Án Mạng Có Thể Chết Người Đó
Chương 9: Hè Rồi Về Quê Ngoại Vợ Ra Mắt Bà Con
“Chán chết”, ngồi trên xe buýt thẳng tiến về miền Tây sông nước Hải Minh buồn cầm ổ bánh mì không cắn một cái, “Ngay cảmuối tiêu cũng không có, ăn vầy mà ăn được sao?”.
Giang đầu thối ngồi bên cạnh lấy ra một đòn chả giò heo, sau đó lột vỏ lấy dao tách ởgiữa một đuờng, xong ngắt nửa ổ bánh mì nhận vô. Cậu trố mắt nhìn, trên đời này khi người ta ăn bánh mì là phải kẹp thức ăn còn tên này lấy thức ăn kẹp bánh mì.
Liếc mắt nhìn đòn chả giò màu kem bên trong có lẫn tiêu trông mà ngon làm sao, nhìn lại khẩu phần ăn của mình chỉ có bánh mì không nhân, cậu tức giận cắn mạnh một cái nhồm nhoàm nhai.
Giang đầu thối cười rung đùi, chép miệng “Chậc! Công nhận chả mà kẹp bánh mì ăn ngon ghê”, sau đó còn đưa qua mặt cậu mấy vòng. Cậu nhìn theo đòn chả mà nước miếng chảy ròng, ngay khi kề bên miệng định cắn một cái thì Giang đầu thối giật trởvề.
“Hải Minh, cậu làm gì thế?”, anh giả vờ cười hỏi.
Cậu bị anh ta chọc quê phịu má quay mặt nhìn ra ngoài chu môi nói lẫy “Tôi thấy nó đang gọi tôi cho nên tôi đang định trả lời nó thôi”, rồi lấy hai ngón tay di di vào nhau.
“Há há thế mà tôi không biết. Vậy thì đểđáp lại lời kêu gọi của nó tôi tặng cậu một ít vậy”, nói rồi anh lấy dao cắt một góc bằng móng tay đưa cho cậu, “Nè! Nó trả lời cậu đó”.
Quay qua nhìn miếng chả mỏng dính ném vào tường không rớt, cậu liếc trắng mắt
nhe răng cắn luôn ngón tay Giang đầu thối
“Tuôi…oăn…nấu…choa…anh…ừa…ong…gr…r….aaaaaaa” (Tôi ăn nó cho anh vừa lòng).
Giang đầu thối khinh thường nhìn tên nào đó đang cắn mút tay mình cũng chả buồn quan tâm, cầm lên ổ chả kẹp bánh mì ăn tiếp. Hải Minh vẫn không buông tha cho miếng chả, nhoài người về phía anh hòng chiếm đoạt tài sản.
Đáng tiếc tay cậu quá ngắn không với nổi tới đường tay của Giang đầu thối. Một bên giữ lấy eo cậu, một bên đưa đòn chả ra xa, nhìn xuống người nào đó như hổ báo cướp miếng ăn của anh. Giang đầu thối cười sủng nịch, cắn nhẹ bên má cậu một cái coi như hàng trao đổi, sau đó đưa nửa đòn chả còn lại cho cậu.
Ñaøi Hoa Cuùc 34
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Nhận được miếng mồi, Hải Minh vui vẻ lấy ổ bánh mì không của mình nhận nửa đòn chả vô, cắn một miếng cảm nhận hương vị tan trong miệng, mỉm cười lắc người qua lại.
Xe chạy bon bon hết nửa ngày cũng tới nơi, cậu rã rời bủn rủn tay chân bước xuống xe như cụ già năm mươi hết sức sống. Anh bên này phải bế cậu lên nếu không không biết cậu lăn đùng ra xỉu khi nào không hay.
Mọi người lấy đồ xuống đứng ở bến chờ chuyến tiếp theo đi vào nơi ngoại của Hải Minh. Đến tối cậu cũng được nằm xuống chiếc giường để nghỉ lấy sức “Không ngờđi xa đến thế”, nói xong cậu kiệt sức ngủ một mạch đến sáng mai.
Tiếng ồn ào náo nhiệt ở nhà khách đánh thức cậu dậy, lò mò đứng lên xuống cầu thang dẫn ra ngoài bờ sông, cậu phát nước rửa mặt. Nước sông thật mát và không khí se lạnh vào buổi sáng làm tinh thần con người sảng khoái. Chính vì thế vừa lúc sáu giờ Giang đầu thối đã tỉnh dậy cầm cần câu ra ngồi câu cá, đàm luận với Giang đầu thối còn có ông ngoại của cậu. Vừa thấy cậu ra liền vẫy tay nồng nhiệt “Vợ à! Đến đây với anh”.
Cậu quay ngoắt góc 90 độ trừng mắt tên nào đó dám gọi cậu là vợ, “Ông ngoại, ông đừng nghe tên đó nói bậy! Con không có là vợ anh ta………”, cậu ở bên đây sông đưa hai tay lên miệng cố nói thật to.
Ông ngoại cười xòa gật đầu lia lịa vẫy tay lại với cậu, vỗ vai Giang đầu thối “Nó nói gì vậy con!”. Thật ra ông ngoại già rồi nên khả năng nghe đã kém hơn xưa.
Giang đầu thối mỉm chi nhìn cậu, sau đó ghé sát vào lỗ tai ông ngoại nói nhỏ. Ông ngoại nghe anh nói càng thêm phấn khởi và vui vẻ, đưa hai tay lên trả lời cậu “Hải Minh! Chừng nào đám cưới nhớ mời ông nghe chưa?”.
Hải Minh hóa đá tại chỗ, “Ông ngoại, ông bị tên đó lừa rồi”, cậu thất thỉu đi vào hoàn toàn hết cách với miệng lưỡi dẻo kẹo của Giang đầu thối.
Chưa bước được vài bước, Giang đầu thối cầm lên tảng đá ném mạnh về phía cậu rơi xuống sông cái tủm làm nước văn lên tung tóe ướt hết người cậu. Nhìn lại thân người ướt nhẹp cậu liếc mắt cầm cục đá khác ném về bên kia sông.
Tủm! Tủm! Tủm!
Một trận ném đá qua lại hết sức mạnh bạo, mấy chiếc đò đi ngang đều phải nằm xuống nếu không muốn sứt đầu mẻ trán. Chọi nhau một hồi cả hai đều ướt như con chuột lột, ông ngoại ngồi bên này vẫn cứ cười hê hê, vuốt chòm râu dê cảm thán “Tụi nhỏ thật là! Không biết khi lấy nhau thì còn xảy ra chuyện gì nữa đây!”.
Ñaøi Hoa Cuùc 35
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Đến trưa, bà con chòm xóm đều đến rất đông, ai nấy cũng muốn nói chuyện với gia đình cậu. Gì chứ anh em xa không bằng láng giềng gần mà, cho nên chuyện xấu hổ gì của cậu baba mami đều lôi ra hết kể cho bà con nghe.
“Bà Năm, khi nào thằng Minh học xong lớp 12 tôi mời bà lên dựđám hỏi của nó hahaha”, mami cười rất chi là rạng rỡ.
Bé út con bác hai ngồi bên cạnh đập vai cậu, “Minh à, tao ghen tị với mày quá có anh chồng thật là đẹp trai và tài giỏi nữa, thôi thì mày cho tao đi”. Anh từ bên này vừa bưng nồi ốc luộc mới bắt hồi sáng lên, nghe thấy vậy khụ vài tiếng “Không được, tôi là hoa đã có chủ, không thể tùy tiện đem cho người khác”.
Cậu liếc trắng mắt, di di hai tay vào nhau gương mặt thoáng bực bội “Dóc tổ, anh đi mà quen cô nào đi đừng có suốt ngày đeo bám lấy tôi, cứnhư con sam í”. Anh ngồi xuống khoác tay đặt ngang eo cậu kéo về phía mình “Thôi nào! Lâu lâu mới về quê mà vui lên đi, nhìn cậu bây giờ chẳng dễ thương chút nào!”.
Cậu lè lưỡi một cái bốc lên con ốc lấy cây tăm kéo ra, sau đó ngắt bỏ phân chấm nước mắm ăn ngon lành “Khi nào về thành phố tôi xử anh sau”.
Cả nhà đều rộn rã tiếng cười, chủđề vẫn không dịch chuyển chỉ xoay quanh người tỏa ra hào quang sáng chói – Giang đầu thối, còn người như cậu thì vứt sang bên. Không cam lòng cậu hét lên một cái “Trời ơi! Con có nói là cưới anh ta đâu chứ! A~~~thật là tức mà~~~~~hừ hừ……..tịch thu nồi ốc, mọi người cứ nói tiếp đi”, nói rồi cậu cầm cái nồi chạy vào nhà sau ngồi ăn một mình.
Căm tức nhìn con ốc hóa thành Giang đầu thối, cậu cầm cây tăm đâm đâm vào “Cho anh chết! Cho anh chết! Dám hùa ăn hiếp tôi!”
Giang đầu thối ngồi bên cạnh lấy ra một đòn chả giò heo, sau đó lột vỏ lấy dao tách ởgiữa một đuờng, xong ngắt nửa ổ bánh mì nhận vô. Cậu trố mắt nhìn, trên đời này khi người ta ăn bánh mì là phải kẹp thức ăn còn tên này lấy thức ăn kẹp bánh mì.
Liếc mắt nhìn đòn chả giò màu kem bên trong có lẫn tiêu trông mà ngon làm sao, nhìn lại khẩu phần ăn của mình chỉ có bánh mì không nhân, cậu tức giận cắn mạnh một cái nhồm nhoàm nhai.
Giang đầu thối cười rung đùi, chép miệng “Chậc! Công nhận chả mà kẹp bánh mì ăn ngon ghê”, sau đó còn đưa qua mặt cậu mấy vòng. Cậu nhìn theo đòn chả mà nước miếng chảy ròng, ngay khi kề bên miệng định cắn một cái thì Giang đầu thối giật trởvề.
“Hải Minh, cậu làm gì thế?”, anh giả vờ cười hỏi.
Cậu bị anh ta chọc quê phịu má quay mặt nhìn ra ngoài chu môi nói lẫy “Tôi thấy nó đang gọi tôi cho nên tôi đang định trả lời nó thôi”, rồi lấy hai ngón tay di di vào nhau.
“Há há thế mà tôi không biết. Vậy thì đểđáp lại lời kêu gọi của nó tôi tặng cậu một ít vậy”, nói rồi anh lấy dao cắt một góc bằng móng tay đưa cho cậu, “Nè! Nó trả lời cậu đó”.
Quay qua nhìn miếng chả mỏng dính ném vào tường không rớt, cậu liếc trắng mắt
nhe răng cắn luôn ngón tay Giang đầu thối
“Tuôi…oăn…nấu…choa…anh…ừa…ong…gr…r….aaaaaaa” (Tôi ăn nó cho anh vừa lòng).
Giang đầu thối khinh thường nhìn tên nào đó đang cắn mút tay mình cũng chả buồn quan tâm, cầm lên ổ chả kẹp bánh mì ăn tiếp. Hải Minh vẫn không buông tha cho miếng chả, nhoài người về phía anh hòng chiếm đoạt tài sản.
Đáng tiếc tay cậu quá ngắn không với nổi tới đường tay của Giang đầu thối. Một bên giữ lấy eo cậu, một bên đưa đòn chả ra xa, nhìn xuống người nào đó như hổ báo cướp miếng ăn của anh. Giang đầu thối cười sủng nịch, cắn nhẹ bên má cậu một cái coi như hàng trao đổi, sau đó đưa nửa đòn chả còn lại cho cậu.
Ñaøi Hoa Cuùc 34
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Nhận được miếng mồi, Hải Minh vui vẻ lấy ổ bánh mì không của mình nhận nửa đòn chả vô, cắn một miếng cảm nhận hương vị tan trong miệng, mỉm cười lắc người qua lại.
Xe chạy bon bon hết nửa ngày cũng tới nơi, cậu rã rời bủn rủn tay chân bước xuống xe như cụ già năm mươi hết sức sống. Anh bên này phải bế cậu lên nếu không không biết cậu lăn đùng ra xỉu khi nào không hay.
Mọi người lấy đồ xuống đứng ở bến chờ chuyến tiếp theo đi vào nơi ngoại của Hải Minh. Đến tối cậu cũng được nằm xuống chiếc giường để nghỉ lấy sức “Không ngờđi xa đến thế”, nói xong cậu kiệt sức ngủ một mạch đến sáng mai.
Tiếng ồn ào náo nhiệt ở nhà khách đánh thức cậu dậy, lò mò đứng lên xuống cầu thang dẫn ra ngoài bờ sông, cậu phát nước rửa mặt. Nước sông thật mát và không khí se lạnh vào buổi sáng làm tinh thần con người sảng khoái. Chính vì thế vừa lúc sáu giờ Giang đầu thối đã tỉnh dậy cầm cần câu ra ngồi câu cá, đàm luận với Giang đầu thối còn có ông ngoại của cậu. Vừa thấy cậu ra liền vẫy tay nồng nhiệt “Vợ à! Đến đây với anh”.
