Yêu Thích Không Buông Tay
Chương 40: Có một con mèo
Editor + Beta: Tiểu Hy.
"Bao nhiêu độ?" Chung Ngưng hỏi.
"Sốt nhẹ, không nghiêm trọng."
"Để tôi xem thử."
Hứa Huyền Thụy đưa nhiệt kế cho cô, dựa vào đầu giường, mím môi không nói gì.
Sau khi Chung Ngưng nhìn thì nhíu mày suy nghĩ một lát, "Sốt nhẹ không cần uống thuốc, nhưng phải hạ sốt mới được, tôi đi lấy khăn ướt để hạ nhiệt độ vật lí cho anh."
"Cảm ơn."
Hứa Huyền Thụy đột nhiên khách khí như vậy, Chung Ngưng thật là có chút không quen, cô cười với anh rồi nói: "Anh giúp tôi rất nhiều, tôi làm một chút này không tính là gì."
"Ừm, cô biết thì tốt." Cho nên đừng tùy tiện ứng phó hay mặc kệ, anh bổ sung ở trong lòng.
Chung Ngưng: "..." Cô vẫn nên đi giặt khăn thì hơn.
Sau khi Chung Ngưng rời khỏi, Hứa Huyền Thụy ảo não mà đè đè huyệt Thái Dương của mình.
Thời điểm Chung Ngưng cầm khăn lông ướt đi đến mép giường lần nữa, Hứa Huyền Thụy nhắm mắt lại, đầu hơi hơi nghiêng. Chung Ngưng không xác định được anh đã ngủ hay chưa, vì thế cô liền nhẹ nhàng gọi anh, "Hứa tiên sinh..."
Không có đáp lại. Chung Ngưng có chút do dự, khăn lông lạnh lẽo, nếu như anh ngủ rồi, đột nhiên đặt lên sẽ đánh thức anh, còn có khả năng sẽ dọa đến anh. Cũng chính trong lúc do dự này, lần đầu tiên cô lớn mật nhìn mặt anh gần như vậy.
Thật sự rất đẹp.
Cô sống hơn hai mươi năm, khiến cô cảm thấy đẹp trai chỉ có ba người. Một người là học trưởng, một là Hứa Huyền Thụy, còn lại là cháu trai của cô. Đối với học trưởng, cô đã có chút mơ hồ về bộ dáng của anh, có lẽ ở trên phố đi ngang qua nhau cũng có khả năng không nhận ra, mà cháu trai thì sau khi lớn lên nhất định là soái ca, cho nên nói, hiện tại Hứa Huyền Thụy là đẹp nhất.
Lúc trước cảm thấy anh rất có khoảng cách, hiện tại lại đột nhiên cảm thấy rất gần gũi.
Gần gũi... Hơi hơi cúi người liền có thể hôn môi...
Cái so sánh hoang đường này vừa mới nảy ra trong đầu cô, Hứa Huyền Thụy bỗng mở hai mắt, tầm mắt Chung Ngưng đột nhiên không kịp phòng ngừa mà cùng anh tương ngộ, tức khắc tim đập hỗn loạn.
Vốn tưởng rằng Hứa Huyền Thụy sẽ nói gì đó, ví dụ như vạch trần cô, nhưng anh không nói gì cả, cũng không lộ ra biểu tình không vui, anh chỉ yên lặng nhìn cô.
Chung Ngưng cảm thấy ánh mắt mình như bị anh khóa chặt, cô muốn dời tầm mắt đi, nhưng nó lại không chịu khống chế của cô.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Chung Ngưng chớp chớp mắt, cũng không biết nghĩ như thế nào liền trực tiếp đặt khăn lông trên tay lên trán anh, chặn đôi mắt của anh lại.
Chiếc khăn lông lạnh gặp hơi nóng của làn da, tuy là một người trấn định nhưng Hứa Huyền Thụy cũng nhịn không được mà giật mình. Sau đó phản xạ có điều kiện mà duỗi tay nắm lấy cổ tay cô.
