Yêu Vì Tính Phúc
Quyển 1 - Chương 10: Gặp tân võ sư
Như mọi ngày, Hứa Diệc Hàm đang nghỉ ngơi sau giờ Ngọ, gọi Bích Hoa vài tiếng, mới thấy nàng chầm chậm tiến vào, trên mặt vẫn còn vẻ vui mừng.
"Chuyện gì mà vui thành như vậy?" Hứa Diệc Hàm lười biếng ngồi ở trên giường, hỏi.
"Không, không có gì..." Bích Hoa cúi đầu nhìn ngón tay.
Hứa Diệc Hàm xem bộ dáng nàng khóe miệng vẫn còn cong lên, tinh tế đoan trang, lại thấy trên đầu nàng đang đeo một cây trâm đính hạt ngọc châu tinh xảo, đuôi khắc hoa văn tinh tế, nhìn rất xinh đẹp. Lại chưa thấy nàng đeo nó bao giờ. Tuy nghi ngờ, nhưng nàng cũng không hỏi.
Bích Hoa là người thành thật, không có tâm cơ, lá gan lại nhỏ, muốn hại chủ tử, nàng cũng không dám. Cho nên, Hứa Diệc Hàm cười nói: "Theo ta lâu như vậy rồi, trước mặt ta còn không thành thật?"
Bích Hoa thấy nàng không có ý tứ trách cứ, cười hắc hắc, nói: "Hôm nay tân võ sư vào phủ, Tiểu Nhã ở sau bếp cùng với hắn là biểu huynh muội*, nàng nói biểu ca nàng gặp qua Hầu gia liền phải tới thỉnh an phu nhân, vừa lúc thấy ta, thuận tiện nói mấy câu. Vị tân võ sư này thật là tuấn tú lịch sự, uy vũ phóng khoáng, nghe nói Hầu gia rất hài lòng với hắn."
*Biểu huynh/ biểu muội: anh họ, em họ
Hứa Diệc Hàm bỡn cợt cười: "Chỉ là "nói nói mấy câu"?" Đôi mắt ngó ngó trên đầu nàng, mang theo hàm ý.
Bích Hoa mặt đỏ như hai rạng mây: "Chỉ là... Hắn chỉ tiện tay đưa ta..." Nói đến câu cuối cùng, mơ hồ âm thanh càng ngày càng nhỏ.
Hứa Diệc Hàm thấy nàng càng thẹn thùng, cũng không tiếp tục trêu ghẹo, chỉ là chuyện gấm vóc lần trước, nàng vẫn còn để ý, lúc này tân võ sư đột nhiên vào phủ, nhìn chung lại thấy có chút vừa khéo.
"Ngươi thử nói xem, "vừa lúc" thấy là như thế nào, nếu thực sự có duyên, phải hảo hảo kết giao."
"Vậy điểm tâm đâu?" Hứa Diệc Hàm hỏi.
"A? A?" Bích Hoa bị hỏi đến mặt đỏ tai hồng, vừa nhắc đến điểm tâm, như bị thức tỉnh, nhảy dựng lên, "Ta quên lấy mất rồi! Phu nhân đợi chút, ta đi lấy ngay đây."
Dứt lời, nàng chạy vù ra cửa.
Hứa Diệc Hàm nhìn theo bóng dáng nàng, như có điều suy tư.
Lúc sau đưa điểm tâm đến, vẫn là những món nàng hay ăn. Nàng quan sát hồi lâu, vẫn chưa vội vã nhấm nháp, lại sai người bắt một con mèo hoang, nghiền nhỏ một ít thức ăn cho nó ăn. Một lúc sau, mèo hoang bắt đầu xao động bất an, ở trong phòng nhảy nhót lung tung, cào đông cào tây, kêu ca không ngừng.
Hứa Diệc Hàm suy nghĩ một lúc, cười lạnh.
Lúc chạng vạng, nghe nói Kiều Vũ Mặc hồi phủ, vẫn như cũ đi đến thư phòng, theo sau hạ nhân vào hầu hạ.
Tân võ sư quả nhiên đến Mai Uyển bái phỏng, thông báo cho tiểu nha hoàn đứng ở cửa chờ, Hứa Diệc Hàm nói: "Ta đi ra ngoài gặp hắn."
