổi.”Nói xong Đới Thanh chợt thấy miệng vết thương trên cằm Cao Quỹ,”Cằm cậu bị sao vậy?”
“Nơi này phải không?”Cao Quỹ sờ miệng vết thương,”Cạo râu có chút không cẩn thận, gây ra chút thương tích nhỏ.”
Đới Thanh lắc lắc đầu, lái xe đi vòng một vòng lớn, đến một cửa hàng thuốc nhỏ thì dừng xe.
Cao Quỹ kỳ quái nhìn anh, thấy anh chạy vào hiệu thuốc, sau khoảng năm phút thì rời cửa hàng, mang theo một cái túi nhỏ, sau đó ngồi vào trong xe.
“Làm sao vậy?”
Đới Thanh không nói chuyện, mở gói nhỏ ra, cầm nước sát trùng cẩn thận chà lên mặt Cao Quỹ, cuối cùng lấy ra băng dán, nhẹ nhàng dán lên cằm Cao Quỹ. Sau đó đem một gói to cho hắn, ”Miệng vết thương nhỏ nhưng không được chủ quan, bên trong có thuốc hạ nhiệt, lỡ như thấy không khỏe thì nhớ uống vào.”
Cao Quỹ sờ cầm, trong lòng có chút ngạc nhiên về Đới Thanh, nhưng mà được người khác quan tâm như thế, vẫn nhịn không được có điểm vui vẻ.
“Cảm ơn anh.”
“Về sau cẩn thận một chút.”
./.
Một tràng pháo tay cho bé Tiểu Lãn Lãn nào.
Chúc mừng đệ đã hoàn thành chap truyện đầu tiên trong sự nghiệp edit của đệ ^^
“Không nghĩ tới cậu là một người chăm uống.” Ngay lúc Cao Quỹ buồn bực cực điểm thì một bóng người ngồi xuống đối diện cậu.
“Là anh a, quản lí.” Đang phát tiết mà bị bắt gặp, Cao Quỹ có chút ngượng ngùng sờ sờ đầu, chưa đánh đã khai, nói,”Kỳ thật, chuyện dư án em cũng không muốn nghĩ nhiều. Chỉ là có điểm buồn bực, nhưng mà một mình ăn cơm càng ăn thì lại càng khó chịu.”
“Tôi hiểu mà.” Đới Thanh cởi áo khoác ngoài, treo lên, rồi cầm thực đơn, gọi một chén mỳ, bỏ thực đơn rồi hỏi cậu,”Có muốn tôi uống cùng cậu vài chén không?”
“Không cần, hai chúng ta đều không dễ say, không có tác dụng đâu.” Cao Quỹ lắc đầu, nghĩ phương pháp của mình thực ngu, cảm thấy đề nghị của mình vừa đơn thuần lại không có tính xây dựng.
“Xem ra tửu lượng luyện được quá mạnh cũng có chỗ không tốt.”
“Ai nói không có chứ.”
Có người cùng trò chuyện, cảm giác thật liền khác hẳn. Cao Quỹ nhịn không được nở nụ cười. Uống tới lúc bình rượu bị ném sang một bên, cậu cũng kêu một chén mì.
“Tiệm này tuy rằng nhỏ, nhưng đồ ăn thì rất ngon.” Đới Thanh nhìn bốn phía, “Chờ trời trở nên lạnh một chút, còn có bán ma lạt năng. Có thể ăn mè không?”
“Có thể ăn.”Cao Quỹ tò mò nhìn Đới Thanh, anh luôn làm cậu có cảm giác khó tin, Đới Thanh bộ dạng bên ngoài mang khí chất sang trọng, không nghĩ tới anh cư nhiên là loại người thường xuyên đến quán nhỏ như thế này, rồi lại có thể ăn loại đồ ăn kích thích khẩu vị như ma lạt năng.
“Quản lí cũng có thể ăn sao?”
“Tôi vốn là người Hồ Nam. Mà người Hồ Nam hẳn là ăn ma lạt có tiếng đi.” Đới Thanh nở nụ cười.
“Em còn nghĩ rằng người Hồ Nam là loại hình mạnh mẽ, không nghĩ tới quản lí lại thực ôn nhu a.” Cao Quỹ liên tục lắc đầu, đối với ánh mắt của chính mình không tin tưởng đến cực điểm.
“Phải không?”
Chuyển tới đề tài này, hai người có điểm ngượng mặt, vì thế cả hai đều không nhắc lại, bắt đầu ăn cơm.
Lúc đang bỏ tiêu vào mì, Cao Quỹ phát hiện những ngón tay cầm chai của Đới Thanh phi thường xinh đẹp. Rất dài, tuy thật gầy, nhưng các đốt ngón tay và khung xương lại không rõ ràng, Rất giống dáng người của anh, tay anh cũng có bộ dạng khá tinh xảo. Móng tay đều được cắt thật ngắn, thật gọn gàng. Phi thường có mỹ cảm. Hơn nữa quần áo cổ tay của anh cũng vô cùng sạch sẽ, từ đó có thể thấy anh là một người có thưởng thức, cũng rất tỷ mỷ.
“Cậu cũng cần tiêu?”Nhận thấy Cao Quỹ đang nhìn tay anh, Đới Thanh đem lọ tiêu đưa cho cậu.
“Không phải, em đang xem tay của quản lí.”Cao Quỹ giơ tay trái lên, nhìn nhìn, tay của cậu rất lớn, các đót ngón tay cũng tương đối thô, chỗ bàn tay còn có chút bẩn, cổ tay áo qua một ngày đêm làm việc, bụi cũng dính đầy, “So với quản lí, em thật sự là rất lôi thôi.”
Đời Thanh mỉm cười không nói, đưa ra cho cậu chiếc khăn tay ướt sạch,”Lau tay một chút đi, bệnh vào từ miệng.”
Cao Quỹ nhận khăn tay, vừa lau hai ba cái khăn tay liền đen, khiến cậu có chút ngượng ngùng, “Quả nhiên là rất bẩn, hại Quản lí cơm không ngon.”
“Không sao. Nếu có thể rửa tay sạch một chút thì tốt hơn cho sức khỏe.”
“Đó là thói quen không được tốt lắm.”Cao Quỹ cười khan vài tiếng.
Cũng cùng một dạng lời nói, lần đầu tiên thì cảm thấy hơi khó nghe, thậm chí còn nghĩ Đới Thanh có chút ẻo lả. Nhưng lần thứ hai, Cao Quỹ lại có cảm giác hoàn toàn bất đồng so với sự phản cảm của lần đầu tiên. Cẩn thận nghĩ lại thì thật ra Đới Thanh nói với cậu chỉ muốn tốt cho cậu. Đới Thanh vừa là thầy vừa là bạn, chỉ dẫn, quan tâm cậu. Vậy mà cậu còn không cảm kích. Cậu thật bại là xứng đáng. Nghĩ đến đây, Cao Quỹ ngẩng đầu gọi Đới Thanh,”Quản lí!”
“Ừ?”
“Cảm ơn!”
“Cảm ơn cái gì?”
“Cảm ơn anh một mực chỉ dẫn em, cũng cảm ơn anh đã thuê em. Còn có cảm ơn anh đã ăn cơm cùng em.”
“Thuê cậu là bởi vì cậu có thực lực, chỉ dẫn cậu, cậu làm tốt tôi cũng được thưởng. Cùng nhau ăn cơm, vừa vặn lúc bụng tôi cũng đói. Không có gì phải cảm ơn.” Đới Thanh cúi đầu tiếp tục ăn mỳ, cũng không nghĩ rằng bản thân đã làm chuyện gì đáng cho Cao Quỹ cảm tạ.
“Về sau cũng mong anh tiếp tục chiếu cố em a.”Cao Quỹ không để ý anh dùng mà chắp tay, thẳng vào chủ đề.
“Tất nhiên.”
Đạt được mục đích. Cao Quỹ cảm thấy mỹ mãn, tiếp tục từng ngụm từng ngụm ăn mỳ, tâm tình trở nên sáng lạn. Nhanh chóng giải quyết bát mỳ, sức sống mười phần hét to một tiếng, “Thêm một chén nữa.”
Sau khi ăn xong cơm chiều, hai người cùng nhau rời quán rượu. Tháng mười thời tiết chợt nóng chợt lạnh. Đặc biệt là buổi tối, gió thổi qua có chút cảm giác man mát. Cao Quỹ vừa liên tục đánh mấy cái hắt xì, Đời Thanh bên cạnh liền đưa giấy cho cậu.
