Yêu Tôi Xin Hãy Nói
Chương 26
Một đường dây mạng, kết nối cả thế giới rộng lớn —
Lúc trước Tưởng Thanh Dung cũng chỉ được sờ vào máy tính mấy lần trong tiết tin học. Huống chi máy tính ở trường không thể lên mạng.
Lên mạng, cậu vẫn là bà cô lên kiệu hoa – lần đầu.
“Đến đây, tớ dạy cậu lên mạng." Đặt lên bàn tay cầm chuột của Tưởng Thanh Dung, Lâm Đức Bân định cầm tay dạy Tưởng Thanh Dung nhà quê lên mạng.
“… Ắc, không, không cần, tớ biết."
Không phải cậu thẹn thùng sĩ diện, mà cậu thật sự biết.
Vừa rồi Lâm Đức Bân giảng cho cậu cách lên mạng, cậu đã cảm thấy rất quen thuộc, giống như cậu đã thao tác vô số lần trên máy tính.
“Biết thật?" Lâm Đức Bân vẫn không tin.
“Ừ." Tưởng Thanh Dung gật đầu, “Cậu cứ để tớ tự tìm tòi!"
Nghe Tưởng Thanh Dung nói vậy, Lâm Đức Bân tuy bán tín bán nghi nhưng vẫn buông tay, “Được rồi, tớ ngồi bên kia, có gì không hiểu nhớ gọi tớ."
Ngày nghỉ đúng là lúc quán net làm ăn tốt nhất, bọn cậu đến không đúng lúc, không có máy liền nhau.
Tưởng Thanh Dung vào mạng, đăng nhập websites, nhìn thoáng qua một lượt, Tưởng Thanh Dung không tránh khỏi thất vọng. Cậu đã quen vào mấy web portal, sao websites đột nhiên trở nên đơn giản như vậy, lượng tin tức cũng ít hơn nửa.
— từ từ, đợi đã nào!
Quen?
Hôm nay cậu mới lên mạng lần đầu tiên, tại sao lại quen vào web?!
Một khắc này Tưởng Thanh Dung như gặp phải quỷ.
Ngơ ngác nhìn biểu tượng chim cánh cụt trên màn hình, Tưởng Thanh Dung cẩn thận click mở, Khi thấy khung đăng nhập quen thuộc, đầu Tưởng Thanh Dung nóng lên, không cần nghĩ lập tức nhập một dãy số vô cùng quen thuộc, lại nhập mật mãn, enter…
“Xin lỗi, dãy số này chưa kích hoạt."
Dòng nhắc nhở của hệ thống lập tức hiện lên.
Sửng sốt một hồi, Tưởng Thanh Dung ngoan ngoãn click vào giao diện đăng kí, sau khi điền thông tin cá nhân đơn giản liền gửi yêu cầu đăng kí.
…
Tưởng Thanh Dung ngạc nhiên nhìn tài khoản QQ mình vừa xin – đúng là dãy số cậu vừa đưa vào bị hệ thống nhắc nhở chưa kích hoạt.
Giống như đúc!
Tại sao trước khi xin số cậu đã trực tiếp đăng nhập dãy số này chứ? Dãy số này rõ ràng vừa xin, tại sao cậu lại có cảm giác mình đã dùng dãy số này nhiều năm như vậy?
Tưởng Thanh Dung cảm thấy trời đất như quay cuồng, trước mắt biến đen.
“Xảy ra chuyện gì?" Phát hiện Tưởng Thanh Dung khác thường, Lâm Đức Bân đi tới, “Ồ, cậu cũng xin QQ rồi à? Nhanh, nhanh thêm tớ làm bạn tốt."
Nói rồi Lâm Đức Bân liền đoạt lấy chuột của Tưởng Thanh Dung, tự nhiên đánh tài khoản QQ của mình vào thanh tìm kiếm bạn tốt, ấn vào thêm bạn tốt, thỏa mãn nhìn nick mình xuất hiện trong thanh bạn tốt không có một bóng người của Tưởng Thanh Dung.
… Lại một dãy số quen đến không thể quen hơn!
Tưởng Thanh Dung nhìn mã tài khoản QQ của Lâm Đức Bân, cản thấy sắp đóng băng rồi!
Càng đáng sợ là, cái người chiếm cứ trong thanh bạn tốt của cậu đây sao nhìn lại chói mắt vậy, sao nhìn thế nào cũng thấy không nên xuất hiện trong thanh bạn tốt của cậu.
Chuyện đã từng cầu mà không được, hôm nay lại không làm mà hưởng!
Đã từng. Đã từng! Đã từng!?
Vấn đề là — đã từng ở đâu?
“Tưởng Thanh Dung, cậu làm sao thế?" Lâm Đức Bân lay lay vai cậu.
Sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, vô cùng dọa người.
“Đầu… Có hơi đau!" Mày nhíu chặt, đầu co rút đau đớn. Rất nhiều hình ảnh lộn xộn ồ ạt chảy vào đầu, đầu cậu đau như muốn nổ tung.
Lâm Đức Bân sờ trán Tưởng Thanh Dung, cảm thấy lạnh buốt thì không khỏi lo lắng, “Đi, tớ đưa cậu đến bệnh viện khám xem. Đau đầu không phải chuyện nhỏ, không qua loa được."
“Không cần." Tưởng Thanh Dung lắc đầu, từ chối ý tốt của Lâm Đức Bân, “Từ sáng đã thấy không thoải mái, có thể là lạnh nên bị cảm nhẹ. Bệnh vặt thôi mà, không cần phiền toái đến tận bệnh viện, về nhà làm toát mồ hôi là được rồi."
Bàn tay bóp đầu muốn giảm bớt khổ sở cho cậu, dường như thật sự có ma lực. Nhịp tim đập lộn xộn dần bình tĩnh lại, đau đớn dần tan đi…
“Thật sự không có sao?"
“Ừ."
“Chúng ta đi thôi, không khí ở đây ngột ngạt quá, cậu sẽ càng không thoải mái." Bầu không khí vẩn đục là điểm đặc sắc của quán net.
“Đừng!" Lần này đến phiên Tưởng Thanh Dung lo lắng, “Tớ thật sự không sao rồi, thật đấy."
Sau đó cậu thầm thì gì mà “Tiền đã trả rồi, không ngồi đủ hai tiếng chả phải cho không chủ quán à?"
Lúc vừa đến, Lâm Đức Bân đưa luôn tiền hai tiếng, hai đồng một giờ, hai giờ là bốn đồng. Tính thời gian, bọn cậu mới chơi không đến nửa tiếng, bây giờ mà đi chắc chắn không được trả lại tiền, đây chẳng phải cho quán net hưởng lợi không? Chuyện lỗ vốn như vậy Tưởng Thanh Dung sẽ không làm đâu.
Lâm Đức Bân không đồng ý việc lúc này mà Tưởng Thanh Dung còn phát huy tính tiết kiệm của mình, nhưng nhìn sắc mặt cậu cũng đã đỡ tái thì vẫn chiều ý cậu.
“Nếu đầu lại đau thì nhất định phải nói, đừng cố chịu, biết không?"
Cảm nhận sự quan tâm không che dấu của Lâm Đức Bân, Tưởng Thanh Dung cười híp mắt gật đầu như gà mổ thóc.
Lần nữa tập trung vào máy tính, Tưởng Thanh Dung không dám bấm tùy tiện nữa, nghĩ nghĩ liền đăng nhập vào một trang web tài chính và kinh tế.
— được rồi, cậu dám thề là cho tới giờ cậu chưa từng vào trang web này, nhưng cậu lại biết đó là một trang web tài chính và kinh tế nổi tiếng.
Hôm nay xảy ra đủ chuyện quỷ dị, cậu đã chết lặng rồi.
Nhưng, kỳ thật cảm giác không tính là xấu, trừ từng cơn đau đầu giật giật.
Quen thuộc tìm kiếm thông tin về chi cổ phiếu bọn cậu đã đầu tư trong trang web, Tưởng Thanh Dung nghiêm túc đọc cẩn thận.
“Cậu xem biểu đồ gì thế?" Giọng Lâm Đức Bân đột nhiên vang lên đằng sau, dọa Tưởng Thanh Dung đang tập trung hét lên.
“Ý, đến giờ rồi à?" Tưởng Thanh Dung phát hiện vị trí của Lâm Đức Bân đã ngồi một nữ sinh tóc dài xõa vai. Bóng lưng rất lạ, có lẽ không quen.
Tưởng Thanh Dung tưởng đã hết giờ, quay đầu nhìn đồng hồ dưới góc phải mới phát hiện còn gần một tiếng nữa mới hết.
“Không. Đấy là bạn gái của bạn cấp hai tớ, máy của cậu ta ở ngay cạnh máy tớ, hai người họ lại muốn ngồi cạnh nhau nên tớ trả máy luôn. Dù sao hôm nay tớ cũng chơi chán rồi, liền cho cậu ta nợ nhân tình."
“Cậu còn chưa nói đây là biểu đồ gì đấy!" Kéo một cái ghế, Lâm Đức Bân ngồi xuống cạnh Tưởng Thanh Dung.
“À? Cậu hỏi cái này à? Đây là biểu đồ ghi nợ vay vốn."
“Có tác dụng gì?"
“Đây là báo cáo tình hình tài chính của công ty do kế toán cung cấp, bao gồm tài sản, vay nợ và quyền lợi của chủ công ty.. Thông qua bảng báo cáo này, có thể nhanh chóng hiểu được tình trạng kinh doanh của xí nghiệp. Đây là biểu ghi nợ vay vốn của xí nghiệp có chi cổ phiếu chúng ta đang giữ, tớ muốn xem tình hình tài vụ của bọn họ với biểu hiện giá cổ phiếu có phù hợp không." Tưởng Thanh Dung giải thích.
Lúc trước Tưởng Thanh Dung cũng chỉ được sờ vào máy tính mấy lần trong tiết tin học. Huống chi máy tính ở trường không thể lên mạng.
Lên mạng, cậu vẫn là bà cô lên kiệu hoa – lần đầu.
“Đến đây, tớ dạy cậu lên mạng." Đặt lên bàn tay cầm chuột của Tưởng Thanh Dung, Lâm Đức Bân định cầm tay dạy Tưởng Thanh Dung nhà quê lên mạng.
“… Ắc, không, không cần, tớ biết."
Không phải cậu thẹn thùng sĩ diện, mà cậu thật sự biết.
Vừa rồi Lâm Đức Bân giảng cho cậu cách lên mạng, cậu đã cảm thấy rất quen thuộc, giống như cậu đã thao tác vô số lần trên máy tính.
“Biết thật?" Lâm Đức Bân vẫn không tin.
“Ừ." Tưởng Thanh Dung gật đầu, “Cậu cứ để tớ tự tìm tòi!"
Nghe Tưởng Thanh Dung nói vậy, Lâm Đức Bân tuy bán tín bán nghi nhưng vẫn buông tay, “Được rồi, tớ ngồi bên kia, có gì không hiểu nhớ gọi tớ."
Ngày nghỉ đúng là lúc quán net làm ăn tốt nhất, bọn cậu đến không đúng lúc, không có máy liền nhau.
Tưởng Thanh Dung vào mạng, đăng nhập websites, nhìn thoáng qua một lượt, Tưởng Thanh Dung không tránh khỏi thất vọng. Cậu đã quen vào mấy web portal, sao websites đột nhiên trở nên đơn giản như vậy, lượng tin tức cũng ít hơn nửa.
— từ từ, đợi đã nào!
Quen?
Hôm nay cậu mới lên mạng lần đầu tiên, tại sao lại quen vào web?!
Một khắc này Tưởng Thanh Dung như gặp phải quỷ.
Ngơ ngác nhìn biểu tượng chim cánh cụt trên màn hình, Tưởng Thanh Dung cẩn thận click mở, Khi thấy khung đăng nhập quen thuộc, đầu Tưởng Thanh Dung nóng lên, không cần nghĩ lập tức nhập một dãy số vô cùng quen thuộc, lại nhập mật mãn, enter…
“Xin lỗi, dãy số này chưa kích hoạt."
Dòng nhắc nhở của hệ thống lập tức hiện lên.
Sửng sốt một hồi, Tưởng Thanh Dung ngoan ngoãn click vào giao diện đăng kí, sau khi điền thông tin cá nhân đơn giản liền gửi yêu cầu đăng kí.
…
Tưởng Thanh Dung ngạc nhiên nhìn tài khoản QQ mình vừa xin – đúng là dãy số cậu vừa đưa vào bị hệ thống nhắc nhở chưa kích hoạt.
Giống như đúc!
Tại sao trước khi xin số cậu đã trực tiếp đăng nhập dãy số này chứ? Dãy số này rõ ràng vừa xin, tại sao cậu lại có cảm giác mình đã dùng dãy số này nhiều năm như vậy?
Tưởng Thanh Dung cảm thấy trời đất như quay cuồng, trước mắt biến đen.
“Xảy ra chuyện gì?" Phát hiện Tưởng Thanh Dung khác thường, Lâm Đức Bân đi tới, “Ồ, cậu cũng xin QQ rồi à? Nhanh, nhanh thêm tớ làm bạn tốt."
Nói rồi Lâm Đức Bân liền đoạt lấy chuột của Tưởng Thanh Dung, tự nhiên đánh tài khoản QQ của mình vào thanh tìm kiếm bạn tốt, ấn vào thêm bạn tốt, thỏa mãn nhìn nick mình xuất hiện trong thanh bạn tốt không có một bóng người của Tưởng Thanh Dung.
… Lại một dãy số quen đến không thể quen hơn!
Tưởng Thanh Dung nhìn mã tài khoản QQ của Lâm Đức Bân, cản thấy sắp đóng băng rồi!
Càng đáng sợ là, cái người chiếm cứ trong thanh bạn tốt của cậu đây sao nhìn lại chói mắt vậy, sao nhìn thế nào cũng thấy không nên xuất hiện trong thanh bạn tốt của cậu.
Chuyện đã từng cầu mà không được, hôm nay lại không làm mà hưởng!
Đã từng. Đã từng! Đã từng!?
Vấn đề là — đã từng ở đâu?
“Tưởng Thanh Dung, cậu làm sao thế?" Lâm Đức Bân lay lay vai cậu.
Sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, vô cùng dọa người.
“Đầu… Có hơi đau!" Mày nhíu chặt, đầu co rút đau đớn. Rất nhiều hình ảnh lộn xộn ồ ạt chảy vào đầu, đầu cậu đau như muốn nổ tung.
Lâm Đức Bân sờ trán Tưởng Thanh Dung, cảm thấy lạnh buốt thì không khỏi lo lắng, “Đi, tớ đưa cậu đến bệnh viện khám xem. Đau đầu không phải chuyện nhỏ, không qua loa được."
“Không cần." Tưởng Thanh Dung lắc đầu, từ chối ý tốt của Lâm Đức Bân, “Từ sáng đã thấy không thoải mái, có thể là lạnh nên bị cảm nhẹ. Bệnh vặt thôi mà, không cần phiền toái đến tận bệnh viện, về nhà làm toát mồ hôi là được rồi."
Bàn tay bóp đầu muốn giảm bớt khổ sở cho cậu, dường như thật sự có ma lực. Nhịp tim đập lộn xộn dần bình tĩnh lại, đau đớn dần tan đi…
“Thật sự không có sao?"
“Ừ."
“Chúng ta đi thôi, không khí ở đây ngột ngạt quá, cậu sẽ càng không thoải mái." Bầu không khí vẩn đục là điểm đặc sắc của quán net.
“Đừng!" Lần này đến phiên Tưởng Thanh Dung lo lắng, “Tớ thật sự không sao rồi, thật đấy."
Sau đó cậu thầm thì gì mà “Tiền đã trả rồi, không ngồi đủ hai tiếng chả phải cho không chủ quán à?"
Lúc vừa đến, Lâm Đức Bân đưa luôn tiền hai tiếng, hai đồng một giờ, hai giờ là bốn đồng. Tính thời gian, bọn cậu mới chơi không đến nửa tiếng, bây giờ mà đi chắc chắn không được trả lại tiền, đây chẳng phải cho quán net hưởng lợi không? Chuyện lỗ vốn như vậy Tưởng Thanh Dung sẽ không làm đâu.
Lâm Đức Bân không đồng ý việc lúc này mà Tưởng Thanh Dung còn phát huy tính tiết kiệm của mình, nhưng nhìn sắc mặt cậu cũng đã đỡ tái thì vẫn chiều ý cậu.
“Nếu đầu lại đau thì nhất định phải nói, đừng cố chịu, biết không?"
Cảm nhận sự quan tâm không che dấu của Lâm Đức Bân, Tưởng Thanh Dung cười híp mắt gật đầu như gà mổ thóc.
Lần nữa tập trung vào máy tính, Tưởng Thanh Dung không dám bấm tùy tiện nữa, nghĩ nghĩ liền đăng nhập vào một trang web tài chính và kinh tế.
— được rồi, cậu dám thề là cho tới giờ cậu chưa từng vào trang web này, nhưng cậu lại biết đó là một trang web tài chính và kinh tế nổi tiếng.
Hôm nay xảy ra đủ chuyện quỷ dị, cậu đã chết lặng rồi.
Nhưng, kỳ thật cảm giác không tính là xấu, trừ từng cơn đau đầu giật giật.
Quen thuộc tìm kiếm thông tin về chi cổ phiếu bọn cậu đã đầu tư trong trang web, Tưởng Thanh Dung nghiêm túc đọc cẩn thận.
“Cậu xem biểu đồ gì thế?" Giọng Lâm Đức Bân đột nhiên vang lên đằng sau, dọa Tưởng Thanh Dung đang tập trung hét lên.
“Ý, đến giờ rồi à?" Tưởng Thanh Dung phát hiện vị trí của Lâm Đức Bân đã ngồi một nữ sinh tóc dài xõa vai. Bóng lưng rất lạ, có lẽ không quen.
Tưởng Thanh Dung tưởng đã hết giờ, quay đầu nhìn đồng hồ dưới góc phải mới phát hiện còn gần một tiếng nữa mới hết.
“Không. Đấy là bạn gái của bạn cấp hai tớ, máy của cậu ta ở ngay cạnh máy tớ, hai người họ lại muốn ngồi cạnh nhau nên tớ trả máy luôn. Dù sao hôm nay tớ cũng chơi chán rồi, liền cho cậu ta nợ nhân tình."
“Cậu còn chưa nói đây là biểu đồ gì đấy!" Kéo một cái ghế, Lâm Đức Bân ngồi xuống cạnh Tưởng Thanh Dung.
“À? Cậu hỏi cái này à? Đây là biểu đồ ghi nợ vay vốn."
“Có tác dụng gì?"
“Đây là báo cáo tình hình tài chính của công ty do kế toán cung cấp, bao gồm tài sản, vay nợ và quyền lợi của chủ công ty.. Thông qua bảng báo cáo này, có thể nhanh chóng hiểu được tình trạng kinh doanh của xí nghiệp. Đây là biểu ghi nợ vay vốn của xí nghiệp có chi cổ phiếu chúng ta đang giữ, tớ muốn xem tình hình tài vụ của bọn họ với biểu hiện giá cổ phiếu có phù hợp không." Tưởng Thanh Dung giải thích.
Tác giả :
Thất Nguyệt Thịnh Hạ