Ẩn Giấu Tình Yêu
Chương 60
Giải cứu con tin.
An An dự định cạy mở khoang thuyền, nhưng Hà Quân Lượng bác bỏ ý kiến này. Chỉ bằng một con dao nhỏ, không thể nào cạy mở. Còn nữa, hai người không biết tình huống ở bên ngoài như thế nào, rơi vào đáy biển chỉ là con đường chết.
Còn có một mấu chốt quan trọng khác là, bọn họ không biết trên thuyền có bao nhiêu người, có bao nhiêu võ lực, hai người không dám tùy tiện hành động. An An bị sặc nước cũng không còn gì đáng ngại, chỉ cần hơn nữa canh giờ là có thể hồi phục lại.
Hà Quân Lượng than thầm trong bụng, hai người bọn họ không có khả năng chạy trốn. Chỉ dựa vào một mình anh thì không thể đối phó lại với bọn khủng bố không rõ con số. Loại chuyện như thế này không phải chưa từng xảy ra. Chiến hữu của anh cũng vì bị bắt cóc mà hi sinh. Thật ra, anh đã chuẩn bị sẳn sàng cho dự tính xấu nhất.
Chạy không thoát, vậy chỉ có thể phá hoại. Phá hoại cũng phải tìm chỗ chứ, hai người ở trong khoang thuyền, đưa bàn tay năm ngón ra còn không nhìn thấy, làm được cái gì đây?
Lần này cần phải có sự trợ giúp của người bên ngoài. An An lại nghĩ tới Nham Tử, thở dài: “Anh nói, bọn họ sẽ cứu chúng ta chứ?”
Hà Quân Lượng ‘ừ’ một tiếng, An An tràn đầy tự tin gật đầu: “Quân đội của chúng ta sẽ không bỏ mặc chúng ta đâu.”
Cứu, ác chiến bằng hỏa lực? Hay là người trên thuyền tự nhiên lương tâm bộc phát, giữ lời hứa, thả bọn họ đi? Nhưng khả năng chuyện này xảy ra rất nhỏ. Ra khỏi khu vực của bọn họ, qua khỏi biên giới là bọn họ không có quyền nổ sủng nữa.
Lúc này Dương Tử mới biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, anh cũng không quan tâm đến quy cũ, níu kéo cánh tay của Uông Thanh Mạch: “An An bị bắt cóc? Vừa rồi tại sao cậu không nói?”
“Không có thời gian kể lể, tôi muốn cứu cô ấy về!”
“Nham Tử!” Những lời này chính là lời nói của anh em, lời nói tình cảm! Nếu gọi quân trưởng Uông, đó chính là cấp trên, thuộc hạ. Nhưng Nham Tử lại khác, đây là tình cảm anh em từ nhỏ, Dương Tử kiên định nói: “Tôi cũng sẽ không để cho An An gặp chuyện.”
Trong bộ chỉ huy có vài người không hiểu vì sao lại có một vài gương mặt lạ hoắc xuất hiện đột ngột như vậy. Họ chỉ biết rằng một trong hai con tin bị bắt là nhân viên nghiên cứu đến từ Bắc Kinh.
Nghe nói người nọ có chút lai lịch, cụ thể như thế nào thì không ai biết. Nhưng nhìn mấy vị mới tới trước mặt đây, phù hiệu đeo trên tay lại là đại đội đặc chiến số 0 của quân đoàn 38, tinh anh của đội đặc chủng tiếng tăm lừng lẫy.
Uông Thanh Mạch nhìn chằm chằm màn hình giám thị, gởi về hình ảnh của chiếc du thuyền khổng lồ, Ʊlê.quý.đônƱ căn bản là không thể nào xác định được vị trí chính xác của An An.
Uông Thanh Mạch trầm tư một lát, đột nhiên mở miệng: “Trên người An An có EIP, máy theo dõi mới nhất, sử dụng hệ thống máy khuếch đại công suất V, cùng với hệ thống H, đi vào trình tự KY, tiến hành theo dõi, các người thử xem.”
Đây chính là máy theo dõi mới nhất, còn chưa đưa vào thực tiễn, cho nên mọi người không hề nghĩ tới trên người An An đã sớm có vật này.
Máy định vị tân tiến.
Sau vào phút lục soát, rốt cuộc vị trí của An An cũng được xác định: “Tìm được vị trí! Đang ở khoang thuyền, tầng cuối cùng”
Như vậy thì dễ xử lý, tầng cuối cùng, chúng ta có thể nhảy từ trên máy bay xuống. Đội viên đội đặc chiến sẽ lặn dưới đáy thuyền, xâm nhập từ đó, như vậy có thể cướu người ra.
Đột nhiên, một nhân viên kiểm tra báo cáo: “Báo cáo thủ trưởng, thuyền đã sắp tiếp cận Đá Đông rồi, không còn nhiều thời gian.”
“Làm phiền chú chuẩn bị cho tụi cháu ba mươi mốt bộ đồ lặn, phải nhanh!” Uông Thanh Mạch quay đầu nhìn Thiếu tướng Vương Ngôn Kính nói.
“Được!”