“Quản lí anh thật sự cái gì cũng có, thật cẩn thận a.”
“Một mình nên có thói quen.”
“Quản lí không có bạn gái à? Anh nếu kết hôn nhất định sẽ là một người chồng tốt.”
Tuy rằng Cao Quỹ cũng có quen bạn gái, nhưng cậu rõ ràng chính cậu không phải là loại người am hiểu dỗ dành con gái, biết quan tâm chiếu cố các nàng cẩn thận. Cũng vì tính cách của chính mình, Cao Quỹ kết giao bạn gái thường chọn loại hình ôn nhu đáng yêu, am hiểu ý người và cẩn thận. Nếu Đới Thanh là con gái, thật sự sẽ là nửa kia lí tưởng trong cảm nhận của của cậu.
“Tôi dự định độc thân.” Đới Thanh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Cao Quỹ, rồi lại lập tức cúi xuống nhìn mũi giày của bản thân.
“Vậy hẳn là có rất nhiều phụ nữ khóc tới chết đi.”Cao Quỹ cười ha ha, Đới Thanh cũng cười lên theo cậu.
Không biết lúc nào mà hai người đã đi đến đường lớn, Cao Quỹ vừa chuẩn bị đón xe, Đới Thanh gọi cậu lại, ”Có cần tôi tiễn cậu một đoạn không? Tôi có lái xe đên.”
“Em quên là quản lí có xe riêng.”Cao Quỹ nhớ tới lần trước tụ hội, Đới Thanh vì uống rượu nên mới đi xe taxi trở về, “Có gây phiền toái hay không?”
Đới Thanh xoay người cười,” Đi thôi!”
Hai người ngồi vào trong xe, Cao Quỹ nói địa chỉ của mình, sau đó ngồi chờ Đới Thanh lái xe, đợi trong chốc lát, chỉ thấy Đới Thanh đang nhìn cậu.
“Làm sao vậy? Có phải là không tiện đường không? Chi bằng để em đi xuống cũng được.”
Đới Thanh lắc lắc đầu, khẽ thở dàu,”Cậu sao lại giống con nít thế? Loại việc nhỏ như thắt dây an toàn cũng cần người khác nhắc nhở?” Nói xong, anh khom lừng nghiên mình qua giúp Cao Quỹ thắt đai an toàn.
Cao Quỹ vẻ mặt vô tội nhìn Đới Thanh. Lúc anh cúi đầu lộ ra chiếc cổ trắng tinh tế, một cỗ mùi hương thản nhiên từ người Đới Thanh bay tới, không phải nước hoa mà có điểm giống xà phòng hoặc sữa tắm, nhẹ nhàng, nhưng rất dễ chịu. Lúc anh ngẩng đầu, mái tóc đen mềm mại vô tình xẹt qua chóp mũi Cao Quỹ, có chút ngứa làm cậu nhịn không được hắt xì.
“Làm sao vậy?”
“Không có!”Cao Quỹ nhịn không được nở nụ cười, ”Tóc quản lí đụng vào cái mũi của em, thực ngứa a.”
“Thực xin lỗi.”Đới Thanh mỉm cười nhìn phía trước, khởi động xe. Hai người ở trong xe không nói lời nào, cảm giác có điểm kỳ quái. Vì thế Cao Quỹ tìm chuyện để nói.
“Quản lí, anh dùng sữa tắm hiệu gì a? Người anh rất thơm nha!”
“Rất thơm sao?”Đới Thanh nhếch khóe miệng, nói ra nhãn hiệu. Theo sau lại bồi thêm một câu, ”Cái hương vị kia rất nhạt, mũi cậu chắc là mũi cún a.”
Cao Quỹ cười ha ha, giải thích,”Đúng là rất nhạt, nhưng mà vô cùng dễ ngửi. Em cũng dùng xà phòng mà không biết có hương vị gì hay không.” Nói xong ngửi ngửi cánh tay của mình.
Đới Thanh quay đầu nhìn cậu một cái, thay cậu trả lời,”Có!”
“Vị đạo như thế nào? Em sao không ngửi không ra?”
Đới Thanh cười nhưng không đáp.
“Anh lừa em!”Cao Quỹ ngồi trở lại vị trí. Có lẽ Đới Thanh lớn hơn cậu, nhưng tính tình cả hai lại hợp nhau. Tuy là thủ trưởng, nhưng ở trước mặt anh, bản thân lại không có chút khẩn trương, ngược lại thường xuyên có chút biểu hiện trẻ con. Nghĩ đến đây Cao Quỹ không nhịn được phì cười.
Cậu cười, Đới Thanh liền nhìn thấy,”Cười chuyện gì?”
“Không có gì.”
Hai người nhìn thoáng quá nhau, không nói mà hiểu, lắc lắc đầu.
“Nghe nhạc không?”
“Cũng được.”
Đới Thân thò tay mở CD, trong xe vang lên tiếng nhạc. Là một bài hát tiếng Anh “Yesterday once more”.
“Quản lí rõ ràng còn thực trẻ, thế mà sở thích lại giống mấy ông già a.”
“Tôi chính là già thật rồi. Làm sao có thể so với người trẻ tuổi các cậu.” Đới Thanh theo nhạc khẽ hừ nhẹ đáp trả, “Các cậu trẻ tuổi, làm chuyện gì cũng đều nghĩ tiến về phía trước, còn người già chúng tôi lại thích nhớ lại chuyện cũ. Cho nên nghe loại nhạc như “Yesterday once more” này là thích hợp nhất.”
“Quản lí rốt cuộc nhiêu tuổi, luôn nói chính mình già a.”Cao Quỹ kỳ quái nhìn Đới Thanh, nhìn thế nào thì anh vẫn tương đối trẻ tuổi.
“Hỏi tuổi của người khác là không lễ phép nha.”Đới Thanh nói trong ngôn từ là chỉ trách, nhưng trong giọng điệu lại không có chút nào chỉ trích, rõ ràng là đang nói giỡn.
“Rốt cuộc là bao nhiêu tuổi?”Cao Quỹ chưa từ bỏ ý định truy hỏi.
“Ba mươi hai.”
“Một chút cũng nhìn không ra, em còn nghĩ quản lí chỉ lớn hơn em hai ba tuổi thôi.”
“So với cậu lớn hơn nhiều. Không nghĩ tới tôi lại già như vậy đi.”
“Tám tuổi kỳ thật cũng tốt, chứ em có một người chú họ chỉ lớn hơn em có sáu tuổi, nhưng bối phận của em lại nhỏ hơn. Còn có một người dì lớn hơn năm tuổi nữa a. Thực thảm!”
“Vậy sao?” Đới Thanh nắm chặt tay lái, nhìn phía trước yên lặng lái xe, không có nhắc lại.
Trong xe trở nên an tĩnh, chỉ có âm thanh trong sáng mà độc đáo một lần lại một lần hát,
“When they get to the part where he‘s breaking her heart
It can really make me cry just like before.
It‘s yesterday once more...”
*
Sau khi về nhà, Cao Quỹ vừa mới rút cái chìa khóa ra, chợt nghe trong phòng khác có tiếng điện thoại bàn vang, mở cửa đi vào vừa kịp lúc để nghe máy.
“Rốt cuộc cũng gặp được cậu, sao mà trễ như vậy mới về nhà nha?”Kiểu nói chuyện không đầu không đuôi, chỉ có một người, chính là bạn học cũ Tiếu Thiện. Cũng chính là người đi phỏng vấn công ty S nhưng vì nói lắp mà bị loại.
“Tìm tớ để làm gì?”Cao Quỹ không chút hình tượng đem chân gác lên bàn trà, cả người ngồi phịch trên sô pha, hung tợn hỏi.
“Có buổi họp lớp, cậu có đến hay không?”
“Thực rảnh rỗi a, mới rời trường có vài ngày nha? Họp lớp? Mất công các cậu nghĩ ra a.” Đối với đề nghị của Tiếu Thiện, Cao Quỹ quả thực rất là khinh thường.
“Cậu như thế nào vẫn máu lạnh đến vậy a?” Tiếu Thiện đối với thái độ của Cao Quỹ tương đối bất mãn, “Rất nhiều bạn học vừa rời trường, chưa thích ứng với xã hội, họp lại với nhau, trao đổi chút kinh nghiệm cũng tốt nha!”
