Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức
Chương 66: Cái này gọi là khẩu kỹ
Trái ôm phải ấp tuyệt đối là mộng tưởng của rất nhiều nam nhân, cũng là điều mà không ít kẻ suốt đời truy cầu.
Chỉ có điều giấc mộng cùng sự truy cầu ấy kể từ khi một người đàn ông bước chân vào xã hội, trải qua sinh hoạt gian nan mà sự nghiệp, cuộc sống, gánh nặng cơm áo… mang lại, thì đại đa số mọi người đều đã tự động dập tắt.
Bởi vì hiện thực rất tàn nhẫn, đừng nói trái ôm phải ấp, chính là tìm một người bạn gái phù hợp hoặc tìm một cô vợ đồng cam cộng khổ qua cả quãng đời dài đã là chuyện vô cùng khó khăn.
Thế nên cái mộng tưởng lúc còn trẻ ấy cũng chỉ là suy nghĩ lung tung khi rảnh rỗi mà thôi.
Vậy mà bây giờ, cái mong muốn tốt đẹp mà vô số nam nhân từng truy cầu ấy đã được thực hiện, chỉ tiếc là sự may mắn không tới với bọn họ mà lại rơi vào người một gã đàn ông khác.
Quan trọng hơn nữa là tên đàn ông may mắn đó chẳng những đã thực hiện được giấc mộng của bọn họ, mà đáng căm giận hơn là đối tượng trái ôm phải ấp của hắn chính là nữ thần trong lòng vô số nam nhân - hai đại minh tinh Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba.
Điều này quả thật khiến người ta càng thêm ghen tỵ.
Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba đều là đại mỹ nữ, chỉ cần cưới được một người trong số đó thì bất kỳ người nào cũng đã muốn quỳ xuống thắp nhang bái lạy rồi, ấy vậy mà Thẩm Ngôn lại cùng lúc thu cả hai cô nàng về tay.
Hơn nữa nhìn tình huống hiện tại mà xem, chỉ trong thời gian ngắn, Thẩm Ngôn đã khiến hai cô gái cao cao tại thượng kia trở nên nhu thuận, dính người tới vậy rồi.
Ông trời ơi! Ngài làm vậy còn có thiên lý sao?
Cứ thế hỏi làm sao có thể khiến người ta không ghen ghét Thẩm Ngôn cho được kia chứ?
Nếu như ánh mắt có thể giết người, giờ phút này đoán chừng Thẩm Ngôn đã sớm chết đến mấy trăm lần.
...
Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba rất nhanh liền đi quay phim, Thẩm Ngôn ở lại trong lều vải tại khu vực nghỉ ngơi. Dự định trong sáng nay của hắn là tiếp tục ghi âm « Quỷ thổi đèn ».
Thế nhưng mới vừa thu chưa đầy một tiếng, Địch Lệ Nhiệt Ba bỗng như một cơn gió ào ào từ bên ngoài xông vô trong, cô nàng bổ nhào về phía Thẩm Ngôn, kém chút đã đụng ngã hắn, còn may mà hắn đã ‘luyện qua’ võ thuật nên mới trấn trụ lại được, không thì cả hai đã ngã nhào ra đất rồi.
"Sao nhanh như vậy liền trở lại rồi?" Thẩm Ngôn thân mật ôm chặt Địch Lệ Nhiệt Ba vào lòng.
Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười giải thích: "Cảnh quay của em ít mà, cho nên chỉ một loáng là xong. Phần còn lại của sáng nay toàn là cảnh của nữ chính, thế nên em rảnh rồi. Chồng ơi, cái gì đây?"
Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn cây bút ghi âm trong tay Thẩm Ngôn, tò mò hỏi.
Thẩm Ngôn cưng chiều đáp: "Sợ mấy lúc em phải ngồi chờ tới cảnh quay của mình lại than thở nhàm chán, nên anh thu mấy chương truyện cho em nghe giết thời gian ấy mà."
