Yêu Thương Ma Cà Rồng

Chương 5

Khóe miệng tuấn dật yếu ớt cười, bàn tay dày xoa nhẹ khuôn mặt mềm nhẵn như tơ, nam nhân ôm chặt giai nhân trong lòng, con ngươi màu lam dấu không được tình cảm nồng cháy.

“Vẫn là bắt được ngươi."

Khẽ mỉm cười, lam mâu dần dần chuyển thành đỏ đậm, ánh trăng ngoài cửa chiếu rọi vào bên trong, lực lượng trong cơ thể thức tỉnh, mà cũng bởi vậy mà sôi trào, tóc cũng bắt đầu kéo dài, đem thân thể mềm mại của nàng giữ lấy vào trong ngực, cho dù nàng có khí lực cũng trốn không thoát.

“Là ngươi….." Dựa vào ý thức còn thức tỉnh, nàng chính mắt nhìn thấy hắn biến hóa, từ thân sĩ lam mâu tao nhã, lột xác biến thành ma cà rồng tà mị, lúc này mới phát hiện, nguyên lai hắn có hai bộ dáng, một là thiên sứ, một là ác ma, nàng hoàn toàn bị hắn lừa.

“Đúng, là ta." Cười nhìn nàng trở thành tù binh của hắn, vẫn như cũ quật cường không chịu khuất phục, dùng ánh mắt ngập nước hung hăng trừng hắn.

“Shit……"

Hắn từ chối cho ý kiến lắc đầu. “Thục nữ không nên mắng thô tục."

Ngữ khí sủng nịnh tựa như nói với một tiểu cô nương bốc đồng, chính là ánh mắt sau khi nhìn dây cổ trân gáy của nàng, hiện lên một tia sợ hãi, may mắn là hoa tai bọ quần áo ngăn trở, lực lượng ẩn chứa tạm thời không thương tổn đến hắn, vì thế hắn dùng móng tay sắc bén nhẹ nhàng lướt qua, dễ dàng làm đứt dây cổ của nàng, đem quăng đến phòng ở trong góc.

“Vòng cổ của ta……" Nàng phẫn nộ.

“Cổ của ngươi rất đẹp, không cần trang sức."

“Ngươi đừng ….. Đắc ý….. Thắng bại chưa rõ……"

Hắn dương mi, không vội vàng hấp huyết của nàng, rất thích cùng nàng liếc mắt đưa tình. “Vì sao?"

“Ta…… Còn…… Rất nhiều….."

“Còn cái gì?" Hắn mang theo ý cười thong dong hỏi, nhưng chỉ chốc lát sau, giọng điệu nhàn nhã phút chốc biến đi, trong ánh mắt nhiễm một tầng sương.

Tình huống không đúng! Hắn cảm thấy thân thể bắt đầu trầm trọng, kinh ngạc hết sức, bỗng dưng bừng tỉnh đại ngộ.

“Bên trong huyết của ngươi – ngô—" Lực lượng bên trong cơ thể bị hút ra.

“Hừ……" Nàng đắc ý cười ta tiếng, may mắn nàng cũng không sao, lấy tri thức pháp y chuyên nghiệp xem xét, trước đó đem một loại mê dược vô sắc vô vị pha lẫn vào trong túi huyết.

Tốt lắm, mê dược cuối cùng cũng phát huy tác dụng.

Farl thân hình dần dần không xong lung lay sắp đổ, đã muốn bắt đầu không nghe rõ, hắn cảm thấy mí mắt nặng trĩu, lực lượng không còn, hồng mâu khôi phục thành lam mâu, nguyên lai mái tóc dài cũng ngắn lại, tựa như người bình thường.

“Ngươi …… Đáng chết!" Hắn sắc mặt xanh xao, bộ dáng thực dọa người.

“Là ngươi….. Tự tìm……" Nàng suy yếu nói.

Hai người một khối tê liệt cùng ngã xuống thảm, cánh tay hắn còn lưu lại lực lượng ôm chắt lấy nàng, biểu hiện hắn hiện tại đang phẫn nộ.

