Ân Sủng Của Tạo Hoá
Chương 1
Đây là phòng ngủ của Nhiễm Cấm, đẩy cửa ra là có thể ngửi được mùi hương giống hệt trên cơ thể nàng.
Phòng ngủ rất sạch sẽ, thậm chí có thể nói là vô cùng gọn gàng.
Trì Ngộ đứng trong phòng nhìn về phía tay trái, bên đó là phòng để quần áo không vách ngăn bình thường, bên phải treo tranh sơn dầu cùng với tiêu bản hoá thạch dẫn đến thư phòng rộng rãi.
Đèn đọc sách trong thư phòng toả ra ánh sáng ấm áp vẫn chưa tắt, trên bàn để mấy quyển sách còn kẹp thẻ đánh dấu.
Có thể tưởng tượng tối hôm qua sau khi Nhiễm Cấm chật vật chạy ra khỏi xe cô, hẳn là không đi ngủ mà ngồi đọc sách cả đêm.
Không có nhiều thứ trong phòng để quần áo, những bộ âu phục màu đen mặc khi làm việc và váy dài khi đi xã giao được sắp xếp ngay ngắn.
Còn có một ít phụ kiện đi kèm như đồng hồ, khuy măng sét* và nhẫn được phân loại trong những khu vực nhỏ.
*Khuy măng sét:
Trì Ngộ dùng đầu ngón tay cầm lên một sợi dây chuyền, nhìn một chút rồi tuỳ ý đặt xuống.
Kiểu dáng đơn điệu giống hệt như người tên Nhiễm Cấm này, mọi ngày trong năm đều giống nhau.
Trong phòng ngủ ngoại trừ một chiếc giường rộng một mét rưỡi thì không có bất kỳ thiết bị giải trí nào khác, thậm chí không có cả TV, hai chiếc máy tính để trên bàn làm việc rộng lớn trở nên đặc biệt bắt mắt.
Từng chồng hồ sơ được đặt ngay ngắn trên bàn làm việc, Trì Ngộ mở ra nhìn, tất cả đều là tài liệu dự án và bản vẽ Nhiễm Cấm đang xử lý, trên đó còn có chữ viết tay của nàng.
Drap giường màu xám nhạt, đặt bàn làm việc trong phòng ngủ, tất cả những thứ này đều hợp với phong cách của Nhiễm Cấm, nhưng thật ra không giống lắm với cá tính của chị gái cô.
Hơn nữa, kích thước chiếc giường này có chút ngoài dự kiến của Trì Ngộ.
Không thể tưởng tượng được trước kia làm cách nào nàng và chị gái cô có thể ngủ chung trên một chiếc giường không thể duỗi thẳng chân thế này.
Trì Ngộ vẫn luôn cho rằng ít nhất chị gái mình là người biết hưởng thụ cuộc sống.
Theo Trì Ngộ biết thì căn hộ này được chị cô mua cách đây năm năm, vì gần công ty, khi làm việc quá muộn sẽ nghỉ ngơi ở đây, hôm sau dậy sớm đến công ty cũng thuận tiện.
Bây giờ xem ra, ở hành cung lâm thời này, dấu vết của chị hai đã không còn tồn tại nữa.
Trì Ngộ ngồi vào ghế, chậm rãi xoay một vòng, nhìn xuyên qua khung cửa sổ sáng ngời, trên bầu trời quang đãng, cao ốc U.P gần trong gang tấc.
Toà nhà U.P, hùng vĩ vượt ra mọi khuôn khổ, là đế chế kinh doanh do chị gái Trì Lý tạo nên.
Toà cao ốc giống như sinh vật ngoài hành tinh, nằm trên những tuyến đường cao tốc chằng chịt, là một trong những kiến trúc nổi bật nhất của siêu thành phố này.
Đế chế Trì thị là một con thú đói khát, tham lam nuốt chửng ngành công nghiệp năng lượng.
Hiện giờ, tâm huyết nhiều năm của chị gái rơi vào tay người tình cũ Nhiễm Cấm chị dày công bồi dưỡng, chẳng những không hề dừng bước, mà ngày càng trở nên hung mãnh, càng khiến lòng người run sợ.
6 năm trước, người phụ nữ gọi là Nhiễm Cấm này được chị gái mang về Trì gia.
Lần đầu đến nhà họ Trì, không ai biết cô gái chỉ còn nửa cái mạng này là ai, từ đâu đến, làm sao quen biết được với chị gái.
Mọi người chỉ nhìn thấy Đại tiểu thư cẩn thận dạy dỗ cô gái không rõ lai lịch này, lần lượt để nàng tiếp quản phần lớn công việc kinh doanh của Trì gia.
Nhiễm Cấm, năm đó chỉ mới 23 tuổi, đã bắt đầu bén rễ ở đế quốc Trì thị.
Không chỉ nắm trong tay một nửa Trì thị, gương mặt xinh đẹp của nàng còn xuất hiện trên các tạp chí kinh doanh lớn và màn ảnh rộng, trở thành gương mặt được chú ý nhất trên các mặt báo kinh doanh, công nghệ và giải trí.
Xinh đẹp, thông minh, một Nhiễm Cấm nhìn như hoàn mỹ không chút khiếm khuyết, liên tục hấp thu ánh sáng chói lọi, dần dần bước lên đỉnh cao nhất của vinh quang.
Hường thụ muôn vàn ưu ái, cô gái hoàn mỹ đó được xưng tụng là "Ân sủng của tạo hoá".
Trong mắt những người ngước nhìn, Nhiễm Cấm là một người hoàn hảo, không có bất kỳ tì vết gì, là thần Vệ nữ được Chúa trời cẩn thận đắp nặn ra.
Lúc ấy học sinh cao trung Trì Ngộ vẫn còn đang vùi đầu vào việc học, không quá chú ý đến việc kinh doanh của gia đình mình.
Cha mẹ cô mất sớm, chị gái Trì Lý lớn hơn cô mười sáu tuổi chăm sóc cô vô cùng cẩn thận, chị cả cũng như mẹ, chị em hai người nương tựa vào nhau, tình cảm cực kỳ tốt.
Chị gái cũng không bắt ép cô làm việc cô không thích, để cô tự do quyết định đời mình.
Câu chị nói nhiều nhất với cô chính là: "Em không cần đi theo con đường giống như người khác, em chỉ cần làm việc em thích, trở thành con người như em mong muốn là tốt rồi."
Cha mẹ mất sớm cũng không khiến Trì Ngộ nếm trải mùi vị đau khổ, bởi vì cô biết chị gái đã tạo ra cả một khoảng trời để cô vô tư trưởng thành.
Trì Ngộ vùi đầu học hành, đối với chuyện chị gái mình dần đem tập đoàn giao vào tay Nhiễm Cấm cũng không có ý kiến gì, cô biết chị mình là người tỉnh táo, luôn biết bản thân đang làm gì.
Huống chi, sau khi vào Trì gia, "Người ngoài" này rất nhanh đã thoát khỏi thân phận kẻ xa lạ, lắc mình biến thành nữ chủ nhân.
Quan hệ thân mật giữa chị gái và Nhiễm Cấm là không thể nghi ngờ, mặc dù báo giới đồn thổi về vị doanh nhân đại gia và bạn gái thế nào, dùng góc độ nào để thổi phồng "tai tiếng" cũng không cách nào gây trở ngại cho hai người trong việc ra vào có đôi.
Từ lâu Nhiễm Cấm đã danh chính ngôn thuận trở thành một thành viên của Trì gia, Trì Ngộ nhìn thấy nàng sẽ kính cẩn gọi một tiếng "Chị dâu", cấp dưới cũng luôn gọi nàng là Nhiễm tổng.
Mặc dù mỗi lần Nhiễm Cấm đối mặt với xưng hô như vậy, luôn cười nhẹ cho qua.
Trì Ngộ biết, "Chị dâu" hơi e thẹn nhưng là người vợ hiền của chị gái mình, thủ đoạn làm việc mạnh mẽ, cứng rắn, hơn nữa còn có sự ủng hộ của chị gái, địa vị của Nhiễm Cấm trong tập đoàn Trì thị từ lâu đã không thể lay chuyển.
Sự xâm nhập của Nhiễm Cấm quá nhanh, nhanh chóng đến mức từ trong ra ngoài Trì thị đến toàn bộ ngành công nghiệp năng lượng đều vô cùng ngạc nhiên, không thể giải thích.
Không thể tránh khỏi tin đồn nổi lên bốn phía.
Nhưng bất luận là bên ngoài đồn thổi thế nào đi nữa, Nhiễm Cấm đều giống như không nghe thấy, chỉ hết lòng làm việc vì chị gái.
Rõ ràng Nhiễm Cấm rất nhạy bén với việc kinh doanh và thị trường, trong khoảng thời gian sau khi Trì Ngộ xuất ngoại đi du học, Nhiễm Cấm đã giúp chị gái giải quyết đối thủ cạnh tranh lớn nhất, giành được quyền khai thác đá Bazan và khí Helium 3 ở khu vực biển Mặt Trăng.
Khi rời khỏi đất nước, Trì Ngộ lưu luyến không rời chào từ biệt chị gái.
Khi đó chị cô còn dịu dàng an ủi, nói chờ đến khi cô học thành tài trở về, hai chị em sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.
Nhưng đâu ngờ, đây lại là lần cuối cùng cô gặp mặt chị.
Khi cô quay về lần nữa, là để tham dự đám tang của chị mình......
Họ nói, người chị luôn lạc quan, đầy lý tưởng và hoài bão của cô tự sát.
Trì Ngộ không thể tin.
Cảm giác đau lòng đến chết đi sống lại trong đám tang hôm ấy, đến giờ vẫn khắc cốt ghi tâm.
Người chị luôn ngậm đắng nuốt cay là bến bờ cuối cùng của cô trên cuộc đời này.
Giờ đây, người chị yêu thương nhất của cô không còn nữa, ra đi theo cách không thể hiểu được.
Mất đi chị gái làm cô tan nát cõi lòng, vậy mà phía cảnh sát chỉ kết án qua loa làm cô vô cùng căm phẫn.
Việc kết án lộ ra trăm ngàn chỗ hở kỳ lạ khiến Trì Ngộ không thể không nghĩ nhiều.
Chị sẽ không tự sát, chị không có lý do gì để tự sát.
Huống chi còn chưa nói một tiếng, vội vã ra đi không để lại một lời cho người thân yêu nhất của mình.
Trên đường Trì Ngộ về nước chịu tang đã bắt đầu điều tra ngọn nguồn.
Tất cả chứng cứ bị giấu dưới ba tấc đất xám xịt bị Trì Ngộ đào lên được, đều hướng về người phụ nữ kia ——
Nhiễm Cấm.
Bốn năm trước, Trì Ngộ vừa ra nước ngoài đã nghe một số tin đồn về thân thế Nhiễm Cấm.
Những tin đồn thất thiệt đó đều nói rằng Nhiễm Cấm không thật lòng yêu thương người bạn gái luôn hết lòng che chở nàng, nàng có mục đích, xuất hiện để thôn tính tài sản Trì thị và báo thù nhà họ Trì.
Lúc trước Trì Ngộ chỉ cảm thấy đây chỉ là lời nói vô căn cứ, là kẻ ghen ghét nói xấu sau lưng mà thôi.
Nhiều năm chung sống dưới một mái nhà, cô luôn có ấn tượng tốt về người chị dâu xinh đẹp, thông minh này.
Trước khi xuất ngoại, cô tống những người bịa đặt tin đồn thất thiệt vào tù, lên tiếng thay cho chị gái và chị dâu của mình.
Nhưng không ngờ, sự thật lại diễn ra theo chiều hướng khủng khiếp nhất như lời đồn đại.
Nghĩ đến chị gái cứ nằm im lặng dưới lòng đất lạnh căm một cách không rõ ràng như vậy, lồng ngực Trì Ngộ bị sự bi phẫn cào xé, "Rầm" một tiếng kéo bức màn trong phòng ngủ của Nhiễm Cấm xuống, mạnh đến mức muốn đem thanh sắt treo rèm giật gãy theo.
Có lẽ không phải bịa đặt.
Kết quả điều tra thu được đã chứng minh, trong lúc chị gái cô không hề hay biết, Nhiễm Cấm đã sớm bành trướng thế lực của mình tại Trì thị, lai lịch nàng không rõ ràng nhưng bước đi lại vô cùng thận trọng.
Trước khi chị gái qua đời, hai người chia tay, không hề có một dấu hiệu báo trước.
Trì Ngộ vẫn luôn cảm thấy, việc chia tay là ngòi nổ khiến chị ta giết chị gái mình.
