Yêu Tôi Xin Hãy Nói

Chương 32

Với vốn liếng của Lâm Đức Bân, vào đại học W còn không phải thỏ vào hang sói, bị ăn sống nuốt tươi. Mỹ nữ tài trí của đại học W, một đám đều là sói khoác da dê, người nào người nấy cứ thấy trai đẹp là mắt lại sáng xanh lên.

Trơ mắt nhìn Lâm Đức Bân đi vào hang sói đại học W kia, Tưởng Thanh Dung nghĩ tới lại thấy thương tâm.

Có khả năng đến kỳ nghỉ đông, Lâm Đức Bân sẽ dẫn về một giai nhân không?

Lâm Đức Bân sẽ dần xa cách với cậu, tâm tư của cậu ấy sẽ dành hết cho học hành và bạn gái, bọn cậu vào ngày nghỉ họp lớp mới có thể gặp nhau một lần; rồi sau đó, bởi vì công việc hoặc đủ loại nguyên nhân khác, bọn cậu thậm chí sẽ rất nhiều năm không được gặp nhau…

A, đây không phải cảnh ngộ bi thảm nhìn thấy trong mơ sao?

Cậu cố gắng cả buổi, cuối cùng vẫn không trốn thoát được kết cuộc phải tách ra!

Có nhiều thứ, nếu từ đầu đã không chiếm được có lẽ sẽ dễ dàng buông tay, nhiều nhất chỉ vào lúc ngẫu nhiên hoài niệm cảm thán đôi câu; thế nhưng nếu đã từng có được, dù thế nào cũng không nỡ buông tay, ví dụ như tình bạn của Lâm Đức Bân.

Ở trong mơ, cậu chỉ là một người bạn cùng cấp 3 bình thường của Lâm Đức Bân, không có tình cảm gắn bó gì, tất cả đều là cậu vụng trộm thích người kia. Trong cuộc sống chia cách dài đằng đẵng ấy, tưởng niệm tuy ngày càng sâu đậm nhưng cũng không có quá nhiều ký ức ngọt ngào, hạnh phúc đáng để nhớ.

Cậu trong hiện thực, cùng Lâm Đức Bân chơi bóng, leo núi, học bơi, chen trong bếp nấu cơm, thậm chí cùng nhau chơi cổ phiếu. Những hồi ức ấy, có thể chống đỡ cậu trong cuộc sống chia cách, cũng có thể đè sập thần kinh của cậu.

Chúng ta đã từng tốt đẹp như vậy, tại sao phải nhận sự tẩy rửa của thời gian, tình cảm dần phai nhạt, lại lần nữa trở thành hai người xa lạ? Tại sao trong cuộc đời của cậu, sau này nhất định sẽ còn xuất hiện người bạn giống như tớ, nhưng tớ lại chỉ có cậu.

Gần đây cậu không biết vì sao, luôn nghĩ tới ngày mà cậu nhờ Lâm Đức Bân dạy chơi bóng.

Ngày đó là bước ngoặt trong mối quan hệ giữa cậu với Lâm Đức Bân, cũng bắt đầu từ ngày đó quan hệ của cậu với Lâm Đức Bân dần hòa hợp. Đến học kỳ hai năm lớp 11, vì đầu tư cổ phiếu cậu với Lâm Đức Bân gần như cùng đi cùng về, quan hệ còn tốt hơn Lâm Đức Bân với Dương Khâm.

— bây giờ, tất cả đều phải về nguyên điểm sao?

Lấy từ trong ngăn kéo tờ chi phiếu chuyên dùng để tiến hành giao dịch cổ phiếu. Sau khi vào cấp ba, thứ nhất việc học căng thẳng, thứ hai thị trường chứng khoán sau một thời gian ngắn bùng nổ cũng đã trở nên ổn định, vì vậy sau khi cậu với Lâm Đức Bân thương lượng đã quyết định không tiếp tục thu mua cổ phiếu mới nữa, mà là chọn một đầu cổ phiếu định đầu tư trường kỳ.

Ngày hôm qua sau khi cậu từ nông thôn trở về liền đến nơi giao dịch, phát hiện cổ phiếu mà bọn cậu đầu tư trong một năm này biểu hiện không tồi, đã mang đến cho bọn cậu gần 20% lợi nhuận. Tưởng Thanh Dung bán cổ phiếu đi, sau khi chuyển số tiền thuộc về mình vào tài khoản của mình xong thì định khi gặp mặt sẽ trả chi phiếu lại cho Lâm Đức Bân.

Tấm thẻ chi phiếu này đã chứng kiến quãng thời gian thân thiết nhất của bọn cậu. Hai cậu học sinh cấp 3, vét tất cả tiền trên người mình để đầu tư cổ phiếu, đã trải qua thời khắc thị trường chứng khoán phát triển mạnh mẽ, cũng từ thị trường chứng khoán kiếm được số tiền đầu tiên trong đời. Mỗi khi thị trường chứng khoán tăng mạnh, bọn cậu được lời khá nhiều thì Lâm Đức Bân sẽ kéo cậu chạy lên đê, mỗi người một lon bia, thỏa thê đàm luận nhân sinh, cứ như khoản lợi nhuận một ngàn mấy trăm đồng từ thị trường chứng khoán kia có thể mang đến cho bọn cậu tương lai rực rỡ ánh vàng.

Bên nhau như vậy, sau này sẽ không còn nữa rồi!

Có thể làm bạn thân với Lâm Đức Bân hai năm, đã là vận may của cậu.

Nhưng, như thế cũng là cực hạn mà cậu có thể làm rồi. Hai người ở chung, nếu không thể cùng trở thành người nhà, tối đa cũng chỉ là bạn bè thân mật khăng khít thôi! Nhưng hai người sắp chia cách hai nơi, ngay cả thân mật khăng khít cậu cũng không thể có.

Thời gian là đao phủ tàn nhẫn nhất, đem tất cả tình cảm đã có chém đứt —

“Hử? Đây là?" Nhìn cái thẻ đưa tới trước mặt, Lâm Đức Bân không khỏi nghi hoặc.

Ăn tối xong, Lâm Đức Bân đến con đê mà bọn hắn thường đến, phát hiện Tưởng Thanh Dung đã sớm chờ ở đó.

“Đây là chi phiếu chúng ta dùng để đầu tư cổ phiếu. Bọn mình sắp học khác trường nhau, sau này cơ hội gặp mặt sẽ ít đi nhiều." Tưởng Thanh Dung cắn răng, gian nan nói xong lời muốn nói, “Cậu đến trường cũng phải tốn không ít tiền, vừa lúc tiền kiếm được có thể lấy dùng trong đại học."

“À!" Lâm Đức Bân ngẫm lại cũng đúng, nhận tấm thẻ kia nhìn nhìn, “Bên trong có bao nhiêu tiền?"

“Chia 6:4, cậu sáu tớ bốn. Phần của cậu là hơn một vạn tám."

“Nhiều vậy?" Lâm Đức Bân líu lưỡi. Lúc đầu hắn chỉ bỏ ra bốn ngàn, mới một năm rưỡi đã thu được gần năm lần, đúng là dọa hắn nhảy dựng.

Học phí của hắn là 5000 một năm, thế này chẳng phải nói hắn được lãi học phí bốn năm rồi sao? Ha ha, Tưởng Thanh Dung đúng là thần khí kiếm tiền!

“Kỳ thật tớ không cần dùng tiền gấp, cậu có thể giữ tiếp tục đầu tư cổ phiếu!"

Tưởng Thanh Dung lắc đầu, “Thị trường chứng khoán thời gian này không ổn định, có thể sẽ có nhiều phiêu lưu nên tạm thời tớ không có ý định đầu tư vào nó."

Nghĩ tới khoảng cách xa như vậy, dù thị trường chứng khoán tăng lên tận trời bọn cậu cũng không thể lại sóng vai ngồi trên để uống bia, Tưởng Thanh Dung lại không còn hứng thú.

“Ngày mai tớ lên xe, hành lý còn chưa dọn xong, tớ đi trước." Không muốn đối mặt với người này nữa, ngực đau lắm.

Đã nhất định chia lìa, ở chung nhiều thêm chút nữa cũng không thể thay đổi được kết cuộc, vậy việc gì phải để mình khó chịu như vậy!

“A —" Lâm Đức Bân ngẩn người. Mới gặp chưa nói được mấy câu đã đi?

“Xin lỗi, lần này thi không tốt nên tâm trạng không tốt. Đợi nghỉ đông về tâm trạng tớ tốt hơn thì chúng ta lại tụ tập." Nở một nụ cười miễn cưỡng, Tưởng Thanh Dung dùng cái cớ cậu thử vạn lần thì vạn lần linh.

Quả nhiên, Lâm Đức Bân ra vẻ hiểu được, như thường ngày xoa tóc Tưởng Thanh Dung.

Suýt nữa Tưởng Thanh Dung đã rơi nước mắt, vội vàng hít mấy hơi mới kìm được nước mắt.

“Đi đây!" Ra vẻ tự nhiên phất phất tay, Tưởng Thanh Dung quay người hấp tấp bỏ đi.

“Tưởng Thanh Dung."

Nghe thấy tiếng gọi Tưởng Thanh Dung liền quay lại, phát hiện Lâm Đức Bân còn đứng nguyên tại chỗ, nhưng khoảng cách giữa hai người đã xa mấy chục mét.

Đèn trên đoạn đê này không đủ chiếu sáng, nửa người Lâm Đức Bân đều ẩn trong bóng tối, chỉ có đôi mắt lấp lánh là còn có thể nhìn thấy.

“Nhớ phải thường xuyên liên lạc nhé!" Thấy Tưởng Thanh Dung quay đầu lại, Lâm Đức Bân hô lớn một câu.

Nước mắt không nhịn được —

“Lâm Đức Bân." Tưởng Thanh Dung cũng hét lớn, cảm giác nước mắt lẫn gió xộc vào cổ họng khiến thanh âm khàn khàn.

Mặc kệ Lâm Đức Bân đứng đối diện có nghe thấy không, cũng mặc kệ Lâm Đức Bân nghe được sẽ nghĩ thế nào, cậu chỉ muốn được thốt lên câu nói cậu muốn nói nhất kia, “Tớ thích cậu, rất thích cậu —"

Cậu không muốn như cơn gió thổi qua rồi biến mất. Nếu một người đồng tính luyến ái có thể lưu lại trong lòng cậu ấn ký khác lạ, cậu hy vọng mình chính là ấn ký kia.

Không đợi Lâm Đức Bân có phản ứng, Tưởng Thanh Dung vội vàng bỏ chạy không hề quay đầu.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại