Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ
Chương 103: Sinh con
Không có kí tên, nhưng anh cũng không xa lạ với con số này, trên đó viết: Sinh nhật vui vẻ!
Suy nghĩ trong nháy mắt bay thật là xa, xa đến năm tháng kia anh vẫn hai bàn tay trắng chỉ có thể mướn nhà trọ cũ nát này, một cô gái tết bím tóc đuôi ngựa thanh thuần ngọt ngào la hét nói phải giúp anh trả tiền mướn phòng nói phải kiếm tiền nuôi anh.
Thân phận của anh cô vẫn chưa biết, chỉ tưởng rằng anh là một thanh niên nghèo tới từ nơi khác, bọn họ đi hẹn hò cô cái gì cũng không muốn, giúp anh trông nom tiền lương ít ỏi của anh, mỗi khi đến nhà trọ luôn luôn bọc lớn bọc nhỏ nhồi vào tủ lạnh của anh, trong năm tháng hai bàn tay trắng, cô là của cải thu hoạch sạch sẽ duy nhất không có chút tiêm nhiễm nào, nhưng anh chuyên tâm cho công việc không để mắt đến cô, thế cho nên lúc cô bị tiêm nhiễm trong giới nghệ thuật như con buôn cũng không có chú ý tới, chỉ trong thời gian một lơ đãng, cô đã biến thành hình dạng anh thật xa lạ, khi cô vì vai diễn nằm ở dưới thân người ta thì, anh mới chợt nhìn thấy được sự thay đổi của cô, nhưng khi đó mọi thứ đều đã muộn rồi…
Suy nghĩ bay xa từ từ trờ về, ngón tay thon dài ở trên màn hình xóa tin nhắn đi, khẳng định, sau đó bỏ vào trong túi quần.
Đi vào phòng khách thì thấy Điền Tâm Niệm đứng ở bên cửa sổ, không biết có phải là ảo giác của anh không, bóng lưng của cô lúc này lại có vẻ có vài phần cô đơn, anh than nhẹ một tiếng, hai tay từ phía sau vòng qua eo nhỏ nhắn của cô, cằm nhẹ cọ cổ mềm mại của cô, hơi thở ấm áp làm cô nhịn không được rúc vai, giọng anh khàn khàn hỏi, “Nhìn gì thế?”
Cô mân chặc môi, lắc đầu, “Không có gì.”
Nụ hôn của anh như mưa rơi xuống, dần dần trở nên nồng nhiệt, cô nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh, chợt nói, “Em muốn về.”
“Về?” Động tác Ân Diệc Phong dừng lại, nhìn má của cô, “Đêm nay chúng ta ở lại đây đi.”
“Em muốn về.” Giọng Điền Tâm Niệm có chút buồn bực lại rất kiên định, cô không muốn ở lại đây, dù sao vẫn cảm thấy nơi này mọi thứ tràn ngập hơi thở cô thật xa lạ, cẩn thận quan sát, chỉ có bốn mươi mấy mét vuông trong không gian nhỏ này khắp nơi đều nổi bật chi tiết ấm áp, trừ gối ôm bảo bối của anh ra, còn có món đồ chơi đáng yêu treo trên tường, cành cây bện thành lẵng hoa cạnh ghế sa lon, dụng cụ mở nắp chai hình vẽ hoạt hoạ trên tủ lạnh, đều không phải là thứ Ân Diệc Phong thích, đây là những thứ con gái thích, ở đây đều trang trí những thứ ấm áp của anh và cô gái khác, cô sống ở chỗ này ngực khó chịu không hít thở được, giống như xông vào một khu vực tư nhân không thuộc về cô vậy.
Là Amy kia hay là cô gái khác, cô cũng không muốn hỏi.
Ân Diệc Phong hơi híp mắt nhìn gò má của cô, cái miệng nhỏ nhắn béo mập mím chặc, mang theo đường vòng cung đặc biệt kiên định, anh dừng một chút nói, “Được, mình đi về.”
Điền Tâm Niệm không muốn ở lại đây lâu hơn nữa, nghe được anh nói về thì tự mình đi xuống lầu trước, Ân Diệc Phong đứng ở phía sau nhìn bước chân cô có chút gấp, đôi mắt chập chờn.
Điền Tâm Niệm vội vàng đi, ở lâu một giây cô cũng cảm thấy hơi thở bị áp bức, đèn cảm ứng trong hành lang có chút cũ kỹ, phát sáng hơi trễ, đi tới cuối cầu thang cảm thấy đối diện đụng phải một thứ mềm mềm gì đó, tiếp theo bị văng ra.
Cô sợ hãi kêu, “A!”
Đèn cảm ứng bởi vì tiếng hét của cô sáng lên, cùng lúc đó hông của cô cũng quấn lên một cánh tay kiên cố, hơi lo lắng hỏi, “Có sao không.”
