Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh
Chương 29: Chỉ cần anh cai nghiện, em sẽ ở bên anh cả đời
Tưởng Chính Tuyền nặng nề chìm vào giấc ngủ, nằm mê man được một giấc thật dài. Đến giữa khuya, ý thức của cô mơ hồ bị âm thanh khác thường ở bên ngoài truyền đến làm cho tỉnh giấc.
Đầu óc còn đang mơ màng, loáng thoáng nghe được có tiếng nôn mửa ‘Ọe ọe ọe’. Rất gần, tựa như vang lên ở sát bên tai. Là ai? Là ai đang nôn mửa? Tưởng Chính Tuyền vỗ nhẹ cái trán, lật chăn đi xuống giường, không lẽ là Nhiếp Trọng Chi?
Tiếng nôn càng lúc càng rõ ràng hơn, có thể xác định được truyền ra từ phòng tắm. Cô đi lên đẩy cánh cửa phòng tắm bị đóng chặt ra, liền nhìn thấy Nhiếp Trọng Chi đang ghé vào bồn rửa tay mà nôn.
Tưởng Chính Tuyền vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn: “Anh làm sao vậy?" Sắc mặt Nhiếp Trọng Chi trắng bệch, trên trán ướt đẫm mồ hôi, hắn lấy hết sức đẩy cô ra ngoài: “Đừng chạm vào tôi, đừng chạm vào tôi….Cô tránh ra, tránh ra."
Nhất thời Tưởng Chính Tuyền không kịp đề phòng, bị hắn đẩy một cái lảo đảo lùi về phía sau: “Anh làm sao vậy? Tay anh bị làm sao vậy?" Cô chú ý thấy tay phải đang nắm chặt của hắn giống như không kiềm chế được mà run rẩy không ngừng.
Tưởng Chính Tuyền cầm lấy tay hắn, tách từng ngón tay ra: “Rốt cuộc anh bị làm sao vậy?" Nhiếp Trọng Chi xoay người, đẩy cô ra, không cho cô đến gần: “Cô đi đi, đi đi! Đừng quan tâm đến tôi nữa…"
Không đúng! Nhiếp Trọng Chi rất không bình thường! Tưởng Chính Tuyền nâng tay lên chạm vào mặt hắn, muốn quan sát hắn cẩn thận hơn: “Anh đổ bệnh rồi phải không?"
Nét mặt Nhiếp Trọng Chi thống khổ không chịu nổi, thân thể run bần bật giống người như lên cơn sốt rét: “Tôi không đổ bệnh. Cô đi đi, đừng chạm vào tôi…. Đừng chạm vào tôi." Hắn có chút cuồng loạn đẩy mạnh cô ra, miệng lẩm bẩm như người mất hồn: “Tôi thấy khó chịu quá….khó chịu quá… Cô tránh ra, tôi nói cho cô biết đừng động vào tôi. Cô đi đi… Cút đi…"
Cơn nghiện ma túy! Ý nghĩ này làm cho Tưởng Chính Tuyền hung hăng hít một ngụm khí lạnh, tựa như vừa nhìn thấy ma quỷ chết chóc, không tự chủ được lui về phía sau từng bước. Cánh tay trần trụi của cô chạm tới tường gạch men lạnh như băng, cả người cô giật thót… Sau đó toàn thân lạnh lẽo phản ứng lại: Nhiếp Trọng Chi hắn… Hắn thế nhưng dính vào ma túy!
Nhưng sao lúc cô chỉ đạo mấy bà dì dọn nhà sửa sang lại phòng trọ, lại không hề phát hiện ra thứ kia.
Ý thức của Nhiếp Trọng Chi bắt đầu mơ hồ, hắn xoa xoa cái mũi, hai tay nắm lấy bả vai của cô, thì thào những lời vô nghĩa: “Tôi có tiền, tôi có rất nhiều tiền… Mau cho tôi một ít thứ tốt kia đi…"
“Mau cho tôi, mau đưa cho tôi…Tôi đau quá, tôi khó chịu quá…Mau cho tôi một ít thứ tốt kia đi, nhanh nhanh đi…"
Đau đớn trên vai khiến Tưởng Chính Tuyền ý thức được bây giờ dù cô đi tìm hiểu làm sao hắn lại dính vào thứ độc nghiện này đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Làm sao bây giờ? Cô phải làm sao bây giờ?
Cô dùng hết toàn lực, nửa kéo nửa đỡ đưa hắn ra khỏi phòng tắm, thu xếp cho hắn nằm lên trên sô pha ở phòng khách. Làm gì bây giờ? Hắn vì sao lại sa chân vào bước đường này?
Tưởng Chính Tuyền đưa hai tay ôm mặt, hoàn toàn không biết phải làm gì.
Không đợi cô nghĩ thêm điều gì, Nhiếp Trọng Chi cuộn mình lại, lạnh run: “Mau cho tôi một ít thứ đó đi…Mau cho tôi…Tôi khó chịu quá…Tôi chịu không nổi nữa…" Tưởng Chính Tuyền cúi người ngồi xổm xuống, hung hăng dùng sức tát mạnh mấy cái vào mặt hắn, muốn làm cho hắn thanh tỉnh lại: “Nhiếp Trọng Chi, anh nhìn xem, anh nhìn xem tôi là ai!"
Nhiếp Trọng Chi bị đau đến trợn mắt, ánh mắt mê loạn nhìn chằm chằm cô đến ngây ngốc. Sau một lúc thật lâu, hắn rốt cục cũng nhận ra cô, một phen đẩy mạnh cô ra, gầm lên: “Đi đi, em đi khỏi đây đi, cút, cút mau…"
Tới giờ phút này Tưởng Chính Tuyền mới hiểu ra, vì sao từ đầu tới giờ hắn lại một mực muốn đuổi cô đi, bởi vì hắn sợ bị cô phát hiện bí mật này!
“Em không đi có phải hay không? Được, em không đi thì tôi đi…. Tránh ra… Đừng cản đường tôi…" Hai tay hắn ôm lấy thân thể đang phát run, nghiêng ngả lảo đảo muốn đứng dậy đi ra ngoài.
Tưởng Chính Tuyền giành trước từng bước, để lưng chặn trước cánh cửa, không cho hắn đi ra. Cô không biết sẽ giữ được bao lâu, dùng hết sức lực bình sinh của mình, hai tay gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng của hắn: “Không, anh không được ra ngoài. Nhiếp Trọng Chi, anh không thể ra ngoài, tôi không cho phép anh ra ngoài đó…" Tuyệt đối không thể để cho hắn chạm vào thứ kia một lần nào nữa.
Nhiếp Trọng Chi bây giờ như một con dã thú bị trọng thương, nôn nóng cuồng loạn, liều mạng muốn thoát khỏi cô. Chỉ là, hắn vẫn còn lại một chút ý thức, vẫn biết giờ phút này người đang ôm lấy hắn là ai! :3
Chính là Tưởng Chính Tuyền, người mà hắn vẫn luôn nhớ nhung khôn nguôi, vừa hận lại vừa yêu không thể kiềm chế! Hắn không nỡ làm cô bị thương!
Tưởng Chính Tuyền ôm chặt lấy hắn: “Nhiếp Trọng Chi, tôi không cho phép anh đi ra ngoài! Tôi không cho phép anh đi ra ngoài! Anh có nghe hay không!"
Nhiếp Trọng Chi giật mạnh tóc mình, hô hấp nặng nề, thỉnh thoảng phát ra tiếng ‘A a ư ư’ đè nén thống khổ, tựa như sắp phát điên.
Làm sao bây giờ? Hắn tại sao lại đau đớn đến mức này. Tưởng Chính Tuyền ôm hắn, trong lòng đau như dao cắt, cô không biết mình bị làm sao, bất chợt hạ quyết định trong lòng, miệng thốt lên: “Nhiếp Trọng Chi, không cho phép anh để mình thế này nữa, chỉ cần anh bỏ nó, tôi sẽ ở lại đây cùng anh, sẽ mãi ở cùng với anh. Được không?" Thanh âm của cô mặc dù rất nhỏ, nhưng mỗi chữ nói ra đều rõ ràng mà chắc chắn, một lòng hạ quyết tâm, không hề có ý định đổi ý.
Trong khoảnh khắc đó, cả căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường, dường như ngay cả tiếng hít thở cũng ngưng bặt.
Nhiếp Trọng Chi chậm rãi giương mắt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhìn cô giống như một kẻ ngốc. Nhưng một lúc sau, cơn đau đớn khó chịu kia lại kéo đến, mi tâm Nhiếp Trọng Chi nhăn thành một chữ “Xuyên" thật to [川], hắn vẫn yên lặng nhìn cô, vẫn ngây ngốc như thế. Thanh âm của hắn khàn khàn không chịu nổi xen lẫn vẻ mừng rỡ khôn cùng: “Được, được, tôi không đụng… Tôi không đụng nữa, tôi không bao giờ đụng vào nó nữa…Tôi sẽ cố bỏ. Tôi nhất định sẽ bỏ được nó."
Nhưng vừa dứt lời, cơn nghiện như con kiến gặm cắn trong người hắn lại bắt đầu phát tác. Cả người Nhiếp Trọng Chi không ngừng vặn vẹo run rẩy, hắn kiềm chế được một lúc lâu, nhưng sau lại không chịu được nữa, đẩy mạnh cô ra, vọt vào phòng tắm, ghé vào bồn rửa tay mà nôn ọe từng hồi từng hồi liên tục.
Tưởng Chính Tuyền muốn đến gần đỡ lấy hắn, lại bị hắn đẩy ra, Nhiếp Trọng Chi khều khào: “Đừng tới đây…đừng tới đây."
Đợi cho đến lúc hắn đi ra, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên người đổ mồ hôi đầm đìa, cả người vô lực, ngồi phịch xuống sô pha, bắt đầu co rúm lại, liên tục run rẩy.
Tưởng Chính Tuyền hâm nóng khăn mặt, không ngừng giúp hắn lau mồ hôi.
Qua một hồi, thân mình Nhiếp Trọng Chi nằm trên sô pha cuộn chặt như cánh cung, hơi thở lúc được lúc không, có lẽ cơn khó chịu đã tới cực điểm. Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bị giày vò đến mức biến dạng của hắn, trong lòng Tưởng Chính Tuyền như có bộ móng vuốt bén nhọn túm lấy. Hắn như bây giờ, cô thật sự không thể nhìn được nữa, run giọng nói: “Nhiếp Trọng Chi, anh cứ tiếp tục như vậy thì không được. Tôi đưa anh đi cai nghiện, được không?"
Nhiếp Trọng Chi bắt lấy tay cô, thở hổn hển nói: “Không, tôi không đi, tôi không đi. Tuyền Tuyền, tôi không hút, không hút nữa, tôi thề không bao giờ đụng vào thứ đó nữa. Em đừng đi, em đừng rời khỏi tôi."
Gương mặt hắn vì thống khổ mà vặn vẹo, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định. Tưởng Chính Tuyền kinh ngạc nhìn hắn, đây là lần đầu tiên sau khi hai người gặp lại nhau, hắn gọi cô là “Tuyền Tuyền".
Nhiếp Trọng Chi cúi đầu nỉ non, giống như người nói mê sảng: “Tuyền Tuyền, em đừng đi, em đừng đi được không. Tôi nghe lời em, tôi không hút nữa, tôi không bao giờ chạm vào thứ đó nữa. Chỉ cần em không đi… Chỉ cần em không đi, tôi…" Hắn bỗng nhiên ngừng không nói nữa, giống như có vật gì đó cứng rắn chặn lại trong cổ họng hắn, khiến hắn không thể nói thêm một lời nào nữa.
Giờ khắc này, Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy tim mình bủn rủn như muốn tan ra. Hắn đã không còn là Nhiếp Trọng Chi của trước kia, một người bá đạo vô lại như vậy, bây giờ lại bất lực tựa như một đứa trẻ.
Giờ khắc này, trong đầu Tưởng Chính Tuyền lại có một ý nghĩ không muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi Nhiếp Trọng Chi —— rời khỏi người đã từng khiến cô sợ hãi, chán ghét đến cực độ, hận không thể thoát khỏi hắn thật xa, không bao giờ muốn nhìn thấy nữa!
Rất nhiều năm sau, mỗi khi Tưởng Chính Tuyền nhớ lại chuyện cũ, cô mới nhận ra rằng ngay từ giây phút đầu tiên bắt đầu, cô đã không thể nào đánh mất hắn, cho dù hắn đã đối với cô bằng đủ chuyện vô sỉ. Nhưng cô lại đau lòng vì hắn, cô chưa bao giờ đau lòng vì một người nào như vậy, thậm chí cả Diệp Anh Chương cũng chưa từng. Bất kể chuyện đã qua thế nào, ngay từ khi bắt đầu, Nhiếp Trọng Chi hắn trên thế gian này đối với Tưởng Chính Tuyền cô mà nói, là độc nhất vô nhị.
Cơn nghiện của Nhiếp Trọng Chi giày vò hắn liên tục cho tới rạng sáng mới dần dần dịu xuống.
Suốt một buổi tối, Nhiếp Trọng Chi nôn mửa không biết bao nhiêu lần, có lẽ đến cả dịch dạ dày cũng đã bị nôn ra sạch sẽ, nhất định phải ăn chút gì đó nhè nhẹ để nhuận tràng.
Kỳ thật mấy năm Tưởng Chính Tuyền ở New York cũng học được cách nấu một vài món đơn giản, tỷ như món dễ nhất là cháo trắng, hay món cơm chiên trứng linh tinh. Mấy lưu học sinh ở nước ngoài, mười người thì có đến tám người biết làm.
Ngày hôm qua khi đi siêu thị, vội vội vàng vàng nên không nghĩ đến là phải mua gạo. Người ta nói người phụ nữ nội trợ có khéo léo cách mấy thì không có gạo cũng chẳng thể thổi được cơm, Tưởng Chính Tuyền đành phải chạy ra phố để đi mua. Con đường gần nhà cô cũng không quen thuộc là bao, chỉ biết con đường chỗ tiệm cà phê kia không bán đồ ăn sáng, vì thế cô đành đi ngược lại với hướng đó một đoạn đường rất dài, mới tìm được một cửa tiệm nhỏ trông thật sạch sẽ, có bán cháo trắng, sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh mỳ và một ít dưa cải mà cô thấy được.
Nghĩ rằng dạ dày của Nhiếp Trọng Chi có lẽ phải bồi bổ thêm một thời gian nữa, Tưởng Chính Tuyền lúc đi ngang qua siêu thị bên đường, bèn đi vào mua một ít gạo và mì sợi.
Chỉ một hồi như vậy đã tốn không ít thời gian. Tưởng Chính Tuyền nhìn đồng hồ, đã hơn một tiếng trôi qua, bình thường giờ này là thời gian đi làm. Hôm nay là thứ hai, lẽ ra trước chín giờ sáng cô phải quẹt thẻ để đi vào bộ phận thiết kế của tập đoàn K.W ở Lạc Hải.
Tưởng Chính Tuyền xách một túi đồ lớn, khi cô đẩy nhẹ cửa đi vào, không khỏi cả kinh, trước lúc cô đi ra ngoài Nhiếp Trọng Chi mới chợp mắt ngủ được một lúc, thế nhưng lúc này hắn đã rời giường, cả người suy sụp tuyệt vọng ngồi trên sô pha.
Nhiếp Trọng Chi hiển nhiên nghe thấy động tĩnh, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy cô, cả người hắn chợt thả lỏng, vẻ kinh hoàng trong mắt lập tức bị giấu đi.
Nhiếp Trọng Chi đang sợ hãi! Hắn sợ hãi cô sẽ rời đi!
Tưởng Chính Tuyền cô không biết thế nào, vậy mà lại bắt đầu đọc được tâm sự của hắn.
Tưởng Chính Tuyền đem cháo trắng dưa cải và mấy món khác bày lên trên bàn cơm, dịu dàng nói: “Tôi sợ anh lúc tỉnh dậy bị đói bụng, cho nên mới đi mua chút đồ ăn về ăn. Từ nơi này đi ra ngoài, rẽ phải, đi qua hai con phố… Cửa tiệm kia rất sạch sẽ, tôi tiện thể mua thêm một ít sữa đậu nành, bánh quẩy. Anh ăn mấy món này trước, sau đó lại nghỉ ngơi, được không?" Cô nói liên miên dông dài một hồi lâu, chợt phát hiện lần đầu tiên mình lại có thể nói với hắn nhiều như vậy. Thế nhưng lời của cô vẫn có chút tác dụng, Nhiếp Trọng Chi nghe xong thần sắc dần dần thả lỏng hơn.
Tưởng Chính Tuyền múc cho hắn một chén cháo trắng, đem sữa đậu nành đổ vào trong ly rồi đặt vào tay hắn: “Ăn đi." Nhiếp Trọng Chi tựa như một đứa trẻ nhu thuận nghe lời, cúi đầu im lặng uống cháo.
Tưởng Chính Tuyền uống hết một chén cháo nhỏ liền buông bát. Cô chần chừ một lúc rồi mở miệng nói: “Tôi nói với anh chuyện này, anh đừng tức giận được không?" Nhiếp Trọng Chi ngẩng đầu nhìn cô, thần sắc nhu hòa, ý bảo cô nói tiếp.
Tưởng Chính Tuyền lúc này mới nói: “Tôi vừa gọi điện thoại cho anh trai tôi, nói với anh ấy rằng mọi chuyện của anh đều rất ổn, tôi sẽ ở lại cùng anh, để anh ấy yên tâm."
Sự thật thì, sau khi Tưởng Chính Tuyền đem hết tình hình của Nhiếp Trọng Chi kể lại tường tận cho anh trai Tưởng Chính Nam nghe, Tưởng Chính Nam ở đầu máy bên kia cũng hít mấy ngụm khí lạnh, giọng nói như đang rống lên với người khác: “Tên Nhiếp Trọng Chi này muốn chết sao? Cậu ta cư nhiên dám chạm vào mấy thứ đó! Cậu ta điên rồi có phải không?"
Sau một lúc lâu, Tưởng Chính Nam mới bình tĩnh lại một chút: “Tình hình có nghiêm trọng lắm không?" Tưởng Chính Nam vừa nói ra khỏi miệng, liền cảm thấy mình thật hồ đồ. Tuyền Tuyền từ nhỏ đã được bao bọc cẩn thận, cho dù sau này sang New York, cuộc sống cũng chỉ qua lại hai chỗ trường học, nhà trọ. Chưa bao giờ tiếp xúc với những chuyện như thế này, con bé làm sao có thể phân biệt được nghiêm trọng hay không nghiêm trọng?
Quả nhiên liền nghe Tưởng Chính Tuyền trả lời: “Em cũng không biết."
Tưởng Chính Nam: “Anh lập tức qua bên đó, phải đưa cậu ta đi cai nghiện ngay."
Tưởng Chính Tuyền do dự: “Anh, anh ấy nói, nếu mọi người đến tìm anh ấy, anh ấy sẽ lại biến mất lần nữa. Bây giờ anh ấy thế này…"
Tuyền Tuyền còn chưa nói xong, Tưởng Chính Nam đã hiểu, với tình trạng lúc này của Nhiếp Trọng Chi, nếu lại biến mất lần nữa, thì nhóm người bọn họ có lẽ chỉ còn cách ngồi đây chờ để đi nhặt xác cậu ta mà thôi.
Đầu óc còn đang mơ màng, loáng thoáng nghe được có tiếng nôn mửa ‘Ọe ọe ọe’. Rất gần, tựa như vang lên ở sát bên tai. Là ai? Là ai đang nôn mửa? Tưởng Chính Tuyền vỗ nhẹ cái trán, lật chăn đi xuống giường, không lẽ là Nhiếp Trọng Chi?
Tiếng nôn càng lúc càng rõ ràng hơn, có thể xác định được truyền ra từ phòng tắm. Cô đi lên đẩy cánh cửa phòng tắm bị đóng chặt ra, liền nhìn thấy Nhiếp Trọng Chi đang ghé vào bồn rửa tay mà nôn.
Tưởng Chính Tuyền vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn: “Anh làm sao vậy?" Sắc mặt Nhiếp Trọng Chi trắng bệch, trên trán ướt đẫm mồ hôi, hắn lấy hết sức đẩy cô ra ngoài: “Đừng chạm vào tôi, đừng chạm vào tôi….Cô tránh ra, tránh ra."
Nhất thời Tưởng Chính Tuyền không kịp đề phòng, bị hắn đẩy một cái lảo đảo lùi về phía sau: “Anh làm sao vậy? Tay anh bị làm sao vậy?" Cô chú ý thấy tay phải đang nắm chặt của hắn giống như không kiềm chế được mà run rẩy không ngừng.
Tưởng Chính Tuyền cầm lấy tay hắn, tách từng ngón tay ra: “Rốt cuộc anh bị làm sao vậy?" Nhiếp Trọng Chi xoay người, đẩy cô ra, không cho cô đến gần: “Cô đi đi, đi đi! Đừng quan tâm đến tôi nữa…"
Không đúng! Nhiếp Trọng Chi rất không bình thường! Tưởng Chính Tuyền nâng tay lên chạm vào mặt hắn, muốn quan sát hắn cẩn thận hơn: “Anh đổ bệnh rồi phải không?"
Nét mặt Nhiếp Trọng Chi thống khổ không chịu nổi, thân thể run bần bật giống người như lên cơn sốt rét: “Tôi không đổ bệnh. Cô đi đi, đừng chạm vào tôi…. Đừng chạm vào tôi." Hắn có chút cuồng loạn đẩy mạnh cô ra, miệng lẩm bẩm như người mất hồn: “Tôi thấy khó chịu quá….khó chịu quá… Cô tránh ra, tôi nói cho cô biết đừng động vào tôi. Cô đi đi… Cút đi…"
Cơn nghiện ma túy! Ý nghĩ này làm cho Tưởng Chính Tuyền hung hăng hít một ngụm khí lạnh, tựa như vừa nhìn thấy ma quỷ chết chóc, không tự chủ được lui về phía sau từng bước. Cánh tay trần trụi của cô chạm tới tường gạch men lạnh như băng, cả người cô giật thót… Sau đó toàn thân lạnh lẽo phản ứng lại: Nhiếp Trọng Chi hắn… Hắn thế nhưng dính vào ma túy!
Nhưng sao lúc cô chỉ đạo mấy bà dì dọn nhà sửa sang lại phòng trọ, lại không hề phát hiện ra thứ kia.
Ý thức của Nhiếp Trọng Chi bắt đầu mơ hồ, hắn xoa xoa cái mũi, hai tay nắm lấy bả vai của cô, thì thào những lời vô nghĩa: “Tôi có tiền, tôi có rất nhiều tiền… Mau cho tôi một ít thứ tốt kia đi…"
“Mau cho tôi, mau đưa cho tôi…Tôi đau quá, tôi khó chịu quá…Mau cho tôi một ít thứ tốt kia đi, nhanh nhanh đi…"
Đau đớn trên vai khiến Tưởng Chính Tuyền ý thức được bây giờ dù cô đi tìm hiểu làm sao hắn lại dính vào thứ độc nghiện này đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Làm sao bây giờ? Cô phải làm sao bây giờ?
Cô dùng hết toàn lực, nửa kéo nửa đỡ đưa hắn ra khỏi phòng tắm, thu xếp cho hắn nằm lên trên sô pha ở phòng khách. Làm gì bây giờ? Hắn vì sao lại sa chân vào bước đường này?
Tưởng Chính Tuyền đưa hai tay ôm mặt, hoàn toàn không biết phải làm gì.
Không đợi cô nghĩ thêm điều gì, Nhiếp Trọng Chi cuộn mình lại, lạnh run: “Mau cho tôi một ít thứ đó đi…Mau cho tôi…Tôi khó chịu quá…Tôi chịu không nổi nữa…" Tưởng Chính Tuyền cúi người ngồi xổm xuống, hung hăng dùng sức tát mạnh mấy cái vào mặt hắn, muốn làm cho hắn thanh tỉnh lại: “Nhiếp Trọng Chi, anh nhìn xem, anh nhìn xem tôi là ai!"
Nhiếp Trọng Chi bị đau đến trợn mắt, ánh mắt mê loạn nhìn chằm chằm cô đến ngây ngốc. Sau một lúc thật lâu, hắn rốt cục cũng nhận ra cô, một phen đẩy mạnh cô ra, gầm lên: “Đi đi, em đi khỏi đây đi, cút, cút mau…"
Tới giờ phút này Tưởng Chính Tuyền mới hiểu ra, vì sao từ đầu tới giờ hắn lại một mực muốn đuổi cô đi, bởi vì hắn sợ bị cô phát hiện bí mật này!
“Em không đi có phải hay không? Được, em không đi thì tôi đi…. Tránh ra… Đừng cản đường tôi…" Hai tay hắn ôm lấy thân thể đang phát run, nghiêng ngả lảo đảo muốn đứng dậy đi ra ngoài.
Tưởng Chính Tuyền giành trước từng bước, để lưng chặn trước cánh cửa, không cho hắn đi ra. Cô không biết sẽ giữ được bao lâu, dùng hết sức lực bình sinh của mình, hai tay gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng của hắn: “Không, anh không được ra ngoài. Nhiếp Trọng Chi, anh không thể ra ngoài, tôi không cho phép anh ra ngoài đó…" Tuyệt đối không thể để cho hắn chạm vào thứ kia một lần nào nữa.
Nhiếp Trọng Chi bây giờ như một con dã thú bị trọng thương, nôn nóng cuồng loạn, liều mạng muốn thoát khỏi cô. Chỉ là, hắn vẫn còn lại một chút ý thức, vẫn biết giờ phút này người đang ôm lấy hắn là ai! :3
Chính là Tưởng Chính Tuyền, người mà hắn vẫn luôn nhớ nhung khôn nguôi, vừa hận lại vừa yêu không thể kiềm chế! Hắn không nỡ làm cô bị thương!
Tưởng Chính Tuyền ôm chặt lấy hắn: “Nhiếp Trọng Chi, tôi không cho phép anh đi ra ngoài! Tôi không cho phép anh đi ra ngoài! Anh có nghe hay không!"
Nhiếp Trọng Chi giật mạnh tóc mình, hô hấp nặng nề, thỉnh thoảng phát ra tiếng ‘A a ư ư’ đè nén thống khổ, tựa như sắp phát điên.
Làm sao bây giờ? Hắn tại sao lại đau đớn đến mức này. Tưởng Chính Tuyền ôm hắn, trong lòng đau như dao cắt, cô không biết mình bị làm sao, bất chợt hạ quyết định trong lòng, miệng thốt lên: “Nhiếp Trọng Chi, không cho phép anh để mình thế này nữa, chỉ cần anh bỏ nó, tôi sẽ ở lại đây cùng anh, sẽ mãi ở cùng với anh. Được không?" Thanh âm của cô mặc dù rất nhỏ, nhưng mỗi chữ nói ra đều rõ ràng mà chắc chắn, một lòng hạ quyết tâm, không hề có ý định đổi ý.
Trong khoảnh khắc đó, cả căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường, dường như ngay cả tiếng hít thở cũng ngưng bặt.
Nhiếp Trọng Chi chậm rãi giương mắt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhìn cô giống như một kẻ ngốc. Nhưng một lúc sau, cơn đau đớn khó chịu kia lại kéo đến, mi tâm Nhiếp Trọng Chi nhăn thành một chữ “Xuyên" thật to [川], hắn vẫn yên lặng nhìn cô, vẫn ngây ngốc như thế. Thanh âm của hắn khàn khàn không chịu nổi xen lẫn vẻ mừng rỡ khôn cùng: “Được, được, tôi không đụng… Tôi không đụng nữa, tôi không bao giờ đụng vào nó nữa…Tôi sẽ cố bỏ. Tôi nhất định sẽ bỏ được nó."
Nhưng vừa dứt lời, cơn nghiện như con kiến gặm cắn trong người hắn lại bắt đầu phát tác. Cả người Nhiếp Trọng Chi không ngừng vặn vẹo run rẩy, hắn kiềm chế được một lúc lâu, nhưng sau lại không chịu được nữa, đẩy mạnh cô ra, vọt vào phòng tắm, ghé vào bồn rửa tay mà nôn ọe từng hồi từng hồi liên tục.
Tưởng Chính Tuyền muốn đến gần đỡ lấy hắn, lại bị hắn đẩy ra, Nhiếp Trọng Chi khều khào: “Đừng tới đây…đừng tới đây."
Đợi cho đến lúc hắn đi ra, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên người đổ mồ hôi đầm đìa, cả người vô lực, ngồi phịch xuống sô pha, bắt đầu co rúm lại, liên tục run rẩy.
Tưởng Chính Tuyền hâm nóng khăn mặt, không ngừng giúp hắn lau mồ hôi.
Qua một hồi, thân mình Nhiếp Trọng Chi nằm trên sô pha cuộn chặt như cánh cung, hơi thở lúc được lúc không, có lẽ cơn khó chịu đã tới cực điểm. Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bị giày vò đến mức biến dạng của hắn, trong lòng Tưởng Chính Tuyền như có bộ móng vuốt bén nhọn túm lấy. Hắn như bây giờ, cô thật sự không thể nhìn được nữa, run giọng nói: “Nhiếp Trọng Chi, anh cứ tiếp tục như vậy thì không được. Tôi đưa anh đi cai nghiện, được không?"
Nhiếp Trọng Chi bắt lấy tay cô, thở hổn hển nói: “Không, tôi không đi, tôi không đi. Tuyền Tuyền, tôi không hút, không hút nữa, tôi thề không bao giờ đụng vào thứ đó nữa. Em đừng đi, em đừng rời khỏi tôi."
Gương mặt hắn vì thống khổ mà vặn vẹo, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định. Tưởng Chính Tuyền kinh ngạc nhìn hắn, đây là lần đầu tiên sau khi hai người gặp lại nhau, hắn gọi cô là “Tuyền Tuyền".
Nhiếp Trọng Chi cúi đầu nỉ non, giống như người nói mê sảng: “Tuyền Tuyền, em đừng đi, em đừng đi được không. Tôi nghe lời em, tôi không hút nữa, tôi không bao giờ chạm vào thứ đó nữa. Chỉ cần em không đi… Chỉ cần em không đi, tôi…" Hắn bỗng nhiên ngừng không nói nữa, giống như có vật gì đó cứng rắn chặn lại trong cổ họng hắn, khiến hắn không thể nói thêm một lời nào nữa.
Giờ khắc này, Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy tim mình bủn rủn như muốn tan ra. Hắn đã không còn là Nhiếp Trọng Chi của trước kia, một người bá đạo vô lại như vậy, bây giờ lại bất lực tựa như một đứa trẻ.
Giờ khắc này, trong đầu Tưởng Chính Tuyền lại có một ý nghĩ không muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi Nhiếp Trọng Chi —— rời khỏi người đã từng khiến cô sợ hãi, chán ghét đến cực độ, hận không thể thoát khỏi hắn thật xa, không bao giờ muốn nhìn thấy nữa!
Rất nhiều năm sau, mỗi khi Tưởng Chính Tuyền nhớ lại chuyện cũ, cô mới nhận ra rằng ngay từ giây phút đầu tiên bắt đầu, cô đã không thể nào đánh mất hắn, cho dù hắn đã đối với cô bằng đủ chuyện vô sỉ. Nhưng cô lại đau lòng vì hắn, cô chưa bao giờ đau lòng vì một người nào như vậy, thậm chí cả Diệp Anh Chương cũng chưa từng. Bất kể chuyện đã qua thế nào, ngay từ khi bắt đầu, Nhiếp Trọng Chi hắn trên thế gian này đối với Tưởng Chính Tuyền cô mà nói, là độc nhất vô nhị.
Cơn nghiện của Nhiếp Trọng Chi giày vò hắn liên tục cho tới rạng sáng mới dần dần dịu xuống.
Suốt một buổi tối, Nhiếp Trọng Chi nôn mửa không biết bao nhiêu lần, có lẽ đến cả dịch dạ dày cũng đã bị nôn ra sạch sẽ, nhất định phải ăn chút gì đó nhè nhẹ để nhuận tràng.
Kỳ thật mấy năm Tưởng Chính Tuyền ở New York cũng học được cách nấu một vài món đơn giản, tỷ như món dễ nhất là cháo trắng, hay món cơm chiên trứng linh tinh. Mấy lưu học sinh ở nước ngoài, mười người thì có đến tám người biết làm.
Ngày hôm qua khi đi siêu thị, vội vội vàng vàng nên không nghĩ đến là phải mua gạo. Người ta nói người phụ nữ nội trợ có khéo léo cách mấy thì không có gạo cũng chẳng thể thổi được cơm, Tưởng Chính Tuyền đành phải chạy ra phố để đi mua. Con đường gần nhà cô cũng không quen thuộc là bao, chỉ biết con đường chỗ tiệm cà phê kia không bán đồ ăn sáng, vì thế cô đành đi ngược lại với hướng đó một đoạn đường rất dài, mới tìm được một cửa tiệm nhỏ trông thật sạch sẽ, có bán cháo trắng, sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh mỳ và một ít dưa cải mà cô thấy được.
Nghĩ rằng dạ dày của Nhiếp Trọng Chi có lẽ phải bồi bổ thêm một thời gian nữa, Tưởng Chính Tuyền lúc đi ngang qua siêu thị bên đường, bèn đi vào mua một ít gạo và mì sợi.
Chỉ một hồi như vậy đã tốn không ít thời gian. Tưởng Chính Tuyền nhìn đồng hồ, đã hơn một tiếng trôi qua, bình thường giờ này là thời gian đi làm. Hôm nay là thứ hai, lẽ ra trước chín giờ sáng cô phải quẹt thẻ để đi vào bộ phận thiết kế của tập đoàn K.W ở Lạc Hải.
Tưởng Chính Tuyền xách một túi đồ lớn, khi cô đẩy nhẹ cửa đi vào, không khỏi cả kinh, trước lúc cô đi ra ngoài Nhiếp Trọng Chi mới chợp mắt ngủ được một lúc, thế nhưng lúc này hắn đã rời giường, cả người suy sụp tuyệt vọng ngồi trên sô pha.
Nhiếp Trọng Chi hiển nhiên nghe thấy động tĩnh, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy cô, cả người hắn chợt thả lỏng, vẻ kinh hoàng trong mắt lập tức bị giấu đi.
Nhiếp Trọng Chi đang sợ hãi! Hắn sợ hãi cô sẽ rời đi!
Tưởng Chính Tuyền cô không biết thế nào, vậy mà lại bắt đầu đọc được tâm sự của hắn.
Tưởng Chính Tuyền đem cháo trắng dưa cải và mấy món khác bày lên trên bàn cơm, dịu dàng nói: “Tôi sợ anh lúc tỉnh dậy bị đói bụng, cho nên mới đi mua chút đồ ăn về ăn. Từ nơi này đi ra ngoài, rẽ phải, đi qua hai con phố… Cửa tiệm kia rất sạch sẽ, tôi tiện thể mua thêm một ít sữa đậu nành, bánh quẩy. Anh ăn mấy món này trước, sau đó lại nghỉ ngơi, được không?" Cô nói liên miên dông dài một hồi lâu, chợt phát hiện lần đầu tiên mình lại có thể nói với hắn nhiều như vậy. Thế nhưng lời của cô vẫn có chút tác dụng, Nhiếp Trọng Chi nghe xong thần sắc dần dần thả lỏng hơn.
Tưởng Chính Tuyền múc cho hắn một chén cháo trắng, đem sữa đậu nành đổ vào trong ly rồi đặt vào tay hắn: “Ăn đi." Nhiếp Trọng Chi tựa như một đứa trẻ nhu thuận nghe lời, cúi đầu im lặng uống cháo.
Tưởng Chính Tuyền uống hết một chén cháo nhỏ liền buông bát. Cô chần chừ một lúc rồi mở miệng nói: “Tôi nói với anh chuyện này, anh đừng tức giận được không?" Nhiếp Trọng Chi ngẩng đầu nhìn cô, thần sắc nhu hòa, ý bảo cô nói tiếp.
Tưởng Chính Tuyền lúc này mới nói: “Tôi vừa gọi điện thoại cho anh trai tôi, nói với anh ấy rằng mọi chuyện của anh đều rất ổn, tôi sẽ ở lại cùng anh, để anh ấy yên tâm."
Sự thật thì, sau khi Tưởng Chính Tuyền đem hết tình hình của Nhiếp Trọng Chi kể lại tường tận cho anh trai Tưởng Chính Nam nghe, Tưởng Chính Nam ở đầu máy bên kia cũng hít mấy ngụm khí lạnh, giọng nói như đang rống lên với người khác: “Tên Nhiếp Trọng Chi này muốn chết sao? Cậu ta cư nhiên dám chạm vào mấy thứ đó! Cậu ta điên rồi có phải không?"
Sau một lúc lâu, Tưởng Chính Nam mới bình tĩnh lại một chút: “Tình hình có nghiêm trọng lắm không?" Tưởng Chính Nam vừa nói ra khỏi miệng, liền cảm thấy mình thật hồ đồ. Tuyền Tuyền từ nhỏ đã được bao bọc cẩn thận, cho dù sau này sang New York, cuộc sống cũng chỉ qua lại hai chỗ trường học, nhà trọ. Chưa bao giờ tiếp xúc với những chuyện như thế này, con bé làm sao có thể phân biệt được nghiêm trọng hay không nghiêm trọng?
Quả nhiên liền nghe Tưởng Chính Tuyền trả lời: “Em cũng không biết."
Tưởng Chính Nam: “Anh lập tức qua bên đó, phải đưa cậu ta đi cai nghiện ngay."
Tưởng Chính Tuyền do dự: “Anh, anh ấy nói, nếu mọi người đến tìm anh ấy, anh ấy sẽ lại biến mất lần nữa. Bây giờ anh ấy thế này…"
Tuyền Tuyền còn chưa nói xong, Tưởng Chính Nam đã hiểu, với tình trạng lúc này của Nhiếp Trọng Chi, nếu lại biến mất lần nữa, thì nhóm người bọn họ có lẽ chỉ còn cách ngồi đây chờ để đi nhặt xác cậu ta mà thôi.
Tác giả :
Mai Tử Hoàng Thì Vũ