Ân Sủng Của Hoàng Đế
Chương 22
Mang theo nụ cười ngọt ngào trong giấc mộng, Tôn Phật Nhi mở mắt tỉnh dậy, cô vui vẻ cử động chân tay, vặn mình.
“Ui!” Cô chau mày, khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhăn nhó giống như quả quýt bị khô quắt lại. Mới hơi vặn người mà toàn thân, hai trăm linh sáu đốt xương như bị xe cán lên, cả người không chỗ nào là không đau nhức, nhất là phần hông và… Đột nhiên toàn bộ tế bào trên cơ thể cô như bừng tỉnh, cô giật bắn người lên như bị sét đánh, ngón tay thon dài trắng như tuyết chỉ vào người trên giường, “Anh… anh…”
“Sao thế, không nhận ra anh sao?” Quan Sơn Nguyệt khỏa thân ngồi dậy, một chút xấu hổ cũng không có, đôi môi quyến rũ xuất hiện một đường cong rất ám muội, “Em quên cũng không sao, chúng ta sẽ ôn lại một lần nữa, lập tức em sẽ nhớ ra thôi.” Cánh tay rắn chắc đặt ngang eo cô kéo cô lại gần, dính chặt vào vồng ngực mạnh mẽ của anh, cánh tay gian xảo của anh lại bắt đầu chu du trên cơ thể cô.
Khóe mắt cô nhìn thấy mặt trời lặn bên ngoài cửa sổ, tiêu biểu cho việc một ngày mới đã lại qua đi, màn đêm buông xuống. Những đam mê của buổi chiều hôm qua như lửa cháy kích thích trí nhớ, nhất thời kéo đến như những con sóng lớn ập vào, vừa nhanh vừa mạnh, toàn thân Tôn Phật Nhi lập tức nóng lên, cảm thấy cả người bủn rủn không chút sức lực, “Đừng mà, người ta không chịu nổi nữa.” Cô kinh hoàng cầu xin, cánh tay nhỏ bé đẩy cánh tay to lớn trên người mình ra, nhưng giọng nói khàn khàn vốn đã không có sức thuyết phục, ngược lại càng làm thêm khiêu khích.
Nhất thời Quan Sơn Nguyệt cảm thấy phía dưới lại dâng lên cảm giác nóng bừng quen thuộc, con ngươi đen thăm thẳm của anh như càng đen hơn, ngọn lửa dục vọng lại cháy lên.
“Thật sự… em thực sự không muốn!” Cô mở to mắt kinh hoàng, cố gắng giãy giụa, không biết là vui mừng hay sợ hãi, toàn thân không ngừng run rẩy.
Ngọn lửa phía dưới thiêu đốt lý trí của anh, anh quên mất rằng cơ thể mảnh mai của cô đã trải qua một đêm vùi dập, không thể chịu nổi thêm nữa. Anh như con chim ưng rất nhanh chóng, chuẩn xác vồ chặt lấy đôi môi anh đào mọng đỏ của cô, đôi tay nóng bỏng khơi lên những ngọn lửa trên cơ thể mềm mại của cô, khiến cho ý thức của cô lại lần nữa trầm luân…
Không hổ danh là một trong “tứ đại công tử” phong lưu anh tuấn trong giới kinh doanh, tinh lực hơn người quả là “siêu cấp đế vương”, thật vượt qua khả năng thừa nhận của người bình thường.
Khi ngón tay anh tiến sâu vào giữa hai chân êm mượt của cô, đột nhiên cô thở hắt ra một tiếng đầy kinh hoàng, cô đẩy mạnh anh ra, lập tức nhảy xuống giường chạy trốn.
Quan Sơn Nguyệt ngạc nhiên, động tác cũng nhanh nhẹn không kém, sải bước đuổi theo, Tôn Phật Nhi mới cầm được áo sơ mi còn chưa kịp mặc lên người liền bị anh bắt lại đẩy lên tường, đôi chân mềm mịn trắng như ngọc bị nhấc bổng khỏi mặt đất, đá đá trong không trung một cách bất lực.
“Dừng một chút, anh hãy dừng lại một chút… em có… có lời…” Lưng Tôn Phật Nhi dán chặt vào bức tường lạnh như băng thở hổn hển, hai tay ôm cổ anh vội vàng kêu dừng lại.
“Có gì muốn nói…” Cánh tay to lớn của anh tách đôi chân mềm mại của cô ra, quặp chặt lấy hông của anh, chuẩn bị tốt vị trí, phần dưới cử động, ngay khi tiếng thét của cô vang lên, anh không chút chậm trễ tiến sâu vào cơ thể cô.
Khuôn ngực vững chắc như cây tùng của anh bắt đầu thở ra, thân dưới bắt đầu chuyển động, hừ nhẹ nói: “… em nói đi, anh không có lấp đầy miệng em.” (BB: anh quá BT, sakura: dịch giả đã chết vì mất máu)
Khuôn mặt Tôn Phật Nhi đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái. Lúc này còn nói được sao? Dường như cô thừa nhận không chịu nổi sự lấp đầy của anh, cánh tay yếu ớt di chuyển trên cơ thể rắn chắc của anh, mười ngón tay dần dần vòng qua lưng anh.
Đôi tay Quan Sơn Nguyệt ôm trọn mông cô, dồn lực tiến đến, hưởng thụ khoái cảm ngây ngất của sự lấp đầy nơi ấm áp mà cô mang lại, đột nhiên, anh vỗ vỗ vào hai má mềm mại kiều diễm đỏ hồng của cô, yêu cầu cô nhìn vào mình.
“Nhìn anh, không được nhắm mắt lại!” Thấy cô mở mắt, anh thô bạo ra lệnh: “Nói! Bây giờ người em yêu là ai?”
Cái gì cơ? Tôn Phật Nhi trừng mắt nhìn anh đầy phẫn nộ, quay mặt đi không thèm để ý đến anh.
Phần dưới của Quan Sơn Nguyệt đẩy mạnh hơn, trừng phạt đẩy cô sát vào tường. (BB và sakura: chúng ta đi tiếp máu đây)
“Anh… làm cái gì?” Cô kinh hoàng nói, nhưng vẫn cứng giọng. Cô gần như thở hổn hển.
“Nói, em không được phép trốn tránh!” Anh rời khỏi cơ thể cô một cách mạnh mẽ, những cơ bắp săn chắc đồng thời nảy lên, ẩn chứa một tinh lực vô biên, ngọn lửa trên người cô như lan ra, như dâng trào, anh ở ngoài phần nữ tính nhất của cô mà mơn trớn, dập dìu, đó chính là không cho cô thỏa mãn.
Cơ thể cô dính chặt vào anh, cố giãy giụa nghênh đón anh, nhưng anh lại gian xảo cố tình né tránh, cô vừa thẹn vừa hận, “Anh không thể đối xử với em như vậy! Em…” Phía dưới đột nhiên trống rỗng và ngứa ngáy khổ sở, nhanh chóng bức bách cô phải khuất phục. Cô bật khóc nói: “Anh, là anh, chính là anh… đã được chưa! Anh đừng đi quá giới hạn.”
“Ngoan, đừng khóc.” Anh dịu dàng hôn cô, xóa đi những giọt nước mắt ấm ức trên đôi môi cô, anh tiến vào cô một cách mạnh mẽ dứt khoát, một lần nữa lấp đầy cô, hai người lại một lần nữa hợp thành một thể, cảm giác thỏa mãn no đủ khiến cô thở hổn hển.
“Hãy xem! Thân thể chúng ta phù hợp với nhau như thế, anh muốn em hãy mở mắt ra nhìn cho kĩ, em đã là người của anh rồi, kiếp này em chỉ có thể thuộc về anh, trời sinh ra chúng ta là một đôi, cho nên chúng ta yêu nhau như vậy cũng là lẽ đương nhiên, ngoại trừ sung sướng ra, anh không muốn em vì thế mà cảm thấy xấu hổ.”
Đời này chỉ thuộc về anh ư? Nói cái gì thế, sao không có ai bắt cái tên độc tài chuyên bắt nạt phụ nữ này đi vậy? Tôn Phật Nhi tức giận ấm ức nghĩ, nhưng vô thức ánh mắt lại chấp nhận lời nói của anh…
Kỳ thực cô cũng cảm thấy mình thật kỳ quái, đã sớm muốn biết anh làm thế nào mà có thể tạo nên cái cảm giác vui sướng bức bách cô đến phát điên này.
Tôn Phật Nhi lặng lẽ mở mắt ra, ánh mắt lấp lánh như được phủ một bức rèm mỏng, rụt rè sợ hãi nhìn khuôn mặt tuấn tú vui sướng của anh, lướt xuống đến mạch máu đang đập dồn dập ở cổ anh, đến khuôn ngực rộng lớn như biển, xuống đến…
Cô hít mạnh một hơi, tầm mắt của cô tập trung ở một điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, đến nỗi chỉ cần chạm vào là máu liền chảy ra. Nhìn thấy anh ra vào trong cơ thể mình, từ tận đáy lòng cô dâng lên một cảm giác kỳ lạ và mê hoặc khó nói thành lời, cửa mình của cô run rẩy co rút lại… (BB: ai kêu chị ngoan hiền, em thấy chị cũng BT bà cố =”=)
Phần cứng rắn của Quan Sơn Nguyệt đi chuyển trong cô, khiến anh ngây ngất không ngừng lại được, sự co rút run rẩy này càng khiến anh thêm thở dốc rên rỉ, khiến cho động tác của anh càng thêm mạnh mẽ hoang dại, một lần rồi lại một lần càng khiến tâm trí người ta thêm lãng đãng tự nhiên mà tấn công càng mạnh liệt, cô hét lên một tiếng, bỗng nhiên cả người bủn rủn, mềm nhũn, giống như đang phiêu du trong đại dương vùng nhiệt đới ấm áp, dạt dào.
Anh sau những lần tiến tới, sự nóng bỏng trong cơ thể cuối cùng cũng giải phóng vào cơ thể cô, đầu óc anh cũng theo đó mà trống rỗng, cả hai người cùng ngồi trên tấm thảm, khuôn mặt tuấn tú của anh đầm đìa những giọt mồ hôi no đủ, anh vùi mặt vào hõm cổ cô thở dốc.
Hơi thở ổn định, Quan Sơn Nguyệt đứng dậy bế Tôn Phật Nhi về giường, đôi mắt lim dim nhìn cô, thân thể cân đối mềm mại của cô duỗi thẳng ra, ánh mắt lười biếng lơ đãng càng thêm gợi cảm sau cuộc hoan ái, những động tác mãnh liệt vừa rồi dường như đã rút cạn hết sức lực của cô, bây giờ ngay cả đầu ngón tay cô cũng không nhúc nhích được.
Quan Sơn Nguyệt ngồi bên cạnh cô, ánh mắt anh nhìn cô giống như bậc quân vương đang đi thị sát lãnh địa của mình, ngạo nghễ mà đi tuần tra khắp cơ thể mềm mại yêu kiều của cô, đôi môi anh khẽ nhếch lên nụ cười đắc ý.
A, cô đã thuộc về anh rồi! Đôi tay trên cơ thể ngọc ngà trắng như tuyết của cô ve vuốt, cảm xúc tuyệt vời như vậy khiến anh lưu luyến mãi không thôi.
Sự ngọt ngào tuyệt sắc của Tôn Phật Nhi chỉ có anh mới thưởng thức được, sau này đương nhiên chỉ có mình anh thưởng thức. Đối với quyết định này Quan Sơn Nguyệt vô cùng kiên quyết, hơn nữa anh đã quán triệt, với đồ trong tay mình, ham muốn chiếm hữu trong anh vô cùng mãnh liệt, một chút cũng không để người khác chạm vào.
Chỉ là chăm chú nhìn cơ thể như băng như ngọc của cô đỏ hồng lên sau cuộc hoan ái, khí nóng ở phía dưới của anh lại dâng lên cuồn cuộn, rõ ràng anh không phải là người coi trọng tình dục, vì sao…
Hàng lông mày của cô nhíu lại, cô cảm nhận được trong những động tác dịu dàng của anh mang theo chút căng thẳng gấp gáp và nóng bỏng, Tôn Phật Nhi đã hiểu ý nghĩa của câu “phòng bệnh hơn chữa bệnh”, lập tức gạt cánh tay Lộc Sơn[1] của anh ra, cố gắng vận sức để thân thể mệt mỏi của mình ngồi dậy, nhanh chóng cuộn mình vào chiếc chăn mỏng.
“Phật Nhi!” Anh phản đối, ánh mắt ủ rũ giống như đứa trẻ không được ăn kẹo.
“Không thể được!” Cô cự tuyệt một cách thẳng thừng, quả thực không biết nên hình dung anh như thế nào mới được đây, nhưng nhìn ánh mắt thất vọng, dáng vẻ chán nản của anh, cô lại không nhẫn tâm, lại mềm lòng.
“Thanh niên thì nên tiết chế một chút vì tương lại của mình, có được không?”
“Anh còn muốn nữa!” Thái độ và ngữ khí của anh giống như đứa trẻ đang vòi kẹo, ánh mắt tham lam không rời cũng như ngữ khí của anh lại càng giống một đứa trẻ vòi vĩnh để được ăn kẹo, cô hiểu trong câu nói ấy cô chính là viên kẹo. Cánh tay mạnh mẽ cứng như sắt thép của anh kéo cô trở lại ngực mình. Anh biết mình hơi thái quá, nhưng đều là tại cô, là cô quá quyến rũ, hại anh có thế nào cũng không thấy đủ!
“Anh anh thật sự là tên cuồng dâm, quỷ háo sắc, ma vương háo sắc, em đã… a… Rốt cuộc anh có hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc không vậy?”
Anh mở miệng ra ngậm lấy đầu ngực màu phấn hồng của cô nghiến ngấu.
“Không hiểu, bây giờ anh cũng không muốn hiểu.” Anh không chút do dự đáp lại cô, lại còn làm ra vẻ rất hợp tình hợp lý nữa.
Tôn Phật Nhi vừa thẹn vừa tức, không biết nên làm thế nào với anh, có điều con người ta một khi đã tức giận thì sức lực mạnh mẽ cũng xuất hiện, đôi tay bé nhỏ của cô không ngừng đấm mạnh lên bả vai anh. “Đánh chết anh, cái tên háo sắc tự cao tự đại này!”
“A… dễ chịu quá, đấm mạnh chút nữa, mạnh chút nữa.” Quan Sơn Nguyệt không những không tức giận, ngược lại còn cảm thấy dường như không đủ, không ngừng thay đổi tư thế, cuối cùng nằm xuống giường
“Anh…” Tôn Phật Nhi buồn bực đấm anh một cái thật mạnh, đối với kẻ mặt dày thì đúng là không thể làm gì được
“Em muốn đi tắm.” Cả người bủn rủn nhớp nháp, khiến cô quyết đinh mình phải cứng rắn mới được, không nhìn vào ánh mắt tỏ vẻ đáng thương của anh nữa, cô quấn chặt chăn vào người, dứt khoát xuống giường chạy vào phòng tắm mà không dám ngoái đầu lại.
Nhìn vào gương ở bệ rửa tay, Tôn Phật Nhi vốn cho rằng sẽ nhìn thấy một cô gái ủ rũ, không ngờ rằng cô gái trong gương lại có gương mặt thẹn thùng hồng hào tuyệt sắc, giống như cô dâu mới cưới vô cùng hạnh phúc, khuôn mặt tỏa sáng, thần thái như bay lên. Đôi mắt như nước sáng ngời tỏa ánh hào quang. Đôi môi như cánh hoa sưng đỏ dường như mang vẻ kích thích vô hạn.
“Sao lại như thế này?” Cô vỗ vỗ hai má cơ hồ như không thể tin được, cô đã nhìn khuôn mặt mình từ nhỏ đến lớn, không biết mấy ngàn mấy vạn lần rồi, nhưng lần này kại trở nên như vậy… quyến rũ, đúng chính là hai chữ “quyến rũ”.
Đầu ngón tay thon dài trắng muốt lướt từ trên trán, dừng lại giữa hai hàng lông mày đa tình, lướt qua chiếc mũi thẳng tắp, đặt trên đôi môi hơi sưng: Chúng rõ ràng bị bao phủ hoàn toàn bởi những dấu hôn, phát ra ánh sáng hào quang đỏ thắm như những viên ruby quyến rũ lòng người.