“Buông….. buông ra……" Nàng cảm thấy thống khổ, chẳng lẽ hắn muốn dùng khí lực còn sót lại để giết nàng sao?

Không thể tin được hắn lại cường hãn như thế, nàng đã xem nhẹ lực lượng của hắn, hẳn là nên đem liều lượng nhiều một chút, mười ngón tay nắm lấy nàng đau quá a!

Không — không được! Nàng không thể chết được!

Nàng gaiy4 dụa ra tiếng, trong lam mâu đột nhiêu lóe sáng, lực đạo cũng chuyển nhẹ, bất quá khủy tay không có buông ra.

“Ngươi muốn giết ta sao…… Bởi vì ta là ma cà rồng sao……?" Vẻ mặt tái nhợt nhiễm một chút cô tịch, trong nụ cười yếu ớt đầu sấu bi.

“Là ngươi…..muốn giết ta."

“Giết ngươi? Làm sao có thể…… Ta chưa từng nghĩ tới sẽ làm hại ngươi bị thương……"

Nàng giật mình, nhìn lam mâu thất sắc, cảm nhận được ưu thương trong đó.

Vì sao đâu? Vẻ mặt của hắn giống như nàng đã hiểu lầm hắn, là khổ sở như vậy, đau lòng như vậy. Hại nàng cũng bị cuốn hút, ngực căng thẳng, cảm thấy khó chịu.

“Bấ quá chỉ hút một chút máu mà thôi….. Cũng nhỏ mọn như vậy……" Hắn lẩm bẩm, trực tiếp ở trên người nàng ngã xuống, miệng vừa vặn đặt ở trên mặt nàng.

“A! Ngươi làm cái gì……" Nàng hoàn toàn vô lực, chỉ phải giương mắt nhìn môi hắn tùy ý ở trên gương mặt mình lướt qua, một đường đi thẳng đến ngực của nàng, quả thực mắc cỡ chết được.

“Nên hỏi chính ngươi…… Đã làm gì với ta?"

“Tránh ra….."

“Ta không có sức lực….."

“Ngươi, ngươi….. Rõ ràng là cố ý……."

Nàng có thể cảm giác được hắn đang cười trộm, đã trúng kế còn muốn mặt dày mày dạn chiếm tiện nghi của nàng, trên đời sao lại có loại ma cà rồng này!

“Chờ ta tỉnh lại…… Ngươi liền xong đời….." Ý thức của nàng càng ngày càng mơ hồ.

“Ai tỉnh lại trước….. Còn chưa biết được."

“Ta nhất định…… Nhất tịnh sẽ tỉnh lại trước ngươi……"

“Thật quật cường….."

“………" Nàng mê man.

Farl dùng ý chí khởi động thân mình, hắn không thể ngủ, nếu trời sáng, ánh mặt trời sẽ từ của sổ chiếu vào, nhất định hắn sẽ phơi nắng mà chết, mà hắn cũng không muốn bị nướng đến chết.

Thanh âm đập cánh từ cửa sổ mà đến, mấy trăm con dơi không hàng không lối, tụ tập tầng tầng chung quanh hắn như đang khiêu vũ dưới ánh trăng đêm, lại xinh đẹp đến kì dị.

Farl chảy mồ hôi lạnh triệu tập chúng đến, lấy ngôn ngữ cổ xưa mệnh lệnh chúng nó dẫn hắn về.

Không bao lâu sao, hình thành một tầng thảm, đưa hắn bảo hộ trong đó, biến mất ngoài cửa sổ, hòa vào trong đêm đen.

Khâu Phù Lạc vẫn nằm trên thảm, điềm tỉnh như mỹ nhân xinh đẹp đang ngủ, trên người còn có áo choàng đen của hắn, vì nàng che chở gió lạnh ban dêm.

Mặt trời dần dần xuất hiện, màu đen bị nhiễm một tầng trắng thuần.

