Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ
Chương 98: Xảy ra chuyện ngoài ý muốn
“A...” Khu vực khô khóc chợt bị chọc thủng, Điền Tâm Niệm đau đến còm lưng, sóng đau đớn còn chưa chậm lại, anh cũng không quan tâm động, không hề thương tiếc chiếm hữu.
Móng tay bấu vào cánh tay cơ bắp kiên cố của anh, cô cắn môi ẫn nhẫn, anh có ý xấu hành hạ cô.
Anh so với cô còn hiểu rõ thân thể của cô hơn, rất nhanh tìm đến nơi mẫn cảm của cô, rất dùng sức, làm cho cô mệt mỏi rã rời.
“A ——” Cô toàn thân run rẩy hét ra tiếng.
Môi mỏng hài lòng nhếch lên, trong mắt càng thêm tà ác, tại nơi mẫn cảm đùa giỡn, nghe cô không khống chế nỗi rên rỉ, lạnh lùng châm biếm nói, “Không phải là không muốn còn kêu lớn tiếng như vậy! Bị cưỡng bức cũng có thể kêu phóng túng được như vậy, thực sự là hạ tiện!”
Điền Tâm Niệm cắn môi, nhưng vẫn không đở được buột miệng rên rỉ, cô mắc cở mặt đỏ bừng, muốn giãy dụa lại bị đâm vào cả người yếu ớt vô lực chỉ có thể mặc cho anh tuỳ tiện đòi lấy, cô xấu hổ và giận dữ kêu to, “Ân Diệc Phong, tên biến thái này, tôi muốn ly hôn với anh!”
“A ~~ ly thì ly!” Ân Diệc Phong cũng cất cao giọng, giống như giận dỗi càng thêm dùng sức, nghe cô không khống chế được thét lên trong lòng mới thư thái vài phần.
Từ trong thân thể cô rút khỏi nắm hai chân của cô co hai chân cô lại nâng cao mông của cô làm nửa người trên của cô hoàn toàn dán ở trên giường sau đó từ phía sau thân không hề báo trước đi vào.
“A…” Cái tư thế này đi vào càng sâu hơn, Điền Tâm Niệm cắn áo gối dùng sức lắc đầu, cô không muốn với tư thế nhục nhã như vậy ở dưới người anh, nhưng mới vừa bò về phía trước đã bị lôi lại đổi lấy đòi càng sâu.
Một đêm, không biết bị anh hết lần này đến lần khác hành hạ bao nhiêu lần, lúc trước hoan ái, mặc dù anh cũng là dằn vặt cô chết đi sống lại, nhưng mà tối thiểu anh đòi cũng là dịu dàng, có thể để cho cô cũng cảm nhận được vui sướng, mà tối nay, cô không cảm giác được chút vui sướng nào, chỉ có đau đớn!
Cô đã bất tỉnh, anh liền bắt đầu hôn cô, dùng đầu lưỡi liếm cô, đem hết mọi thủ đoạn làm cho cô tỉnh dậy sau đó sẽ đòi một vòng mới.
Cuối cùng cô chịu không nổi, khóc la hét để anh buông cô ra, nhưng anh giống như ma quỷ, chỉ nhớ rõ chuyển động nguyên thủy nhất…
Cuối cùng tình trạng mệt rã rời anh mới buông ra, Điền Tâm Niệm tiếng khóc cũng khàn, nước mắt ràn rụa, tóc dán ở trên mặt vô cùng chật vật.
Mắt sưng đỏ vô thần nhìn trần nhà, chỉ còn tuyệt vọng.
Ân Diệc Phong không có ở lại trên giường, hút ra khỏi thân thể cô, đứng dậy mặc quần áo rồi rời khỏi phòng, một lát sau cô nghe được tiếng khởi động xe.
Ở ban đêm vắng vẻ có vẻ cực kỳ vang dội, xe vèo một tiếng liền biến mất.
Trong nháy mắt, trong mắt Điền Tâm Niệm từ từ mọc lên kiên định, Ân Diệc Phong, chúng ta kết thúc, hoàn toàn kết thúc, em vĩnh viễn cũng không muốn nhìn thấy anh!