Không khí tựa như ngừng lại, Hứa Huyền Thụy nhìn Chung Ngưng, Chung Ngưng lập tức dời tầm mắt, làm bộ như không có việc gì mà nói: "Hứa Huyền Thụy, đắp một chút sẽ thấy thoải mái thôi."
Hứa Huyền Thụy không buông tay cô ra, bởi vậy cô không thể không tránh né, nhưng mà, anh một chút cũng không có ý muốn buông, ngược lại còn cầm chặt hơn.
"Hứa... tiên sinh..."
Hứa Huyền Thụy không đáp lời cô, anh biết hiện tại Chung Ngưng rất khẩn trương, kỳ thật, hiện tại anh cũng đang khẩn trương.
Phải nói với cô thế nào đây? Anh còn chưa tổ chức ngôn ngữ xong, hoặc là nói, anh cảm thấy tựa như nói thế nào cũng không đạt được hiệu quả một lần là xong.
"Chung Ngưng..."
Chung Ngưng cực kỳ sợ hãi, âm thầm cắn môi.
"Tôi kể cho cô nghe một câu chuyện xưa."
Kể chuyện xưa... Chung Ngưng hỗn loạn, biểu tình rối rắm mà nhìn Hứa Huyền Thụy, cô cảm thấy anh thật sự rất khó hiểu.
Nhưng mà, kể chuyện xưa cũng tốt, ít nhất không phải là thổ lộ gì đó. Cho nên, vừa rồi anh cũng không phải là muốn thổ lộ sao? Buổi tối hôm nay, anh đều không phải là muốn nói thích cô?
A a a... Chẳng lẽ cô tự mình đa tình? Thật mất mặt.
"Vậy anh có thể buông tôi ra trước không?" Ngữ khí Chung Ngưng có chút không tốt, cô tự mình đa tình, cũng là vì lời nói việc làm của anh quá ái muội khiến cho cô hiểu lầm!
Hứa Huyền Thụy buông tay cô ra, nhưng anh có chút khó hiểu với ánh mắt mang ý nén giận của cô.
Mặc kệ, điều đó không quan trọng.
"Cô ngồi xuống trước đi."
Hiện tại Chung Ngưng đang cúi người xuống nhìn anh, điều này làm anh cảm thấy có chút thẹn thùng.
Chung Ngưng thuận theo mà ngồi trên ghế ở mép giường, chậm rãi đợi anh kể chuyện xưa.
Hứa Huyền Thụy ho nhẹ một tiếng, tầm mắt dời khỏi mặt cô, không có tiêu cự.
Anh chần chờ trong chốc lát, mở miệng nói: "Ba năm trước mẹ tôi nhặt được một con mèo ở trên phố." Đoạn thời gian đó chung cư của anh đang trang hoàng nên anh về nhà.
Đối với cái mở đầu này, Chung Ngưng hơi hoang mang, cho nên câu chuyện này vai chính là mẹ anh hay là con mèo kia?
"Con mèo kia cũng không thu hút..."
Được rồi, vai chính là mèo, Chung Ngưng đã hiểu rõ. Cô khẽ mỉm cười, biểu hiện ra bộ dáng rất nghiêm túc hơn nữa còn cảm thấy rất hứng thú. Ông chủ kể chuyện xưa, nó mang một suy nghĩ sâu xa rất có ngụ ý rất đáng giá, còn có khả năng kích thích con người phát ra ý chí chiến đấu, thay đổi nhân sinh quan[1], tư tưởng có thể thăng hoa.
[1] Nhân sinh quan: chỉ thái độ cùng cách nhìn đối với mục đích ý nghĩa cơ bản của nhân sinh.
"Lúc đầu, tôi cũng không thích con mèo kia, bởi vì sự bình tĩnh của tôi bị phá vỡ, hơn nữa tôi vốn không thích loại sinh vật này."
