Yêu Yêu Hận Hận: Ngu Tình Điệp Tử Đóa
Chương 16: Gần và xa

Yêu Yêu Hận Hận: Ngu Tình Điệp Tử Đóa

Chương 16: Gần và xa

Hắn đứng ở đằng xa, trông thấy nàng ngồi ở phía bên kia chiếc cầu trong ngự lâm viên. Nếu như nàng quay đầu, có lẽ nàng sẽ nhìn thấy hắn. Khoảng cách đó, thật sự rất xa. 

Nàng không biết mình có nên dùng cách này để trả thù hắn hay không? Lâm vào chiến tranh loạn lạc, người khổ nhất chính là người dân, thế nhưng nàng không thể bán rẻ những người dân ấy, khiến họ cùng chịu chung số phận được. Nội ứng cho Trác Nhiên, nàng không biết có nên làm hay không?

Khung trời của nàng trước đây là của nàng, còn bây giờ đã bị hắn chiếm mất, đôi lúc cảm thấy thật là khó hiểu.

Nàng nghe lén được kế hoạch từ chỗ Tống Ngạn liền tìm cách truyền tin cho Lan Đồ. 

Nửa đêm nàng trốn ra sau biệt uyển, nơi này có một bức tường, viên gạch ở đó đã bị nàng tháo xuống, chỉ cần kéo viên gạch ra là nàng đã có thể truyền tin ra bên ngoài.

Nàng không ngờ lần truyền tin đó lại mang đến một tai vạ lớn. Ngày hôm đó nàng bị bắt gặp đang truyền tin, người bắt nàng chính là thượng thư bộ hình họ Chương, nàng bị kéo đến thẳng Kinh Tiên phủ lần này nàng cứ cho là lần này thật sự là hết rồi.

Nếu như không phải Lâm Dịch Xuyên đến cứu đang có lẽ nàng đến ánh mặt trời cũng không còn nhìn thấy được nữa.

Thượng thư bộ hình đã nói rằng thân phận của nàng đã bị bại lộ, đừng tưởng khoảng thời gian qua Tống Ngạn không truy cứu, tất cả mọi người ở triều đình không biết, chỉ là đo Tống Ngạn có nói một câu: "Công chúa tiền triều cái gì chứ? Sau cùng cũng chỉ là một nữ nhân, có quyền lực gì? Hơn nữa nàng bị trói buộc ở đây, nàng lấy đâu ra cái gan phản bội hắn."

Thế nhưng đối với nàng, tất cả những gì hắn nói đã khiến cho con người mạnh mẽ này gục ngã.

Cùng lúc cuộc chiến loạn nổ ra ở phía Bắc, nàng cũng khăng gói rời khỏi hoàng cung này, thế nhưng trong lúc này không có cơ hội, nàng đánh phải ở lại một thời gian. Khi cuộc chiến còn chưa chấm dứt, Trung Nguyên lại đón lễ Tết. Cũng giống như mọi năm, có điều tổ chức không linh đình mà gói gọn hơn. 

Đến gần Rằm tháng giêng, cuộc chiến tranh mới ngưng một nửa, nàng cũng nhận tin từ chiến trận về báo Hung Nô thất thế, trong lòng có chút hụt hẫng. 

Rằm tháng giêng năm đó, người ta đồn rằng nàng là nội ứng cho Hung Nô, nàng cũng không nói gì.

Nàng ở Nhật Lệ cung đã lâu không rời khỏi, có một phi tử ngày ngày đến trò chuyện cùng nàng, ôn lại thơ phú. Thật ra vị Ương phi này không khác mấy so với người khác, tính cách lúc nào cũng ôn hòa, thân phận mấy phần bình thường, giọng nói cũng ấm áp dịu dàng:

"Đương mùa lễ hội, quý phi người không đi đây sao. Nghe nói tin ở chiến trận báo về thắng lợi, tâm tình hoàng thượng rất tốt, cho các phi tử chúng ta được đi ra bên ngoài, trước đây tới nay chưa từng có. Sao tỉ không đi ra ngoài, tâm tình cũng sẽ tốt lên."

