Ân Sủng Của Tạo Hoá
Chương 120
Những chiếc lá ngô đồng bắt đầu ngả vàng xen lẫn với sắc xanh của mầm non tươi mới trên những ngọn cây khiến người đi đường say mê.
Sau một trận mưa thu, nhiệt độ giảm mạnh, Trì Ngộ mặc một chiếc áo len dày, trong tay là một chiếc ô màu đen, đi qua bãi đỗ xe đến trước Toà án.
Tóc Trì Ngộ lại dài hơn một chút, thỉnh thoảng vài sợi bị gió thu vén lên, dính vào đôi môi chỉ được tô một lớp son trong suốt.
Dáng người thon cao đứng trên quảng trường trống trải, từ đầu đến chân đều là màu đen trầm mặc, toát ra vẻ uy áp khiến người ta không dám bắt chuyện, thậm chí là đến gần cô.
Truyền thông và quần chúng tụ tập đông đảo phía bên ngoài Tòa án, ngoài ra còn có một vài người tay cầm theo khẩu hiệu "Ủng hộ người nhân bản", "Chúng tôi biết yêu, chúng tôi là con người" xuất hiện trước ống kính truyền thông, vô cùng kích động.
Trì Ngộ đứng nhìn từ xa, không bước đến.
Thậm chí cô còn nhìn thấy nhân viên của Tập đoàn Trì thị, Tiểu Trương và giám đốc Từ cũng đứng giữa đám đông, bị vây quanh bởi truyền thông.
Khoé môi Trì Ngộ cong lên một nụ cười nhẹ.
Cuối cùng, Nhiễm Cấm chọn lựa không đi cùng Trì Ngộ.
Thật ra, trước khi Trì Ngộ đề nghị đưa Nhiễm Cấm và Nại Nại đi, cô cũng đại khái đoán được quyết định của Nhiễm Cấm.
Nhiều năm qua, nàng vẫn luôn cố gắng thoát khỏi vực sâu hắc ám, mặc cho thế giới hoang đường này phán xét thế nào, nàng cũng muốn nói cho cả thế giới biết thân phận thật sự của mình.
Trì Ngộ giúp nàng hàn gắn từng vết thương, đồng thời cũng giúp nàng thêm tự tin, kiên định với ý tưởng của chính mình.
Nàng không muốn rời đi.
Nếu rời đi, cả đời này sẽ chỉ tiếp tục chạy trốn, trốn mãi trong ống cống tối tăm.
"Chị muốn ở bên em." Trong thời điểm quyết định ra toà, Nhiễm Cấm nói với Trì Ngộ, "Muốn dừng chân trong xã hội này với thân phận thật sự của mình, nhất định phải giống như người tự nhiên, tiếp nhận tất cả các quy tắc của xã hội loài người. Chỉ khi nào chị bước vào, mới có thể chân chính sóng vai bên em, hai chúng ta mới có tương lai."
"Tiểu Ngộ, chị không muốn em vì chị mà bước vào đêm tối tĩnh mịch. Chị muốn em ở lại trong một thế giới đầy màu sắc và hạnh phúc, chờ chị về."
Nhiễm Cấm mạnh mẽ, quyết đoán và dũng cảm khiến Trì Ngộ không nói nên lời, đồng thời cũng rất xúc động.
Trì Ngộ tôn trọng quyết định của Nhiễm Cấm.
Phiên toà của Nhiễm Cấm nắm giữ trái tim của vô số người.
Phán quyết đối với nàng sẽ ảnh hưởng đến tương lai của người nhân bản.
Nhưng những người nhân bản dường như không sợ hãi chút nào, họ đã nghĩ đến tình huống hiện tại trước khi phát sóng trực tiếp.
"Dù pháp luật quyết định thế nào, chúng ta vẫn là chúng ta, là những con người thật sự."
......
Khi trở về từ biển V, Trì Ngộ đã nghe thấy một tin chấn động.
Thời điểm Hà Dật bị bao vây ở sân bay, một mình hắn có thể đánh gục hơn mười người, nếu không phải cảnh sát sân bay kịp thời chạy tới, không chừng hắn sẽ thật sự trốn thoát.
Có một lượng lớn cư dân mạng bàn tán rằng Hà Dật đã cấy gen không phải của con người vào cơ thể của mình, điều này thật đáng sợ.
Chu Vũ và Uông Hân Nghi bản thân là người nhân bản nên có phần nhạy cảm, nhưng vì hành vi giam giữ bất hợp pháp cùng cố ý gây thương tích, cũng như hỗ trợ người khác vượt ngục, hiện tại cũng đã bị bắt giữ.
Vụ bê bối của Nhiễm gia bị lan truyền trên mạng, với trận tinh phong huyết vũ của người nhân bản, bí mật của Nhiễm gia cũng theo đó mà từ từ lộ ra.
Cảnh sát lập tức lập tổ chuyên án điều tra, trong đêm lập tức tạm giữ Nhiễm Minh và Nhiễm Phong, những kẻ tình nghi đã ra tay sát hại Hạ Chi.
Đại Nhiễm, kẻ đang mang tội danh giết người, sau khi vượt ngục dưới sự trợ giúp của Chu Vũ tiếp tục hành hung người khác, suốt đời này cô ta sẽ không thể ra khỏi nhà tù.
Một ngày nọ, Trì Ngộ đến trại giam gặp Đại Nhiễm.
Thời điểm Đại Nhiễm nghe đến cái tên "Trì Ngộ", cõi lòng đã tê dại và chết lặng đột nhiên có một chút xúc động.
Đúng là Trì Ngộ.
Qua tấm kính thuỷ tinh, Đại Nhiễm lại nhìn thấy gương mặt này.
Một gương mặt rất giống Trì Lý.
Lần gặp nhau gần nhất, Trì Ngộ bị thương nặng, thế nhưng vẻ xinh đẹp động lòng người kia vẫn khiến người ta khó quên.
Hôm nay gặp lại, Trì Ngộ chỉ trang điểm nhẹ, nhìn qua cũng có thể thấy cô không đặt tâm tư vào việc trang điểm, chỉ vì phải ra ngoài nên mới trang điểm một chút.
Dù vậy, trong ngục tù lạnh lẽo, Trì Ngộ vẫn như một tia sáng rực rỡ, xuyên qua mọi bóng tối.
Khi Đại Nhiễm nhìn cô, đột nhiên nhớ đến Trì Lý.
Lần này Trì Ngộ đi tìm cô ta, cũng là muốn hỏi về tình cảm đối với Trì Lý.
Đại Nhiễm đã lâu không lộ ra cảm xúc nào trên gương mặt, lúc này, khóe miệng hơi nhếch kéo lên cơ mặt căng cứng khiến cô ta trở nên già nua, thiếu sức sống.
"Khi tôi gặp chị ấy, có lẽ là lúc tôi đang muốn "tự sát" một lần nữa. Dù sao, lúc đó cảm xúc của tôi cũng không ổn định lắm."
Đôi mắt Đại Nhiễm thâm quầng, dường như cô đang nhìn Trì Ngộ.
Nhưng Trì Ngộ nhận thấy tiêu điểm ánh mắt của cô ta không đặt trên người mình, cô ta đang chìm vào hồi tưởng.
Trì Lý chắc chắn là một phụ nữ có tâm hồn và vẻ đẹp vượt ra ngoài giới tính.
Đại Nhiễm sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp người phụ nữ nào quyến rũ đến thế.
Có ai lại không thích Trì Lý? Đại Nhiễm đã từng tự hỏi chính mình câu này.
Mặc dù sau đó có rất nhiều yêu hận tình thù, nhưng lúc này nhớ lại quá khứ "yêu nhau" của hai người, trái tim vốn đã chết của Đại Nhiễm một lần nữa sống lại, bắt đầu đập mạnh mẽ......
Xinh đẹp, giàu có lại dịu dàng, lúc đó Trì Lý chăm sóc cô ta thật chu đáo.
Dù tính tình cô ta có nóng nảy thế nào, có vô cớ gây sự hay cảm xúc bất ổn ra sao thì Trì Lý vẫn luôn bao dung.
Cho dù nửa đêm gọi điện thoại cho Trì Lý, Trì Lý đang công tác ở thành phố khác sẽ lập tức bay về, trước khi mặt trời mọc, Trì Lý đã cầm theo bữa sáng đứng trước cửa nhà cô ta, mỉm cười.
Sự nuông chiều của Trì Lý khiến Đại Nhiễm vô tư phát tiết sự xấu tính của mình.
Cho dù cô ta làm ra chuyện gì, Trì Lý chỉ mỉm cười nhìn cô ta, hiền lành chịu đựng.
Cũng vì tình yêu của Trì Lý, Đại Nhiễm vốn định tự sát đã không còn muốn chết nữa.
Cô ta có sự lưu luyến đối với thế giới này.
Khi ấy, cô ta còn tưởng rằng mình đã thật sự gặp được chân tình, chỉ một lòng muốn giao tất cả cho Trì Lý, không ngờ đây lại là khởi đầu cho cơn ác mộng của cô ta.
Tất cả sự thật được phơi bày, Trì Lý chỉ lợi dụng cô ta để báo thù Nhiễm gia.
Trong mắt Trì Lý, phải chăng cô ta chỉ là con mồi dễ dàng rơi vào bẫy? Một kẻ ngu ngốc?
Những ân ái triền miên, những cảm xúc dịu dàng mà cô ta chưa từng hoài nghi, tất cả đều là giả.
Trì Lý thật sự có thể diễn đến mức này.
Trì Lý bị cô ta giết, nhưng cô ta chỉ có khoái cảm trả thù ngay thời khắc Trì Lý chết đi, còn sự điên cuồng sau đó chỉ là nhằm che giấu nỗi đau như đứt từng đoạn ruột.
"Chị ấy đáng chết."
Cuối cùng, Đại Nhiễm để lại bốn chữ này với nụ cười méo mó.
Sau trận cười, cô ta trống rỗng và kiệt sức, như thể không biết mình cười vì cái gì.
Sau khi Trì Ngộ ra khỏi trại giam, cô mua hoa hồng đen mà chị gái mình yêu thích nhất, đến nghĩa trang của Trì gia.
Sau khi chị gái được chôn cất, cũng đã rất lâu rồi. Trì Ngộ vẫn luôn bận rộn đủ thứ việc, lại cũng vì mỗi khi nhớ đến chị gái sẽ bị rất nhiều thứ cảm xúc phức tạp bao phủ, không biết nên gặp chị gái bằng tâm thái gì, thế nên vẫn không đến thăm chị.
Xuyên qua những giọt mưa thu liên miên không ngớt và hàng bách cao cao, Trì Ngộ đi đến ngôi mộ của Trì Lý.
Bó hoa hồng đen cô ôm trong ngực, cẩn thận che chở, vẫn bị dính một vài giọt nước.
Hoa hồng đen, tượng trưng cho "Tình yêu của quỷ".
Nó đen tối, phô trương lại tà ác, hiện tại trời đang mưa lâm râm, đặt trước bia mộ của chị gái, lại lộ ra chút mong manh.
Mộ bia của cha mẹ nằm phía sau mộ bia Trì Lý, lặng lẽ nương tựa vào nhau.
Trì Lý ngủ lại nơi đây, lặng lẽ và cô đơn.
Trì Ngộ đặt bó hoa hồng đen xuống, im lặng đứng trước ngôi mộ của Trì Lý.
Dù bây giờ cô đã hoàn toàn biết được sự thật, vẫn không có cách nào hận chị gái của mình.
Mười bảy năm trước, Trì Lý 22 tuổi cũng từng đưa cô đến đây vào thời điểm cha mẹ họ vừa qua đời.
Không nói gì, chỉ yên lặng ở lại.
Lúc đó chị đang nghĩ gì? Chị có sợ hãi không?
Thời khắc chị bán đi phòng tranh, từ bỏ lý tưởng của mình, chị có đau lòng không?
Một mình cô độc bước đi trên con đường báo thù, đánh cược chính cuộc đời mình, chị có từng nghĩ đến việc làm cuộc sống của mình nhẹ nhàng, vui vẻ hơn một chút không?
Trì Ngộ muốn biết.
Chỉ tiếc, khi cô muốn tìm hiểu thêm về chị của mình, chị ấy sẽ chẳng bao giờ mở miệng nữa.
Nghê Trân đến sau đó.
Nghê Trân chính là người bạn tốt nhất và duy nhất của chị gái cô.
Lần trước cũng nhờ có sự giúp đỡ của chị ấy mà Trì Ngộ mới có thể vạch trần một góc kế hoạch của Trì Lý và Nhiễm Cấm.
Khi quản gia Trần bung ô đưa Nghê Trân đến, trên người Trì Ngộ đã bị phủ một tầng dày hơi nước.
Nhìn thấy hoa hồng đen trước bia mộ, khuôn mặt Nghê Trân hơi đổi sắc.
Quản gia Trần rời đi, Nghê Trân và Trì Ngộ ngồi cùng nhau trong nghĩa trang yên tĩnh và ảm đạm.
"Chị Nghê Trân......" Trì Ngộ nhìn bụi đất đang tung bay ở phía xa xa, nhẹ giọng nói: "Chắc chị là bạn gái của chị hai em?"
Nhiều năm như vậy, những người xung quanh chị gái cô thay đổi không ít, chỉ có Nghê Trân là chưa từng thay đổi.
Trong trí nhớ của Trì Ngộ, khi cô còn nhỏ, Nghê Trân thường đến làm khách nhà họ, ở lại cả ngày, còn thường xuyên nấu ăn cho chị gái và cô, tài nghệ siêu phàm.
Trì Ngộ nhớ rõ khi cô liên hệ với Nghê Trân vào thời gian trước, ảnh đại diện WeChat của Nghê Trân chính là một đoá hoa hồng đen.
Nghê Trân dường như chết lặng khi nghe một việc đã từ lâu không ai nhắc đến, đã rất lâu rồi.
Đã lâu không còn ai nhắc tới, lâu đến nỗi bản thân Nghê Trân gần như quên mất tình yêu trong quá khứ giữa mình và Trì Lý.
"Ừm......" Nghê Trân nói, "Chị là bạn gái cũ của cô ấy. Bọn chị đến với nhau vào năm hai mươi tuổi, khi ấy rất hạnh phúc."
Trì Ngộ ngoái đầu, nhìn về phía Nghê Trân.
Gần bốn mươi tuổi, rốt cuộc thì năm tháng vẫn để lại một chút dấu vết trên gương mặt Nghê Trân, nhưng chị vẫn giống như lần đầu tiên Trì Ngộ nhìn thấy, dù có bình thản đến đâu thì trên người vẫn toát lên vẻ sắc sảo không thể che giấu.
Đúng là mẫu người chị hai sẽ thích.
Nghê Trân tưởng mọi chuyện đã qua đi lâu lắm, nhưng khi cùng Trì Ngộ nhắc về đoạn tình cảm với Trì Lý, từng chút ngọt ngào của những năm tháng đã qua nhanh chóng được nhặt nhạnh lại.
Hai người học chuyên ngành khác nhau trong cùng một trường Đại học, Nghê Trân vẫn luôn nhớ rõ lần gặp gỡ đầu tiên giữa hai người là trong một bữa tiệc, Trì Lý đã chu đáo khoác áo khoác của mình lên người cô vì lỡ làm ướt quần áo của cô.
Mặc dù là người xa lạ không hề quen biết, Trì Lý lại rất tinh tế phát hiện ra sự bối rối của cô, sau đó nhanh chóng rời đi, tên cũng không để lại, là Nghê Trân chủ động đi tìm.
"Tuổi của em và chị em chênh lệch quá lớn nên có lẽ nhiều chuyện em đã không còn nhớ rõ. Khi chị em vào Đại học tính tình rất cởi mở hướng ngoại, lại rất có thiên phú nghệ thuật. Năm đó, kết quả môn chuyên ngành và môn văn hoá của cô ấy đều đứng đầu khi thi vào Học viện Mỹ thuật. Trong trường bọn chị, cô ấy luôn là tiêu điểm mỗi khi xuất hiện, người theo đuổi cô ấy nhiều không đếm xuể."
Trong mắt Nghê Trân long lanh ánh sáng, mặt hơi ửng đỏ, cười rất vui vẻ.
"Chị em à, rất yêu thương em. Dù gặp khó khăn lớn thế nào cũng không bao giờ nói với em. Thời điểm ba mẹ em mất, bọn người cậu hai làm loạn, muốn chị em giao công ty ra, nói rằng hai cô bé thì làm sao biết cách xử lý một công ty lớn như vậy? Sau đó......"
Trì Ngộ nói: "Sau đó chị em bán phòng tranh, từ bỏ lý tưởng của mình, tiếp nhận Tập đoàn Trì thị, làm nó hồi sinh, hơn nữa còn trở thành thế lực khổng lồ trong ngành năng lượng."
Nghê Trân gật đầu, nói bằng giọng tự hào: "Cô ấy thật sự rất tuyệt."
Trì Ngộ chìm vào im lặng.
Nhớ đến ngày hai người chia tay, trong mắt Nghê Trân dần mất đi sự vui vẻ và ngưỡng mộ.
Tuy rằng lúc ấy không hiểu, nhưng sau đó hồi tưởng lại theo dòng thời gian, hẳn đó là thời điểm Trì Lý vừa mới biết được sự thật về việc nội tạng của mẹ mình bị cướp.
Khi phát hiện ra rằng cái chết của mẹ mình không phải là một tai nạn, và có một chuỗi sản nghiệp khổng lồ đứng sau việc đó, Trì Lý vừa mới tốt nghiệp không bao lâu đã lập tức quyết định phải dùng quãng đời còn lại để truy tìm hung thủ.
Nghê Trân sẽ luôn nhớ rõ một đêm mùa thu ấy, cơn mưa rét lạnh, giống hệt như hôm nay.
Trì Lý đứng dưới lầu nhà Nghê Trân, còn Nghê Trân vẫn đang ôm món quà cẩn thận chuẩn bị cho cô ấy.
Khi đang vui vẻ đưa tặng món quà, phát hiện ra cô ấy không có ý nhận lấy nó.
"Mình không thể tiếp tục ở bên cậu." Trì Lý mặc một chiếc áo khoác mỏng đến không thể mỏng hơn, mái tóc đã bị nước mưa làm ướt.
Tuy rằng ngoài miệng nói chia tay, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn Nghê Trân lại tràn ngập bất đắc dĩ.
Nghê Trân không biết món quà mà mình mất đến mấy tháng làm ra để khiến người yêu vui vẻ đã rơi xuống đất từ khi nào.
"Tại sao......"
"Mình thích người khác."
Nghê Trân không thể tin được điều mình vừa nghe thấy.
Đây là tổn thương nặng nề nhất đối với một người đang chìm đắm trong tình yêu.
"Chị đã từng hận cô ấy." Nghê Trân nhìn tấm ảnh trên bia mộ Trì Lý, dường như đây là tấm ảnh cô chụp cho Trì Lý, trước kia từng là ảnh nền điện thoại của cô trong một thời gian dài.
Nghê Trân hơi thất thần, "Nhưng sau đó chị phát hiện cô ấy đang làm một việc rất nguy hiểm, đang điều tra về một dự án nào đó. Chị sợ cô ấy gặp chuyện, chủ động liên lạc lại với cô ấy, nói rằng dù không thể trở thành người yêu thì cũng có thể làm bạn bè. Khi đó, chị em cũng đã thay đổi...... trở nên u ám, tính tình bất định, luôn mang dáng vẻ thâm sâu trù tính, đối với chị cũng rất lạnh nhạt.
Sau đó nữa thì cô ấy yêu thiên kim của Tập đoàn Nhiễm thị, cũng đưa Nhiễm Cấm đó đến giới thiệu với bạn bè, rất phô trương.
Chị đã không còn là bạn gái của cô ấy, cũng không có tư cách so đo. Tuy rằng trong lòng khổ sở nhưng cũng phát hiện một vài chi tiết, bạn gái bên cạnh chị em có vẻ không đúng lắm, chị phát hiện đó là hai người khác nhau.
Khi đó chị còn cho rằng chị gái em bị lừa bởi một cặp chị em sinh đôi, còn cố ý nhắc nhở cô ấy. Không ngờ, có vẻ như cô ấy đã biết trước. Điều này khiến chị cảm thấy khó hiểu, cảm xúc một lần nữa lại không thể khống chế, không biết xấu hổ mà đeo bám cô ấy, muốn cô ấy nói ra sự thật."
Nghê Trân đã uống rất nhiều rượu, khóc nhoè cả lớp trang điểm. Cô sống hơn ba mươi năm, chưa bao giờ chật vật như thế, ở một góc hành lang không người, tuyệt vọng chất vấn Trì Lý:
"Tại sao lại như vậy, tại sao chúng ta lại kết thúc thế này? Cậu không hối tiếc chút nào sao?"
Trì Lý nhìn cô ấy khóc mà tan nát cõi lòng, nhưng cũng không đến an ủi.
Vốn dĩ Nghê Trân cho rằng lần này Trì Lý cũng sẽ giống như trước đây, không nói lời nào, im lặng đến cùng.
Không ngờ, cuối cùng Trì Lý lại mở miệng, mang theo chút ý cười, nhẹ nhàng mà buồn bã nói:
"Số phận đã lựa chọn mình, mình xin lỗi."
......
"Đây là số phận của chị em, cũng là số phận của chị."
Lúc Nghê Trân rời khỏi nghĩa trang đã để lại câu này.
Mưa tạnh, khi ánh mặt trời xuyên qua những đám mây dày và tràn xuống mặt đất, những hạt mưa phủ lên vạn vật như toả sáng.
Trong nháy mắt, đám mây mù nhìn không thấy tận cùng vừa rồi biến thành sắc vàng xán lạn, như thể người chị biết em gái mình đang khóc, đang dỗ dành cô.
Trì Ngộ ngồi trước mộ Trì Lý, cúi đầu, đôi vai co lại, cố gắng kiềm chế nước mắt.
......
"Đã lên sơ trung rồi, còn muốn ngủ chung giường với chị? Có biết xấu hổ hay không đây?" Trì Lý cả ngày mệt mỏi, đang ngủ đến mơ mơ hồ hồ, phát hiện cô em gái lại chui vào ổ chăn của chị.
Trì Ngộ nói với Trì Lý: "Chị hai, em vừa nằm mơ thấy ba mẹ."
Ánh mắt Trì Lý lắng đọng, ngữ điệu cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, xoa đầu Trì Ngộ: "Làm sao vậy? Em sợ à?"
Trì Ngộ im lặng.
Trì Lý cười nói: "Đừng sợ, đó là ba mẹ. Em không biết ba mẹ yêu thương em thế nào đâu. Lần sau nếu còn mơ thấy họ thì hãy nói chuyện với họ nhiều hơn, họ rất thích nghe em nói chuyện. Ba mẹ và chị, sẽ mãi mãi bảo vệ em."
Sau một trận mưa thu, nhiệt độ giảm mạnh, Trì Ngộ mặc một chiếc áo len dày, trong tay là một chiếc ô màu đen, đi qua bãi đỗ xe đến trước Toà án.
Tóc Trì Ngộ lại dài hơn một chút, thỉnh thoảng vài sợi bị gió thu vén lên, dính vào đôi môi chỉ được tô một lớp son trong suốt.
Dáng người thon cao đứng trên quảng trường trống trải, từ đầu đến chân đều là màu đen trầm mặc, toát ra vẻ uy áp khiến người ta không dám bắt chuyện, thậm chí là đến gần cô.
Truyền thông và quần chúng tụ tập đông đảo phía bên ngoài Tòa án, ngoài ra còn có một vài người tay cầm theo khẩu hiệu "Ủng hộ người nhân bản", "Chúng tôi biết yêu, chúng tôi là con người" xuất hiện trước ống kính truyền thông, vô cùng kích động.
Trì Ngộ đứng nhìn từ xa, không bước đến.
Thậm chí cô còn nhìn thấy nhân viên của Tập đoàn Trì thị, Tiểu Trương và giám đốc Từ cũng đứng giữa đám đông, bị vây quanh bởi truyền thông.
Khoé môi Trì Ngộ cong lên một nụ cười nhẹ.
Cuối cùng, Nhiễm Cấm chọn lựa không đi cùng Trì Ngộ.
Thật ra, trước khi Trì Ngộ đề nghị đưa Nhiễm Cấm và Nại Nại đi, cô cũng đại khái đoán được quyết định của Nhiễm Cấm.
Nhiều năm qua, nàng vẫn luôn cố gắng thoát khỏi vực sâu hắc ám, mặc cho thế giới hoang đường này phán xét thế nào, nàng cũng muốn nói cho cả thế giới biết thân phận thật sự của mình.
Trì Ngộ giúp nàng hàn gắn từng vết thương, đồng thời cũng giúp nàng thêm tự tin, kiên định với ý tưởng của chính mình.
Nàng không muốn rời đi.
Nếu rời đi, cả đời này sẽ chỉ tiếp tục chạy trốn, trốn mãi trong ống cống tối tăm.
"Chị muốn ở bên em." Trong thời điểm quyết định ra toà, Nhiễm Cấm nói với Trì Ngộ, "Muốn dừng chân trong xã hội này với thân phận thật sự của mình, nhất định phải giống như người tự nhiên, tiếp nhận tất cả các quy tắc của xã hội loài người. Chỉ khi nào chị bước vào, mới có thể chân chính sóng vai bên em, hai chúng ta mới có tương lai."
"Tiểu Ngộ, chị không muốn em vì chị mà bước vào đêm tối tĩnh mịch. Chị muốn em ở lại trong một thế giới đầy màu sắc và hạnh phúc, chờ chị về."
Nhiễm Cấm mạnh mẽ, quyết đoán và dũng cảm khiến Trì Ngộ không nói nên lời, đồng thời cũng rất xúc động.
Trì Ngộ tôn trọng quyết định của Nhiễm Cấm.
Phiên toà của Nhiễm Cấm nắm giữ trái tim của vô số người.
Phán quyết đối với nàng sẽ ảnh hưởng đến tương lai của người nhân bản.
Nhưng những người nhân bản dường như không sợ hãi chút nào, họ đã nghĩ đến tình huống hiện tại trước khi phát sóng trực tiếp.
"Dù pháp luật quyết định thế nào, chúng ta vẫn là chúng ta, là những con người thật sự."
......
Khi trở về từ biển V, Trì Ngộ đã nghe thấy một tin chấn động.
Thời điểm Hà Dật bị bao vây ở sân bay, một mình hắn có thể đánh gục hơn mười người, nếu không phải cảnh sát sân bay kịp thời chạy tới, không chừng hắn sẽ thật sự trốn thoát.
Có một lượng lớn cư dân mạng bàn tán rằng Hà Dật đã cấy gen không phải của con người vào cơ thể của mình, điều này thật đáng sợ.
Chu Vũ và Uông Hân Nghi bản thân là người nhân bản nên có phần nhạy cảm, nhưng vì hành vi giam giữ bất hợp pháp cùng cố ý gây thương tích, cũng như hỗ trợ người khác vượt ngục, hiện tại cũng đã bị bắt giữ.
Vụ bê bối của Nhiễm gia bị lan truyền trên mạng, với trận tinh phong huyết vũ của người nhân bản, bí mật của Nhiễm gia cũng theo đó mà từ từ lộ ra.
Cảnh sát lập tức lập tổ chuyên án điều tra, trong đêm lập tức tạm giữ Nhiễm Minh và Nhiễm Phong, những kẻ tình nghi đã ra tay sát hại Hạ Chi.
Đại Nhiễm, kẻ đang mang tội danh giết người, sau khi vượt ngục dưới sự trợ giúp của Chu Vũ tiếp tục hành hung người khác, suốt đời này cô ta sẽ không thể ra khỏi nhà tù.
Một ngày nọ, Trì Ngộ đến trại giam gặp Đại Nhiễm.
Thời điểm Đại Nhiễm nghe đến cái tên "Trì Ngộ", cõi lòng đã tê dại và chết lặng đột nhiên có một chút xúc động.
Đúng là Trì Ngộ.
Qua tấm kính thuỷ tinh, Đại Nhiễm lại nhìn thấy gương mặt này.
Một gương mặt rất giống Trì Lý.
Lần gặp nhau gần nhất, Trì Ngộ bị thương nặng, thế nhưng vẻ xinh đẹp động lòng người kia vẫn khiến người ta khó quên.
Hôm nay gặp lại, Trì Ngộ chỉ trang điểm nhẹ, nhìn qua cũng có thể thấy cô không đặt tâm tư vào việc trang điểm, chỉ vì phải ra ngoài nên mới trang điểm một chút.
Dù vậy, trong ngục tù lạnh lẽo, Trì Ngộ vẫn như một tia sáng rực rỡ, xuyên qua mọi bóng tối.
Khi Đại Nhiễm nhìn cô, đột nhiên nhớ đến Trì Lý.
Lần này Trì Ngộ đi tìm cô ta, cũng là muốn hỏi về tình cảm đối với Trì Lý.
Đại Nhiễm đã lâu không lộ ra cảm xúc nào trên gương mặt, lúc này, khóe miệng hơi nhếch kéo lên cơ mặt căng cứng khiến cô ta trở nên già nua, thiếu sức sống.
"Khi tôi gặp chị ấy, có lẽ là lúc tôi đang muốn "tự sát" một lần nữa. Dù sao, lúc đó cảm xúc của tôi cũng không ổn định lắm."
Đôi mắt Đại Nhiễm thâm quầng, dường như cô đang nhìn Trì Ngộ.
Nhưng Trì Ngộ nhận thấy tiêu điểm ánh mắt của cô ta không đặt trên người mình, cô ta đang chìm vào hồi tưởng.
Trì Lý chắc chắn là một phụ nữ có tâm hồn và vẻ đẹp vượt ra ngoài giới tính.
Đại Nhiễm sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp người phụ nữ nào quyến rũ đến thế.
Có ai lại không thích Trì Lý? Đại Nhiễm đã từng tự hỏi chính mình câu này.
Mặc dù sau đó có rất nhiều yêu hận tình thù, nhưng lúc này nhớ lại quá khứ "yêu nhau" của hai người, trái tim vốn đã chết của Đại Nhiễm một lần nữa sống lại, bắt đầu đập mạnh mẽ......
Xinh đẹp, giàu có lại dịu dàng, lúc đó Trì Lý chăm sóc cô ta thật chu đáo.
Dù tính tình cô ta có nóng nảy thế nào, có vô cớ gây sự hay cảm xúc bất ổn ra sao thì Trì Lý vẫn luôn bao dung.
Cho dù nửa đêm gọi điện thoại cho Trì Lý, Trì Lý đang công tác ở thành phố khác sẽ lập tức bay về, trước khi mặt trời mọc, Trì Lý đã cầm theo bữa sáng đứng trước cửa nhà cô ta, mỉm cười.
Sự nuông chiều của Trì Lý khiến Đại Nhiễm vô tư phát tiết sự xấu tính của mình.
Cho dù cô ta làm ra chuyện gì, Trì Lý chỉ mỉm cười nhìn cô ta, hiền lành chịu đựng.
Cũng vì tình yêu của Trì Lý, Đại Nhiễm vốn định tự sát đã không còn muốn chết nữa.
Cô ta có sự lưu luyến đối với thế giới này.
Khi ấy, cô ta còn tưởng rằng mình đã thật sự gặp được chân tình, chỉ một lòng muốn giao tất cả cho Trì Lý, không ngờ đây lại là khởi đầu cho cơn ác mộng của cô ta.
Tất cả sự thật được phơi bày, Trì Lý chỉ lợi dụng cô ta để báo thù Nhiễm gia.
Trong mắt Trì Lý, phải chăng cô ta chỉ là con mồi dễ dàng rơi vào bẫy? Một kẻ ngu ngốc?
Những ân ái triền miên, những cảm xúc dịu dàng mà cô ta chưa từng hoài nghi, tất cả đều là giả.
Trì Lý thật sự có thể diễn đến mức này.
Trì Lý bị cô ta giết, nhưng cô ta chỉ có khoái cảm trả thù ngay thời khắc Trì Lý chết đi, còn sự điên cuồng sau đó chỉ là nhằm che giấu nỗi đau như đứt từng đoạn ruột.
"Chị ấy đáng chết."
Cuối cùng, Đại Nhiễm để lại bốn chữ này với nụ cười méo mó.
Sau trận cười, cô ta trống rỗng và kiệt sức, như thể không biết mình cười vì cái gì.
Sau khi Trì Ngộ ra khỏi trại giam, cô mua hoa hồng đen mà chị gái mình yêu thích nhất, đến nghĩa trang của Trì gia.
Sau khi chị gái được chôn cất, cũng đã rất lâu rồi. Trì Ngộ vẫn luôn bận rộn đủ thứ việc, lại cũng vì mỗi khi nhớ đến chị gái sẽ bị rất nhiều thứ cảm xúc phức tạp bao phủ, không biết nên gặp chị gái bằng tâm thái gì, thế nên vẫn không đến thăm chị.
Xuyên qua những giọt mưa thu liên miên không ngớt và hàng bách cao cao, Trì Ngộ đi đến ngôi mộ của Trì Lý.
Bó hoa hồng đen cô ôm trong ngực, cẩn thận che chở, vẫn bị dính một vài giọt nước.
Hoa hồng đen, tượng trưng cho "Tình yêu của quỷ".
Nó đen tối, phô trương lại tà ác, hiện tại trời đang mưa lâm râm, đặt trước bia mộ của chị gái, lại lộ ra chút mong manh.
Mộ bia của cha mẹ nằm phía sau mộ bia Trì Lý, lặng lẽ nương tựa vào nhau.
Trì Lý ngủ lại nơi đây, lặng lẽ và cô đơn.
Trì Ngộ đặt bó hoa hồng đen xuống, im lặng đứng trước ngôi mộ của Trì Lý.
Dù bây giờ cô đã hoàn toàn biết được sự thật, vẫn không có cách nào hận chị gái của mình.
Mười bảy năm trước, Trì Lý 22 tuổi cũng từng đưa cô đến đây vào thời điểm cha mẹ họ vừa qua đời.
Không nói gì, chỉ yên lặng ở lại.
Lúc đó chị đang nghĩ gì? Chị có sợ hãi không?
Thời khắc chị bán đi phòng tranh, từ bỏ lý tưởng của mình, chị có đau lòng không?
Một mình cô độc bước đi trên con đường báo thù, đánh cược chính cuộc đời mình, chị có từng nghĩ đến việc làm cuộc sống của mình nhẹ nhàng, vui vẻ hơn một chút không?
Trì Ngộ muốn biết.
Chỉ tiếc, khi cô muốn tìm hiểu thêm về chị của mình, chị ấy sẽ chẳng bao giờ mở miệng nữa.
Nghê Trân đến sau đó.
Nghê Trân chính là người bạn tốt nhất và duy nhất của chị gái cô.
Lần trước cũng nhờ có sự giúp đỡ của chị ấy mà Trì Ngộ mới có thể vạch trần một góc kế hoạch của Trì Lý và Nhiễm Cấm.
Khi quản gia Trần bung ô đưa Nghê Trân đến, trên người Trì Ngộ đã bị phủ một tầng dày hơi nước.
Nhìn thấy hoa hồng đen trước bia mộ, khuôn mặt Nghê Trân hơi đổi sắc.
Quản gia Trần rời đi, Nghê Trân và Trì Ngộ ngồi cùng nhau trong nghĩa trang yên tĩnh và ảm đạm.
"Chị Nghê Trân......" Trì Ngộ nhìn bụi đất đang tung bay ở phía xa xa, nhẹ giọng nói: "Chắc chị là bạn gái của chị hai em?"
Nhiều năm như vậy, những người xung quanh chị gái cô thay đổi không ít, chỉ có Nghê Trân là chưa từng thay đổi.
Trong trí nhớ của Trì Ngộ, khi cô còn nhỏ, Nghê Trân thường đến làm khách nhà họ, ở lại cả ngày, còn thường xuyên nấu ăn cho chị gái và cô, tài nghệ siêu phàm.
Trì Ngộ nhớ rõ khi cô liên hệ với Nghê Trân vào thời gian trước, ảnh đại diện WeChat của Nghê Trân chính là một đoá hoa hồng đen.
Nghê Trân dường như chết lặng khi nghe một việc đã từ lâu không ai nhắc đến, đã rất lâu rồi.
Đã lâu không còn ai nhắc tới, lâu đến nỗi bản thân Nghê Trân gần như quên mất tình yêu trong quá khứ giữa mình và Trì Lý.
"Ừm......" Nghê Trân nói, "Chị là bạn gái cũ của cô ấy. Bọn chị đến với nhau vào năm hai mươi tuổi, khi ấy rất hạnh phúc."
Trì Ngộ ngoái đầu, nhìn về phía Nghê Trân.
Gần bốn mươi tuổi, rốt cuộc thì năm tháng vẫn để lại một chút dấu vết trên gương mặt Nghê Trân, nhưng chị vẫn giống như lần đầu tiên Trì Ngộ nhìn thấy, dù có bình thản đến đâu thì trên người vẫn toát lên vẻ sắc sảo không thể che giấu.
Đúng là mẫu người chị hai sẽ thích.
Nghê Trân tưởng mọi chuyện đã qua đi lâu lắm, nhưng khi cùng Trì Ngộ nhắc về đoạn tình cảm với Trì Lý, từng chút ngọt ngào của những năm tháng đã qua nhanh chóng được nhặt nhạnh lại.
Hai người học chuyên ngành khác nhau trong cùng một trường Đại học, Nghê Trân vẫn luôn nhớ rõ lần gặp gỡ đầu tiên giữa hai người là trong một bữa tiệc, Trì Lý đã chu đáo khoác áo khoác của mình lên người cô vì lỡ làm ướt quần áo của cô.
Mặc dù là người xa lạ không hề quen biết, Trì Lý lại rất tinh tế phát hiện ra sự bối rối của cô, sau đó nhanh chóng rời đi, tên cũng không để lại, là Nghê Trân chủ động đi tìm.
"Tuổi của em và chị em chênh lệch quá lớn nên có lẽ nhiều chuyện em đã không còn nhớ rõ. Khi chị em vào Đại học tính tình rất cởi mở hướng ngoại, lại rất có thiên phú nghệ thuật. Năm đó, kết quả môn chuyên ngành và môn văn hoá của cô ấy đều đứng đầu khi thi vào Học viện Mỹ thuật. Trong trường bọn chị, cô ấy luôn là tiêu điểm mỗi khi xuất hiện, người theo đuổi cô ấy nhiều không đếm xuể."
Trong mắt Nghê Trân long lanh ánh sáng, mặt hơi ửng đỏ, cười rất vui vẻ.
"Chị em à, rất yêu thương em. Dù gặp khó khăn lớn thế nào cũng không bao giờ nói với em. Thời điểm ba mẹ em mất, bọn người cậu hai làm loạn, muốn chị em giao công ty ra, nói rằng hai cô bé thì làm sao biết cách xử lý một công ty lớn như vậy? Sau đó......"
Trì Ngộ nói: "Sau đó chị em bán phòng tranh, từ bỏ lý tưởng của mình, tiếp nhận Tập đoàn Trì thị, làm nó hồi sinh, hơn nữa còn trở thành thế lực khổng lồ trong ngành năng lượng."
Nghê Trân gật đầu, nói bằng giọng tự hào: "Cô ấy thật sự rất tuyệt."
Trì Ngộ chìm vào im lặng.
Nhớ đến ngày hai người chia tay, trong mắt Nghê Trân dần mất đi sự vui vẻ và ngưỡng mộ.
Tuy rằng lúc ấy không hiểu, nhưng sau đó hồi tưởng lại theo dòng thời gian, hẳn đó là thời điểm Trì Lý vừa mới biết được sự thật về việc nội tạng của mẹ mình bị cướp.
Khi phát hiện ra rằng cái chết của mẹ mình không phải là một tai nạn, và có một chuỗi sản nghiệp khổng lồ đứng sau việc đó, Trì Lý vừa mới tốt nghiệp không bao lâu đã lập tức quyết định phải dùng quãng đời còn lại để truy tìm hung thủ.
Nghê Trân sẽ luôn nhớ rõ một đêm mùa thu ấy, cơn mưa rét lạnh, giống hệt như hôm nay.
Trì Lý đứng dưới lầu nhà Nghê Trân, còn Nghê Trân vẫn đang ôm món quà cẩn thận chuẩn bị cho cô ấy.
Khi đang vui vẻ đưa tặng món quà, phát hiện ra cô ấy không có ý nhận lấy nó.
"Mình không thể tiếp tục ở bên cậu." Trì Lý mặc một chiếc áo khoác mỏng đến không thể mỏng hơn, mái tóc đã bị nước mưa làm ướt.
Tuy rằng ngoài miệng nói chia tay, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn Nghê Trân lại tràn ngập bất đắc dĩ.
Nghê Trân không biết món quà mà mình mất đến mấy tháng làm ra để khiến người yêu vui vẻ đã rơi xuống đất từ khi nào.
"Tại sao......"
"Mình thích người khác."
Nghê Trân không thể tin được điều mình vừa nghe thấy.
Đây là tổn thương nặng nề nhất đối với một người đang chìm đắm trong tình yêu.
"Chị đã từng hận cô ấy." Nghê Trân nhìn tấm ảnh trên bia mộ Trì Lý, dường như đây là tấm ảnh cô chụp cho Trì Lý, trước kia từng là ảnh nền điện thoại của cô trong một thời gian dài.
Nghê Trân hơi thất thần, "Nhưng sau đó chị phát hiện cô ấy đang làm một việc rất nguy hiểm, đang điều tra về một dự án nào đó. Chị sợ cô ấy gặp chuyện, chủ động liên lạc lại với cô ấy, nói rằng dù không thể trở thành người yêu thì cũng có thể làm bạn bè. Khi đó, chị em cũng đã thay đổi...... trở nên u ám, tính tình bất định, luôn mang dáng vẻ thâm sâu trù tính, đối với chị cũng rất lạnh nhạt.
Sau đó nữa thì cô ấy yêu thiên kim của Tập đoàn Nhiễm thị, cũng đưa Nhiễm Cấm đó đến giới thiệu với bạn bè, rất phô trương.
Chị đã không còn là bạn gái của cô ấy, cũng không có tư cách so đo. Tuy rằng trong lòng khổ sở nhưng cũng phát hiện một vài chi tiết, bạn gái bên cạnh chị em có vẻ không đúng lắm, chị phát hiện đó là hai người khác nhau.
Khi đó chị còn cho rằng chị gái em bị lừa bởi một cặp chị em sinh đôi, còn cố ý nhắc nhở cô ấy. Không ngờ, có vẻ như cô ấy đã biết trước. Điều này khiến chị cảm thấy khó hiểu, cảm xúc một lần nữa lại không thể khống chế, không biết xấu hổ mà đeo bám cô ấy, muốn cô ấy nói ra sự thật."
Nghê Trân đã uống rất nhiều rượu, khóc nhoè cả lớp trang điểm. Cô sống hơn ba mươi năm, chưa bao giờ chật vật như thế, ở một góc hành lang không người, tuyệt vọng chất vấn Trì Lý:
"Tại sao lại như vậy, tại sao chúng ta lại kết thúc thế này? Cậu không hối tiếc chút nào sao?"
Trì Lý nhìn cô ấy khóc mà tan nát cõi lòng, nhưng cũng không đến an ủi.
Vốn dĩ Nghê Trân cho rằng lần này Trì Lý cũng sẽ giống như trước đây, không nói lời nào, im lặng đến cùng.
Không ngờ, cuối cùng Trì Lý lại mở miệng, mang theo chút ý cười, nhẹ nhàng mà buồn bã nói:
"Số phận đã lựa chọn mình, mình xin lỗi."
......
"Đây là số phận của chị em, cũng là số phận của chị."
Lúc Nghê Trân rời khỏi nghĩa trang đã để lại câu này.
Mưa tạnh, khi ánh mặt trời xuyên qua những đám mây dày và tràn xuống mặt đất, những hạt mưa phủ lên vạn vật như toả sáng.
Trong nháy mắt, đám mây mù nhìn không thấy tận cùng vừa rồi biến thành sắc vàng xán lạn, như thể người chị biết em gái mình đang khóc, đang dỗ dành cô.
Trì Ngộ ngồi trước mộ Trì Lý, cúi đầu, đôi vai co lại, cố gắng kiềm chế nước mắt.
......
"Đã lên sơ trung rồi, còn muốn ngủ chung giường với chị? Có biết xấu hổ hay không đây?" Trì Lý cả ngày mệt mỏi, đang ngủ đến mơ mơ hồ hồ, phát hiện cô em gái lại chui vào ổ chăn của chị.
Trì Ngộ nói với Trì Lý: "Chị hai, em vừa nằm mơ thấy ba mẹ."
Ánh mắt Trì Lý lắng đọng, ngữ điệu cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, xoa đầu Trì Ngộ: "Làm sao vậy? Em sợ à?"
Trì Ngộ im lặng.
Trì Lý cười nói: "Đừng sợ, đó là ba mẹ. Em không biết ba mẹ yêu thương em thế nào đâu. Lần sau nếu còn mơ thấy họ thì hãy nói chuyện với họ nhiều hơn, họ rất thích nghe em nói chuyện. Ba mẹ và chị, sẽ mãi mãi bảo vệ em."
Tác giả :
Ninh Viễn