Đây hoàn toàn là chuyện xưa mèo hoang nghịch tập dốc lòng sao, hiện tại Chung Ngưng là thật sự cảm thấy hứng thú. "Sau đó thì sao?"
Hứa Huyền Thụy nhìn cô một cái, sau đó lại dời ánh mắt đi, nói tiếp: "Con mèo kia cái gì cũng không hiểu, còn luôn gây phiền toái cho tôi, sau đó nó mập lên, bộ dáng trở nên đẹp một chút, sau khi thích ứng với hoàn cảnh nhà tôi, cũng không hề gây phiền toái nhiều như trước. Dần dần, tôi phát hiện nó rất ngoan ngoãn rất đáng yêu..."
Hứa Huyền Thụy dừng lại.
Chung Ngưng không khỏi nghĩ, cho nên ông chủ đang kể một câu chuyện tình yêu với mèo sao? Muốn đồng thoại[2] như vậy à?
[2] Đồng thoại: thể loại truyện viết cho trẻ em, trong đó loài vật và các vật vô tri được nhâ cách hóa để tạo nên một thế giới thần kì, thích hợp với trí tưởng tượng của các em.
Nhưng câu kế tiếp mà Hứa Huyền Thụy nói quả thực làm cô như bị sét đánh ngang tai.
Anh nói: "Cô cho tôi cảm giác giống như con mèo kia vậy." Tầm mắt anh lại lần nữa khóa chặt Chung Ngưng.
Chung Ngưng trừng lớn hai mắt, miệng cũng bởi vì quá mức kinh ngạc mà hơi hơi há ra. Đầu óc cô hiện tại trống rỗng, muốn cẩn thận tự hỏi, lại không biết muốn bắt đầu từ nơi nào.
Hứa Huyền Thụy đã nói xong, hiện tại chỉ còn chờ Chung Ngưng đáp lại.
Suy nghĩ của Chung Ngưng dần dần trở nên rõ ràng, vừa rồi anh nói anh vốn không thích con mèo kia, nói con mèo kia cái gì cũng không hiểu, gây cho anh rất nhiều phiền toái, sau đó lại cảm thấy nó đáng yêu, anh cảm thấy cô và con mèo kia...
Chung Ngưng cự tuyệt đi sâu vào ý nghĩ tiếp đó.
"Hứa tiên sinh, câu chuyện này nghe cũng không tốt lắm."
"Cô không hiểu à?"
Tôi không muốn hiểu!
"Tôi thích cô."
Lời nói này làm nguyên cả buổi tối của Chung Ngưng đều hoảng loạn, rốt cuộc hiện tại cũng nghe được, nhưng cô lại không quá kích động.
"Hứa tiên sinh, bị bệnh vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt, ngủ một giấc có khả năng sẽ tốt hơn." Ừm, hiện tại anh đang phát sốt, hẳn là phải dưỡng bệnh.
"Cô đừng trốn tránh."
"Tôi..."
"Cô cũng đừng cự tuyệt." Hứa Huyền Thụy nói xong, yết hầu nghẹn lại, ho khan.
Chung Ngưng lập tức rót một ly nước cho anh uống.
Hứa Huyền Thụy hết ho khan, anh vẫn muốn tiếp tục đề tài bị cắt ngang vừa nãy.
Chung Ngưng còn đang giãy giụa, rốt cuộc cô có muốn cự tuyệt hay không? Anh kêu cô đừng cự tuyệt, anh là ông chủ của cô. Được rồi, kỳ thật cô cũng không biết phải cự tuyệt như thế nào, chỉ biết là không thể tiếp nhận.
Vẫn là, chờ ngày mai anh đỡ một chút rồi nói sau, có lẽ sau khi anh ngủ một giấc thanh tỉnh liền thấy hối hận.
"Tôi đưa cô về phòng." Hứa Huyền Thụy mở miệng với Chung Ngưng trước.
"Không cần, tôi tự về được rồi, cũng không xa."
Hứa Huyền Thụy lấy chiếc khăn trên trán xuống, ngồi thẳng dậy, kiên định mà nói: "Tôi nói cô đừng cự tuyệt tôi." Anh vẫn nói giống như thường ngày, tựa như một vị lãnh đạo.
"Được rồi, lát nữa ở trên đường anh đừng ngã là được." Cô không đỡ nổi tên quái vật khổng lồ như anh đâu.
Hứa Huyền Thụy nhíu mày, "Tôi không có yếu ớt như vậy."
Chung Ngưng chửi thầm, hiện tại rõ ràng chính là một bộ dáng yếu ớt nha.
Hai người cùng nhau đi về hướng cửa, Chung Ngưng đi ở phía trước, Hứa Huyền Thụy thong thả đi phía sau, Chung Ngưng biết anh không thoải mái, bởi vậy cũng nhân nhượng anh.
Chung Ngưng mở cửa phòng Hứa Huyền Thụy, đi ra ngoài, anh theo sau, đi được vài bước thì tới trước cửa phòng Chung Ngưng.
Chung Ngưng mở cửa, xoay người, ra vẻ thoải mái mà nói với anh: "Hứa tiên sinh, tôi tới phòng rồi, anh mau trở về đi." Hơn nửa đêm, cô hạ thấp thanh âm, lo sẽ làm ồn đến người khác.
Hứa Huyền Thụy nhìn cô, nói: "Cô cho tôi đáp án đi." Vừa rồi anh sợ cô cự tuyệt nên để cô về phòng, nhưng mà hiện tại anh phát hiện nếu như không giải quyết xong việc này, anh sẽ khó chịu.
"Hứa tiên sinh, tôi cảm thấy đây là một chuyện không thể tưởng tượng được."
Hứa Huyền Thụy chờ cô tiếp tục.
Chung Ngưng mím môi, tổ chức lại ngôn ngữ một chút rồi nói: "Tôi cảm thấy chuyện này quá không chân thật."
"Không chân thật sao?"
"Ừm."
"Đó là vì cô không cảm nhận được."
Đúng vậy, anh nói thích cô, nhưng cô vẫn cảm thấy rất hư ảo. "Ừm..."
"Là tôi không giỏi biểu đạt."
Chung Ngưng vừa định mở miệng, trước mắt bỗng nhiên có một bóng hình rơi xuống, ngay sau đó thân thể chợt áp sát. Cô còn chưa phản ứng thì mặt đã bị anh nâng lên, trên môi in lại một nụ hôn ấm áp.
Hô hấp cô đình trệ, cả người cũng cứng lại.
Sau đó, Chung Ngưng cũng không biết mình vào nhà thế nào, cũng không biết Hứa Huyền Thụy về phòng thế nào. Không phải không biết, mà là không xác định được.
Cô ngây ngốc.
Ngồi ở mép giường một hồi lâu, di động đột nhiên vang lên âm báo tin nhắn.
Cô cầm lên nhìn thử, cô đoán là Hứa Huyền Thụy nhắn.
Anh nói: 【Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều quá.】
Nhìn tin nhắn này, cô khóc không ra nước mắt, cô có thể không nghĩ sao? Cô còn có thể ngủ tiếp sao?
Chung Ngưng xác thật không thể ngủ được, cô lăn qua lộn lại một hồi lâu cũng không ngủ được, cuối cùng là ngủ khi nào cũng không biết.
Hứa Huyền Thụy lại ngược với cô, sau khi từ chỗ Chung Ngưng về, anh cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng, tâm tình cũng trở nên rất tốt, nằm ở trên giường nghĩ về nụ hôn kia một chút, nhắn tin xong thì ngủ.
Hôm sau tỉnh lại, anh cảm giác cảm mạo đã khỏi hẳn, sau đó liền nghĩ đến Chung Ngưng.
Anh rửa mặt xong, thay quần áo, đi ra cửa, đứng trước phòng Chung Ngưng.
Vừa định gõ cửa, nghĩ ngợi rồi cầm di động gọi cho Chung Ngưng.
"Bao nhiêu độ?" Chung Ngưng hỏi.
"Sốt nhẹ, không nghiêm trọng."
"Để tôi xem thử."
Hứa Huyền Thụy đưa nhiệt kế cho cô, dựa vào đầu giường, mím môi không nói gì.
Sau khi Chung Ngưng nhìn thì nhíu mày suy nghĩ một lát, "Sốt nhẹ không cần uống thuốc, nhưng phải hạ sốt mới được, tôi đi lấy khăn ướt để hạ nhiệt độ vật lí cho anh."
"Cảm ơn."
Hứa Huyền Thụy đột nhiên khách khí như vậy, Chung Ngưng thật là có chút không quen, cô cười với anh rồi nói: "Anh giúp tôi rất nhiều, tôi làm một chút này không tính là gì."
"Ừm, cô biết thì tốt." Cho nên đừng tùy tiện ứng phó hay mặc kệ, anh bổ sung ở trong lòng.
Chung Ngưng: "..." Cô vẫn nên đi giặt khăn thì hơn.
Sau khi Chung Ngưng rời khỏi, Hứa Huyền Thụy ảo não mà đè đè huyệt Thái Dương của mình.
Thời điểm Chung Ngưng cầm khăn lông ướt đi đến mép giường lần nữa, Hứa Huyền Thụy nhắm mắt lại, đầu hơi hơi nghiêng. Chung Ngưng không xác định được anh đã ngủ hay chưa, vì thế cô liền nhẹ nhàng gọi anh, "Hứa tiên sinh..."
Không có đáp lại. Chung Ngưng có chút do dự, khăn lông lạnh lẽo, nếu như anh ngủ rồi, đột nhiên đặt lên sẽ đánh thức anh, còn có khả năng sẽ dọa đến anh. Cũng chính trong lúc do dự này, lần đầu tiên cô lớn mật nhìn mặt anh gần như vậy.
Thật sự rất đẹp.
Cô sống hơn hai mươi năm, khiến cô cảm thấy đẹp trai chỉ có ba người. Một người là học trưởng, một là Hứa Huyền Thụy, còn lại là cháu trai của cô. Đối với học trưởng, cô đã có chút mơ hồ về bộ dáng của anh, có lẽ ở trên phố đi ngang qua nhau cũng có khả năng không nhận ra, mà cháu trai thì sau khi lớn lên nhất định là soái ca, cho nên nói, hiện tại Hứa Huyền Thụy là đẹp nhất.
Lúc trước cảm thấy anh rất có khoảng cách, hiện tại lại đột nhiên cảm thấy rất gần gũi.
Gần gũi... Hơi hơi cúi người liền có thể hôn môi...
Cái so sánh hoang đường này vừa mới nảy ra trong đầu cô, Hứa Huyền Thụy bỗng mở hai mắt, tầm mắt Chung Ngưng đột nhiên không kịp phòng ngừa mà cùng anh tương ngộ, tức khắc tim đập hỗn loạn.
Vốn tưởng rằng Hứa Huyền Thụy sẽ nói gì đó, ví dụ như vạch trần cô, nhưng anh không nói gì cả, cũng không lộ ra biểu tình không vui, anh chỉ yên lặng nhìn cô.
Chung Ngưng cảm thấy ánh mắt mình như bị anh khóa chặt, cô muốn dời tầm mắt đi, nhưng nó lại không chịu khống chế của cô.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Chung Ngưng chớp chớp mắt, cũng không biết nghĩ như thế nào liền trực tiếp đặt khăn lông trên tay lên trán anh, chặn đôi mắt của anh lại.
Chiếc khăn lông lạnh gặp hơi nóng của làn da, tuy là một người trấn định nhưng Hứa Huyền Thụy cũng nhịn không được mà giật mình. Sau đó phản xạ có điều kiện mà duỗi tay nắm lấy cổ tay cô.
Không khí tựa như ngừng lại, Hứa Huyền Thụy nhìn Chung Ngưng, Chung Ngưng lập tức dời tầm mắt, làm bộ như không có việc gì mà nói: "Hứa Huyền Thụy, đắp một chút sẽ thấy thoải mái thôi."
Hứa Huyền Thụy không buông tay cô ra, bởi vậy cô không thể không tránh né, nhưng mà, anh một chút cũng không có ý muốn buông, ngược lại còn cầm chặt hơn.
"Hứa... tiên sinh..."
Hứa Huyền Thụy không đáp lời cô, anh biết hiện tại Chung Ngưng rất khẩn trương, kỳ thật, hiện tại anh cũng đang khẩn trương.
Phải nói với cô thế nào đây? Anh còn chưa tổ chức ngôn ngữ xong, hoặc là nói, anh cảm thấy tựa như nói thế nào cũng không đạt được hiệu quả một lần là xong.
"Chung Ngưng..."
Chung Ngưng cực kỳ sợ hãi, âm thầm cắn môi.
"Tôi kể cho cô nghe một câu chuyện xưa."
Kể chuyện xưa... Chung Ngưng hỗn loạn, biểu tình rối rắm mà nhìn Hứa Huyền Thụy, cô cảm thấy anh thật sự rất khó hiểu.
Nhưng mà, kể chuyện xưa cũng tốt, ít nhất không phải là thổ lộ gì đó. Cho nên, vừa rồi anh cũng không phải là muốn thổ lộ sao? Buổi tối hôm nay, anh đều không phải là muốn nói thích cô?
A a a... Chẳng lẽ cô tự mình đa tình? Thật mất mặt.
"Vậy anh có thể buông tôi ra trước không?" Ngữ khí Chung Ngưng có chút không tốt, cô tự mình đa tình, cũng là vì lời nói việc làm của anh quá ái muội khiến cho cô hiểu lầm!
Hứa Huyền Thụy buông tay cô ra, nhưng anh có chút khó hiểu với ánh mắt mang ý nén giận của cô.
Mặc kệ, điều đó không quan trọng.
"Cô ngồi xuống trước đi."
Hiện tại Chung Ngưng đang cúi người xuống nhìn anh, điều này làm anh cảm thấy có chút thẹn thùng.
Chung Ngưng thuận theo mà ngồi trên ghế ở mép giường, chậm rãi đợi anh kể chuyện xưa.
Hứa Huyền Thụy ho nhẹ một tiếng, tầm mắt dời khỏi mặt cô, không có tiêu cự.
Anh chần chờ trong chốc lát, mở miệng nói: "Ba năm trước mẹ tôi nhặt được một con mèo ở trên phố." Đoạn thời gian đó chung cư của anh đang trang hoàng nên anh về nhà.
Đối với cái mở đầu này, Chung Ngưng hơi hoang mang, cho nên câu chuyện này vai chính là mẹ anh hay là con mèo kia?
"Con mèo kia cũng không thu hút..."
Được rồi, vai chính là mèo, Chung Ngưng đã hiểu rõ. Cô khẽ mỉm cười, biểu hiện ra bộ dáng rất nghiêm túc hơn nữa còn cảm thấy rất hứng thú. Ông chủ kể chuyện xưa, nó mang một suy nghĩ sâu xa rất có ngụ ý rất đáng giá, còn có khả năng kích thích con người phát ra ý chí chiến đấu, thay đổi nhân sinh quan[1], tư tưởng có thể thăng hoa.
[1] Nhân sinh quan: chỉ thái độ cùng cách nhìn đối với mục đích ý nghĩa cơ bản của nhân sinh.
"Lúc đầu, tôi cũng không thích con mèo kia, bởi vì sự bình tĩnh của tôi bị phá vỡ, hơn nữa tôi vốn không thích loại sinh vật này."
Đây hoàn toàn là chuyện xưa mèo hoang nghịch tập dốc lòng sao, hiện tại Chung Ngưng là thật sự cảm thấy hứng thú. "Sau đó thì sao?"
Hứa Huyền Thụy nhìn cô một cái, sau đó lại dời ánh mắt đi, nói tiếp: "Con mèo kia cái gì cũng không hiểu, còn luôn gây phiền toái cho tôi, sau đó nó mập lên, bộ dáng trở nên đẹp một chút, sau khi thích ứng với hoàn cảnh nhà tôi, cũng không hề gây phiền toái nhiều như trước. Dần dần, tôi phát hiện nó rất ngoan ngoãn rất đáng yêu..."
Hứa Huyền Thụy dừng lại.
Chung Ngưng không khỏi nghĩ, cho nên ông chủ đang kể một câu chuyện tình yêu với mèo sao? Muốn đồng thoại[2] như vậy à?
[2] Đồng thoại: thể loại truyện viết cho trẻ em, trong đó loài vật và các vật vô tri được nhâ cách hóa để tạo nên một thế giới thần kì, thích hợp với trí tưởng tượng của các em.
Nhưng câu kế tiếp mà Hứa Huyền Thụy nói quả thực làm cô như bị sét đánh ngang tai.
Anh nói: "Cô cho tôi cảm giác giống như con mèo kia vậy." Tầm mắt anh lại lần nữa khóa chặt Chung Ngưng.
Chung Ngưng trừng lớn hai mắt, miệng cũng bởi vì quá mức kinh ngạc mà hơi hơi há ra. Đầu óc cô hiện tại trống rỗng, muốn cẩn thận tự hỏi, lại không biết muốn bắt đầu từ nơi nào.
Hứa Huyền Thụy đã nói xong, hiện tại chỉ còn chờ Chung Ngưng đáp lại.
Suy nghĩ của Chung Ngưng dần dần trở nên rõ ràng, vừa rồi anh nói anh vốn không thích con mèo kia, nói con mèo kia cái gì cũng không hiểu, gây cho anh rất nhiều phiền toái, sau đó lại cảm thấy nó đáng yêu, anh cảm thấy cô và con mèo kia...
Chung Ngưng cự tuyệt đi sâu vào ý nghĩ tiếp đó.
"Hứa tiên sinh, câu chuyện này nghe cũng không tốt lắm."
"Cô không hiểu à?"
Tôi không muốn hiểu!
"Tôi thích cô."
Lời nói này làm nguyên cả buổi tối của Chung Ngưng đều hoảng loạn, rốt cuộc hiện tại cũng nghe được, nhưng cô lại không quá kích động.
"Hứa tiên sinh, bị bệnh vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt, ngủ một giấc có khả năng sẽ tốt hơn." Ừm, hiện tại anh đang phát sốt, hẳn là phải dưỡng bệnh.
"Cô đừng trốn tránh."
"Tôi..."
"Cô cũng đừng cự tuyệt." Hứa Huyền Thụy nói xong, yết hầu nghẹn lại, ho khan.
Chung Ngưng lập tức rót một ly nước cho anh uống.
Hứa Huyền Thụy hết ho khan, anh vẫn muốn tiếp tục đề tài bị cắt ngang vừa nãy.
Chung Ngưng còn đang giãy giụa, rốt cuộc cô có muốn cự tuyệt hay không? Anh kêu cô đừng cự tuyệt, anh là ông chủ của cô. Được rồi, kỳ thật cô cũng không biết phải cự tuyệt như thế nào, chỉ biết là không thể tiếp nhận.
Vẫn là, chờ ngày mai anh đỡ một chút rồi nói sau, có lẽ sau khi anh ngủ một giấc thanh tỉnh liền thấy hối hận.
"Tôi đưa cô về phòng." Hứa Huyền Thụy mở miệng với Chung Ngưng trước.
"Không cần, tôi tự về được rồi, cũng không xa."
Hứa Huyền Thụy lấy chiếc khăn trên trán xuống, ngồi thẳng dậy, kiên định mà nói: "Tôi nói cô đừng cự tuyệt tôi." Anh vẫn nói giống như thường ngày, tựa như một vị lãnh đạo.
"Được rồi, lát nữa ở trên đường anh đừng ngã là được." Cô không đỡ nổi tên quái vật khổng lồ như anh đâu.
Hứa Huyền Thụy nhíu mày, "Tôi không có yếu ớt như vậy."
Chung Ngưng chửi thầm, hiện tại rõ ràng chính là một bộ dáng yếu ớt nha.
Hai người cùng nhau đi về hướng cửa, Chung Ngưng đi ở phía trước, Hứa Huyền Thụy thong thả đi phía sau, Chung Ngưng biết anh không thoải mái, bởi vậy cũng nhân nhượng anh.
Chung Ngưng mở cửa phòng Hứa Huyền Thụy, đi ra ngoài, anh theo sau, đi được vài bước thì tới trước cửa phòng Chung Ngưng.
Chung Ngưng mở cửa, xoay người, ra vẻ thoải mái mà nói với anh: "Hứa tiên sinh, tôi tới phòng rồi, anh mau trở về đi." Hơn nửa đêm, cô hạ thấp thanh âm, lo sẽ làm ồn đến người khác.
Hứa Huyền Thụy nhìn cô, nói: "Cô cho tôi đáp án đi." Vừa rồi anh sợ cô cự tuyệt nên để cô về phòng, nhưng mà hiện tại anh phát hiện nếu như không giải quyết xong việc này, anh sẽ khó chịu.
"Hứa tiên sinh, tôi cảm thấy đây là một chuyện không thể tưởng tượng được."
Hứa Huyền Thụy chờ cô tiếp tục.
Chung Ngưng mím môi, tổ chức lại ngôn ngữ một chút rồi nói: "Tôi cảm thấy chuyện này quá không chân thật."
"Không chân thật sao?"
"Ừm."
"Đó là vì cô không cảm nhận được."
Đúng vậy, anh nói thích cô, nhưng cô vẫn cảm thấy rất hư ảo. "Ừm..."
"Là tôi không giỏi biểu đạt."
Chung Ngưng vừa định mở miệng, trước mắt bỗng nhiên có một bóng hình rơi xuống, ngay sau đó thân thể chợt áp sát. Cô còn chưa phản ứng thì mặt đã bị anh nâng lên, trên môi in lại một nụ hôn ấm áp.
Hô hấp cô đình trệ, cả người cũng cứng lại.
Sau đó, Chung Ngưng cũng không biết mình vào nhà thế nào, cũng không biết Hứa Huyền Thụy về phòng thế nào. Không phải không biết, mà là không xác định được.
Cô ngây ngốc.
Ngồi ở mép giường một hồi lâu, di động đột nhiên vang lên âm báo tin nhắn.
Cô cầm lên nhìn thử, cô đoán là Hứa Huyền Thụy nhắn.
Anh nói: 【Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều quá.】
Nhìn tin nhắn này, cô khóc không ra nước mắt, cô có thể không nghĩ sao? Cô còn có thể ngủ tiếp sao?
Chung Ngưng xác thật không thể ngủ được, cô lăn qua lộn lại một hồi lâu cũng không ngủ được, cuối cùng là ngủ khi nào cũng không biết.
Hứa Huyền Thụy lại ngược với cô, sau khi từ chỗ Chung Ngưng về, anh cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng, tâm tình cũng trở nên rất tốt, nằm ở trên giường nghĩ về nụ hôn kia một chút, nhắn tin xong thì ngủ.
Hôm sau tỉnh lại, anh cảm giác cảm mạo đã khỏi hẳn, sau đó liền nghĩ đến Chung Ngưng.
Anh rửa mặt xong, thay quần áo, đi ra cửa, đứng trước phòng Chung Ngưng.
Vừa định gõ cửa, nghĩ ngợi rồi cầm di động gọi cho Chung Ngưng.
Tác giả :
A Ninh Nhi