Ẩn Giấu Tình Yêu
Chương 34
Tiền lương căn bản tháng này của An An bị hố. Số ngày cô xin nghỉ đã vượt quá mức quy định, cho nên lương căn bản chẳng còn được bao nhiêu.
Hôm sau là ngày Chủ nhật, An An lại gây lộn rầm trời với Chu Tiến rồi cúp điện thoại. Con bà nó, la hét khỉ gió gì tớ cũng không thèm xin nghỉ.
Trong một phòng ở sở nghiên cứu, An An vùi đầu nhìn tài liệu. Trên bục giảng, Lâm Nam đang nói tới hạng mục nghiên cứu gần đây ở sở nghiên cứu.
An An vẫn luôn khâm phục Lâm Nam. Mười năm trước, anh mới vừa tốt nghiệp bác sĩ, đi làm ở sở nghiên cứu. Chỉ trong thời gian nữa năm, vừa mới hai mươi tám tuổi, anh liền đảm nhiệm chức giáo sư trưởng hệ thống thông tin.
Lúc ấy anh nói anh hơi lo lắng. Nói về vai vế, trong sở có mấy viện sĩ, hơn mười kỹ sư, tư cách và kinh nghiệm của người nào cũng cao hơn so với anh. Nhưng lúc đó sở trưởng nhìn trúng anh. Rốt cuộc anh cũng phải nhìn nhận, sở trưởng nhìn trúng, chính là nghị lực 'nghé con không sợ cọp' của anh.
Vậy mới nói, tuổi còn trẻ nhưng công nghệ thông tin tiên tiến. Cho nên hiện tại trong sở nghiên cứu, 60% nhân viên nghiên cứu khoa học đều trẻ hơn ba mươi lăm tuổi. Những người đang ở tuổi này trong ngành thông tin IT chính là đang ở thời kỳ hoàng kim.
Lần đầu tiên gặp gỡ Lâm Nam, An An có chút lo lắng, bởi vì cô chưa từng gặp vị giáo sư nào nghiêm túc như anh. Dần dần về sau, cô mới phát hiện anh chỉ làm bộ, thật ra chỉ là con cừu nhỏ mà thôi.
Có đôi khi, An An suy nghĩ, không lẽ mình cũng sẽ giống như Lâm Nam, cả đời phải làm việc trong phòng tiêu thụ. Tuy bây giờ cô chơi rất vui, nhưng không bảo đảm sau này có thể tiếp tục như vậy được không.
An An nói cho Lâm Nam biết chuyện Lương Mộc Dương đã tới Bắc Kinh mấy ngày trước. Dù sao trong lòng cô lúc nào cũng đề phòng Lương Mộc Dương. Có đôi khi có vài người, không phải bạn muốn đụng chạm hay là đắc tội với người ta là có thể dàn xếp ổn thỏa được đâu.
Từ nhỏ tới lớn, An An đã chung đụng với đám người này, cho nên cô đều hiểu rõ khi nào thì nên biết, lúc nào thì nên làm ngơ.
Hai năm trước ở sở nghiên cứu, An An đã gây ra chuyện rắc rối. Cuối cùng điều tra ra được là có người đặt vi rút vào máy tính của An An, sửa đổi chương trình đã có sẳn, suýt chút nữa gây nên chuyện lớn.
Lúc ấy, An An mới vừa điều động tới sở nghiên cứu, còn Lương Mộc Dương vẫn còn đang ở bộ Tổng tham mưu. Đáng lẽ anh ta có thể thăng chức nhưng lại bị Nham Tử đánh bại thảm thương, cho nên anh ta bắt đầu sinh ra ác ý với An An.
Sau cùng điều tra ra được là do người bên trong làm ra. Nhưng rõ ràng Lương Mộc Dương đã gây ra sóng gió ở sau lưng bọn họ.
Tuy điều tra ra được Lương Mộc Dương là kẻ chủ mưu, nhưng lại không có chứng cứ rõ ràng. Bác của Lương Mộc Dương lại là người đứng đầu bộ Tổng tham mưu, đè ép chuyện xảy ra. Về sau chuyện này cũng không tìm được cách giải quyết ổn thỏa. Cũng chính vì vậy mà Lương Mộc Dương xin chuyển đi quân khu Tế Nam.
Nhưng trong lòng An An vẫn còn căm giận vô cùng. Nham Tử khuyên cô bình tĩnh một chút, chớ nóng vội. Cô cũng chả làm được gì khi Lương Mộc Dương ở bên kia cười nhạo, chế giễu cô ở bên này nổi nóng.
Đối với chuyện này, Lâm Nam hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành, nhưng anh cũng chỉ có thể an ủi An An chớ nên nổi nóng, trước sau gì chuyện này cũng sẽ được phơi bày. Rút dây động rừng, đạp đổ Lương Mộc Dương không phải là chuyện một sớm một chiều.
Hôm nay có chuyện kỳ quái chưa từng xảy ra. Mới vừa ra khỏi sở nghiên cứu thì vị ‘đại thần’ nào đó gọi điện thoại tới. Không biết Uông Thanh Mạch nổi cái hứng gì mà đột nhiên hôm nay không có việc gì làm, muốn đi chơi với cô.
Con bà nó! An An sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Do bị bực bội từ sáng tới giờ, An An vui mừng không thể tưởng tượng được khi nhận được cú điện thoại này.
Đàn bà mà, ngoài ở nhà ra thì chỉ còn lại chợ búa mà thôi. Ở trung tâm thương mại Vương Phủ Tỉnh, An An đảo mắt một cái là có thể nhìn thấy Uông Thanh Mạch.
Không có quân trang trên người, cách ăn mặc giản dị thoải mái của anh xem ra có chút đẹp trai, hiền hòa. Áo sơ mi xám nhạt, quần tây màu tối mặc vừa khít trên dáng người cao ngất của Uông Thanh Mạch.
An An vui mừng, chạy ào về phía anh. Kết quả thắng không kịp, đâm cái rầm vào ngực của người đàn ông này.
Uông Thanh Mạch ôm cản lại cơ thể của cô, khóe môi nhếch cười: “Chưa gì hết đã vội vàng ôm ấp nhớ thương rồi. Xem ra em thật thích quà lễ vừa rồi.”
“Anh nằm mơ đi. Bộ chị đây là loại người đó sao? Chỉ là thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy, đứng một mình ở đây thật là tội nghiệp quá đi, cho nên chị đây đành phải liều mình hy sinh thôi.”
“Được rồi, em nói sao thì là vậy đi.”
Hai người nắm tay đi về phía trước, không có mục đích. Tâm tình An An rất tốt, cao hứng đến nổi bắt đầu muốn đùa giỡn. Cô hất tay của Uông Thanh Mạch ra, hơi cao giọng nói: “Anh to gan lớn mật dám đi dạo phố công khai với em như vậy, không sợ bà xã của anh bắt gặp sao?” An An trợn mắt, khoanh tay nhìn Uông Thanh Mạch.
Uông Thanh Mạch chợt nhíu mày: “Bà xã của anh đang vui vẻ với đàn ông khác rồi. Không lẽ anh phải giữ mình vì cô ấy sao?”
“À… thì ra em chỉ là vật thế thân khi bà xã của anh đang ngoại tình.” An An giả đò.
Uông Thanh Mạch làm bộ thở dài nói: “Em cũng không phải như vậy sao? Ông xã em vừa mới đi khỏi là gọi điện thoại cho anh, khiến anh không rõ bây giờ mình là ông xã của em, hay là ông xã của người khác nữa.”
“Uông Thanh Mạch, anh! Coi như anh lợi hại.” An An nghiến răng, nhìn ánh mắt càng ngày càng lưu manh của người bên cạnh rồi mắng. An An tức giận hừ một tiếng, quay đầu bỏ đi.
Ở phía sau, Uông Thanh Mạch kìm chế, kìm chế, kìm chế không được, bật cười lớn. An An nhất định không bỏ qua, mặc cho Uông Thanh Mạch dụ dỗ thế nào cũng không chịu. Cuối cùng, bạn nhỏ Uông phải dùng đến tuyệt chiêu.
Kem Haagen-Dazs, chỉ cần một hộp nhỏ cũng đủ giải quyết cơn giận của An An!
An An ngồi xuống ghế dựa ở bên đường, ăn hộp kem Uông Thanh Mạch mới vừa mua về, cười một cách thỏa mãn, lại rất ngọt ngào. Uông Thanh Mạch cầm khăn giấy, lau lau vết kem dính trên miệng của An An, trong lòng vừa ấm áp vừa cảm kích.
Thật ra An An rất dễ được thỏa mãn. Chỉ cần anh bỏ ra một chút thời gian đi chơi với cô, cô sẽ không oán trách nữa. Nhiều khi lúc nào cô cũng nhe răng xòe móng như bà chằng, nhưng thật ra cô là một người dịu dàng nhất, thoải mái nhất, thuần khiết nhất.
An An múc một muỗng đút cho Uông Thanh Mạch: “Nè, mở miệng.”
Uông Thanh Mạch không thích ăn đồ ngọt. Nhưng mỗi lần anh phản đối, An An đều nói, miệng của anh đắng ngét, sau đó ép anh ăn cho hết, để cho cô cảm thấy được, anh rất ngọt.
An An rất vui, đã lâu không được vui như vậy. Đã bao lâu rồi bọn họ không được đi chơi như thế này? Giống như thoáng cái là đã hai năm rồi.
An An quay đầu, đụng phải khuôn mặt dịu dàng của Uông Thanh Mạch. Đặt hộp kem trên tay xuống ở bên cạnh, xoay người nắm cằm của người đàn ông: “Đẹp trai, cười với chị một cái.”
Uông Thanh Mạch không vui cũng không giận, gương mặt dịu dàng không thay đổi. An An lại nói: “Nè, vậy thì chị cười cho cậu một cái.” Nói xong nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng noãn thẳng tấp, cười hắc hắc một cách tự nhiên.
Người đi lại trên đường Vương Phủ Tỉnh rất nhiều, chỗ này lại là nơi công cộng công khai, Uông Thanh Mạch vùi đầu hôn lên đôi môi ngọt lịm của An An.
Nụ hôn rất dịu dàng, rất nhẹ nhàng. Bốn cánh môi cọ sát, đan kẽ, tràn đầy yêu thương.
Bọn họ không kiêng dè ánh mắt của người khác. Có lẽ, lúc bọn họ mặc quân trang là đại biểu cho quốc gia, là đạo đức, là gương mẫu, là vinh quang của quốc gia. Nhưng lúc này, bọn họ chỉ đại biểu cho tình yêu cuồng nhiệt giữa hai người yêu nhau.
An An chưa từng là qua những chuyện như thế này ở trên đường cái. Đây cũng là lần đầu tiên giữa bọn họ.
Cái gọi là lần đầu tiên, so với lần đầu tiên, lại càng ngọt ngào hơn, thâm nhập tận đáy lòng, tim đập cuồng loạn. Chỉ là tiếp xúc của bốn cánh môi thôi mà trong nháy mắt, có thể đánh bại bất cứ nụ hôn nào của bọn họ.
Đây chỉ là một nụ hôn yêu thương, không có dục vọng, không có sôi nổi, chỉ có tình nồng mật ý.
Đầu lưỡi rà theo đường nét đôi môi của cô, từ từ thâm nhập vào nguồn gốc của sự ngọt ngào kia, nhẹ nhàng quấn lấy đầu lưỡi của cô đùa giỡn. Đây là một nụ hôn quên cả trời đất! Bọn họ vứt bỏ tất cả trói buộc, vứt bỏ phân vân, quên đi những chuyện không nên làm, chỉ tận tình biểu đạt tình yêu sâu đậm nhất giữa người với người.
An An níu chặt vạt áo của Uông Thanh Mạch, cô có chút khẩn trương. Thật có thể dùng chữ ‘khẩn trương’ để hình dung tâm tình lúc này của cô. Bọn họ, bọn họ lại có thể ôm hôn nhau ngoài đường như thế này.
Trước kia, cô chưa bao giờ dám nghĩ tới bọn họ sẽ diễn ra một màn này. Bởi vì thân phận của bọn họ, nếu để người nào biết được, người đó sẽ tát cho bọn họ một cái hiện nguyên hình.
Cuối cùng Uông Thanh Mạch cũng buông môi cô ra, hôn một cái lên trán của cô, hai tay xiết chặt cơ thể của cô vào lồng ngực. Anh cúi sát bên tai của cô thấp giọng nói: “Bảo bối, thật xin lỗi em.”
Con mẹ nó, thật là không có tiền đồ mà! Chỉ là một nụ hôn thôi mà phải đến nổi như thế này! Lỗ mũi An An cay cay, chua xót, mắt ngấn lệ muốn trào ra, cô chúi đầu dụi dụi lên cổ của Uông Thanh Mạch lắc đầu: “Là em tự nguyện.”
Âm thanh của An An tràn ngập giọng mũi, vào tai của Uông Thanh Mạch lại khiến anh thêm đau lòng tự trách. Anh hôn một cái lên tóc của cô, hai tay xiết chặt hơn một chút.
Chua xót lan tràn, An An chui ra từ trong ngực của Uông Thanh Mạch, vuốt vuốt mái tóc bị rối: “Đi thôi, đi xem quần áo một chút.”
Có vẻ như đã lâu An An không mua quần áo. Bình thường Uông Thanh Mạch chỉ mặc quân trang, một bộ cho mùa hè, một bộ cho xuân thu, một bộ mùa đông. Hình như một năm bốn mùa, thay tới thay lui cũng chỉ là quân trang mà thôi.
Tay lớn nắm tay bé, hai người đi dạo từ Đông An cho tới tiệm bách hóa Vương Phủ Tỉnh, rồi lại tới Tân Thiên Địa. Chỉ một vòng thôi mà trên tay Uông Thanh Mạch đã xách hơn mấy túi lớn.
Sau cùng, An An nhìn trúng một chiếc áo khoác da mùa thu, đang thử đồ. Vóc người An An vừa phải, không mập không ốm. Có chút thịt nhưng vừa đủ để ôm một cách thỏa mãn, để nhìn một cách hài lòng. Uông Thanh Mạch nhìn An An đứng trước gương cười cười.
Lúc ra tính tiền, hai người phải đợi đứng xếp hàng. Lúc mới vào An An không để ý, bây giờ mới phát hiện có rất nhiều người. Cô nhóc ở bên cạnh không ngừng liếc mắt đưa tình, trong lòng An An mắng thầm, tại sao Uông Thanh Mạch anh lại đẹp trai như thế, ‘chiêu phong dẫn điệp’* (*Ý chị An nói anh Mạch nhà mình đẹp trai quá rất dễ bị người khác chú ý tới đấy ạ) thật có lúc cần đến.
An An đảo mắt một cái, lấy tiền từ trong túi xách ra, đứng trước mặt Uông Thanh Mạch. Uông Thanh Mạch đang cầm thẻ trong tay, không hiểu nhìn An An nói: “Cà thẻ tiện hơn.”
An An lắc đầu, nói vừa đủ lớn để người khác ở bên cạnh có thể nghe được: “Để em trả cho. Bà xã anh biết được sẽ không hay đâu.”
Kết quả, một loạt ánh mắt ác cảm dồn về phía Uông Thanh Mạch. Sau đó người kia mới hiểu được dụng ý của An An.
Hôm sau là ngày Chủ nhật, An An lại gây lộn rầm trời với Chu Tiến rồi cúp điện thoại. Con bà nó, la hét khỉ gió gì tớ cũng không thèm xin nghỉ.
Trong một phòng ở sở nghiên cứu, An An vùi đầu nhìn tài liệu. Trên bục giảng, Lâm Nam đang nói tới hạng mục nghiên cứu gần đây ở sở nghiên cứu.
An An vẫn luôn khâm phục Lâm Nam. Mười năm trước, anh mới vừa tốt nghiệp bác sĩ, đi làm ở sở nghiên cứu. Chỉ trong thời gian nữa năm, vừa mới hai mươi tám tuổi, anh liền đảm nhiệm chức giáo sư trưởng hệ thống thông tin.
Lúc ấy anh nói anh hơi lo lắng. Nói về vai vế, trong sở có mấy viện sĩ, hơn mười kỹ sư, tư cách và kinh nghiệm của người nào cũng cao hơn so với anh. Nhưng lúc đó sở trưởng nhìn trúng anh. Rốt cuộc anh cũng phải nhìn nhận, sở trưởng nhìn trúng, chính là nghị lực 'nghé con không sợ cọp' của anh.
Vậy mới nói, tuổi còn trẻ nhưng công nghệ thông tin tiên tiến. Cho nên hiện tại trong sở nghiên cứu, 60% nhân viên nghiên cứu khoa học đều trẻ hơn ba mươi lăm tuổi. Những người đang ở tuổi này trong ngành thông tin IT chính là đang ở thời kỳ hoàng kim.
Lần đầu tiên gặp gỡ Lâm Nam, An An có chút lo lắng, bởi vì cô chưa từng gặp vị giáo sư nào nghiêm túc như anh. Dần dần về sau, cô mới phát hiện anh chỉ làm bộ, thật ra chỉ là con cừu nhỏ mà thôi.
Có đôi khi, An An suy nghĩ, không lẽ mình cũng sẽ giống như Lâm Nam, cả đời phải làm việc trong phòng tiêu thụ. Tuy bây giờ cô chơi rất vui, nhưng không bảo đảm sau này có thể tiếp tục như vậy được không.
An An nói cho Lâm Nam biết chuyện Lương Mộc Dương đã tới Bắc Kinh mấy ngày trước. Dù sao trong lòng cô lúc nào cũng đề phòng Lương Mộc Dương. Có đôi khi có vài người, không phải bạn muốn đụng chạm hay là đắc tội với người ta là có thể dàn xếp ổn thỏa được đâu.
Từ nhỏ tới lớn, An An đã chung đụng với đám người này, cho nên cô đều hiểu rõ khi nào thì nên biết, lúc nào thì nên làm ngơ.
Hai năm trước ở sở nghiên cứu, An An đã gây ra chuyện rắc rối. Cuối cùng điều tra ra được là có người đặt vi rút vào máy tính của An An, sửa đổi chương trình đã có sẳn, suýt chút nữa gây nên chuyện lớn.
Lúc ấy, An An mới vừa điều động tới sở nghiên cứu, còn Lương Mộc Dương vẫn còn đang ở bộ Tổng tham mưu. Đáng lẽ anh ta có thể thăng chức nhưng lại bị Nham Tử đánh bại thảm thương, cho nên anh ta bắt đầu sinh ra ác ý với An An.
Sau cùng điều tra ra được là do người bên trong làm ra. Nhưng rõ ràng Lương Mộc Dương đã gây ra sóng gió ở sau lưng bọn họ.
Tuy điều tra ra được Lương Mộc Dương là kẻ chủ mưu, nhưng lại không có chứng cứ rõ ràng. Bác của Lương Mộc Dương lại là người đứng đầu bộ Tổng tham mưu, đè ép chuyện xảy ra. Về sau chuyện này cũng không tìm được cách giải quyết ổn thỏa. Cũng chính vì vậy mà Lương Mộc Dương xin chuyển đi quân khu Tế Nam.
Nhưng trong lòng An An vẫn còn căm giận vô cùng. Nham Tử khuyên cô bình tĩnh một chút, chớ nóng vội. Cô cũng chả làm được gì khi Lương Mộc Dương ở bên kia cười nhạo, chế giễu cô ở bên này nổi nóng.
Đối với chuyện này, Lâm Nam hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành, nhưng anh cũng chỉ có thể an ủi An An chớ nên nổi nóng, trước sau gì chuyện này cũng sẽ được phơi bày. Rút dây động rừng, đạp đổ Lương Mộc Dương không phải là chuyện một sớm một chiều.
Hôm nay có chuyện kỳ quái chưa từng xảy ra. Mới vừa ra khỏi sở nghiên cứu thì vị ‘đại thần’ nào đó gọi điện thoại tới. Không biết Uông Thanh Mạch nổi cái hứng gì mà đột nhiên hôm nay không có việc gì làm, muốn đi chơi với cô.
Con bà nó! An An sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Do bị bực bội từ sáng tới giờ, An An vui mừng không thể tưởng tượng được khi nhận được cú điện thoại này.
Đàn bà mà, ngoài ở nhà ra thì chỉ còn lại chợ búa mà thôi. Ở trung tâm thương mại Vương Phủ Tỉnh, An An đảo mắt một cái là có thể nhìn thấy Uông Thanh Mạch.
Không có quân trang trên người, cách ăn mặc giản dị thoải mái của anh xem ra có chút đẹp trai, hiền hòa. Áo sơ mi xám nhạt, quần tây màu tối mặc vừa khít trên dáng người cao ngất của Uông Thanh Mạch.
An An vui mừng, chạy ào về phía anh. Kết quả thắng không kịp, đâm cái rầm vào ngực của người đàn ông này.
Uông Thanh Mạch ôm cản lại cơ thể của cô, khóe môi nhếch cười: “Chưa gì hết đã vội vàng ôm ấp nhớ thương rồi. Xem ra em thật thích quà lễ vừa rồi.”
“Anh nằm mơ đi. Bộ chị đây là loại người đó sao? Chỉ là thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy, đứng một mình ở đây thật là tội nghiệp quá đi, cho nên chị đây đành phải liều mình hy sinh thôi.”
“Được rồi, em nói sao thì là vậy đi.”
Hai người nắm tay đi về phía trước, không có mục đích. Tâm tình An An rất tốt, cao hứng đến nổi bắt đầu muốn đùa giỡn. Cô hất tay của Uông Thanh Mạch ra, hơi cao giọng nói: “Anh to gan lớn mật dám đi dạo phố công khai với em như vậy, không sợ bà xã của anh bắt gặp sao?” An An trợn mắt, khoanh tay nhìn Uông Thanh Mạch.
Uông Thanh Mạch chợt nhíu mày: “Bà xã của anh đang vui vẻ với đàn ông khác rồi. Không lẽ anh phải giữ mình vì cô ấy sao?”
“À… thì ra em chỉ là vật thế thân khi bà xã của anh đang ngoại tình.” An An giả đò.
Uông Thanh Mạch làm bộ thở dài nói: “Em cũng không phải như vậy sao? Ông xã em vừa mới đi khỏi là gọi điện thoại cho anh, khiến anh không rõ bây giờ mình là ông xã của em, hay là ông xã của người khác nữa.”
“Uông Thanh Mạch, anh! Coi như anh lợi hại.” An An nghiến răng, nhìn ánh mắt càng ngày càng lưu manh của người bên cạnh rồi mắng. An An tức giận hừ một tiếng, quay đầu bỏ đi.
Ở phía sau, Uông Thanh Mạch kìm chế, kìm chế, kìm chế không được, bật cười lớn. An An nhất định không bỏ qua, mặc cho Uông Thanh Mạch dụ dỗ thế nào cũng không chịu. Cuối cùng, bạn nhỏ Uông phải dùng đến tuyệt chiêu.
Kem Haagen-Dazs, chỉ cần một hộp nhỏ cũng đủ giải quyết cơn giận của An An!
An An ngồi xuống ghế dựa ở bên đường, ăn hộp kem Uông Thanh Mạch mới vừa mua về, cười một cách thỏa mãn, lại rất ngọt ngào. Uông Thanh Mạch cầm khăn giấy, lau lau vết kem dính trên miệng của An An, trong lòng vừa ấm áp vừa cảm kích.
Thật ra An An rất dễ được thỏa mãn. Chỉ cần anh bỏ ra một chút thời gian đi chơi với cô, cô sẽ không oán trách nữa. Nhiều khi lúc nào cô cũng nhe răng xòe móng như bà chằng, nhưng thật ra cô là một người dịu dàng nhất, thoải mái nhất, thuần khiết nhất.
An An múc một muỗng đút cho Uông Thanh Mạch: “Nè, mở miệng.”
Uông Thanh Mạch không thích ăn đồ ngọt. Nhưng mỗi lần anh phản đối, An An đều nói, miệng của anh đắng ngét, sau đó ép anh ăn cho hết, để cho cô cảm thấy được, anh rất ngọt.
An An rất vui, đã lâu không được vui như vậy. Đã bao lâu rồi bọn họ không được đi chơi như thế này? Giống như thoáng cái là đã hai năm rồi.
An An quay đầu, đụng phải khuôn mặt dịu dàng của Uông Thanh Mạch. Đặt hộp kem trên tay xuống ở bên cạnh, xoay người nắm cằm của người đàn ông: “Đẹp trai, cười với chị một cái.”
Uông Thanh Mạch không vui cũng không giận, gương mặt dịu dàng không thay đổi. An An lại nói: “Nè, vậy thì chị cười cho cậu một cái.” Nói xong nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng noãn thẳng tấp, cười hắc hắc một cách tự nhiên.
Người đi lại trên đường Vương Phủ Tỉnh rất nhiều, chỗ này lại là nơi công cộng công khai, Uông Thanh Mạch vùi đầu hôn lên đôi môi ngọt lịm của An An.
Nụ hôn rất dịu dàng, rất nhẹ nhàng. Bốn cánh môi cọ sát, đan kẽ, tràn đầy yêu thương.
Bọn họ không kiêng dè ánh mắt của người khác. Có lẽ, lúc bọn họ mặc quân trang là đại biểu cho quốc gia, là đạo đức, là gương mẫu, là vinh quang của quốc gia. Nhưng lúc này, bọn họ chỉ đại biểu cho tình yêu cuồng nhiệt giữa hai người yêu nhau.
An An chưa từng là qua những chuyện như thế này ở trên đường cái. Đây cũng là lần đầu tiên giữa bọn họ.
Cái gọi là lần đầu tiên, so với lần đầu tiên, lại càng ngọt ngào hơn, thâm nhập tận đáy lòng, tim đập cuồng loạn. Chỉ là tiếp xúc của bốn cánh môi thôi mà trong nháy mắt, có thể đánh bại bất cứ nụ hôn nào của bọn họ.
Đây chỉ là một nụ hôn yêu thương, không có dục vọng, không có sôi nổi, chỉ có tình nồng mật ý.
Đầu lưỡi rà theo đường nét đôi môi của cô, từ từ thâm nhập vào nguồn gốc của sự ngọt ngào kia, nhẹ nhàng quấn lấy đầu lưỡi của cô đùa giỡn. Đây là một nụ hôn quên cả trời đất! Bọn họ vứt bỏ tất cả trói buộc, vứt bỏ phân vân, quên đi những chuyện không nên làm, chỉ tận tình biểu đạt tình yêu sâu đậm nhất giữa người với người.
An An níu chặt vạt áo của Uông Thanh Mạch, cô có chút khẩn trương. Thật có thể dùng chữ ‘khẩn trương’ để hình dung tâm tình lúc này của cô. Bọn họ, bọn họ lại có thể ôm hôn nhau ngoài đường như thế này.
Trước kia, cô chưa bao giờ dám nghĩ tới bọn họ sẽ diễn ra một màn này. Bởi vì thân phận của bọn họ, nếu để người nào biết được, người đó sẽ tát cho bọn họ một cái hiện nguyên hình.
Cuối cùng Uông Thanh Mạch cũng buông môi cô ra, hôn một cái lên trán của cô, hai tay xiết chặt cơ thể của cô vào lồng ngực. Anh cúi sát bên tai của cô thấp giọng nói: “Bảo bối, thật xin lỗi em.”
Con mẹ nó, thật là không có tiền đồ mà! Chỉ là một nụ hôn thôi mà phải đến nổi như thế này! Lỗ mũi An An cay cay, chua xót, mắt ngấn lệ muốn trào ra, cô chúi đầu dụi dụi lên cổ của Uông Thanh Mạch lắc đầu: “Là em tự nguyện.”
Âm thanh của An An tràn ngập giọng mũi, vào tai của Uông Thanh Mạch lại khiến anh thêm đau lòng tự trách. Anh hôn một cái lên tóc của cô, hai tay xiết chặt hơn một chút.
Chua xót lan tràn, An An chui ra từ trong ngực của Uông Thanh Mạch, vuốt vuốt mái tóc bị rối: “Đi thôi, đi xem quần áo một chút.”
Có vẻ như đã lâu An An không mua quần áo. Bình thường Uông Thanh Mạch chỉ mặc quân trang, một bộ cho mùa hè, một bộ cho xuân thu, một bộ mùa đông. Hình như một năm bốn mùa, thay tới thay lui cũng chỉ là quân trang mà thôi.
Tay lớn nắm tay bé, hai người đi dạo từ Đông An cho tới tiệm bách hóa Vương Phủ Tỉnh, rồi lại tới Tân Thiên Địa. Chỉ một vòng thôi mà trên tay Uông Thanh Mạch đã xách hơn mấy túi lớn.
Sau cùng, An An nhìn trúng một chiếc áo khoác da mùa thu, đang thử đồ. Vóc người An An vừa phải, không mập không ốm. Có chút thịt nhưng vừa đủ để ôm một cách thỏa mãn, để nhìn một cách hài lòng. Uông Thanh Mạch nhìn An An đứng trước gương cười cười.
Lúc ra tính tiền, hai người phải đợi đứng xếp hàng. Lúc mới vào An An không để ý, bây giờ mới phát hiện có rất nhiều người. Cô nhóc ở bên cạnh không ngừng liếc mắt đưa tình, trong lòng An An mắng thầm, tại sao Uông Thanh Mạch anh lại đẹp trai như thế, ‘chiêu phong dẫn điệp’* (*Ý chị An nói anh Mạch nhà mình đẹp trai quá rất dễ bị người khác chú ý tới đấy ạ) thật có lúc cần đến.
An An đảo mắt một cái, lấy tiền từ trong túi xách ra, đứng trước mặt Uông Thanh Mạch. Uông Thanh Mạch đang cầm thẻ trong tay, không hiểu nhìn An An nói: “Cà thẻ tiện hơn.”
An An lắc đầu, nói vừa đủ lớn để người khác ở bên cạnh có thể nghe được: “Để em trả cho. Bà xã anh biết được sẽ không hay đâu.”
Kết quả, một loạt ánh mắt ác cảm dồn về phía Uông Thanh Mạch. Sau đó người kia mới hiểu được dụng ý của An An.
Tác giả :
Nặc Phong Nhi Hành