Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh
Chương 33: Người khác dù tốt thế nào, anh vẫn là duy nhất
Bởi vì có thể xin phép công ty ở lại Ninh Thành để thực hiện tiếp công việc thiết kế, nên trong khoảng thời gian mấy tháng qua, Tưởng Chính Tuyền không đề cập đến chuyện từ chức với Ninh Hi lần nào nữa. Ninh Hi liền nhân cơ hội giả vờ đãng trí, làm như chuyện từ chức này căn bản chưa từng xảy ra, mỗi ngày đều liên tục liên lạc với Tưởng Chính Tuyền, thảo luận cái này dặn dò cái kia. Cũng may hiện tại là thời đại bùng nổ công nghệ thông tin với tốc độ truyền tin cực kì nhanh chóng, khiến hai người ở hai địa điểm cách xa nhau vẫn có thể liên lạc với nhau hàng ngày, hàng giờ.
Bình thường tất cả việc trong nhà đều do Nhiếp Trọng Chi làm hết, Tưởng Chính Tuyền quả thật không có chuyện gì để làm, cho nên thời gian cả ngày cô đều dành cho việc thiết kế.
Hôm nay, Tưởng Chính Tuyền vừa tải xuống tài liệu mà Ninh Hi gửi cho cô, vừa mở webcam lên để trao đổi trực tiếp với Ninh Hi. Ninh Hi nói: “Mấy ngày hôm trước tôi có gửi cho em ba mẫu vải nguyên liệu ngoại nhập, em đã nhận được chưa? Thử xem phải thiết kế như thế nào mới có thể phát huy được hiệu quả tốt nhất của chất liệu vải này."
Tưởng Chính Tuyền: “Mẫu vải thì tôi đã nhận được, nhưng tôi còn đang trong thời gian suy nghĩ."
Ninh Hi cười: “Vậy em cứ tính toán cho kỹ đi, tôi chờ ý tưởng của em." Đề tài vừa chuyển, Ninh Hi lại bắt đầu nói sang chuyện khác: “À, phải rồi, bản thảo thứ năm của đợt thiết kế trang phục mùa xuân cuối tuần này em phải nộp cho tôi. Bên tổ may muốn làm chế bản cho mẫu thiết kế, còn phải chỉnh sửa, thời gian rất cấp bách, tuyệt đối không thể kéo dài thêm. Còn nữa, kiểu dáng trang phục thứ tư cuối cùng phải ghi nhận ý kiến. Nguyên liệu vải đã được chuyển đến, chỉ chờ em xác nhận liền phát đơn sản xuất, sau đó đưa vào tiêu thụ. Công ty rất tin tưởng em, hy vọng trong đợt này sẽ xuất hiện một kỳ tích nữa."
Ninh Hi ở bộ phận thiết kế của tập đoàn K.W được ví như “Bạch vô thường", có thể thấy được công phu thúc giục này, chỉ sau năng lực làm việc, Tưởng Chính Tuyền cũng được diện kiến sự lợi hại của hắn. Bởi vì hai người cộng tác lâu thành quen, Tưởng Chính Tuyền liền tức giận nói: “Tôi biết rồi, Bạch vô thường, thắt cổ cũng phải để tôi hít một hơi đã chứ! Anh muốn đòi mạng tôi sao!"
Ninh Hi ở bên kia sửng sốt vài giây, sau bỗng bật cười ‘ha ha’ thật to trước màn hình máy tính, để lộ ra hàm răng trắng bóc đều tăm tắp: “Bạch vô thường sao? Không tồi, tôi thích cái biệt danh này."
Tưởng Chính Tuyền mỉm cười: “Vậy anh cứ từ từ hưởng thụ đi." Dứt lời, Tưởng Chính Tuyền đang chuẩn bị logout, Ninh Hi giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì: “Đúng rồi, cuối tuần sau tôi có lẽ sẽ đến Ninh Thành công tác một chuyến, em có rảnh cùng gặp tôi một lần không?" Tưởng Chính Tuyền: “Đương nhiên là không thành vấn đề. Đến lúc đó rồi gặp!"
Kết thúc cuộc trò chuyện trực tuyến với Ninh Hi, Tưởng Chính Tuyền xoa cổ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy bên phải mình không biết từ khi nào đã được đặt vào một ly sữa. Tay chậm rãi chạm vào ly, ấm nóng, giống như vừa được hâm qua.
Nếu cô đang bận rộn với công việc của mình, hắn sẽ đi làm việc của mình, không thì sẽ ngồi lẳng lặng bên cạnh cô, im lặng giống như không khí, làm cho người ta không cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Cũng có đôi khi, hắn sẽ cầm những bản thảo thiết kế cô để bên cạnh lên, có chút đăm chiêu nhìn không rời mắt những mẫu trang phục mới.
Bưu kiện mà Ninh Hi gửi đến, lúc cô dùng khối vải thứ nhất thiết kế rồi may thành mẫu đầu tiên, cô đem ra trưng bày trước mặt Nhiếp Trọng Chi, cô chợt nhìn thấy tận sâu nơi đáy mắt hắn tràn ngập vẻ kinh ngạc hân hoan nóng rực.
Cô hỏi hắn: “Có muốn xem tôi mặc thử bộ này không?" Nhiếp Trọng Chi liên tục gật đầu.
Đó là một chiếc áo khoác ngoài theo phong cách Âu Mĩ, màu sắc xanh thẫm. Lúc cô mặc xong đi ra, tầm mắt Nhiếp Trọng Chi liền dán chặt lên người cô, một giây cũng không rời.
Cô xoay một vòng, hỏi hắn: “Đẹp không?" Nhiếp Trọng Chi ngẩn người, lập tức đáp lại bằng hai chữ: “Rất đẹp."
Kỳ thật Nhiếp Trọng Chi vẫn biết, Tưởng Chính Tuyền sớm đã không còn là Tưởng Chính Tuyền của trước đây, nhưng ngày hôm đó, lần đầu tiên hắn lại thật sự ý thức được, cô gái bé nhỏ Tuyền Tuyền xưa nay vẫn được nâng niu trong lòng bàn tay, giờ phút này đã trưởng thành thành một cô gái tự tin, tài hoa xuất chúng, ấm áp như ánh mặt trời.
Mọi người đều không ngừng tiến bộ, duy chỉ có hắn là đang tụt lại phía sau.
Cô sẽ rời hắn đi bất cứ lúc nào, những ngày hắn được ở cùng cô rồi sẽ kết thúc. Ngày nào đó, Nhiếp Trọng Chi lại một lần nữa ý thức được vấn đề này.
Lúc này, phía cuối tầm mắt của Tưởng Chính Tuyền, có thể nhìn thấy thân ảnh Nhiếp Trọng Chi đang bận rộn luôn tay trong phòng bếp. Từ sau khi biết được chân tướng từ nơi bác sĩ Lỗ, cô bây giờ, mỗi lần nhìn hắn như vậy, trong lòng đều cảm thấy hỗn loạn trăm bề.
Giống như có thần giao cách cảm, Nhiếp Trọng Chi quay đầu lại, tầm mắt hai người cùng chạm vào nhau, hắn thản nhiên mỉm cười: “Đói bụng rồi phải không? Lập tức có thể ăn cơm rồi. Em uống ly sữa ấm trước đi."
Tưởng Chính Tuyền nghe lời nâng ly lên, chậm rãi uống từng ngụm một. Nhiếp Trọng Chi từ phòng bếp đi ra: “Trong nhà có rất nhiều thứ này nọ đã dùng sắp hết, lát nữa tôi muốn đi mua đồ, em có muốn đi cùng không?" Tưởng Chính Tuyền: “Được, nhưng mà tôi phải làm xong chỗ công việc này đã, buổi tối chúng ta đi nhé."
Nhiếp Trọng Chi nhẹ nhàng đáp lại một tiếng: “Được."
Mùa đông ở Ninh Thành, gió bấc rít từng hồi, thời tiết cực kỳ lạnh lẽo, hai người mặc áo khoác thật dày, áo len, khăn quàng cổ, trang bị thêm cả bao tay rồi cùng đi siêu thị.
Lúc vừa đi được nửa đường, bước chân Tưởng Chính Tuyền đột nhiên dừng lại, quay sang mỉm cười với Nhiếp Trọng Chi: “Chúng ta hôm nay đừng về nhà nấu cơm, cùng nhau ra ngoài ăn có được không? Trên người anh còn bao nhiêu tiền?"
Có lẽ chẳng có mấy mối quan hệ giống như cô và Nhiếp Trọng Chi, cùng ở chung một nhà, nhìn giống như người yêu lại không phải người yêu, nói là bạn bè cũng chẳng giống bạn bè. Hai người tận lực lảng tránh những chuyện trong quá khứ, cũng không muốn nhắc đến. Tưởng Chính Tuyền không hiểu mối quan hệ này là gì, cũng không biết nó sẽ kéo dài được tới khi nào.
Nhiếp Trọng Chi móc các túi ra được vài tờ Mao Chủ Tịch hồng hồng, còn có một ít tiền lẻ nhăn nhăn nhúm nhúm. Tưởng Chính Tuyền xòe tay ra trước mặt hắn: “Đưa cho tôi, từ nay về sau để tôi phụ trách quản chuyện tiền nong." Với trực giác phán đoán của cô, trên người hắn có lẽ đã không còn thứ gì có thể đem đi cầm cố được nữa.
Nhiếp Trọng Chi ngẩn ra, lát sau mới chậm rãi cầm tiền đưa sang cho cô. Tưởng Chính Tuyền đứng bên đường cầm đếm từng tờ từng tờ một, đếm đến tờ cuối cùng trong tay Nhiếp Trọng Chi, cuối cùng, cô ngẩng đầu cười thật sáng lạn: “Oa, còn có năm trăm sáu mươi lăm tệ bốn hào. Xem ra, đêm nay anh phải mời tôi ăn một bữa thật ngon rồi."
Chí ít con số này so với tưởng tượng của cô nhiều hơn rất nhiều. Nếu là trước kia chút tiền lẻ này còn không bằng một nửa số tiền cô mua mỹ phẩm, nhưng hiện tại, chỗ tiền này cũng đủ để hai người cơm no áo ấm trong mười ngày.
Tưởng Chính Tuyền bỗng nhiên cảm thấy mình thật kỳ quái, yêu cầu của cô cư nhiên lại có thể thấp đến mức độ như thế. Hơn nữa, càng kỳ quái chính là, cô cảm thấy cuộc sống trôi qua như thế này cũng không tệ. Ngày trước còn ở nhà, một ngày chưa chắc ăn đủ ba bữa, nhưng bây giờ mỗi ngày ba bữa cơm, hơn nữa tài nghệ nấu nướng của hắn so với đầu bếp không hề kém một chút nào.
Bên cạnh có một đôi trai gái ăn mặc bình thường đi lướt qua, dường như đang thảo luận về đề tài gì đó rất thú vị, tay trong tay, mỉm cười đi xa dần.
Cô gái hết sức đời thường đứng ở ven đường đếm từng tờ tiền một, thật là Tuyền Tuyền sao? Nhiếp Trọng Chi nhất thời không khỏi ngây ngốc. Cô hẳn phải mặc trang phục xinh đẹp tinh xảo, tay xách đủ túi hàng hiệu, mỗi ngày nhàn nhã đi dạo phố ăn cơm, mua sắm, du lịch, vô ưu vô lo trải qua một đời của một con búp bê.
Cô có thể trở thành trăm ngàn bộ dạng, nhưng không nên giống bộ dạng như bây giờ!
Đây đều là bởi vì hắn, là hắn liên lụy cô. Chỉ cần cô rời khỏi hắn, cô sẽ lập tức được trở lại cuộc sống như công chúa trước kia.
Cô có lẽ sắp rời khỏi hắn rồi phải không?
Mặt trời mọc rồi lặn, lặn rồi lại mọc, mỗi một ngày trôi qua, hắn lại cảm giác ngày cô rời hắn đi càng lúc càng gần.
Rất nhiều thời điểm, hắn chợt nghĩ: Cứ để bệnh của hắn mãi mãi không khỏi, nếu như vậy, cô sẽ ở cạnh hắn mãi mãi. Nhưng lúc lấy lại tinh thần, hắn lại bật cười chua xót, biết mình lại hy vọng xa vời. Cô sao có thể mãi mãi ở bên cạnh hắn? Một ngày nào đó cô sẽ đi thôi.
Tưởng Chính Tuyền thấy hắn vẫn đứng ngây ngốc ra đó, liền vươn tay chọt nhẹ vào cánh tay hắn: “Đi thôi, tôi muốn ăn gì đây nhỉ? Đúng rồi, đợi đến lúc tới siêu thị, nhớ nhắc nhở tôi một chút. Tôi muốn mua một cuốn sổ tay nho nhỏ. Về sau, mỗi khoản chi tiêu lớn nhỏ trong nhà, đều phải ghi lại cẩn thận rõ ràng vào cuốn sổ đó."
Cô nói trong nhà, cô nói về sau cô sẽ phụ trách quản chuyện tiền nong, cô nói về sau trong nhà đều phải ghi lại vào sổ.
Về sau? Thế nhưng cái về sau này rốt cục là bao lâu, rốt cuộc sẽ kéo dài đến chừng nào?
Cô có phải sẽ không đi nữa, sẽ ở cạnh hắn mãi mãi hay không?
Trong tích tắc, Nhiếp Trọng Chi suy nghĩ đủ thứ ngổn ngang trong đầu, không hề nhúc nhích.
Tưởng Chính Tuyền đi được mấy bước, xoay người lại vẫn thấy Nhiếp Trọng Chi đứng nguyên tại chỗ, không khỏi nhíu mày, cười như không cười hờn dỗi: “Anh làm gì thế? Không muốn mời tôi ăn cơm có phải không?"
Sao có thể không muốn được chứ? Từ trước tới giờ, chỉ cần cô muốn, hắn đều dùng mọi biện pháp để đáp ứng cô. Nhưng từ sau khi tái ngộ, lần đầu tiên thấy cô lộ ra vẻ giận hờn như ngày trước, giống như cô gái nhỏ hay dỗi. Nhiếp Trọng Chi bước nhanh về phía cô, vô cùng khẩn trương: “Không có, em muốn ăn cái gì?"
Tưởng Chính Tuyền lúc này mới bỏ qua cho hắn, mỉm cười chỉ chỉ vào cửa tiệm nhỏ trên phố: “Tôi muốn ăn hoành thánh. Đã lâu rồi tôi không được ăn món đó."
Từ nhỏ Tưởng Chính Tuyền đã thích ăn món hoành thánh nhân tôm, lại chỉ thích ăn ở cửa tiệm kia ở Lạc Hải. Nhớ lại lần đầu tiên cô qua đêm ở nhà trọ của hắn, lúc vừa tỉnh lại, dưới ánh nắng sớm mai nhàn nhạt hắn tỉ mỉ quan sát dung nhan ngủ say của cô. Hắn cực kỳ vui vẻ, liền ôm lấy cô mà hôn, mãi cho tới khi chọc cô tỉnh giấc. Cô trốn tránh hắn đến lúc thấy đói bụng, trải qua suốt một buổi tối, hắn quả thật cũng đói đến bụng réo ầm ĩ, vì thế liền hỏi cô muốn ăn cái gì, Tưởng Chính Tuyền chỉ đáp lại bốn chữ: “Hoành thánh nhân tôm."
Nhiếp Trọng Chi đứng dậy mặc quần áo, lúc gần đi lại hôn trán cô một cái: “Tôi đi một lát rồi về." Kết quả lúc hắn về nhà, cô đã đi từ lúc nào. Hắn tức giận cầm hộp giữ nhiệt đựng hoành thánh hung hăng ném xuống đất.
Sau lần đó, hắn đến tiệm hoành thánh kia theo ông chủ tiệm học làm hoành thánh, học cách làm nhân bánh thế nào, cách làm tôm rồi cách để bao bánh. Sau này nấu cho cô ăn, nhưng chưa một lần cô phát hiện ra đó là bánh tự tay hắn làm.
Chính thời điểm đó, chưa bao giờ nghĩ tới cô và hắn sẽ có một ngày như hôm nay, hai người quang minh chính đại đi dạo phố, ăn cơm.
Giờ phút này Nhiếp Trọng Chi đứng ở bên cạnh cô, ngửi hương thơm ngát nhè nhẹ toát ra từ người cô, thoáng như trong mộng.
Nhiếp Trọng Chi ôn nhu đáp lại: “Được."
Hai người đi vào tiệm hoành thánh bên đường, gọi hai tô hoành thánh nhân thịt nấu măng mùa đông. Hương vị đương nhiên là không thể nào so sánh được với hoành thánh nhân tôm ở Lạc Hải. Nhưng Tưởng Chính Tuyền lâu không nếm món này, cũng ăn khá là ngon miệng. Một tô hoành thánh có mười cái, cô nhai kĩ nuốt chậm cũng chỉ ăn được sáu cái đã cảm thấy no bụng: " ngon thật, nhưng tôi ăn không nổi nữa rồi."
Tưởng Chính Tuyền liền theo thói quen mà đem bốn cái còn lại trong tô gắp sang cho Nhiếp Trọng Chi.
Tiệm hoành thánh này cũng không lớn lắm, sát hai bên vách tường kê vào hai cái bàn nho nhỏ. Bên cạnh bọn họ là một bàn của cặp vợ chồng trung niên ngồi đối diện nhau, bà vợ mặc một chiéc áo lông màu tím cũng làm y như thế, đem hoành thánh không ăn hết đưa sang cho ông chồng mình: “Em ăn no rồi, cho anh." Ông chồng mập mạp nhận lấy tô, vừa ăn vừa nói: “Lần nào anh cũng phải ăn cơm thừa giúp em, em xem, người anh đã béo đến mức này rồi. Nhớ lại năm đó, anh cũng từng là một anh chàng đẹp trai có tiếng ở khu phố chúng ta đấy!"
Bà vợ cười tủm tỉm nói: “Béo thêm một chút càng tốt, anh càng béo càng khó coi thì càng ít phụ nữ quấn lấy anh." Ông chồng ngẩn ngơ, vuốt cái đỉnh đầu “Địa Trung Hải" của mình, chợt như bừng tỉnh mà nở nụ cười: “Thì ra mấy năm nay em có âm mưu này. Trách không được mỗi ngày đều nấu nhiều đồ ăn ngon như vậy cho anh ăn." Bà vợ nghe xong, chống eo cười hì hì mấy tiếng: “Vậy bây giờ anh đã biết âm mưu của em rồi, còn muốn ăn nữa không?"
Ông chồng có lẽ vô cùng hiểu vợ mình, miệng ngọt dỗ dành: “Ăn, đương nhiên là ăn rồi…Đồ ăn của bà xã anh tuy rằng nấu bình thường, nhưng cũng phải xếp thứ ba trên thế giới này. Cả đời anh ăn cũng không bao giờ chán!" Bà vợ kia vô cùng đắc ý, trên mặt cười tươi như nở hoa.
Hạnh phúc bình thản lại ấm áp như vậy, Tưởng Chính Tuyền nghe được bất giác mỉm cười, ngẩng đầu lên, liền chạm phải nơi sâu nhất trong đáy mắt Nhiếp Trọng Chi.
Hai người đi ra tính tiền, bên ngoài màn đêm đã bắt đầu buông xuống, chỉ có ngọn đèn trong trẻo chiếu sáng xung quanh.
Hai người vai sánh vai đi bộ, mới được vài bước, Nhiếp Trọng Chi bỗng nhiên cất tiếng: “Đợi chút." Tưởng Chính Tuyền chưa hiểu có chuyện gì nên bước chân cũng dừng lại, chợt thấy Nhiếp Trọng Chi cúi người ngồi xuống, đưa tay giúp cô cột lại dây giày bị tuột ra.
Một người cao hơn một mét tám, giờ phút này đang ngồi xổm trước mặt cô, Tưởng Chính Tuyền cúi đầu, chỉ nhìn thấy được mái tóc ngắn đen nhánh của Nhiếp Trọng Chi.
Người qua đường đi bên cạnh hai người, đều dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn Tưởng Chính Tuyền, hâm mộ đối với cặp vợ chồng trẻ trông bề ngoài bình thường diện mạo lại rất đẹp này.
Kỳ thật chỉ là một chút chuyện rất nhỏ, nhưng Nhiếp Trọng Chi lại làm hết sức cẩn thận, nét mặt chuyên chú chậm rãi thắt lại từng nút, sau đó nhẹ nhàng siết chặt lại, mỗi một bước đều tỉ mỉ giống như đang gia công kim cương đá quý vậy. Cuối cùng hắn cũng vừa lòng mà đứng dậy mỉm cười: “Được rồi, đi thôi."
Hắn trước kia cũng không phải chỉ có một lần ngồi xổm xuống giúp cô làm chuyện này, nhưng là lúc ấy, cô mỗi lần gặp là lại thấy hắn phiền, đối với hắn ngoại trừ phiền chán cũng chỉ còn phiền chán. Chỉ cần hắn ở bên cạnh cô, bất kể hắn làm chuyện gì cũng đều là sai, thậm chí cảm thấy ngay cả hắn thở cũng là sai lầm.
Cho nên, cô chưa bao giờ để ý cảm nhận tâm ý của hắn.
Bình thường tất cả việc trong nhà đều do Nhiếp Trọng Chi làm hết, Tưởng Chính Tuyền quả thật không có chuyện gì để làm, cho nên thời gian cả ngày cô đều dành cho việc thiết kế.
Hôm nay, Tưởng Chính Tuyền vừa tải xuống tài liệu mà Ninh Hi gửi cho cô, vừa mở webcam lên để trao đổi trực tiếp với Ninh Hi. Ninh Hi nói: “Mấy ngày hôm trước tôi có gửi cho em ba mẫu vải nguyên liệu ngoại nhập, em đã nhận được chưa? Thử xem phải thiết kế như thế nào mới có thể phát huy được hiệu quả tốt nhất của chất liệu vải này."
Tưởng Chính Tuyền: “Mẫu vải thì tôi đã nhận được, nhưng tôi còn đang trong thời gian suy nghĩ."
Ninh Hi cười: “Vậy em cứ tính toán cho kỹ đi, tôi chờ ý tưởng của em." Đề tài vừa chuyển, Ninh Hi lại bắt đầu nói sang chuyện khác: “À, phải rồi, bản thảo thứ năm của đợt thiết kế trang phục mùa xuân cuối tuần này em phải nộp cho tôi. Bên tổ may muốn làm chế bản cho mẫu thiết kế, còn phải chỉnh sửa, thời gian rất cấp bách, tuyệt đối không thể kéo dài thêm. Còn nữa, kiểu dáng trang phục thứ tư cuối cùng phải ghi nhận ý kiến. Nguyên liệu vải đã được chuyển đến, chỉ chờ em xác nhận liền phát đơn sản xuất, sau đó đưa vào tiêu thụ. Công ty rất tin tưởng em, hy vọng trong đợt này sẽ xuất hiện một kỳ tích nữa."
Ninh Hi ở bộ phận thiết kế của tập đoàn K.W được ví như “Bạch vô thường", có thể thấy được công phu thúc giục này, chỉ sau năng lực làm việc, Tưởng Chính Tuyền cũng được diện kiến sự lợi hại của hắn. Bởi vì hai người cộng tác lâu thành quen, Tưởng Chính Tuyền liền tức giận nói: “Tôi biết rồi, Bạch vô thường, thắt cổ cũng phải để tôi hít một hơi đã chứ! Anh muốn đòi mạng tôi sao!"
Ninh Hi ở bên kia sửng sốt vài giây, sau bỗng bật cười ‘ha ha’ thật to trước màn hình máy tính, để lộ ra hàm răng trắng bóc đều tăm tắp: “Bạch vô thường sao? Không tồi, tôi thích cái biệt danh này."
Tưởng Chính Tuyền mỉm cười: “Vậy anh cứ từ từ hưởng thụ đi." Dứt lời, Tưởng Chính Tuyền đang chuẩn bị logout, Ninh Hi giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì: “Đúng rồi, cuối tuần sau tôi có lẽ sẽ đến Ninh Thành công tác một chuyến, em có rảnh cùng gặp tôi một lần không?" Tưởng Chính Tuyền: “Đương nhiên là không thành vấn đề. Đến lúc đó rồi gặp!"
Kết thúc cuộc trò chuyện trực tuyến với Ninh Hi, Tưởng Chính Tuyền xoa cổ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy bên phải mình không biết từ khi nào đã được đặt vào một ly sữa. Tay chậm rãi chạm vào ly, ấm nóng, giống như vừa được hâm qua.
Nếu cô đang bận rộn với công việc của mình, hắn sẽ đi làm việc của mình, không thì sẽ ngồi lẳng lặng bên cạnh cô, im lặng giống như không khí, làm cho người ta không cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Cũng có đôi khi, hắn sẽ cầm những bản thảo thiết kế cô để bên cạnh lên, có chút đăm chiêu nhìn không rời mắt những mẫu trang phục mới.
Bưu kiện mà Ninh Hi gửi đến, lúc cô dùng khối vải thứ nhất thiết kế rồi may thành mẫu đầu tiên, cô đem ra trưng bày trước mặt Nhiếp Trọng Chi, cô chợt nhìn thấy tận sâu nơi đáy mắt hắn tràn ngập vẻ kinh ngạc hân hoan nóng rực.
Cô hỏi hắn: “Có muốn xem tôi mặc thử bộ này không?" Nhiếp Trọng Chi liên tục gật đầu.
Đó là một chiếc áo khoác ngoài theo phong cách Âu Mĩ, màu sắc xanh thẫm. Lúc cô mặc xong đi ra, tầm mắt Nhiếp Trọng Chi liền dán chặt lên người cô, một giây cũng không rời.
Cô xoay một vòng, hỏi hắn: “Đẹp không?" Nhiếp Trọng Chi ngẩn người, lập tức đáp lại bằng hai chữ: “Rất đẹp."
Kỳ thật Nhiếp Trọng Chi vẫn biết, Tưởng Chính Tuyền sớm đã không còn là Tưởng Chính Tuyền của trước đây, nhưng ngày hôm đó, lần đầu tiên hắn lại thật sự ý thức được, cô gái bé nhỏ Tuyền Tuyền xưa nay vẫn được nâng niu trong lòng bàn tay, giờ phút này đã trưởng thành thành một cô gái tự tin, tài hoa xuất chúng, ấm áp như ánh mặt trời.
Mọi người đều không ngừng tiến bộ, duy chỉ có hắn là đang tụt lại phía sau.
Cô sẽ rời hắn đi bất cứ lúc nào, những ngày hắn được ở cùng cô rồi sẽ kết thúc. Ngày nào đó, Nhiếp Trọng Chi lại một lần nữa ý thức được vấn đề này.
Lúc này, phía cuối tầm mắt của Tưởng Chính Tuyền, có thể nhìn thấy thân ảnh Nhiếp Trọng Chi đang bận rộn luôn tay trong phòng bếp. Từ sau khi biết được chân tướng từ nơi bác sĩ Lỗ, cô bây giờ, mỗi lần nhìn hắn như vậy, trong lòng đều cảm thấy hỗn loạn trăm bề.
Giống như có thần giao cách cảm, Nhiếp Trọng Chi quay đầu lại, tầm mắt hai người cùng chạm vào nhau, hắn thản nhiên mỉm cười: “Đói bụng rồi phải không? Lập tức có thể ăn cơm rồi. Em uống ly sữa ấm trước đi."
Tưởng Chính Tuyền nghe lời nâng ly lên, chậm rãi uống từng ngụm một. Nhiếp Trọng Chi từ phòng bếp đi ra: “Trong nhà có rất nhiều thứ này nọ đã dùng sắp hết, lát nữa tôi muốn đi mua đồ, em có muốn đi cùng không?" Tưởng Chính Tuyền: “Được, nhưng mà tôi phải làm xong chỗ công việc này đã, buổi tối chúng ta đi nhé."
Nhiếp Trọng Chi nhẹ nhàng đáp lại một tiếng: “Được."
Mùa đông ở Ninh Thành, gió bấc rít từng hồi, thời tiết cực kỳ lạnh lẽo, hai người mặc áo khoác thật dày, áo len, khăn quàng cổ, trang bị thêm cả bao tay rồi cùng đi siêu thị.
Lúc vừa đi được nửa đường, bước chân Tưởng Chính Tuyền đột nhiên dừng lại, quay sang mỉm cười với Nhiếp Trọng Chi: “Chúng ta hôm nay đừng về nhà nấu cơm, cùng nhau ra ngoài ăn có được không? Trên người anh còn bao nhiêu tiền?"
Có lẽ chẳng có mấy mối quan hệ giống như cô và Nhiếp Trọng Chi, cùng ở chung một nhà, nhìn giống như người yêu lại không phải người yêu, nói là bạn bè cũng chẳng giống bạn bè. Hai người tận lực lảng tránh những chuyện trong quá khứ, cũng không muốn nhắc đến. Tưởng Chính Tuyền không hiểu mối quan hệ này là gì, cũng không biết nó sẽ kéo dài được tới khi nào.
Nhiếp Trọng Chi móc các túi ra được vài tờ Mao Chủ Tịch hồng hồng, còn có một ít tiền lẻ nhăn nhăn nhúm nhúm. Tưởng Chính Tuyền xòe tay ra trước mặt hắn: “Đưa cho tôi, từ nay về sau để tôi phụ trách quản chuyện tiền nong." Với trực giác phán đoán của cô, trên người hắn có lẽ đã không còn thứ gì có thể đem đi cầm cố được nữa.
Nhiếp Trọng Chi ngẩn ra, lát sau mới chậm rãi cầm tiền đưa sang cho cô. Tưởng Chính Tuyền đứng bên đường cầm đếm từng tờ từng tờ một, đếm đến tờ cuối cùng trong tay Nhiếp Trọng Chi, cuối cùng, cô ngẩng đầu cười thật sáng lạn: “Oa, còn có năm trăm sáu mươi lăm tệ bốn hào. Xem ra, đêm nay anh phải mời tôi ăn một bữa thật ngon rồi."
Chí ít con số này so với tưởng tượng của cô nhiều hơn rất nhiều. Nếu là trước kia chút tiền lẻ này còn không bằng một nửa số tiền cô mua mỹ phẩm, nhưng hiện tại, chỗ tiền này cũng đủ để hai người cơm no áo ấm trong mười ngày.
Tưởng Chính Tuyền bỗng nhiên cảm thấy mình thật kỳ quái, yêu cầu của cô cư nhiên lại có thể thấp đến mức độ như thế. Hơn nữa, càng kỳ quái chính là, cô cảm thấy cuộc sống trôi qua như thế này cũng không tệ. Ngày trước còn ở nhà, một ngày chưa chắc ăn đủ ba bữa, nhưng bây giờ mỗi ngày ba bữa cơm, hơn nữa tài nghệ nấu nướng của hắn so với đầu bếp không hề kém một chút nào.
Bên cạnh có một đôi trai gái ăn mặc bình thường đi lướt qua, dường như đang thảo luận về đề tài gì đó rất thú vị, tay trong tay, mỉm cười đi xa dần.
Cô gái hết sức đời thường đứng ở ven đường đếm từng tờ tiền một, thật là Tuyền Tuyền sao? Nhiếp Trọng Chi nhất thời không khỏi ngây ngốc. Cô hẳn phải mặc trang phục xinh đẹp tinh xảo, tay xách đủ túi hàng hiệu, mỗi ngày nhàn nhã đi dạo phố ăn cơm, mua sắm, du lịch, vô ưu vô lo trải qua một đời của một con búp bê.
Cô có thể trở thành trăm ngàn bộ dạng, nhưng không nên giống bộ dạng như bây giờ!
Đây đều là bởi vì hắn, là hắn liên lụy cô. Chỉ cần cô rời khỏi hắn, cô sẽ lập tức được trở lại cuộc sống như công chúa trước kia.
Cô có lẽ sắp rời khỏi hắn rồi phải không?
Mặt trời mọc rồi lặn, lặn rồi lại mọc, mỗi một ngày trôi qua, hắn lại cảm giác ngày cô rời hắn đi càng lúc càng gần.
Rất nhiều thời điểm, hắn chợt nghĩ: Cứ để bệnh của hắn mãi mãi không khỏi, nếu như vậy, cô sẽ ở cạnh hắn mãi mãi. Nhưng lúc lấy lại tinh thần, hắn lại bật cười chua xót, biết mình lại hy vọng xa vời. Cô sao có thể mãi mãi ở bên cạnh hắn? Một ngày nào đó cô sẽ đi thôi.
Tưởng Chính Tuyền thấy hắn vẫn đứng ngây ngốc ra đó, liền vươn tay chọt nhẹ vào cánh tay hắn: “Đi thôi, tôi muốn ăn gì đây nhỉ? Đúng rồi, đợi đến lúc tới siêu thị, nhớ nhắc nhở tôi một chút. Tôi muốn mua một cuốn sổ tay nho nhỏ. Về sau, mỗi khoản chi tiêu lớn nhỏ trong nhà, đều phải ghi lại cẩn thận rõ ràng vào cuốn sổ đó."
Cô nói trong nhà, cô nói về sau cô sẽ phụ trách quản chuyện tiền nong, cô nói về sau trong nhà đều phải ghi lại vào sổ.
Về sau? Thế nhưng cái về sau này rốt cục là bao lâu, rốt cuộc sẽ kéo dài đến chừng nào?
Cô có phải sẽ không đi nữa, sẽ ở cạnh hắn mãi mãi hay không?
Trong tích tắc, Nhiếp Trọng Chi suy nghĩ đủ thứ ngổn ngang trong đầu, không hề nhúc nhích.
Tưởng Chính Tuyền đi được mấy bước, xoay người lại vẫn thấy Nhiếp Trọng Chi đứng nguyên tại chỗ, không khỏi nhíu mày, cười như không cười hờn dỗi: “Anh làm gì thế? Không muốn mời tôi ăn cơm có phải không?"
Sao có thể không muốn được chứ? Từ trước tới giờ, chỉ cần cô muốn, hắn đều dùng mọi biện pháp để đáp ứng cô. Nhưng từ sau khi tái ngộ, lần đầu tiên thấy cô lộ ra vẻ giận hờn như ngày trước, giống như cô gái nhỏ hay dỗi. Nhiếp Trọng Chi bước nhanh về phía cô, vô cùng khẩn trương: “Không có, em muốn ăn cái gì?"
Tưởng Chính Tuyền lúc này mới bỏ qua cho hắn, mỉm cười chỉ chỉ vào cửa tiệm nhỏ trên phố: “Tôi muốn ăn hoành thánh. Đã lâu rồi tôi không được ăn món đó."
Từ nhỏ Tưởng Chính Tuyền đã thích ăn món hoành thánh nhân tôm, lại chỉ thích ăn ở cửa tiệm kia ở Lạc Hải. Nhớ lại lần đầu tiên cô qua đêm ở nhà trọ của hắn, lúc vừa tỉnh lại, dưới ánh nắng sớm mai nhàn nhạt hắn tỉ mỉ quan sát dung nhan ngủ say của cô. Hắn cực kỳ vui vẻ, liền ôm lấy cô mà hôn, mãi cho tới khi chọc cô tỉnh giấc. Cô trốn tránh hắn đến lúc thấy đói bụng, trải qua suốt một buổi tối, hắn quả thật cũng đói đến bụng réo ầm ĩ, vì thế liền hỏi cô muốn ăn cái gì, Tưởng Chính Tuyền chỉ đáp lại bốn chữ: “Hoành thánh nhân tôm."
Nhiếp Trọng Chi đứng dậy mặc quần áo, lúc gần đi lại hôn trán cô một cái: “Tôi đi một lát rồi về." Kết quả lúc hắn về nhà, cô đã đi từ lúc nào. Hắn tức giận cầm hộp giữ nhiệt đựng hoành thánh hung hăng ném xuống đất.
Sau lần đó, hắn đến tiệm hoành thánh kia theo ông chủ tiệm học làm hoành thánh, học cách làm nhân bánh thế nào, cách làm tôm rồi cách để bao bánh. Sau này nấu cho cô ăn, nhưng chưa một lần cô phát hiện ra đó là bánh tự tay hắn làm.
Chính thời điểm đó, chưa bao giờ nghĩ tới cô và hắn sẽ có một ngày như hôm nay, hai người quang minh chính đại đi dạo phố, ăn cơm.
Giờ phút này Nhiếp Trọng Chi đứng ở bên cạnh cô, ngửi hương thơm ngát nhè nhẹ toát ra từ người cô, thoáng như trong mộng.
Nhiếp Trọng Chi ôn nhu đáp lại: “Được."
Hai người đi vào tiệm hoành thánh bên đường, gọi hai tô hoành thánh nhân thịt nấu măng mùa đông. Hương vị đương nhiên là không thể nào so sánh được với hoành thánh nhân tôm ở Lạc Hải. Nhưng Tưởng Chính Tuyền lâu không nếm món này, cũng ăn khá là ngon miệng. Một tô hoành thánh có mười cái, cô nhai kĩ nuốt chậm cũng chỉ ăn được sáu cái đã cảm thấy no bụng: " ngon thật, nhưng tôi ăn không nổi nữa rồi."
Tưởng Chính Tuyền liền theo thói quen mà đem bốn cái còn lại trong tô gắp sang cho Nhiếp Trọng Chi.
Tiệm hoành thánh này cũng không lớn lắm, sát hai bên vách tường kê vào hai cái bàn nho nhỏ. Bên cạnh bọn họ là một bàn của cặp vợ chồng trung niên ngồi đối diện nhau, bà vợ mặc một chiéc áo lông màu tím cũng làm y như thế, đem hoành thánh không ăn hết đưa sang cho ông chồng mình: “Em ăn no rồi, cho anh." Ông chồng mập mạp nhận lấy tô, vừa ăn vừa nói: “Lần nào anh cũng phải ăn cơm thừa giúp em, em xem, người anh đã béo đến mức này rồi. Nhớ lại năm đó, anh cũng từng là một anh chàng đẹp trai có tiếng ở khu phố chúng ta đấy!"
Bà vợ cười tủm tỉm nói: “Béo thêm một chút càng tốt, anh càng béo càng khó coi thì càng ít phụ nữ quấn lấy anh." Ông chồng ngẩn ngơ, vuốt cái đỉnh đầu “Địa Trung Hải" của mình, chợt như bừng tỉnh mà nở nụ cười: “Thì ra mấy năm nay em có âm mưu này. Trách không được mỗi ngày đều nấu nhiều đồ ăn ngon như vậy cho anh ăn." Bà vợ nghe xong, chống eo cười hì hì mấy tiếng: “Vậy bây giờ anh đã biết âm mưu của em rồi, còn muốn ăn nữa không?"
Ông chồng có lẽ vô cùng hiểu vợ mình, miệng ngọt dỗ dành: “Ăn, đương nhiên là ăn rồi…Đồ ăn của bà xã anh tuy rằng nấu bình thường, nhưng cũng phải xếp thứ ba trên thế giới này. Cả đời anh ăn cũng không bao giờ chán!" Bà vợ kia vô cùng đắc ý, trên mặt cười tươi như nở hoa.
Hạnh phúc bình thản lại ấm áp như vậy, Tưởng Chính Tuyền nghe được bất giác mỉm cười, ngẩng đầu lên, liền chạm phải nơi sâu nhất trong đáy mắt Nhiếp Trọng Chi.
Hai người đi ra tính tiền, bên ngoài màn đêm đã bắt đầu buông xuống, chỉ có ngọn đèn trong trẻo chiếu sáng xung quanh.
Hai người vai sánh vai đi bộ, mới được vài bước, Nhiếp Trọng Chi bỗng nhiên cất tiếng: “Đợi chút." Tưởng Chính Tuyền chưa hiểu có chuyện gì nên bước chân cũng dừng lại, chợt thấy Nhiếp Trọng Chi cúi người ngồi xuống, đưa tay giúp cô cột lại dây giày bị tuột ra.
Một người cao hơn một mét tám, giờ phút này đang ngồi xổm trước mặt cô, Tưởng Chính Tuyền cúi đầu, chỉ nhìn thấy được mái tóc ngắn đen nhánh của Nhiếp Trọng Chi.
Người qua đường đi bên cạnh hai người, đều dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn Tưởng Chính Tuyền, hâm mộ đối với cặp vợ chồng trẻ trông bề ngoài bình thường diện mạo lại rất đẹp này.
Kỳ thật chỉ là một chút chuyện rất nhỏ, nhưng Nhiếp Trọng Chi lại làm hết sức cẩn thận, nét mặt chuyên chú chậm rãi thắt lại từng nút, sau đó nhẹ nhàng siết chặt lại, mỗi một bước đều tỉ mỉ giống như đang gia công kim cương đá quý vậy. Cuối cùng hắn cũng vừa lòng mà đứng dậy mỉm cười: “Được rồi, đi thôi."
Hắn trước kia cũng không phải chỉ có một lần ngồi xổm xuống giúp cô làm chuyện này, nhưng là lúc ấy, cô mỗi lần gặp là lại thấy hắn phiền, đối với hắn ngoại trừ phiền chán cũng chỉ còn phiền chán. Chỉ cần hắn ở bên cạnh cô, bất kể hắn làm chuyện gì cũng đều là sai, thậm chí cảm thấy ngay cả hắn thở cũng là sai lầm.
Cho nên, cô chưa bao giờ để ý cảm nhận tâm ý của hắn.
Tác giả :
Mai Tử Hoàng Thì Vũ