Yêu Tôi, Khó Lắm Hả
Chương 7: Gặp em gái
Sáng hôm sau.Đúng như nó điều tra, Trịnh Mỹ Hà em gái song sinh của nó đã chuyển vào ngôi trường nó đang học.
Mỹ Hà từ phòng hiệu trưởng bước ra, trên khuôn mặt vương 1 chút u buồn. Tại sân thượng trường, Huỳnh Phương Trúc đang nhìn Mỹ Hà với 1 ánh mắt thù hận, trò chơi này sẽ kéo dài và người bắt đầu là nó. Suy nghĩ đôi chút rồi nó bước xuống chỗ em gái mình.
-Trịnh Mỹ Hà, gặp nhau rồi._Môi nó nhếch lên khinh bỉ. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Mỹ Hà.
-Cô...cô biết tôi sao. Nhưng sao...cô với tôi lại giống nhau đến vậy._Mỹ Hà thắc mắc hỏi.
-Đừng vội biết, còn dài._Nó nói 1 câu đầy ẩn ý rồi lạnh lùng bỏ đi.
Dù Huỳnh Phương Trúc không muốn nhưng nhìn cả 2 người thật giống nhau, trong những tấm hình của Thanh Tuấn chụp được thì có đôi chút khác. Nó và cô chỉ khác đôi mắt, 1 đôi mắt lạnh lùng mạnh mẽ, 1 đôi mắt yếu ớt phảng phất những nỗi buồn. Nó cũng thấy được trong mắt cô chứa đựng những đau đớn, nhưng 1 người có đủ ba mẹ, có đủ tình thương thì làm sao mà đau đớn buồn chán được, tất cả cũng chỉ là giả tạo. Huỳnh Phương Trúc cười nhạt, nếu mẹ nó còn sống thì nó đã không mang hận thù như vậy rồi, chỉ cần người mẹ đó là đủ. Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của nó. Nó bắt máy.
-Trống điểm rồi mà sao em không vào lớp, em đang ở đâu._ Nó chưa kịp lên tiếng thì đã nghe Tiếng nói đầy lo lắng của Thiên Bảo bên kia.
-Gặp em, sân sau trường._Nó đang rất kiềm chế không cho nước mắt rơi ra.
-Ừ, đợi anh._Thiên Bảo tắt máy rồi chạy ra sân sau, vì mới tới nên anh chưa rành đường, sân sau thì có rất nhiều nơi, không biết Huỳnh Phương Trúc đang ở đâu.
...
Sân sau trường.
Nó ngồi đó, ánh mắt nhìn vào không trung, nước mắt đã tuôn ra từ khi nào, nó không đưa tay lên lau, mặc kệ mọi thứ.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau, rồi xuất hiện trước mặt nó bây giờ là 1 chàng trai quen thuộc.
-Sau ngồi đây, còn khóc nữa, tôi nhớ cô mạnh mẽ lắm mà._Hoàng Anh Khang ngồi xuống cạnh nó châm chọc.
-..._nó không nói gì. Cũng không nhìn hắn.
-Có chuyện gì à, nói tôi biết đi._Hắn thấy nó không trả lời thì nhìn thẳng vào nó hỏi, ánh mắt có chút lo lắng và quan tâm.
-Hức hức...-Nó gục đầu vào vai hắn, nước mắt cứ thế mà tuôn, hắn có đôi chút ngạc nhiên rồi cũng lấy tay vuốt nhẹ đầu nó.
-Đừng khóc, tôi sợ nước mắt con gái lắm đấy.
Còn anh đang cố gắng chạy đi tìm nó, sợ nó xảy ra chuyện gì, thì anh bàng hoàng dừng lại, theo hướng của anh nhìn, nó đang khóc trên vai hắn, tay hắn vuốt mái tóc mềm mại của nó, trong lòng anh có 1 cảm giác khó chịu, đau lòng, sau nó lại khóc, sao lại ở với hắn, sao thân thiết với hắn đến vậy. Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên, anh lặng lẽ quay đi, anh đang sợ mình không kiềm chế được mà làm nó và hắn thất vọng. Anh đang muốn nhào tới kéo nó ra, muốn nói với nó biết tình cảm thật sự, nhưng như vậy, tình anh em sẽ rạn nứt, anh không thể, anh yêu nó, anh không thể xem nó là em gái được vì tình cảm của anh lớn hơn tình cảm của 1 người anh trai đối với em gái.
Lúc anh quay đi nó cũng bình tĩnh trở lại mà rời khỏi vòng tay của hắn.
-Tôi đi trước._Nó lạnh lùng rồi bước đi, không 1 câu cảm ơn, cũng không 1 từ xin lỗi.
Hắn nhìn theo cười khinh bỉ, đối với hắn, nó là 1 đứa con gái giống những đứa hắn từng quen thôi, lạnh lùng sao, em gái nuôi của Thiên Bảo sao, mặc kệ, rồi thời gian qua, hắn sẽ làm nó yêu hắn, hắn sẽ bỏ rơi nó 1 cách tàn nhẫn nhất, nó đang cố tỏ ra lạnh lùng để gây sự chú ý thôi mà. Dù Hoàng Anh Khang này và Huỳnh Phương Trúc chưa từng có thù hằn gì với nhau nhưng bây giờ chính hắn sẽ gây thù với nó. Suy nghĩ rồi hắn cũng bước về lớp.
...
...
Từ khi gặp Huỳnh Phương Trúc thì Trịnh Mỹ Hà có cảm giác gì đó rất gần, khuôn mặt của nó giống cô nhưng đôi mắt thì nhìn cô với 1 sự hận thù chứ không phải thân thiện.
Mỹ Hà muốn biết tại sao nó biết tên cô, muốn biết tại sao nó lại nói những câu khó hiểu đó, phải chăng cô và nó có quan hệ gì hay sao. Nếu nó là chị gái cô thì hay biết mấy, cô sẽ ra khỏi ngôi nhà đó, nghĩ tới gia đình, Mỹ Hà bỗng cụp mắt lại, 1 giọt nước mắt rơi xuống khoé môi, thật sự là 1 cuộc sống kinh hoàng đối với cô.
...
GTNV:
Trịnh Mỹ Hà: là em gái song sinh của nó, 16 tuổi, xinh đẹp, là 1 đứa con gái trầm tính, hiền lành (cái này cũng chưa biết được), cao 1m70.
Mỹ Hà từ phòng hiệu trưởng bước ra, trên khuôn mặt vương 1 chút u buồn. Tại sân thượng trường, Huỳnh Phương Trúc đang nhìn Mỹ Hà với 1 ánh mắt thù hận, trò chơi này sẽ kéo dài và người bắt đầu là nó. Suy nghĩ đôi chút rồi nó bước xuống chỗ em gái mình.
-Trịnh Mỹ Hà, gặp nhau rồi._Môi nó nhếch lên khinh bỉ. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Mỹ Hà.
-Cô...cô biết tôi sao. Nhưng sao...cô với tôi lại giống nhau đến vậy._Mỹ Hà thắc mắc hỏi.
-Đừng vội biết, còn dài._Nó nói 1 câu đầy ẩn ý rồi lạnh lùng bỏ đi.
Dù Huỳnh Phương Trúc không muốn nhưng nhìn cả 2 người thật giống nhau, trong những tấm hình của Thanh Tuấn chụp được thì có đôi chút khác. Nó và cô chỉ khác đôi mắt, 1 đôi mắt lạnh lùng mạnh mẽ, 1 đôi mắt yếu ớt phảng phất những nỗi buồn. Nó cũng thấy được trong mắt cô chứa đựng những đau đớn, nhưng 1 người có đủ ba mẹ, có đủ tình thương thì làm sao mà đau đớn buồn chán được, tất cả cũng chỉ là giả tạo. Huỳnh Phương Trúc cười nhạt, nếu mẹ nó còn sống thì nó đã không mang hận thù như vậy rồi, chỉ cần người mẹ đó là đủ. Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của nó. Nó bắt máy.
-Trống điểm rồi mà sao em không vào lớp, em đang ở đâu._ Nó chưa kịp lên tiếng thì đã nghe Tiếng nói đầy lo lắng của Thiên Bảo bên kia.
-Gặp em, sân sau trường._Nó đang rất kiềm chế không cho nước mắt rơi ra.
-Ừ, đợi anh._Thiên Bảo tắt máy rồi chạy ra sân sau, vì mới tới nên anh chưa rành đường, sân sau thì có rất nhiều nơi, không biết Huỳnh Phương Trúc đang ở đâu.
...
Sân sau trường.
Nó ngồi đó, ánh mắt nhìn vào không trung, nước mắt đã tuôn ra từ khi nào, nó không đưa tay lên lau, mặc kệ mọi thứ.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau, rồi xuất hiện trước mặt nó bây giờ là 1 chàng trai quen thuộc.
-Sau ngồi đây, còn khóc nữa, tôi nhớ cô mạnh mẽ lắm mà._Hoàng Anh Khang ngồi xuống cạnh nó châm chọc.
-..._nó không nói gì. Cũng không nhìn hắn.
-Có chuyện gì à, nói tôi biết đi._Hắn thấy nó không trả lời thì nhìn thẳng vào nó hỏi, ánh mắt có chút lo lắng và quan tâm.
-Hức hức...-Nó gục đầu vào vai hắn, nước mắt cứ thế mà tuôn, hắn có đôi chút ngạc nhiên rồi cũng lấy tay vuốt nhẹ đầu nó.
-Đừng khóc, tôi sợ nước mắt con gái lắm đấy.
Còn anh đang cố gắng chạy đi tìm nó, sợ nó xảy ra chuyện gì, thì anh bàng hoàng dừng lại, theo hướng của anh nhìn, nó đang khóc trên vai hắn, tay hắn vuốt mái tóc mềm mại của nó, trong lòng anh có 1 cảm giác khó chịu, đau lòng, sau nó lại khóc, sao lại ở với hắn, sao thân thiết với hắn đến vậy. Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên, anh lặng lẽ quay đi, anh đang sợ mình không kiềm chế được mà làm nó và hắn thất vọng. Anh đang muốn nhào tới kéo nó ra, muốn nói với nó biết tình cảm thật sự, nhưng như vậy, tình anh em sẽ rạn nứt, anh không thể, anh yêu nó, anh không thể xem nó là em gái được vì tình cảm của anh lớn hơn tình cảm của 1 người anh trai đối với em gái.
Lúc anh quay đi nó cũng bình tĩnh trở lại mà rời khỏi vòng tay của hắn.
-Tôi đi trước._Nó lạnh lùng rồi bước đi, không 1 câu cảm ơn, cũng không 1 từ xin lỗi.
Hắn nhìn theo cười khinh bỉ, đối với hắn, nó là 1 đứa con gái giống những đứa hắn từng quen thôi, lạnh lùng sao, em gái nuôi của Thiên Bảo sao, mặc kệ, rồi thời gian qua, hắn sẽ làm nó yêu hắn, hắn sẽ bỏ rơi nó 1 cách tàn nhẫn nhất, nó đang cố tỏ ra lạnh lùng để gây sự chú ý thôi mà. Dù Hoàng Anh Khang này và Huỳnh Phương Trúc chưa từng có thù hằn gì với nhau nhưng bây giờ chính hắn sẽ gây thù với nó. Suy nghĩ rồi hắn cũng bước về lớp.
...
...
Từ khi gặp Huỳnh Phương Trúc thì Trịnh Mỹ Hà có cảm giác gì đó rất gần, khuôn mặt của nó giống cô nhưng đôi mắt thì nhìn cô với 1 sự hận thù chứ không phải thân thiện.
Mỹ Hà muốn biết tại sao nó biết tên cô, muốn biết tại sao nó lại nói những câu khó hiểu đó, phải chăng cô và nó có quan hệ gì hay sao. Nếu nó là chị gái cô thì hay biết mấy, cô sẽ ra khỏi ngôi nhà đó, nghĩ tới gia đình, Mỹ Hà bỗng cụp mắt lại, 1 giọt nước mắt rơi xuống khoé môi, thật sự là 1 cuộc sống kinh hoàng đối với cô.
...
GTNV:
Trịnh Mỹ Hà: là em gái song sinh của nó, 16 tuổi, xinh đẹp, là 1 đứa con gái trầm tính, hiền lành (cái này cũng chưa biết được), cao 1m70.
Tác giả :
Thu Hiền