Đã có một tiểu đoàn hải quân đang đợi lệnh bên ngoài sở chỉ huy. Sau khi nhận được trang phục, Uông Thanh Mạch bắt đầu quá trình giao gió nhiệm vụ.
Uông Thanh Mạch cầm bộ đồ lặn, tính tròng vào người, nhưng bị Dương Tử chặn lại: “Nham Tử, mặc dù cậu là thủ trưởng, nhưng vẫn là anh em! Hiện giờ cậu nên ở đây trấn thủ, tôi sẽ mang An An an toàn trở về!”
Uông Thanh Mạch biết mình nóng lòng cũng vô dụng thôi, nhưng làm sao anh có thể trấn thủ bộ chỉ huy đây? Anh hận không thể có cánh để lập tức bay đi: “Đừng nói nữa, tôi nhất định phải đi.”
Quách Vĩ Minh tuy thông cảm cho Uông Thanh Mạch, nhưng là quân trưởng, tự mình thi hành nhiệm vụ thì không thể nào nói nổi. Để cho quân đoàn 38 thi hành nhiệm vụ cứu viện đã là chuyện chưa từng xảy ra từ trước tới nay rồi.
“Nghe tôi nói một câu đi, cậu nên ở lại! Cậu nên tin tưởng chiến sĩ của mình sẽ mang lại cho cậu một đáp án thỏa mãn cho bài thi này.
Tuy rằng Uông Thanh Mạch không hề nghĩ tới chuyện ở lại, nhưng Thượng tướng Quách Vĩ Minh đã lên tiếng, anh không thể nào mắt ngơ tai điếc. Vương Ngôn Kính vỗ vỗ vai Uông Thanh Mạch: “Tin tưởng người của ông ấy, tin tưởng người của anh, còn phải tin tưởng An An nữa!”
Bàn tay đang nắm chặt của Uông Thanh Mạch dần dần buông ra, đồ lặn bị Lâm Tiếu đoạt lại. Trước đó Dương Tử đã tra xét vị trí cụ thể, đợi mọi người mặc quần áo xong, dẫn ba mươi đội viên đặc chiến tinh anh lên máy bay.
Nửa giờ sau, máy bay trực thăng đã bay tới vùng biển chỉ định. Ở trên máy bay, Dương Tử đã nhấn mạnh tầm quan trọng của sự việc, cũng như con tin bị bắt cóc chính là An An và người phi công nổi danh.
Tuy có người chưa từng gặp qua An An, nhưng họ biết đó là vợ của thủ trưởng, tất cả đều phải cẩn trọng, mài dao cho thật bén!
Ở độ cao khoảng mười thước, Dương Tử xông pha đi đầu, nhảy xuống nước lặn trước. Sau đó từng người một thay phiên nhau nhảy xuống, Lâm Tiếu đi sau cùng.
Nhưng tình huống có sự thay đổi, thuyền đang chạy qua phía Tây của đảo Nam Hải, hai trực thăng bám theo kêu gọi đầu hàng truyền đến tai của đội đặc chiến số 0 của quân đoàn 38. Dương Tử nóng lòng, ra sức bơi nhanh hơn, nhưng dù sao tốc độ trong nước có giới hạn, bọn họ vẫn còn ở vòng ngoài khoảng một ngàn thước, nước xa không cứu được lửa gần.
Về mặt quân đội, không thể nổ súng, vì muốn bảo toàn tín mạng của con tin, đây là một lựa chọn lưỡng nan. Nhưng nếu như không nổ súng thì chỉ còn ngồi nhìn bọn họ chạy thoát dưới mắt mình.
Dương Tử ra sức bơi về phía trước, cuối cùng cũng tới gần du thuyền. Mười phương bốn phía đều có người canh gác chặt chẽ, không dễ công phá.
Lúc này đã làm đêm khuya, trên biển tối mờ mịt. Dương Tử ló đầu từ trong nước lên, ra hiệu cho mọi người ở xung quanh. Nhận được dấu hiệu phản ứng của mọi người, Dương Tử đưa tay ra hiệu mệnh lệnh, phóng người lên, bám lấy mạn thuyền, giơ tay chém xuống, giải quyết mục tiêu trong nháy mắt. Dương Tử liếc trái liếc phải một cái, tốt tốt, toàn bộ đã được giải quyết xong.
Mọi người phân công hành động, Dương Tử phụ trách dẫn đội cứu người, Lâm Tiếu phụ trách giải quyết bọn khủng bố, khống chế khoang điều khiển.
Trong tay Dương Tử có máy định vị, theo phương hướng tránh thoát phòng vệ, lần tới vị trí của An An một cách chính xác. Lúc này không thể sử dụng súng, chỉ có thể dùng dao làm vũ khí, áp dụng phương thức cận chiến.
Dọc theo đường đi, anh giải quyết êm đẹp hết mấy tên. Đến gần cửa, máy định vị xác định đúng vị trí, Dương Tử thấy hai người ở ngưỡng cửa, rút dao từ trong người ra, hai tay phóng tới, cả hai đều mất mạng. Giải quyết xong hai người ở ngoài cửa, Dương Tử cong lưng cạy mở cánh cửa dẫn vào đáy khoang thuyền.
Ánh sáng lập tức ùa vào khoang thuyền tối tăm. Dương Tử nhìn không rõ tình hình ở bên trong, nhưng An An lại thấy rõ người ở cửa. Thích ứng với ánh sáng, An An chạy vọt tới trước cửa, kích động tới mức nước mắt rơi lã chã: “Dương Tử, cậu đến rồi!”
“Có sao không? Không bị thương chứ?” Dương Tử nắm vai An An quan sát.
An An lắc đầu, vừa khóc vừa cười nói: “Không có! Nham Tử có tới hay không?”
“Ừ, ở trung tâm chỉ huy! Đừng khóc, đi theo tôi trước rồi nói sau!”
An An gật gật đầu, quay đầu hướng về phía người phi công đứng cách đó không xa nói: “Hà Quân Lượng, chúng ta đi nhanh thôi!”
Dương Tử tiến lại gần hai bước, nhét vào tay An An đồ gì đó: “Cho cô tự vệ. Không cần thì đừng nổ súng.”
An An lại gần đầu, đây là dặn cô đừng tiết lộ hành tung của bọn họ. Dương Tử lại đưa con dao cho Hà Quân Lượng: “Cái này cho anh! Chúng ta hành động cẩn thận.”
Mục tiêu nhả đạn của An An không ít, nếu quả thật lần này phải giết người, quả thật sẽ hỏng bét. Hiện giờ cô không sợ hãi chút nào, cô biết bọn họ nhất định sẽ tới cứu cô. Sự xuất hiện của Dương Tử không nằm trong dự liệu của cô. Chỉ là cô nghĩ rằng, nếu Nham Tử biết chuyện thì nhất định sẽ đến.
“Cẩn thận!” Hà Quân Lượng kéo An An sang một bên, tránh được tai mắt của kẻ địch. Sau đó anh ra dấu, núp vào chỗ tối, một dao ném trúng mục tiêu.
Từ đằng xa, Dương Tử nhìn thấy chiêu thức của anh, phản ứng và bản lĩnh không tệ, nhanh, độc, chuẩn! Đây chính là tư cách cần thiết của đội viên đặc chiến.
Dương Tử nhỏ giọng nói: "Chúng ta ra được, nhất định phải thu thập đám người cặn bã này!"
Bên này, Dương Tử đã giải quyết không dưới mười người, quay đầu khó hiểu hỏi: “Thật ra trên thuyền này có bao nhiêu người?”
“Con số không cụ thể, nhưng hỏa lực rất mạnh, bắn rớt cả trực thăng của tôi.” Hà Quân Lượng quan sát bốn phía rồi đáp.
Dương Tử quay đầu nhìn An An: “Sợ không?”
Ánh mắt An An sáng rực, đâu có chút sợ hãi nào. Cô hận không thể tự mình thực chiến, thu thập hết đám người cặn bả này. Ai bảo bọn họ gây hại cho xã hội, lại bắt giữ cô, lại còn trói tay chân cô đến trầy da tróc vảy: “Không sợ! Vì có các anh ở đây. Còn nữa, tôi biết anh ấy đang nhìn thấy tôi.”
Dương Tử vỗ vỗ đầu của An An: “Bảo bối An của chúng ta đã trưởng thành rồi.”
Hà Quân Lượng không rõ lai lịch của An An, nhưng bây giờ anh có thể khẳng định một điều, cô không chỉ là một nhân viên nghiên cứu tầm thường. Nhất định cô ấy còn có một bối cảnh vừa vững chắc vừa hùng mạnh.
Còn ‘anh ấy’ kia là ai? Anh thật thưởng thức người con gái này. Lâm nguy không sợ, dũng cảm đối mặt với hoàn cảnh khó khăn. Trong lòng anh có vô số nghi vấn, nhưng anh biết lúc này không phải là lúc suy nghĩ nhiều.
Bên ngoài không có động tĩnh gì, An An biết người của mình vẫn còn chưa bị phát hiện. Nhưng nếu phải lấy đá chọi đá đánh sống chết thì người thua thiệt vẫn chính là bọn họ.
“Dương Tử, trước tiên chúng ta phải tìm cho ra chỗ bọn họ cất dấu vũ khí hạng nặng. Nếu quả thật phải đánh đối đầu, chúng ta sẽ là người thua thiệt.”
Dương Tử gật đầu, xoay người về hướng đội đặc viên số 0 đứng cách đó không xa, ra dấu tay, sau đó nhỏ giọng phân phó mấy câu. Ngay sau đó, những người này giống như cái bóng, thoáng cái mất dạng.
“Dương Tử, đại đội trưởng như anh thật chả có gì hay ho. Đội viên của anh dũng mãnh, có bản lĩnh hơn!”
“Vậy thì cô cũng tới đội đặc chiến thử qua chút huấn luyện quỷ quái của chúng tôi xem.” Dương Tử nửa đùa nửa thật.
“Cậu tha cho tôi đi! Lần này trở về, tôi muốn ôm ấp Nham Tử mỗi ngày, đánh chết cũng không buông ra.”