Có lẽ chị gái đã phát hiện ra bí mật chị ta che giấu bấy lâu nay, vậy nên mới giết chị, sau đó cắn nuốt toàn bộ tâm huyết của chị.
Nghĩ thật hay.
Người nhà họ Trì còn chưa chết hết đâu.
Trì Ngộ chưa từng căm hận ai như vậy.
Nghĩ tới việc đã từng đối xử chân thành, thật sự xem chị ta là người nhà, Trì Ngộ chỉ cảm thấy ghê tởm.
Di động vang lên, là điện thoại trợ lý gọi tới.
Trì Ngộ nói: "Tôi đến ngay.
Chị ta đang ở đâu?"
Trợ lý trả lời: "Một tiếng trước Nhiễm tổng cùng rời đi với Lộ tiểu thư."
Lộ Tư Kình, tay cảnh sát kia, lại là cô ta.
Khó trách cảnh sát có thể phớt lờ mọi chứng cứ mà Trì Ngộ điều tra được, nghi phạm vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật như cũ.
Trì Ngộ cúp điện thoại, đi đến xem kỹ lại phòng để quần áo của Nhiễm Cấm, quả thực không có món nào là của chị gái.
Trì Ngộ cười lạnh, nóng lòng muốn đá chị tôi ra khỏi thế giới của mình đến vậy sao?
Nhưng cũng không sao.
Trì Ngộ thầm nghĩ, tôi sẽ làm chị nhớ đến chị ấy, nhớ rõ người đã cứu chị và hết lòng yêu thương chị.
Cảm giác tội lỗi sẽ như cái bóng đi theo chị.
Đêm nay có một bữa tiệc, thật ra là họp báo của tập đoàn Trì thị.
Nhiễm Cấm dự định sẽ tuyên bố nàng vừa giành được quyền khai thác năng lượng ở khu vực Mặt Trăng trong cuộc họp báo này.
Làm sao Trì Ngộ có thể bỏ lỡ một đêm được bao nhiêu người mong đợi như vậy?
Trì Ngộ muốn làm cho Nhiễm Cấm hối hận, làm nàng đau khổ, sau khi nàng thân bại danh liệt sẽ đưa nàng và tay cảnh sát họ Lộ cùng bắt tay làm ác kia ra trước công lý.
Trước khi tham dự tiệc tối, Trì Ngộ đã hỏi trợ lý cũ của chị gái mình.
"Nhị tiểu thư, tôi đã mang thứ cô muốn đến.
Cô muốn thay bây giờ sao?"
Trì Ngộ cầm lấy quần áo.
Chiếc váy lụa màu xám hồ đào quyến rũ, tôn lên vòng eo thon thả.
Chuyên gia trang điểm của Trì thị đã đợi từ rất lâu để trang điểm cho cô.
Mái tóc xoăn dày màu đỏ sẫm phủ lên xương quai xanh thanh tú, Trì Ngộ mở mắt nhìn mình đang mặc quần áo của chị gái trong gương, đôi môi đỏ tươi nhếch lên một nụ cười.
"Nước hoa cũng dùng loại của chị tôi."
"Vâng."
Hỗn hợp linh sam, nấm perigord truffle cùng với hương hoa nhài thấm sâu vào khứu giác của Trì Ngộ, đây là mùi hương chị cô quen dùng.
Chắc rằng, Nhiễm Cấm cũng sẽ "Thích" lắm đây.
Trong xe yên tĩnh như ngoài không gian, Nhiễm Cấm ngồi trên ghế lái phụ khoanh tay trước ngực, nhắm mắt dưỡng thần, vừa mới tiến vào một giấc ngủ nông.
Điện thoại Lộ Tư Kình đột nhiên vang lên.
Nhiễm Cấm mở mắt.
"Xin lỗi, làm ồn đến cậu."
Lộ Tư Kình một tay cầm vô lăng, cau mày cầm gắn tai nghe Bluetooth vào, nhỏ giọng nói:
"......
Em đang ở ngoài, ở cùng Tiểu Cấm, được rồi, tí nữa nói chuyện sau, cúp nha."
Lộ Tư Kình nhanh chóng tắt di động, nhìn về phía Nhiễm Cấm.