Nước mắt chảy khô, cô mệt mỏi hết sức nhắm mắt, vốn cho rằng như vậy là có thể thoát khỏi anh, nhưng không nghĩ tới người đàn ông này ác liệt đến ngay cả trong mơ cũng không buông tha cho cô.
Cô chỉ muốn rời khỏi mà thôi, nhưng anh lại ở sau lưng theo sát không thôi, cô dùng sức đạp chân ga, phía sau là tiếng hô nổi giận của anh.
Cô lòng dạ rối bời quay tay lái, chỉ có một ý nghĩ trong đầu, cô muốn rời khỏi, chợt phía sau băng một tiếng vang thật lớn, ánh lửa vọt bầu trời…
“A ——” Điền Tâm Niệm kêu to từ trong mơ giật mình tỉnh giấc, trong đầu đều là hình ảnh khi xe Ân Diệc Phong nổ tung.
Lòng hốt hoảng kinh hoàng, tiếng gì thế?
Cô sửng sốt cả buổi mới hồi phục tinh thần lại, là điên thoại của cô lại vang lên, ngoài cửa sổ một chút ánh sao xuyên vào, trời còn chưa sáng, kim đồng hồ trên tường ở vị trí số ba.
Lúc này mà ai gọi điện thoại tới, nhìn tên Bùi Tuấn chớp động trên màn ảnh, trái tim của cô nặng nề nhảy một cái, bỗng nhiên dâng lên sợ hãi.
Nghe tiếng chuông điện thoại cũng không khỏi run rẩy, “Alô?”
“Anh hai đã xảy ra chuyện.”
Trong lòng Điền Tâm Niệm như dây cung kéo căng bất thình lình đứt.
Cô đã không nghe rõ Bùi Tuấn rốt cuộc nói cái gì, cô chỉ nhớ rõ trong lời nói của anh ta nặng nề, vang lên giấc mơ mới vừa rồi, cô hốt hoảng vén chăn lên, xuống giường, hai chân vô lực, cô chưa có đứng vững chợt té xuống đất.
Đau quá!
Nước mắt không khống chế được chảy ra, không biết là đau, hay là bị dọa sợ.
Bất chấp chân đang đau đớn, cô hốt hoảng đứng lên, mặc xong quần áo liền đi ra ngoài.
Nếu như ở trên xe cô vẫn tồn tại tâm lý may mắn, nghĩ anh trò đùa dai thôi, nhưng lúc cô nhìn thấy đứng Giang Ngọc Nhân và Ân Quyết trước cửa phòng phẫu thuật thì, lòng của cô hoàn toàn treo lên.
Cô nghe Lăng Hữu nói, “Anh hai chạy ngược hướng siêu tốc, đúng lúc đụng vào xe vận tải trước mặt…”
Thân thể run không còn thần sắc, rõ ràng cách hơn mười mét, cô dường như đi rất lâu.
Ân Quyết thấy cô trước, “Tâm Niệm.”
Cô ngẩng đầu hồi lâu mới phát ra tiếng, “Ba…” Nhưng tiếng nói lại khô khốc giống giấy nhám mài, “Anh ấy… Thế nào?”
Giang Ngọc Nhân một bên khóc sưng cả hai mắt, thấy cô tâm trạng đặc biệt kích động, đẩy vai của cô đánh cô, “Cô tới thật đúng lúc, cô nói cho tôi rõ đây rốt cuộc là như thế nào, người thật tốt sao lại tai nạn xe cộ?”
Lăng Hữu nắm bả vai của cô đẩy tới cô phía sau che chở cô, “Dì, dì đừng quá lo lắng anh hai sẽ không có chuyện gì.”
Ân Quyết cũng khuyên, nhưng mà thần sắc trên mặt cũng không nhẹ nhõm, “Ngọc Nhân, chuyện này và Tâm Niệm có liên quan gì, nó lại không ở hiện trường, đều là thằng nhỏ kia không biết nổi điên gì, siêu tốc thì thôi lại còn dám chạy ngược hướng, nó mượn lá gan trời mà!”
“Sao lại không có liên quan gì tới nó, nó là vợ của Diệc Phong, chồng mình hơn nửa đêm ở bên ngoài đua xe nó có thể không có trách nhiệm sao, nó có cố hoàn thành trách nhiệm của một người vợ sao?” Giang Ngọc Nhân chỉa về phía cô rống giận, tâm trạng hết sức kích động.