Không chờ trả lời lại thì thấy dưới chân của Điền Tâm Niệm ngồi một thứ tròn vo, thứ này còn có thể di chuyển, thì ra là một thằng bé.
Thằng bé béo ụt ịt ngồi dậy, bị ngã trên mặt đất không những không khóc, trái lại không sợ người lạ một chút nào chớp chớp mắt nhìn bọn họ, mắt to quả nho đen lại so với buổi tối còn sáng tỏ hơn, Điền Tâm Niệm mềm lòng khẽ động, ngồi chồm hổm xuống đở lên thằng bé lên, giọng nói mềm mại không thể tưởng tượng nổi, “Té có đau không, xin lỗi nha, là chị không nhìn thấy em.”
Trằng bé vỗ vỗ cái mông, rất người lớn nói, “Không có, mập mạp không nhìn thấy chị xinh đẹp, mập mạp có đụng đau chị xinh đẹp không?”
Điền Tâm Niệm sửng sốt, thằng bé xưng hô làm cô dở khóc dở cười, giọng càng mềm hơn, “Em tên là mập mạp?”
“Đúng ạ, bởi vì em mập, nên mẹ kêu em là mập mạp.”
Một đôi bàn tay đưa qua bế thằng bé mập trong lòng Điền Tâm Niệm lên, mặt lạnh nhạt cũng mang theo vài phần mềm mại, “Thằng nhóc này, tứ chi còn chưa phát triển hết mà cũng biết cái gì là đẹp hả? Muốn tán tỉnh cô ấy hả, đáng tiếc cô nàng này là của anh rồi.”
Điền Tâm Niệm không dám tin ngẩng đầu nhìn anh, chỉ cảm thấy trong nháy mắt lung tung, anh làm gì vậy, nói những thứ này với một đứa con nít làm gì, còn nữa, ai là của anh chứ!
Thằng bé quả nhiên không hiểu cái gì là tán gái, tay thịt nhỏ bé sờ sờ đầu sau đó vỗ vào một cái trên vai Ân Diệc Phong, “Chú đẹp trai mau buông con xuống, mẹ nói không cho người xa lạ tùy tiện ôm mập mạp, một hồi mẹ thấy sẽ tức giận.”
Gương mặt Ân Diệc Phong không cách nào tiếp thu, “Nhóc kêu anh cái gì? Chú?”
Tại sao kêu cô là chị, anh lại thay đổi thành chú chứ.
Đôi mắt sắc bén lại đối chọi với một đứa bé, mang theo chút uy hiếp ỵ́ trừng bé, “Không được kêu là chú, phải kêu anh.”
Điền Tâm Niệm thực sự là hết chỗ nói rồi, thật sợ anh làm con người ta sợ quá khóc, mặc kệ phụ huynh người ta, liền vội vàng ôm lấy bé để dưới đất, thì thấy xa xa một người phụ nữ lo lắng đi tới, hai tay cầm rất nhiều thứ, “Mập mạp, không phải là mẹ nói con không được chạy loạn sao?”
Thằng bé tay nhỏ bé ụt ịt gạt ra khuôn mặt, khuôn mặt biết lỗi thái độ rất thành khẩn, “Xin lỗi, mẹ, mập mạp lại quên mất.”
Thật đáng yêu quá!
Điền Tâm Niệm cho đến khi ngồi vào xe, trên mặt nở nụ cười dịu dàng như trước, rất nhã nhặn rất ngọt ngào rất đẹp, mang theo thiên tính độc hữu chói lọi của người mẹ, dịu dàng không thể tưởng tượng nổi.
Ân Diệc Phong mềm lòng, nghiêng người ôm cả người cô vào, chờ cô phản ứng kịp, toàn thân tràn đầy đã đều là hơi thở của anh, cô ngẩng đầu thì đụng vào đôi mắt đen thâm thúy, khác biệt ngày trước, đôi mắt đen mang theo một chút ánh sáng, không giống ngọn lửa ** đang nhảy nhót, có chút hưng phấn âm ỷ.
Quả nhiên nghe anh ở bên tai nhẹ giọng nói, “Chúng ta cũng sinh con đi?”
Điền Tâm Niệm kinh ngạc há to miệng, vẻ mặt hoảng sợ, làm cho Ân Diệc Phong có chút buồn bực, khép miệng cô lại hơi bực mình nói, “Em có biểu cảm gì đây!”
“Em…” Điền Tâm Niệm bị dọa trong lúc nhất thời nói không ra lời, há miệng nhưng không biết nên nói cái gì, con, mới vừa rồi là anh nói muốn sinh con sao?