“Không phải cậu đã tìm được công việc rồi sao? Như thế nào mà còn dài dòng như vậy? Người khác thế nào cậu quan tâm làm gì a? Cái tật xấu ‘Bắt chó đi cày’ của cậu sao mà không đổi được thế?” Đối với cái đầu đầy nhiệt tâm của Tiếu Thiện, Cao Quỹ luôn luôn bất mãn. Nếu không có chút quan hệ thân thích, cậu không thèm chiếu cố cậu ta đâu. Trong cái xã hội như thế này, thiện lương nhiệt tình dùng được cái rắm. Làm người phải biết dựa vào chính mình.
“Dù sao tớ cũng gởi thiệp mời cho cậu rồi. Thời gian địa điểm đều được viết rõ ràng. Cậu nếu rảnh thì đến chơi một chút cũng được. Hoàng Y Lị cũng tới. Cô ấy không phải là bạn gái cũ của cậu sao? Không chừng các cậu còn thể nối lại tình xưa đó.”
Đây thực sự là chuyện buồn cười nhất trên đời này. Cao Quỹ nhịn không được mà hoài nghi về chỉ số thông minh của Tiếu Thiện. Nghĩ cậu là loại người thích hối hận sao. Loại chuyện ”Gương vỡ lại lành”này đối với Cao Quỹ căn bản chỉ là chuyện cổ tích. Lúc trước cậu bỏ Hoàng Y Lị là bởi vì không chịu nổi tính đại tiểu thư của cô ta. Cậu tuy thích người đẹp, nhưng chỉ có bộ dạng xinh đẹp thì có ích lợi gì.
“Đừng nói hươu nói vượn, chuyện đó căn bản không có khả năng.”
“Đừng trách tớ không báo cậu trước, gần đây Hoàng Y Lị có hỏi tớ về tình trạng của cậu đó. Tuy cậu không có ý đó, nhưng người ta tựa hồ đối với cậu nhớ mãi không quên nha.”
“Cậu là đồ đầu óc ít thần kinh, nói cho cô ta làm gì?”
“Tớ đây sao biết được cậu không muốn tái hợp cùng cô ta? Ta còn nghĩ các cậu chỉ là giận dỗi vu vơ thôi.”
“Ngu ngốc.” Cao Quỹ nắm chặt điện thoại, tức giận đến nỗi nói không ra lời.
“Cha của Hoàng Y Lị rất có quyền lực, tôi nghĩ nếu các cậu quen nhau, ít nhất cậu cũng có thể rút ngắn đi năm hay mười năm phấn đấu.”
“Tớ tuy rằng thực dụng, nhưng mà còn chưa tới nỗi bán mình.”
Cao Quỹ nhìn đôi bàn tay của chính mình, vô cùng tự tin nói, “Cho dù tớ muốn tìm cơ hội phát triển, cũng không có ý định biến bản thân thành nô lệ. Tớ không có khả năng chịu nổi tính tiểu thư của cô ta. Tớ thích người đẹp dịu dàng, loại người lớn lên chỉ được cái xinh đẹp, tính cách lại bốc đồng muốn chết, thứ cho kẻ hèn bất tài.”
“Vậy sao lúc trước cậu lại cùng cô ta quen nhau?”
“Liên quan đến cậu sao?”Cao Quỹ không nghĩ nói cho Tiếu Thiện, lúc đó thực sự là vì hư vinh. Thật ra có một người bạn gái xinh đẹp bên mình là rất có mặt mũi. Bất quá … Cao Quỹ lắc lắc đầu, cô bạn gái cũ này khuôn mặt và tính xấu của cô nàng hoàn toàn tỉ lệ thuận với nhau. Kết giao một tháng, cãi nhau ba mươi ngày. Ăn không tiêu! Không chia tay mới là chuyện lạ.
“Chậc. Vậy cái buổi họp lớp kia cậu tới hay không tới?”
“Tính sau đi, có thời gian sẽ đi, không có thời gian thì tớ xin kiếu.”
Đề tài bắt đầu lặp lại, chứng tỏ hai người đã không còn chuyện để nói, Cao Quỹ không khách khí liền nói tạm biệt, liền đem điện thoại tắt máy. Về chuyện bạn gái cũ, Cao Quỹ một chút cũng không có cảm giác muốn quay lại. Bởi vì có vẻ ngoài xuất chúng và năng lực không tầm thường, từ lúc mười sáu tuổi đã có rất nhiều người thích cậu.
Cũng bởi vì tính cách của mình, cậu rất khó cùng người khác kết giao lâu dài. Cậu thích người đẹp, nhưng phải là loại tính tình ôn nhu. Đầu năm nay, nữ nhân xinh đẹp, không người nào không muốn được cưng chiều, được dụng tâm che chở. Mà cậu lại không phải loại người có thể cẩn thận chăm sóc người khác, đối với bạn gái không thèm quan tâm, lại không có tính nhẫn nại cũng không thèm thỏa hiệp. Có đôi khi đối phương phát cáu nói chia tay. Cậu liền thật sự chấm dứt. Cho dù đối phương có ý nối lại tình xưa, cậu cũng không thấy có chuyện gì phải hòa hảo.
Lúc ấy bộ phim Pháp do Luc Besson đạo diễn “Sát thủ không lạnh lùng” tương đối phổ biến, vì thế nhiều người gọi Cao Quỹ thành “Sát Thủ rất lạnh lùng”. Cái tên hiệu này vẫn đi theo Cao Quỹ tận đến khi cậu tốt nghiệp.
Kỳ thật, Cao Quỹ cũng có điểm oan uổng, cho tới tận bây giờ cũng không có cảm giác được mất đi một người thì có gì đáng lo ngại, tự nhiên cũng không chút luyến tiếc mà buông tay. Nói trắng ra, chính là không có gặp được người yêu chân chính cho nên lý trí cũng biết rõ, yêu mà không trầm mê thì còn gì là yêu?
Cao Quỹ ngáp dài đi vào phòng tắm, cởi quần áo rồi chỉnh nhiệt độ nước cao lên một chút. Bởi vì phòng thuê không có trang bị bồn tắm, cho nên chỉ có thể đứng tắm vòi sen. Lúc sử dụng xà phòng, Cao Quỹ chợt nhớ rằng Đới Thanh nói trên người cậu cũng có mùi hương, lại ngửi ngửi cánh tay của mình, nhưng mà vẫn không ngửi ra cái gì. Nghĩ đến mùi hương nhẹ nhàng trong cổ Đới Thanh, thật sự rất dễ chịu. Cao Quỹ quyết định đi mua loại sữa tắm đó.
Trở lại giường, đầu vừa mới chạm vào gối, Cao Quỹ liền ngủ say.
Một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau, bởi vì là ngày nghỉ cho nên Cao Quỹ nghĩ muốn ngủ nướng. Lại bị tiếng điện thoại đánh thức. Ôm đầu, Cao Quỹ tức giận cầm điện thoại, “Alo!”
Tựa hồ bị giọng điện của cậu làm sợ hãi, đầu bên kia điện thoại hơi sửng sốt một chút, một lát sau, âm thanh rõ ràng mới từ từ truyền tới,”Quấy rầy giấc ngủ của cậu sao?”
“A, là quản lí!”Nghe được âm thanh kia, cơn buồn ngủ của Cao Quỹ tiêu hơn phân nữa, “Xấu hổ quá, em còn tưởng là bạn học cũ của em. Hôm nay là ngày nghỉ… Cho nên em dậy muộn một chút.”
“Tôi vô ý thật, làm phiền đến cậu. Vậy cậu tiếp tục ngủ đi, tôi cúp máy đây.”
“Không sao không sao, em cũng tỉnh rồi.” Giỡn hoài, làm sao có thể lưu lại ấn tượng cho thủ trường rằng mình là một người lười biếng. Cao Quỹ vội vàng mở miệng, ”Quản lí tìm em có chuyện gì sao?”
“Do dự án trước của cậu không được chọn, cho nên tôi hỏi thử trong thời gian nghỉ ngơi này cậu có kế hoạch gì không. Nếu không, chúng ta có thể đi xem một vài sản phẩm tuyên truyền, mở rộng …”
“Thật vậy sao? Tốt quá.”Không đợi Đới Thanh nói xong, Cao Quỹ khẩn cấp liên tục gật đầu. Học tập kinh nghiệm của tiền bối so với chính mình mày mò đương nhiên tốt hơn nhiều.
“Có thể chờ em 5 phút không? Em lập tức thay đồ rửa mặt. Chúng ta gặp nhau ở nơi nào?”