Nàng chỉ nhẹ nhàng đáp:

"Vậy sao?"

Ương phi cũng nhẹ giọng đi hẳn:

"Quý phi không biết chuyện của mấy ngày hôm nay sao? Thị phi ở hậu cung vốn là chuyện không phải mới mẻ nhưng vì một quý nhân mà hoàng thượng đã thẳng tay cho chém đầu Hân quý tần đấy!"

Nàng nghe xong thật sự vô cùng bất ngờ, vị Hân quý tần kia chẳng phải mấy tuần trước còn lên giọng với nàng thế mà hôm nay lại chết thảm như vậy, cũng không phải chuyện gì hay ho, cũng không đáng để bàn luận.

Nàng im lặng không đáp.

Bên ngoài lại vang lên tiếng thông báo:

"Hoàng thượng giá đáo."

Nàng vội đứng dậy, Ương phi cũng đứng lên đi về phía cửa, nghênh đón.

Mới vừa tới nơi hắn đã đuổi Ương phi ra ngoài, nàng nhìn Ương phi rời khổ đó, trong lòng trở nên trống rỗng.

Hắn ngồi xuống ghế, giương đôi mắt nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu mới nhổ ra được một câu:

"Rất tiều tụy."

Hắn bưng ly trà lên uống, cử chỉ nhẹ nhàng khó hiểu, lúc sau mới hỏi:

"Nàng gần đây có đi ra ngoài không?"

Nàng đáp:

"Hồi hoàng thượng, chưa đi lần nào!"

Hắn nhíu mày một cái, nhếch môi nói một tiếng:

"Thì ra là vậy. Thế mà ta cứ tưởng nàng rất hay đi ra ngoài, gặp gỡ nhiều người khác nhau?"

Nàng phỏng hiểu được hàm ý câu nói của hắn, thế nhưng trong lòng thấp thỏm không yên vì hành tung bất minh của bản thân bị phát giác, đầu óc cũng trở nên xáo rỗng.

"Sao không trả lời?" Hắn nói.

Nàng đáp:

"Không có, ta chỉ ở Nhật Lệ cung thôi."

"Sao lại thích nói dối như thế?"

Hắn đứng đối diện nàng, vô tình hai đôi mắt chạm nhau, khiến nàng chột dạ cuối đầu.

Hắn vươn tay nâng cằm nàng lên, đôi mắt trong trưởng tựa nước của nàng giống như một sóng suối trong vắt, khiến cho người ta như bị uốn vào dòng suối nhỏ đó. Dù là dòng suối nhỏ, cũng không chảy siết, nhưng lại khiến hắn vùng vẫy không thể thoát ra.

"Ta tin tưởng nàng, đem trái tim này gửi gắm cho nàng, và ta cho rằng nàng sẽ không biến nó thành quỷ dữ."

.................

Rằm tháng giêng cũng tới.

Nàng cùng hắn đứng trên xe cào diễu hành từ cấm thành ra ngoại thành.

Nàng nhìn hoa đèn kết phách treo đằng đẵng dài từ đầu tới cuối phố, người đi tới đi lui đông nườm nượp.

Tống Nhạn đột nhiên quay lại nhìn nàng, xung quanh đền hoa sáng lấp lánh cũng sáng không bằng đôi mắt của hắn. Hắn vươn tay tháo áo choàng choàng vào người nàng, kéo sát nàng lại gần, hạ thấp cằm gần tai nàng nói:

"Có lạnh không?"

Nàng lắc đầu.

Trong suy nghĩ cuối cùng của nàng, nàng thật sự rất muốn biết hắn không ngừng nói nàng như thế này, nàng như thế kia, nhưng chưa bao giờ hắn hỏi nàng rốt cuộc thứ cảm tình mà nàng dành cho hắn là gì, lại có đôi khi nàng hoài nghi về những gì mà trước nay nàng vốn rất tin tưởng. Chẳng hạn như lúc bây giờ, nàng rất muốn thử thiêu sống hắn. 

Kẻ trước mặt nàng lúc này chính là kẻ thù che mất đi vòm trời của nàng, cũng là kẻ đã lấy đi quá khứ của nàng. Hắn có lẽ còn nhớ hoặc không nhưng đối với nàng, nhớ lại là cách mà ông trời cho nàng thêm một cơ hội sống thật tốt. 