Tiểu nha hoàn có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không nhiều lời, liền lui xuống.
Ở chỗ hành lang gấp khúc, từ xa liền nhìn thấy thân ảnh cao lớn, nam tử lưng hùm vai gấu, cơ bắp chắc nịch, đôi mắt sắc bén như ưng. Tướng mạo rất tốt, rất có khí phách nam nhân.
Hắn cũng không nghĩ Hứa Diệc Hàm sẽ một thân một mình gặp hắn, trong lòng rất vui vẻ, vội thi lễ nói: "Đường thái gặp qua phu nhân..."
Đang định nói tiếp, lại thấy Hứa Diệc Hàm bước chân gấp gáp, hướng mình mà tới.
Đường thái vội duỗi tay đỡ, chỉ nghe thấy một mùi thơm kì dị của cơ thể nữ nhân xông thẳng vào mũi, thân hình mềm mại dựa sát vào ngực, hạ thân lập tức có phản ứng.
Nữ tử trong lòng giờ phút này ngẩng đầu lên, mông lung trong bóng đêm, hai mắt nàng lộng lẫy như sao trời, lúc này vì đau đớn mà khóe mắt ươn ướt, cặp mắt ửng hồng, nhìn thấy mà thương.
Nàng mở miệng, giọng nói kiều mị êm tai: "Đường công tử..."
Đường thái chưa bao giờ cùng nữ nhân gần gũi như thế này, lập tức khí huyết quay cuồng, hận không thể lập tức hôn lên cặp môi đỏ mọng kia.
Hứa Diệc Hàm lại tựa như thẹn thùng mà nghiêng mặt qua, thấp giọng nói: "Nơi đây nhiều người, sau nửa canh giờ, chúng ta ở phía sau hoa viên gặp nhau, như thế nào..."
"Được, được..." Đường thái không ngờ lại có bánh trên trời rơi xuống, thật sự vui mừng, liên tục đáp lời.
Hứa Diệc Hàm nhẹ nhàng tránh đi ôm ấp của hắn, chớp chớp mắt với hắn, liền yểu điệu xoay người về phủ.
Trước khi bước đi, còn quay đầu mỉm cười, thẹn thùng rời đi, nhìn đến tên nam nhân khí huyết bừng bừng, cười lạnh.
"Chuyện gì mà vui thành như vậy?" Hứa Diệc Hàm lười biếng ngồi ở trên giường, hỏi.
"Không, không có gì..." Bích Hoa cúi đầu nhìn ngón tay.
Hứa Diệc Hàm xem bộ dáng nàng khóe miệng vẫn còn cong lên, tinh tế đoan trang, lại thấy trên đầu nàng đang đeo một cây trâm đính hạt ngọc châu tinh xảo, đuôi khắc hoa văn tinh tế, nhìn rất xinh đẹp. Lại chưa thấy nàng đeo nó bao giờ. Tuy nghi ngờ, nhưng nàng cũng không hỏi.
Bích Hoa là người thành thật, không có tâm cơ, lá gan lại nhỏ, muốn hại chủ tử, nàng cũng không dám. Cho nên, Hứa Diệc Hàm cười nói: "Theo ta lâu như vậy rồi, trước mặt ta còn không thành thật?"
Bích Hoa thấy nàng không có ý tứ trách cứ, cười hắc hắc, nói: "Hôm nay tân võ sư vào phủ, Tiểu Nhã ở sau bếp cùng với hắn là biểu huynh muội*, nàng nói biểu ca nàng gặp qua Hầu gia liền phải tới thỉnh an phu nhân, vừa lúc thấy ta, thuận tiện nói mấy câu. Vị tân võ sư này thật là tuấn tú lịch sự, uy vũ phóng khoáng, nghe nói Hầu gia rất hài lòng với hắn."
*Biểu huynh/ biểu muội: anh họ, em họ
Hứa Diệc Hàm bỡn cợt cười: "Chỉ là "nói nói mấy câu"?" Đôi mắt ngó ngó trên đầu nàng, mang theo hàm ý.
Bích Hoa mặt đỏ như hai rạng mây: "Chỉ là... Hắn chỉ tiện tay đưa ta..." Nói đến câu cuối cùng, mơ hồ âm thanh càng ngày càng nhỏ.