Cậu quay ngoắt góc 90 độ trừng mắt tên nào đó dám gọi cậu là vợ, “Ông ngoại, ông đừng nghe tên đó nói bậy! Con không có là vợ anh ta………”, cậu ở bên đây sông đưa hai tay lên miệng cố nói thật to.
Ông ngoại cười xòa gật đầu lia lịa vẫy tay lại với cậu, vỗ vai Giang đầu thối “Nó nói gì vậy con!”. Thật ra ông ngoại già rồi nên khả năng nghe đã kém hơn xưa.
Giang đầu thối mỉm chi nhìn cậu, sau đó ghé sát vào lỗ tai ông ngoại nói nhỏ. Ông ngoại nghe anh nói càng thêm phấn khởi và vui vẻ, đưa hai tay lên trả lời cậu “Hải Minh! Chừng nào đám cưới nhớ mời ông nghe chưa?”.
Hải Minh hóa đá tại chỗ, “Ông ngoại, ông bị tên đó lừa rồi”, cậu thất thỉu đi vào hoàn toàn hết cách với miệng lưỡi dẻo kẹo của Giang đầu thối.
Chưa bước được vài bước, Giang đầu thối cầm lên tảng đá ném mạnh về phía cậu rơi xuống sông cái tủm làm nước văn lên tung tóe ướt hết người cậu. Nhìn lại thân người ướt nhẹp cậu liếc mắt cầm cục đá khác ném về bên kia sông.
Tủm! Tủm! Tủm!
Một trận ném đá qua lại hết sức mạnh bạo, mấy chiếc đò đi ngang đều phải nằm xuống nếu không muốn sứt đầu mẻ trán. Chọi nhau một hồi cả hai đều ướt như con chuột lột, ông ngoại ngồi bên này vẫn cứ cười hê hê, vuốt chòm râu dê cảm thán “Tụi nhỏ thật là! Không biết khi lấy nhau thì còn xảy ra chuyện gì nữa đây!”.
Ñaøi Hoa Cuùc 35
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Đến trưa, bà con chòm xóm đều đến rất đông, ai nấy cũng muốn nói chuyện với gia đình cậu. Gì chứ anh em xa không bằng láng giềng gần mà, cho nên chuyện xấu hổ gì của cậu baba mami đều lôi ra hết kể cho bà con nghe.
“Bà Năm, khi nào thằng Minh học xong lớp 12 tôi mời bà lên dựđám hỏi của nó hahaha”, mami cười rất chi là rạng rỡ.
Bé út con bác hai ngồi bên cạnh đập vai cậu, “Minh à, tao ghen tị với mày quá có anh chồng thật là đẹp trai và tài giỏi nữa, thôi thì mày cho tao đi”. Anh từ bên này vừa bưng nồi ốc luộc mới bắt hồi sáng lên, nghe thấy vậy khụ vài tiếng “Không được, tôi là hoa đã có chủ, không thể tùy tiện đem cho người khác”.
Cậu liếc trắng mắt, di di hai tay vào nhau gương mặt thoáng bực bội “Dóc tổ, anh đi mà quen cô nào đi đừng có suốt ngày đeo bám lấy tôi, cứnhư con sam í”. Anh ngồi xuống khoác tay đặt ngang eo cậu kéo về phía mình “Thôi nào! Lâu lâu mới về quê mà vui lên đi, nhìn cậu bây giờ chẳng dễ thương chút nào!”.
Cậu lè lưỡi một cái bốc lên con ốc lấy cây tăm kéo ra, sau đó ngắt bỏ phân chấm nước mắm ăn ngon lành “Khi nào về thành phố tôi xử anh sau”.
Cả nhà đều rộn rã tiếng cười, chủđề vẫn không dịch chuyển chỉ xoay quanh người tỏa ra hào quang sáng chói – Giang đầu thối, còn người như cậu thì vứt sang bên. Không cam lòng cậu hét lên một cái “Trời ơi! Con có nói là cưới anh ta đâu chứ! A~~~thật là tức mà~~~~~hừ hừ……..tịch thu nồi ốc, mọi người cứ nói tiếp đi”, nói rồi cậu cầm cái nồi chạy vào nhà sau ngồi ăn một mình.
Căm tức nhìn con ốc hóa thành Giang đầu thối, cậu cầm cây tăm đâm đâm vào “Cho anh chết! Cho anh chết! Dám hùa ăn hiếp tôi!”
Tác giả :
Đài Hoa Cúc