Thân thể Điền Tâm Niệm mềm nhũn, may là Lăng Hữu phản ứng nhanh vội vã tiếp được cô, đỡ cô đến một bên ghế ngồi xuống, vỗ bả vai của cô, “Đừng quá lo lắng, Bùi Tuấn ở bên trong không có chuyện gì đâu.”
Thân thể Điền Tâm Niệm nhẹ nhàng run, lấy tay che mặt, sợ hãi nước mắt cuồn cuộn ra, cúi đầu nỉ non, “Đều là tôi không tốt, là tôi không tốt, tôi không nên làm anh ấy tức giận…”
Nghĩ đến buổi tối hai người không vui, nếu như không phải cô nói ly hôn, anh cũng sẽ không kích động như vậy, siêu tốc, ngược hướng, cô chỉ là nghe cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía, cô không biết có như trong mơ kinh khủng như vậy không, nhưng tim cô cũng nhanh muốn ngừng.
Ở trên ti vi thấy thật nhiều hiện trường tai nạn xe cộ, cô không có cảm giác gì, hôm nay tin tức ngày mai đã biến thành chuyện cũ, nhiều nhất thì cảm thán thổn thức mấy cái, nhưng chuyện đến với mình, cái loại cảm giác đau tận xương cốt, giống như tận thế.
Giờ phút này, cô cái gì cũng không quan tâm, cũng không muốn để ý cái gì, cô chỉ muốn anh có thể bình an, chỉ cần anh có thể bình an vô sự!
Suy nghĩ kỹ, anh đối với cô cũng không phải không có tình cảm, nếu quả thật không có, vậy anh sau khi nghe cô nói ly hôn sẽ không tức giận như vậy, sẽ không liều mạng làm việc này, nếu như có thể làm lại một lần, cô tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn làm anh tức giận.
Không biết có phải là ông trời nghe được tiếng cầu xin của cô không, không biết qua bao lâu Bùi Tuấn mệt mỏi đi ra, phẫu thuật rất thành công, không có nguy hiểm tới mạng sống, gảy hai xương sườn, gảy xương đùi phải.
Bùi Tuấn nói may mà có túi hơi an toàn trong xe cứu anh xe, Ân Diệc Phong đã từng được lắp lại, chú trọng an toàn hơn, Điền Tâm Niệm chưa từng có một lần cảm ơn anh đã làm như vậy như thế.
Ân Diệc Phong được đẩy tới phòng bệnh, Giang Ngọc Nhân vội vã vào xem anh, trên giường bệnh, sắc mặt Ân Diệc Phong trắng bệch, cau mày, hốc mắt hơi lõm xuống, thoạt nhìn rất là tiều tụy, Giang Ngọc Nhân thấy con trai như vậy nước mắt đau lòng chảy ra, nói cái gì phải ở lại chờ anh tỉnh lại, cuối cùng vẫn là Ân Quyết nói hết lời mới khuyên bà về được.
Điền Tâm Niệm ở lại chăm sóc anh, bên giường bệnh các loại máy móc phát ra tiếng bí bo bí bo đơn điệu, có y tá ở bên cạnh kiểm tra huyết áp nhịp tim cho anh, một loạt những việc, cô nhìn không quen, chỉ là có chút hoài nghi, người trên giường bệnh mặt không có chút huyết sắc nào kia thực sự là Ân Diệc Phong vẫn luôn hăng hái sao?
Cô hy vọng nhìn anh vẫn luôn có thể vui vẻ, dù cho anh giống như trước nhục nhã cô, ức hiếp cô đều có thể, chỉ cần anh không có sao là tốt rồi.
Điền Tâm Niệm ngồi ở bên giường vẫn không nhúc nhích, chuyên chú nhìn mặt anh, rất sợ anh lại có bất trắc gì, Lăng Hữu đi vào nhìn cô nhìn chăm chú ngồi vỗ vỗ bả vai của cô, buồn cười hỏi cô, “Sợ?”
Cô mím môi không nói, nhưng hai tay trên đầu gối từ từ nắm chặt, Lăng Hữu nhếch nhếch môi, “Chị ngồi đã mấy tiếng, trời cũng sáng rồi, chị đi về nghỉ một chút đi, có em ở đây mà.”
Điền Tâm Niệm lắc đầu, sắc mặt của Ân Diệc Phong vẫn còn rất tái nhợt, cô không muốn đi, cô muốn chờ anh tỉnh lại.
“Chị đi về nghỉ trước đi, tối thiểu đi ăn một bữa cơm cũng tốt, chị nếu như ngã bệnh ai chăm sóc anh hai đây, vả lại, cũng lấy quần áo mới cho anh hai thay.”
Lúc này mới Điền Tâm Niệm gật đầu, đúng, phải lấy quần áo cho anh.
“Như vậy thì làm phiền cậu.”
Lăng Hữu nhướng mày, buồn cười nhìn cô, Điền Tâm Niệm có chút 囧, giữa tình cảm anh em người ta so với quan hệ anh với cô khá hơn nhiều.
**********************************************************
Điền Tâm Niệm mới vừa đi không lâu sau, Ân Diệc Phong liền tỉnh lại, chau mày, thật lâu mới phản ứng được mình đang ở bệnh viện.
Không nhìn Lăng Hữu thẳng đứng ở trước giường bệnh nói chuyện với anh, ánh mắt dạo qua một vòng trong phòng bệnh, xác định không nhìn thấy bóng dáng kia, mặt u ám lên ngay.
Lăng Hữu ôm cánh tay buồn cười nhìn anh, “Tìm ai thế? Chị dâu ngồi ở cái ghế kia mấy giờ, coi chừng anh cũng không chịu nghỉ ngơi, ghế có lẽ chắc còn rất nóng, anh có muốn sờ xem không, người ta mới vừa về nhà lấy cho anh quần áo để thay.”
Nghe vậy, mặt Ân Diệc Phong đầy mây chuyển trời trong, quay đầu trừng anh, “Nhiều chuyện, ai hỏi cô ấy chứ!”
Lăng Hữu buồn cười gật đầu, “Cứng đầu, anh không có hỏi, không biết là ai không thấy người thì mặt thối liền thế.”
Người nào đó thẹn quá thành giận, “Sao em nói nhảm nhiều như vậy, đi ra ngoài! Anh muốn nghỉ ngơi!”
Móng tay bấu vào cánh tay cơ bắp kiên cố của anh, cô cắn môi ẫn nhẫn, anh có ý xấu hành hạ cô.
Anh so với cô còn hiểu rõ thân thể của cô hơn, rất nhanh tìm đến nơi mẫn cảm của cô, rất dùng sức, làm cho cô mệt mỏi rã rời.
“A ——” Cô toàn thân run rẩy hét ra tiếng.
Môi mỏng hài lòng nhếch lên, trong mắt càng thêm tà ác, tại nơi mẫn cảm đùa giỡn, nghe cô không khống chế nỗi rên rỉ, lạnh lùng châm biếm nói, “Không phải là không muốn còn kêu lớn tiếng như vậy! Bị cưỡng bức cũng có thể kêu phóng túng được như vậy, thực sự là hạ tiện!”
Điền Tâm Niệm cắn môi, nhưng vẫn không đở được buột miệng rên rỉ, cô mắc cở mặt đỏ bừng, muốn giãy dụa lại bị đâm vào cả người yếu ớt vô lực chỉ có thể mặc cho anh tuỳ tiện đòi lấy, cô xấu hổ và giận dữ kêu to, “Ân Diệc Phong, tên biến thái này, tôi muốn ly hôn với anh!”
“A ~~ ly thì ly!” Ân Diệc Phong cũng cất cao giọng, giống như giận dỗi càng thêm dùng sức, nghe cô không khống chế được thét lên trong lòng mới thư thái vài phần.
Từ trong thân thể cô rút khỏi nắm hai chân của cô co hai chân cô lại nâng cao mông của cô làm nửa người trên của cô hoàn toàn dán ở trên giường sau đó từ phía sau thân không hề báo trước đi vào.
“A…” Cái tư thế này đi vào càng sâu hơn, Điền Tâm Niệm cắn áo gối dùng sức lắc đầu, cô không muốn với tư thế nhục nhã như vậy ở dưới người anh, nhưng mới vừa bò về phía trước đã bị lôi lại đổi lấy đòi càng sâu.