Hứa Diệc Hàm thấy nàng càng thẹn thùng, cũng không tiếp tục trêu ghẹo, chỉ là chuyện gấm vóc lần trước, nàng vẫn còn để ý, lúc này tân võ sư đột nhiên vào phủ, nhìn chung lại thấy có chút vừa khéo.
"Ngươi thử nói xem, "vừa lúc" thấy là như thế nào, nếu thực sự có duyên, phải hảo hảo kết giao."
"Vậy điểm tâm đâu?" Hứa Diệc Hàm hỏi.
"A? A?" Bích Hoa bị hỏi đến mặt đỏ tai hồng, vừa nhắc đến điểm tâm, như bị thức tỉnh, nhảy dựng lên, "Ta quên lấy mất rồi! Phu nhân đợi chút, ta đi lấy ngay đây."
Dứt lời, nàng chạy vù ra cửa.
Hứa Diệc Hàm nhìn theo bóng dáng nàng, như có điều suy tư.
Lúc sau đưa điểm tâm đến, vẫn là những món nàng hay ăn. Nàng quan sát hồi lâu, vẫn chưa vội vã nhấm nháp, lại sai người bắt một con mèo hoang, nghiền nhỏ một ít thức ăn cho nó ăn. Một lúc sau, mèo hoang bắt đầu xao động bất an, ở trong phòng nhảy nhót lung tung, cào đông cào tây, kêu ca không ngừng.
Hứa Diệc Hàm suy nghĩ một lúc, cười lạnh.
Lúc chạng vạng, nghe nói Kiều Vũ Mặc hồi phủ, vẫn như cũ đi đến thư phòng, theo sau hạ nhân vào hầu hạ.
Tân võ sư quả nhiên đến Mai Uyển bái phỏng, thông báo cho tiểu nha hoàn đứng ở cửa chờ, Hứa Diệc Hàm nói: "Ta đi ra ngoài gặp hắn."
Tiểu nha hoàn có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không nhiều lời, liền lui xuống.
Ở chỗ hành lang gấp khúc, từ xa liền nhìn thấy thân ảnh cao lớn, nam tử lưng hùm vai gấu, cơ bắp chắc nịch, đôi mắt sắc bén như ưng. Tướng mạo rất tốt, rất có khí phách nam nhân.
Hắn cũng không nghĩ Hứa Diệc Hàm sẽ một thân một mình gặp hắn, trong lòng rất vui vẻ, vội thi lễ nói: "Đường thái gặp qua phu nhân..."
Đang định nói tiếp, lại thấy Hứa Diệc Hàm bước chân gấp gáp, hướng mình mà tới.
Đường thái vội duỗi tay đỡ, chỉ nghe thấy một mùi thơm kì dị của cơ thể nữ nhân xông thẳng vào mũi, thân hình mềm mại dựa sát vào ngực, hạ thân lập tức có phản ứng.
Nữ tử trong lòng giờ phút này ngẩng đầu lên, mông lung trong bóng đêm, hai mắt nàng lộng lẫy như sao trời, lúc này vì đau đớn mà khóe mắt ươn ướt, cặp mắt ửng hồng, nhìn thấy mà thương.
Nàng mở miệng, giọng nói kiều mị êm tai: "Đường công tử..."
Đường thái chưa bao giờ cùng nữ nhân gần gũi như thế này, lập tức khí huyết quay cuồng, hận không thể lập tức hôn lên cặp môi đỏ mọng kia.
Hứa Diệc Hàm lại tựa như thẹn thùng mà nghiêng mặt qua, thấp giọng nói: "Nơi đây nhiều người, sau nửa canh giờ, chúng ta ở phía sau hoa viên gặp nhau, như thế nào..."
"Được, được..." Đường thái không ngờ lại có bánh trên trời rơi xuống, thật sự vui mừng, liên tục đáp lời.
Hứa Diệc Hàm nhẹ nhàng tránh đi ôm ấp của hắn, chớp chớp mắt với hắn, liền yểu điệu xoay người về phủ.
Trước khi bước đi, còn quay đầu mỉm cười, thẹn thùng rời đi, nhìn đến tên nam nhân khí huyết bừng bừng, cười lạnh.
Tác giả :
Nhất Đóa Ngũ Hoa Nhục