Suy nghĩ của Tôn Phật Nhi nhất thời hỗn loạn, khẽ thả tay, chiếc chăm mềm mại tuột khỏi thân hình cân đối. Cô cúi đầu xuống, làn da cô vốn trắng như tuyết mềm mịn không tì vết nay dù là cổ, ngưc, bụng, đùi… cô xoay người nhìn ra sau, a, cả lưng và mông cũng không tha, toàn bộ đều bị bao phủ bởi dấu hôn… Cô không nhịn được khẽ rên lên, rõ ràng là anh cố ý mà.
Có rất nhiều loài động vật vì muốn tuyên bố đây là lãnh địa của mình, mà đã đánh dấu trên lãnh địa bằng kí hiệu của riêng mình, nhưng… anh đã tiến hóa thành người rồi mà! Cô bất lực che mặt, muốn khóc mà không được.
Một làn hơi thở nam tính mạnh mẽ từ sau lưng phả tới, đôi tay to lớn thoáng chốc đã ôm lấy cái eo mềm mại của cô, ngực, bụng của Quan Sơn Nguyệt áp sát vào lưng cô, mang theo nụ cười gian xảo xuất hiện trong gương.
Một vòng tay đột ngột ôm eo mềm mại của cô, ngực, bụng Quan Sơn Nguyệt dán sát vào lưng trắng muốt của cô, “Phật Nhi?”
Một giọng nói quyến rũ vang lên bên tai
“Em có khóa cửa rồi.” Cô nhớ vì sợ anh xông vào nên khi vào phòng tắm đã khóa cửa lại.
Anh giơ chiếc chìa khóa trong tay lên, lại muốn một lần nữa, cầu xin hỏi: “Phật Nhi?”
Tôn Phật Nhi trừng mắt nhìn khuôn mặt trong gương, cắn môi, lập tức thở dài: “Anh chưa thỏa mãn.” Ngữ khí khẳng định không có chút nghi vấn nào, đối với sự kiên định không lay chuyển của anh cô thật sự đầu hàng rồi.
Biết là cô đã đầu hàng, khuôn mặt tuấn tú trong gương giống như chú mèo tinh ranh vứa ăn trộm cá, vừa đắc ý vừa hài lòng. Anh cúi đầu xuống lộ ra hàm răng trắng muốt cắn cắn vào chiếc cổ trắng nõn của cô, kích thích khiến cô phát ra tiếng rên, không nhịn được co rúm lại.
Hơi thở nóng hổi của anh phả vào tai cô, khiến cô thấy rạo rực trong lòng.
“Đối với em, anh vĩnh viễn cũng không biết cái gì là thỏa mãn!”
Trong bồn tắm Quan Sơn Nguyệt mượn cớ giúp cô mát xa tiêu trừ mệt mỏi đau nhức, thực tế là tiến hành ăn đậu hũ, Tôn Phật Nhi thực không thể chịu nỗi sự quấy nhiễu này, liền đuổi anh ra khỏi phòng tắm, tiện tay tịch thu luôn cả chìa khóa.
Anh đành vuốt vuốt mũi, thay bộ quần áo khác, tựa vào cánh cửa bên phòng tắm, chờ mỹ nhân ra.
Tôn Phật Nhi vừa ra khỏi phòng thắm thì hình ảnh Quan Sơn Nguyệt đẹp trai tuấn tú, nhàn nhã, ung dung lập tức đập vào mắt, bốn mắt nhìn nhau, cô chỉ cảm thấy tim mình đánh thót lên một cái rất kỳ lạ, không gian nhanh chóng được kéo dãn ra, dường như chỉ còn lại bên này và bên kia…
Dường như đã qua cả mấy thế kỉ cô mới hoàn hồn trở lại, nhìn ánh mắc vừa đắc ý vừa gian xảo của anh, tim cô lại đánh thịch một cái, cảm giác nóng bỏng lại cháy lên một lần nữa trong lòng cô, khuôn mặt cô đỏ lựng lên, cử chỉ thái độ e thẹn của cô hiện lên rõ ràng.
Quan Sơn Nguyệt đứng bên cạnh thất thần trong thoáng chốc, khóe miệng đắc ý càng nhếch lên, Phật Nhi là món quà mà thượng đế ban cho anh, hương vị ngọt ngào của cô khiến anh dù nếm trăm lần cũng không thấy đủ, thậm chí anh còn muốn chìm đắm trong hương vị ngọt ngào dịu dàng ấy mãi mãi, nguyện say sưa mãi không bao giờ tỉnh lại.
Vì anh nhớ lại mà ánh mắt càng rực lửa khiến toàn thân Tôn Phật Nhi run lên, khuôn mặt như ngọc đỏ hồng lên. Đến khi không chịu nổi cái nhìn của anh, cô dậm chân tỏ vẻ phản đối nói: “Anh không phải là quân tử… không được cười.”
“Được được được, anh không cười.” Vì sợ cô thẹn quá hóa giân, anh lập tức giơ hai tay đầu hàng, nhưng nhìn thấy cô ủ rũ hờn dỗi mà tâm thần không nhịn được lại trở nên rạo rực, cánh tay to lớn của anh áp sát vào lưng cô, kéo cô sát lại mình, hôn lên má mềm mại mịn màng ngát hương của cô, hôn rồi lại hôn, anh cúi xuống bên tai cô cất giọng, rất quyến rũ: “Chúng ta đi đến Khải Duyệt dùng cơm, sau đó đi mua cho quần áo và đồ dùng thích hợp, được không?”
Nếu đã quyết định sống ở đây, tất nhiên sẽ cần phải chuẩn bị vài thứ cần thiết, từ lúc xem qua hành lý của cô, Quan Sơn Nguyệt đã thề rằng sẽ chăm sóc cô thật tốt, đặc biệt là hôm nay anh muốn đi đến chỗ đông người để phân tán sự chú ý của bản thân, không như vậy anh sẽ lại muốn đưa cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp quyến rũ này lên giường mất.
Từ bữa trưa hôm qua tới giờ, đến một giọt nước họ cũng chưa uống, lại “vận động mạnh” đến như vậy, anh đã đói từ lâu rồi đến nỗi bụng dính cả vào lưng.
Tôn Phật Nhi gật đầu đồng ý, không thấy cô có hành động phản kháng nào, có lẽ cô cũng đói lắm rồi, anh cảm thấy rất đau lòng.
“Đợi một chút!” Quan Sơn Nguyệt rút từ trong túi quần âu ra một chiếc nhẫn tinh xảo, chẳng cần hỏi liền trực tiếp đeo lên ngón tay cô.
“Anh…” Tôn Phật Nhi nhìn anh, trong mắt tràn đầy vẻ nghi vấn.
Anh giơ bàn tay mình lên, giống với chiếc nhẫn trên tay cô, nhưng là nhẫn của nam và lớn hơn.
Chiếc nhẫn rồng này vốn là dành cho phu nhân tương lai của trưởng nam nhà họ Quan, tượng trưng cho quyền lực. Hiện tại Quan Sơn Nguyệt lấy ra đeo cho cô, có nghĩa là công khai thân phận của Tôn Phật Nhi trong mắt trong tim anh và xác lập địa vị của cô ở nhà họ Quan.
“Đây là tuyên bố cho mọi người biết, em, một bông hoa khuynh thành đã được đăng kí bản quyền sở hữu, tên ngốc nào không biết dám hái trộm thì…” Ánh mắt anh đột nhiên trở nên sắc bén, cả người bỗng trở nên lạnh lẽo, u tối, khiến lông tơ của người ta dựng hết cả lên.
“Anh… thật đáng sợ! Em…” Sắc mặt Tôn Phật Nhi trắng bệch, cô cảm thấy chiếc nhẫn nhỏ bé trên tay bỗng nặng tựa ngàn cân, cô vội tháo chiếc còng tay này ra.
“Em dám!” Anh tức giận quát lên một tiếng, hoàn toàn mang vẻ uy hiếp.
Cô kinh hãi, cánh tay tháo nhẫn trở nên cứng đờ, đôi mắt mở lớn, không chớp mắt nhìn anh, không dám cử động.