Một đêm, không biết bị anh hết lần này đến lần khác hành hạ bao nhiêu lần, lúc trước hoan ái, mặc dù anh cũng là dằn vặt cô chết đi sống lại, nhưng mà tối thiểu anh đòi cũng là dịu dàng, có thể để cho cô cũng cảm nhận được vui sướng, mà tối nay, cô không cảm giác được chút vui sướng nào, chỉ có đau đớn!
Cô đã bất tỉnh, anh liền bắt đầu hôn cô, dùng đầu lưỡi liếm cô, đem hết mọi thủ đoạn làm cho cô tỉnh dậy sau đó sẽ đòi một vòng mới.
Cuối cùng cô chịu không nổi, khóc la hét để anh buông cô ra, nhưng anh giống như ma quỷ, chỉ nhớ rõ chuyển động nguyên thủy nhất…
Cuối cùng tình trạng mệt rã rời anh mới buông ra, Điền Tâm Niệm tiếng khóc cũng khàn, nước mắt ràn rụa, tóc dán ở trên mặt vô cùng chật vật.
Mắt sưng đỏ vô thần nhìn trần nhà, chỉ còn tuyệt vọng.
Ân Diệc Phong không có ở lại trên giường, hút ra khỏi thân thể cô, đứng dậy mặc quần áo rồi rời khỏi phòng, một lát sau cô nghe được tiếng khởi động xe.
Ở ban đêm vắng vẻ có vẻ cực kỳ vang dội, xe vèo một tiếng liền biến mất.
Trong nháy mắt, trong mắt Điền Tâm Niệm từ từ mọc lên kiên định, Ân Diệc Phong, chúng ta kết thúc, hoàn toàn kết thúc, em vĩnh viễn cũng không muốn nhìn thấy anh!
Nước mắt chảy khô, cô mệt mỏi hết sức nhắm mắt, vốn cho rằng như vậy là có thể thoát khỏi anh, nhưng không nghĩ tới người đàn ông này ác liệt đến ngay cả trong mơ cũng không buông tha cho cô.
Cô chỉ muốn rời khỏi mà thôi, nhưng anh lại ở sau lưng theo sát không thôi, cô dùng sức đạp chân ga, phía sau là tiếng hô nổi giận của anh.
Cô lòng dạ rối bời quay tay lái, chỉ có một ý nghĩ trong đầu, cô muốn rời khỏi, chợt phía sau băng một tiếng vang thật lớn, ánh lửa vọt bầu trời…
“A ——” Điền Tâm Niệm kêu to từ trong mơ giật mình tỉnh giấc, trong đầu đều là hình ảnh khi xe Ân Diệc Phong nổ tung.
Lòng hốt hoảng kinh hoàng, tiếng gì thế?
Cô sửng sốt cả buổi mới hồi phục tinh thần lại, là điên thoại của cô lại vang lên, ngoài cửa sổ một chút ánh sao xuyên vào, trời còn chưa sáng, kim đồng hồ trên tường ở vị trí số ba.
Lúc này mà ai gọi điện thoại tới, nhìn tên Bùi Tuấn chớp động trên màn ảnh, trái tim của cô nặng nề nhảy một cái, bỗng nhiên dâng lên sợ hãi.
Nghe tiếng chuông điện thoại cũng không khỏi run rẩy, “Alô?”
“Anh hai đã xảy ra chuyện.”
Trong lòng Điền Tâm Niệm như dây cung kéo căng bất thình lình đứt.
Cô đã không nghe rõ Bùi Tuấn rốt cuộc nói cái gì, cô chỉ nhớ rõ trong lời nói của anh ta nặng nề, vang lên giấc mơ mới vừa rồi, cô hốt hoảng vén chăn lên, xuống giường, hai chân vô lực, cô chưa có đứng vững chợt té xuống đất.
Đau quá!
Nước mắt không khống chế được chảy ra, không biết là đau, hay là bị dọa sợ.
Bất chấp chân đang đau đớn, cô hốt hoảng đứng lên, mặc xong quần áo liền đi ra ngoài.
Nếu như ở trên xe cô vẫn tồn tại tâm lý may mắn, nghĩ anh trò đùa dai thôi, nhưng lúc cô nhìn thấy đứng Giang Ngọc Nhân và Ân Quyết trước cửa phòng phẫu thuật thì, lòng của cô hoàn toàn treo lên.
Cô nghe Lăng Hữu nói, “Anh hai chạy ngược hướng siêu tốc, đúng lúc đụng vào xe vận tải trước mặt…”
Thân thể run không còn thần sắc, rõ ràng cách hơn mười mét, cô dường như đi rất lâu.
Ân Quyết thấy cô trước, “Tâm Niệm.”
Cô ngẩng đầu hồi lâu mới phát ra tiếng, “Ba…” Nhưng tiếng nói lại khô khốc giống giấy nhám mài, “Anh ấy… Thế nào?”
Giang Ngọc Nhân một bên khóc sưng cả hai mắt, thấy cô tâm trạng đặc biệt kích động, đẩy vai của cô đánh cô, “Cô tới thật đúng lúc, cô nói cho tôi rõ đây rốt cuộc là như thế nào, người thật tốt sao lại tai nạn xe cộ?”
Lăng Hữu nắm bả vai của cô đẩy tới cô phía sau che chở cô, “Dì, dì đừng quá lo lắng anh hai sẽ không có chuyện gì.”
Ân Quyết cũng khuyên, nhưng mà thần sắc trên mặt cũng không nhẹ nhõm, “Ngọc Nhân, chuyện này và Tâm Niệm có liên quan gì, nó lại không ở hiện trường, đều là thằng nhỏ kia không biết nổi điên gì, siêu tốc thì thôi lại còn dám chạy ngược hướng, nó mượn lá gan trời mà!”
“Sao lại không có liên quan gì tới nó, nó là vợ của Diệc Phong, chồng mình hơn nửa đêm ở bên ngoài đua xe nó có thể không có trách nhiệm sao, nó có cố hoàn thành trách nhiệm của một người vợ sao?” Giang Ngọc Nhân chỉa về phía cô rống giận, tâm trạng hết sức kích động.
Thân thể Điền Tâm Niệm mềm nhũn, may là Lăng Hữu phản ứng nhanh vội vã tiếp được cô, đỡ cô đến một bên ghế ngồi xuống, vỗ bả vai của cô, “Đừng quá lo lắng, Bùi Tuấn ở bên trong không có chuyện gì đâu.”
Thân thể Điền Tâm Niệm nhẹ nhàng run, lấy tay che mặt, sợ hãi nước mắt cuồn cuộn ra, cúi đầu nỉ non, “Đều là tôi không tốt, là tôi không tốt, tôi không nên làm anh ấy tức giận…”
Nghĩ đến buổi tối hai người không vui, nếu như không phải cô nói ly hôn, anh cũng sẽ không kích động như vậy, siêu tốc, ngược hướng, cô chỉ là nghe cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía, cô không biết có như trong mơ kinh khủng như vậy không, nhưng tim cô cũng nhanh muốn ngừng.
Ở trên ti vi thấy thật nhiều hiện trường tai nạn xe cộ, cô không có cảm giác gì, hôm nay tin tức ngày mai đã biến thành chuyện cũ, nhiều nhất thì cảm thán thổn thức mấy cái, nhưng chuyện đến với mình, cái loại cảm giác đau tận xương cốt, giống như tận thế.
Giờ phút này, cô cái gì cũng không quan tâm, cũng không muốn để ý cái gì, cô chỉ muốn anh có thể bình an, chỉ cần anh có thể bình an vô sự!
Suy nghĩ kỹ, anh đối với cô cũng không phải không có tình cảm, nếu quả thật không có, vậy anh sau khi nghe cô nói ly hôn sẽ không tức giận như vậy, sẽ không liều mạng làm việc này, nếu như có thể làm lại một lần, cô tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn làm anh tức giận.
Không biết có phải là ông trời nghe được tiếng cầu xin của cô không, không biết qua bao lâu Bùi Tuấn mệt mỏi đi ra, phẫu thuật rất thành công, không có nguy hiểm tới mạng sống, gảy hai xương sườn, gảy xương đùi phải.
