Ẩn Giấu Tình Yêu
Chương 54
Ngón tay của Uông Thanh Mạch lượn một vòng trên da thịt mỹ miều của An An. Đường cong chữ S hoàn mỹ tuyệt đẹp hiện ra trước mặt người đàn ông.
An An đã động tình, ánh mắt long lanh xao động nhìn thẳng đáy mắt Uông Thanh Mạch. Cơ thể uyển chuyển uốn éo theo nhịp điệu vuốt ve của người đàn ông, lúc yêu kiều, lúc quyến rũ.
Sức lực trên tay Uông Thanh Mạch càng ngày càng mạnh. Tay kia bắt đầu cởi bỏ cà vạt và những thứ dư thừa trên người mình ra.
An An cầm lấy cánh tay của Uông Thanh Mạch, từng tấc trượt về hướng lồng ngực rắn chắc. Ngón tay lành lạnh của An An mò mẫn, tìm kiếm. Cơ bụng sáu múi bị cô ‘chăm sóc’ đặc biệt khiến người đàn ông hưởng thụ, thở ra một cách thỏa mãn. Ngay sau đó, thân hình to lớn đè cô ra, đầu lưỡi khiêu khích mạnh mẽ từng ly từng tí trên da thịt cô. Gò má An An ừng hồng, âm thanh rên rỉ càng lúc càng uyển chuyển, êm tai.
Người đàn ông trên người dừng lại động tác, ngón tay vẽ vời trên thân thể lồi lõm kia của An An một cách hứng thú, giống như đang thưởng thức một loại tác phẩm nghệ thuật đáng giá nhất, cân nhắc kỹ càng, quan sát, vuốt ve…
An An mở mắt ra, nhìn vào gương mặt kiên cường, góc cạnh rõ ràng, ánh mặt mỉm cười, khóe môi khẽ nhếch lên.
An An vừa bực mình vừa buồn cười. Người này đang khiêu khích cô, lại còn ung dung nhìn cô từng bước đắm chìm.
“Uông Thanh Mạch, không chơi như vậy nữa!” ɖi€ɳɖànlêȡƱɣð©ɳ An An nhổm người dậy, xoay người đối diện người đàn ông, căm giận nói.
Uông Thanh Mạch ‘chậc chậc’ hai tiếng: “Chờ không nổi? Lúc trước từ chối anh rất cứng miệng mà!”
“Giải quyết bất cứ chuyện gì đều phải tùy theo tình huống lúc đó! Chuyện này không giống nhau để mà so sánh.” An An níu lấy cổ áo của Uông Thanh Mạch, dùng sức kéo mạnh, người kia liền ngã xuống trên người cô. Da thịt nóng bỏng dán lên cơ thể lạnh lẽo của An An, khiến cô không thể không tự giác vùi người vào lòng anh.
An An ngẩng đầu, hôn lên môi của Uông Thanh Mạch. Nụ hôn day dưa nhưng lại dịu dàng, khiêu khích. Đến khi kết thúc thì gần như cô thở không thông.
“Anh muốn vào…” Uông Thanh Mạch kéo cặp đùi trần trụi xinh đẹp của An An, đẩy lên tận hông, thân dưới nhắm ngay chỗ kín mê hồn kia đâm mạnh vào.
“Ưm…” An An rên lên một tiếng thỏa mãn. Ngón tay bấu chặt lên lưng của Uông Thanh Mạch, như muốn hòa mình vào trong cơ thể của anh.
Uông Thanh Mạch hôn lên gò má của người phụ nữ, rồi vầng trán đầy đặn mịn màng, rồi mí mắt, rồi đến vành tai. Hơi thở nóng bỏng phà lên tai của An An: “Bảo bối, chúng ta bắt đầu.”
Vừa dứt lời, Uông Thanh Mạch bắt đầu công kích như gió cấp chín, giống như muốn tấn công cướp đoạt không chừa lại đường sống nào.
An An cảm thấy toàn thân như bị điện giật bắn trả, từng bước một đi theo tiết tấu của người đàn ông, từ bỏ tất cả những suy nghĩ, hướng về mục đích cuối cùng.