Nhắm mắt lại, nàng lại thấy trước mắt là một khoảng khói lửa rực đỏ màu máu, cảnh chém giết hoang tàn, máu và nước mắt hoà lẫn vào nhau mặn đắng, con người cũng trở thành những con quỷ dữ.

Đông tàn hoa lê nở

Mưa phùn nối khói sương.

Hắn im lặng, nhìn về hương dòng sông Ngu Tình, ở giữa có lầu Ngưng Bích, trên bờ sông buộc chặt một con thuyền, mặt trăng trên cao rọi xuống, ánh trăng như một lớp bạc dát san sát nhau trên mặt sông. Khung cảnh như một bức tranh thủy mặc nồng đượm ánh trăng.

Chen lẫn vào ánh trăng ấy là ngọn lửa bùng cháy ở Lãng Phúc lầu. Người ở trên lầu cao đó chính là Tống Ngạn, người từ dưới này nhìn lên chính là nàng. Nếu như một khắc nữa thôi, Lâm Dịch Xuyên không phát hiện ra Tống Ngạn đang ở trên căn lầu bốc cháy, chắc chắn lúc này hắn sẽ chết.

Tống Ngạn trên lầu cao nhìn xuống, hắn biết ai mới chính là người đốt căn lầu này. Nàng nhìn hắn, xung quanh là ngọn đèn hiu hắt tỏa ra trong chiếc lồng mà nàng đang cầm trên tay. Ánh đèn khiến cho mọi vật hoá thành hư ảnh, gió thổi hiu hiu, thổi nhè nhẹ vạt áo của nhắn khiến cho dung mạo càng trở nên tà mị. Đôi mắt trong vắt của hắn như đang cố nhìn nàng, bất giác nàng chột dạ cuối đầu, quay đi.

"Xin lỗi, nàng đã lỡ yêu Tống Ngạn mất rồi. Xin lỗi, nàng là kẻ tội đồ."

Nàng quay người chạy đi, đánh rơi chiếc đèn lồng. Hắn nhìn chiếc đèn lồng đang dần dần bị cháy rụi, đến cuối cùng, chiếc đèn lồng đó chỉ còn là một nắm tro tàn.

Chỉ vì yêu hận triền miên khiến cho lòng người cũng bừng lên những trăn trở, có lẽ, chính là định mệnh sắp đặt.

Một thời gian sau, quân đội thắng lợi quay về, cả thành Bắc Kinh đều ăn mừng chiến thắng. Cũng trong dịp đó, Hàn thừa tướng cho sắp xếp tiến cử cháu gái phía ngoại của mình là Triệu Thuỷ Ngân lên làm hoàng hậu.

Có lẽ việc này là do hắn đã sắp xếp sẵn nên hầu hết các quan đại thần cũng vô cùng ưng thuận. Có điều hoàng đế không có nói gì, cũng không biểu lộ sự đồng tình hay chối từ, điều này khiến cho ai nấy ngày thêm khó xử. 

Nói theo hoàng thượng thì không biết nên nói thế nào, mà nói theo Hàn thừa tướng thì sợ trái ý của hoàng thượng, xem ra lần này các quan đại thần bị kềm kẹp giữa hai thế lực lớn nhất của đương triều, thật là nan giải.

Tàn tiệc, sự xuất hiện của Triệu Thuỷ Ngân càng khiến cho các phi tử náo loạn. Người thì thay nhau biếu vật phẩm này nọ, hết lời nịnh nọt, trong thâm tâm của họ, củng cố vị trí là điều qua trọng nhất; nếu như Triệu Thủy Ngân trở thành hoàng hậu, người đứng đầu hậu cung thì chẳng ai muốn đắc tội với ả cả.

Trái lại, Vương Uyển lặng lẽ đi theo sau hoàng thượng rời khỏi đó. 