“Em cái gì em, chúng ta là vợ chồng, không nên sinh con sao?” Ân Diệc Phong cảm giác mình muốn điên rồi, vừa rồi cũng chỉ là thấy cô rất thích trẻ con, rất thích nụ cười yên bình dịu dàng này của cô, ý nghĩ đột phát liền nói ra câu nói kia, sau khi nói xong ngay cả mình đều có chút kinh ngạc, nhưng mà lại cảm thấy không có bài xích gì, nếu như sinh con với cô, vậy cũng không xấu, nghĩ như vậy trong lòng còn hơi có chút chờ mong, nhưng phản ứng của cô lại như vậy làm cho người ta không nói được lời nào, thế nào, chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ sinh con cho anh, vừa nghĩ như thế, trong lòng anh đã có chút không vui, “Nói rõ đi, em có biểu cảm gì đây, chẳng lẽ em chưa bao giờ muốn sinh con cho anh?”
Điền Tâm Niệm bị anh bức bách hơi thở ấm áp xông chóng mặt, cô thật chưa từng nghĩ sẽ có một đứa con với anh, cho dù ban nãy mới nhìn thấy thằng bé đáng yêu như vậy cũng chỉ cho rằng là của người khác, chưa từng nghĩ mình cũng sẽ có một đứa con, có thể hôn nhân này của cô và anh còn chưa có an toàn, cô luôn cảm thấy có con là kết tinh tình yêu của hai người, chỉ có tình yêu mới có thể mang thai sinh ra đứa con khoẻ mạnh được.
Nhìn cô ngạc nhiên, Ân Diệc Phong đã biết mình nói đúng, cô thực sự chưa từng nghĩ sinh con cho anh.
Trong lòng lửa tà ma chợt thiêu đốt, với lại có xu thế lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Thấy cô nháy mắt vô tội nhìn anh, mắt dịu dàng đầy nước không biết làm sao, anh giống như là ngậm bồ hòn cảm giác nói không ra lời, giống như là ăn một cây gậy.
Có chút bực mình hung hăng trừng cô một cái, động tác thô lỗ trở lại chỗ ngồi, đạp bộ ly hợp, khởi động xe lại làm mọi thứ binh binh bàng bàng, nhìn Điền Tâm Niệm kinh hồn bạt vía.
Trong xe tràn ngập khí áp rất thấp, cô thở mạnh cũng không dám thở, từ từ hít vào từ từ thở ra, không dám làm ra chút tiếng động nào, với lại cho tới bây giờ cô còn có loại cảm giác choáng váng, không biết anh vừa rồi anh bị gì thế không biết.
Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, mặc dù buổi tối trên đường xe chạy không nhiều lắm, nhìn tốp năm tốp ba xuất hiện ở ngã ba, Điền Tâm Niệm có chút kinh hồn bạt vía, lại nghĩ đến lúc trước anh đua xe gặp chuyện không may, giọng lo lắng run rẩy nói, “Chậm, chậm thôi.”
Nhưng Ân Diệc Phong giống như là đối nghịch với cô, cô càng nói chậm, anh càng dùng sức đạp chân ga, nhìn kim đồng hồ không ngừng tăng lên.
Điền Tâm Niệm hốt hoảng nắm ống tay áo của anh, giọng nói nôn nóng có chút nghiêm khắc, “Anh làm gì vậy hả, dừng xe! Dừng xe anh có nghe không!”
Mới vừa rồi còn chạm mặt một chiếc xe, hai xe chạy quá tốc độ như nhau, anh nhanh né tránh, cô cảm thấy tim đều nhanh muốn bắn ra.
Tưởng rằng anh sẽ không nghe, ai dè xe thực sự đột ngột dừng ở ven đường, cô quán tính hung hăng văng ra ngoài, giây nịt an toàn siết ngực cô muốn gảy.
Cô cũng không kịp kêu đau cánh tay đã bị người đàn ông bên cạnh thô lỗ níu lại, trong mắt mang theo rõ ràng tức giận, lạnh lùng nhìn cô, môi mỏng khẽ mở, “Em nói rõ đi, gả cho anh, tại sao không sinh con cho anh hả?”
Cô sửng sốt, không nghĩ tới anh vẫn rối ren về vấn đề này.
“Nói!” Thái độ Ân Diệc Phong có chút cương quyết, nắm cổ tay của cô dùng sức.
“Đau!” Cô đau kêu, nhưng nhìn mặt anh căng thẳng cũng biết lúc này anh chắc sẽ không quan tâm cô có đau hay không, lại bắt đầu biến thái, có chút tức giận mở miệng, “Anh không thích em, em dựa vào cái gì sinh con cho anh chứ.”
Ân Diệc Phong không hề nghĩ ngợi buột miệng nói ra, “Chết tiệt, sao em biết anh không thích em hả?”
Trong xe lập tức yên lặng, Điền Tâm Niệm ngây ngốc nhìn anh, môi phấn khẽ mở, muốn ngốc bao nhiêu thì ngốc bấy nhiêu.