Ánh mắt Địch Lệ Nhiệt Ba sáng rỡ, trong lòng cảm thấy vô vàn ngọt ngào, nàng không nói lời nào, chỉ nhào tới gặm lấy gặm để cần cổ Thẩm Ngôn.
Tựa hồ như ngoại trừ làm thế này thì nàng cũng không cách nào khác dùng ngôn ngữ biểu đạt nội tâm cảm động của mình.
"Anh thu xong chưa? Bao giờ em có thể nghe?"
Gặm hơn nửa ngày, Địch Lệ Nhiệt Ba mới đem lực chú ý quay trở lại cây bút ghi âm.
Thẩm Ngôn phì cười, rút điện thoại từ trong túi quần ra, đưa cho cô vợ mình: "Ngày hôm qua mới thu được một ít chương, em nghe thử xem."
"Vâng!"
Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi gỏn lọn trong lòng Thẩm Ngôn, nàng cắm tai nghe lên, bật phát chương đầu tiên trên di động.
Một tiếng gió rít gào cùng nhạc nền quỷ dị vang lên, liền ngay sau đó là một giọng nam rất trầm, thanh âm có chút dọa người, nhưng lại kích thích được trí tò mò khiến người ta nhịn không được muốn tiếp tục nghe.
Không đúng!
Địch Lệ Nhiệt Ba ấn nút tạm dừng, vội gỡ tai nghe xuống rồi quay lại hỏi Thẩm Ngôn: "Chồng ơi, đây là do ai thu vậy?"
"Anh!"
"Đâu nào, đây không phải là giọng anh mà."
Thẩm Ngôn cười cười, vận dụng khẩu kỹ biến ảo thanh âm rồi nói: "Địch Lệ Nhiệt Ba, ngươi cũng biết rõ ta là ai sao?"
Địch Lệ Nhiệt Ba kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào miệng Thẩm Ngôn, thanh âm này... giống như đúc với giọng nam trong điện thoại di động mà nàng vừa nghe.
"Anh không phải là chồng tôi đúng không? Nói mau nói mau, rốt cuộc anh là ai? Anh giấu chồng tôi đi đâu rồi?"
Địch Lệ Nhiệt Ba ngốc manh, ngạc nhiên hồi lâu mới giật mình tỉnh táo lại, nàng liền lao tới bóp cổ Thẩm Ngôn lắc lắc, làm ra vẻ muốn lột thử xem Thẩm Ngôn có đang đeo mặt nạ da người hay không
Thẩm Ngôn bị cô vợ ngốc nghếch nhà mình làm cho dở khóc dở cười. Hắn bắt lấy bàn tay nhỏ đang loạn động của nàng, bất đắc dĩ hỏi: "Em còn có thể não động hơn chút nữa được không?"
Địch Lệ Nhiệt Ba cười hì hì, vui vẻ vò vò hai má của hắn: "Chồng à, sao anh làm được thế? Quá lợi hại rồi, em là vợ anh mà còn không nhận ra được giọng nói trong máy đây nè."
Thẩm Ngôn giải thích: "Đây là khẩu kỹ, em nghe nói qua chưa?"
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu: "Thời còn đi học em đã từng đọc được điều này trong sách, lúc ấy còn tưởng rằng cổ nhân khoác lác thôi, không nghĩ tới thật sự lợi hại như vậy."
Thẩm Ngôn cười cười, nói: "Cái đó còn chưa tính là lợi hại đâu."
Địch Lệ Nhiệt Ba lần nữa kinh ngạc đến sững người. Bởi vì vừa rồi Thẩm Ngôn nói mấy lời này chính là giọng điệu của nàng, nghe qua không khác gì chính miệng Nhiệt Ba vừa nói.
Chuyện này so với trước đó còn khoa trương hơn, cũng càng làm cho Địch Lệ Nhiệt Ba ngạc nhiên hơn hẳn.
Trước đó nàng nghe, tuy giọng nói khác hẳn âm điệu thường ngày của Thẩm Ngôn, nhưng dù sao đấy vẫn là giọng đàn ông.
Nhưng bây giờ một người đàn ông bằng xương bằng thịt đang ngồi ngay trước mặt nàng lại phát âm ra giọng của phụ nữ, tương phản lớn như vậy khiến Địch Lệ Nhiệt Ba nghẹn họng nhìn hắn trân trối.
"Má ơi, cái này người ta không gọi là khẩu kỹ đâu chồng, đây là ma pháp đó."
Thẩm Ngôn cười cười, lần này bắt chước giọng Dương Mật đáp: "Khẩu kỹ từ xưa đã có, chỉ là về sau dần dần thất truyền, như này cũng không tính là gì, khẩu kỹ đại sư chân chính đều có thể làm được giống anh thôi."
Địch Lệ Nhiệt Ba cảm thấy tự hào cực kỳ. Mặc dù Thẩm Ngôn khiêm tốn hạ thấp xuống, nhưng Nhiệt Ba biết rõ, bản lãnh này không phải ai cũng biết, ai cũng có thể học. Chồng mình quả nhiên lợi hại.
"Chồng ơi, chồng ơi, anh lại bắt chước giọng nói của mấy người khác em nghe thử đi, à đúng rồi, nói thử giọng của Bác ca đi."
"Giọng anh ta thì có gì hay đâu mà nghe, khàn khàn khó nghe chết được." Thình lình âm thanh của Hoàng Bác chợt vang lên.
Địch Lệ Nhiệt Ba một bên reo hò một bên vỗ tay, thật sự quá tuyệt! Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, nàng sẽ không đời nào tin tưởng có người có thể bắt chước giọng nói của người khác y hệt như vậy.
"Giọng của Bình Bình đi!"
"Nhiệt Ba tỷ, chị có khát không, em lấy nước cho chị nhé?"
"Ha ha ha, chồng ơi, anh xem dáng vẻ của mình bây giờ giống nương pháo chưa kìa!"
"Bốp~!" Thẩm Ngôn vỗ cái bốp không mạnh không nhẹ lên mông Địch Lệ Nhiệt Ba.
Chỉ có điều giấc mộng cùng sự truy cầu ấy kể từ khi một người đàn ông bước chân vào xã hội, trải qua sinh hoạt gian nan mà sự nghiệp, cuộc sống, gánh nặng cơm áo… mang lại, thì đại đa số mọi người đều đã tự động dập tắt.
Bởi vì hiện thực rất tàn nhẫn, đừng nói trái ôm phải ấp, chính là tìm một người bạn gái phù hợp hoặc tìm một cô vợ đồng cam cộng khổ qua cả quãng đời dài đã là chuyện vô cùng khó khăn.
Thế nên cái mộng tưởng lúc còn trẻ ấy cũng chỉ là suy nghĩ lung tung khi rảnh rỗi mà thôi.
Vậy mà bây giờ, cái mong muốn tốt đẹp mà vô số nam nhân từng truy cầu ấy đã được thực hiện, chỉ tiếc là sự may mắn không tới với bọn họ mà lại rơi vào người một gã đàn ông khác.
Quan trọng hơn nữa là tên đàn ông may mắn đó chẳng những đã thực hiện được giấc mộng của bọn họ, mà đáng căm giận hơn là đối tượng trái ôm phải ấp của hắn chính là nữ thần trong lòng vô số nam nhân - hai đại minh tinh Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba.
Điều này quả thật khiến người ta càng thêm ghen tỵ.
Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba đều là đại mỹ nữ, chỉ cần cưới được một người trong số đó thì bất kỳ người nào cũng đã muốn quỳ xuống thắp nhang bái lạy rồi, ấy vậy mà Thẩm Ngôn lại cùng lúc thu cả hai cô nàng về tay.
Hơn nữa nhìn tình huống hiện tại mà xem, chỉ trong thời gian ngắn, Thẩm Ngôn đã khiến hai cô gái cao cao tại thượng kia trở nên nhu thuận, dính người tới vậy rồi.
Ông trời ơi! Ngài làm vậy còn có thiên lý sao?
Cứ thế hỏi làm sao có thể khiến người ta không ghen ghét Thẩm Ngôn cho được kia chứ?
Nếu như ánh mắt có thể giết người, giờ phút này đoán chừng Thẩm Ngôn đã sớm chết đến mấy trăm lần.
...
Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba rất nhanh liền đi quay phim, Thẩm Ngôn ở lại trong lều vải tại khu vực nghỉ ngơi. Dự định trong sáng nay của hắn là tiếp tục ghi âm « Quỷ thổi đèn ».
Thế nhưng mới vừa thu chưa đầy một tiếng, Địch Lệ Nhiệt Ba bỗng như một cơn gió ào ào từ bên ngoài xông vô trong, cô nàng bổ nhào về phía Thẩm Ngôn, kém chút đã đụng ngã hắn, còn may mà hắn đã ‘luyện qua’ võ thuật nên mới trấn trụ lại được, không thì cả hai đã ngã nhào ra đất rồi.
"Sao nhanh như vậy liền trở lại rồi?" Thẩm Ngôn thân mật ôm chặt Địch Lệ Nhiệt Ba vào lòng.
Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười giải thích: "Cảnh quay của em ít mà, cho nên chỉ một loáng là xong. Phần còn lại của sáng nay toàn là cảnh của nữ chính, thế nên em rảnh rồi. Chồng ơi, cái gì đây?"
Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn cây bút ghi âm trong tay Thẩm Ngôn, tò mò hỏi.
Thẩm Ngôn cưng chiều đáp: "Sợ mấy lúc em phải ngồi chờ tới cảnh quay của mình lại than thở nhàm chán, nên anh thu mấy chương truyện cho em nghe giết thời gian ấy mà."
Ánh mắt Địch Lệ Nhiệt Ba sáng rỡ, trong lòng cảm thấy vô vàn ngọt ngào, nàng không nói lời nào, chỉ nhào tới gặm lấy gặm để cần cổ Thẩm Ngôn.
Tựa hồ như ngoại trừ làm thế này thì nàng cũng không cách nào khác dùng ngôn ngữ biểu đạt nội tâm cảm động của mình.
"Anh thu xong chưa? Bao giờ em có thể nghe?"
Gặm hơn nửa ngày, Địch Lệ Nhiệt Ba mới đem lực chú ý quay trở lại cây bút ghi âm.
Thẩm Ngôn phì cười, rút điện thoại từ trong túi quần ra, đưa cho cô vợ mình: "Ngày hôm qua mới thu được một ít chương, em nghe thử xem."
"Vâng!"
Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi gỏn lọn trong lòng Thẩm Ngôn, nàng cắm tai nghe lên, bật phát chương đầu tiên trên di động.
Một tiếng gió rít gào cùng nhạc nền quỷ dị vang lên, liền ngay sau đó là một giọng nam rất trầm, thanh âm có chút dọa người, nhưng lại kích thích được trí tò mò khiến người ta nhịn không được muốn tiếp tục nghe.
Không đúng!
Địch Lệ Nhiệt Ba ấn nút tạm dừng, vội gỡ tai nghe xuống rồi quay lại hỏi Thẩm Ngôn: "Chồng ơi, đây là do ai thu vậy?"
"Anh!"
"Đâu nào, đây không phải là giọng anh mà."
Thẩm Ngôn cười cười, vận dụng khẩu kỹ biến ảo thanh âm rồi nói: "Địch Lệ Nhiệt Ba, ngươi cũng biết rõ ta là ai sao?"
Địch Lệ Nhiệt Ba kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào miệng Thẩm Ngôn, thanh âm này... giống như đúc với giọng nam trong điện thoại di động mà nàng vừa nghe.
"Anh không phải là chồng tôi đúng không? Nói mau nói mau, rốt cuộc anh là ai? Anh giấu chồng tôi đi đâu rồi?"
Địch Lệ Nhiệt Ba ngốc manh, ngạc nhiên hồi lâu mới giật mình tỉnh táo lại, nàng liền lao tới bóp cổ Thẩm Ngôn lắc lắc, làm ra vẻ muốn lột thử xem Thẩm Ngôn có đang đeo mặt nạ da người hay không
Thẩm Ngôn bị cô vợ ngốc nghếch nhà mình làm cho dở khóc dở cười. Hắn bắt lấy bàn tay nhỏ đang loạn động của nàng, bất đắc dĩ hỏi: "Em còn có thể não động hơn chút nữa được không?"
Địch Lệ Nhiệt Ba cười hì hì, vui vẻ vò vò hai má của hắn: "Chồng à, sao anh làm được thế? Quá lợi hại rồi, em là vợ anh mà còn không nhận ra được giọng nói trong máy đây nè."
Thẩm Ngôn giải thích: "Đây là khẩu kỹ, em nghe nói qua chưa?"
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu: "Thời còn đi học em đã từng đọc được điều này trong sách, lúc ấy còn tưởng rằng cổ nhân khoác lác thôi, không nghĩ tới thật sự lợi hại như vậy."
Thẩm Ngôn cười cười, nói: "Cái đó còn chưa tính là lợi hại đâu."
Địch Lệ Nhiệt Ba lần nữa kinh ngạc đến sững người. Bởi vì vừa rồi Thẩm Ngôn nói mấy lời này chính là giọng điệu của nàng, nghe qua không khác gì chính miệng Nhiệt Ba vừa nói.
Chuyện này so với trước đó còn khoa trương hơn, cũng càng làm cho Địch Lệ Nhiệt Ba ngạc nhiên hơn hẳn.
Trước đó nàng nghe, tuy giọng nói khác hẳn âm điệu thường ngày của Thẩm Ngôn, nhưng dù sao đấy vẫn là giọng đàn ông.
Nhưng bây giờ một người đàn ông bằng xương bằng thịt đang ngồi ngay trước mặt nàng lại phát âm ra giọng của phụ nữ, tương phản lớn như vậy khiến Địch Lệ Nhiệt Ba nghẹn họng nhìn hắn trân trối.
"Má ơi, cái này người ta không gọi là khẩu kỹ đâu chồng, đây là ma pháp đó."
Thẩm Ngôn cười cười, lần này bắt chước giọng Dương Mật đáp: "Khẩu kỹ từ xưa đã có, chỉ là về sau dần dần thất truyền, như này cũng không tính là gì, khẩu kỹ đại sư chân chính đều có thể làm được giống anh thôi."
Địch Lệ Nhiệt Ba cảm thấy tự hào cực kỳ. Mặc dù Thẩm Ngôn khiêm tốn hạ thấp xuống, nhưng Nhiệt Ba biết rõ, bản lãnh này không phải ai cũng biết, ai cũng có thể học. Chồng mình quả nhiên lợi hại.
"Chồng ơi, chồng ơi, anh lại bắt chước giọng nói của mấy người khác em nghe thử đi, à đúng rồi, nói thử giọng của Bác ca đi."
"Giọng anh ta thì có gì hay đâu mà nghe, khàn khàn khó nghe chết được." Thình lình âm thanh của Hoàng Bác chợt vang lên.
Địch Lệ Nhiệt Ba một bên reo hò một bên vỗ tay, thật sự quá tuyệt! Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, nàng sẽ không đời nào tin tưởng có người có thể bắt chước giọng nói của người khác y hệt như vậy.
"Giọng của Bình Bình đi!"
"Nhiệt Ba tỷ, chị có khát không, em lấy nước cho chị nhé?"
"Ha ha ha, chồng ơi, anh xem dáng vẻ của mình bây giờ giống nương pháo chưa kìa!"
"Bốp~!" Thẩm Ngôn vỗ cái bốp không mạnh không nhẹ lên mông Địch Lệ Nhiệt Ba.
Tác giả :
Thanh Sam Bạch