Bây giờ đã là nửa đêm, gió lạnh thổi vút làm cho vạt áo hắn lay động, nàng đi theo sau hắn, trên tay cầm theo một cây đèn lồng, ánh đền chiếu sáng vạt của nàng mảng sáng mảng tối chen vào nhau càng trởi nên kì ảo. Đêm không trăng, con đường cũng tối đen, những nơi mà nàng đi qua đều chợt sáng lên ánh đèn rồi lại chợt tắt, lướt qua chầm chậm. 

Hắn đi phía trước đều đều, nói:

"Từ khi nào lại trở nên yên tĩnh như vậy?"

Nàng im lặng một hồi rồi đáp:

"Hoàng thượng nghĩ quá nhiều rồi."

Hắn lại hỏi:

"Đã bao lâu nàng không cười với trẫm?"

Hắn quay lại nhìn nàng chờ đợi điều gì đó rồi mới cất giọng nói tiếp:

"Cười trẫm xem!"

Nàng vẫn cuối đầu.

Hắn vươn tay nâng cằm nàng lên, nói tiếp:

"Cười đi!"

Nàng nhìn hắn, khó khăn lắm mới nhếch môi một cái rồi thôi.

"Không tự nhiên, cũng không đẹp."

Cái nhếch môi vừa rồi của nàng càng khiến trái tim hắn nhói đau.

Hắn nhíu mày quay đi hướng khác, nói:

"Đi thôi."

Nàng lững thững đi theo sau.

Đến tiết thanh minh cả cung cũng trở nên trầm tĩnh lại, nếu như các phi tử khác được trở về với gia đình thăm mộ người thân. Nàng muốn đi nhưng không biết có nên đi khỏi đây hay không.

Không ngờ nàng chưa xin đã được cho phép xuất cung. Nhưng lúc này nàng trở về Mãn Châu cũng không còn cha mẹ. 

Nàng về tới Mãn Châu thì Tiểu Vũ đã ra đón, từ lúc Vương phủ tan tành từ việc cũ, người quan tâm dọn dẹp Vương phủ chính là Tiểu Vũ.

Gặp lại nàng Tiểu Vũ vui cười như năm xưa. Năm ấy Tiểu Vũ trở về quê cùng Tiểu Thanh lo chuyện cưới hỏi, không ngờ Vương phủ lâm vào tình trạng tan tác. Tiểu Vũ đã lấy tiểu Thanh làm phu quân, theo lời dặn dò của nàng, họ ở lại Vương phủ để trông coi gia sản.

Nàng vào phủ đã bắt gặp hai đứa trẻ đang ngồi chơi ông ăn quan trước cửa. Hai đứa trẻ trong thấy nàng liền đứng lên, phủi phủi tay cho sạch rồi nói:

"Cô cô xinh đẹp!"

Nàng bật cười nhìn hai đứa trẻ, cuối người xuống ôm lấy hai đứa trẻ.

Tiểu Vũ đột nhiên hét toáng lên:

"Quý phi nương nương, tiểu nhất tiểu nhị bẩn lắm, sẽ làm bẩn áo gấm của người đấy!"

Nàng lắc lắc đầu, nói:

"Thì ra hai đứa trẻ này tên là Tiểu Nhất tiểu Nhị à?"

Tiểu Thanh nói:

"Hồi quý phi, mời người vào trong."

Nàng đi vào vào trong, dắt theo hai đứa trẻ, miệng cười nói:

"Đừng gọi ta là Quý phi nữa, gọi ta là tiểu thư như trước kia là được rồi..."

Tiểu Vũ tỏ ra không đồng tình nhưng bắt gặp đôi mắt của nàng nhất thời im lặng, không nói gì nữa.

Hôm sau nàng đến nghĩa trang nơi chôn cất thi hài của tất cả người chết trong vụ thảm sát năm ấy. Mộ đã xanh cỏ từ lâu nhưng trong lòng nàng vẫn chưa nguôi ngoai nỗi đau ngày ấy. Nàng quỳ trước Viên Điện xin hắn được trở về lo việc ma chay chu toàn cho cha mẹ, thế mà hắn không cho phép nàng xuất cung.

Đã một năm trời nàng không thăm lại cha mẹ, những kí ức của năm xưa cũng ùa về mở toang cánh cổng trái tim nàng. Cuộc đời này nàng có hai cha mẹ, ai cũng sớm phải rời xa nàng. Cánh cổng kí ức ngày hôm đó, nàng quỳ dưới cội mai, mới xong tết, hoa mai tàn, cánh hoa rụng nhiều, đến khi nàng ngã gục trên nền đất, cánh hoa vẫn rơi xuống, rơi lên vai áo, lên tóc nàng, khung cảnh thật thê lương.

Bất giác đứng trước mộ cha mẹ nàng thấy lòng mình trống rỗng, vệt nắng cuối trời rọi lên mộ xanh cỏ một màu vàng rực.

Nàng đứng ở đó hồi lâu, đến khi Tiểu Vũ gọi nàng nàng mới sực tỉnh mà trở về. Nàng đang lững thững bõng va phải một người.

Người đó áy náy mà cuối đầu nói:

"Thật là vô ý quá!"

Nàng vừa nghe giọng nói đã bất ngờ ngước lên nhìn người đối diện, không sai, chính là Trương Yến.

Trương Yến cũng nhận ra nàng, ngạc nhiên nói:

"Chính là..."

Trương Yến còn chưa kịp nói hết câu thì Vương Uyển đã ôm chầm lấy nàng. 

Vương Uyển nói:

"Không ngờ lại có thể gặp lại ở đây. Muội sống ở Tô Châu, sao bây giờ muội lại ở đây?"

Trương Yến nói:

"Không quan trọng, đi, chúng ta trở về nhà của muội muội sẽ kể rõ ràng."

Nàng nói một tiếng với Tiểu Vũ rồi đến nhà của Trương Yến.

Nhà của Trương Yến cũng ở gần đó, căn nhà không quá lớn, Trương Yến chỉ sống một mình.

Trương Yến kể lại ngày đó vì cha mẹ nàng đã lừa Vương Uyển, lúc đó nàng thật sự vô cùng hối hận nhưng dù thế nào Yến Yến vẫn không còn cách nào khác. Sau đó gia đình của Yến Yến chuyển tới Mãn Châu. Nhưng chuyển đến đây không bao lâu cha của Yến Yến mắc bệnh nan y rồi mất, sau đó mẹ của Yến Yến cũng suy sụp và mất sau đó không lâu.

Nàng nghe xong mà không khỏi suy nghĩ, cuộc đời thiên biến vạn hoá, thay đổi không ngừng, chỉ một thời gian ngắn, đã có rất nhiều chuyện xảy ra.

Nàng trở về sau gần một tháng xuất cung, một thể giao lại tất cả sản nghiệp của nhà mình cho Tiểu Vũ, từ nay những tài sản này đều là của Tiểu Vũ và Tiểu Thanh.

Không ngờ trên đường trở về...

Xe ngựa băng qua cánh rừng trúc, nàng ngồi trong xe ngựa cũng có thể nghe được tiếng "lách tách" vang lên.

Đột nhiên nghe thấy tiếng có ngựa rềnh vang, tiếp sau là hàng loạt hắc y nhân xuất hiện.

Nàng vội vã chạy đi khỏi chiếc xe ngựa đang bị tấn công. Con bạch mã và hắc mã thì chạy tán loạn. Người theo xe với nàng chỉ độ ba bốn người, vốn không thể địch lại mấy muội người kia.

Nàng nhìn đám người dần ngã xuống mà xót xa, câu nói cuối cùng của học chính là: 

"Quý phi, tuyệt đối không để bản thân bị thương."

Nàng sợ hãi nhìn đám mãnh đổ từ đâu chui ra bao vây lấy nàng, con nào cũng to lớn và dữ dằn, bây giờ nàng có chạy cũng không thoát.

Nàng nhặt thanh kiếm từ dưới đất lên, nghĩ trong đầu rằng lúc hổ này chắc chắn là do bọn hắc y nhân kia nuôi, chúng sẽ biết nghe lời con người, chàng vẫn nên bình tĩnh.

Nàng đứng yên quan sát cử chỉ của bầy hổ, chúng có hơn mười con, vây quanh nàng nhưng không có ý tấn công.