Bùi Tuấn nói may mà có túi hơi an toàn trong xe cứu anh xe, Ân Diệc Phong đã từng được lắp lại, chú trọng an toàn hơn, Điền Tâm Niệm chưa từng có một lần cảm ơn anh đã làm như vậy như thế.
Ân Diệc Phong được đẩy tới phòng bệnh, Giang Ngọc Nhân vội vã vào xem anh, trên giường bệnh, sắc mặt Ân Diệc Phong trắng bệch, cau mày, hốc mắt hơi lõm xuống, thoạt nhìn rất là tiều tụy, Giang Ngọc Nhân thấy con trai như vậy nước mắt đau lòng chảy ra, nói cái gì phải ở lại chờ anh tỉnh lại, cuối cùng vẫn là Ân Quyết nói hết lời mới khuyên bà về được.
Điền Tâm Niệm ở lại chăm sóc anh, bên giường bệnh các loại máy móc phát ra tiếng bí bo bí bo đơn điệu, có y tá ở bên cạnh kiểm tra huyết áp nhịp tim cho anh, một loạt những việc, cô nhìn không quen, chỉ là có chút hoài nghi, người trên giường bệnh mặt không có chút huyết sắc nào kia thực sự là Ân Diệc Phong vẫn luôn hăng hái sao?
Cô hy vọng nhìn anh vẫn luôn có thể vui vẻ, dù cho anh giống như trước nhục nhã cô, ức hiếp cô đều có thể, chỉ cần anh không có sao là tốt rồi.
Điền Tâm Niệm ngồi ở bên giường vẫn không nhúc nhích, chuyên chú nhìn mặt anh, rất sợ anh lại có bất trắc gì, Lăng Hữu đi vào nhìn cô nhìn chăm chú ngồi vỗ vỗ bả vai của cô, buồn cười hỏi cô, “Sợ?”
Cô mím môi không nói, nhưng hai tay trên đầu gối từ từ nắm chặt, Lăng Hữu nhếch nhếch môi, “Chị ngồi đã mấy tiếng, trời cũng sáng rồi, chị đi về nghỉ một chút đi, có em ở đây mà.”
Điền Tâm Niệm lắc đầu, sắc mặt của Ân Diệc Phong vẫn còn rất tái nhợt, cô không muốn đi, cô muốn chờ anh tỉnh lại.
“Chị đi về nghỉ trước đi, tối thiểu đi ăn một bữa cơm cũng tốt, chị nếu như ngã bệnh ai chăm sóc anh hai đây, vả lại, cũng lấy quần áo mới cho anh hai thay.”
Lúc này mới Điền Tâm Niệm gật đầu, đúng, phải lấy quần áo cho anh.
“Như vậy thì làm phiền cậu.”
Lăng Hữu nhướng mày, buồn cười nhìn cô, Điền Tâm Niệm có chút 囧, giữa tình cảm anh em người ta so với quan hệ anh với cô khá hơn nhiều.
**********************************************************
Điền Tâm Niệm mới vừa đi không lâu sau, Ân Diệc Phong liền tỉnh lại, chau mày, thật lâu mới phản ứng được mình đang ở bệnh viện.
Không nhìn Lăng Hữu thẳng đứng ở trước giường bệnh nói chuyện với anh, ánh mắt dạo qua một vòng trong phòng bệnh, xác định không nhìn thấy bóng dáng kia, mặt u ám lên ngay.
Lăng Hữu ôm cánh tay buồn cười nhìn anh, “Tìm ai thế? Chị dâu ngồi ở cái ghế kia mấy giờ, coi chừng anh cũng không chịu nghỉ ngơi, ghế có lẽ chắc còn rất nóng, anh có muốn sờ xem không, người ta mới vừa về nhà lấy cho anh quần áo để thay.”
Nghe vậy, mặt Ân Diệc Phong đầy mây chuyển trời trong, quay đầu trừng anh, “Nhiều chuyện, ai hỏi cô ấy chứ!”
Lăng Hữu buồn cười gật đầu, “Cứng đầu, anh không có hỏi, không biết là ai không thấy người thì mặt thối liền thế.”
Người nào đó thẹn quá thành giận, “Sao em nói nhảm nhiều như vậy, đi ra ngoài! Anh muốn nghỉ ngơi!”
Tác giả :
Thiên Ngu Cơ