“Được thôi! Nhưng cô phải đến quân đoàn 38 của chúng tôi mới được. Nếu không thì Nham Tử cũng không có thời gian cho cô ôm ấp mỗi ngày đâu.”
Tuy rằng hai người đả kích lẫn nhau gây gắt, nhưng tâm tình thì lại tự nhiên cười cười nói nói trêu ghẹo. Dương Tử sợ An An lo lắng, muốn đánh lạc hướng sự chú ý của cô. An An thật nhớ Nham Tử! Ở thời điểm nguy hiểm nhất, đàn bà luôn nghĩ đến người mình khắc ghi ở trong tim, dùng nhớ nhung để giảm bớt gánh nặng trong lòng.
“Đây là đâu?”
“Nam Hải! Phía trước có một hòn đảo nhỏ. Lát nữa nếu như gặp phải nguy hiểm, cô nhớ nhảy xuống thuyền bơi đến đảo.”
“Ừ.” An An sảng khoái đáp ứng. Cô không muốn Dương Tử vì phân tâm lo lắng cho cô mà không thể phát huy quyền cước.
An An cẩn thận theo sát sau lưng Dương Tử ra khỏi khoang thuyền. Sau khi lên tới boong tàu thì phát hiện không có một bóng người. Dương Tử có dự cảm không tốt, rút súng ra cầm trong tay.
Lúc này, mọi cử động của An An đều được trực thăng giám sát thu lại, gởi thẳng về bộ chỉ huy. Thông qua màn ảnh lớn, Uông Thanh Mạch nhìn thấy An An xuất hiện an toàn trên màn hình. Khẩn trương trôi qua, cảm giác mệt mỏi cuốn lấy toàn thân, khiến trong nháy mắt, anh hít hơi không vào. Nhưng anh vẫn như cũ, kiên cường sóng vai cùng bọn người của Vương Ngôn Kính.
Lúc Vương Ngôn Kính nhìn thấy An An, ông cũng thở ra nhẹ nhõm. Nếu thật sự có xảy ra chuyện gì, làm sao ông có thể ăn nói với Tư lệnh An, làm sao ăn nói với Uông Thanh Mạch. Người xảy ra chuyện trong địa phận của ông, làm sao tránh khỏi trách cứ?
Trong chốc lát, sự việc xảy ra trên màn hình khiến tất cả mọi người trong trung tâm chỉ huy hít vào một hơi thật sâu.
Quân ta bị đối phương phát hiện, hai bên bắt đầu giao chiến. An An nóng lòng, vừa không muốn ở lại liên lụy Dương Tử, vừa muốn đi tìm nơi tồn trữ vũ khí hạng nặng, cô xuyên qua rừng súng mưa đạn, một mình chạy đi.
Đã không còn bị con tin uy hiếp, bộ chỉ huy ra lệnh máy bay nổ súng hỗ trợ. Đầu thuyền bắt đầu bị bắn tung. Một lúc sau, An An chạy ra, tránh né súng đạn, đụng phải một người trong bọn khủng bố, cô nổ súng bắn chết một người. An An sợ hãi, máu tươi chảy ra từ thân thể của người kia, thoáng chốc sắc mặt cô trắng bệch.
“A!’ Đột nhiên sau lưng có ai đụng mạnh vào cô. An An kêu lên một tiếng, lảo đảo nhào về phía trước. Cùng một lúc, cô nghe được tiếng súng và giọng nói của Dương Tử.
Thiếu chút nữa An An đã ngã nhào, đến khi lấy lại được thăng bằng, quay đầu lại thì thấy bóng lưng của Dương Tử, cô hét lớn một tiếng: “Dương Tử!”
Dương Tử vẫy tay, quay đầu ra hiệu bảo cô ngồi xổm xuống, còn mình thì xông ra ngoài.
An An khom người, chạy ra khỏi khoang thuyền. Dương Tử đang bắn nhau với đối phương, cô vội vàng chạy đến bên cạnh anh: “Dương Tử, cậu bị thương?”
“Không việc gì hết, vết thương nhẹ thôi!” Dương Tử không quay đầu lại, tập trung tinh thần hướng về phía trước nổ súng.
An An biết lúc này không nên nhiều lời, nắm lấy cánh tay lành lặn của Dương Tử: “Cho người của chúng ta biết, hai phút sau rút lui tập thể, nhảy xuống thuyền.”
“Tại sao?” Dương Tử hét lớn. Giao chiến bắt đầu, đạn pháo nổ vang trời.
“Tôi đã tìm được chỗ bọn chúng cất giấu vũ khí hạng nặng. Tôi đã đặt bom hẹn giờ. Mau thông báo, chỉ còn là nửa thời gian thôi!”
“Làm rất khá!” Dương Tử cười với An An một tiếng, khích lệ nói.
Thông qua bộ đàm, Dương Tử kêu gọi rút quân, nhận được đáp ứng. Lúc này đã qua hơn một phút, An An nhìn đồng hồ, kéo Dương Tử chạy về hướng mạn thuyền, chụp lấy lan can, nhảy xuống nước.
Hơn mười giây sau, trên thuyền ‘bùm bùm’ mấy tiếng nổ vang lên, khói lửa đen đặc xông thẳng lên trời.
An An dự định cạy mở khoang thuyền, nhưng Hà Quân Lượng bác bỏ ý kiến này. Chỉ bằng một con dao nhỏ, không thể nào cạy mở. Còn nữa, hai người không biết tình huống ở bên ngoài như thế nào, rơi vào đáy biển chỉ là con đường chết.
Còn có một mấu chốt quan trọng khác là, bọn họ không biết trên thuyền có bao nhiêu người, có bao nhiêu võ lực, hai người không dám tùy tiện hành động. An An bị sặc nước cũng không còn gì đáng ngại, chỉ cần hơn nữa canh giờ là có thể hồi phục lại.
Hà Quân Lượng than thầm trong bụng, hai người bọn họ không có khả năng chạy trốn. Chỉ dựa vào một mình anh thì không thể đối phó lại với bọn khủng bố không rõ con số. Loại chuyện như thế này không phải chưa từng xảy ra. Chiến hữu của anh cũng vì bị bắt cóc mà hi sinh. Thật ra, anh đã chuẩn bị sẳn sàng cho dự tính xấu nhất.
Chạy không thoát, vậy chỉ có thể phá hoại. Phá hoại cũng phải tìm chỗ chứ, hai người ở trong khoang thuyền, đưa bàn tay năm ngón ra còn không nhìn thấy, làm được cái gì đây?
Lần này cần phải có sự trợ giúp của người bên ngoài. An An lại nghĩ tới Nham Tử, thở dài: “Anh nói, bọn họ sẽ cứu chúng ta chứ?”
Hà Quân Lượng ‘ừ’ một tiếng, An An tràn đầy tự tin gật đầu: “Quân đội của chúng ta sẽ không bỏ mặc chúng ta đâu.”
Cứu, ác chiến bằng hỏa lực? Hay là người trên thuyền tự nhiên lương tâm bộc phát, giữ lời hứa, thả bọn họ đi? Nhưng khả năng chuyện này xảy ra rất nhỏ. Ra khỏi khu vực của bọn họ, qua khỏi biên giới là bọn họ không có quyền nổ sủng nữa.
Lúc này Dương Tử mới biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, anh cũng không quan tâm đến quy cũ, níu kéo cánh tay của Uông Thanh Mạch: “An An bị bắt cóc? Vừa rồi tại sao cậu không nói?”
“Không có thời gian kể lể, tôi muốn cứu cô ấy về!”
“Nham Tử!” Những lời này chính là lời nói của anh em, lời nói tình cảm! Nếu gọi quân trưởng Uông, đó chính là cấp trên, thuộc hạ. Nhưng Nham Tử lại khác, đây là tình cảm anh em từ nhỏ, Dương Tử kiên định nói: “Tôi cũng sẽ không để cho An An gặp chuyện.”
Trong bộ chỉ huy có vài người không hiểu vì sao lại có một vài gương mặt lạ hoắc xuất hiện đột ngột như vậy. Họ chỉ biết rằng một trong hai con tin bị bắt là nhân viên nghiên cứu đến từ Bắc Kinh.
Nghe nói người nọ có chút lai lịch, cụ thể như thế nào thì không ai biết. Nhưng nhìn mấy vị mới tới trước mặt đây, phù hiệu đeo trên tay lại là đại đội đặc chiến số 0 của quân đoàn 38, tinh anh của đội đặc chủng tiếng tăm lừng lẫy.
Uông Thanh Mạch nhìn chằm chằm màn hình giám thị, gởi về hình ảnh của chiếc du thuyền khổng lồ, Ʊlê.quý.đônƱ căn bản là không thể nào xác định được vị trí chính xác của An An.
Uông Thanh Mạch trầm tư một lát, đột nhiên mở miệng: “Trên người An An có EIP, máy theo dõi mới nhất, sử dụng hệ thống máy khuếch đại công suất V, cùng với hệ thống H, đi vào trình tự KY, tiến hành theo dõi, các người thử xem.”
Đây chính là máy theo dõi mới nhất, còn chưa đưa vào thực tiễn, cho nên mọi người không hề nghĩ tới trên người An An đã sớm có vật này.
Máy định vị tân tiến.
Sau vào phút lục soát, rốt cuộc vị trí của An An cũng được xác định: “Tìm được vị trí! Đang ở khoang thuyền, tầng cuối cùng”
Như vậy thì dễ xử lý, tầng cuối cùng, chúng ta có thể nhảy từ trên máy bay xuống. Đội viên đội đặc chiến sẽ lặn dưới đáy thuyền, xâm nhập từ đó, như vậy có thể cướu người ra.
Đột nhiên, một nhân viên kiểm tra báo cáo: “Báo cáo thủ trưởng, thuyền đã sắp tiếp cận Đá Đông rồi, không còn nhiều thời gian.”
“Làm phiền chú chuẩn bị cho tụi cháu ba mươi mốt bộ đồ lặn, phải nhanh!” Uông Thanh Mạch quay đầu nhìn Thiếu tướng Vương Ngôn Kính nói.
“Được!”
Đã có một tiểu đoàn hải quân đang đợi lệnh bên ngoài sở chỉ huy. Sau khi nhận được trang phục, Uông Thanh Mạch bắt đầu quá trình giao gió nhiệm vụ.
Uông Thanh Mạch cầm bộ đồ lặn, tính tròng vào người, nhưng bị Dương Tử chặn lại: “Nham Tử, mặc dù cậu là thủ trưởng, nhưng vẫn là anh em! Hiện giờ cậu nên ở đây trấn thủ, tôi sẽ mang An An an toàn trở về!”
Uông Thanh Mạch biết mình nóng lòng cũng vô dụng thôi, nhưng làm sao anh có thể trấn thủ bộ chỉ huy đây? Anh hận không thể có cánh để lập tức bay đi: “Đừng nói nữa, tôi nhất định phải đi.”
Quách Vĩ Minh tuy thông cảm cho Uông Thanh Mạch, nhưng là quân trưởng, tự mình thi hành nhiệm vụ thì không thể nào nói nổi. Để cho quân đoàn 38 thi hành nhiệm vụ cứu viện đã là chuyện chưa từng xảy ra từ trước tới nay rồi.
“Nghe tôi nói một câu đi, cậu nên ở lại! Cậu nên tin tưởng chiến sĩ của mình sẽ mang lại cho cậu một đáp án thỏa mãn cho bài thi này.
Tuy rằng Uông Thanh Mạch không hề nghĩ tới chuyện ở lại, nhưng Thượng tướng Quách Vĩ Minh đã lên tiếng, anh không thể nào mắt ngơ tai điếc. Vương Ngôn Kính vỗ vỗ vai Uông Thanh Mạch: “Tin tưởng người của ông ấy, tin tưởng người của anh, còn phải tin tưởng An An nữa!”
Bàn tay đang nắm chặt của Uông Thanh Mạch dần dần buông ra, đồ lặn bị Lâm Tiếu đoạt lại. Trước đó Dương Tử đã tra xét vị trí cụ thể, đợi mọi người mặc quần áo xong, dẫn ba mươi đội viên đặc chiến tinh anh lên máy bay.
Nửa giờ sau, máy bay trực thăng đã bay tới vùng biển chỉ định. Ở trên máy bay, Dương Tử đã nhấn mạnh tầm quan trọng của sự việc, cũng như con tin bị bắt cóc chính là An An và người phi công nổi danh.
Tuy có người chưa từng gặp qua An An, nhưng họ biết đó là vợ của thủ trưởng, tất cả đều phải cẩn trọng, mài dao cho thật bén!
Ở độ cao khoảng mười thước, Dương Tử xông pha đi đầu, nhảy xuống nước lặn trước. Sau đó từng người một thay phiên nhau nhảy xuống, Lâm Tiếu đi sau cùng.
Nhưng tình huống có sự thay đổi, thuyền đang chạy qua phía Tây của đảo Nam Hải, hai trực thăng bám theo kêu gọi đầu hàng truyền đến tai của đội đặc chiến số 0 của quân đoàn 38. Dương Tử nóng lòng, ra sức bơi nhanh hơn, nhưng dù sao tốc độ trong nước có giới hạn, bọn họ vẫn còn ở vòng ngoài khoảng một ngàn thước, nước xa không cứu được lửa gần.
Về mặt quân đội, không thể nổ súng, vì muốn bảo toàn tín mạng của con tin, đây là một lựa chọn lưỡng nan. Nhưng nếu như không nổ súng thì chỉ còn ngồi nhìn bọn họ chạy thoát dưới mắt mình.
Dương Tử ra sức bơi về phía trước, cuối cùng cũng tới gần du thuyền. Mười phương bốn phía đều có người canh gác chặt chẽ, không dễ công phá.
Lúc này đã làm đêm khuya, trên biển tối mờ mịt. Dương Tử ló đầu từ trong nước lên, ra hiệu cho mọi người ở xung quanh. Nhận được dấu hiệu phản ứng của mọi người, Dương Tử đưa tay ra hiệu mệnh lệnh, phóng người lên, bám lấy mạn thuyền, giơ tay chém xuống, giải quyết mục tiêu trong nháy mắt. Dương Tử liếc trái liếc phải một cái, tốt tốt, toàn bộ đã được giải quyết xong.
Mọi người phân công hành động, Dương Tử phụ trách dẫn đội cứu người, Lâm Tiếu phụ trách giải quyết bọn khủng bố, khống chế khoang điều khiển.
Trong tay Dương Tử có máy định vị, theo phương hướng tránh thoát phòng vệ, lần tới vị trí của An An một cách chính xác. Lúc này không thể sử dụng súng, chỉ có thể dùng dao làm vũ khí, áp dụng phương thức cận chiến.
Dọc theo đường đi, anh giải quyết êm đẹp hết mấy tên. Đến gần cửa, máy định vị xác định đúng vị trí, Dương Tử thấy hai người ở ngưỡng cửa, rút dao từ trong người ra, hai tay phóng tới, cả hai đều mất mạng. Giải quyết xong hai người ở ngoài cửa, Dương Tử cong lưng cạy mở cánh cửa dẫn vào đáy khoang thuyền.
Ánh sáng lập tức ùa vào khoang thuyền tối tăm. Dương Tử nhìn không rõ tình hình ở bên trong, nhưng An An lại thấy rõ người ở cửa. Thích ứng với ánh sáng, An An chạy vọt tới trước cửa, kích động tới mức nước mắt rơi lã chã: “Dương Tử, cậu đến rồi!”
“Có sao không? Không bị thương chứ?” Dương Tử nắm vai An An quan sát.
An An lắc đầu, vừa khóc vừa cười nói: “Không có! Nham Tử có tới hay không?”
“Ừ, ở trung tâm chỉ huy! Đừng khóc, đi theo tôi trước rồi nói sau!”
An An gật gật đầu, quay đầu hướng về phía người phi công đứng cách đó không xa nói: “Hà Quân Lượng, chúng ta đi nhanh thôi!”
Dương Tử tiến lại gần hai bước, nhét vào tay An An đồ gì đó: “Cho cô tự vệ. Không cần thì đừng nổ súng.”
An An lại gần đầu, đây là dặn cô đừng tiết lộ hành tung của bọn họ. Dương Tử lại đưa con dao cho Hà Quân Lượng: “Cái này cho anh! Chúng ta hành động cẩn thận.”
Mục tiêu nhả đạn của An An không ít, nếu quả thật lần này phải giết người, quả thật sẽ hỏng bét. Hiện giờ cô không sợ hãi chút nào, cô biết bọn họ nhất định sẽ tới cứu cô. Sự xuất hiện của Dương Tử không nằm trong dự liệu của cô. Chỉ là cô nghĩ rằng, nếu Nham Tử biết chuyện thì nhất định sẽ đến.
“Cẩn thận!” Hà Quân Lượng kéo An An sang một bên, tránh được tai mắt của kẻ địch. Sau đó anh ra dấu, núp vào chỗ tối, một dao ném trúng mục tiêu.
Từ đằng xa, Dương Tử nhìn thấy chiêu thức của anh, phản ứng và bản lĩnh không tệ, nhanh, độc, chuẩn! Đây chính là tư cách cần thiết của đội viên đặc chiến.
Dương Tử nhỏ giọng nói: "Chúng ta ra được, nhất định phải thu thập đám người cặn bã này!"
Bên này, Dương Tử đã giải quyết không dưới mười người, quay đầu khó hiểu hỏi: “Thật ra trên thuyền này có bao nhiêu người?”
“Con số không cụ thể, nhưng hỏa lực rất mạnh, bắn rớt cả trực thăng của tôi.” Hà Quân Lượng quan sát bốn phía rồi đáp.
Dương Tử quay đầu nhìn An An: “Sợ không?”
Ánh mắt An An sáng rực, đâu có chút sợ hãi nào. Cô hận không thể tự mình thực chiến, thu thập hết đám người cặn bả này. Ai bảo bọn họ gây hại cho xã hội, lại bắt giữ cô, lại còn trói tay chân cô đến trầy da tróc vảy: “Không sợ! Vì có các anh ở đây. Còn nữa, tôi biết anh ấy đang nhìn thấy tôi.”
Dương Tử vỗ vỗ đầu của An An: “Bảo bối An của chúng ta đã trưởng thành rồi.”
Hà Quân Lượng không rõ lai lịch của An An, nhưng bây giờ anh có thể khẳng định một điều, cô không chỉ là một nhân viên nghiên cứu tầm thường. Nhất định cô ấy còn có một bối cảnh vừa vững chắc vừa hùng mạnh.
Còn ‘anh ấy’ kia là ai? Anh thật thưởng thức người con gái này. Lâm nguy không sợ, dũng cảm đối mặt với hoàn cảnh khó khăn. Trong lòng anh có vô số nghi vấn, nhưng anh biết lúc này không phải là lúc suy nghĩ nhiều.
Bên ngoài không có động tĩnh gì, An An biết người của mình vẫn còn chưa bị phát hiện. Nhưng nếu phải lấy đá chọi đá đánh sống chết thì người thua thiệt vẫn chính là bọn họ.
“Dương Tử, trước tiên chúng ta phải tìm cho ra chỗ bọn họ cất dấu vũ khí hạng nặng. Nếu quả thật phải đánh đối đầu, chúng ta sẽ là người thua thiệt.”
Dương Tử gật đầu, xoay người về hướng đội đặc viên số 0 đứng cách đó không xa, ra dấu tay, sau đó nhỏ giọng phân phó mấy câu. Ngay sau đó, những người này giống như cái bóng, thoáng cái mất dạng.
“Dương Tử, đại đội trưởng như anh thật chả có gì hay ho. Đội viên của anh dũng mãnh, có bản lĩnh hơn!”
“Vậy thì cô cũng tới đội đặc chiến thử qua chút huấn luyện quỷ quái của chúng tôi xem.” Dương Tử nửa đùa nửa thật.
“Cậu tha cho tôi đi! Lần này trở về, tôi muốn ôm ấp Nham Tử mỗi ngày, đánh chết cũng không buông ra.”
“Được thôi! Nhưng cô phải đến quân đoàn 38 của chúng tôi mới được. Nếu không thì Nham Tử cũng không có thời gian cho cô ôm ấp mỗi ngày đâu.”
Tuy rằng hai người đả kích lẫn nhau gây gắt, nhưng tâm tình thì lại tự nhiên cười cười nói nói trêu ghẹo. Dương Tử sợ An An lo lắng, muốn đánh lạc hướng sự chú ý của cô. An An thật nhớ Nham Tử! Ở thời điểm nguy hiểm nhất, đàn bà luôn nghĩ đến người mình khắc ghi ở trong tim, dùng nhớ nhung để giảm bớt gánh nặng trong lòng.
“Đây là đâu?”
“Nam Hải! Phía trước có một hòn đảo nhỏ. Lát nữa nếu như gặp phải nguy hiểm, cô nhớ nhảy xuống thuyền bơi đến đảo.”
“Ừ.” An An sảng khoái đáp ứng. Cô không muốn Dương Tử vì phân tâm lo lắng cho cô mà không thể phát huy quyền cước.
An An cẩn thận theo sát sau lưng Dương Tử ra khỏi khoang thuyền. Sau khi lên tới boong tàu thì phát hiện không có một bóng người. Dương Tử có dự cảm không tốt, rút súng ra cầm trong tay.
Lúc này, mọi cử động của An An đều được trực thăng giám sát thu lại, gởi thẳng về bộ chỉ huy. Thông qua màn ảnh lớn, Uông Thanh Mạch nhìn thấy An An xuất hiện an toàn trên màn hình. Khẩn trương trôi qua, cảm giác mệt mỏi cuốn lấy toàn thân, khiến trong nháy mắt, anh hít hơi không vào. Nhưng anh vẫn như cũ, kiên cường sóng vai cùng bọn người của Vương Ngôn Kính.
Lúc Vương Ngôn Kính nhìn thấy An An, ông cũng thở ra nhẹ nhõm. Nếu thật sự có xảy ra chuyện gì, làm sao ông có thể ăn nói với Tư lệnh An, làm sao ăn nói với Uông Thanh Mạch. Người xảy ra chuyện trong địa phận của ông, làm sao tránh khỏi trách cứ?
Trong chốc lát, sự việc xảy ra trên màn hình khiến tất cả mọi người trong trung tâm chỉ huy hít vào một hơi thật sâu.
Quân ta bị đối phương phát hiện, hai bên bắt đầu giao chiến. An An nóng lòng, vừa không muốn ở lại liên lụy Dương Tử, vừa muốn đi tìm nơi tồn trữ vũ khí hạng nặng, cô xuyên qua rừng súng mưa đạn, một mình chạy đi.
Đã không còn bị con tin uy hiếp, bộ chỉ huy ra lệnh máy bay nổ súng hỗ trợ. Đầu thuyền bắt đầu bị bắn tung. Một lúc sau, An An chạy ra, tránh né súng đạn, đụng phải một người trong bọn khủng bố, cô nổ súng bắn chết một người. An An sợ hãi, máu tươi chảy ra từ thân thể của người kia, thoáng chốc sắc mặt cô trắng bệch.
“A!’ Đột nhiên sau lưng có ai đụng mạnh vào cô. An An kêu lên một tiếng, lảo đảo nhào về phía trước. Cùng một lúc, cô nghe được tiếng súng và giọng nói của Dương Tử.
Thiếu chút nữa An An đã ngã nhào, đến khi lấy lại được thăng bằng, quay đầu lại thì thấy bóng lưng của Dương Tử, cô hét lớn một tiếng: “Dương Tử!”
Dương Tử vẫy tay, quay đầu ra hiệu bảo cô ngồi xổm xuống, còn mình thì xông ra ngoài.
An An khom người, chạy ra khỏi khoang thuyền. Dương Tử đang bắn nhau với đối phương, cô vội vàng chạy đến bên cạnh anh: “Dương Tử, cậu bị thương?”
“Không việc gì hết, vết thương nhẹ thôi!” Dương Tử không quay đầu lại, tập trung tinh thần hướng về phía trước nổ súng.
An An biết lúc này không nên nhiều lời, nắm lấy cánh tay lành lặn của Dương Tử: “Cho người của chúng ta biết, hai phút sau rút lui tập thể, nhảy xuống thuyền.”
“Tại sao?” Dương Tử hét lớn. Giao chiến bắt đầu, đạn pháo nổ vang trời.
“Tôi đã tìm được chỗ bọn chúng cất giấu vũ khí hạng nặng. Tôi đã đặt bom hẹn giờ. Mau thông báo, chỉ còn là nửa thời gian thôi!”
“Làm rất khá!” Dương Tử cười với An An một tiếng, khích lệ nói.
Thông qua bộ đàm, Dương Tử kêu gọi rút quân, nhận được đáp ứng. Lúc này đã qua hơn một phút, An An nhìn đồng hồ, kéo Dương Tử chạy về hướng mạn thuyền, chụp lấy lan can, nhảy xuống nước.
Hơn mười giây sau, trên thuyền ‘bùm bùm’ mấy tiếng nổ vang lên, khói lửa đen đặc xông thẳng lên trời.
Tác giả :
Nặc Phong Nhi Hành