Mặt trời đuổi đi đên đen u tối, ánh mặt trời chiếu vào bên trong cửa sổ, chiếu sáng khuôn mặt tiểu mỹ nhân đang ngủ, theo độ ấm ngày càng tăng, khuôn mặt trắng nõn hiện lên hơi hơi đỏ bừng.

“Ân….."

Dương quang chói mắt đem ý thức nàng tỉnh lại, lông mi chậm rãi mở.

Trời đã sáng ……

Trong khoảng thời gian ngắn đối diện với dương quang nên không có thích ứng, nàng lấy tay che mặt lại, cũng chống đỡ nữa thân mình, ý thức hỗn độn phát hiện áo choàng trên người, thanh tỉnh rõ ràng.

Trừng mắt nhìn áo choàng trên người, dần dần theo trí nhớ nhớ lại chuyện đêm qua.

Tayrun run, nắm áo choàng màu đen lên.

Không!

Ngực càng căng cứng, thật sự khó thở, mồ hôi lạnh toát ra.

Hắn bị mặt trời thiêu chết!

Tâm đóng băng đột nhiên không hiểu vì sao mà cảm thấy đau, nàng không rõ hốc mắt vì sao nóng lên, chỉ cảm thấy ngực rất trầm trọng…..

Nàng cũng không muốn hắn biến mất, chính là chỉ muốn bắt hắn để hỏi rõ tình hình mà thôi, nhưng thật sự mọi chuyện đã xảy ra trước mắt, hết thảy không còn kịp nữa rồi!

Hai tay nắm chặt áo choàng, chỉ cảm thấy hư không.

Nàng không sự đoán được, hắn chết đi lại gây cho chính mình đau xót cùng cô đơn như thế.

“Ô ô……" Cúi đầu mặt chôn trong áo choàng bắt đầu khóc, kỳ thực trong lòng nàng thực hiểu được, hắn rõ ràng có rất nhiều cơ hội thương tổn nàng, nhưng hắn lại không làm, tuy rằng hắn là ma cà rồng, nhưng tuyệt đối không phải là người xấu.

Phá án coi trọng chứng cứ, nàng vì sao lại không tin hắn? Tối hôm qua tư ma ở bên tai nói nhỏ đã trở thành di ngôn cuối cùng của hắn, hắn nói hắn chưa từng nghĩ sẽ đả thương nàng, không nghĩ tới muốn làm nàng bị thương nha…….

Đời này nàng chỉ khóc hia lần, một lần là thời điểm người nhà qua đời, lần này là vì hắn.

Nàng đã muốn bắt đầu hoài niệm nụ cười tà khí cùng da mặt dày đầy khiêu khích của hắn, chỉ là một cái ánh mắt đưa tình, đã làm nàng bất tri bất giác chú ý đến hắn, chính là ….. Thân phận của hắn rất đặc biệt, ngay từ đầu bọn họ đã vô duyên.

Điều làm nàng thương tâm không phải là hắn biến mất, mà là ánh mắt tuyệt vọng kia, hắn nhất định là cô đơn tịch mịch mấy trăm năm rồi?

Nếu lại cho nàng một lần cơ hội, nàng nhất định sẽ nói với hắn, nàng tin hắn……

“Phanh!"

Cách vách truyền đến một tiếng vang làm cho nàng ngung khóc, nâng lên khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, không thể tin được trừng mắt nhìn mặt tường cách vách.

Vừa rồi giống như là …… Là thanh âm từ cách vách truyền đến?

Nàng hồ nghi đứng dậy, dán lỗ tai vào tường cẩn thận nghe, nàng xác định đã nghe thấy cái gì đó, hình như là thanh âm có trọng vật rơi xuống …..

“Yết ~~"

Lần thứ hai truyền đến tiếng vang làm cho nàng hoảng sợ, tầm mắt không tự chủ nhìn về phía cửa sổ, một ý tưởng lớn mật đang ở trong đầu nàng nổi lên.

Tìm căn nguyên không phải là độc quyền của cảnh sát, cũng là lời răn của nàng, nàng quyết định đi đến cửa sổ tìm tòi.