Nàng dần dần lùi ra sau, rất rất chậm. Đôi mắt thau láu của chúng nhìn nàng không rời, nàng chỉ mong đúng lúc chúng rời mắt của nàng sẽ nhảy thật nhanh lên ngọn cây cao bên cạnh, chỉ mong chúng không thể leo trèo lên những câu cao và thẳng như thế.

Nhưng nàng còn chưa thực hành kế sách chúng đã nhào tới hung hãm cắn váy của nàng kéo lại. Trong lúc hỗn loạn nàng sơ ý đập thanh kiếm trúng đầu một con hổ, nó ngay lập tức gầm lên tức giận. Nàng hoảng quá không biết phải làm sao mới sợ hãi không dám nhìn, bất giác trong lòng dội lên sợ hãi: "Nàng sẽ chết!"

Nhưng nó không làm gì, đám người kia ngay lập tức xuất hiện theo tiếng gầm của con hổ. Bọn họ giương kiếm về phía nàng. Một tên trong đó giở một bức họa rồi đối chiếu với nàng rồi nói:

"Chính là ả."

Rồi nói tiếp:

"Ngươi cũng đừng trách chúng ta ra tay quá nặng, có trách ngươi ăn ở có kẻ thù."

Nàng hốt hoảng lùi ra sau một bước, thanh kiếm trong tay cũng trở nên lỏng lẻo.

Hắn ta giương kiếm về phía nàng nàng liền dùng kiếm của mình đỡ lấy. Nhưng sức hắn ta rất lớn, nàng không đấu lại, hơn nữa nàng chư từng luyện công...

Cứ tưởng lần này chắc chắn sẽ chết, không ngờ một thanh kiếm từ đâu hiện ra đỡ lấy nhát kiếm trí mạng kia.

Nàng chỉ kịp nhìn người trước mặt, Trương Yến, nhưng thân thủ của muội ấy không tốt...

Lát sau có người của hộ vệ tới, thế nhưng Trương Yến không tránh được nhát kiếm trí mạng đó, muội ấy ngã xuống, câu nói khiến cho Vương Uyển xúc động không nói nên lời:

"Muội còn nợ tỉ một lần mạng sống, không phải muội cố tình làm vậy vì tỉ, nên tít đừng tự trách mình."

Hộ vệ đưa nàng gấp gáp hồi cung.

Nàng như người mất hồn suốt dọc đường.

Vừa về đến nơi đã phải tham dự lễ Chu Thần mà các phi tử phải đến thỉnh an hoàng thượng hết một lượt. 

Nàng tâm tình còn đang không ổn định nhưng lễ này thì không thể không đi. Vĩ Nương hầu nàng thay y phục xong thì đưa nàng đến Viên Điện. Cây mai trước cửa Viên Điện vẫn nở hoa vàng rực, cánh hoa rụng xuống nền đá lát, chốc chốc vì một cơn gió mà bay lên một lần nữa rồi lại rơi xuống.

Các phi tử đi vào điện, đứng theo cấp bậc cao nhất đến thấp nhất theo không gian từ gần tới xa hoàng thượng. Không hiểu sao Triệu Thuỷ Ngân cũng đến. Mặc dù chưa được phong phẩm trong cung nhưng Triệu Thuỷ Ngân này thật không bình thường, chưa phong tước phẩm nhưng lại có thể đường đường chính mà lên điện, quỳ trong đại lễ với thân phận phi tử. 

Cô ta được sắp xếp ở Nhan Tú lầu nằm ở trung tâm Nam Uyển - nơi mà hoàng thượng thường tới. Nhưng từ ngày cô ta tới ở thì hoàng thượng cũng không đến thưởng ngoạn ở Nam Uyển nữa. Có thể thấy hoàng thượng tám phần là không ưa cô ta.

Không khí rất nhẹ nhàng ở Viên điện khiến nàng tĩnh lặng nhớ lại chuyện cũ. Hành lễ vừa xong, bên ngoài trời mưa to. Những phi tử đứng chờ cung nữ của mình mang ô tới. Nàng đứng trước hiên vươn tay ra hứng màn mua nhỏ, nàng từng đọc trong sách cảnh nữ tử vươn tay ra hứng mưa rơi dẽ rất đẹp nên thử làm xem sao.

Không ngờ Tống Ngạn từ trong đi ra ngoài, tất cả những phi tử kia liền vội vã quỳ xuống. Nàng không để ý nên không hành lễ, lúc phát hiện ra mới giật mình quỳ xụp xuống.

Thái giám từ bên ngoài mang theo một chiếc ô giấy hai tay đang lên cho hắn.

Hắn mở ô, cất giọng:

"Miễn lễ. Quý phi, lại đây!"

Vương Uyển nhìn Vĩ Nương ở sau lưng rồi đứng lên, đi về phía hoàng thượng.

Hắn nhìn nàng hỏi:

"Sao lại đứng ở hiên để mưa tạt vào người như thế?"

Nói rồi hắn mở dây áo choàng, khoác lên cho nàng.

Hắn nghiêng ông che cho nàng trở về Nhật Lệ cung.

Hắn không nói gì rời đi, để lại chỗ Triệu Thuỷ Ngân vô vàn khó chịu.

Tối hôm đó bỗng hắn lại đến Nhật Lệ cung. Vì ngày thường hắn ít tới nên nàng cùng các cung nữ thức rất khuya để chơi cờ hoặc có đem nàng ngồi rất lâu bên bàn để vẽ tranh. Hôm nay hắn tới một phen khiến cho Vĩ Nương cùng những cung nữ khác kinh động, ai máy đều chạy đi chuẩn bị trà nước và điểm tâm. Còn nàng chính là kiểu ngồi im trên bàn không cựa quậy. 

Nàng cho là hắn tới một chút rồi đi, chắc chắn là không ở lại. Nhưng không ngờ đối diện với sự thờ ơ kia chính là đôi mắt không rời của hắn.

Nàng chợt thấy lạnh gáy làm sao.

Bỗng dưng thân thể bị nhấc bổng lên, lúc nghĩ ta được thì vừa lúc hắn đặt nàng xuống giường. Nàng chính là cái kiểu nghĩ và cho rằng mục đích của hắn như suy nghĩ của bản thân. 

Chỉ im lặng đôi lát thì bên ngoài vang lên tiếng mở cửa hắn liền nhẹ giọng cảnh cáo:

"Lui ra!"

Vĩ Nương vừa nghe thấy đã giật mình lui ra ngoài.

Hắn lúc lâu ngắm nhìn nàng, đôi bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn rồi nói:

"Trẫm ban cho nàng thứ này, nàng nhất nhất ngày ngày phải đeo nó, không được tháo ra, hiểu chưa?"

Nàng gật đầu, hắn liền nắm cổ tay nàng lên đeo cho một chiếc vòng nhỏ được tết rất tỉ mỉ từ nhiều sợi vàng sợi bạc khác nhau, mà dường như trên cổ tay của hắn cũng có một chiếc hệt như vậy.

Hắn kéo nàng nằm xuống giường, ôm lấy nàng từ phía sau. Nàng còn có thể cảm nhận được từng hơi thở của hắn trên cổ nàng, trên tai nàng và cả trên gáy nữa. Nhưng dường như hắn muốn hỏi gì đó lại khó nói, sau một lúc lâu mới hỏi:

"Tại sao lại đốt căn lầu đó, căn lầu mà...trẫm đang đứng?"

Nàng đã thiu thiu ngủ nhưng nghe câu hỏi của hắn một bước liền thức dậy, đôi bàn tay lớn của hắn siết chặt lấy bàn tay nàng không buông, sự kiên định đó, khí thế bức người đó khiến nàng cảm thấy thật ngột ngạt. Nàng không trả lời, quay người lại để lộ ngấn cổ trắng muốt. Nàng vội ngồi dậy liền bị hắn kéo về, ôm trong lòng để ngủ, tiếng tim đập thình thịch quanh quẩn trong đầu nàng khiến nàng như bị thôi niên mà chìm vào giấc ngủ.
Tác giả : Cô Tịch
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Tran 2 năm trước
đã có chap mới nhất rồi nha anh em. link đây nha: bit.ly/mga899

Truyện cùng thể loại