Ân Diệc Phong vốn nói ra còn có chút buồn phiền hối hận, nhưng thấy bộ dạng cô ngu ngốc lại cảm thấy trêu chọc cô rất thú vị, tới gần cô, giọng nói trầm thấp mang theo đầu độc, “Hử? Sao em biết anh không thích em?”
“Vậy anh thích em hả?”
“Thích chứ.” Ân Diệc Phong khí tức ổn định, thần sắc thư thái rất nhanh trả lời, đôi mắt đen chăm chú nhìn cô, nhìn cô chột dạ mặt đỏ rần, bỉu môi hơi ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng tràn đầy rối ren, anh thích cô? Anh thích cô?
Ân Diệc Phong cũng không nóng nảy thúc giục cô, muốn biết đầu đần của cô có thể nghĩ ra được cái gì, hồi lâu, thấy cô ngẩng đầu, mím môi nói, “Nhưng anh từ trước đến giờ chưa từng theo đuổi em.”
“Cái gì?” Ân Diệc Phong sửng sốt, hơi há hốc mồm.
Điền Tâm Niệm nói vô tội như chuyện đương nhiên, “Lúc chúng ta kết hôn không phải là bởi vì yêu, vậy bây giờ anh không theo đuổi em, làm sao em biết anh có phải thích em thật không?”
Ân Diệc Phong có chút hối hận với lời nói vừa rồi, cô nhóc này đâu có ngốc, nói cô ngốc người ngốc mới là anh đây!
“Quên đi, không theo đuổi thì thôi.” Điền Tâm Niệm ngồi thẳng, chợt nghe anh vội vàng nói, “Ai nói quên đi!”
Không phải là theo đuổi con gái sao? Có cái gì khó đâu!
Ân Diệc Phong cũng ngồi thẳng, mắt liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, chỉ cảm thấy cô một chút cũng không ngốc, mà còn rất thông minh nữa!
“Em chờ làm mẹ con anh đi.” Ân Diệc Phong chắc chắc nói xong khởi động xe một lần nữa, lần này tốc độ không nhanh xe không chậm, vững vàng chạy.
Điền Tâm Niệm nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nói xác thực là nhìn gò má của anh phản chiếu trên cửa sổ.
Môi phấn nhếch, trong lòng còn hơi không xác định, nếu như sinh con thì giữa bọn họ sẽ không thể quay đầu lại nữa rồi!
Amy vẫn còn là một vướng mắc trong lòng cô, cô không cách nào không để ý, nhưng cô cũng không biết làm sao mà hỏi, đây đều là chuyện quá khứ, ai mà không có người tiền nhiệm, nhưng mà cô cũng không xác định tình cảm của anh đối với cô nữa.
Là thích hả? Có bao nhiêu thích đây?
Cô không có cách nào, chỉ có thể nói qua loa kêu anh theo đuổi cô mà thôi, có thể trong lúc này cô có thể cảm thấy anh rốt cuộc có vài phần thích cô.
Về chuyện sinh con, từ từ rồi hãy nói, anh cũng chắc là nhất thời cao hứng, con không phải nói sinh là sinh được, sinh con hôn nhân của bọn họ sẽ đi cả đời.
Trở lại biệt thự, hai người cũng rất im lặng, Ân Diệc Phong để cô ngủ trước lập tức chui vào trong phòng sách làm việc, cô rửa mặt xong pha cho anh một ly ca cao nóng rồi lên giường ngủ, đến sáng sớm cô vẫn trong ngực anh tỉnh lại, loại cảm giác này rất tốt, tốt đến cả ngày miệng cô đều có thể mỉm cười nhàn nhạt.
Cô đã lâu chưa có đến Điền thị, từ khi Ân Diệc Phong nằm viện cô vẫn cùng anh, anh đi làm thuận tiện đưa cô đến Điền thị.
Vốn cho là hôm qua anh nhất thời cao hứng, thấy anh tối qua cùng sáng nay cũng không có gì khác nhau, nghĩ đến theo đuổi cô cái gì chẳng qua nói đùa thôi, nhưng không nghĩ tới buổi sáng lại có người đưa tới một bó hoa hồng to, thư ký cầm hoa đi vào gương mặt mờ ám, “Không nghĩ Ân tổng lại lãng mạn như vậy.”
Cô cũng ngạc nhiên, ngay sau đó điện thoại vang lên, cô nhìn tên của anh chớp động trên điện thoại, ánh mắt ý bảo thư ký nhanh đi ra ngoài.
Mới bắt máy đã nghe được tiếng nói quen thuộc gợi cảm, “Thích không?”
Quả nhiên là anh, khóe miệng cô nhịn không được nhếch lên, đang cầm hoa hồng trong lòng hồi hộp, rầu rĩ “Ừ” một tiếng chợt nghe anh hỏi, “Vậy không biết Ân tôi có vinh hạnh mời cô Điền ăn trưa chung không?”
Còn cô Điền nữa! Người đàn ông này!
Suy nghĩ trong nháy mắt bay thật là xa, xa đến năm tháng kia anh vẫn hai bàn tay trắng chỉ có thể mướn nhà trọ cũ nát này, một cô gái tết bím tóc đuôi ngựa thanh thuần ngọt ngào la hét nói phải giúp anh trả tiền mướn phòng nói phải kiếm tiền nuôi anh.
Thân phận của anh cô vẫn chưa biết, chỉ tưởng rằng anh là một thanh niên nghèo tới từ nơi khác, bọn họ đi hẹn hò cô cái gì cũng không muốn, giúp anh trông nom tiền lương ít ỏi của anh, mỗi khi đến nhà trọ luôn luôn bọc lớn bọc nhỏ nhồi vào tủ lạnh của anh, trong năm tháng hai bàn tay trắng, cô là của cải thu hoạch sạch sẽ duy nhất không có chút tiêm nhiễm nào, nhưng anh chuyên tâm cho công việc không để mắt đến cô, thế cho nên lúc cô bị tiêm nhiễm trong giới nghệ thuật như con buôn cũng không có chú ý tới, chỉ trong thời gian một lơ đãng, cô đã biến thành hình dạng anh thật xa lạ, khi cô vì vai diễn nằm ở dưới thân người ta thì, anh mới chợt nhìn thấy được sự thay đổi của cô, nhưng khi đó mọi thứ đều đã muộn rồi…
Suy nghĩ bay xa từ từ trờ về, ngón tay thon dài ở trên màn hình xóa tin nhắn đi, khẳng định, sau đó bỏ vào trong túi quần.
Đi vào phòng khách thì thấy Điền Tâm Niệm đứng ở bên cửa sổ, không biết có phải là ảo giác của anh không, bóng lưng của cô lúc này lại có vẻ có vài phần cô đơn, anh than nhẹ một tiếng, hai tay từ phía sau vòng qua eo nhỏ nhắn của cô, cằm nhẹ cọ cổ mềm mại của cô, hơi thở ấm áp làm cô nhịn không được rúc vai, giọng anh khàn khàn hỏi, “Nhìn gì thế?”
Cô mân chặc môi, lắc đầu, “Không có gì.”
Nụ hôn của anh như mưa rơi xuống, dần dần trở nên nồng nhiệt, cô nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh, chợt nói, “Em muốn về.”
“Về?” Động tác Ân Diệc Phong dừng lại, nhìn má của cô, “Đêm nay chúng ta ở lại đây đi.”
“Em muốn về.” Giọng Điền Tâm Niệm có chút buồn bực lại rất kiên định, cô không muốn ở lại đây, dù sao vẫn cảm thấy nơi này mọi thứ tràn ngập hơi thở cô thật xa lạ, cẩn thận quan sát, chỉ có bốn mươi mấy mét vuông trong không gian nhỏ này khắp nơi đều nổi bật chi tiết ấm áp, trừ gối ôm bảo bối của anh ra, còn có món đồ chơi đáng yêu treo trên tường, cành cây bện thành lẵng hoa cạnh ghế sa lon, dụng cụ mở nắp chai hình vẽ hoạt hoạ trên tủ lạnh, đều không phải là thứ Ân Diệc Phong thích, đây là những thứ con gái thích, ở đây đều trang trí những thứ ấm áp của anh và cô gái khác, cô sống ở chỗ này ngực khó chịu không hít thở được, giống như xông vào một khu vực tư nhân không thuộc về cô vậy.
Là Amy kia hay là cô gái khác, cô cũng không muốn hỏi.
Ân Diệc Phong hơi híp mắt nhìn gò má của cô, cái miệng nhỏ nhắn béo mập mím chặc, mang theo đường vòng cung đặc biệt kiên định, anh dừng một chút nói, “Được, mình đi về.”
Điền Tâm Niệm không muốn ở lại đây lâu hơn nữa, nghe được anh nói về thì tự mình đi xuống lầu trước, Ân Diệc Phong đứng ở phía sau nhìn bước chân cô có chút gấp, đôi mắt chập chờn.
Điền Tâm Niệm vội vàng đi, ở lâu một giây cô cũng cảm thấy hơi thở bị áp bức, đèn cảm ứng trong hành lang có chút cũ kỹ, phát sáng hơi trễ, đi tới cuối cầu thang cảm thấy đối diện đụng phải một thứ mềm mềm gì đó, tiếp theo bị văng ra.
Cô sợ hãi kêu, “A!”
Đèn cảm ứng bởi vì tiếng hét của cô sáng lên, cùng lúc đó hông của cô cũng quấn lên một cánh tay kiên cố, hơi lo lắng hỏi, “Có sao không.”
Không chờ trả lời lại thì thấy dưới chân của Điền Tâm Niệm ngồi một thứ tròn vo, thứ này còn có thể di chuyển, thì ra là một thằng bé.
Thằng bé béo ụt ịt ngồi dậy, bị ngã trên mặt đất không những không khóc, trái lại không sợ người lạ một chút nào chớp chớp mắt nhìn bọn họ, mắt to quả nho đen lại so với buổi tối còn sáng tỏ hơn, Điền Tâm Niệm mềm lòng khẽ động, ngồi chồm hổm xuống đở lên thằng bé lên, giọng nói mềm mại không thể tưởng tượng nổi, “Té có đau không, xin lỗi nha, là chị không nhìn thấy em.”
Trằng bé vỗ vỗ cái mông, rất người lớn nói, “Không có, mập mạp không nhìn thấy chị xinh đẹp, mập mạp có đụng đau chị xinh đẹp không?”
Điền Tâm Niệm sửng sốt, thằng bé xưng hô làm cô dở khóc dở cười, giọng càng mềm hơn, “Em tên là mập mạp?”
“Đúng ạ, bởi vì em mập, nên mẹ kêu em là mập mạp.”
Một đôi bàn tay đưa qua bế thằng bé mập trong lòng Điền Tâm Niệm lên, mặt lạnh nhạt cũng mang theo vài phần mềm mại, “Thằng nhóc này, tứ chi còn chưa phát triển hết mà cũng biết cái gì là đẹp hả? Muốn tán tỉnh cô ấy hả, đáng tiếc cô nàng này là của anh rồi.”
Điền Tâm Niệm không dám tin ngẩng đầu nhìn anh, chỉ cảm thấy trong nháy mắt lung tung, anh làm gì vậy, nói những thứ này với một đứa con nít làm gì, còn nữa, ai là của anh chứ!
Thằng bé quả nhiên không hiểu cái gì là tán gái, tay thịt nhỏ bé sờ sờ đầu sau đó vỗ vào một cái trên vai Ân Diệc Phong, “Chú đẹp trai mau buông con xuống, mẹ nói không cho người xa lạ tùy tiện ôm mập mạp, một hồi mẹ thấy sẽ tức giận.”
Gương mặt Ân Diệc Phong không cách nào tiếp thu, “Nhóc kêu anh cái gì? Chú?”
Tại sao kêu cô là chị, anh lại thay đổi thành chú chứ.
Đôi mắt sắc bén lại đối chọi với một đứa bé, mang theo chút uy hiếp ỵ́ trừng bé, “Không được kêu là chú, phải kêu anh.”
Điền Tâm Niệm thực sự là hết chỗ nói rồi, thật sợ anh làm con người ta sợ quá khóc, mặc kệ phụ huynh người ta, liền vội vàng ôm lấy bé để dưới đất, thì thấy xa xa một người phụ nữ lo lắng đi tới, hai tay cầm rất nhiều thứ, “Mập mạp, không phải là mẹ nói con không được chạy loạn sao?”
Thằng bé tay nhỏ bé ụt ịt gạt ra khuôn mặt, khuôn mặt biết lỗi thái độ rất thành khẩn, “Xin lỗi, mẹ, mập mạp lại quên mất.”
Thật đáng yêu quá!
Điền Tâm Niệm cho đến khi ngồi vào xe, trên mặt nở nụ cười dịu dàng như trước, rất nhã nhặn rất ngọt ngào rất đẹp, mang theo thiên tính độc hữu chói lọi của người mẹ, dịu dàng không thể tưởng tượng nổi.
Ân Diệc Phong mềm lòng, nghiêng người ôm cả người cô vào, chờ cô phản ứng kịp, toàn thân tràn đầy đã đều là hơi thở của anh, cô ngẩng đầu thì đụng vào đôi mắt đen thâm thúy, khác biệt ngày trước, đôi mắt đen mang theo một chút ánh sáng, không giống ngọn lửa ** đang nhảy nhót, có chút hưng phấn âm ỷ.
Quả nhiên nghe anh ở bên tai nhẹ giọng nói, “Chúng ta cũng sinh con đi?”
Điền Tâm Niệm kinh ngạc há to miệng, vẻ mặt hoảng sợ, làm cho Ân Diệc Phong có chút buồn bực, khép miệng cô lại hơi bực mình nói, “Em có biểu cảm gì đây!”
“Em…” Điền Tâm Niệm bị dọa trong lúc nhất thời nói không ra lời, há miệng nhưng không biết nên nói cái gì, con, mới vừa rồi là anh nói muốn sinh con sao?
“Em cái gì em, chúng ta là vợ chồng, không nên sinh con sao?” Ân Diệc Phong cảm giác mình muốn điên rồi, vừa rồi cũng chỉ là thấy cô rất thích trẻ con, rất thích nụ cười yên bình dịu dàng này của cô, ý nghĩ đột phát liền nói ra câu nói kia, sau khi nói xong ngay cả mình đều có chút kinh ngạc, nhưng mà lại cảm thấy không có bài xích gì, nếu như sinh con với cô, vậy cũng không xấu, nghĩ như vậy trong lòng còn hơi có chút chờ mong, nhưng phản ứng của cô lại như vậy làm cho người ta không nói được lời nào, thế nào, chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ sinh con cho anh, vừa nghĩ như thế, trong lòng anh đã có chút không vui, “Nói rõ đi, em có biểu cảm gì đây, chẳng lẽ em chưa bao giờ muốn sinh con cho anh?”
Điền Tâm Niệm bị anh bức bách hơi thở ấm áp xông chóng mặt, cô thật chưa từng nghĩ sẽ có một đứa con với anh, cho dù ban nãy mới nhìn thấy thằng bé đáng yêu như vậy cũng chỉ cho rằng là của người khác, chưa từng nghĩ mình cũng sẽ có một đứa con, có thể hôn nhân này của cô và anh còn chưa có an toàn, cô luôn cảm thấy có con là kết tinh tình yêu của hai người, chỉ có tình yêu mới có thể mang thai sinh ra đứa con khoẻ mạnh được.
Nhìn cô ngạc nhiên, Ân Diệc Phong đã biết mình nói đúng, cô thực sự chưa từng nghĩ sinh con cho anh.
Trong lòng lửa tà ma chợt thiêu đốt, với lại có xu thế lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Thấy cô nháy mắt vô tội nhìn anh, mắt dịu dàng đầy nước không biết làm sao, anh giống như là ngậm bồ hòn cảm giác nói không ra lời, giống như là ăn một cây gậy.
Có chút bực mình hung hăng trừng cô một cái, động tác thô lỗ trở lại chỗ ngồi, đạp bộ ly hợp, khởi động xe lại làm mọi thứ binh binh bàng bàng, nhìn Điền Tâm Niệm kinh hồn bạt vía.
Trong xe tràn ngập khí áp rất thấp, cô thở mạnh cũng không dám thở, từ từ hít vào từ từ thở ra, không dám làm ra chút tiếng động nào, với lại cho tới bây giờ cô còn có loại cảm giác choáng váng, không biết anh vừa rồi anh bị gì thế không biết.
Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, mặc dù buổi tối trên đường xe chạy không nhiều lắm, nhìn tốp năm tốp ba xuất hiện ở ngã ba, Điền Tâm Niệm có chút kinh hồn bạt vía, lại nghĩ đến lúc trước anh đua xe gặp chuyện không may, giọng lo lắng run rẩy nói, “Chậm, chậm thôi.”
Nhưng Ân Diệc Phong giống như là đối nghịch với cô, cô càng nói chậm, anh càng dùng sức đạp chân ga, nhìn kim đồng hồ không ngừng tăng lên.
Điền Tâm Niệm hốt hoảng nắm ống tay áo của anh, giọng nói nôn nóng có chút nghiêm khắc, “Anh làm gì vậy hả, dừng xe! Dừng xe anh có nghe không!”
Mới vừa rồi còn chạm mặt một chiếc xe, hai xe chạy quá tốc độ như nhau, anh nhanh né tránh, cô cảm thấy tim đều nhanh muốn bắn ra.
Tưởng rằng anh sẽ không nghe, ai dè xe thực sự đột ngột dừng ở ven đường, cô quán tính hung hăng văng ra ngoài, giây nịt an toàn siết ngực cô muốn gảy.
Cô cũng không kịp kêu đau cánh tay đã bị người đàn ông bên cạnh thô lỗ níu lại, trong mắt mang theo rõ ràng tức giận, lạnh lùng nhìn cô, môi mỏng khẽ mở, “Em nói rõ đi, gả cho anh, tại sao không sinh con cho anh hả?”
Cô sửng sốt, không nghĩ tới anh vẫn rối ren về vấn đề này.
“Nói!” Thái độ Ân Diệc Phong có chút cương quyết, nắm cổ tay của cô dùng sức.
“Đau!” Cô đau kêu, nhưng nhìn mặt anh căng thẳng cũng biết lúc này anh chắc sẽ không quan tâm cô có đau hay không, lại bắt đầu biến thái, có chút tức giận mở miệng, “Anh không thích em, em dựa vào cái gì sinh con cho anh chứ.”
Ân Diệc Phong không hề nghĩ ngợi buột miệng nói ra, “Chết tiệt, sao em biết anh không thích em hả?”
Trong xe lập tức yên lặng, Điền Tâm Niệm ngây ngốc nhìn anh, môi phấn khẽ mở, muốn ngốc bao nhiêu thì ngốc bấy nhiêu.
Ân Diệc Phong vốn nói ra còn có chút buồn phiền hối hận, nhưng thấy bộ dạng cô ngu ngốc lại cảm thấy trêu chọc cô rất thú vị, tới gần cô, giọng nói trầm thấp mang theo đầu độc, “Hử? Sao em biết anh không thích em?”
