Yêu Thương Muộn Màng: Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Trùng Sinh
Chương 41
Mặc dù trời bắt đầu nắng gắt và nóng dần, không ít người phải lau mồ hôi dưới tia nắng rực rỡ.
Hàn Ngữ Yên nhìn nhìn cũng cảm thấy khó chịu, thật sự là rất nóng, mặc dù cô đang ngồi dưới máy lạnh, cái ngôi trường này cũng thật là giàu, mỗi lớp đều trang bị thiết bị hiện đại nhất, bất quá năm nào cũng phải thay cái mới, chỉ cần là đồ mới học sinh lền đem ra phá, khiến chúng bị hư hỏng nặng nề, dĩ nhiên tiền đền bù đều là do quý phụ huynh cung cấp, dù sao cũng là trường quý tộc, chuyên dạy dỗ cho hàng ngàn con ông cháu cha, con cái gia đình quyền thế, một chút tiền đền bù thì có đáng là gì...
Đảo mắt xung quanh lớp, cô đều nhìn thấy tất cả học sinh trong lớp này đều chăm chú, có điều chăm chú chính là nhìn sách, giống như thể quyển sách hôm nay rất thú vị, vô cùng hấp dẫn, một chút cũng không dám ngẫng mặt lên, cũng không dám nói nửa lời. Không khí trong phòng học dường như bị bao trùm âm khí thâm trầm của người đàn ông trên bục. Nghĩ đến lúc giữa sáng, Hàn Ngữ Yên lâm vào trạng thái suy ngẫm.
Hiện tại cô mới để ý một chút, Đường Vân Tuyệt, rốt cuộc cái tên này cô nghe thấy ở đâu, rồi, hình như nó vô cùng quen thuộc, quen thuộc tới mức nhắc đến lòng cô lại tràn về một dòng cảm xúc, còn cảm xúc gì thì cô không rõ, chỉ biết hiện tại vô cùng mơ hồ, hỗn loạn. Làm sao đây, cô không thể vì cái tên này mà làm cho cảm xúc lên xuống thất thường, phải nén lại, bằng không để anh ta biết được, quả thật, đáng xấu hổ.
Hàn Ngữ Yên không biết lúc nào mắt cô lại chăm chăm nhìn vào gương mặt của Đường Vân Tuyệt, ánh mắt vô cùng chất đầy gợn sóng.
Trên bục, Đường Vân tuyệt đương nhiên biết được cô đang trối trết nhìn anh, vẫn giống như trước, anh cảm nhận được trong mắt cô không hề có tia tạp chất nào, bất quá anh không dám ngẩng lên nhìn vào mắt cô, chỉ sợ làm cô chột dạ thu hồi ánh nhìn. Anh vẫn chưa thõa mãn, đã lâu lắm rồi, anh chưa được nhận loại cảm giác này từ cô, cô rất ít khi đặt anh vào mắt, giống như kiếp trước mỗi lần cô chú ý đến anh, anh liền biết, lúc quay sang nhìn, cô liền thu hồi, cho nên, lúc này anh sợ chính mình lại làm mất đi cơ hội được cô chú ý.
Thật tuyệt, nếu như trong mắt cô đều là hình bóng của anh, như vậy anh mới có thể thả lỏng cô cũng như chính mình.
Hàn Ngữ Yên cứ tưởng hành động của mình kín đáo, không làm cho anh nhận ra, cứ như vậy nhìn Đường Vân Tuyệt suy tư, cố nhớ cho ra mình đã gặp anh ta ở đâu, nên không hề hay biết nguời này đang âm thầm sung sướng một mình, hưởng thụ ánh sáng trong mắt cô.
Cô cũng không biết trong căn phòng này có kẻ không biết sống chết quay lại khoảnh khắc này, ánh mắt hận thù pha lẫn tia khinh bỉ tột cùng, gương mặt trắng toát có chút tái nhợt, khóe môi đỏ sậm nhếch lên cười như có như không. Vĩ Ngân cậu hận chết Hàn Ngữ Yên này, cô ta có gì tốt, cùng lắm sinh ra trong gia đình giàu có, hơn cậu ta một bậc, học lực cô ta cũng ngang mức cậu nhưng cớ gì mỗi lần tổng kết điểm số cậu đều đứng thứ hai. Cậu không cam tâm, càng nghĩ càng hận không thể băm cô ta ra hàng ngàn mảnh. Bất chợt nhớ ra điều gì đó, ánh mắt Vĩ Ngân bỗng lóe lên tia thâm hiểm, hạ mí mắt xuống giấu đi, em gái, anh trai sẽ hảo hảo giáo huấn em.
Vĩ Ngân cậu ta chính là ghen tị, ghen tị đến mức phát điên, tại sao Hàn Ngữ Yên được Hàn Phong yêu thương, chăm sóc, ngàn vạn lần sống an nhàn hưởng thụ, còn cậu vừa sinh ra lại bị vạn vạn ánh mắt khinh bỉ, bị xem là con rơi, con rớt, có mẹ cũng như không, có cha nhưng lại hận không thể giết chết hắn. Nếu như cách đây không lâu, cậu tình cờ nghe lén được cuộc nói chuyện, thì có lẽ tới chết cậu cũng không biết được chuyện động trời như vậy.
Haha, trái đất thật tròn, kẻ mà cậu xem là kẻ thù, phải hạ xuống, cho dù là con gái đí nữa, thế nhưng lại chảy cùng dòng máu với cậu. Vậy thì sao? Biết được thì sao, bỏ qua, chạy lại nhận em gái bao năm, nằm mơ, không bao giờ có chuyện đó xảy ra. Ngược lại càng khiến cậu hận càng thêm hận. Nếu không có cô ta thì mọi thứ tốt đẹp cô ta nhận được đã thuộc về cậu, không phải sao...?
"Nam sinh, ngồi bàn thứ tư, dãy ba, bên trái, lên giải bài tập này cho tôi " giọng nói trầm trầm, lạnh lẽo vang lên, Đường Vân Tuyệt sinh ra trong thế giới ngầm, làm sao không cảm nhận được sát khí kì dị gần ngay trước mắt này. Đảo mắt liền thấy nam sinh kia mắt không ngừng tiết ra hận ys nồng đậm, mà mục tiêu lại là bảo bối của anh.
Không khí phút chốc biến dị, các học sinh khác âm thầm hít sâu rồi thở ra một phen nhẹ nhõm, thật may, không phải tên bọn họ. Lại bắt đầu thay Vĩ Ngân niệm niệm vài câu chúc may mắn.
Vĩ Ngân bị giọng nói âm trầm của Đường Vân Tuyệt mà kéo về hồi tưởng, thầm mắng, lại mất tập trung. Trên tay còn cầm chiếc điện thoại, vội vàng đem cất đi, bối rối đứng dậy lên bảng. Cắn răng chợt nhớ chưa lưu đoạn video. Khốn kiếp !!!
--- ------ ----
Buổi học nặng nề kết thúc chậm chạp, tiếng chuông vừa reeng đồng loạt không hẹn mà thở dài một cái. Vô cung đoàn kết. Bây giờ nữ sinh mới dám ngẩng lên nhìn Đường Vân Tuyệt, hô hấp liền không thông. Trên đời này sao lại có người đàn ông tuyệt mỹ như vậy... ánh mắt lộ ra tia si mê nhưng nhanh chóng bị sắc lạnh từ đôi mắt kia mà thu hồi lại....
Nếu không phải Yên nhi học lớp này, trường này, thì anh còn lâu mới bước chân vào đây, nhìn cái đám vô kỉ cương này thật là bẩn mắt anh.
Hàn Ngữ Yên nhìn nhìn cũng cảm thấy khó chịu, thật sự là rất nóng, mặc dù cô đang ngồi dưới máy lạnh, cái ngôi trường này cũng thật là giàu, mỗi lớp đều trang bị thiết bị hiện đại nhất, bất quá năm nào cũng phải thay cái mới, chỉ cần là đồ mới học sinh lền đem ra phá, khiến chúng bị hư hỏng nặng nề, dĩ nhiên tiền đền bù đều là do quý phụ huynh cung cấp, dù sao cũng là trường quý tộc, chuyên dạy dỗ cho hàng ngàn con ông cháu cha, con cái gia đình quyền thế, một chút tiền đền bù thì có đáng là gì...
Đảo mắt xung quanh lớp, cô đều nhìn thấy tất cả học sinh trong lớp này đều chăm chú, có điều chăm chú chính là nhìn sách, giống như thể quyển sách hôm nay rất thú vị, vô cùng hấp dẫn, một chút cũng không dám ngẫng mặt lên, cũng không dám nói nửa lời. Không khí trong phòng học dường như bị bao trùm âm khí thâm trầm của người đàn ông trên bục. Nghĩ đến lúc giữa sáng, Hàn Ngữ Yên lâm vào trạng thái suy ngẫm.
Hiện tại cô mới để ý một chút, Đường Vân Tuyệt, rốt cuộc cái tên này cô nghe thấy ở đâu, rồi, hình như nó vô cùng quen thuộc, quen thuộc tới mức nhắc đến lòng cô lại tràn về một dòng cảm xúc, còn cảm xúc gì thì cô không rõ, chỉ biết hiện tại vô cùng mơ hồ, hỗn loạn. Làm sao đây, cô không thể vì cái tên này mà làm cho cảm xúc lên xuống thất thường, phải nén lại, bằng không để anh ta biết được, quả thật, đáng xấu hổ.
Hàn Ngữ Yên không biết lúc nào mắt cô lại chăm chăm nhìn vào gương mặt của Đường Vân Tuyệt, ánh mắt vô cùng chất đầy gợn sóng.
Trên bục, Đường Vân tuyệt đương nhiên biết được cô đang trối trết nhìn anh, vẫn giống như trước, anh cảm nhận được trong mắt cô không hề có tia tạp chất nào, bất quá anh không dám ngẩng lên nhìn vào mắt cô, chỉ sợ làm cô chột dạ thu hồi ánh nhìn. Anh vẫn chưa thõa mãn, đã lâu lắm rồi, anh chưa được nhận loại cảm giác này từ cô, cô rất ít khi đặt anh vào mắt, giống như kiếp trước mỗi lần cô chú ý đến anh, anh liền biết, lúc quay sang nhìn, cô liền thu hồi, cho nên, lúc này anh sợ chính mình lại làm mất đi cơ hội được cô chú ý.
Thật tuyệt, nếu như trong mắt cô đều là hình bóng của anh, như vậy anh mới có thể thả lỏng cô cũng như chính mình.
Hàn Ngữ Yên cứ tưởng hành động của mình kín đáo, không làm cho anh nhận ra, cứ như vậy nhìn Đường Vân Tuyệt suy tư, cố nhớ cho ra mình đã gặp anh ta ở đâu, nên không hề hay biết nguời này đang âm thầm sung sướng một mình, hưởng thụ ánh sáng trong mắt cô.
Cô cũng không biết trong căn phòng này có kẻ không biết sống chết quay lại khoảnh khắc này, ánh mắt hận thù pha lẫn tia khinh bỉ tột cùng, gương mặt trắng toát có chút tái nhợt, khóe môi đỏ sậm nhếch lên cười như có như không. Vĩ Ngân cậu hận chết Hàn Ngữ Yên này, cô ta có gì tốt, cùng lắm sinh ra trong gia đình giàu có, hơn cậu ta một bậc, học lực cô ta cũng ngang mức cậu nhưng cớ gì mỗi lần tổng kết điểm số cậu đều đứng thứ hai. Cậu không cam tâm, càng nghĩ càng hận không thể băm cô ta ra hàng ngàn mảnh. Bất chợt nhớ ra điều gì đó, ánh mắt Vĩ Ngân bỗng lóe lên tia thâm hiểm, hạ mí mắt xuống giấu đi, em gái, anh trai sẽ hảo hảo giáo huấn em.
Vĩ Ngân cậu ta chính là ghen tị, ghen tị đến mức phát điên, tại sao Hàn Ngữ Yên được Hàn Phong yêu thương, chăm sóc, ngàn vạn lần sống an nhàn hưởng thụ, còn cậu vừa sinh ra lại bị vạn vạn ánh mắt khinh bỉ, bị xem là con rơi, con rớt, có mẹ cũng như không, có cha nhưng lại hận không thể giết chết hắn. Nếu như cách đây không lâu, cậu tình cờ nghe lén được cuộc nói chuyện, thì có lẽ tới chết cậu cũng không biết được chuyện động trời như vậy.
Haha, trái đất thật tròn, kẻ mà cậu xem là kẻ thù, phải hạ xuống, cho dù là con gái đí nữa, thế nhưng lại chảy cùng dòng máu với cậu. Vậy thì sao? Biết được thì sao, bỏ qua, chạy lại nhận em gái bao năm, nằm mơ, không bao giờ có chuyện đó xảy ra. Ngược lại càng khiến cậu hận càng thêm hận. Nếu không có cô ta thì mọi thứ tốt đẹp cô ta nhận được đã thuộc về cậu, không phải sao...?
"Nam sinh, ngồi bàn thứ tư, dãy ba, bên trái, lên giải bài tập này cho tôi " giọng nói trầm trầm, lạnh lẽo vang lên, Đường Vân Tuyệt sinh ra trong thế giới ngầm, làm sao không cảm nhận được sát khí kì dị gần ngay trước mắt này. Đảo mắt liền thấy nam sinh kia mắt không ngừng tiết ra hận ys nồng đậm, mà mục tiêu lại là bảo bối của anh.
Không khí phút chốc biến dị, các học sinh khác âm thầm hít sâu rồi thở ra một phen nhẹ nhõm, thật may, không phải tên bọn họ. Lại bắt đầu thay Vĩ Ngân niệm niệm vài câu chúc may mắn.
Vĩ Ngân bị giọng nói âm trầm của Đường Vân Tuyệt mà kéo về hồi tưởng, thầm mắng, lại mất tập trung. Trên tay còn cầm chiếc điện thoại, vội vàng đem cất đi, bối rối đứng dậy lên bảng. Cắn răng chợt nhớ chưa lưu đoạn video. Khốn kiếp !!!
--- ------ ----
Buổi học nặng nề kết thúc chậm chạp, tiếng chuông vừa reeng đồng loạt không hẹn mà thở dài một cái. Vô cung đoàn kết. Bây giờ nữ sinh mới dám ngẩng lên nhìn Đường Vân Tuyệt, hô hấp liền không thông. Trên đời này sao lại có người đàn ông tuyệt mỹ như vậy... ánh mắt lộ ra tia si mê nhưng nhanh chóng bị sắc lạnh từ đôi mắt kia mà thu hồi lại....
Nếu không phải Yên nhi học lớp này, trường này, thì anh còn lâu mới bước chân vào đây, nhìn cái đám vô kỉ cương này thật là bẩn mắt anh.
Tác giả :
Phương Kanddy