Đừng ở xà ngang lầu mười hai, Khâu Phù Lạc tay dán vào vách tường, chầm chậm một chút một chút di chuyển, kinh hồn táng đảm nhìn chằm chằm vào đám người phiá dưới, chiếc xe.

Chiếc xe hình hộp cùng đám người đông như kiến, thoạt nhìn càng nhỏ bé, nàng càng cảm giác có bao nhiêu nguy hiểm, hơi không cẩn thận rơi xuống, sẽ tan xương nát thịt.

Thật vất vả bám vào cửa sổ cách vách, ông trời phù hộ, cửa không có khóa, nàng cứ việc đi vào, vèn màn cửa sổ ra, ánh sáng nhân từ ngã vào trong hắc ám.

“Đau!"

Nàng nhu nhu đầu gối, ánh mắt cố gắng thích ứng u ám. Đây là một căn phòng u ám, mỗi một cánh cửa sổ đều bị màn cửa che khuất ánh mặt trời, biểu hiện chủ nhân có ý đồ tránh né ánh sáng, ánh sáng duy nhất là từ cánh cửa sổ nàng đi vào, xốc chăn màn lên cố ý để một chút ánh sáng chiếu vào.

Thật vất vả thích ứng u ám, nàng cẩn thận đánh giá, rõ ràng phát hiện trong phòng bài trí nòng đậm phong cánh phương đông, nàng chầm chậm di chuyển, nhẹ nhàng di chuyển, tổng cảm thấy nếu không làm như vậy, nhất định sẽ đánh thức người nào đó.

Đầu một hồi sấm vang, giống như thám hiểm, trái tim đập bùm bùm liên hồi, nàng một đường đi đến phòng khách, phát hiện trừ bỏ ánh sáng hôn ám ở bên ngoài, kỳ thật nơi này tràn ngập hơi thở hương thư.

Nói thực ra, nơi này so với tưởng tượng của nàng không giống nhau, còn tưởng rằng ma cà rồng sẽ ở nơi tầng hầm ẩm ướt lại âm u!

“Meo meo~~" Một con mèo đen từ trong phòng đi ra, đi đến cọ sát bên chân nàng.

Khâu Phù Lạc tò mò ngồm xổm xuống, sờ sờ đầu con mèo nhỏ, cặp ánh mắt to kia hướng nàng nhìn xem xét, hởn trong hôn ám, đồng tử to tròn, có gương mặt thiên sứ vô tội, khơi mào thương hại của nhân loại.

“Con mèo nhỏ, ngươi tên là gì?" Nàng đùa với nó.

“Meo meo ~~"

Miêu mẽ làm như có nhân tính đáp lại nàng một tiếng, liền quay đầu hướng phòng nghĩ đi đến, còn quay đầu lại xem nàng có đi theo không, biểu tình kia tựa như đang đợi nàng.

Nàng nghi hoặc đứng lên đi theo, đẩy nhẹ cửa ra, phòng này so với phòng khách càng u ám hơn, không biết đèn ở đâu?

Dọc theo vách tường sờ sờ, nàng cố gắng tìm kiếm chốc mở.

Đột nhiên, có vật bò lên mắt cá chân nàng, tim đập liên hồi, nàng chậm rãi nhìn xuống, thoáng nhìn thấy một khối u linh phủ phục đi tới, trong bóng đêm, hai khỏa ánh mắt tỏa sáng nhìn nàng chằm chằm.

“Phù ~~ Lạc ~~~"

Thùng thùng thùng –

“Yêu nghiệt phương nào! Không đi âm phủ đầu thai, chạy tới dương gian dọa người! Đánh chết ngươi đánh chết ngươi đánh chết ngươi!"

Nàng không chút khách khí đưa đối phương một chuỗi đoạt mệnh liên hoàn, phải biết rằng, Khâu Phù Lạc nàng danh tiếng oanh động võ lâm, kinh động người người trong giới pháp y, trường hợp máu chảy đầm đìa nào cũng đã thấy qua, như thế nào lại sợ quỷ?