Nhiễm Cấm mở to đôi mắt sưng đỏ một cách khó khăn, trông rất tiều tuỵ.
Nàng nhìn cảnh sắc bên ngoài, xác định còn một khoảng cách nữa mới tới điểm đến.
"Tối hôm qua không ngủ ngon à?"
"Cũng tạm."
"Không ngủ ngon hay căn bản là không ngủ?"
"......"
Lộ Tư Kình tìm thấy câu trả lời từ sự im lặng của nàng, cô quá hiểu người bạn tốt này của mình.
Lộ Tư Kình không khỏi tức giận: "Còn tưởng rằng cô ta chết đi thì cậu sẽ được giải thoát.
Hoá ra lại là thế này."
Đôi mày thanh tú của Nhiễm Cấm nhíu lại, đôi mắt lại càng nhỏ hơn.
Lộ Tư Kình nhìn thoáng qua khuy măng sét được cài chỉnh tề của Nhiễm Cấm, hai cổ tay mảnh khảnh giấu trong đó, dù trời có nóng thế nào cũng chưa bao giờ thấy nàng mặc áo ngắn tay.
Mặc dù khuy áo được cài chặt, vẫn có thể mơ hồ thấy được trên cổ tay nàng có một vết đỏ nhợt nhạt.
Lộ Tư Kình thấp giọng hỏi nói: "Là Trì Ngộ à?"
Nghe thấy cái tên này, Nhiễm Cấm từ từ mở mắt, trước mắt là cái bóng của cô phản chiếu lên cửa kính xe, tóc đen thẳng tắp phủ lên vai, trong mắt là sự trầm mặc không thể hoà tan, tròng trắng đỏ ngầu phủ đầy tơ máu, nhưng vô tình lại tạo thành một bức chân dung màu sắc mạnh mẽ.
Giọng nói Nhiễm Cấm không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì: "Em ấy thì làm sao?"
Lộ Tư Kình phát hoả: "Đừng nói người gần đây khiến cậu lao đao không phải là cô ta!"
Lộ Tư Kình nóng nảy lái xe, cảm thấy không nên trút giận dữ lên người bị hại, đành cố gắng khắc chế cảm xúc hỏi nàng: "Đêm nay cậu thật sự muốn đi?"
"Cuộc họp báo quan trọng như vậy, tất nhiên là mình phải tham dự."
Lộ Tư Kình "Ừm" một tiếng nói: "Vậy mình đi cùng cậu."
Nhiễm Cấm quay đầu lại mỉm cười yếu ớt với cô: "Không cần, tự mình có thể ứng phó được."
"Cậu có thể ứng phó được Trì Ngộ? Ứng phó được tên khốn kiếp đó hả? Câu này nói ra mà bản thân cậu cũng tin được sao? Đúng rồi, cậu lợi hại lắm, mấy năm nay người bị cậu đùa chết chất cao như núi, người quỳ trước cửa nhà cậu cầu xin thì có thể đánh thức cả quỷ ở địa phủ.
Chỉ nói tới cuộc tranh đoạt năng lượng ở khu Mặt Trăng kia thôi, công ty khoa học kỹ thuật Đại Ức kia phải nộp đơn xin bảo hộ phá sản, người sáng lập Vương Nham thì đi gặp Diêm Vương gia.
Biết chị Nhiễm cậu có thủ đoạn, nhưng thế gian này vỏ quýt dày có móng tay nhọn, vẫn có một người có thể trấn cậu đó.
Bây giờ người ta đã trở lại, ở đâu cũng nhắm vào cậu, hiện tại cậu định thế nào? Chẳng lẽ muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ?"
Lộ Tư Kình càng nói càng khiến mình nóng nảy:
"Cậu thật sự có thể bỏ mặc mọi thứ? Chỉ vì Trì Ngộ?"
Tiếng nói của Lộ Tư Kình rì rầm vang vọng trong xe, Nhiễm Cấm vẫn ngồi im như cũ, không biết lấy ở đâu ra một viên kẹo bạc hà, bóc vỏ đưa cho cô, mỉm cười.
Lộ Tư Kình: "......"
Trước khi Nhiễm Cấm nhắm mắt lại lần nữa, nàng bình thản cười với Lộ Tư Kình:
"Đừng lo, mình sẽ xử lý tốt việc của chính mình."
.