“Em hãy ngoan ngoãn đeo nhẫn vào, không được tháo ra.” Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của cô, anh hạ giọng vẻ cảnh giác, yêu chiều dí tay vào chóp mũi cô, “Em đừng sợ, người em nên sợ là kẻ khác ấy, em là vợ tương lai là bảo bối của anh, anh sao có thể làm tổn thương em được.”
“Anh… rất độc tài, lại không phân rõ phải trái, em… em phản đối, em không muốn làm vị hôn thê của anh.” Nghĩ đến tính cách chuyên chế độc tài của anh, tận đáy lòng cô không khỏi nổi lên cảm giác hoang mang và sợ hãi.
“Không được, phản đối vô hiệu! Cuộc hôn nhân này đã quyết định như thế rồi. Nói đến độc tài không phân biệt phải trái…” anh nhìn cô trầm ngâm, một lát sau, anh đồng ý nói: “Uhm, cũng có một chút.” Cái gì mà chỉ có một chút, vốn là rất rất rất nhiều nha! Cô chu môi nói: “Là anh bắt nạt em, còn nữa đối với mỗi người phụ nữ anh đều đối xử như thế sao?” Cho cho cô có nghĩ như thế nào, dường như anh đã coi cô là vật sở hữu, cô vốn không có đường để thoát.
“Mỗi người phụ nữ ư?” Quan Sơn Nguyệt hừ một tiếng, “Anh không thể có khẩu vị tốt như vậy đâu, hơn nữa… em cho rằng anh rất nhàn rỗi hay sao?”
Mỗi ngày anh đều bận đến không thể vui đùa, có thể không có chuyện gì làm mà nhàn nhã, lấy việc phong lưu tán tỉnh làm chủ yếu sao? Thậm chí trước cô, chưa có người đàn bà nào khơi dậy được ham muốn độc chiếm trong anh một cách mạnh mẽ đến thế.
Phụ nữ đối với anh mà nói chỉ là bạn tình cùng vui đùa khi nhãn rỗi mà thôi, anh chưa bao giờ nhọc lòng suy nghĩ vì họ. Nhưng cô không giống những người phụ nữ đó, lần đầu tiên họ gặp nhau, anh đã không tự chủ được mà động lòng với cô. Sau khi cô biến mất, anh đã dùng quỹ thời gian ít ỏi của mình để hỏi thăm những người ở mục trường, nhưng bọn họ đều mơ hồ không biết, khiến cho anh không khỏi hoài nghi ở nơi núi sâu rừng thẳm kia đã xuất hiện một tinh linh tuyệt sắc, phải chăng đó chỉ là giấc mộng không có thực của anh?
Lần thứ hai gặp lại, sau cuộc hội ngộ ngắn ngủi cùng cô, cô nắm giữ trái tim luôn phiêu bồng bất định của anh một cách kỳ lạ, hấp dẫn anh, thu hút toàn bộ sự chú ý nơi anh, khiến anh yêu, khiến anh thích, cuối cùng đã có thể chứng minh rằng tinh linh trong giấc mộng hôm đó thật sự là người thật. Nhưng rồi anh lại sợ hãi, cô dám biến mất một lần nữa!
Nhưng bởi vì tin chắc là cô tồn tại, anh tự tin sẽ tìm được cô không chút khó khăn.
Lúc đó tận sâu trong linh hồn, trong tim anh hiểu rõ, đời này kiếp này trong cuộc sống của anh người bạn đời duy nhất đi cùng anh là cô, Tôn Phật Nhi.
Lăn lộn trên thương trường nhiều năm cùng sản nghiệp gia tộc khổng lồ, khiến cho anh hiểu rõ bản thân mình không có thời gian do dự đứng nhìn, càng dạy anh thấu hiểu câu “Cơ hội không đến lần thứ hai”, cho nên chỉ cần có cơ hội, anh liền nắm lấy ngay lập tức.
Khi cô xuất hiện một lần nữa, tất nhiên anh sẽ bắt giam cô trong vòng tay mình, ôm cô thật chặt, nếu cô dám không đồng ý anh sẽ làm cho cô đi vào trong tâm trí mình vào trong tận sâu thẳm trái tim mình, để cô có thể ở đó cả đời, anh sẽ không dễ dàng cho cô tùy ý đi ra.
Nghĩ tới hai chữ “bắt nạt” của cô, anh hung hăng cắn lên má mềm mại mịn màng của cô một cái, Tôn Phật Nhi kêu “ái” một tiếng, xoa xoa má trừng mắt nhìn anh.
Bất ngờ anh nở một nụ cười, kéo bàn tay nhỏ bé của cô, hôn lên má cô tỏ vẻ an ủi, yêu chiều.
Cô khịt mũi nói: “Ý của anh là em nên cảm ơn anh đã bắt nạt em, bởi vì như thế chứng tỏ anh rất yêu em phải không?”
“Em biết là tốt rồi. Có điều em đã nói cảm ơn, anh cũng khiêm tốn đáp lại em một câu: đừng khách sáo.”
*****************
Sau khi hôn giai nhân đang ngủ, Quan Sơn Nguyệt mới ngồi dậy tập thể dục buổi sáng như thường lệ.
Anh có thói quen vận động buổi sáng, bản thân là tổng giám đốc tập đoàn Long Ưng, nên việc có một sức khỏe, cơ thể tráng kiện là điều hết sức quan trọng, cho nên dù bận bịu như thế nào, mỗi ngày anh đều dành thời gian để tập luyện.
Nửa tiếng sau. Quan Sơn Nguyệt đi tắm, ăn sáng xong mới quay trở lại giường.
“Hôn một chút…” Môi của Quan Sơn Nguyệt lưu luyến di chuyển trên lưng Tôn Phật Nhi, đôi tay tham lam không ngừng vuốt ve trên những đường cong tuyệt mỹ của cô.
Cho dù tối hôm trước đã cùng cô bao nhiêu lần, thì mỗi buổi sáng trước khi đi làm anh đều cùng cô một lần nữa, đó là phương pháp mới để anh duy trì tâm trạng tốt trong ngày. (BB: tốt với anh cơ mà không tốt với ai đó)
Tôn Phật Nhi mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy mình như đang ở trong biển lửa, cơ thể thơm ngát không ngừng cử động tiếp nhận sự kích thích của anh. Đôi môi hồng khẽ hé mở phát ra tiếng thở dài, ngái ngủ nói: “Quan…”
Mặc dù cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh dậy, nhưng Quan Sơn Nguyệt đã không chờ được nữa, ngay khi đôi mắt ngái ngủ của cô khẽ mở, anh liền tấn công vào nơi sâu thẳm mềm mại như hoa của cô.
“A, Quan…” Tôn Phật Nhi chu môi, mười đầu ngón tay bấu chặt vào tấm lưng săn chắc của anh, tự nhiên rất tự nhiên cong người lên đón nhận sự tấn công mãnh liệt của anh.
Từng tiếng từng tiếng thở dốc, rên rỉ hòa vào nhau lãng đãng quanh phòng, cho đến khi một sức nóng thâm nhập sâu vào cơ thể cô, cô mới khẽ run rẩy cùng Quan Sơn Nguyệt từ trên thiên đường tuyệt diệu quay trở lại nhân gian, cô vốn chưa tỉnh táo nay ý thức lại càng thêm mơ hồ.
“Phật Nhi, hôm nay anh không khóa cửa, em cứ ngủ tiếp đi không sao đâu. Anh đi làm đây, bữa sáng anh đặt trên bàn, phải nhớ ăn sáng đấy!”
Tôn Phật Nhi lẩm bẩm một tiếng, xoay người tiếp tục ngủ.
Quan Sơn Nguyệt cười một cái đầy trìu mến, anh biết là cô thật sự mệt lắm rồi!
Vuốt sợi tóc trên má cô, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn, sau đó anh đóng cửa rời đi.