Trên đời này duy nhất làm cho tim nàng đập nhanh chỉ có Farl.

Người kia đáng thương bị nàng giẫm lên, hai tay run run cầu xin tha thứ. “Dừng tay….. Ta…… Là Farl……"

“Farl?" Nàng dừng động tác lại, không dám tin hỏi: “Farl, thật là ngươi?"

“Ngươi cũng rất đáng sợ…… Cho dù ta bất tử…… Cũng bị ngươi đánh đến mất nữa cái mạng……"

Khâu Phù Lạc nhận ra thanh âm của hắn, kinh hỉ sờ soạng tìm được chốt mở, vừa mở ra, đèn đuốc bên trong phút chốc sáng trưng, mà nàng rốt cục cũng nhìn thấy Farl.

Chỉ thấy hắn chật vật quỳ trên mặt đất, một bộ dạng cực kỳ suy yếu, hai mắt vô thần, tóc ngắn chuyển thành màu xám, không còn một chút sáng bóng, sắc mặt chỉ đẹp hơn so với người chết một chút.

“Farl!" Nàng ngồi xổm xuống dìu hắn, trên mặt khó nén hân hoan, “Ngươi có khỏe không? Mygod – thực xin lỗi! Ta không phải cố ý đối đầu với ngươi một mất một còn, bởi vì ngươi sắc mặt thực sự tái nhớt dọa người!"

“Ta….."

“Ta nghĩ ngươi bị mặt trời thiêu chết, nguyên lai ngươi còn sống!"

“Ta tốt……"

“A? Cái gì?" Nàng cố gắng ngeh rõ lời hắn nói.

“Rất đói……." Hắn hơi thở mong manh nói, sức nặng ở trên người nàng càng ngày càng tăng.

“Đói? Ta đi lấy đồ cho ngươi ăn!"

“Không cần……"

“Nhưng không phải là ngươi đói bụng sao?"

“Ngươi cho ta ăn là tốt rồi……"

Tĩnh~~~

Ba!

“Oa – ngươi như thế nào đánh người a" Hắn đáng thương hề hề vuốt gương mặt nóng bỏng in năm ngón tay.

“Ai bảo ngươi không có việc gì lại liếm cổ ta!" Nàng thở phì phì mắng, sác mặt sớm đỏ đến mang tai, đến bây giờ hắn cũng không chừa, dám khinh bạc nàng!

“Ta là ma cà rồng, đương nhiên muốn ~~" Nói một nữa, hắn lại tứ chi không có sức lực té trên mặt đất.

“Farl!" Nàng hoảng loạn dìu hắn, thầm mắng chính mình, hắn đã muốn không còn sức lực rồi, không nên lại đối với hắn sử dụng bạo lực, khi gặp gỡ hắn, nàng thường ngày bình tĩnh đều trở nên rối loạn.

“Nói cho ta biết, Farl, ngươi làm sao vậy?"

“Ta choáng váng đầu…. Vô lực….."

Hắn sắc mặt trắng bệch dọa người, cánh môi một chút huyết sắc cũng không có, thân thể lạnh như băng, nàng không biết làm như thế nào mới tốt!

Nàng chưa từng giúp ma cà rồng xem bệnh, hơi nữa hắn cũng biết tri thức y học, chỉ hiểu được người cảm thấy choáng váng vô lực, đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, tay chân lạnh như băng, khả năng chính là……

Dừng lại!

Nàng kinh ngạc nhìn chằn chằn hắn suy yếu ghé vào trên người nàng, trong phút chốc hiểu được sao lại thế này.

Không thể nào…….

Cái loại cảm xúc không biết nên mắng chửi hay là nên cứu người thực phức tạp, khiến cho bộ mặt nàng run rẩy, dở khóc dở cười, nguyên nhân sống chết cư nhiên không phải là –

Thiếu máu!
Tác giả : Mạc Nhan
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại