Yêu Thô Nhân
Chương 14
Dọc đường đi Mộng Ngọc cố ý vô tình quyến rũ thô nhân, ngồi chung một con ngựa thì cố ý dùng mông ma sát khố hạ hắn. Quay đầu cùng hắn nói chuyện thì cố ý dùng môi trượt lên má hắn, tóm lại ngay cả mấy ngày nay Đại Ngưu trên mặt tử hồng sắc sẽ không phai, dục hỏa bay lên a.
Ăn cơm đi đường bên người đều có ngoại nhân, vội vã chạy đi vài ngày ăn ngủ vùng hoang vu, Đại Ngưu đáng thương ôm mỹ nhân trong ngực, ngại bên người có ngoại nhân cái gì cũng không thể làm.
Đêm nay rốt cuộc có thể tìm được khách điếm ngủ trọ, những người đó lần trước trải qua một lần rốt cuộc có lương tâm cho hai người họ trụ một gian, thời điểm ăn cơm thô nhân không rõ ăn gì, vừa ăn vừa dùng ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộng Ngọc. Mộng Ngọc biết rõ mục đích của thô nhân lại cố ý ăn nuốt chậm, cơm nước xong còn cùng tiểu binh ở đại sảnh nửa ngày cũng không phản ứng lại ánh mắt của Đại Ngưu.
Liền thấy vị trí giữa hai chân Đại Ngưu không ngừng biến hóa, không ngừng uống nước. Mộng Ngọc cúi đầu nhìn lại, liền nhìn đến hắn khối kia toàn tâm mà phồng lớn, đã rất rõ ràng đi? Hắn cũng chịu được một canh giờ, nhìn xem không sai biệt lắm, Mộng Ngọc đứng lên.
“Ta muốn về phòng nghỉ ngơi, mọi người chậm rãi tán gẫu, Đại Ngưu đi thôi."
Đại Ngưu hưng phấn thiếu chút nữa ném đi cái bàn, liền lấy tay che khố hạ, giương miệng đi theo Mộng Ngọc về phòng, mới đóng cửa phòng, Đại Ngưu liền phía sau ôm lấy thân thể Mộng Ngọc, dùng hạ thân ma sát, hắn muốn, ánh mắt đều phản ánh lên hết rồi.
“Không tiền đồ, trước nói chuyện đàng hoàng, ngươi không phát hiện bọn họ giám sát chúng ta, sợ chúng ta nửa đường chạy."
“Không." Đại Ngưu bắt đầu cắn cắn cổ Mộng Ngọc.
“Ta xem những người đó mắt không có hảo tâm, ngươi không cần ngây ngốc người ta nói cái gì ngươi đều tin tưởng."
“Đến quân doanh thì tốt rồi."
“Đúng vậy, mấy chục người ổ một cái lều trại ta nghĩ ngươi và ta ngủ cách vách đều khó khăn
“A."
Đại Ngưu thế này mới nhớ tới quân doanh không có chỗ tiện, cả ngày nhìn Mộng Ngọc, mới vài ngày hắn liền biến thành như vậy. Vào quân doanh vài năm không sờ tới Mộng Ngọc còn không nghẹn thành bệnh sao.
“Ta khuyên ngươi nga, nếu không sớm bỏ ý niệm trong đầu, vào quan doanh chúng ta mỗi người một chỗ năm năm ngươi chậm rãi nhẫn nhịn đi."
“Ta đi nói, ngày mai ta phải đi nói."
Đại Ngưu một bàn tay đã muốn sờ vào trong quần áo Mộng Ngọc, một tay cởi quần mình ra, lạp xả lạp xả, đáng tiếc là hắn vẫn không biết vật nọ trong khố hạ muốn đi vào trong người Mộng Ngọc làm sao, chính mình mới sơ giải được dục vọng này.
Mộng Ngọc biết rõ thô nhân nghẹn vài ngày, sợ không phải một, hai lần hoan ái có thể thỏa mãn, mà ngày mai còn phải chạy, vì hắn suy tính cũng không thương đến thân thân của bản thân. Mộng Ngọc để cho Đại Ngưu nằm trên giường, quần áo cởi một nửa khiến y phong tình vạn chủng, Đại Ngưu ánh mắt nhìn kinh ngạc, y dùng miệng hàm trụ vật cứng kia.
Đại Ngưu khẩn trương đem hai tay đặt trên đầu Mộng Ngọc, lại không dám dùng sức liền cảm thấy Mộng Ngọc linh hoạt đầu lưỡi ngay tại đỉnh nam căn uyển chuyển, bàn tay nhỏ bé xoa bóp làm cho hắn hưng phấn cao điểm, phát tiết ra một lần. Nhìn Mộng Ngọc ngẩng đầu chà lau khóe miệng còn dính tinh hoa của hắn, nơi đó lập tức đứng thẳng.
Mộng Ngọc cười cười cúi đầu dùng võ mồm giúp hắn giải quyết một lần nữa, tựa hồ cảm thấy không sai biệt lắm. Mộng Ngọc cởi bỏ quần áo đem thân thể tiến vào lòng Đại Ngưu, đột nhiên phát giác Đại Ngưu trước mặt biến thành song ảnh, y bắt đầu hoài nghi chính mình cúi đầu quá lâu nên choáng váng.
“Đại Ngưu đầu ta hảo vựng."
Lời mới nói xong, Mộng Ngọc gục vào giường, thân thể dính vào giường. Mộng Ngọc mới nhớ tới cảm giác này dùng để đối phó bọn tiểu quan không nghe lời, kỹ nữ dùng mê dược, y chưa ăn qua nhưng xem mụ mụ dùng qua. Đầu óc mênh mông, có cảm giác nhưng không thể động đậy thân thể.
“Đại Ngưu mê dược." Mộng Ngọc nhắm mắt lại điều duy nhất không yên tâm vẫn là thô nhân.
Đại Ngưu cúi đầu nhìn Mộng Ngọc làm sao vậy, đọt nhiên cũng choáng váng đầu, lại nói tiếp cảm giác mệt như vậy hắn nếm qua vài lần, tuy nói không tổn thất cái gì cũng coi như có kinh nghiệm. Căn cứ vào kinh nghiệm hắn quyết định giả bộ bất tỉnh, hắn xem bước tiếp theo người kia làm cái gì.
Đại Ngưu đáng yêu giả bộ bất tỉnh không quên đem Mộng Ngọc ôm vào trong ngực, mê dược đối với hắn không có hiệu quả, sư phụ hắn nói hắn cái gì cũng ăn vào bụng, vị giác không kiêng cử, cho nên cho hắn ăn chút độc dược kỳ quái làm cho hắn sinh ra kháng thể, về sau ăn mê dược đầu choáng váng một chút xem như cảnh báo, dược lực cũng đã vượt qua, ăn độc dược đau bụng đi hầm xí sẽ không có chuyện gì.
Ăn cơm đi đường bên người đều có ngoại nhân, vội vã chạy đi vài ngày ăn ngủ vùng hoang vu, Đại Ngưu đáng thương ôm mỹ nhân trong ngực, ngại bên người có ngoại nhân cái gì cũng không thể làm.
Đêm nay rốt cuộc có thể tìm được khách điếm ngủ trọ, những người đó lần trước trải qua một lần rốt cuộc có lương tâm cho hai người họ trụ một gian, thời điểm ăn cơm thô nhân không rõ ăn gì, vừa ăn vừa dùng ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộng Ngọc. Mộng Ngọc biết rõ mục đích của thô nhân lại cố ý ăn nuốt chậm, cơm nước xong còn cùng tiểu binh ở đại sảnh nửa ngày cũng không phản ứng lại ánh mắt của Đại Ngưu.
Liền thấy vị trí giữa hai chân Đại Ngưu không ngừng biến hóa, không ngừng uống nước. Mộng Ngọc cúi đầu nhìn lại, liền nhìn đến hắn khối kia toàn tâm mà phồng lớn, đã rất rõ ràng đi? Hắn cũng chịu được một canh giờ, nhìn xem không sai biệt lắm, Mộng Ngọc đứng lên.
“Ta muốn về phòng nghỉ ngơi, mọi người chậm rãi tán gẫu, Đại Ngưu đi thôi."
Đại Ngưu hưng phấn thiếu chút nữa ném đi cái bàn, liền lấy tay che khố hạ, giương miệng đi theo Mộng Ngọc về phòng, mới đóng cửa phòng, Đại Ngưu liền phía sau ôm lấy thân thể Mộng Ngọc, dùng hạ thân ma sát, hắn muốn, ánh mắt đều phản ánh lên hết rồi.
“Không tiền đồ, trước nói chuyện đàng hoàng, ngươi không phát hiện bọn họ giám sát chúng ta, sợ chúng ta nửa đường chạy."
“Không." Đại Ngưu bắt đầu cắn cắn cổ Mộng Ngọc.
“Ta xem những người đó mắt không có hảo tâm, ngươi không cần ngây ngốc người ta nói cái gì ngươi đều tin tưởng."
“Đến quân doanh thì tốt rồi."
“Đúng vậy, mấy chục người ổ một cái lều trại ta nghĩ ngươi và ta ngủ cách vách đều khó khăn
“A."
Đại Ngưu thế này mới nhớ tới quân doanh không có chỗ tiện, cả ngày nhìn Mộng Ngọc, mới vài ngày hắn liền biến thành như vậy. Vào quân doanh vài năm không sờ tới Mộng Ngọc còn không nghẹn thành bệnh sao.
“Ta khuyên ngươi nga, nếu không sớm bỏ ý niệm trong đầu, vào quan doanh chúng ta mỗi người một chỗ năm năm ngươi chậm rãi nhẫn nhịn đi."
“Ta đi nói, ngày mai ta phải đi nói."
Đại Ngưu một bàn tay đã muốn sờ vào trong quần áo Mộng Ngọc, một tay cởi quần mình ra, lạp xả lạp xả, đáng tiếc là hắn vẫn không biết vật nọ trong khố hạ muốn đi vào trong người Mộng Ngọc làm sao, chính mình mới sơ giải được dục vọng này.
Mộng Ngọc biết rõ thô nhân nghẹn vài ngày, sợ không phải một, hai lần hoan ái có thể thỏa mãn, mà ngày mai còn phải chạy, vì hắn suy tính cũng không thương đến thân thân của bản thân. Mộng Ngọc để cho Đại Ngưu nằm trên giường, quần áo cởi một nửa khiến y phong tình vạn chủng, Đại Ngưu ánh mắt nhìn kinh ngạc, y dùng miệng hàm trụ vật cứng kia.
Đại Ngưu khẩn trương đem hai tay đặt trên đầu Mộng Ngọc, lại không dám dùng sức liền cảm thấy Mộng Ngọc linh hoạt đầu lưỡi ngay tại đỉnh nam căn uyển chuyển, bàn tay nhỏ bé xoa bóp làm cho hắn hưng phấn cao điểm, phát tiết ra một lần. Nhìn Mộng Ngọc ngẩng đầu chà lau khóe miệng còn dính tinh hoa của hắn, nơi đó lập tức đứng thẳng.
Mộng Ngọc cười cười cúi đầu dùng võ mồm giúp hắn giải quyết một lần nữa, tựa hồ cảm thấy không sai biệt lắm. Mộng Ngọc cởi bỏ quần áo đem thân thể tiến vào lòng Đại Ngưu, đột nhiên phát giác Đại Ngưu trước mặt biến thành song ảnh, y bắt đầu hoài nghi chính mình cúi đầu quá lâu nên choáng váng.
“Đại Ngưu đầu ta hảo vựng."
Lời mới nói xong, Mộng Ngọc gục vào giường, thân thể dính vào giường. Mộng Ngọc mới nhớ tới cảm giác này dùng để đối phó bọn tiểu quan không nghe lời, kỹ nữ dùng mê dược, y chưa ăn qua nhưng xem mụ mụ dùng qua. Đầu óc mênh mông, có cảm giác nhưng không thể động đậy thân thể.
“Đại Ngưu mê dược." Mộng Ngọc nhắm mắt lại điều duy nhất không yên tâm vẫn là thô nhân.
Đại Ngưu cúi đầu nhìn Mộng Ngọc làm sao vậy, đọt nhiên cũng choáng váng đầu, lại nói tiếp cảm giác mệt như vậy hắn nếm qua vài lần, tuy nói không tổn thất cái gì cũng coi như có kinh nghiệm. Căn cứ vào kinh nghiệm hắn quyết định giả bộ bất tỉnh, hắn xem bước tiếp theo người kia làm cái gì.
Đại Ngưu đáng yêu giả bộ bất tỉnh không quên đem Mộng Ngọc ôm vào trong ngực, mê dược đối với hắn không có hiệu quả, sư phụ hắn nói hắn cái gì cũng ăn vào bụng, vị giác không kiêng cử, cho nên cho hắn ăn chút độc dược kỳ quái làm cho hắn sinh ra kháng thể, về sau ăn mê dược đầu choáng váng một chút xem như cảnh báo, dược lực cũng đã vượt qua, ăn độc dược đau bụng đi hầm xí sẽ không có chuyện gì.
Tác giả :
Đông Trùng