[1] Cánh tay Lộc Sơn là một điển tích của Trung Quốc. Chuyện kể về Dương Ngọc Hoàn tức Dương Quý Phi nhận An Lộc Sơn làm con nuôi, nhưng kì thực mối quan hệ của hai người này là tình nhân. Hai người thường lén lút quan hệ khi Huyền Tông không có ở đó. Trong một lần quan hệ do mạnh tay quá mà An Lộc Sơn làm cho ngực của Dương Ngọc Hoàn bị thương, nên từ đó mới có điển tích này. (Còn về ý nghĩa ta không giải thích nữa mọi người tự hiểu nha ^^)
“Ui!” Cô chau mày, khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhăn nhó giống như quả quýt bị khô quắt lại. Mới hơi vặn người mà toàn thân, hai trăm linh sáu đốt xương như bị xe cán lên, cả người không chỗ nào là không đau nhức, nhất là phần hông và… Đột nhiên toàn bộ tế bào trên cơ thể cô như bừng tỉnh, cô giật bắn người lên như bị sét đánh, ngón tay thon dài trắng như tuyết chỉ vào người trên giường, “Anh… anh…”
“Sao thế, không nhận ra anh sao?” Quan Sơn Nguyệt khỏa thân ngồi dậy, một chút xấu hổ cũng không có, đôi môi quyến rũ xuất hiện một đường cong rất ám muội, “Em quên cũng không sao, chúng ta sẽ ôn lại một lần nữa, lập tức em sẽ nhớ ra thôi.” Cánh tay rắn chắc đặt ngang eo cô kéo cô lại gần, dính chặt vào vồng ngực mạnh mẽ của anh, cánh tay gian xảo của anh lại bắt đầu chu du trên cơ thể cô.
Khóe mắt cô nhìn thấy mặt trời lặn bên ngoài cửa sổ, tiêu biểu cho việc một ngày mới đã lại qua đi, màn đêm buông xuống. Những đam mê của buổi chiều hôm qua như lửa cháy kích thích trí nhớ, nhất thời kéo đến như những con sóng lớn ập vào, vừa nhanh vừa mạnh, toàn thân Tôn Phật Nhi lập tức nóng lên, cảm thấy cả người bủn rủn không chút sức lực, “Đừng mà, người ta không chịu nổi nữa.” Cô kinh hoàng cầu xin, cánh tay nhỏ bé đẩy cánh tay to lớn trên người mình ra, nhưng giọng nói khàn khàn vốn đã không có sức thuyết phục, ngược lại càng làm thêm khiêu khích.
Nhất thời Quan Sơn Nguyệt cảm thấy phía dưới lại dâng lên cảm giác nóng bừng quen thuộc, con ngươi đen thăm thẳm của anh như càng đen hơn, ngọn lửa dục vọng lại cháy lên.
“Thật sự… em thực sự không muốn!” Cô mở to mắt kinh hoàng, cố gắng giãy giụa, không biết là vui mừng hay sợ hãi, toàn thân không ngừng run rẩy.
Ngọn lửa phía dưới thiêu đốt lý trí của anh, anh quên mất rằng cơ thể mảnh mai của cô đã trải qua một đêm vùi dập, không thể chịu nổi thêm nữa. Anh như con chim ưng rất nhanh chóng, chuẩn xác vồ chặt lấy đôi môi anh đào mọng đỏ của cô, đôi tay nóng bỏng khơi lên những ngọn lửa trên cơ thể mềm mại của cô, khiến cho ý thức của cô lại lần nữa trầm luân…
Không hổ danh là một trong “tứ đại công tử” phong lưu anh tuấn trong giới kinh doanh, tinh lực hơn người quả là “siêu cấp đế vương”, thật vượt qua khả năng thừa nhận của người bình thường.
Khi ngón tay anh tiến sâu vào giữa hai chân êm mượt của cô, đột nhiên cô thở hắt ra một tiếng đầy kinh hoàng, cô đẩy mạnh anh ra, lập tức nhảy xuống giường chạy trốn.
Quan Sơn Nguyệt ngạc nhiên, động tác cũng nhanh nhẹn không kém, sải bước đuổi theo, Tôn Phật Nhi mới cầm được áo sơ mi còn chưa kịp mặc lên người liền bị anh bắt lại đẩy lên tường, đôi chân mềm mịn trắng như ngọc bị nhấc bổng khỏi mặt đất, đá đá trong không trung một cách bất lực.
“Dừng một chút, anh hãy dừng lại một chút… em có… có lời…” Lưng Tôn Phật Nhi dán chặt vào bức tường lạnh như băng thở hổn hển, hai tay ôm cổ anh vội vàng kêu dừng lại.
“Có gì muốn nói…” Cánh tay to lớn của anh tách đôi chân mềm mại của cô ra, quặp chặt lấy hông của anh, chuẩn bị tốt vị trí, phần dưới cử động, ngay khi tiếng thét của cô vang lên, anh không chút chậm trễ tiến sâu vào cơ thể cô.
Khuôn ngực vững chắc như cây tùng của anh bắt đầu thở ra, thân dưới bắt đầu chuyển động, hừ nhẹ nói: “… em nói đi, anh không có lấp đầy miệng em.” (BB: anh quá BT, sakura: dịch giả đã chết vì mất máu)
Khuôn mặt Tôn Phật Nhi đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái. Lúc này còn nói được sao? Dường như cô thừa nhận không chịu nổi sự lấp đầy của anh, cánh tay yếu ớt di chuyển trên cơ thể rắn chắc của anh, mười ngón tay dần dần vòng qua lưng anh.
Đôi tay Quan Sơn Nguyệt ôm trọn mông cô, dồn lực tiến đến, hưởng thụ khoái cảm ngây ngất của sự lấp đầy nơi ấm áp mà cô mang lại, đột nhiên, anh vỗ vỗ vào hai má mềm mại kiều diễm đỏ hồng của cô, yêu cầu cô nhìn vào mình.
“Nhìn anh, không được nhắm mắt lại!” Thấy cô mở mắt, anh thô bạo ra lệnh: “Nói! Bây giờ người em yêu là ai?”
Cái gì cơ? Tôn Phật Nhi trừng mắt nhìn anh đầy phẫn nộ, quay mặt đi không thèm để ý đến anh.
Phần dưới của Quan Sơn Nguyệt đẩy mạnh hơn, trừng phạt đẩy cô sát vào tường. (BB và sakura: chúng ta đi tiếp máu đây)
“Anh… làm cái gì?” Cô kinh hoàng nói, nhưng vẫn cứng giọng. Cô gần như thở hổn hển.
“Nói, em không được phép trốn tránh!” Anh rời khỏi cơ thể cô một cách mạnh mẽ, những cơ bắp săn chắc đồng thời nảy lên, ẩn chứa một tinh lực vô biên, ngọn lửa trên người cô như lan ra, như dâng trào, anh ở ngoài phần nữ tính nhất của cô mà mơn trớn, dập dìu, đó chính là không cho cô thỏa mãn.
Cơ thể cô dính chặt vào anh, cố giãy giụa nghênh đón anh, nhưng anh lại gian xảo cố tình né tránh, cô vừa thẹn vừa hận, “Anh không thể đối xử với em như vậy! Em…” Phía dưới đột nhiên trống rỗng và ngứa ngáy khổ sở, nhanh chóng bức bách cô phải khuất phục. Cô bật khóc nói: “Anh, là anh, chính là anh… đã được chưa! Anh đừng đi quá giới hạn.”
“Ngoan, đừng khóc.” Anh dịu dàng hôn cô, xóa đi những giọt nước mắt ấm ức trên đôi môi cô, anh tiến vào cô một cách mạnh mẽ dứt khoát, một lần nữa lấp đầy cô, hai người lại một lần nữa hợp thành một thể, cảm giác thỏa mãn no đủ khiến cô thở hổn hển.
“Hãy xem! Thân thể chúng ta phù hợp với nhau như thế, anh muốn em hãy mở mắt ra nhìn cho kĩ, em đã là người của anh rồi, kiếp này em chỉ có thể thuộc về anh, trời sinh ra chúng ta là một đôi, cho nên chúng ta yêu nhau như vậy cũng là lẽ đương nhiên, ngoại trừ sung sướng ra, anh không muốn em vì thế mà cảm thấy xấu hổ.”
Đời này chỉ thuộc về anh ư? Nói cái gì thế, sao không có ai bắt cái tên độc tài chuyên bắt nạt phụ nữ này đi vậy? Tôn Phật Nhi tức giận ấm ức nghĩ, nhưng vô thức ánh mắt lại chấp nhận lời nói của anh…
Kỳ thực cô cũng cảm thấy mình thật kỳ quái, đã sớm muốn biết anh làm thế nào mà có thể tạo nên cái cảm giác vui sướng bức bách cô đến phát điên này.