“Vậy anh thích em hả?”
“Thích chứ.” Ân Diệc Phong khí tức ổn định, thần sắc thư thái rất nhanh trả lời, đôi mắt đen chăm chú nhìn cô, nhìn cô chột dạ mặt đỏ rần, bỉu môi hơi ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng tràn đầy rối ren, anh thích cô? Anh thích cô?
Ân Diệc Phong cũng không nóng nảy thúc giục cô, muốn biết đầu đần của cô có thể nghĩ ra được cái gì, hồi lâu, thấy cô ngẩng đầu, mím môi nói, “Nhưng anh từ trước đến giờ chưa từng theo đuổi em.”
“Cái gì?” Ân Diệc Phong sửng sốt, hơi há hốc mồm.
Điền Tâm Niệm nói vô tội như chuyện đương nhiên, “Lúc chúng ta kết hôn không phải là bởi vì yêu, vậy bây giờ anh không theo đuổi em, làm sao em biết anh có phải thích em thật không?”
Ân Diệc Phong có chút hối hận với lời nói vừa rồi, cô nhóc này đâu có ngốc, nói cô ngốc người ngốc mới là anh đây!
“Quên đi, không theo đuổi thì thôi.” Điền Tâm Niệm ngồi thẳng, chợt nghe anh vội vàng nói, “Ai nói quên đi!”
Không phải là theo đuổi con gái sao? Có cái gì khó đâu!
Ân Diệc Phong cũng ngồi thẳng, mắt liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, chỉ cảm thấy cô một chút cũng không ngốc, mà còn rất thông minh nữa!
“Em chờ làm mẹ con anh đi.” Ân Diệc Phong chắc chắc nói xong khởi động xe một lần nữa, lần này tốc độ không nhanh xe không chậm, vững vàng chạy.
Điền Tâm Niệm nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nói xác thực là nhìn gò má của anh phản chiếu trên cửa sổ.
Môi phấn nhếch, trong lòng còn hơi không xác định, nếu như sinh con thì giữa bọn họ sẽ không thể quay đầu lại nữa rồi!
Amy vẫn còn là một vướng mắc trong lòng cô, cô không cách nào không để ý, nhưng cô cũng không biết làm sao mà hỏi, đây đều là chuyện quá khứ, ai mà không có người tiền nhiệm, nhưng mà cô cũng không xác định tình cảm của anh đối với cô nữa.
Là thích hả? Có bao nhiêu thích đây?
Cô không có cách nào, chỉ có thể nói qua loa kêu anh theo đuổi cô mà thôi, có thể trong lúc này cô có thể cảm thấy anh rốt cuộc có vài phần thích cô.
Về chuyện sinh con, từ từ rồi hãy nói, anh cũng chắc là nhất thời cao hứng, con không phải nói sinh là sinh được, sinh con hôn nhân của bọn họ sẽ đi cả đời.
Trở lại biệt thự, hai người cũng rất im lặng, Ân Diệc Phong để cô ngủ trước lập tức chui vào trong phòng sách làm việc, cô rửa mặt xong pha cho anh một ly ca cao nóng rồi lên giường ngủ, đến sáng sớm cô vẫn trong ngực anh tỉnh lại, loại cảm giác này rất tốt, tốt đến cả ngày miệng cô đều có thể mỉm cười nhàn nhạt.
Cô đã lâu chưa có đến Điền thị, từ khi Ân Diệc Phong nằm viện cô vẫn cùng anh, anh đi làm thuận tiện đưa cô đến Điền thị.
Vốn cho là hôm qua anh nhất thời cao hứng, thấy anh tối qua cùng sáng nay cũng không có gì khác nhau, nghĩ đến theo đuổi cô cái gì chẳng qua nói đùa thôi, nhưng không nghĩ tới buổi sáng lại có người đưa tới một bó hoa hồng to, thư ký cầm hoa đi vào gương mặt mờ ám, “Không nghĩ Ân tổng lại lãng mạn như vậy.”
Cô cũng ngạc nhiên, ngay sau đó điện thoại vang lên, cô nhìn tên của anh chớp động trên điện thoại, ánh mắt ý bảo thư ký nhanh đi ra ngoài.
Mới bắt máy đã nghe được tiếng nói quen thuộc gợi cảm, “Thích không?”
Quả nhiên là anh, khóe miệng cô nhịn không được nhếch lên, đang cầm hoa hồng trong lòng hồi hộp, rầu rĩ “Ừ” một tiếng chợt nghe anh hỏi, “Vậy không biết Ân tôi có vinh hạnh mời cô Điền ăn trưa chung không?”
Còn cô Điền nữa! Người đàn ông này!
Tác giả :
Thiên Ngu Cơ