Ở đầu kia điện thoại Đới Thanh nhẹ nhàng cười,”Cậu không cần gấp, từ từ cũng được. Tôi lái xe tới đón cậu. Khoảng nửa tiếng nữa được không? Thời gian còn sớm, đón cậu rồi chúng ta đi ăn điểm tâm trước, sau đó mới đi xem. Cậu từ từ làm, tôi chờ cậu.”
Vừa định nói, khỏi cần dùng điểm tâm, chợt nhớ đến Đới Thanh rất coi trọng bữa sáng, Cao Quỹ vẫn là ngoan ngoan ngậm miệng. Khách khí vài câu rồi tắt điện thoại, dùng tốc độ trăm mét trên giây chạy vào phòng tắm, đánh răng, rửa mặt, lúc cạo râu, vì quá vội vàng nên không cẩn thận làm xước một đường nhỏ ở cằm.
Vì vết xước rất nhở, cậu cũng không để ý, tùy tiện đem máu lau khô, trở về phòng, thay một bộ đồ nhẹ nhàng. Áo khoác vàng nhạt, quần màu cà phê. Kiểm tra bóp da di động. Tuy rằng thời gian còn dư nhiều, nhưng đằng nào cũng không thể để cho thủ trưởng chờ mình. Vì vậy cậu vội vội vàng vàng chạy xuống dưới lầu.
Vừa mới đi ra cổng chính, liền thấy chiếc xe trắng đậu ở một chỗ gần đó. So với thời gian đã hẹn còn sớm hơn khoảng mười phút, nhìn thấy trên tay anh cầm di động, Cao Quỹ lập tức hiểu ra.
Gõ cửa kính thủy tinh của anh, Đới Thanh liền hạ nó xuống,”Nhanh vậy sao?”
“Quản lí hẳn là đã sớm đến nhà em đi. Rồi sợ em không kịp nên mới nói nữa giờ nửa mới qua đón em?”Ngồi vào trong xe, Cao Quỹ một lời nói toạc móng heo.
Đới Thanh nhìn cậu một cái, quay đầu cười cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Ngược lại hỏi cậu,”Đi đâu ăn sáng đây?”
“Em không biết, đối với bữa ăn sáng thì anh cũng biết đó, em không để ý.”
Đới Thanh trừng mắt nhìn cậu, trong mắt mang theo ý trách cứ nồng đậm.
“Hảo hảo hảo, em biết rồi. Về sau em nhất định ăn.”Cao Quỹ giơ tay đầu hàng.
Đừng trách tôi dông dài, bữa sáng đối với con người rất quan trọng. Tôi sợ cậu qua thời gian dài, thân thể chịu không nổi.”Nói xong Đới Thanh chợt thấy miệng vết thương trên cằm Cao Quỹ,”Cằm cậu bị sao vậy?”
“Nơi này phải không?”Cao Quỹ sờ miệng vết thương,”Cạo râu có chút không cẩn thận, gây ra chút thương tích nhỏ.”
Đới Thanh lắc lắc đầu, lái xe đi vòng một vòng lớn, đến một cửa hàng thuốc nhỏ thì dừng xe.
Cao Quỹ kỳ quái nhìn anh, thấy anh chạy vào hiệu thuốc, sau khoảng năm phút thì rời cửa hàng, mang theo một cái túi nhỏ, sau đó ngồi vào trong xe.
“Làm sao vậy?”
Đới Thanh không nói chuyện, mở gói nhỏ ra, cầm nước sát trùng cẩn thận chà lên mặt Cao Quỹ, cuối cùng lấy ra băng dán, nhẹ nhàng dán lên cằm Cao Quỹ. Sau đó đem một gói to cho hắn, ”Miệng vết thương nhỏ nhưng không được chủ quan, bên trong có thuốc hạ nhiệt, lỡ như thấy không khỏe thì nhớ uống vào.”
Cao Quỹ sờ cầm, trong lòng có chút ngạc nhiên về Đới Thanh, nhưng mà được người khác quan tâm như thế, vẫn nhịn không được có điểm vui vẻ.
“Cảm ơn anh.”
“Về sau cẩn thận một chút.”
./.
Một tràng pháo tay cho bé Tiểu Lãn Lãn nào.
Chúc mừng đệ đã hoàn thành chap truyện đầu tiên trong sự nghiệp edit của đệ ^^
Tác giả :
Phong Quá Vô Ngân