Một phen chiến đấu kịch liệt khiến An An gần như tan vỡ đến phút cuối cùng. Mồ hôi trên trán của Uông Thanh Mạch nhỏ từng giọt lên ngực của An An. Chân mày nhíu lại khiến anh càng lộ ra vẻ nam tính.
An An thở dốc, ráng sức đưa tay lên với ý định lau đi mồ hôi trên trán của Uông Thanh Mạch. Cô không nghĩ tới giơ tay nửa đường thì dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, áp sát vào, tát nhẹ một cái. Uông Thanh Mạch cười một cách bất đắc dĩ.
“Uông Thanh Mạch, vừa rồi anh không mang ‘bao’!” An An mệt mỏi nói.
“Ở nhà mới có. Nơi này không chuẩn bị sẳn!” Đây là sự thật mà!
“Bỏ đi! ‘Dì cả’ mới vừa đi thôi, mong trời phù hộ.”
“Ừ, thời kỳ an toàn. Em yên tâm đi!”
“Ông xã, anh thích em bé không?” Đột nhiên An An nghĩ tới những lời nói của Trâu Hồng. Quả thật, trong lòng cô cũng muốn biết, thật sự trong lòng Uông Thanh Mạch đang nghĩ cái gì.
“Anh thích em!” Người đàn ông hôn nhẹ lên mũi An An một cái, sủng nịnh nói.
“Em đã nói rồi! Nham Tử nhà em sẽ không bắt em sinh con.” An An cười cười một cách quyến rũ, hôn ‘chụt chụt’ lên mặt Uông Thanh Mạch.
Rửa sạch mồ hôi trên thân thể, An An khôi phục lại tinh thần, chiếm cứ nguyên cái giường lớn, kéo chăn tơ mềm mại phủ lên toàn thân. Uông Thanh Mạch lau khô tóc rồi lên giường, nhấc chăn lên nằm xuống.
An An nằm im như xác chết. Anh đụng em như thế nào em cũng không thèm nhúc nhích. Uông Thanh Mạch lần mò tìm bàn tay nhỏ bé mềm mại kia của An An đang ở dưới chăn. Đột nhiên anh nhớ tới lần đầu tiên của hai người.
Khi đó An An vẫn còn rất bé, chỉ mới mười sáu tuổi, mà anh không phải là không thể chờ đợi thêm được nữa. Chỉ là hàng năm, anh không ở bên cạnh cô thường xuyên, khó tránh cảm giác nguy cơ.
Người ngoài nghe được câu này sẽ cảm thấy buồn cười, không lẽ Uông Thanh Mạch anh lại không có đủ tự tin hay sao? Nhưng mọi người phải nên biết, với cá tính của An An thì ai cũng là bạn thân, ngộ nhỡ ngày nào đó có người leo lên giường cô, anh hối hận cũng không kịp. Cho nên, anh vội vàng đóng con dấu, xem ai còn dám ngấp nghé cô không!
Rốt cuộc lần đầu tiên có đau hay không, anh không biết, nhưng An An khóc đến thảm thương, vừa khóc vừa mắng. Về sau hình như An An học thành thói quen, chỉ cần là đau, không cần biết đau như thế nào, vì sau đau, chỉ cần anh ở bên cạnh, cô đều sẽ trở mặt ăn hiếp anh.
Uông Thanh Mạch hồi tưởng lại, đường đường là một sĩ quan, mà lại bị một cô nhóc cưỡi lên đầu lên cổ, chịu đủ loại oan ức. Nhưng đành chịu thôi, ai bảo anh cưng chiều cô đến mức vô pháp vô thiên.
An An từ từ lấy lại thể lực, phát giác người đàn ông bên cạnh vô cùng yên tĩnh. Mắt hơi nhướng lên, cô nhìn thẳng vào cặp mắt tràn đầy ý cười kia của Uông Thanh Mạch.
“Làm gì nhìn em như vậy? Không phải là em biến dạng đấy chứ?!” Tuy bề ngoài An An cứng miệng như thế, nhưng khóe môi cong cong đã bán đứng tâm tư của cô.
“Nhớ lại lần đầu tiên của chúng ta. Khi đó em mới mười sáu tuổi. Hình như anh quá nóng lòng!” Nói xong câu cuối cùng, Uông Thanh Mạch không tự chủ được mỉm cười.
An An bĩu môi: “Bây giờ mới biết, không cảm thấy quá muộn hay sao? Năm đó, có thể nói anh đã làm tổn thương tâm hồn bé nhỏ của em nguyên cả thời niên thiếu đấy!”
Uông Thanh Mạch không thừa nhận lời nói của An An. Tổn thương? Cả anh cũng gián tiếp bị trói buộc, tinh thần lẫn thế xác đều bị đắm chìm.
An An đặt đầu mình lên bả vai của Uông Thanh Mạch, cười hì hì. Tất cả mọi người đều nói, không biết An An tích đức được mấy đời mới tìm được bảo vật tốt như vậy.
Anh là của cô, bất kể là ai cũng không được dòm ngó! Muốn tranh đoạt? Khỏi cần nghĩ đến, không có cửa đâu!
Nghĩ đến đây, đột nhiên An An nhớ ra một chuyện: “Trình Tiêu Diệc làm ở bộ tham mưu. Tụi em làm cùng sở đấy.”
“Cái đầu nhỏ của em lại nghĩ tới chuyện gì đây?” Uông Thanh Mạch vỗ vỗ đầu của An An. Anh biết ngay cô nhóc này sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện kia đâu.
“Nham Tử, anh nói thật đi, so với Trình Tiêu Diệc, mọi thứ em đều không bằng cô ấy, lại không tuân theo quy cũ. Anh nói, đầu óc anh cũng không phải là có vấn đề, vậy thì tại sao anh lại nhẫn tâm từ chối một người hoàn hảo như thế?”
“Biết làm sao đây? Em cho anh ăn độc dược nhiều năm như vậy, làm sao anh dám bỏ em? Anh sợ không giải được thuốc mà còn bỏ mạng chết người đấy!”
"Chỉ biết đùa giỡn!”
Hai người nhìn nhau cười. An An dúi đầu vào lòng Uông Thanh Mạch, dụi dụi.
Ngày hôm sau, thiếu chút nữa An An đi làm trễ. Nhưng cũng còn tốt, có đàn ông trong nhà còn có sướng hơn đồng hồ báo thức, đúng bảy giờ sáng là dựng đầu cô dậy. Rửa mặt xong xuống lầu thì Thiệu Dương đã tới cửa.
Thiệu Dương lái xe đưa An An tới chỗ làm. Vừa mới xuống xe thì thấy xe của Trình Tiêu Diệc cũng dừng lại trước mặt.
An An dừng lại, nhìn xuyên qua cửa sổ kiếng, thấy người phụ nữ đang ngồi ở bên trong. Trình Tiêu Diệc cũng đang nhìn chằm chằm vào bên trong xe của Uông Thanh Mạch. Cô biết Uông Thanh Mạch đang ngồi bên trong, nhưng cô không nhìn thấy người.
Bên trong xe, Uông Thanh Mạch nhíu mày: “Đi thôi!”
An An đi bộ vào đại viện của đơn vị. Mới vừa đến cửa ký túc xá thì cũng gặp Trình Tiêu Diệc mới vừa đậu xe xong đang đi tới. Hai người nhìn nhau một cái, nhưng không ai lên tiếng.
Sắc mặt An An không tốt, mà Trình Tiêu Diệc cũng không tốt hơn bao nhiêu. Hai người mang theo tâm sự đi vào phòng làm việc.
An An nghĩ thầm, đây là chuyện gì chứ? Chồng của mình bị người ta dòm ngó, không lẽ mình không được than thở vài câu sao?
Nguyên cả ngày hôm nay, tâm tình An An không tốt, đồng nghiệp chỉ dám đưa mắt nhìn nhau. Trâu Hồng có hỏi vài câu nhưng An An không trả lời, chỉ đưa ra bộ mặt nhìn ai cũng không thèm cười.
Buổi chiều đi họp, chủ nhiệm truyền đạt lệnh của cấp trên, có vài hạng mục nghiên cứu đã có hiệu quả, nhưng còn chưa đưa vào mỗi quân khu để tiến hành thực chiến. Sắp tới, bộ sẽ phái người đến bảy quân khu lớn để tiến hành thao giảng thực chiến. Hy vọng đồng chí của nghành chúng ta có thể tích cực tham gia. Đi một vòng quân khu tốn khoảng một tháng.
An An không sao cả, đi thì đi. Tư tưởng không tập trung, cô gật đầu nói dạ.
Kết quả, một tiếng ‘dạ’ này của An An chỉ là ngoài ý muốn, nhưng khi mệnh lệnh đưa xuống thì cô cũng không còn quan tâm. Mục đích muốn để cô đi bởi vì cô là người xuất thân từ quân khu Quảng Châu, cô đã quen đường quen lối ở đó.
Nhưng không ai có thể ngờ được, có một thảm họa đang đợi cô trong lần đi này.
Sắp tan sở thì An An gặp Trình Tiêu Diệc đang đi tới trong hành lang. Cứ như vậy, hai người nhìn nhau, chiến tranh giữa hai người phụ nữ, tràn ngập mùi thuốc súng. Hôm nay, thái độ của Trình Tiêu Diệc không vui vẻ mỉm cười như thường ngày, vẻ mặt của cô nói rõ cho mọi người biết là cô không vui. Đôi mắt ửng hồng khiến mọi người rất dễ hiểu lầm! Đồng nghiệp nhìn vào sẽ cho rằng An An đang ăn hiếp Trình Tiêu Diệc.
Tuy rằng An An nóng nảy, nhưng cô cũng biết đây là đơn vị, không phải là nơi thích hợp để tranh cãi. Gây ra chuyện cười thì cả hai cô đều không có kết quả tốt đẹp.
Tan sở, An An đang thu dọn đồ đạc thì Uông Thanh Mạch gọi điện thoại tới. Hội nghị của anh vừa mới kết thúc, đang lái xe đến đơn vị đón cô tan tầm.
Uông Thanh Mạch sợ tính tình nhỏ mọn của An An lại nổi lên, dỗ dành ngay bây giờ thì mới có thể êm chuyện. Anh cho Thiệu Dương nghỉ sớm, tự mình lái xe qua.
Đúng là người định không bằng trời định! An An vừa mới ra tới cửa, chưa đợi được xe của Uông Thanh Mạch thì Trình Tiêu Diệc xuất hiện.
An An đã động tình, ánh mắt long lanh xao động nhìn thẳng đáy mắt Uông Thanh Mạch. Cơ thể uyển chuyển uốn éo theo nhịp điệu vuốt ve của người đàn ông, lúc yêu kiều, lúc quyến rũ.
Sức lực trên tay Uông Thanh Mạch càng ngày càng mạnh. Tay kia bắt đầu cởi bỏ cà vạt và những thứ dư thừa trên người mình ra.
An An cầm lấy cánh tay của Uông Thanh Mạch, từng tấc trượt về hướng lồng ngực rắn chắc. Ngón tay lành lạnh của An An mò mẫn, tìm kiếm. Cơ bụng sáu múi bị cô ‘chăm sóc’ đặc biệt khiến người đàn ông hưởng thụ, thở ra một cách thỏa mãn. Ngay sau đó, thân hình to lớn đè cô ra, đầu lưỡi khiêu khích mạnh mẽ từng ly từng tí trên da thịt cô. Gò má An An ừng hồng, âm thanh rên rỉ càng lúc càng uyển chuyển, êm tai.
Người đàn ông trên người dừng lại động tác, ngón tay vẽ vời trên thân thể lồi lõm kia của An An một cách hứng thú, giống như đang thưởng thức một loại tác phẩm nghệ thuật đáng giá nhất, cân nhắc kỹ càng, quan sát, vuốt ve…
An An mở mắt ra, nhìn vào gương mặt kiên cường, góc cạnh rõ ràng, ánh mặt mỉm cười, khóe môi khẽ nhếch lên.
An An vừa bực mình vừa buồn cười. Người này đang khiêu khích cô, lại còn ung dung nhìn cô từng bước đắm chìm.
“Uông Thanh Mạch, không chơi như vậy nữa!” ɖi€ɳɖànlêȡƱɣð©ɳ An An nhổm người dậy, xoay người đối diện người đàn ông, căm giận nói.
Uông Thanh Mạch ‘chậc chậc’ hai tiếng: “Chờ không nổi? Lúc trước từ chối anh rất cứng miệng mà!”
“Giải quyết bất cứ chuyện gì đều phải tùy theo tình huống lúc đó! Chuyện này không giống nhau để mà so sánh.” An An níu lấy cổ áo của Uông Thanh Mạch, dùng sức kéo mạnh, người kia liền ngã xuống trên người cô. Da thịt nóng bỏng dán lên cơ thể lạnh lẽo của An An, khiến cô không thể không tự giác vùi người vào lòng anh.
An An ngẩng đầu, hôn lên môi của Uông Thanh Mạch. Nụ hôn day dưa nhưng lại dịu dàng, khiêu khích. Đến khi kết thúc thì gần như cô thở không thông.
“Anh muốn vào…” Uông Thanh Mạch kéo cặp đùi trần trụi xinh đẹp của An An, đẩy lên tận hông, thân dưới nhắm ngay chỗ kín mê hồn kia đâm mạnh vào.
“Ưm…” An An rên lên một tiếng thỏa mãn. Ngón tay bấu chặt lên lưng của Uông Thanh Mạch, như muốn hòa mình vào trong cơ thể của anh.
Uông Thanh Mạch hôn lên gò má của người phụ nữ, rồi vầng trán đầy đặn mịn màng, rồi mí mắt, rồi đến vành tai. Hơi thở nóng bỏng phà lên tai của An An: “Bảo bối, chúng ta bắt đầu.”
Vừa dứt lời, Uông Thanh Mạch bắt đầu công kích như gió cấp chín, giống như muốn tấn công cướp đoạt không chừa lại đường sống nào.
An An cảm thấy toàn thân như bị điện giật bắn trả, từng bước một đi theo tiết tấu của người đàn ông, từ bỏ tất cả những suy nghĩ, hướng về mục đích cuối cùng.
Một phen chiến đấu kịch liệt khiến An An gần như tan vỡ đến phút cuối cùng. Mồ hôi trên trán của Uông Thanh Mạch nhỏ từng giọt lên ngực của An An. Chân mày nhíu lại khiến anh càng lộ ra vẻ nam tính.
An An thở dốc, ráng sức đưa tay lên với ý định lau đi mồ hôi trên trán của Uông Thanh Mạch. Cô không nghĩ tới giơ tay nửa đường thì dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, áp sát vào, tát nhẹ một cái. Uông Thanh Mạch cười một cách bất đắc dĩ.
“Uông Thanh Mạch, vừa rồi anh không mang ‘bao’!” An An mệt mỏi nói.
“Ở nhà mới có. Nơi này không chuẩn bị sẳn!” Đây là sự thật mà!
“Bỏ đi! ‘Dì cả’ mới vừa đi thôi, mong trời phù hộ.”
“Ừ, thời kỳ an toàn. Em yên tâm đi!”
“Ông xã, anh thích em bé không?” Đột nhiên An An nghĩ tới những lời nói của Trâu Hồng. Quả thật, trong lòng cô cũng muốn biết, thật sự trong lòng Uông Thanh Mạch đang nghĩ cái gì.
“Anh thích em!” Người đàn ông hôn nhẹ lên mũi An An một cái, sủng nịnh nói.
“Em đã nói rồi! Nham Tử nhà em sẽ không bắt em sinh con.” An An cười cười một cách quyến rũ, hôn ‘chụt chụt’ lên mặt Uông Thanh Mạch.
Rửa sạch mồ hôi trên thân thể, An An khôi phục lại tinh thần, chiếm cứ nguyên cái giường lớn, kéo chăn tơ mềm mại phủ lên toàn thân. Uông Thanh Mạch lau khô tóc rồi lên giường, nhấc chăn lên nằm xuống.
An An nằm im như xác chết. Anh đụng em như thế nào em cũng không thèm nhúc nhích. Uông Thanh Mạch lần mò tìm bàn tay nhỏ bé mềm mại kia của An An đang ở dưới chăn. Đột nhiên anh nhớ tới lần đầu tiên của hai người.
Khi đó An An vẫn còn rất bé, chỉ mới mười sáu tuổi, mà anh không phải là không thể chờ đợi thêm được nữa. Chỉ là hàng năm, anh không ở bên cạnh cô thường xuyên, khó tránh cảm giác nguy cơ.
Người ngoài nghe được câu này sẽ cảm thấy buồn cười, không lẽ Uông Thanh Mạch anh lại không có đủ tự tin hay sao? Nhưng mọi người phải nên biết, với cá tính của An An thì ai cũng là bạn thân, ngộ nhỡ ngày nào đó có người leo lên giường cô, anh hối hận cũng không kịp. Cho nên, anh vội vàng đóng con dấu, xem ai còn dám ngấp nghé cô không!
Rốt cuộc lần đầu tiên có đau hay không, anh không biết, nhưng An An khóc đến thảm thương, vừa khóc vừa mắng. Về sau hình như An An học thành thói quen, chỉ cần là đau, không cần biết đau như thế nào, vì sau đau, chỉ cần anh ở bên cạnh, cô đều sẽ trở mặt ăn hiếp anh.
Uông Thanh Mạch hồi tưởng lại, đường đường là một sĩ quan, mà lại bị một cô nhóc cưỡi lên đầu lên cổ, chịu đủ loại oan ức. Nhưng đành chịu thôi, ai bảo anh cưng chiều cô đến mức vô pháp vô thiên.
An An từ từ lấy lại thể lực, phát giác người đàn ông bên cạnh vô cùng yên tĩnh. Mắt hơi nhướng lên, cô nhìn thẳng vào cặp mắt tràn đầy ý cười kia của Uông Thanh Mạch.
“Làm gì nhìn em như vậy? Không phải là em biến dạng đấy chứ?!” Tuy bề ngoài An An cứng miệng như thế, nhưng khóe môi cong cong đã bán đứng tâm tư của cô.
“Nhớ lại lần đầu tiên của chúng ta. Khi đó em mới mười sáu tuổi. Hình như anh quá nóng lòng!” Nói xong câu cuối cùng, Uông Thanh Mạch không tự chủ được mỉm cười.
An An bĩu môi: “Bây giờ mới biết, không cảm thấy quá muộn hay sao? Năm đó, có thể nói anh đã làm tổn thương tâm hồn bé nhỏ của em nguyên cả thời niên thiếu đấy!”
Uông Thanh Mạch không thừa nhận lời nói của An An. Tổn thương? Cả anh cũng gián tiếp bị trói buộc, tinh thần lẫn thế xác đều bị đắm chìm.
An An đặt đầu mình lên bả vai của Uông Thanh Mạch, cười hì hì. Tất cả mọi người đều nói, không biết An An tích đức được mấy đời mới tìm được bảo vật tốt như vậy.
Anh là của cô, bất kể là ai cũng không được dòm ngó! Muốn tranh đoạt? Khỏi cần nghĩ đến, không có cửa đâu!
Nghĩ đến đây, đột nhiên An An nhớ ra một chuyện: “Trình Tiêu Diệc làm ở bộ tham mưu. Tụi em làm cùng sở đấy.”
“Cái đầu nhỏ của em lại nghĩ tới chuyện gì đây?” Uông Thanh Mạch vỗ vỗ đầu của An An. Anh biết ngay cô nhóc này sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện kia đâu.
“Nham Tử, anh nói thật đi, so với Trình Tiêu Diệc, mọi thứ em đều không bằng cô ấy, lại không tuân theo quy cũ. Anh nói, đầu óc anh cũng không phải là có vấn đề, vậy thì tại sao anh lại nhẫn tâm từ chối một người hoàn hảo như thế?”
“Biết làm sao đây? Em cho anh ăn độc dược nhiều năm như vậy, làm sao anh dám bỏ em? Anh sợ không giải được thuốc mà còn bỏ mạng chết người đấy!”
"Chỉ biết đùa giỡn!”
Hai người nhìn nhau cười. An An dúi đầu vào lòng Uông Thanh Mạch, dụi dụi.
Ngày hôm sau, thiếu chút nữa An An đi làm trễ. Nhưng cũng còn tốt, có đàn ông trong nhà còn có sướng hơn đồng hồ báo thức, đúng bảy giờ sáng là dựng đầu cô dậy. Rửa mặt xong xuống lầu thì Thiệu Dương đã tới cửa.
Thiệu Dương lái xe đưa An An tới chỗ làm. Vừa mới xuống xe thì thấy xe của Trình Tiêu Diệc cũng dừng lại trước mặt.
An An dừng lại, nhìn xuyên qua cửa sổ kiếng, thấy người phụ nữ đang ngồi ở bên trong. Trình Tiêu Diệc cũng đang nhìn chằm chằm vào bên trong xe của Uông Thanh Mạch. Cô biết Uông Thanh Mạch đang ngồi bên trong, nhưng cô không nhìn thấy người.
Bên trong xe, Uông Thanh Mạch nhíu mày: “Đi thôi!”
An An đi bộ vào đại viện của đơn vị. Mới vừa đến cửa ký túc xá thì cũng gặp Trình Tiêu Diệc mới vừa đậu xe xong đang đi tới. Hai người nhìn nhau một cái, nhưng không ai lên tiếng.
Sắc mặt An An không tốt, mà Trình Tiêu Diệc cũng không tốt hơn bao nhiêu. Hai người mang theo tâm sự đi vào phòng làm việc.
An An nghĩ thầm, đây là chuyện gì chứ? Chồng của mình bị người ta dòm ngó, không lẽ mình không được than thở vài câu sao?
Nguyên cả ngày hôm nay, tâm tình An An không tốt, đồng nghiệp chỉ dám đưa mắt nhìn nhau. Trâu Hồng có hỏi vài câu nhưng An An không trả lời, chỉ đưa ra bộ mặt nhìn ai cũng không thèm cười.
Buổi chiều đi họp, chủ nhiệm truyền đạt lệnh của cấp trên, có vài hạng mục nghiên cứu đã có hiệu quả, nhưng còn chưa đưa vào mỗi quân khu để tiến hành thực chiến. Sắp tới, bộ sẽ phái người đến bảy quân khu lớn để tiến hành thao giảng thực chiến. Hy vọng đồng chí của nghành chúng ta có thể tích cực tham gia. Đi một vòng quân khu tốn khoảng một tháng.
An An không sao cả, đi thì đi. Tư tưởng không tập trung, cô gật đầu nói dạ.
Kết quả, một tiếng ‘dạ’ này của An An chỉ là ngoài ý muốn, nhưng khi mệnh lệnh đưa xuống thì cô cũng không còn quan tâm. Mục đích muốn để cô đi bởi vì cô là người xuất thân từ quân khu Quảng Châu, cô đã quen đường quen lối ở đó.
Nhưng không ai có thể ngờ được, có một thảm họa đang đợi cô trong lần đi này.
Sắp tan sở thì An An gặp Trình Tiêu Diệc đang đi tới trong hành lang. Cứ như vậy, hai người nhìn nhau, chiến tranh giữa hai người phụ nữ, tràn ngập mùi thuốc súng. Hôm nay, thái độ của Trình Tiêu Diệc không vui vẻ mỉm cười như thường ngày, vẻ mặt của cô nói rõ cho mọi người biết là cô không vui. Đôi mắt ửng hồng khiến mọi người rất dễ hiểu lầm! Đồng nghiệp nhìn vào sẽ cho rằng An An đang ăn hiếp Trình Tiêu Diệc.
Tuy rằng An An nóng nảy, nhưng cô cũng biết đây là đơn vị, không phải là nơi thích hợp để tranh cãi. Gây ra chuyện cười thì cả hai cô đều không có kết quả tốt đẹp.
Tan sở, An An đang thu dọn đồ đạc thì Uông Thanh Mạch gọi điện thoại tới. Hội nghị của anh vừa mới kết thúc, đang lái xe đến đơn vị đón cô tan tầm.
Uông Thanh Mạch sợ tính tình nhỏ mọn của An An lại nổi lên, dỗ dành ngay bây giờ thì mới có thể êm chuyện. Anh cho Thiệu Dương nghỉ sớm, tự mình lái xe qua.
Đúng là người định không bằng trời định! An An vừa mới ra tới cửa, chưa đợi được xe của Uông Thanh Mạch thì Trình Tiêu Diệc xuất hiện.
Tác giả :
Nặc Phong Nhi Hành