Tôn Phật Nhi lặng lẽ mở mắt ra, ánh mắt lấp lánh như được phủ một bức rèm mỏng, rụt rè sợ hãi nhìn khuôn mặt tuấn tú vui sướng của anh, lướt xuống đến mạch máu đang đập dồn dập ở cổ anh, đến khuôn ngực rộng lớn như biển, xuống đến…
Cô hít mạnh một hơi, tầm mắt của cô tập trung ở một điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, đến nỗi chỉ cần chạm vào là máu liền chảy ra. Nhìn thấy anh ra vào trong cơ thể mình, từ tận đáy lòng cô dâng lên một cảm giác kỳ lạ và mê hoặc khó nói thành lời, cửa mình của cô run rẩy co rút lại… (BB: ai kêu chị ngoan hiền, em thấy chị cũng BT bà cố =”=)
Phần cứng rắn của Quan Sơn Nguyệt đi chuyển trong cô, khiến anh ngây ngất không ngừng lại được, sự co rút run rẩy này càng khiến anh thêm thở dốc rên rỉ, khiến cho động tác của anh càng thêm mạnh mẽ hoang dại, một lần rồi lại một lần càng khiến tâm trí người ta thêm lãng đãng tự nhiên mà tấn công càng mạnh liệt, cô hét lên một tiếng, bỗng nhiên cả người bủn rủn, mềm nhũn, giống như đang phiêu du trong đại dương vùng nhiệt đới ấm áp, dạt dào.
Anh sau những lần tiến tới, sự nóng bỏng trong cơ thể cuối cùng cũng giải phóng vào cơ thể cô, đầu óc anh cũng theo đó mà trống rỗng, cả hai người cùng ngồi trên tấm thảm, khuôn mặt tuấn tú của anh đầm đìa những giọt mồ hôi no đủ, anh vùi mặt vào hõm cổ cô thở dốc.
Hơi thở ổn định, Quan Sơn Nguyệt đứng dậy bế Tôn Phật Nhi về giường, đôi mắt lim dim nhìn cô, thân thể cân đối mềm mại của cô duỗi thẳng ra, ánh mắt lười biếng lơ đãng càng thêm gợi cảm sau cuộc hoan ái, những động tác mãnh liệt vừa rồi dường như đã rút cạn hết sức lực của cô, bây giờ ngay cả đầu ngón tay cô cũng không nhúc nhích được.
Quan Sơn Nguyệt ngồi bên cạnh cô, ánh mắt anh nhìn cô giống như bậc quân vương đang đi thị sát lãnh địa của mình, ngạo nghễ mà đi tuần tra khắp cơ thể mềm mại yêu kiều của cô, đôi môi anh khẽ nhếch lên nụ cười đắc ý.
A, cô đã thuộc về anh rồi! Đôi tay trên cơ thể ngọc ngà trắng như tuyết của cô ve vuốt, cảm xúc tuyệt vời như vậy khiến anh lưu luyến mãi không thôi.
Sự ngọt ngào tuyệt sắc của Tôn Phật Nhi chỉ có anh mới thưởng thức được, sau này đương nhiên chỉ có mình anh thưởng thức. Đối với quyết định này Quan Sơn Nguyệt vô cùng kiên quyết, hơn nữa anh đã quán triệt, với đồ trong tay mình, ham muốn chiếm hữu trong anh vô cùng mãnh liệt, một chút cũng không để người khác chạm vào.
Chỉ là chăm chú nhìn cơ thể như băng như ngọc của cô đỏ hồng lên sau cuộc hoan ái, khí nóng ở phía dưới của anh lại dâng lên cuồn cuộn, rõ ràng anh không phải là người coi trọng tình dục, vì sao…
Hàng lông mày của cô nhíu lại, cô cảm nhận được trong những động tác dịu dàng của anh mang theo chút căng thẳng gấp gáp và nóng bỏng, Tôn Phật Nhi đã hiểu ý nghĩa của câu “phòng bệnh hơn chữa bệnh”, lập tức gạt cánh tay Lộc Sơn[1] của anh ra, cố gắng vận sức để thân thể mệt mỏi của mình ngồi dậy, nhanh chóng cuộn mình vào chiếc chăn mỏng.
“Phật Nhi!” Anh phản đối, ánh mắt ủ rũ giống như đứa trẻ không được ăn kẹo.
“Không thể được!” Cô cự tuyệt một cách thẳng thừng, quả thực không biết nên hình dung anh như thế nào mới được đây, nhưng nhìn ánh mắt thất vọng, dáng vẻ chán nản của anh, cô lại không nhẫn tâm, lại mềm lòng.
“Thanh niên thì nên tiết chế một chút vì tương lại của mình, có được không?”
“Anh còn muốn nữa!” Thái độ và ngữ khí của anh giống như đứa trẻ đang vòi kẹo, ánh mắt tham lam không rời cũng như ngữ khí của anh lại càng giống một đứa trẻ vòi vĩnh để được ăn kẹo, cô hiểu trong câu nói ấy cô chính là viên kẹo. Cánh tay mạnh mẽ cứng như sắt thép của anh kéo cô trở lại ngực mình. Anh biết mình hơi thái quá, nhưng đều là tại cô, là cô quá quyến rũ, hại anh có thế nào cũng không thấy đủ!
“Anh anh thật sự là tên cuồng dâm, quỷ háo sắc, ma vương háo sắc, em đã… a… Rốt cuộc anh có hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc không vậy?”
Anh mở miệng ra ngậm lấy đầu ngực màu phấn hồng của cô nghiến ngấu.
“Không hiểu, bây giờ anh cũng không muốn hiểu.” Anh không chút do dự đáp lại cô, lại còn làm ra vẻ rất hợp tình hợp lý nữa.
Tôn Phật Nhi vừa thẹn vừa tức, không biết nên làm thế nào với anh, có điều con người ta một khi đã tức giận thì sức lực mạnh mẽ cũng xuất hiện, đôi tay bé nhỏ của cô không ngừng đấm mạnh lên bả vai anh. “Đánh chết anh, cái tên háo sắc tự cao tự đại này!”
“A… dễ chịu quá, đấm mạnh chút nữa, mạnh chút nữa.” Quan Sơn Nguyệt không những không tức giận, ngược lại còn cảm thấy dường như không đủ, không ngừng thay đổi tư thế, cuối cùng nằm xuống giường
“Anh…” Tôn Phật Nhi buồn bực đấm anh một cái thật mạnh, đối với kẻ mặt dày thì đúng là không thể làm gì được
“Em muốn đi tắm.” Cả người bủn rủn nhớp nháp, khiến cô quyết đinh mình phải cứng rắn mới được, không nhìn vào ánh mắt tỏ vẻ đáng thương của anh nữa, cô quấn chặt chăn vào người, dứt khoát xuống giường chạy vào phòng tắm mà không dám ngoái đầu lại.
Nhìn vào gương ở bệ rửa tay, Tôn Phật Nhi vốn cho rằng sẽ nhìn thấy một cô gái ủ rũ, không ngờ rằng cô gái trong gương lại có gương mặt thẹn thùng hồng hào tuyệt sắc, giống như cô dâu mới cưới vô cùng hạnh phúc, khuôn mặt tỏa sáng, thần thái như bay lên. Đôi mắt như nước sáng ngời tỏa ánh hào quang. Đôi môi như cánh hoa sưng đỏ dường như mang vẻ kích thích vô hạn.
“Sao lại như thế này?” Cô vỗ vỗ hai má cơ hồ như không thể tin được, cô đã nhìn khuôn mặt mình từ nhỏ đến lớn, không biết mấy ngàn mấy vạn lần rồi, nhưng lần này kại trở nên như vậy… quyến rũ, đúng chính là hai chữ “quyến rũ”.
Đầu ngón tay thon dài trắng muốt lướt từ trên trán, dừng lại giữa hai hàng lông mày đa tình, lướt qua chiếc mũi thẳng tắp, đặt trên đôi môi hơi sưng: Chúng rõ ràng bị bao phủ hoàn toàn bởi những dấu hôn, phát ra ánh sáng hào quang đỏ thắm như những viên ruby quyến rũ lòng người.
Suy nghĩ của Tôn Phật Nhi nhất thời hỗn loạn, khẽ thả tay, chiếc chăm mềm mại tuột khỏi thân hình cân đối. Cô cúi đầu xuống, làn da cô vốn trắng như tuyết mềm mịn không tì vết nay dù là cổ, ngưc, bụng, đùi… cô xoay người nhìn ra sau, a, cả lưng và mông cũng không tha, toàn bộ đều bị bao phủ bởi dấu hôn… Cô không nhịn được khẽ rên lên, rõ ràng là anh cố ý mà.
Có rất nhiều loài động vật vì muốn tuyên bố đây là lãnh địa của mình, mà đã đánh dấu trên lãnh địa bằng kí hiệu của riêng mình, nhưng… anh đã tiến hóa thành người rồi mà! Cô bất lực che mặt, muốn khóc mà không được.
Một làn hơi thở nam tính mạnh mẽ từ sau lưng phả tới, đôi tay to lớn thoáng chốc đã ôm lấy cái eo mềm mại của cô, ngực, bụng của Quan Sơn Nguyệt áp sát vào lưng cô, mang theo nụ cười gian xảo xuất hiện trong gương.
Một vòng tay đột ngột ôm eo mềm mại của cô, ngực, bụng Quan Sơn Nguyệt dán sát vào lưng trắng muốt của cô, “Phật Nhi?”
Một giọng nói quyến rũ vang lên bên tai
“Em có khóa cửa rồi.” Cô nhớ vì sợ anh xông vào nên khi vào phòng tắm đã khóa cửa lại.
Anh giơ chiếc chìa khóa trong tay lên, lại muốn một lần nữa, cầu xin hỏi: “Phật Nhi?”
Tôn Phật Nhi trừng mắt nhìn khuôn mặt trong gương, cắn môi, lập tức thở dài: “Anh chưa thỏa mãn.” Ngữ khí khẳng định không có chút nghi vấn nào, đối với sự kiên định không lay chuyển của anh cô thật sự đầu hàng rồi.
Biết là cô đã đầu hàng, khuôn mặt tuấn tú trong gương giống như chú mèo tinh ranh vứa ăn trộm cá, vừa đắc ý vừa hài lòng. Anh cúi đầu xuống lộ ra hàm răng trắng muốt cắn cắn vào chiếc cổ trắng nõn của cô, kích thích khiến cô phát ra tiếng rên, không nhịn được co rúm lại.
Hơi thở nóng hổi của anh phả vào tai cô, khiến cô thấy rạo rực trong lòng.
“Đối với em, anh vĩnh viễn cũng không biết cái gì là thỏa mãn!”
Trong bồn tắm Quan Sơn Nguyệt mượn cớ giúp cô mát xa tiêu trừ mệt mỏi đau nhức, thực tế là tiến hành ăn đậu hũ, Tôn Phật Nhi thực không thể chịu nỗi sự quấy nhiễu này, liền đuổi anh ra khỏi phòng tắm, tiện tay tịch thu luôn cả chìa khóa.
Anh đành vuốt vuốt mũi, thay bộ quần áo khác, tựa vào cánh cửa bên phòng tắm, chờ mỹ nhân ra.
Tôn Phật Nhi vừa ra khỏi phòng thắm thì hình ảnh Quan Sơn Nguyệt đẹp trai tuấn tú, nhàn nhã, ung dung lập tức đập vào mắt, bốn mắt nhìn nhau, cô chỉ cảm thấy tim mình đánh thót lên một cái rất kỳ lạ, không gian nhanh chóng được kéo dãn ra, dường như chỉ còn lại bên này và bên kia…
Dường như đã qua cả mấy thế kỉ cô mới hoàn hồn trở lại, nhìn ánh mắc vừa đắc ý vừa gian xảo của anh, tim cô lại đánh thịch một cái, cảm giác nóng bỏng lại cháy lên một lần nữa trong lòng cô, khuôn mặt cô đỏ lựng lên, cử chỉ thái độ e thẹn của cô hiện lên rõ ràng.
Quan Sơn Nguyệt đứng bên cạnh thất thần trong thoáng chốc, khóe miệng đắc ý càng nhếch lên, Phật Nhi là món quà mà thượng đế ban cho anh, hương vị ngọt ngào của cô khiến anh dù nếm trăm lần cũng không thấy đủ, thậm chí anh còn muốn chìm đắm trong hương vị ngọt ngào dịu dàng ấy mãi mãi, nguyện say sưa mãi không bao giờ tỉnh lại.
Vì anh nhớ lại mà ánh mắt càng rực lửa khiến toàn thân Tôn Phật Nhi run lên, khuôn mặt như ngọc đỏ hồng lên. Đến khi không chịu nổi cái nhìn của anh, cô dậm chân tỏ vẻ phản đối nói: “Anh không phải là quân tử… không được cười.”
“Được được được, anh không cười.” Vì sợ cô thẹn quá hóa giân, anh lập tức giơ hai tay đầu hàng, nhưng nhìn thấy cô ủ rũ hờn dỗi mà tâm thần không nhịn được lại trở nên rạo rực, cánh tay to lớn của anh áp sát vào lưng cô, kéo cô sát lại mình, hôn lên má mềm mại mịn màng ngát hương của cô, hôn rồi lại hôn, anh cúi xuống bên tai cô cất giọng, rất quyến rũ: “Chúng ta đi đến Khải Duyệt dùng cơm, sau đó đi mua cho quần áo và đồ dùng thích hợp, được không?”
Nếu đã quyết định sống ở đây, tất nhiên sẽ cần phải chuẩn bị vài thứ cần thiết, từ lúc xem qua hành lý của cô, Quan Sơn Nguyệt đã thề rằng sẽ chăm sóc cô thật tốt, đặc biệt là hôm nay anh muốn đi đến chỗ đông người để phân tán sự chú ý của bản thân, không như vậy anh sẽ lại muốn đưa cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp quyến rũ này lên giường mất.
Từ bữa trưa hôm qua tới giờ, đến một giọt nước họ cũng chưa uống, lại “vận động mạnh” đến như vậy, anh đã đói từ lâu rồi đến nỗi bụng dính cả vào lưng.
Tôn Phật Nhi gật đầu đồng ý, không thấy cô có hành động phản kháng nào, có lẽ cô cũng đói lắm rồi, anh cảm thấy rất đau lòng.
“Đợi một chút!” Quan Sơn Nguyệt rút từ trong túi quần âu ra một chiếc nhẫn tinh xảo, chẳng cần hỏi liền trực tiếp đeo lên ngón tay cô.
“Anh…” Tôn Phật Nhi nhìn anh, trong mắt tràn đầy vẻ nghi vấn.
Anh giơ bàn tay mình lên, giống với chiếc nhẫn trên tay cô, nhưng là nhẫn của nam và lớn hơn.
Chiếc nhẫn rồng này vốn là dành cho phu nhân tương lai của trưởng nam nhà họ Quan, tượng trưng cho quyền lực. Hiện tại Quan Sơn Nguyệt lấy ra đeo cho cô, có nghĩa là công khai thân phận của Tôn Phật Nhi trong mắt trong tim anh và xác lập địa vị của cô ở nhà họ Quan.
“Đây là tuyên bố cho mọi người biết, em, một bông hoa khuynh thành đã được đăng kí bản quyền sở hữu, tên ngốc nào không biết dám hái trộm thì…” Ánh mắt anh đột nhiên trở nên sắc bén, cả người bỗng trở nên lạnh lẽo, u tối, khiến lông tơ của người ta dựng hết cả lên.
“Anh… thật đáng sợ! Em…” Sắc mặt Tôn Phật Nhi trắng bệch, cô cảm thấy chiếc nhẫn nhỏ bé trên tay bỗng nặng tựa ngàn cân, cô vội tháo chiếc còng tay này ra.
“Em dám!” Anh tức giận quát lên một tiếng, hoàn toàn mang vẻ uy hiếp.
Cô kinh hãi, cánh tay tháo nhẫn trở nên cứng đờ, đôi mắt mở lớn, không chớp mắt nhìn anh, không dám cử động.
“Em hãy ngoan ngoãn đeo nhẫn vào, không được tháo ra.” Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của cô, anh hạ giọng vẻ cảnh giác, yêu chiều dí tay vào chóp mũi cô, “Em đừng sợ, người em nên sợ là kẻ khác ấy, em là vợ tương lai là bảo bối của anh, anh sao có thể làm tổn thương em được.”
“Anh… rất độc tài, lại không phân rõ phải trái, em… em phản đối, em không muốn làm vị hôn thê của anh.” Nghĩ đến tính cách chuyên chế độc tài của anh, tận đáy lòng cô không khỏi nổi lên cảm giác hoang mang và sợ hãi.
“Không được, phản đối vô hiệu! Cuộc hôn nhân này đã quyết định như thế rồi. Nói đến độc tài không phân biệt phải trái…” anh nhìn cô trầm ngâm, một lát sau, anh đồng ý nói: “Uhm, cũng có một chút.” Cái gì mà chỉ có một chút, vốn là rất rất rất nhiều nha! Cô chu môi nói: “Là anh bắt nạt em, còn nữa đối với mỗi người phụ nữ anh đều đối xử như thế sao?” Cho cho cô có nghĩ như thế nào, dường như anh đã coi cô là vật sở hữu, cô vốn không có đường để thoát.
“Mỗi người phụ nữ ư?” Quan Sơn Nguyệt hừ một tiếng, “Anh không thể có khẩu vị tốt như vậy đâu, hơn nữa… em cho rằng anh rất nhàn rỗi hay sao?”
Mỗi ngày anh đều bận đến không thể vui đùa, có thể không có chuyện gì làm mà nhàn nhã, lấy việc phong lưu tán tỉnh làm chủ yếu sao? Thậm chí trước cô, chưa có người đàn bà nào khơi dậy được ham muốn độc chiếm trong anh một cách mạnh mẽ đến thế.
Phụ nữ đối với anh mà nói chỉ là bạn tình cùng vui đùa khi nhãn rỗi mà thôi, anh chưa bao giờ nhọc lòng suy nghĩ vì họ. Nhưng cô không giống những người phụ nữ đó, lần đầu tiên họ gặp nhau, anh đã không tự chủ được mà động lòng với cô. Sau khi cô biến mất, anh đã dùng quỹ thời gian ít ỏi của mình để hỏi thăm những người ở mục trường, nhưng bọn họ đều mơ hồ không biết, khiến cho anh không khỏi hoài nghi ở nơi núi sâu rừng thẳm kia đã xuất hiện một tinh linh tuyệt sắc, phải chăng đó chỉ là giấc mộng không có thực của anh?
Lần thứ hai gặp lại, sau cuộc hội ngộ ngắn ngủi cùng cô, cô nắm giữ trái tim luôn phiêu bồng bất định của anh một cách kỳ lạ, hấp dẫn anh, thu hút toàn bộ sự chú ý nơi anh, khiến anh yêu, khiến anh thích, cuối cùng đã có thể chứng minh rằng tinh linh trong giấc mộng hôm đó thật sự là người thật. Nhưng rồi anh lại sợ hãi, cô dám biến mất một lần nữa!
Nhưng bởi vì tin chắc là cô tồn tại, anh tự tin sẽ tìm được cô không chút khó khăn.
Lúc đó tận sâu trong linh hồn, trong tim anh hiểu rõ, đời này kiếp này trong cuộc sống của anh người bạn đời duy nhất đi cùng anh là cô, Tôn Phật Nhi.
Lăn lộn trên thương trường nhiều năm cùng sản nghiệp gia tộc khổng lồ, khiến cho anh hiểu rõ bản thân mình không có thời gian do dự đứng nhìn, càng dạy anh thấu hiểu câu “Cơ hội không đến lần thứ hai”, cho nên chỉ cần có cơ hội, anh liền nắm lấy ngay lập tức.
Khi cô xuất hiện một lần nữa, tất nhiên anh sẽ bắt giam cô trong vòng tay mình, ôm cô thật chặt, nếu cô dám không đồng ý anh sẽ làm cho cô đi vào trong tâm trí mình vào trong tận sâu thẳm trái tim mình, để cô có thể ở đó cả đời, anh sẽ không dễ dàng cho cô tùy ý đi ra.
Nghĩ tới hai chữ “bắt nạt” của cô, anh hung hăng cắn lên má mềm mại mịn màng của cô một cái, Tôn Phật Nhi kêu “ái” một tiếng, xoa xoa má trừng mắt nhìn anh.
Bất ngờ anh nở một nụ cười, kéo bàn tay nhỏ bé của cô, hôn lên má cô tỏ vẻ an ủi, yêu chiều.
Cô khịt mũi nói: “Ý của anh là em nên cảm ơn anh đã bắt nạt em, bởi vì như thế chứng tỏ anh rất yêu em phải không?”
“Em biết là tốt rồi. Có điều em đã nói cảm ơn, anh cũng khiêm tốn đáp lại em một câu: đừng khách sáo.”
*****************
Sau khi hôn giai nhân đang ngủ, Quan Sơn Nguyệt mới ngồi dậy tập thể dục buổi sáng như thường lệ.
Anh có thói quen vận động buổi sáng, bản thân là tổng giám đốc tập đoàn Long Ưng, nên việc có một sức khỏe, cơ thể tráng kiện là điều hết sức quan trọng, cho nên dù bận bịu như thế nào, mỗi ngày anh đều dành thời gian để tập luyện.
Nửa tiếng sau. Quan Sơn Nguyệt đi tắm, ăn sáng xong mới quay trở lại giường.
“Hôn một chút…” Môi của Quan Sơn Nguyệt lưu luyến di chuyển trên lưng Tôn Phật Nhi, đôi tay tham lam không ngừng vuốt ve trên những đường cong tuyệt mỹ của cô.
Cho dù tối hôm trước đã cùng cô bao nhiêu lần, thì mỗi buổi sáng trước khi đi làm anh đều cùng cô một lần nữa, đó là phương pháp mới để anh duy trì tâm trạng tốt trong ngày. (BB: tốt với anh cơ mà không tốt với ai đó)
Tôn Phật Nhi mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy mình như đang ở trong biển lửa, cơ thể thơm ngát không ngừng cử động tiếp nhận sự kích thích của anh. Đôi môi hồng khẽ hé mở phát ra tiếng thở dài, ngái ngủ nói: “Quan…”
Mặc dù cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh dậy, nhưng Quan Sơn Nguyệt đã không chờ được nữa, ngay khi đôi mắt ngái ngủ của cô khẽ mở, anh liền tấn công vào nơi sâu thẳm mềm mại như hoa của cô.
“A, Quan…” Tôn Phật Nhi chu môi, mười đầu ngón tay bấu chặt vào tấm lưng săn chắc của anh, tự nhiên rất tự nhiên cong người lên đón nhận sự tấn công mãnh liệt của anh.
Từng tiếng từng tiếng thở dốc, rên rỉ hòa vào nhau lãng đãng quanh phòng, cho đến khi một sức nóng thâm nhập sâu vào cơ thể cô, cô mới khẽ run rẩy cùng Quan Sơn Nguyệt từ trên thiên đường tuyệt diệu quay trở lại nhân gian, cô vốn chưa tỉnh táo nay ý thức lại càng thêm mơ hồ.
“Phật Nhi, hôm nay anh không khóa cửa, em cứ ngủ tiếp đi không sao đâu. Anh đi làm đây, bữa sáng anh đặt trên bàn, phải nhớ ăn sáng đấy!”
Tôn Phật Nhi lẩm bẩm một tiếng, xoay người tiếp tục ngủ.
Quan Sơn Nguyệt cười một cái đầy trìu mến, anh biết là cô thật sự mệt lắm rồi!
Vuốt sợi tóc trên má cô, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn, sau đó anh đóng cửa rời đi.
[1] Cánh tay Lộc Sơn là một điển tích của Trung Quốc. Chuyện kể về Dương Ngọc Hoàn tức Dương Quý Phi nhận An Lộc Sơn làm con nuôi, nhưng kì thực mối quan hệ của hai người này là tình nhân. Hai người thường lén lút quan hệ khi Huyền Tông không có ở đó. Trong một lần quan hệ do mạnh tay quá mà An Lộc Sơn làm cho ngực của Dương Ngọc Hoàn bị thương, nên từ đó mới có điển tích này. (Còn về ý nghĩa ta không giải thích nữa mọi người tự hiểu nha ^^)
Tác giả :
Tiểu Ngôn